“Không có.
” Anh đang lái xe, ánh mắt chưa từng rời sang chỗ khác, đối với dự định của cô đã không thể hiện sự đồng ý, cũng không biểu hiện phản đối, ngược lại, lại hỏi cô một câu không hiểu ra sao cả: “Em vẫn còn lưu số của bọn họ sao?”“……” Trong nháy mắt cô ngưng đọng lại.
Cô đi mấy năm, quyết tâm đoạn tình tuyệt ái không kém Miêu Miêu đối với anh trước kia chút nào, tất nhiên cũng phải cắt đứt quan hệ với tất cả những người bên cạnh anh, mà thực sự cũng xác thực đã làm như vậy, ngay cả số điện thoại của anh cô cũng cố gắng khiến bản thân mình xóa mờ đi làm sao có thể nhớ được Tiêu Y Đình?Sau phút ngẩn ngơ ngắn ngủi, cô nhẹ giọng nói, “Không lưu, có điều em có thể đi văn phòng luật tìm.
” Danh tiếng của đại luật sư Tiêu đầy cả kinh thành, còn có thể không tìm được sao?Anh lập tức không nói gì nữa.
Cô ngồi ở phía sau lặng lẽ nhìn vẻ mặt nghiêng nghiêng của anh, rất muốn tăng thêm một câu nhấn mạnh, “Cái gì em cũng không lưu lại, tất cả những gì liên liên quan đến quá khứ, toàn bộ đều bỏ đi rồi.
”Trước mắt lại đột nhiên xuất hiện bức ảnh cả gia đình hạnh phúc treo trong nhà, cô khoác tay anh, dựa vào vai anh, mỉn cười xinh đẹp kiều diễm mà ngọt ngào…Cô lắc lắc đầu, bỏ đi, quên rồi cũng tốt, phai nhạt rồi cũng được, không cần dùng ngôn ngữ để nhấn mạnh, nói nhiều ngược lại càng như đang cố ý.
Cô lấy một quyển sách từ trong túi ra xem, như vậy sẽ thể hiện tự nhiên một chút, suy cho cùng ngoài chuyện công việc chuyện bệnh nhân ở bệnh viện ra thì giữa họ không hề có giao điểm nào khác.
Cửa sổ xe cách ly với thế giới bên ngoài, đặc biệt yên tĩnh, cho dù ngoài cửa tiếng còi xe ôtô hết đợt này đến đợt khác cũng giống như cách rất xa, vô thức, xe đã vào đến tiểu khu, lái thẳng đến cổng nhà.
“Đến rồi.
” Anh dừng xe, âm thanh nhàn nhạt nhắc nhở.
“Cảm ơn!” Cô gấp sách lại, thậm chí còn không nhìn anh kỹ lưỡng, mở cửa xuống xe, mới bước được một chân xuống, thì đã thầm than xong rồi, mẹ đang đứng ở hàng rào cạnh cổng.
Chiếc xe này xuất hiện đủ có thể khiến hai mắt Bùi Tố Phân phát sáng.
Trong tay Bùi Tố Phân đang xách một túi đồ ăn liền ném túi đồ ăn xuống mặt mày tươi cười chạy qua, sắc mặt Nguyễn Lưu Tranh đông cứng lại.
Ánh mắt Bùi Tố Phân căn bản hướng về phía anh, cô khẩn trương nói với anh, “Cảm ơn anh đưa em về! Tạm biệt!”Tạm biệt cũng đã nói rồi! Tóm lại nên lái xe đi chứ!Nhưng mà sẽ không!Anh là một người chu đáo như thế, làm sao có thể vô lễ như vậy?Anh liền đi theo xuống xe.
Bùi Tố Phân chạy đến gần, hoan hoan hỷ hỷ nhìn con rể cũ, “Chí Khiêm à! Hôm nay có thời gian rảnh rỗi đến nhà sao?”“……….
.
” Nguyễn Lưu Tranh không còn lời nào để nói, mẹ mãi mãi đều coi anh là người nhà mình, còn nhà nữa nhà đó.
Mà anh thì sao, kính cẩn lễ phép gọi một tiếng, ” Mẹ.
”Một tiếng này đủ để khiến cho hoa trên mặt Bùi Tố Phân càng nở rộ hơn, “Chí Khiêm, đã đến rồi thì ăn bữa tối xong rồi đi nhé!”“Mẹ, anh ấy còn có việc! Mẹ đừng làm lỡ dở công việc của người ta!” Nguyễn Lưu Tranh vội vàng ngăn cản suy nghĩ này của mẹ, sau đó khoác tay bà kéo người trở vào, “Mẹ, anh ấy còn muốn tăng ca mở cuộc họp, đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để làm phiền! Đi về thôi!”Cũng không để ý đến anh nữa, kéo mẹ vào trong sân, đồng thời đẩy cửa nhà.
Sau khi vào cửa, Bùi Tố Phân vẫn còn nhìn về phía sau cô gặng hỏi, “Tranh nhi, Chí Khiêm bận rộn như vậy vẫn đưa con về sao? Hai đứa….
”.
/373
|