Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy cửu sắc thần quang thoáng hiện, sấm sét nặng nề đánh vào kết giới phòng hộ, ‘ bùm ’ một tiếng, va chạm tạo ra tia lửa chói mắt.
Mọi người thở phào một cái, bọn họ còn nghĩ rằng lúc ấy Ngưng Sương đang gia trì huyền lực cho Hỏa Long, nên sẽ tránh không khỏi sấm sét của Ưng Hoàng !
Ngưng Sương cũng nghi ngờ một chút, tại sao kết giới phòng hộ lại đột nhiên xuất hiện, nhưng mà nghĩ đến Xích Viêm, trong lòng nàng liền rõ ràng.
Một kích không trúng ngược lại còn chọc giận Hỏa Long trên người Ưng Hoàng , Ưng Hoàng nhất thời ruột gan đều hối hận, thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lửa này thật đáng chết làm thế nào cũng diệt không hết, nó không chút nào chút ngờ, tiếp qua một lát nữa, nó sẽ trở thành Ưng Hoàng bị trụi lông đầu tiên trong lịch sử.
Nữ nhân vô sỉ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ưng Hoàng hung dữ nhìn chằm chằm Ngưng Sương , tức giận quát.
Ngưng Sương cười hắc hắc, Ta làm sao vô sỉ, thật ra ngươi nên nói một chút? Là ta đoạt bạn đời của ngươi, giết chết đứa nhỏ của ngươi, hay là ta đối với ngươi bội tình bạc nghĩa?
Nàng khiêu khích liếc nhìn Ưng Hoàng bị Tử Liên thần hỏa thiêu đốt đến chật vật không chịu nổi một cái, kiêu ngạo cười nói: Ta vô sỉ, vậy ngươi phóng sét đánh ta đi!
Lời vừa nói ra, Ưng Hoàng nhất thời phun ra một ngụm máu, nữ nhân này, quá khinh người, Nha! Không phải, là quá tức ưng rồi.
Hôm nay nhất định là khi ra cửa nó không xem hoàng lịch, nên mới gặp phải một ma quỷ như vậy.
Đúng, chính là ma quỷ.
Không phải nói nữ nhân loài người đều rất thiện lương ôn nhu sao? Nữ nhân này nhìn thế nào cũng không thấy có nửa điểm thiện tâm, cư nhiên đem chính mình quay nướng .
Ưng Hoàng ngửi thấy thịt của mình mùi thơm, nó không chút nào nghi ngờ, một lát nữa, ma quỷ này nhất định sẽ đem nó cắt thành từng miếng nhỏ mà ăn.
Nghĩ tới đây, giọng của Ưng Hoàng không khỏi mềm nhũn ra, Nữ nhân, nếu không ta và ngươi khế ước!
Ngưng Sương sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lắc đầu một cái, Ngươi quá yếu, ta không muốn. Nếu ngươi không muốn cùng Chiến Vũ khế ước, thì liền trở thành bữa tối của chúng ta đi!
Giọng nói ghét bỏ khiến Ưng Hoàng từ trước tới nay đều kiêu ngạo tức giận đến nội thương, ai biết nàng lại lấy ra một cái chủy thủ màu đỏ thanh mỏng như cánh ve, ánh mắt tà ác còn bất chợt liếc nhìn Ưng Hoàng, thật giống như đang suy tư, nên hạ đao từ nơi nào. Trong miệng tự nhủ, Ai nha, còn chưa có ăn qua thịt thú hoàng đâu, có thể nào nếu ăn một miếng thì liền tăng thêm một chút huyền lực hay không !? Ừ, nhất định phải ăn nhiều một chút, xương cũng không được lãng phí, liền đút cho Tiểu Bạch ăn đi. . .
Mắt Ưng Hoàng trợn trắng lên, từ trong không trung rơi thẳng xuống.
‘ bùm ’ một tiếng, vang lên thật lớn, mặt đất bị đập mạnh tạo ra một cái hố to thật sâu, đau đớn kịch liệt khiến Ưng Hoàng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Ai nha, ngươi xem ngươi muốn tự sát cũng không nên kéo theo nhiều hoa cỏ như vậy làm đệm lưng a! Thật không có thú phẩm (*).
(*)Nhân phẩm là nhân phẩm của người, vậy thú phẩm chính là nhân phẩm của thú
Một câu nói âm dương quái khí lọt vào tai, thành công đem Ưng Hoàng vừa mới mở mắt ra lại giận đến ngất đi lần nữa.
Thu hồi Tử Liên thần hỏa, Ưng Hoàng liên tục bị đả kích thức tỉnh lần thứ hai, không đợi Ngưng Sương mở miệng, nó liền gật đầu liên lìa lịa, Ta đồng ý, đồng ý cùng tên tiểu tử mặt lạnh đó khế ước.
Chỉ sợ, nó đồng ý chậm, ngọn lửa quỷ dị trên đầu ngón tay Ngưng Sương kia lại chạy đến trên người nó. Cảm giác linh hồn bị thiêu đốt này, nó cũng không muốn nếm thử thêm lần nữa.
Cắt, ngươi nói khế ước liền khế ước sao!? Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ngươi, nơi nào xứng với Chiến Vũ phong thần anh tuấn của nhà ta ! Ngưng Sương ghét bỏ bĩu môi.
Nhưng trong lòng nàng lại đang âm thầm suy nghĩ, làm thế nào để đào được chút bảo bối từ trên người Ưng Hoàng này. Vì vậy nàng cười hì hì nói với Lôi Chiến vũ: Chiến Vũ , huynh xem hôm nay tất cả chúng ta đều đói, hiện tại ăn cơm không phải mới là đại sự sao? Nếu không để chúng ta lấp no bụng trước, hôm khác ta sẽ tìm cho huynh một mỹ thú để huynh khế ước.
Được, muội tự tính toán đi. Lôi Chiến Vũ bắt được ngọn lửa tà ác trong mắt Ngưng Sương , lúc này liền phối hợp nói.
Mắt Ưng Hoàng hoàn toàn bị choáng váng, tiểu tử này, lúc trước nhìn bộ dáng hắn ngốc nghếch, thế nào lại cũng có một trái tim ma quỷ như vậy, thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài a!
Ưng Hoàng biết, xem ra nếu như hôm nay nó không lấy ra chút máu đưa cho nữ nhân ma quỷ bất công này, vậy nó nhất định sẽ bị ăn đến ngay cả mẩu vụn cũng không còn .
Lúc này, nó bày ra một bộ dáng nịnh nọt nói: Mỹ nữ, chớ ăn ta... thịt ta vừa dai lại vừa già, ăn không ngon chút nào. Nếu không ta mang ngươi tới động phủ của ta nghỉ ngơi, động phủ của ta có không ít bảo bối nhân loại các ngươi thích đâu, toàn bộ đều đưa cho ngươi, ngươi xem có được hay không?
Ngưng Sương nghe vậy, trong lòng đã sớm vui mừng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bày ra bộ dáng miễn cưỡng nói: Như vậy . . . Được rồi! Chỉ là nếu ngươi đã tặng ta phần lễ vật lớn như vậy, vậy ta cũng phải trả lễ lại ngươi nói có đúng hay không ? Nếu không ta đem Chiến Vũ đưa cho ngươi đi!
Mắt Ưng Hoàng trợn trắng lên, ma quỷ này, quá gian trá rồi, thì ra chính là nàng muốn nó và tiểu tử mặt lạnh này khế ước. Đáng tiếc bảo bối của nó a!
Ở dưới dâm uy của ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay Ngưng Sương, Ưng Hoàng ngoan ngoãn để cho tinh thần lực của Ngưng Sương
Mọi người thở phào một cái, bọn họ còn nghĩ rằng lúc ấy Ngưng Sương đang gia trì huyền lực cho Hỏa Long, nên sẽ tránh không khỏi sấm sét của Ưng Hoàng !
Ngưng Sương cũng nghi ngờ một chút, tại sao kết giới phòng hộ lại đột nhiên xuất hiện, nhưng mà nghĩ đến Xích Viêm, trong lòng nàng liền rõ ràng.
Một kích không trúng ngược lại còn chọc giận Hỏa Long trên người Ưng Hoàng , Ưng Hoàng nhất thời ruột gan đều hối hận, thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lửa này thật đáng chết làm thế nào cũng diệt không hết, nó không chút nào chút ngờ, tiếp qua một lát nữa, nó sẽ trở thành Ưng Hoàng bị trụi lông đầu tiên trong lịch sử.
Nữ nhân vô sỉ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ưng Hoàng hung dữ nhìn chằm chằm Ngưng Sương , tức giận quát.
Ngưng Sương cười hắc hắc, Ta làm sao vô sỉ, thật ra ngươi nên nói một chút? Là ta đoạt bạn đời của ngươi, giết chết đứa nhỏ của ngươi, hay là ta đối với ngươi bội tình bạc nghĩa?
Nàng khiêu khích liếc nhìn Ưng Hoàng bị Tử Liên thần hỏa thiêu đốt đến chật vật không chịu nổi một cái, kiêu ngạo cười nói: Ta vô sỉ, vậy ngươi phóng sét đánh ta đi!
Lời vừa nói ra, Ưng Hoàng nhất thời phun ra một ngụm máu, nữ nhân này, quá khinh người, Nha! Không phải, là quá tức ưng rồi.
Hôm nay nhất định là khi ra cửa nó không xem hoàng lịch, nên mới gặp phải một ma quỷ như vậy.
Đúng, chính là ma quỷ.
Không phải nói nữ nhân loài người đều rất thiện lương ôn nhu sao? Nữ nhân này nhìn thế nào cũng không thấy có nửa điểm thiện tâm, cư nhiên đem chính mình quay nướng .
Ưng Hoàng ngửi thấy thịt của mình mùi thơm, nó không chút nào nghi ngờ, một lát nữa, ma quỷ này nhất định sẽ đem nó cắt thành từng miếng nhỏ mà ăn.
Nghĩ tới đây, giọng của Ưng Hoàng không khỏi mềm nhũn ra, Nữ nhân, nếu không ta và ngươi khế ước!
Ngưng Sương sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lắc đầu một cái, Ngươi quá yếu, ta không muốn. Nếu ngươi không muốn cùng Chiến Vũ khế ước, thì liền trở thành bữa tối của chúng ta đi!
Giọng nói ghét bỏ khiến Ưng Hoàng từ trước tới nay đều kiêu ngạo tức giận đến nội thương, ai biết nàng lại lấy ra một cái chủy thủ màu đỏ thanh mỏng như cánh ve, ánh mắt tà ác còn bất chợt liếc nhìn Ưng Hoàng, thật giống như đang suy tư, nên hạ đao từ nơi nào. Trong miệng tự nhủ, Ai nha, còn chưa có ăn qua thịt thú hoàng đâu, có thể nào nếu ăn một miếng thì liền tăng thêm một chút huyền lực hay không !? Ừ, nhất định phải ăn nhiều một chút, xương cũng không được lãng phí, liền đút cho Tiểu Bạch ăn đi. . .
Mắt Ưng Hoàng trợn trắng lên, từ trong không trung rơi thẳng xuống.
‘ bùm ’ một tiếng, vang lên thật lớn, mặt đất bị đập mạnh tạo ra một cái hố to thật sâu, đau đớn kịch liệt khiến Ưng Hoàng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Ai nha, ngươi xem ngươi muốn tự sát cũng không nên kéo theo nhiều hoa cỏ như vậy làm đệm lưng a! Thật không có thú phẩm (*).
(*)Nhân phẩm là nhân phẩm của người, vậy thú phẩm chính là nhân phẩm của thú
Một câu nói âm dương quái khí lọt vào tai, thành công đem Ưng Hoàng vừa mới mở mắt ra lại giận đến ngất đi lần nữa.
Thu hồi Tử Liên thần hỏa, Ưng Hoàng liên tục bị đả kích thức tỉnh lần thứ hai, không đợi Ngưng Sương mở miệng, nó liền gật đầu liên lìa lịa, Ta đồng ý, đồng ý cùng tên tiểu tử mặt lạnh đó khế ước.
Chỉ sợ, nó đồng ý chậm, ngọn lửa quỷ dị trên đầu ngón tay Ngưng Sương kia lại chạy đến trên người nó. Cảm giác linh hồn bị thiêu đốt này, nó cũng không muốn nếm thử thêm lần nữa.
Cắt, ngươi nói khế ước liền khế ước sao!? Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ngươi, nơi nào xứng với Chiến Vũ phong thần anh tuấn của nhà ta ! Ngưng Sương ghét bỏ bĩu môi.
Nhưng trong lòng nàng lại đang âm thầm suy nghĩ, làm thế nào để đào được chút bảo bối từ trên người Ưng Hoàng này. Vì vậy nàng cười hì hì nói với Lôi Chiến vũ: Chiến Vũ , huynh xem hôm nay tất cả chúng ta đều đói, hiện tại ăn cơm không phải mới là đại sự sao? Nếu không để chúng ta lấp no bụng trước, hôm khác ta sẽ tìm cho huynh một mỹ thú để huynh khế ước.
Được, muội tự tính toán đi. Lôi Chiến Vũ bắt được ngọn lửa tà ác trong mắt Ngưng Sương , lúc này liền phối hợp nói.
Mắt Ưng Hoàng hoàn toàn bị choáng váng, tiểu tử này, lúc trước nhìn bộ dáng hắn ngốc nghếch, thế nào lại cũng có một trái tim ma quỷ như vậy, thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài a!
Ưng Hoàng biết, xem ra nếu như hôm nay nó không lấy ra chút máu đưa cho nữ nhân ma quỷ bất công này, vậy nó nhất định sẽ bị ăn đến ngay cả mẩu vụn cũng không còn .
Lúc này, nó bày ra một bộ dáng nịnh nọt nói: Mỹ nữ, chớ ăn ta... thịt ta vừa dai lại vừa già, ăn không ngon chút nào. Nếu không ta mang ngươi tới động phủ của ta nghỉ ngơi, động phủ của ta có không ít bảo bối nhân loại các ngươi thích đâu, toàn bộ đều đưa cho ngươi, ngươi xem có được hay không?
Ngưng Sương nghe vậy, trong lòng đã sớm vui mừng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bày ra bộ dáng miễn cưỡng nói: Như vậy . . . Được rồi! Chỉ là nếu ngươi đã tặng ta phần lễ vật lớn như vậy, vậy ta cũng phải trả lễ lại ngươi nói có đúng hay không ? Nếu không ta đem Chiến Vũ đưa cho ngươi đi!
Mắt Ưng Hoàng trợn trắng lên, ma quỷ này, quá gian trá rồi, thì ra chính là nàng muốn nó và tiểu tử mặt lạnh này khế ước. Đáng tiếc bảo bối của nó a!
Ở dưới dâm uy của ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay Ngưng Sương, Ưng Hoàng ngoan ngoãn để cho tinh thần lực của Ngưng Sương
/117
|