Edit:..Lam Thiên..
Một ngày kia, Thành Thương Minh liên tục có chuyện lạ, đầu tiên là bầu trời quang đãng vạn dặm không có bóng mây thoáng chốc bị hắc ám bao phủ, ngay sau đó lại có một đạo ánh sáng xông phá xua tan hắc ám trên bầu trời, cuối cùng, cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời, tháng sáu giữa hè lại nổi lên mạn thiên phi tuyết ( tuyết bay đầy trời).
Khiến cho người khiếp sợ không phải là trời giáng dị tượng mà là linh khí trong không khí đang cấp tốc trôi đi, thậm chí người có tu vi cường đại còn có thể nhìn thấy một ít linh khí ngưng tụ thành từng đoàn điên cuồng vọt ra phía rừng rậm ở ngoài thành. Mọi người rối rít suy đoán, có phải trong rừng rậm có huyền thú cường đại lên cấp, hoặc là thần thú ra đời hay không.
Ai cũng biết, thời điểm thần thú mới ra đời hoặc là huyền thú vừa tiến cấp là lúc yếu ớt nhất. Cho nên mọi người rối rít chạy ra khỏi thành đi vào rừng rậm, rừng rậm vốn yên bình lúc này lại như một nồi nước nóng.
Mặt trời mọc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thủy Lam canh giữ ở cửa sơn động, cảm ứng được càng ngày càng nhiều khí tức từ xa đến gần truyền tới, lòng như lửa đốt. Nha đầu đáng chết, cũng đã ba ngày rồi, thế nào còn chưa lên cấp xong a!
Kỳ thật Ngưng Sương làm sao lại không vội, nhưng cũng không biết tại sao, nàng chỉ là đột phá một cái địa giai, cư nhiên lại cần nhiều linh khí như vậy. Cũng may, trải qua ba ngày điên cuồng hấp thu, cái động không đáy cũng lấp đầy không sai biệt lắm.
Rầm. . .
Một tiếng vang thật lớn hạ xuống, phong bạo lên cấp theo đó mà tới, trong nháy mắt phóng xuất ra năng lượng khủng bố khiến đất núi rung chuyển, làm cho đám người đang tìm kiếm trong rừng rậm tâm thần rung mạnh, âm thầm phỏng đoán huyền thú làm ra động tĩnh này có huyết mạch chi lực cường hãn đến cỡ nào.
Men theo nguồn năng lượng dao động, tất cả mọi người hướng hang động chạy tới. Rối rít đem tốc độ của chính mình tăng lên đến mức cao nhất, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị người khác đoạt trước.
Sau khi đột phá địa giai, Ngưng Sương liên tiếp tấn thăng thêm hai, ba cái cấp bậc nhỏ, thẳng đến tam tinh huyền quân mới dừng lại. Đợi ánh sáng lên cấp tản đi, Ngưng Sương còn chưa kịp thở liền nhìn thấy sắc mặt trắng bạch của Thủy Lam ở bên cạnh.
Thủy Lam, nhanh, mau vào trong không gian!
Càng trong lúc nguy cấp, đầu óc Ngưng Sương lại càng phát ra tỉnh táo. Thủy Lam là thượng cổ Thần Thú, nếu như bị những người này phát hiện, sợ rằng hôm nay sẽ bị cướp đoạt ở đây rồi.
Nha đầu. . . Thủy Lam vừa định phản đối, liền bị ánh mắt kiên định của Ngưng Sương ngăn lại. Nhanh, vào không gian. Không có ngươi, bọn họ sẽ không có mục tiêu để tranh đoạt.
Thủy Lam sững sờ, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng, hóa thành một vệt sáng xanh tiến vào trong không gian.
Ngay sau khi Thủy Lam biến mất, đám người điên kia cuồng vọt vào sơn động, Ngưng Sương nhìn lướt qua đám người tham lam trước mắt, trong lòng nhấc lên mười phần cảnh giác.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người Ngưng Sương, khi bọn hắn điều tra ra Ngưng Sương chỉ là một tam tinh huyền quân nhỏ yếu, mới thở phào một cái thật dài.
Cô nương, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Người đặt câu hỏi là một nam nhân trung niên, hắn vóc người bưu hãn, gương mặt dài hé ra sự trung hậu chính nghĩa.
Hiển nhiên, nam nhân trung niên đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người, vô số đôi mắt chăm chú nhìn Ngưng Sương, chỉ sợ bỏ qua đáp án của nàng.
Im lặng trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Sương đột nhiên trở nên trắng bệch, giống như nghĩ đến chuyện gì đó rất kinh khủng, qua một hồi lâu mới dần dần hòa hoãn lại, run rẩy trả lời: Đại nhân, có. . . Có quái thú!
Mọi người vừa nghe, đáy mắt ánh sáng càng thêm rực sáng.
Quái thú đi chỗ nào rồi? Một lão giả gầy nhom từ sau lưng năm nam nhân vọt ra, không kịp chờ đợi hướng Ngưng Sương hỏi.
Dưới uy áp của lão giả ùn ùn kéo đến, Ngưng Sương gỉa bộ sợ hãi tê liệt ngã xuống mặt đất. Vừa âm thầm ngăn cản uy áp vừa âm thầm suy nghĩ, hôm nay nên làm thế nào để tránh được một kiếp này?
Lão giả hài lòng nhìn Ngưng Sương run lẩy bẩy, hắn tin dưới uy áp kinh khủng của hắn, nha đầu này tuyệt không dám nói dối nửa câu. Nói!
Chữ này của lão giả, giống như pha trộn thiên uy vô thượng, xen lẫn thiên đạo phép tắc vang vọng trong sơn động, nặng nề rơi vào trái tim Ngưng Sương.
Nguyên bản đang làm bộ, Ngưng Sương cũng bị uy áp kinh khủng này ép tới thở không nổi, thân thể không cầm được run rẩy, nàng khắc sâu biết được —— đây chính là thế giới thực lực vi tôn.
Tất cả âm mưu dương mưu cũng không bù được thực lực tuyệt đối ngự trị, dưới uy áp của lão giả nàng chính là con kiến hôi, là con kiến hôi không có chút phản kháng.
Ngưng Sương vừa định biên cái lý do lừa gạt một phen nhưng đúng lúc này, bên ngoài sơn động vang lên một hồi sao động, ngay sau đó tiếng bước chân ồn ào náo động theo nhau mà tới.
Không biết người tới là thần thánh phương nào, vốn là cửa sơn động bị đám người tới vây chặt như nêm cối, hiện tại lại rối rít nhường ra một con đường. Khi một đôi giày màu xanh gấm hoa thêu ám văn xuất hiện tại trước mắt Ngưng Sương thì nàng không nhịn được ngước mắt lên nhìn lại.
Thanh
Một ngày kia, Thành Thương Minh liên tục có chuyện lạ, đầu tiên là bầu trời quang đãng vạn dặm không có bóng mây thoáng chốc bị hắc ám bao phủ, ngay sau đó lại có một đạo ánh sáng xông phá xua tan hắc ám trên bầu trời, cuối cùng, cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời, tháng sáu giữa hè lại nổi lên mạn thiên phi tuyết ( tuyết bay đầy trời).
Khiến cho người khiếp sợ không phải là trời giáng dị tượng mà là linh khí trong không khí đang cấp tốc trôi đi, thậm chí người có tu vi cường đại còn có thể nhìn thấy một ít linh khí ngưng tụ thành từng đoàn điên cuồng vọt ra phía rừng rậm ở ngoài thành. Mọi người rối rít suy đoán, có phải trong rừng rậm có huyền thú cường đại lên cấp, hoặc là thần thú ra đời hay không.
Ai cũng biết, thời điểm thần thú mới ra đời hoặc là huyền thú vừa tiến cấp là lúc yếu ớt nhất. Cho nên mọi người rối rít chạy ra khỏi thành đi vào rừng rậm, rừng rậm vốn yên bình lúc này lại như một nồi nước nóng.
Mặt trời mọc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thủy Lam canh giữ ở cửa sơn động, cảm ứng được càng ngày càng nhiều khí tức từ xa đến gần truyền tới, lòng như lửa đốt. Nha đầu đáng chết, cũng đã ba ngày rồi, thế nào còn chưa lên cấp xong a!
Kỳ thật Ngưng Sương làm sao lại không vội, nhưng cũng không biết tại sao, nàng chỉ là đột phá một cái địa giai, cư nhiên lại cần nhiều linh khí như vậy. Cũng may, trải qua ba ngày điên cuồng hấp thu, cái động không đáy cũng lấp đầy không sai biệt lắm.
Rầm. . .
Một tiếng vang thật lớn hạ xuống, phong bạo lên cấp theo đó mà tới, trong nháy mắt phóng xuất ra năng lượng khủng bố khiến đất núi rung chuyển, làm cho đám người đang tìm kiếm trong rừng rậm tâm thần rung mạnh, âm thầm phỏng đoán huyền thú làm ra động tĩnh này có huyết mạch chi lực cường hãn đến cỡ nào.
Men theo nguồn năng lượng dao động, tất cả mọi người hướng hang động chạy tới. Rối rít đem tốc độ của chính mình tăng lên đến mức cao nhất, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị người khác đoạt trước.
Sau khi đột phá địa giai, Ngưng Sương liên tiếp tấn thăng thêm hai, ba cái cấp bậc nhỏ, thẳng đến tam tinh huyền quân mới dừng lại. Đợi ánh sáng lên cấp tản đi, Ngưng Sương còn chưa kịp thở liền nhìn thấy sắc mặt trắng bạch của Thủy Lam ở bên cạnh.
Thủy Lam, nhanh, mau vào trong không gian!
Càng trong lúc nguy cấp, đầu óc Ngưng Sương lại càng phát ra tỉnh táo. Thủy Lam là thượng cổ Thần Thú, nếu như bị những người này phát hiện, sợ rằng hôm nay sẽ bị cướp đoạt ở đây rồi.
Nha đầu. . . Thủy Lam vừa định phản đối, liền bị ánh mắt kiên định của Ngưng Sương ngăn lại. Nhanh, vào không gian. Không có ngươi, bọn họ sẽ không có mục tiêu để tranh đoạt.
Thủy Lam sững sờ, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng, hóa thành một vệt sáng xanh tiến vào trong không gian.
Ngay sau khi Thủy Lam biến mất, đám người điên kia cuồng vọt vào sơn động, Ngưng Sương nhìn lướt qua đám người tham lam trước mắt, trong lòng nhấc lên mười phần cảnh giác.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người Ngưng Sương, khi bọn hắn điều tra ra Ngưng Sương chỉ là một tam tinh huyền quân nhỏ yếu, mới thở phào một cái thật dài.
Cô nương, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Người đặt câu hỏi là một nam nhân trung niên, hắn vóc người bưu hãn, gương mặt dài hé ra sự trung hậu chính nghĩa.
Hiển nhiên, nam nhân trung niên đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người, vô số đôi mắt chăm chú nhìn Ngưng Sương, chỉ sợ bỏ qua đáp án của nàng.
Im lặng trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Sương đột nhiên trở nên trắng bệch, giống như nghĩ đến chuyện gì đó rất kinh khủng, qua một hồi lâu mới dần dần hòa hoãn lại, run rẩy trả lời: Đại nhân, có. . . Có quái thú!
Mọi người vừa nghe, đáy mắt ánh sáng càng thêm rực sáng.
Quái thú đi chỗ nào rồi? Một lão giả gầy nhom từ sau lưng năm nam nhân vọt ra, không kịp chờ đợi hướng Ngưng Sương hỏi.
Dưới uy áp của lão giả ùn ùn kéo đến, Ngưng Sương gỉa bộ sợ hãi tê liệt ngã xuống mặt đất. Vừa âm thầm ngăn cản uy áp vừa âm thầm suy nghĩ, hôm nay nên làm thế nào để tránh được một kiếp này?
Lão giả hài lòng nhìn Ngưng Sương run lẩy bẩy, hắn tin dưới uy áp kinh khủng của hắn, nha đầu này tuyệt không dám nói dối nửa câu. Nói!
Chữ này của lão giả, giống như pha trộn thiên uy vô thượng, xen lẫn thiên đạo phép tắc vang vọng trong sơn động, nặng nề rơi vào trái tim Ngưng Sương.
Nguyên bản đang làm bộ, Ngưng Sương cũng bị uy áp kinh khủng này ép tới thở không nổi, thân thể không cầm được run rẩy, nàng khắc sâu biết được —— đây chính là thế giới thực lực vi tôn.
Tất cả âm mưu dương mưu cũng không bù được thực lực tuyệt đối ngự trị, dưới uy áp của lão giả nàng chính là con kiến hôi, là con kiến hôi không có chút phản kháng.
Ngưng Sương vừa định biên cái lý do lừa gạt một phen nhưng đúng lúc này, bên ngoài sơn động vang lên một hồi sao động, ngay sau đó tiếng bước chân ồn ào náo động theo nhau mà tới.
Không biết người tới là thần thánh phương nào, vốn là cửa sơn động bị đám người tới vây chặt như nêm cối, hiện tại lại rối rít nhường ra một con đường. Khi một đôi giày màu xanh gấm hoa thêu ám văn xuất hiện tại trước mắt Ngưng Sương thì nàng không nhịn được ngước mắt lên nhìn lại.
Thanh
/117
|