Thức dậy trên giường của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn thẫn thờ đặt tâm mắt ở trần nhà, anh luôn cho rằng bản thân từng thích An Hạ đến quên đi chính mình nhưng lại dễ dàng quên đi quãng thời gian bên cạnh cô.
Cái đá của An Hạ tối qua giúp anh tỉnh táo lại, nhớ ra mọi chuyện lại cảm thấy vô cùng có lỗi với cô.
Cửa phòng bật mở, An Hạ cầm ly nước ấm mang vào, phát hiện Điếu Trạch Nghiễn đã tỉnh, cô nhanh chóng bước vội đến ngồi bên cạnh anh, nước mắt ân hận tự động rơi ra.
"Trạch Nghiễn, anh có sao không? Đầu có còn đau không? Xin lỗi, em không cố ý"
Ăn một cái đá cũng rất đáng, thậm chí vẫn chưa đủ để xử tội Điếu Trạch Nghiễn vì dám quên quãng thời gian bên cô. Anh ngồi dậy, trầm mặc nhìn An Hạ, vươn tay lau đi nước mắt đang chảy dài trên gương mặt cô, người nói lời xin lỗi đáng lẽ là anh mới phải.
Thấy Điếu Trạch Nghiễn vẫn ổn, An Hạ đưa nước cho anh uống.
"Lúc nãy chú với dì nói lát nữa đến bệnh viện kiểm tra vết thương cho anh"
Trong lòng Điếu Trạch Nghiễn bắt đầu trở nên không yên, lo chuyện anh hồi phục trí nhớ sẽ dẫn đến việc An Hạ giận vì anh quên chuyện về cô.
Điếu Trạch Nghiễn vốn không có đường thoát, ăn sáng xong bị lôi ra xe đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ điều trị của Điếu Trạch Nghiễn nhìn phim chụp đầu và kết quả xét nghiệm xem xét kỹ lưỡng: "Vết thương ban đầu không nghiêm trọng, mọi thứ vẫn đang bình phục rất tốt, cả nhà không có gì phải lo"
"Bác sĩ, sao đến bây giờ nó vẫn chưa hồi phục trí nhớ?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nóng lòng hỏi.
Vị bác sĩ ngồi ở bàn làm việc, phong thái thoải mái trả lời: "Việc hồi phục trí nhớ không phải ngày một ngày hai, có người nhanh có người chậm, có người chỉ cần lặp lại chuyện quá khứ từ từ sẽ nhớ lại, nhưng có người phải gặp đả kích lớn mới nhớ lại được"
Nghe bác sĩ nói đến việc gặp đả kích lớn, An Hạ nghi hoặc nhìn Điếu Trạch Nghiễn, ánh mắt dịu dàng lúc sáng đã vô tình tố cáo tội che giấu sự thật của anh.
Về đến nhà, An Hạ vào phòng Điếu Trạch Nghiễn, nghiêm mặt nói với anh đang ngồi trước máy tính: "Trạch Nghiễn, chúng ta hết hạn giao kèo rồi"
Điếu Trạch Nghiễn nhíu mày khó hiểu: "Giao kèo gì?"
"Giao kèo chỉ hẹn hò trong ba tháng" An Hạ bịa chuyện như thật, ngay cả chớp mắt hay tránh né cũng không.
"Đừng có xạo, chúng ta làm gì có giao kèo hẹn hò ba tháng, cho dù có cũng chưa đến ngày"
Nói ra rồi Điếu Trạch Nghiễn hối hận trong muộn màng, quá bức xúc nghĩ An Hạ muốn nhân cơ hội anh mất trí mà bỏ rơi anh nên đã buộc miệng nói ra hết thảy.
An Hạ thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng cũng dụ được Điếu Trạch Nghiễn khai ra sự thật: "Anh nhớ hết rồi?"
Điếu Trạch Nghiễn lén liếc mắt nhìn biểu cảm An Hạ, rụt rè gật đầu.
"Tại sao anh còn giả vờ chưa nhớ?"
Giọng nói An Hạ lên cao ở cuối câu, Điếu Trạch Nghiễn vội vàng đứng bật dậy đến đối diện cô, hạ mình nhận tội: "Anh sợ em biết rồi sẽ tính sổ với anh tội dám quên chuyện của chúng ta"
An Hạ tức giận đánh vào cánh tay anh, mặt mày cau có không hài lòng, mắng thẳng: "Anh thích giả vờ như vậy thì tự chơi một mình đi"
Nói xong An Hạ quay lưng bỏ đi, Điếu Trạch Nghiễn vội vội vàng vàng chạy đến chặn lối cô, nắm hai tay cô bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Nể tình cái đá hôm qua, chúng ta xem như huề có được không?"
"Anh còn dám nhắc, tối qua anh giở trò lưu manh trước, bị đá là đáng lắm"
Điếu Trạch Nghiễn tủm tỉm cười ẩn ý: "Anh chỉ muốn nói chuyện, không ngờ em lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy"
Đôi mày An Hạ vừa cau nhẹ, Điếu Trạch Nghiễn lập tức quay lại thái độ đứng đắn.
"Anh sai rồi, em có thể niệm tình anh vừa mới khỏe lại mà bỏ qua được không?"
An Hạ thở dài, trong chuyện này cô không thể trách Điếu Trạch Nghiễn, tất cả đều do anh mất trí mới dẫn đến nhiều chuyện ngoài dự đoán của cô.
"Anh nhớ hết tất cả rồi?"
"Phải!" Điếu Trạch Nghiễn gật mạnh đầu khẳng định.
"Kể cả những chuyện trong thời gian anh mất trí?"
Gương mặt Điếu Trạch Nghiễn lộ rõ sự căng thẳng, giọng nói cũng trở nên cẩn trọng hơn: "Em thật sự không muốn bỏ qua cho anh sao?"
"Trả lời câu hỏi của em trước" An Hạ mất kiên nhẫn hối thúc.
Điếu Trạch Nghiễn cứng nhắc gật nhẹ đầu, trong lòng từng cơn sóng cuộn dõi theo từng nét mặt của An Hạ. Qua mười mấy giây An Hạ vẫn im lặng nhìn anh bằng biểu cảm phức tạp, anh bất an lên tiếng trước. "An Hạ, anh biết chuyện anh không nhớ đến những ngày tháng chúng ta bên nhau khiến em rất buồn, nhưng cho dù anh không còn nhớ gì cả, người duy nhất khiến anh có cảm giác đặc biệt cũng chỉ có một mình em"
Nước mắt An Hạ chảy dài lăn qua đôi môi đang cong lên cao đầy hạnh phúc, cô đã nghĩ đến chuyện từ bỏ nhưng Điếu Trạch Nghiễn vẫn nắm lấy tay cô dù trong ký ức anh hoàn toàn trống rỗng những kỷ niệm của cả hai.
Thấy An Hạ vui vẻ trở lại, Điếu Trạch Nghiễn nhẹ nhõm trong lòng, ung dung tiến sát mặt đến, lập tức bị cô đẩy mạnh ra trừng mắt cảnh cáo, anh liền bày ra bộ dạng giận dỗi.
"Hỏi cái gì anh cũng thành thật khai báo, em lại không chịu bỏ qua"
An Hạ thong thả mỉm cười: "Bỏ qua đâu có nghĩa là cho anh hôn, lưu manh!"
Điếu Trạch Nghiễn nghẹn lời, tức đến mấy cũng không thể động thủ, đường đường là người có chủ quyền nhưng trông anh chẳng khác nào kẻ biến thái ngày đêm rình rập chỉ để tiếp cận cô.
/105
|