Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 90 - Chương 77.1

/117


Edit: ..Lam Thiên..

Men theo khí tức của Thủy Lam, nàng rất nhanh đi tới một đại trạch viện ở phía đông nam Băng Thành. Trạch viện có diện tích vô cùng lớn, tường rào kiên cố dày nặng, phong cách giản dị tự nhiên. Bên trong có vũ giả không ngừng đi qua đi lại tuần tra, tu vi đều vào khoảng thiên vũ sư.

Xem ra đây chính là thân vệ chịu sự quản lý của Lăng tướng quân, bằng không thực lực tổng hợp sao có thể cường hãn như vậy. Thiên võ sư, cũng có thể trở thành một tiểu thương hộ hoặc đại đội hộ vệ của một gia tộc nhỏ.

Né tránh những vệ sĩ này, Ngưng Sương rất nhanh tìm được Thủy Lam, lúc này nàng đang nằm ở trên nóc thư phòng của Lăng tướng quân tắm trăng sáng ! Nhìn thấy Ngưng Sương đến, nàng không khỏi oán giận nói: Nha đầu, ngươi nha! Chính là buồn lo vô cớ!

Ngưng Sương cũng không phản bác, làm theo Thủy Lam nằm xuống nóc thư phòng.

Nha đầu, có người tới.

Thủy Lam còn chưa dứt lời, Ngưng Sương đã chợt mở mắt, phóng xuất ra thần thức tập trung nhìn bóng đen kia. Hiển nhiên bóng đen kia có thực lực dị thường cường hãn, chỉ thấy nàng ta vung ống tay áo lên, những vệ sĩ tuần tra kia liền ầm ầm ngã xuống, ngay cẩ âm thanh hô hoán kêu gọi cũng không kịp phát ra.

Đây là loại thực lực tuyệt đối bao trùm cả tru diệt, ánh trăng chiếu vào trên người bóng đen, chiếu rọi ra đôi mắt âm lãnh tàn nhẫn.

Hạ Thính Ngưng dùng thần thức thăm dò chút, lại không dò ra được sâu cạn của đối phương, hiển nhiên tu vi của đối phương cũng không kém nàng. Sự phát hiện này khiến nàng cả kinh, đã từng, sư phụ Huyền Lão là cường giả cửu tinh huyền vương đỉnh cấp duy nhất ở mảnh đại lục này, sau lại xuất hiện nàng và đồng bạn huyền thú bên người nàng, hiện tại lại xuất hiện hắc y nhân thần bí này.

Đối với đối thủ ngang sức ngang tài, Ngưng Sương nhấc lên mười phần cảnh giác. Trong lúc hắc y nhân đưa tay đẩy cánh cửa thư phòng thì Ngưng Sương phát ra một đạo huyền lực đánh lên trên cửa.

Bạch y tung bay, bóng dáng nhẹ nhàng rơi xuông, ánh trăng như nước vì nàng tôn thêm vài phần thanh lãnh.

Ngưng Sương đứng đối diện với hắc y nhân, khi ánh mắt của nàng chống lại đôi mắt rét lạnh của hắc y nhân thì một cái tên bật thốt lên. Tần Phỉ Phỉ?

Hắc y nhân bỗng nhiên ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới như vậy mà cũng có thể bị Ngưng Sương nhận ra. Nàng ta cũng không phủ nhận, chỉ là sát ý trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.

Tần Phỉ Phỉ, thứ trong cơ thể Băng Hoàng là phệ âm cổ vương? Rất nhanh Ngưng Sương liền đè xuống khiếp sợ dưới đáy lòng, hỏi.

Tiện nhân, xem ra ngươi cũng có vài phần kiến thức! Tần Phỉ Phỉ âm thầm đem huyền lực ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, nhưng lại không có đánh đòn phủ đầu. Nàng ta vừa mới cắn nuốt cổ vương, có một chút kỹ năng đặc biệt của cổ vương nàng ta còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, mà bên người Ngưng Sương lại có một đầu huyền thú hình người, chống lại nàng là không có chút phần thắng.

Đồng dạng, Ngưng Sương cũng không có ra tay, chỉ là khó hiểu hỏi: Tần Phỉ Phỉ, Băng Hoàng và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi phải ra tay với hắn?

Tần Phỉ Phỉ lạnh lùng lườm nàng một cái, gằn từng chữ nói: Tiện nhân, bọn họ hoàn toàn là bị ngươi làm hại!

Ta? Ngưng Sương nghi ngờ chỉ vào chính mình hỏi.

Đương nhiên, ngươi diệt cả nhà ta, ta liền muốn bằng hữu của ngươi từng người một bị nhà tan cửa nát. Băng Ngọc Hà là người thứ nhất, kế tiếp chính là Lôi Chiến Vũ. . . Tần Phỉ Phỉ vừa nói vừa điên cuồng cười, Tiện nhân, ta muốn khiến ngươi đau đến không muốn sống!

Ngưng Sương thở dài thật sâu, đột nhiên nàng cảm thấy nàng và Tần Phỉ Phỉ nhất định chính là túc địch. Oan oan tương báo, không dứt!

Tần Phỉ Phỉ, kẻ địch của ngươi là ta, ngươi không nên ra tay với bọn họ .

Tần Phỉ Phỉ vừa nghe liền càng thêm điên cuồng cười, một ngón tay chỉ vào Ngưng Sương phẫn nộ quát: Tiện nhân, kẻ địch của ngươi là ta, vì sao ngươi phải hại thân nhân của ta?

Tần Phỉ Phỉ, người thân của ngươi là do phụ thân ngươi hại chết. Có một câu gọi là bê đá tự đập vào chân của mình!

Ngưng Sương nói xong liền không muốn nhiều lời thêm nữa, nàng rút ra Phượng Ngâm kiếm hướng Tần Phỉ Phỉ phát khởi công kích. Nhưng không nghĩ tới Tần Phỉ Phỉ lại không nghênh chiến, mà ngược lại, lại không ngừng tìm kiếm cơ hội ý đồ đột phá phòng tuyến của Ngưng Sương tiến vào trong thư phòng giết chết Lăng tướng quân, đoạt lấy binh phù.

Nhìn ra ý đồ của Tần Phỉ Phỉ, Ngưng Sương lạnh lùng mở miệng, Đừng phí tâm, chẳng lẽ ngươi không biết hoàng thất còn có đoàn trưởng lão sao?

Tần Phỉ Phỉ vừa ứng phó với Ngưng Sương, vừa đáp lời: Băng Ngọc Hà đã chết, tứ hoàng tử đồng dạng đều là con cháu Băng thị, như vậy đoàn trưởng lão vì sao còn muốn phản đối? Chỉ cần giải quyết lão thất phu ngoan cố không chịu thay đổi này thì con rối của ta có thể nắm giữ đế quốc này rồi. Càng nói, hận ý trong lời nói của nàng ta càng dày đặc, đến cuối cùng quả thực chính là cắn răng nghiến lợi, Tiện nhân, ta chính là muốn đem chỗ dựa của ngươi đều biến thành chỗ dựa của ta, ta muốn để cho ngươi biết cái gì gọi là người cô đơn.

Đến lúc này, nghi vấn trong lòng Ngưng Sương đều đã có lời giải đáp, thì ra tất cả đều là do Tần Phỉ Phỉ. Nếu là nàng mang tai bay vạ gió tới cho bọn họ, thì nàng tự nhiên phải vì bọn họ giải trừ cái tai họa này.

Chiêu thức của Ngưng Sương càng ngày càng bén nhọn, Tần Phỉ Phỉ ứng phó có vài phần cố hết sức, vì có thể tốc chiến tốc thắng, Ngưng Sương gọi ra Thủy Lam. Hai người hai mặt giáp công, lập tức đem Tần Phỉ Phỉ đánh cho liên tục bại lui.

Phượng Ngâm kiếm dưới sự gia trì của huyền lực lóe ra quang mang rực rỡ, Ngưng Sương bay người lên phía trước, một kiếm đâm vào vai trái Tần Phỉ Phỉ, Tần Phỉ Phỉ chợt lui về sau hai bước, vai phải vừa vặn đụng phải thủy kiếm của Thủy Lam.

Tần Phỉ Phỉ mắt thấy không địch lại, một đòan khói đen từ trong thân thể nàng ta toát ra đánh về phía Ngưng Sương, ngay sau đó cả người hóa thành một trận khói đen, trong nháy mắt biến mất dưới ánh trăng. Thủy Lam muốn đuổi theo nhưng Ngưng Sương từ trong trận khói đen đi ra ngăn cản nói: Quên đi, nàng ta có kỹ năng của phệ âm cổ vương, chúng ta không đuổi kịp. Lại nghĩ biện pháp khác đi!

Thấy Tần Phỉ Phỉ đã đi, Ngưng Sương và Thủy Lam cũng muốn rời đi, lại bị Lăng tướng quân từ trong thư phòng chạy ra ngăn cản bước chân.

Hai vị ân nhân, xin nhận của tại hạ một lạy!




/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status