Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 50: Quang ảnh thần đảo, thật sự khác thường

/81


Theo sau Tiêu Vũ Cô, cứ thế đi ngang qua chiếc cầu đá hình vòm ước chừng cao ba trượng, từng bước từng bước hướng về phía tòa nhà to lớn có tường đỏ và mái ngói xanh biếc. Bên dưới chiếc cầu đá hình vòm là hồ nước chảy róc rách sâu không thấy đáy.

Đang đứng nghiêm người trên tường thành cao vút vừa nhìn thấy chủ nhân từ xa bước tới, vung tay lên, bốn tên thị vệ thân thể cường tráng lập tức cúi đầu, nhanh chóng chạy tới bên cạnh cửa thành, bốn người hợp lực lại lúc này mới chậm rãi mở cửa thành dầy cộm nặng nề ra, đi theo ở phía sau chính là một đại đội Thị Vệ Thiết Giáp đầu đội khôi giáp trong tay cầm trường thương, kỷ luật cực kỳ nghiêm minh chia ra đứng ngay ngắn ở hai bên.

Cả thành gần như chiếm lấy hơn phân nửa diện tích của cái hòn đảo này, cửa thành sơn màu đỏ lộ ra sự uy vũ nghiêm cẩn, trên mặt đường lót ngọc thạch màu trắng còn có thể nhìn thấy cả bóng người in ngược trên đó, trong lòng nàng không khỏi hoài nghi, Tiêu Vũ Cô đến tột cùng là có thân phận như thế nào. Cho dù là Tử Cấm Thành của thời cổ đại, chỉ sợ là cũng không có điểm gì hơn chỗ này.

Đây rốt cuộc là một tòa thành trì hay là một tòa Hoàng Thành, hay chỉ là một thành lũy bình thường? Nhưng mà tại sao lại không hề thấy bất kỳ dân chúng nào cả. Nếu là Hoàng Thành? Như vậy bối cảnh của hắn thật sự là rất cường đại!

Cho đến khi hai người đã đi vào thành, tất cả binh lính đều quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu ôm quyền, giọng nói trầm mạnh đặc thù của phái nam đồng loạt vang lên: "Thuộc hạ tham kiến Ảnh Vương!"

Giọng nói của một trăm tám mươi nam nhi hùng tráng, vang lên ngay dưới cửa thành, tình thế như vậy thật sự là đinh tai nhức óc.

"Tất cả đều đứng lên đi!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cộng thêm sắc mặt lạnh như băng không chút biểu tình, giờ khắc này, đã không còn nhìn thấy một chút dịu dàng nào ở trên người hắn giống như lúc vui vẻ trò truyện với nàng, dáng vẻ trang nghiêm giống hệt khí chất của một Vương Giả.

Ảnh Vương?

Nàng không hiểu, cái đại lục này không phải là không có Hoàng Thất hay sao? Đã như vậy thì chữ ‘ Vương ’ này từ đâu mà đến? Nhưng mà ngay sau đó cũng lập tức hiểu ra, ở cổ đại, có năng lực tự phong làm Vương Hầu, quả thật là cũng không hiếm thấy.

Tất cả binh lính nghe vậy, lúc này mới chậm rãi đứng lên: "Dạ!" Trả lời gọn gàng lưu loát, giống như tướng sĩ đã trải qua sự huấn luyện quân lệnh nghiêm khắc từ chiến trường mà có được. Ngay sau đó ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía trước, lúc này mới nhìn thấy người đứng ở bên cạnh Tiêu Vũ Cô là một nữ tử tuyệt sắc.

Thật là xinh đẹp!

Không, sự tuyệt mỹ của nàng, chỉ dùng từ xinh đẹp cũng không đủ để hình dung được.

Mặc dù mái tóc màu lam có vẻ hơi xốc xếch, nhưng lại giúp cho vẻ đẹp của nàng tăng thêm một phần ôn nhu, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn kia dường như ngay cả lòng bàn tay lớn nhỏ của bọn họ cũng không bằng. Bên dưới lông mi cong vút hơi vểnh lên, là một đôi mắt phượng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cái miệng nhỏ nhắn không có một chút son môi trước đó đã thoáng qua một chút tái nhợt, nhưng vẫn rực rỡ mê người.

Nhìn binh lính do một tay mình huấn luyện ra đều là một bộ dáng hoa si, nhìn về phía xa không vui cau mày, lập tức nhẹ nhàng kéo người qua một bên, bước chân đột nhiên tăng tốc, đi vào bên trong tường thành. Một cỗ xúc cảm lạnh lẽo truyền qua da tay của hắn, loại cảm giác khác thường này khiến cho khóe miệng hắn khẽ cong lên: "Ta dẫn ngươi đi tắm rửa!" Sắc mặt lạnh lùng nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, âm thanh có chút khàn khàn của phái nam vừa hấp dẫn lại vừa mị hoặc, so với tên yêu nghiệt Sở Dạ Phong kia, cũng không quá mức chênh lệch. ( TLT: cuối cùng chị của nhớ tới Sở Ca của em rồi à! * cảm động chấm chấm nước mắt *. Tuyệt Trần: * xách kiếm * của ai. TLT: * xách dép chạy *)

Khẽ gật đầu, đã sớm khó chịu với ánh mắt đánh giá đầy thán phục của những binh lính này, Lăng Tuyệt Trần càng thêm phối hợp bước nhanh rời đi.

Để lại một đội binh lính, đứng tại chỗ thật lâu vẫn chưa thể khôi phục lại tinh thần, hàng binh lính đứng ở hàng đầu lại càng thêm kinh ngạc há mồm trợn mặt, thật lâu vẫn không thể hồi phục. Bọn họ đều bị hoa mắt rồi sao? Tại sao mới vừa rồi bọn họ lại nhìn thấy Ảnh Vương cười chứ, mặc dù chỉ là nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại làm cho bọn họ vô cùng khiếp sợ.

Không, bọn họ không hề hoa mắt, bởi vì binh lính đứng ở hàng sau cũng đã nghe thấy rồi, thanh âm mà họ nghe thấy không phải là giọng nói lạnh lùng, mà là nhàn nhạt dịu dàng.

Ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, không biết đã đi qua bao nhiêu hành lang dài, hoa văn trên thành lan can ở chung quanh đều được điêu khắc rất tinh xảo. Dùng cụm từ năm bước một lầu, mười bước một tòa các để hình dung tuyệt đối không quá đáng. Mỗi một tòa nhà trên đường đi, đều giống như tòa cung điện nguy nga trang nghiêm, vị trí sắp xếp cũng rất kỳ quái.

Sông nhỏ trong thành, chính là khe suối trong suốt không thấy đáy, liếc mắt nhìn qua, còn có thể nhìn thấy đàn cá nhỏ đang chơi đùa trong nước, không phải là nuôi cá vàng, cá chép vô cùng quý hiếm, mà chỉ là những con cá nhỏ hoang dại chỉ có khe suối trong núi mới có. Hoa văn trên cây cầu nhỏ bằng gỗ ở dưới chân, cũng được điêu khắc hết sức tinh xảo, trải qua gió mưa ngày ngày phơi nắng phơi sương, cũng không hề thấy phai đi lớp sơn ở bên trên.

"Tham kiến Ảnh Vương!"

Từ cửa trước đến trong điện, đi qua con đường trải đá thẳng tắp bước về phía hậu điện trong thành, gia nô ( người làm ) ở trên đường gặp được bọn họ đều rối rít khom lưng quỳ gối hành lễ. Nhìn nữ tử được Ảnh Vương kéo đi, sắc mặt của tất cả nam bộc đều tràn đầy kinh ngạc, Ảnh Vương chủ tử thật là tinh mắt. Sắc mặt của bọn nha hoàn khi nhìn thấy Lăng Tuyệt Trần thì lại tràn đầy hâm mộ và ghen tỵ, ghen tỵ với dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hâm mộ nàng có được quan hệ đặc biệt với Ảnh Vương. Có bao nhiêu nha hoàn không muốn trở thành người bên gối của Ảnh Vương cơ chứ, thế nhưng nam tử kia lại tựa như không muốn bị vấy bẩn, ở trong tẩm điện của hắn, không cho phép có mùi của nữ nhân.

Chỉ là, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, từ khi nào thì Ảnh Vương của bọn họ bắt đầu không còn nhíu chặt hai hàng lông mày rậm, suốt ngày lộ vẻ lo lắng nữa rồi, hôm nay thế nhưng lại cười, lại tức giận, lại có chút mất tự nhiên.

Thay một bộ quần áo và trang sức sạch sẽ, mái tóc hơi búi lên, trên người nàng nhất thời hiện ra một chút cảm giác lười biếng mang theo vẻ đẹp dụ hoặc. Mở cửa điện ra, chậm rãi đi về hướng chủ điện ở phía trước.

Mới vừa bước ra khỏi cửa viện, liền nhìn thấy hắn mặc một thân trang phục màu đỏ tía đang ngồi bên cạnh chiếc bàn Bạch Ngọc, một tay chống ở mép bàn, một tay vuốt vuốt ly rượu trong tay, chậm rãi đưa tới bên môi, nhưng mà chỉ ngửi nhẹ chứ không uống. Bên dưới hàng lông mày đang nhíu chặt, giống như cũ vẫn là tròng mắt tràn ngập suy tư đắm chìm trong thế giới riêng.

Giống như nhớ tới điều gì đó, nở nụ cười chua sót khổ sở, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhìn ly rượu trống rỗng ở trong tay.

Ở nơi này hắn là Ảnh Vương chí cao vô thượng, có được quyền lực tối cao, thế nhưng vẫn như cũ không cách nào khiến cho hắn nở nụ cười, nhưng mà tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi, giữa trời đất này giống như chỉ có một mình hắn mà thôi. "Thật hăng hái!" Cười nhạt đi vào, tự động bỏ qua hắn trên nét mặt u buồn vẻ. Được phép này một loại u buồn, cho hắn một loại rất khác biệt cảm giác.

Nghe vậy, đột nhiên quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là một nữ tử toàn thân thanh lệ thoát tục mỉm cười yếu ớt chậm rãi bước đến, khóe miệng không tự chủ cong lên: "Ngươi đã đến!" Ba chữ này, nói ra tự nhiên như vậy, giống như đây chính là bằng hữu chi giao đã nhiều năm. ( TLT: soái ca muôn năm, mỹ nam muôn năm. Sao thấy mấy anh soái ca trong này ai cũng u sầu thế nhỉ? Cơ mà như thế lại càng hấp dẫn, ta thích! )

Gật đầu một cái, xoay người ngồi xuống đối diện với hắn, nhẹ nhàng vén vạt áo lên, một cỗ hương thơm nhàn nhạt tỏa ra xung quanh: "Người đây là đang mượn rượu giải sầu sao?" Hai tay đan lại đặt ở trên bàn.

Thuận tay cầm lên một chiếc ly khác, chậm rãi vân vê ly rượu màu xanh biếc, rót đầy một ly cho nàng: "Nếm thử rượu trái cây do chúng ta đặc chế xem!" Đưa ly rượu đã được rót đầy bảy phần tới trước mặt nàng, nhíu mày ra hiệu.

Rượu trái cây? !

Lăng Tuyệt Trần nhíu mày, cánh tay mảnh khảnh vươn ra nhận lấy ly rượu, ở bên trong chính là một thứ chất lỏng màu hồng, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn: "Đây là ••••••" là nước ép của loại trái cây nào mà lại có màu sắc như thế này?

"Mi ly quả, một loại trái cây chỉ có thể sinh trưởng ở cái hòn đảo này, nếm thử một chút xem, bảo đảm là sẽ thu được một bất ngờ lớn!" Trong lời nói, còn mang theo một chút thần bí.

Ly rượu ở trong tay truyền đến một mùi hương thơm ngát hấp dẫn, kích thích khứu giác của nàng, mang theo lòng hiếu kỳ, nhẹ nhàng nhấp thử một ngụm, nhất thời, một loại cảm giác mát lạnh tràn đầy trong khoang miệng của nàng, chậm rãi nuốt xuống, chất lỏng trong suốt kia theo cổ họng của nàng trượt xuống. Chút hương vị còn sót lại vừa nhẵn nhụi, trong veo lại vừa mang theo một ít mùi rượu nhàn nhạt, không ngờ loại rượu này còn có mùi vị đậm đà hơn so với loại rượu đỏ ở hiện đại. Đây chính là chỗ đặc biệt của việc không dùng thêm kỹ thuật công nghệ sao.

"Mi ly quả? Quả nhiên là rượu ngon!" Lăng Tuyệt Trần cười nhạt, ngay cả sắc mặt cũng nhiễm phải một chút ý cười nhàn nhạt, đây tuyệt đối là loại rượu trái cây thích hợp với phái nữ hơn cả rượu đỏ.

Tiêu Vũ Cô không tự chủ cũng theo nàng nhếch miệng lên, nàng thích là tốt rồi. Nâng ống tay áo lên lại rót đầy cho nàng thêm một ly nữa: "Ta nói rồi, uống rất ngon, tuyệt đối sẽ không lừa ngươi!"

"Đây chính là cái gọi nói ‘ Mi Ly Mỹ Tửu Dạ Quang Bôi ’?" Mượn một câu thơ cổ ‘ Bồ Đào Mỹ Tửu Dạ Quang Bôi ’ [1] , bưng ly rượu lên, ở dưới ánh trăng màu vàng dịu nhẹ, xuyên qua chén ngọc màu xanh biếc, mơ hồ có thể nhìn thấy chất lỏng sóng sánh khẽ lắc lư trong chén, không chỉ là vị giác, đây cũng là một loại hưởng thụ bằng thị giác.

[1]: Đây là một câu thơ cổ trong bài Lương Châu Từ - là bài thơ thất ngôn tứ tuyệt nổi tiếng của Vương Hàn được sáng tác từ tên gọi của một điệu hát cổ của người Trung Hoa nói về chủ đề trận mạc, biên ải.

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi - Dục ẩm tì bà mã thượng thôi - Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu - Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi? ( Rượu ấm, nho tươi, cùng chén ngọc, Chửa uống tỳ bà đã giục vang. Sa trường nằm say xin chớ lạ, Miệt mài chinh chiến biết ngày nao?! )

"Mi Ly Mỹ Tửu Dạ Quang Bôi?" Ngay sau đó nhíu mày, một câu thơ rất hay.

"Chẳng lẽ ngươi không thể nói cho ta biết thân phận của ngươi được sao?" Cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn ly rượu trong tay, chỉ là giọng nói kia không cho phép Tiêu Vũ Cô cự tuyệt.

Cánh tay đang rót rượu hơi dừng lại, xoay người nhìn mảnh trăng sáng treo giữa bầu trời, khẽ thở dài một cái: "Nơi này là Quang Ảnh Thần Đảo, ta là người thống trị cao nhất ở nơi này, xưa nay vẫn luôn được gọi là ‘ Ảnh Vương ’."

"Cái gì?" Đột nhiên quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nghiêng sang một bên của hắn: "Đây chính là Quang Ảnh Thần Đảo trong lời đồn sao?" ( TLT: vâng, giờ ta đã nhớ ra đây chính là nơi của mấy tên sát thủ ám sát Trần tỷ và Sở ca lúc ở Ma Khải Vụ Lâm. Không biết Tiêu Vũ Ca có dính dáng gì tới vụ ám sát này không nhỉ?! )

Khổ sở gật đầu một cái: "Đây chính là Quang Ảnh Thần Đảo khác thường biến thái trong lời đồn, các thế hệ Ảnh Vương, chỉ cần không thành thân, liền có thể giữ mãi thanh xuân. Đây chính là lý do tại sao ta đã sống được hơn hai mươi vạn năm, mà vẫn bảo trì được dung nhan giống như hai mươi tuổi."

"Vậy nếu như thành thân rồi thì sao?" Lăng Tuyệt Trần theo bản năng lên tiếng hỏi, không thành thân liền có thể giữ mãi thanh xuân, vậy nếu thành thân rồi không phải là sẽ lão hóa vô cùng nhanh sao.

"Thành thân rồi, không tới một năm, dung nhan sẽ lập tức già đi trong nháy mắt, sức khỏe cạn kiệt mà chết!" Ánh mắt mông lung không có tiêu điểm, lần đầu tiên nói ra bí mật hắn đã một mình che giấu rất nhiều năm.

"Này, ngươi ••••••" ngươi làm sao mà tồn tại được, cổ đại ngược lại còn rất có hiệu suất đấy chứ!

Giống như biết được suy nghĩ trong nội tâm của Lăng Tuyệt Trần, chậm rãi đứng dậy, hai tay chắp ở sau lưng, nhìn về phương xa: "Mẫu thân của ta, một năm sau khi sinh hạ ba người huynh đệ chúng ta, liền đột ngột qua đời, mà chúng ta, chỉ có một người có thể sống, tất cả đều muốn sống, từ lúc bắt đầu một tuổi đã phải bắt đầu tính toán, muốn sống, nhất định phải ác hơn người khác. Mỗi một thế hệ Ảnh Vương Phi, một thai ít nhất có thể sinh hạ hai người con trai, mà có thể sống sót, cho tới bây giờ cũng chỉ có một, trừ một đời kia, duy nhất chỉ có hai huynh đệ đồng thời còn sống sót là ngoài ý muốn. Đây chính là cái hòn đảo khác thường biến thái trong truyền thuyết." Lần đó mọi người vui mừng, nhưng đối mặt lại chính là •••••• một truyền thuyết này, vĩnh viễn đều không thể phá vỡ.

Điều kiện sinh tồn thật là tàn nhẫn! Quả thật là còn tàn nhẫn hơn cả cuộc chiến tranh giành ngôi báu của chín a ca trong cung đình thời cổ đại! ( TLT: chắc không có bạn nào quên cuộc chiến giành ngôi của chín a ca cuối đời Khang Hy đâu nhỉ. )

"Cho nên, vào lúc hai tuổi, ta liền tự tay giết chết hai vị ca ca của ta!" Dứt lời, liền cúi đầu nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình, nơi đó đã dính máu tươi của chính huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của hắn.

Khó trách hắn lại luôn u buồn như thế, vô luận là người nào một khi phải trải qua chuyện như vậy, đều không thể tốt hơn được.

"Thật ra thì, có lúc rất muốn cứ như vậy rời khỏi cái thế giới tàn nhẫn này, nhưng mà, lời phân phó của phụ thân lúc lâm chung, ta không thể ••••••" cái ma đầu kia một ngày không chết, thế hệ Ảnh Vương bọn họ liền một ngày không thể giải thoát. Chính là vì nguyên nhân này, hắn mới có thể luôn sống một mình. Nếu như muốn lãng phí thời gian để đào tạo đời sau đối phó với ma đầu kia, còn không bằng lợi dụng thời gian này, để nâng cao tu vi của mình.

Vì một di ngôn lúc lâm chung, cứ như vậy khổ sở chờ đợi cô độc hơn hai mươi vạn năm, một nam tử như vậy, làm sao có thể không khiến cho người ta đau lòng. ( TLT: các bạn đọc thấy câu này quen không? )

"Có được dung nhan bất lão thì thế nào, cuối cùng đều chạy không thoát lời nguyền qua nhiều thế hệ, chạy không thoát sự an bài của vận mệnh." Ngay sau đó một tay lướt nhẹ qua gò má của mình, dọc theo đường nét của gương mặt tuấn tú, một lần lại một lần, trong mắt có chán ghét, có khinh thường, còn có nỗi bi thương không cần nói ra cũng hiểu.

Đêm nay, dưới ánh trăng, lần lượt thay phiên, hắn nhàn nhạt nói xong, nàng lẳng lặng lắng nghe, nghe hắn nói về gia tộc khác thường biến thái ••••••

/81

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status