Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 83 - Chương 73.2

/117


Edit:..Lam Thiên..

Lúc này, ý thức của Ngưng Sương tiến vào một thế giới thần bí, bay qua rừng rậm, lướt qua biển rộng, cuối cùng dừng lại ở dưới ánh mặt trời trên mặt biển . Đạp lên mặt trời đỏ hồng trong biển, nàng đi tới một hòn đảo non xanh nước biếc , kỳ hoa dị thảo, chim muông côn trùng kêu vang, nước từ trên núi chảy xuống, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần và nhân loại có dung mạo tuyệt thế.

Trong đầu của Ngưng Sương là một mảnh hỗn loạn, giống như một đạo du hồn phiêu đãng ở trên không trung quan sát cuộc sống hạnh phúc của nhân loại ở nơi dị thế cô đảo này. Đột nhiên có một ngày, một đám Ma Nhân trên đầu có sừng nhọn dài, trên người có lân giáp bao phủ, tròng mắt màu đỏ xông vào phiến đảo thanh tĩnh yên bình này.

Chẳng biết tại sao, Ma Nhân lại hướng loài người phát khởi công kích, hút máu người, nuốt sống thịt người, Ma Nhân khát máu tàn nhẫn ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha.

Chiến tranh một ngày lại qua một ngày, so với Ma Nhân cường hãn, loài người có vẻ yếu đuối không chịu nổi một kích. Nhưng những nhân loại nhỏ yếu này, lại dùng số lượng chưa tới một nửa so với Ma Nhân, miễn cưỡng đem bước chân tãn nhẫn của Ma Nhân ngăn trở ở bên ngoài trung tâm nơi ở của nhân loại.

Cuộc chiến tranh kia đúng là vô cùng thảm liệt, những người cường giả kia không ngừng ngã xuống rồi lại đứng lên, mỗi người đều dùng hết sức của chính mình chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Máu đỏ yêu diễm cũng không ngăn cản được bước nhân tàn nhẫn của Ma Nhân. Giữa bờ vực của sự sống và cái chết có một người đứng dậy, hắn nói: hắn có một đạo trận pháp phong ấn, có thể ngăn trở được bước chân của Ma Nhân một vạn năm.

Đồng thời hắn cũng nói, trận pháp này cần dùng sinh mạng để hiến tế, hơn nữa còn phải dùng ba mươi ba sinh mạng của cường giả thiên giai hoặc cường giả thần giai.

Đối mặt với tình thế không thể chống đỡ trước mặt, cùng với số lượng Ma Nhân đang không ngừng tăng lên, dưới vạn bất đắc dĩ, mọi người đồng ý bày ra trận pháp phong ấn này.

Ma Nhân như triều thủy vọt tới công kích, từng nhóm cường giả xông ra, nhưng đều một đi không trở lại. Người kia hao hết tâm huyết, rốt cuộc cũng hoàn thành trận pháp.

Người nhảy vào trận nhãn đầu tiên chính là một người trung niên bị mất một cánh tay, trong cuộc chiến đấu lúc trước, hắn đã mất đi cánh tay phải.

Sau đó từng cường giả thiên giai lần lượt nhảy vào trận nhãn, người bày ra pháp trận thì thào đếm, ba mươi, ba mươi mốt. . .

Hắn nói, tính cả hắn, còn thiếu một!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây đã là tất cả cường giả thiên giai, thần giai rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Ma Nhân bộc phát công kích mãnh liệt, đúng lúc này, một nữ tử thanh y đi ra.

Tính ta một người.

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần là một mảnh kiên định, nàng cúi đầu, xoa nhẹ cái bụng đã nho cao, buồn bã thì thầm: Hài tử, thật xin lỗi, vì tộc nhân của chúng ta, mẫu thân không thể đưa con mang tới thế giới này.

Không được, phu nhân! Tộc trưởng đã hy sinh, ngài không thể lại xảy ra sơ xuất . Thanh âm phản đối liên tục truyền ra.

Nữ nhân nhìn bọn họ, dứt khoát kiên quyết nói Các hương thân, nếu như ta đã là tộc trưởng phu nhân, tộc trưởng không có ở đây, vậy nhiệm vụ bảo vệ các hương thân chính là trách nhiệm không thể thoái thác của ta. Sau khi ta đi, mong rằng các hương thân hãy thay ta chăm sóc đại công tử.

Nghe thấy lời nói của nữ nhân, tất cả mọi người đều quỳ xuống, tiếng nức nở thật thấp vang lên bên tai không dứt.

Phu nhân, đại công tử mới đầy năm, không thể không có mẫu thân a! Một phụ nhân đang ôm một đứa bé vẫn còn quấn tã khẽ khóc nói.

Nữ nhân hốc mắt nóng lên, một giọt nước mắt trong suốt trợt xuống gò má như ngọc của nàng. Cuối cùng, nàng lưu luyến nhìn đứa bé quấn tã trong ngực phụ nhân một cái sau đó tung người nhảy lên bay vào trận nhãn.

Pháp trận hoàn thành, trong giây lát đó, thiên địa phong vân biến sắc.

Lấy trận nhãn làm trung tâm, pháp trận phóng xuất từng vòng phù văn màu đỏ, vòng phù văn vòng giống như gợn nước nhanh chóng mở rộng ra, cuối cùng hóa thành một quả cầu lớn bao phủ toàn bộ hòn đảo.

Phù văn lan đến đâu, kéo theo huyết vụ đến đó, trong huyết vụ tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên không dứt. Đợi huyết vụ tan hết, tất cả Ma Nhân xâm lấn hòn đảo đều biến mất.

Nhìn đến đây, hình ảnh đột nhiên biến ảo.

Vẫn là hòn đảo có phong cảnh đẹp như tranh vẽ kia, ở trung tâm hòn đảo có một lạc viện tinh xảo, một nhóm người đang thảo luận trong đó.

Một người trung niên đang ngồi ở chính sảnh, Ngưng Sương cảm giác có vài phần nhìn quen mắt, nàng rất muốn đi lên hỏi một chút nhưng đáng tiếc, nàng chỉ là một luồng ý thức, có thể nhìn, có thể nghe nhưng lại không thể nói.

Trải qua một phen khổ sở suy nghĩ, trong đầu Ngưng Sương dần dần hiện lên một khuôn mặt, cùng người trung niên kia có vài phần giống nhau.

Là Mộng Lão, Mộng Lão ở chợ đen Mộng Chi Đảo bán cho nàng ba cái vật phẩm kia.

Dưới loại tình huống quỷ dị này, nhìn thấy người quen đã từng có duyên gặp mặt một lần , Ngưng Sương liền lên tinh thần.

Đáng tiếc, cuộc nói chuyện của bọn họ vội vã kết thúc, Ngưng Sương chỉ nghe được người của Mộng Lão nói: Chỉ có người được Thanh Ngọc Hộp công nhận mới có thể cứu




/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status