Mặc dù vậy nhưng Hàn Phong cũng không vì thế mà thoả mãn, hắn vẫn cẩn thận từng chút một ngưng luyện đấu khí, vận chuyển đại tiểu chu thiên, bổ sung cho kinh mạch.
Đương nhiên, sau khi đạt tới tứ phẩm, hắn cũng không thể trùng quan như trước nữa, mà trước hết tăng cường đấu khí đầy đủ mới có thể thử trùng kích cửa khẩu ngũ phẩm. Nhưng dù sao dựa vào quyết, ngắn ngủi nửa ngày mà hắn đã tu luyện tới tứ phẩm, tốc độ như vậy, nếu những người được cho là thiên tài tu luyện trên đại lục biết được chỉ có nước tự sát.
Mà lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng đẩy cửa, Hàn Phong biết phụ thân hắn về liền đình chỉ tu luyện.
Vừa bước vào cửa, Hàn Nhất Nguyên nhớ tới thương thế của Hàn Phong nên vội vàng tới kiểm tra một chút. Kết quả, hắn vui mừng phát hiện, thương thế của Hàn Phong không chỉ đã tốt lên mà đấu khí cũng đã đạt được tam phẩm.
Phải biết rằng, Hàn Phong trì trệ tại Cơ sở nhị phẩm đã lâu khiến Hàn Nhất Nguyên lo lắng đến tóc muốn bạc luôn. Không ngờ lần này Hàn Phong ngoài ý muốn thụ thương dĩ nhiên lại nhân hoạ đắc phúc, vũ kỹ đột phá.
Hàn Nhất Nguyên dùng vẻ mặt khó có thể tin được nhìn nhi tử của mình một lúc lâu mới giật mình thốt ra một câu:
- Phong nhi, con … con … đã đột phá lên tam phẩm?
Hàn Phong gật đầu cười thừa nhân:
- Vâng thưa cha, sáng nay con cảm thấy thương thế đã tốt rất nhiều nên bắt đầu tu luyện, không ngờ đấu khí lâu nay trì trệ vậy mà lại có động tĩnh, con liền thử đột phá, cũng không ngờ lại thành công.
Trong lúc nói những lời này, trong lòng Hàn Phong cũng thầm nghĩ: "không biết nếu phụ thân biết ta đã là tứ phẩm võ giả thì sẽ có cảm tưởng như thế nào …"
Kỳ thực, hắn cũng không phải cố ý giấu diếm thực lực, chẳng qua là do phản xạ từ kiếp trước. Vốn hắn thực lực không cao, lại gặp phải vô số khó khăn cho nên rất chú trọng vấn đề bảo mệnh, trong đó cũng bao gồm cả chuyện ẩn dấu thực lực tự thân.
Khi đó, Hàn Phong có một kỹ xảo đặc thù có thể ẩn dấu khí tức bản thân và một phần tu vi. Hiện tại, mặc dù đang lúc thiếu niên, đấu khí không thấp đến đáng thương nhưng hắn vẫn có thói quen che dấu một phần thực lực.
Bởi vậy, rõ ràng Hàn Phong đã đạt Cơ sở tứ phẩm nhưng mặt ngoài chỉ nhìn ra là Cơ sở tam phẩm.
Dù vậy, nhưng Hàn Nhất Nguyên đã vô cùng mừng rỡ rồi.
- Hảo! Hảo! Hảo! Ta biết con nỗ lưc nhiều như vậy tất nhiên phải có thành tựu, ha ha.
Hàn Nhất Nguyên liên tiếp nói ba chữ tốt rồi thoải mái cười to. Trong mắt ông, sự tiến bộ của nhi tử là sự vui vẻ lớn nhất.
Để chúc mừng thương thế của Hàn Phong khỏi hẳn mà thực lực còn đề thăng, Hàn Nhất Nguyên hang hái lấy nửa vò rượu lâu nay cất kỹ ra dự định làm thêm vài món ăn ngon, chuẩn bị hảo hảo mà thưởng thức với nhi tử của ông.
Thấy phụ thân hài lòng như vậy, trong lòng Hàn Phong cũng rất cảm động. Hắn biết rất rõ, cả đời này phụ thân hắn có hai đại nguyện vọng, một là trong lúc sinh thời có được gia tộc tán thành, đặc biệt là được gia gia (ông nội) – đương nhiệm tộc trưởng tán thành. Một nguyện vọng khác chính là hi vọng Hàn Phong có thể một ngày nào đó nổi bật. Do vậy, nên khi ông thấy đấu khí của Hàn Phong đề thăng mới hung phấn như vậy.
Sửa sang lại quần áo một chút, Hàn Phong cười nói:
- Cha, người ở bên ngoài bôn ba cả ngày, hôm nay để nhi tử làm một bữa cơm cho người nếm thử đi.
Hàn Nhất Nguyên khoát khoát tay nói:
- Con có phần tâm ý này là được rồi, việc này cha để ta làm tốt hơn, hơn nữa con vừa mới lành vết thương, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.
- Không sao đâu cha, người để con làm thử đi.
Hàn Phong kiên trì nói.
Cuối cùng Hàn Nhất Nguyên cũng không thể lay chuyển được Hàn Phong, nhưng trong lòng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng vì nhi tử hiểu chuyện nên ông gật đầu đồng ý. Nhưng ông vẫn có chút lo lắng đứng bên cạnh hỗ trợ.
Kiếp trước, đại đa số thời gian Hàn Phong đều lưu lạc khắp nơi nên hắn không chỉ học được cách làm các món ăn đặc sắc của các quốc gia, mà kinh nghiệm trù nghệ cũng rất phong phú. Tuy hiện giờ tay chân còn nhỏ, không thể trổ hết tài năng nhưng cũng đủ để Hàn Nhất Nguyên đứng bên cạnh thấy lạ không thôi, nghĩ thầm đứa nhỏ này không biết từ lúc nào lại có khả năng trù nghệ như thế này?
Dưới cái nhìn soi mói của phụ thân, Hàn Phong rất nhanh đã làm xong bữa cơm.
Hàn Nhất Nguyên cầm lấy nửa vò rượu rót cho mình một chén, do dự một chút cũng rót cho Hàn Phong một chén rồi vui vẻ nói:
- Cạn! Con trai, hôm nay ta rất vui, cùng ta uống một ly nào!
Hàn Phong vâng lời lấy cầm chén rượu cùng phụ thân chạm cốc.
Kỳ thực, loại rượu này so với các loại rượu lúc trước hắn đã uống qua thì kém đến không thể kém hơn được nữa. Nhưng mà đối với điều kiện hiện tại của hai người thì uống loại rượu này đã là rất tốt rồi, hơn nữa, phụ thân hắn còn luyến tiếc cất kỹ không dám uống mà để dành cho tới bây giờ.
Bữa cơm này, hai cha con đều ăn rất vui vẻ, nhất là Hàn Nhất Nguyên vốn tửu lượng cũng không kém nhưng do vui quá mà lại say sớm.
Hàn Phong đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh được. Nhìn ánh trăng trên cao, hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới những lần thập tử nhất sinh của bản thân, nhớ tới trong lúc vô tình có được quyết, nhớ tới sư phụ cẩn thận chiếu cố hắn, nhớ tới sự ấm áp ở môn phái …
Trong bốn trăm năm sống ở kiếp trước, có rất nhiều người mà hắn muốn trợ giúp, nhất là phụ thân hắn, sư phụ hắn … Đáng tiếc lúc đó hắn lại không có năng lực để làm vậy, đó cũng là tiếc nuối lớn nhất trong đời hắn. Vì vậy, lúc này hắn tự phát thề với lòng, cả đời này nếu có cơ hội phải hảo hảo mà báo đáp cho họ.
/543
|