Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 52 - Chương 52

/117


Edit:..Lam Thiên..

Lúc Linh Tiêu Tháp chuẩn bị mở ra, Huyền Lão thân là viện trưởng của Học Viện Đế Quốc, nên sự việc rất bề bộn , sau khi cùng Ngưng Sương nói một chút liền rời đi trước.

Ngưng Sương tĩnh tâm đem lời nói của Huyền Lão chỉnh sửa lại một lần, căn cứ theo lời nói của Huyền Lão, Học Viện Đế Quốc được xây dựng ở Mộng Chi Đảo cũng là bởi vì Linh Tiêu Tháp . Mà cứ sau một trăm năm Linh Tiêu Tháp lại mở ra cũng không phải do Học Viện Đế Quốc quy định, mà là Linh Tiêu Tháp tự động an bài. Đến mỗi kỳ hạn một trăm năm, cửa Linh Tiêu Tháp sẽ gặp tự động mở ra. Nghênh đón tất cả mọi người có cấp bậc từ thiên huyền sư trở lên tiến vào, thời gian tiến vào tầm bảolà một tháng, sau một tháng Linh Tiêu Tháp sẽ tự động đóng lại. Đến lúc đó tất cả toàn bộ người chưa rời khỏi tháp đều sẽ bị Linh Tiêu Tháp tự động gạt bỏ.

Một trăm năm trước, Huyền Lão đã từng tiến vào Linh Tiêu Tháp, đi tới tầng thứ sáu, cuối cùng không thể không rời đi. Căn cứ theo ghi chép của Học Viện Đế Quốc, người trèo lên Linh Tiêu Tháp cao nhất cũng chỉ đến được tầng thứ bảy, người nọ mấy trăm năm trước đã đi Thần Vực Cửu Trọng Thiên.

Căn cứ vào tổng kết của Huyền Lão , Linh Tiêu Tháp nguy hiểm ở chỗ, cấm chế, vòng vòng cấm chế hỗ trợ lần nhau; ảo cảnh, chân tình cảnh thật cảnh ảo; con rối, lực chiến đấu hung hãn của con rối , còn có u linh, không có chỗ nào là không có mặt của u linh. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là do người từng lên được tầng thứ bảy tổng kết ra, về phần tầng thứ tám và tần thứ chín rốt cuộc có cái gì, cũng không có người nào biết.

Ngưng Sương lại phân tích ưu thế của bản thân một lần, đột nhiên nàng phát hiện thứ chân chính có thể tạo thành uy hiếp đối với nàng chỉ có con rối. Từ lúc nàng học âm dương vô cực giải trừ cấm thuật, bao nhiêu trận pháp cấm chế nàng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, hơn nữa nàng có thánh khiết chi nhãn của Xích Viêm, ảo cảnh đối với nàng không tạo thành uy hiếp, lại thêm trên người nàng có U Minh Điện, U Linh đối với nàng chỉ sợ là tránh càng xa càng tốt.

Như vậy, nàng ngược lại nhiều hơn mấy phần nắm chắc, vì Xích Viêm, nàng nhất định phải leo lên tầng cao nhất dò xét đến cùng . Dĩ nhiên, nàng cũng hiểu, trừ những nguy hiểm Huyền Lão nói cho nàng biết, còn có một nguy hiểm lớn hơn, đó chính là những người đồng dạng cùng tiến vào tháp như nàng.

Cho tới bây giờ, loài người đấu tranh mới là kịch liệt nhất, tàn khốc, máu lạnh vô tình nhất!

Đột nhiên, trước mắt nàng trồi lên một đôi tử nhãn hàm chứa ý cười, trong lòng nàng âm thầm sinh ra mấy phần ngưng trọng.

Từ lúc sơ ngộ trên đường lớn, đôi tử nhãn kia mặc dù luôn cười diễm lệ, nhưng Ngưng Sương lại nhìn ra được ánh sáng kiên định ở trong đó, chảy xuôi trong đôi mắt màu tím thâm thúy kia chính là âm mưu quỷ kế, là khí tức của người từng trải qua nhiều tranh đấu, cũng là sự cô đơn và đen tối thật sâu, loại sắc thái đen tối, hắc ám này cũng bị nụ cười ấm áp kia che giấu, chỉ còn lại một màn gió xuân xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lúc ấy Ngưng Sương từng muốn, nếu không cần thiết, thì không cần phải đối địch với người nọ! Nhưng bây giờ nhìn lại, Nếu Linh Tiêu Tháp thật sự là Linh Tiêu Phục Ma Tháp như lời Xích Viêm nói, thì giữa nàng và hắn sợ rằng cuối cùng cũng sẽ phải đánh một trận.

Chỉnh lý lại suy nghĩ, Ngưng Sương quyết định đi gặp Nam Cung Thanh Ca bọn họ.

Dọc theo đường đi nàng nhìn thấy rất nhiều gương mặt tràn đầy sức sống, ánh mắt của những người này khi nhìn về phía Ngưng Sương, đều không ngoại lệ là kinh diễm, thẳng đến khi Ngưng Sương đi thật xa, cũng vẫn không thiếu đệ tử quay đầu nhìn tiếp, liên tục hướng về bóng lưng càng lúc càng xa kia nhìn theo. Rối rít suy đoán, thân phận và lai lịch của nàng. Dung nhan xa lạ này cũng không giống như đệ tử học viện a! Lại nói, dung mạo tuyệt sắc như vậy, nếu là đệ tử của học viện, diễm danh đã sớm lan xa.

Đột nhiên, một nam tử mặc y phục nguyệt sắc cả kinh nói: Các ngươi thấy nàng có giống đệ tử của viện trưởng hay không? Lúc ấy, thời điểm vào rừng rậm Ngạc Mộng rèn luyện, ta cùng một đội với nàng, gương mặt này cùng nàng có vài phần tương tự.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, người bên cạnh hắn liền sờ sờ đầu, sau đó đồng ý gật đầu một cái, Phượng Ca, ngươi vừa nói như vậy, ta thật đúng là cảm thấy nàng có vài phần tương tự.

Phượng Dật, nhìn phương hướng nàng đi, hẳn là kí túc xá của nam nhân, nếu không chúng ta cùng tới nhìn một chút.

Được nhiều người ủng hộ, lúc này hơn mười nam nhân dưới sự phát động của Phượng Ca , rối rít đi về phía ký túc xá.

Phải biết, năm đó Ngưng Sương vừa mất tích, liền trở thành nhân vật phong vân trong học viện, đầu tiên là Đại Trưởng Lão hướng viện trưởng nhận tội; tiếp theo là mấy Đại Trưởng Lão rối rít hướng viện trưởng đề cử đệ tử; sau đó là viện trưởng kiên trì nói đệ tử của mình còn sống, cự tuyệt tất cả hảo ý của các trưởng lão; lại sau đó mấy người Nam Cung Thanh Ca điên cuồng tu luyện, nói là vì nàng phải không ngừng kiên trì. . . . . . nhiều chuyện như vậy, khiến đệ tử trong học viện muốn không biết người đệ tử này của viện trưởng cũng rất khó khăn.

Ngưng Sương nhìn như đi rất chậm, nhưng trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, đám người Phượng Dật không xác định dụi dụi con mắt, cuối cùng chỉ đành phải lộ vẻ tức giận đi về phía ký túc xá.

Cốc, cốc, cốc

Tiếng gõ cửa vang lên thanh thúy, đúng lúc đám người Nam Cung Thanh Ca đang thảo luận chuyện Linh Tiêu Tháp. Hiên Viên Trạch cách cánh cửa gần nhất liền tự nhiên đứng dậy, thì thầm trong miệng: Ai, lại là hoa si nào chạy tới!

Mấy người khác nghe vậy, đều cau mày lại, những hoa si nông cạn này, ba ngày hai bữa lại chạy tới đây, người này đưa canh, người kia đưa đồ ăn, cũng không ngại phiền!

Hiên Viên Trạch oán giận đi ra mở cửa, trước mắt hắn là một bóng dáng mặc bạch y bồng bềnh, đôi mắt sáng thanh lãnh, ngọc dung tuyệt sắc vô song, còn có giữa hai lông mày hiện lên sự chế nhạo, dần dần cùng dùng nhan trong trí nhớ của hắn tái hiện lên.

Sở tỷ tỷ! Theo Hiên Viên Trạch kinh hỉ hô lên, thời gian phảng phất như dừng lại vào lúc này, mấy người Nam Cung Thanh Ca đứng dậy thật nhanh, tựa như một mũi tên rời cung xông về phía cửa.

Chân chính nhìn thấy dung nhan luôn ở trong trí nhớ , thì đám người thiên chi kiêu tử này ngược lại lại lộ ra vẻ hoài niệm chần chờ, ngay cả trên gương mặt lãnh nhược băng




/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status