Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 7 - Chương 7

/19


Có lẽ từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng Bạch Sắt cũng nhen nhóm chút mong chờ nhỏ nhoi không muốn ai phát hiện, nên mỗi tiết học giao tiếp Anh ngữ ngày thứ ba và thứ năm, Bạch Sắt đều đứng trước gương xoắn xuýt rất lâu.

Đầu xuân tiết trời vẫn còn se se lạnh, nhưng ngày hôm nay, Bạch Sắt vẫn cắn răng mặc một chiếc áo khoác nhẹ, váy nỉ màu trắng ngắn đến đầu gối, một đôi vớ màu đen. Bước vào sân trường quả nhiên ánh mắt nhìn cô tăng đến 80%.

Khổ nổi chính là, đến tiết ba, Bạch Sắt liền cảm thấy có gì đó không ổn, bụng cô co rút dữ dội. Vào toilet, quả nhiên … ‘Dì cả’ đến thăm.

Bạch Sắt kêu rên một tiếng: ông trời phụ cô mà! Cơ thể cô vốn tính hàn, mỗi tháng đến kỳ kinh nguyệt đều rất khó chịu, hôm nay là ngày đầu tiên, lại còn mặc phong phanh thế này, bây giờ cô phải nếm mùi đau khổ.

Diệp Thanh Hân giảng bài được một nửa, Bạch Sắt đau đến mức sắp tuột xuống gầm bàn.

Diệp Thanh Hân chia lớp thành những nhóm nhỏ thảo luận. Chỗ ngồi của Bạch Sắt trùng hợp ngồi ngay sau tổ trưởng nên không cần phải dời sang chỗ khác. Cô lấy tay trái xoa xoa, ấn ấn vào phần bụng dưới, tay phải chống cằm.

“Thích phong độ không màng nhiệt độ. Mặc ít như thế muốn ai ngắm chứ?” Thanh âm trầm thấp vang lên.

Bạch Sắt ngước đầu nhìn Lộ Tử Uyển đang kéo ghế ngồi phía bên phải của cô, khóe miệng cong cong.

Bạch Sắt phiền lòng, bản thân cô nghĩ mình đã cố gắng che đậy một cách tỉ mỉ, vậy mà không ngờ lại bị một tên ‘hot boy’ không quen không biết nói toạc ra. Cô duy trì sắc mặt bình tĩnh, quay đầu nhìn thẳng, né tránh ánh mắt của Lộ Tử Uyển.

Diệp Thanh Hân đang đi từng nhóm kiểm tra các tổ thảo luận. Đến bàn của cô anh mở miệng hỏi: “Are you ok?” (Em không sao chứ?)

“Yes!” Bạch Sắt vội vã ngồi thẳng người.

Diệp Thanh Hân hỏi tiếp: “You seem very little wear, are you cold?” (Em mặc không đủ ấm, em lạnh không?)

(Ghi chú: Tiếng Anh là của tác giả, không phải của người dịch :v :v :v)

“A little …” Bạch Sắt cảm giác từ mình nói ra đều run run.

Diệp Thanh Hân mím mím môi: “Remember to wear more tomorrow!” (Ngày mai nhớ mặc thêm áo)

Sau khi tan học, Bạch Sắt đang chuẩn bị xuống căn tin uống ly nước nóng cho đỡ đau, đi ngang qua bục giảng liền nghe tiếng Diệp Thanh Hân gọi cô: “Bạch Sắt! Chờ một chút!”

Bạch Sắt dừng bước: “Thầy Diệp!”

Diệp Thanh Hân vừa thu dẹp đồ đạc trên bàn giáo viên vừa hỏi cô: “Em cần túi chườm nóng không? Cho em mượn dùng.”

“A! Tốt quá!” Nghe nói thế này, Bạch Sắt kích động đến mức suýt rơi lệ, cô nói tiếp: “Cám ơn thầy Diệp!”

“Đừng khách sáo!” Diệp Thanh Hân cười cười, là một nụ cười ấm áp.

Bạch Sắt đi theo sau Diệp Thanh Hân, cảm giác có gì đó sai sai. Lối này đâu phải đến văn phòng của thầy Diệp, trái lại là con đường dẫn đến phòng giáo viên chủ nhiệm …

“Thầy Diệp, túi chườm không có ở văn phòng thầy sao?” Bạch Sắt giọng đầy hoài nghi.

Diệp Thanh Hân trả lời: “Ha ha ha, tôi cần gì phải dùng đến túi chườm đó. Cô chủ nhiệm có, tôi mượn giúp em.”

Bạch Sắt nước mắt giàn giụa. Lại còn như vậy??? Túi chườm nóng mượn chỗ cô chủ nhiệm? Vấn đề quan trọng là cô không muốn bị giáo viên chủ nhiệm tóm vì không mặc đồng phục theo quy định.

“Thầy Diệp, em cũng không lạnh lắm. Không cần phiền đâu. Thầy không biết cô chủ nhiệm rất nghiêm khắc, nếu để cô thấy em mặc váy ngắn nhất định sẽ mắng …” Bạch Sắt lúng túng trả lời.

“Không phiền, không phiền. Nhanh thôi. Em ở cửa chờ tôi, đừng để cô thấy là được!” Diệp Thanh Hân cố nín cười, nhìn dáng vẻ không tin tưởng của Bạch Sắt, anh bổ sung thêm, “Thật ra, chủ nhiệm Uông là … mẹ tôi.”

“…” Bạch Sắt thật muốn đập đầu vào đậu hũ chết.

Diệp Thanh Hân cúi sát người Bạch Sắt, thì thầm bên tai cô: “Thật ra, tôi đồng cảm với em, Chủ nhiệm thật sự rất nghiêm khắc.”

Bạch Sắt dở khóc dở cười nhìn anh, còn Diệp Thanh Hân lại coi như không có chuyện gì xảy ra, khôi phục dáng vẻ trịnh trọng đường hoàng tiến về phía trước.

Lấy được túi chườm cũng đã 12 giờ 20 phút.

“Căn tin bây giờ có lẽ rất đông. Nếu không tôi đưa em sang căn tin dành cho giáo viên.” Diệp Thanh Hân đề nghị.

Lại còn được ăn cơm cùng thầy Diệp? Bạch Sắt thầm vui mừng. Thế nhưng, phòng ăn cho giáo viên ắt hẳn có rất nhiều thầy cô, nghĩ đến đây cô cảm thấy hôi khó chịu.

“Thầy Diệp, lần trước thầy đã mời. Nếu không, lần này để em mời thầy? Chúng ta ra ngoài ăn!” Bạch Sắt to gan đề nghị.

“Vậy em muốn ăn gì?” Diệp Thanh Hân hỏi.

“À! Ngoài cổng trường có tiệm mì rất ngon.” Bạch Sắt ngẫm nghĩ, mình lại có thể được ăn cơm cùng anh, thật ấm áp.

Diệp Thanh Hân gật đầu: “Được! Nhưng vẫn là tôi mời em!”

Bạch Sắt vội nói lại: “Không được! Lần trước thầy đã mời …”

Diệp Thanh Hân mỉm cười: “Từ trước đến nay ‘đàn ông galăng’ sẽ không để ‘phụ nữ’ thanh toán.”

Bạch Sắt ra vẻ tức giận, nói lớn: “Nếu ‘đàn ông ga lăng’ không đồng ý, người phụ nữ ấy sẽ nhất quyết không đi!”

Diệp Thanh Hân khe khẽ thở dài, dừng lại nhìn cô chăm chăm, vài giây sau mới lên tiếng: “Nghe lời!”

Bạch Sắt cảm thấy tim cô đánh thịch một cái, rồi đập loạn nhịp.

Nghe … lời …

Hai chữ này có ma lực đến mức nào chứ? Tựa như lời bạn trai đang dỗ dành cô bạn gái làm nũng, ngữ khí đầy sủng nịch. Say rồi, Bạch Sắt cảm giác mình thật sự say rồi.

/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status