Thành Thương Phong là thành trì phồn hoa nhất Thương Mang Đại Lục, Hắc Ám Thần Điện tại nơi này cũng là kiến trúc hùng vĩ khí phái nhất ở Thương Mang Đại Lục. Một cung điện ba tầng màu xanh đen, mái cong tứ xuất, bức tường, mái hiên đều dùng mặc sắc lưu ly làm gạch xây thành. Mỗi một mặt bức tường đều khắc dấu ấn phù trận phức tạp, ngoài ra còn dùng thú tinh và cực phẩm tinh thạch thêm vào, linh khí nồng đậm vờn quanh trên đó.
Xuyên qua chính điện, nàng có thể thấy từng dãy phòng xá chỉnh tề thành hàng, Thanh Y nói cho bọn họ biết đây là ngoại đường, là nơi ở của sứ giả cung hắc ám. Ngoại đường có một mảnh võ tràng rỗng rãi, xuyên qua võ tràng là hoa viên, hoa viên chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, trong đó có một thủy đường (hồ nước) dập dờn sóng nước, bên cạnh thủy đường trồng đầy kỳ hoa dị thảo. Liền kề với hoa viên cạnh võ tràng có xây vài tòa phòng xá tinh xảo, Thanh Y nói nơi đó là nơi ở của hắc ám thánh sử. Mà một bên thủy đường gần hoa viên lại có hai tòa tiểu lâu hai tầng, tiểu lâu được cổ thụ chọc trời che chắn, chung quanh trồng đầy mạn đà la hoa màu tím.
Chung quanh tiểu lâu mơ hồ có huyền lực dao động, hình như có một tấm lá chắn vô hình dùng phù trận kết giới bố trí mà thành. Chỉ thấy Thanh Y bức ra một giọt máu tươi từ đầu ngón tay, điểm một chút vào không khí, vốn là lá chắn vô hình không nhìn thấy, không sờ được bỗng nhiên biến mất.
Đi theo Thanh Y bước vào tiểu lâu, đập vào mắt nàng là một biển mạn đà la hoa đang nở đầy đất, đứng ở bên trong biển hoa, Ngưng Sương giống như nhìn thấy được nam tử tử y xinh đẹp liễm diễm kia .
Thanh Y dẫn bọn họ đến chính sảnh của tiểu lâu, sau khi để cho hạ nhân dâng trà lên, hắn vừa định đi lên lầu trưng cầu ý kiến của Tử Diễm, liền nghe được âm thanh y hệt như gió xuân của Tử Diễm truyền tới.
Sở tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!
Ngưng Sương ngước mắt, một gương mặt cười như gió xuân cứ như vậy thẳng tắp đập vào mắt nàng. Tử Diễm mặc một thân cẩm bào màu tím tinh xảo, đứng ở lan can lầu hai, dựa vào lan can nhìn xuống, cười nói an nhàn.
Xuyên thấu qua đôi mắt màu tím như ngọc lưu ly, Ngưng Sương thậm chí có thể cảm thấy mâu thuẫn trong lòng hắn. Cứ như vậy, bốn mắt nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói.
Ngưng Sương không hỏi tình trạng thân thể của hắn, chỉ mỉm cười chỉ vào Lục Hạo Nhiên nói: Đại Tế Ti, ta tới đây nhờ ngươi giúp một tay . Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: Cái tên nhà giàu mới nổi này nói là hắn là Tử Thần Y thanh danh lừng lẫy ở Thần Vực nhưng ta không tin, muốn mời ngươi giúp ta phân biệt một phen, có được hay không?
Ánh mắt Tử Diễm sáng rực, nhìn xuống nữ tử tóc đen áo trắng, dung nhan như ngọc đang đứng ở chính giữa đại sảnh, nhìn vào đôi mắt màu đen vô cùng sáng ngời linh động ấy, dường như hắn muốn xuyên thấu nội tâm của nàng, nhưng lại chỉ thấy một mảnh sương mù, lòng của nàng tựa như bị một mảnh sương mù bao vây. Đối mặt với ánh mắt có chút khẩn cầu của Ngưng Sương, Tử Diễm cố đè xuống suy nghĩ phức tạp trong nội tâm, cuối cùng gật đầu một cái.
Nha đầu này, có cần thiện giải nhân ý (*) như vậy hay không!
(*) Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người, khéo hiểu lòng người
Lúc này Lục Hạo Nhiên đã biết, người hắn phải cứu trị chính là mỹ nam tử không giống phàm nhân trước mắt này. Đáy lòng một phen suy xét, hắn trợn tròn đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Ngưng Sương nói: Nha đầu, ngươi có biết hay không, Tử Thần Y có ba không cứu.
Cái gì? Ba không cứu? Ngưng Sương không hiểu, bỏ qua ánh sáng lập lòe trong đôi mắt nhỏ lanh lợi của Lục Hạo Nhiên.
Lục Hạo Nhiên vừa định đáp lời, liền bị một trận tiếng cười y hệt như gió xuân cắt cứt. Tử Diễm ưu nhã đi xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh Ngưng Sương, tự nhiên mở miệng: Tử Thần Y, một không cứu mỹ nam tử tuấn mỹ vô trù, hai không cứu mỹ thiếu nữ dung mạo tựa thiên tiên, ba không cứu người nghèo khổ không trả nổi phí chẩn bệnh.
Ngưng Sương càng nghe tròng mắt càng sáng, đến cuối cùng ánh mắt kia còn có thể so với đèn pha, tất cả tia sáng đều chiếu vào gương mặt bình thường của Lục Hạo Nhiên.
Cái gì, ngươi thật là thần y vừa đố kỵ vừa tham tiền?
Lục Hạo Nhiên có vài phần lúng túng cười cười, sau đó tiếp tục nghiêm túc nói với Ngưng Sương: Hiện tại ngươi biết, ta không có khả năng phá vỡ quy củ vì ngươi đi!
Nghe xong lời này, trong ánh mắt hiếu kỳ của Ngưng Sương đột nhiên biến thành ánh sáng uy hiếp đe dọa, Quy củ? Ở Thần Vực mai danh ẩn tích hai mươi mấy năm ngươi vẫn còn có quy củ?
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Ngưng Sương, Lục Hạo Nhiên hung hăng nuốt vài ngụm nước miếng. Ngay sau đó nghĩ tới đây là Thần Vực, là nơi hắn được nhiều người ủng hộ, khí thế của hắn lại cường ngạnh lên.
Từ bên trong ánh mắt biến ảo của hắn, Ngưng Sương đã đoán ra tâm tư của hắn, lúc này nàng tràn ra một nụ cười lạnh, lấy ra lễ vật Mộng Lão đưa cho nàng lúc rời khỏi Mộng Huyễn Đảo, một bình ngọc ngưng hồn.
Lục Hạo Nhiên vừa thấy vật này, lập tức chấm dứt chiến tranh. Tộc trưởng Mộng Huyễn Đảo đáng chết, thế nhưng lại đem yếu mệnh đưa cho nha đầu lòng dạ hiểm độc kia làm đồ chơi.
Đây chính là mệnh hồn hắn bị tộc trưởng yêu cầu lưu lại lúc mới vào Mộng Huyễn Đảo. Mộng Huyễn Đảo có quy định, tất cả người ngoại lai đều phải lưu lại một sợi mệnh hồn, nếu không sẽ bị xem như gian tế tại chỗ giết chết.
Nhìn vẻ mặt Lục Hạo Nhiên đột nhiên biến trắng, Ngưng Sương giương lên một nụ cười hài lòng, trong lòng càng đối với Mộng lão nhận thức sáng suốt bội phục không thôi. Ban đầu, lúc nàng muốn mang Lục Hạo Nhiên đi thì Mộng lão đã nói, người này ích kỷ xảo trá, trở lại Thần Vực không chừng sẽ đổi ý, cho nên mới đem mệnh hồn của Lục Hạo Nhiên giao lại cho nàng.
Ngưng Sương lạnh lùng cười nói: Thần Vực đã sớm không có Tử Thần Y, thì sao còn quy củ gì đó. Hôm nay ta chính là muốn để Đại Tế Ti nghiệm chứng ngươi là thật hay giả, nếu ngươi thật sự là Tử Thần Y, về sau khôi phục lại quy củ cũng không muộn.
Tính mạng bị người nắm trong tay, Lục Hạo Nhiên có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng không có địa phương thi triển. Hắn vốn cũng không thật sự nghĩ thất tín với Ngưng Sương, chỉ là, sau khi biết người hắn phải cứu trị là đại tế ti của Hắc Ám Thần Điện, hắn liền sinh ra vài phần không cam lòng, ít nhất hắn còn dùng cái quy củ của thần y hung hăng làm thịt Hắc Ám Thần Điện một phen.
Lục Hạo Nhiên rời khỏi Thần Vực đã hai mươi mấy năm, nên tự nhiên sẽ không biết nhân tài nổi danh mới xuất hiện Tử Diễm. Hôm nay mặc dù dưới cưỡng bách
Xuyên qua chính điện, nàng có thể thấy từng dãy phòng xá chỉnh tề thành hàng, Thanh Y nói cho bọn họ biết đây là ngoại đường, là nơi ở của sứ giả cung hắc ám. Ngoại đường có một mảnh võ tràng rỗng rãi, xuyên qua võ tràng là hoa viên, hoa viên chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, trong đó có một thủy đường (hồ nước) dập dờn sóng nước, bên cạnh thủy đường trồng đầy kỳ hoa dị thảo. Liền kề với hoa viên cạnh võ tràng có xây vài tòa phòng xá tinh xảo, Thanh Y nói nơi đó là nơi ở của hắc ám thánh sử. Mà một bên thủy đường gần hoa viên lại có hai tòa tiểu lâu hai tầng, tiểu lâu được cổ thụ chọc trời che chắn, chung quanh trồng đầy mạn đà la hoa màu tím.
Chung quanh tiểu lâu mơ hồ có huyền lực dao động, hình như có một tấm lá chắn vô hình dùng phù trận kết giới bố trí mà thành. Chỉ thấy Thanh Y bức ra một giọt máu tươi từ đầu ngón tay, điểm một chút vào không khí, vốn là lá chắn vô hình không nhìn thấy, không sờ được bỗng nhiên biến mất.
Đi theo Thanh Y bước vào tiểu lâu, đập vào mắt nàng là một biển mạn đà la hoa đang nở đầy đất, đứng ở bên trong biển hoa, Ngưng Sương giống như nhìn thấy được nam tử tử y xinh đẹp liễm diễm kia .
Thanh Y dẫn bọn họ đến chính sảnh của tiểu lâu, sau khi để cho hạ nhân dâng trà lên, hắn vừa định đi lên lầu trưng cầu ý kiến của Tử Diễm, liền nghe được âm thanh y hệt như gió xuân của Tử Diễm truyền tới.
Sở tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!
Ngưng Sương ngước mắt, một gương mặt cười như gió xuân cứ như vậy thẳng tắp đập vào mắt nàng. Tử Diễm mặc một thân cẩm bào màu tím tinh xảo, đứng ở lan can lầu hai, dựa vào lan can nhìn xuống, cười nói an nhàn.
Xuyên thấu qua đôi mắt màu tím như ngọc lưu ly, Ngưng Sương thậm chí có thể cảm thấy mâu thuẫn trong lòng hắn. Cứ như vậy, bốn mắt nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói.
Ngưng Sương không hỏi tình trạng thân thể của hắn, chỉ mỉm cười chỉ vào Lục Hạo Nhiên nói: Đại Tế Ti, ta tới đây nhờ ngươi giúp một tay . Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: Cái tên nhà giàu mới nổi này nói là hắn là Tử Thần Y thanh danh lừng lẫy ở Thần Vực nhưng ta không tin, muốn mời ngươi giúp ta phân biệt một phen, có được hay không?
Ánh mắt Tử Diễm sáng rực, nhìn xuống nữ tử tóc đen áo trắng, dung nhan như ngọc đang đứng ở chính giữa đại sảnh, nhìn vào đôi mắt màu đen vô cùng sáng ngời linh động ấy, dường như hắn muốn xuyên thấu nội tâm của nàng, nhưng lại chỉ thấy một mảnh sương mù, lòng của nàng tựa như bị một mảnh sương mù bao vây. Đối mặt với ánh mắt có chút khẩn cầu của Ngưng Sương, Tử Diễm cố đè xuống suy nghĩ phức tạp trong nội tâm, cuối cùng gật đầu một cái.
Nha đầu này, có cần thiện giải nhân ý (*) như vậy hay không!
(*) Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người, khéo hiểu lòng người
Lúc này Lục Hạo Nhiên đã biết, người hắn phải cứu trị chính là mỹ nam tử không giống phàm nhân trước mắt này. Đáy lòng một phen suy xét, hắn trợn tròn đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Ngưng Sương nói: Nha đầu, ngươi có biết hay không, Tử Thần Y có ba không cứu.
Cái gì? Ba không cứu? Ngưng Sương không hiểu, bỏ qua ánh sáng lập lòe trong đôi mắt nhỏ lanh lợi của Lục Hạo Nhiên.
Lục Hạo Nhiên vừa định đáp lời, liền bị một trận tiếng cười y hệt như gió xuân cắt cứt. Tử Diễm ưu nhã đi xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh Ngưng Sương, tự nhiên mở miệng: Tử Thần Y, một không cứu mỹ nam tử tuấn mỹ vô trù, hai không cứu mỹ thiếu nữ dung mạo tựa thiên tiên, ba không cứu người nghèo khổ không trả nổi phí chẩn bệnh.
Ngưng Sương càng nghe tròng mắt càng sáng, đến cuối cùng ánh mắt kia còn có thể so với đèn pha, tất cả tia sáng đều chiếu vào gương mặt bình thường của Lục Hạo Nhiên.
Cái gì, ngươi thật là thần y vừa đố kỵ vừa tham tiền?
Lục Hạo Nhiên có vài phần lúng túng cười cười, sau đó tiếp tục nghiêm túc nói với Ngưng Sương: Hiện tại ngươi biết, ta không có khả năng phá vỡ quy củ vì ngươi đi!
Nghe xong lời này, trong ánh mắt hiếu kỳ của Ngưng Sương đột nhiên biến thành ánh sáng uy hiếp đe dọa, Quy củ? Ở Thần Vực mai danh ẩn tích hai mươi mấy năm ngươi vẫn còn có quy củ?
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Ngưng Sương, Lục Hạo Nhiên hung hăng nuốt vài ngụm nước miếng. Ngay sau đó nghĩ tới đây là Thần Vực, là nơi hắn được nhiều người ủng hộ, khí thế của hắn lại cường ngạnh lên.
Từ bên trong ánh mắt biến ảo của hắn, Ngưng Sương đã đoán ra tâm tư của hắn, lúc này nàng tràn ra một nụ cười lạnh, lấy ra lễ vật Mộng Lão đưa cho nàng lúc rời khỏi Mộng Huyễn Đảo, một bình ngọc ngưng hồn.
Lục Hạo Nhiên vừa thấy vật này, lập tức chấm dứt chiến tranh. Tộc trưởng Mộng Huyễn Đảo đáng chết, thế nhưng lại đem yếu mệnh đưa cho nha đầu lòng dạ hiểm độc kia làm đồ chơi.
Đây chính là mệnh hồn hắn bị tộc trưởng yêu cầu lưu lại lúc mới vào Mộng Huyễn Đảo. Mộng Huyễn Đảo có quy định, tất cả người ngoại lai đều phải lưu lại một sợi mệnh hồn, nếu không sẽ bị xem như gian tế tại chỗ giết chết.
Nhìn vẻ mặt Lục Hạo Nhiên đột nhiên biến trắng, Ngưng Sương giương lên một nụ cười hài lòng, trong lòng càng đối với Mộng lão nhận thức sáng suốt bội phục không thôi. Ban đầu, lúc nàng muốn mang Lục Hạo Nhiên đi thì Mộng lão đã nói, người này ích kỷ xảo trá, trở lại Thần Vực không chừng sẽ đổi ý, cho nên mới đem mệnh hồn của Lục Hạo Nhiên giao lại cho nàng.
Ngưng Sương lạnh lùng cười nói: Thần Vực đã sớm không có Tử Thần Y, thì sao còn quy củ gì đó. Hôm nay ta chính là muốn để Đại Tế Ti nghiệm chứng ngươi là thật hay giả, nếu ngươi thật sự là Tử Thần Y, về sau khôi phục lại quy củ cũng không muộn.
Tính mạng bị người nắm trong tay, Lục Hạo Nhiên có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng không có địa phương thi triển. Hắn vốn cũng không thật sự nghĩ thất tín với Ngưng Sương, chỉ là, sau khi biết người hắn phải cứu trị là đại tế ti của Hắc Ám Thần Điện, hắn liền sinh ra vài phần không cam lòng, ít nhất hắn còn dùng cái quy củ của thần y hung hăng làm thịt Hắc Ám Thần Điện một phen.
Lục Hạo Nhiên rời khỏi Thần Vực đã hai mươi mấy năm, nên tự nhiên sẽ không biết nhân tài nổi danh mới xuất hiện Tử Diễm. Hôm nay mặc dù dưới cưỡng bách
/117
|