Chu Di nghe vậy, nhíu mày nói:
- Hinh Nhi, ngươi cũng đừng có làm điều xằng bậy, sư tôn đã phân phó, trong đại hội không được gây rối.
Trong mắt Doãn Băng Hinh hiện lên một tia giảo hoạt, cười nhạt nói:
- Sư tôn đúng là đã nói như vậy, nhưng nếu gặp nhau ở trên lôi đài, vậy thì khác rồi. Tốt nhất hôm nay cứ để ta gặp được hắn, ta nhất định dùng kiếm đâm cho hắn vài nhát, trút giận cho ngươi.
Tuy rằng cảm thấy cách làm của Doãn Băng Hinh có chút không thích hợp, nhưng Chu Di cũng không phản đối, thật sự là Hàn Phong quá mức ghê tởm, nếu như không giáo huấn hắn, thực sự khó lòng tiêu đi cơn giận của nàng.
Tiến nhập hội trường, Hàn Phong cũng không biết ý nghĩ của mấy người Thiên Thánh Cốc. Qua một hồi, toàn bộ tuyển thủ đều đã đến đủ, đại hội cũng sẽ bắt đầu.
So với vòng thứ nhất, vòng thi đấu thứ hai, tuyển thủ đã ít hơn phân nửa, nên thời gian cũng là rút thăm cũng giảm đi rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, hơn ba trăm tuyển thủ còn lại đều đã có thẻ bài của mình.
Chỉ là khi Hàn Phong nhìn số thẻ bài trong tay, sắc mặt có chút cổ quái.
Lâm Nguyệt thấy thế, không khỏi quan tâm hỏi:
- Tiểu Phong, sao vậy? Có vấn đề gì không?
Mấy người khác nghe vậy, cũng nhìn về phía Hàn Phong, sau đó thấy hắn lắc đầu cười cười, lập tức mở bàn tay ra, thẻ bài nho nhỏ nhất thời hiện lên trong mắt mọi người.
Mọi người thấy rõ ràng số trên thẻ bài, cũng lộ vẻ cổ quái, lập tức phần lớn là vui vẻ.
Diệp Phàm cũng vừa cười vừa nói:
- Hàn Phong sư đệ, vận khí của ngươi thực sự là không sai, xem ra hôm nay có thể nghỉ ngơi cho tốt được rồi.
Hàn Phong cũng không nghĩ tới trong hơn ba trăm số, chỉ có một số không duy nhất lại bị hắn ngẫu nhiên bắt được.
Bất quá đối với Hàn Phong mà nói, kỳ thực phải đấu hay không đều như nhau.
Nghĩ vậy, Hàn Phong trực tiếp trở về chỗ ngồi, chờ xem những người khác thi đấu.
- Ghê tởm, tên kia vận khí thật tốt, dĩ nhiên không phải thi đấu.
Trác Minh nhìn Hàn Phong trong khu nghỉ ngơi, có chút nổi nóng nói.
Doãn Băng Hinh cũng mặc kệ, chỉ cười nhạt.
Trong khu nghỉ ngơi của Tinh Hải Các, Diệp Hạo Thiên biết được Hàn Phong dĩ nhiên không phải đấu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Chuyện Hàn Phong không phải thi đấu chỉ là một khúc nhạc dạo, sau khi rút thăm xong, thi đấu liền bắt đầu.
Trải qua vòng thi đấu thứ nhất, Huyền Thiên Tông tổng cộng có sáu người thăng cấp, mà trừ Hàn Phong hôm nay còn có năm người thi đấu.
Người đầu tiên lên đài là Diệp Phàm.
Số của hắn bắt được ở trong dãy đầu tiên, chưa được một lát, liền đến lượt hắn lên đài, đối thủ của hắn là đệ tử Thanh Mộc Tông.
Phí Lão đơn giản liếc mắt liền nhìn ra thực lực của người nọ chỉ là nhân giai nhị phẩm, hơn nữa khí tức thập phần bất ổn, hiển nhiên Diệp Phàm tạo thành uy hiếp không quá lớn.
Hơi chút thấp giọng dặn Diệp Phàm vài câu, Phí Lão liền mặc kệ.
Mọi người sau khi biết được thực lực đối thủ của Diệp Phàm cũng đều yên tâm hơn.
Chỉ là khi Hàn Phong biết được đối phương là đệ tử Thanh Mộc Tông, không khỏi đưa mắt liếc nhìn một vòng, rất nhanh phát hiện thân ảnh Tần Phong trong đám người.
Lúc này Tần Phong cũng nhìn về phía hắn gật đầu, rồi quay sang chú ý lên lôi đài.
Hơi chút quan sát, Hàn Phong phát hiện, khí tức trên người Tần Phong phát hiện ổn định, hiển nhiên Hồi Dung Sinh Huyết Đan đã giúp thương thế trong nội thể của hắn bình phục hoàn toàn.
Diệp Phàm rất nhanh bắt đầu thi đấu, Hàn Phong chỉ liếc nhìn vài lần, là biết tên đệ tử Thanh Mộc Tông này vô pháp đánh bại đại sư huynh, nên chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Hơi đảo mắt một vòng, Hàn Phong cũng không thấy được tuyển thủ nào đáng để hắn quan tâm, nhưng vẫn có mấy người khiến hắn chú ý.
Cũng không phải vì thực lực của họ rất được mà đều là "người quen".
Đầu tiên là vài tên đệ tử Tinh Hải Các, đối với kẻ trong thời gian tới có thể sản sinh uy hiếp đối với Huyền Thiên Tông, Hàn Phong tự nhiên muốn quan tâm một chút.
Khi hắn xem vài tên đệ tử Tinh Hải Các tỷ thí, trong lòng cũng là khe khẽ thở dài.
Quả nhiên vẫn là quá ít, hai năm qua, thực lực của mọi người đều có tiến bộ không nhỏ, nhưng so với nhiều tông môn vẫn còn cách biệt quá lớn.
Chỉ cần nhìn mấy tên đệ tử Tinh Hải Các này, thực lực thấp nhất cũng là nhân giai tam phẩm, thực lực cao nhất là nhân gia thất phẩm, hơn nữa còn có ba người.
Đội hình như vậy Huyền Thiên Tông sao có thể sánh bằng.
Trừ đệ tử Tinh Hải Các, Hàn Phong cũng hơi quan sát mấy tên đệ tử Hàn gia. Mấy kẻ này, Hàn Phong cũng từng gặp, nhưng không nói với nhau được nửa câu.
Dù sao trong mắt mấy tên đệ tử Hàn gia tâm cao khí ngạo này, năm đó hắn chỉ là một kẻ đáng thương bị khi dễ, bọn họ tự nhiên coi thường việc nói chuyện với hắn.
Hơi chút nhìn vài cái, Hàn Phong cũng lắc đầu không nói, Hàn gia những năm gần đây, đã càng ngày xuống dốc, trong mười người lần này tới thi đấu, thực lực mạnh nhất cũng chỉ có nhân giai ngũ phẩm, những tên khác đều là nhân giai tam phẩm.
Mặc dù so với Huyền Thiên Tông mạnh hơn không ít, nhưng là một trong đế đô tam đại thế gia, thực lực như thể quả nhiên là hữu danh vô thực a!
Khi Hàn Phong quan sát những người này, Triệu Lâm Lâm cùng Tiêu Linh cũng hoàn thành thi đấu, đáng mừng là cả hai đều chiến thành.
Tiêu Linh hoàn hảo một chút, lấy thực lực chiến thắng cũng không phải chuyện gì khó.
Về phần Triệu Lâm Lâm lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt, không ngờ tiểu cô nương bình thường ôn nhu này dĩ nhiên càng đánh càng hăng, mạnh mẽ tiến nhập vòng ba.
Đương nhiên cũng là vì đối thủ của nàng ở vòng hai chỉ là một nhân giai nhất phẩm võ giả. Có kinh nghiệm vòng thứ nhất, cộng thêm Phí Lão chỉ điểm, Triệu Lâm Lâm cuối cùng đạt được thắng lợi.
Chỉ là sau khi thi đấu kết thúc, Triệu Lâm Lâm vẫn như trận đầu, bước đi có chút khó khăn, trên trán cũng đầy mồ hôi, Lâm Nguyệt ở bên thấy vậy cũng cực kỳ thương yêu.
Bất quá Triệu Lâm Lâm lại vô cùng vui vẻ, trong mắt của nàng tràn ngập hưng phấn.
Kế tiếp, một tên đệ tử khác là Bàng Sương cũng may mắn vượt qua vòng hai.
Cứ như vậy chỉ còn Tạ Tầm, nếu hắn có thể vượt qua chính là sự cổ vũ cực lớn cho Huyền Thiên Tông.
Chỉ là mọi chuyện không như mong muốn, Tạ Tầm gặp phải đối thủ mạnh hơn hắn mấy lần, căn bản không có bất cứ cơ hội nào đã bị đào thải.
Càng khiến mọi người phẫn nộ chính là Tạ Tầm đã chịu thua, đối thủ cũng không buông tha đánh hắn trọng thương,
Nhìn hình dạng huyết nhục không rõ của Tạ Tầm, mọi người trong Huyền Thiên Tông đếu tức giận nếu không phải Phí Lão cùng Bố Lôi Địch quát bảo ngưng lại, hẳn có người muốn xông lên đài.
Về phần Hàn Phong ngồi phía sau, cũng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn về đạo thân ảnh kia.
Tạ Tầm được Diệp Phàm cùng một đệ tử khác đưa về tiểu viện. Hàn Phong đã quan sát thương thế của hắn phát hiện rất nghiêm trọng.
Ngoài chịu một kích của đối phương, đấu khí trong cơ thể càng vô cùng hỗn loạn, cũng may có Phí Lão dùng đấu khí mạnh mẽ áp chế.
Bằng không Tạ Tầm cả đời vô pháp tu luyện đấu khí.
Hàn Phong cũng lấy ra hai viên đan dược, để Tạ Tầm ăn vào, hai viên này có thể giảm bớt thương thế trên người hắn, sau đó chỉ có thể chờ khi trở về quan sát tiếp.
Mạnh Hùng vốn tính tình nóng nảy, thấy sư huynh bị người ta đánh trọng thương như vậy, không khỏi mở miệng mắng:
- Ngươi biết rất rõ ràng sư huynh của ta không phải là đối thủ của ngươi, lại vẫn ra tay nặng như vậy, thật sự đáng ghét!
- … Hừ! Tài nghệ không bằng người có thể trách ai, ta chỉ là nhất thời lỡ tay, không cẩn thận đánh bị thương hắn mà thôi, toàn bộ bằng hữu ở đây có thể làm chứng cho ta.
Người nọ vẻ mặt đắc ý nói.
/543
|