Tự nhiên Lý Dật không biết năng lực của thái tử Yến Nam Thiên lớn đến bao nhiêu, thế nhưng chỉ cần nhìn thái độ cung kính của người khác đối với hắn, Lý Dật cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Chỉ là Lý Dật thấy hiếu kỳ, Bối gia hẳn là đi con đường làm quan bạch đạo, Bối Văn vì sao lại đi cùng một chỗ với Yến Nam Thiên? Hơn nữa, Yến Nam Thiên để lại cho Lý Dật một cảm giác rất kỳ quái, Yến Nam Thiên cũng không phải muốn đại triển hùng đồ trên hắc đạo, hắc đạo chỉ là một trò chơi mà hắn đứng phía sau màn thao túng mà thôi.
Tuy rằng loại cảm giác này có chút không thể tưởng tượng nổi. Lý Dật cũng rất tin tưởng trực giác của chính mình.
Thời gian vài ngày sau đó, Lý Dật tựa hồ lại vẫn sinh hoạt như trước kia. Mỗi ngày ngoại trừ việc huấn luyện, lại tới tập đoàn Hoa Thanh học tập tri thức về phương diện tẩy trắng cùng việc thương trường với Gia Cát Minh Nguyệt. Buổi tối lại đi dự họp đủ loại tiệc tùng.
Gia Cát Minh Nguyệt tuy rằng bất mãn với hình dạng không vội không nóng của Lý Dật, thế nhưng Tiêu Thanh Sơn đã lên tiếng, khối đất huyện H nếu như thực sự vuột tay cũng không sao cả, coi như là cho Lý Dật một lần giáo huấn. Ngày hôm đó, Lý Dật cũng giống như mọi ngày, sau khi huấn luyện xong, quần áo chỉnh tề đi tới tòa lầu của tập đoàn Hoa Thanh.
Khi Lý Dật đi vào phòng làm việc, Gia Cát Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế làm việc của hắn, hơn nữa ăn mặc thật chỉnh tề tỉ mỉ.
“Mười giờ rưỡi sẽ chính thức đấu giá. Cậu chuẩn bị một chút, tôi và cậu cùng đi.” Gia Cát Minh Nguyệt thấy Lý Dật vào cửa, nghiêm mặt nói.
Lý Dật cười cười: “Có gì cần chuẩn bị, một hồi tôi đi theo cô là được.”
“Lý Dật…” Gia Cát Minh Nguyệt do dự một chút, cười khổ nói: “Tiêu tiên sinh giao quyền quyết định cuộc đấu giá lần này cho cậu. Tôi cùng đi mục đích chỉ là làm trợ thủ cho cậu. Bất quá tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, chúng ta chỉ có mười triệu, vượt lên giới hạn này chúng ta không thể thừa nhận nổi. Cho nên cậu không nên đấu với Kiều Uy, lung tung gọi giá dù cho lấy được cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với tập đoàn chúng ta.”
Đối với những lời này của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật đương nhiên hiểu rõ. Vốn lưu động của tập đoàn Hoa Thanh cũng không nhiều, mà sau khi đấu giá xong còn phải đi gặp chính phủ giao ra tài chính lúc đầu khoảng bốn mươi phần trăm. Mặc dù tập đoàn Hoa Thanh có thể vay từ ngân hàng thế nhưng số lượng cũng chỉ hạn chế. Nếu như lần này dùng quá nhiều tiền để đấu giá, làm nội bộ tập đoàn không còn vốn lưu động, điều này đối với việc phát triển của tập đoàn là trí mạng!
Dù sao, vốn lưu động đối với một xí nghiệp mà nói phi thường trọng yếu!
“Tôi hiểu rõ.” Lý Dật gật đầu.
Thấy biểu tình của Lý Dật, Gia Cát Minh Nguyệt thở dài nói: “Lý Dật, cậu biết không? Nắm tay của cậu có thể nói là thứ quý giá nhất trên thế giới này. Kiều Uy trúng nắm đấm của cậu, có thể cho hắn ở tại huyện H kiếm được hơn mấy chục triệu, tuy rằng thời gian có chút dài.”
“Tôi biết cô nói gì, thế nhưng tôi nói cho cô, nếu như tôi không đánh Kiều Uy, Kiều Uy vẫn sẽ cướp khối đất kia.” Lý Dật nhíu nhíu mày. Trong khoảng thời gian gần đây, ấn tượng của hắn đối với Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi thay đổi. Gia Cát Minh Nguyệt tuy rằng thông minh, thế nhưng lại xem lợi ích quá nặng.
Mặc dù Lý Dật hiểu rõ, đó là đặc tính của thương nhân, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy thật khó chịu.
Có thể tất cả những kinh lịch của kiếp này làm hắn rất xem trọng tình cảm vô cùng!
Thấy sắc mặt Lý Dật có chút xấu xí, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nói thêm điều gì, mà là đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Lý Dật.
Cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi Lý Dật rung lên.
Lý Dật lấy điện thoại ra nhìn, màn hình báo ra một dãy số.
“Này.” Suy nghĩ một chút, Lý Dật mở điện thoại.
“Người thanh niên, làm không tệ!” Trong điện thoại truyền ra một thanh quen thuộc, giọng nói có chút cổ quái.
Nghe được giọng nói của Kiều Uy, Lý Dật nở nụ cười: “Vận khí mà thôi.”
Lý Dật hiểu được, Bối gia hẳn là đã tìm Kiều Uy để nói qua, dù sao cuộc đấu giá này đã sắp bắt đầu rồi.
“Tôi chỉ là hiếu kỳ, cậu làm sao đáp lên được con đường của Bối gia. Ở trong trí nhớ của tôi, Bối gia không có cảm tình gì với Tiêu Thanh Sơn.” Đầu kia điện thoại, Kiều Uy có chút nghi hoặc. Đúng như Lý Dật suy nghĩ, vừa rồi hắn xác thực mới cùng cha của Bối Văn tiến hành một lần nói chuyện, nội dung cuộc nói chuyện cha của Bối Văn đã nói cho Kiều Uy, chính phủ đã ký kết hợp đồng với cá nhân của Lý Dật.
Nói cách khác, mặc dù cuộc đấu giá còn chưa bắt đầu, nhưng khối đất huyện H đã thuộc về tập đoàn Hoa Thanh!
Làm một ông trùm địa ốc, Kiều Uy cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với việc này. Tuy rằng những quy tắc ngầm trong những cuộc đấu giá tại các thành phố lớn trong quốc nội đã giảm bớt, nhưng cũng không đại biểu là không có.
Lý Dật không lập tức trả lời vấn đề của Kiều Uy, mà lấy thuốc lá ra đốt, nhẹ nhàng rít một hơi: “Quá trình cũng không trọng yếu, quan trọng là…kết quả.”
Lời tuy nhiên nói như vậy, thế nhưng trong đầu Lý Dật dần hiện ra lời nói của Yến Nam Thiên ngày hôm đó. Trong khoảng thời gian này tới nay, hầu như hắn đều nhớ tới câu nói đó của Yến Nam Thiên, nhưng lại nghĩ không ra ẩn ý trong đó.
Lý Dật nói làm Kiều Uy ngây người ra một chút, sau đó hắn ha ha cười nói: “Người thanh niên, cậu luôn cuồng như thế!”
Nói tới đó, Kiều Uy có chút chờ mong nói: “Tiểu tử, lần này xem như cậu thắng. Bất quá cậu nhớ, giữa chúng ta còn một lần đánh cuộc, tôi chờ mong ngày đó đến, mong muốn đừng cho tôi đợi quá lâu!”
Dứt lời, Kiều Uy không đợi Lý Dật đáp, trực tiếp cắt đứt điện thoại. Mà Lý Dật lại thở dài, hắn tự nhiên hiểu được câu đánh cuộc trong miệng Kiều Uy nghĩa là gì, chính là đánh bại Kiều Uy trên thương trường.
Điều này đối với Lý Dật mà nói, độ khó tuyệt đối không nhỏ. Mặc dù hiện tại hắn đã là người nối nghiệp của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang.
Thời gian đã đến, Gia Cát Minh Nguyệt tự mình đến phòng làm việc gọi Lý Dật đi dự cuộc đấu giá.
Tuy rằng Gia Cát Minh Nguyệt đã kiệt lực khống chế tình tự của mình, thế nhưng Lý Dật vẫn phát hiện trong con ngươi của Gia Cát Minh Nguyệt chảy ra một tia trách cứ. Đối với điều này, Lý Dật cũng không hề giải thích mình đã đại biểu Hoa Thanh tập đoàn ký kết hợp đồng cùng chính phủ.
Trên thực tế, hợp đồng mới ký kết đêm qua, ngoại trừ người trong cuộc, cũng chỉ có Bối Văn và cha hắn cùng Yến Nam Thiên biết.
“Chỉ có hai người chúng ta sao?” Đi tới dưới lầu, Lý Dật chuẩn bị vào xe của Gia Cát Minh Nguyệt, nhịn không được hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lý Dật: “Tôi đã nói, thân phận của tôi ngày hôm nay là trợ thủ của cậu. Đương nhiên cũng bao quát cả chuyện lái xe đưa cậu tới phòng đấu giá.”
Nghe được Gia Cát Minh Nguyệt giải thích, Lý Dật cũng không nói thêm lời vô ích, mà trực tiếp chui vào trong xe của Gia Cát Minh Nguyệt.
Vừa vào xe, Lý Dật liền ngửi được hương vị quen thuộc bên trong xe của Gia Cát Minh Nguyệt, đồng thời liền nhớ tới Andrew Luofu.
Ngày đó hắn cùng Andrew chạy trốn tại Vân Sơn, lái chiếc xe của Gia Cát Minh Nguyệt.
Có thể biểu hiện của Lý Dật trong đoạn thời gian này làm cho Gia Cát Minh Nguyệt bất mãn. Dọc theo đường đi, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nói chuyện với Lý Dật mà chỉ chuyên tâm lái xe. Còn Lý Dật ngồi nhắm mắt như đang dưỡng thần.
Bốn mươi phút sau, xe tới bên dưới một tòa lầu thuộc nhà hàng năm sao trong trung tâm thành thị.
Đợi khi Lý Dật và Gia Cát Minh Nguyệt đi tới chỗ phòng bán đấu giá, hiện trường đã có không ít người, các đại biểu của những công ty địa ốc đều đã đến đầy đủ.
Tuy rằng ai cũng biết khối đất huyện H chỉ có tập đoàn Hoa Thanh và công ty của Kiều Uy có tư cách cạnh trạnh, thế nhưng bất luận là tuồng kịch gì cũng phải có diễn viên phụ phối hợp diễn xuất. Mà những đại biểu của các công ty địa ốc là những kẻ phối hợp diễn xuất. Mục đích bọn họ tới nơi này ngoại trừ theo dõi trận cạnh tranh đấu giá này ra, còn phải phối hợp diễn vai của mình.
Hiện trường ngoại trừ người của các công ty địa ốc, còn có một ít quan viên chính phủ. Đương nhiên số lượng ký giả cũng rất nhiều.
Đối với các phóng viên mà nói buổi bán đấu giá lớn như vậy nếu như không đến, quả thực là một sự vũ nhục đối với chức nghiệp ký giả.
Các phóng viên nhìn thấy Lý Dật và Gia Cát Minh Nguyệt đi tới hiện trường, đều đưa ống kính nhắm ngay hai người điên cuồng chụp ảnh.
“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư, xin chào, xin hỏi quý tập đoàn có tự tin lấy được khối đất tại huyện H không?” Một ký giả chen đến trước tiên, đưa microphone tới trước người Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười liếc mắt nhìn viên ký giả, nhất thời làm viên ký giả trợn tròn mắt, khi hắn bị nụ cười của Gia Cát Minh Nguyệt làm tâm thần mê thất không thấy phương hướng, Gia Cát Minh Nguyệt mới nhàn nhạt cười nói: “Vấn đề này anh phải hỏi Lý tiên sinh. Ngày hôm nay tôi chỉ là trợ thủ của ông ấy. Tập đoàn Hoa Thanh có lấy được khối đất tại huyện H hay không, do ông ấy định đoạt!”
Lời của Gia Cát Minh Nguyệt vừa thốt ra, hiện trường ngoại trừ một người, những người khác đều bị chấn kinh!
Hiển nhiên bọn họ đều rõ ràng, những lời này của Gia Cát Minh Nguyệt đại biểu cho điều gì.
Thấy những người đó trợn tròn mắt, trong lòng Lý Dật cười khổ, nữ nhân này không ngờ hiện tại lại muốn trả thù mình.
“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư, cô nói thật vậy chứ?” Tên ký giả kia rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hỏi.
Mà bên người hắn có một nữ ký giả dùng bộ ngực của mình mà chen tới trước, trực tiếp vọt tới trước người Lý Dật, đưa microphone nói: “Lý tiên sinh, xin hỏi quý tập đoàn có tự tin lấy được khối đất huyện H hay không?”
“Vụ làm ăn của huyện H đã được tập đoàn Hoa Thanh chuẩn bị từ rất lâu, đã đầu nhập đại lượng nhân vật lực đầy đủ!” Nhìn màn ảnh, Lý Dật tự tin cười: “Cho nên khối đất huyện H ngoài tập đoàn Hoa Thanh sẽ không thuộc về ai!”
Nghe được Lý Dật trả lời, nữ ký giả kia thỏa mãn nở nụ cười. Mà đám người quay phim đứng phía sau nàng cũng ghi âm ghi hình lại toàn bộ vấn đề Lý Dạt mới trả lời. Những người khác thì không ngừng chụp ảnh Lý Dật!
Đồng thời khi các ký giả bận rộn, Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lý Dật, hiển nhiên, nàng không biết Lý Dật đang làm cái quỷ gì!
So sánh với Gia Cát Minh Nguyệt, những người khác trong hiện trường cũng đều thập phần hiếu kỳ. Mọi người không ngừng đưa ánh mắt nhìn Lý Dật và đại biểu cho tập đoàn Thiên Đạt( là xí nghiệp thuộc Kiều gia).
“Mọi người xin nhường đường, buổi đấu giá đã sắp khai mạc.” Nhân viên tại buổi đấu giá lập tức đi tới bên cạnh Lý Dật và Gia Cát Minh Nguyệt, giúp hai người tách đám ký giả. Lý Dật rất ưu nhã nhìn đám phóng viên lộ ra dáng tươi cười như xin lỗi, sau đó mang theo Gia Cát Minh Nguyệt đi tới chỗ ngồi đã được chuẩn bị.
“Lý Dật, cậu đang làm cái quỷ gì?” Vừa ngồi xuống ghế, Gia Cát Minh Nguyệt liền thấp giọng nhìn Lý Dật hỏi.
Lý Dật vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có vị vĩ nhân không phải đã nói sao? Chúng ta phải tại chiến lược coi rẻ đối thủ, trong chiến thuật coi trọng đối thủ.”
Câu trả lời của Lý Dật làm cho Gia Cát Minh Nguyệt không biết nói gì. Nàng thế nhưng rõ ràng, gần đây Lý Dật chỉ lo huấn luyện thân thể gì đó, đối với công trình của huyện H cơ bản không hề hỏi tới. Làm gì có chiến thuật coi trọng đối thủ gì đó?
Nhưng nếu lúc này nàng biết được Lý Dật đã có khối đất huyện H, sợ rằng sẽ trực tiếp từ chỗ ngồi té xuống đất…
Chỉ là Lý Dật thấy hiếu kỳ, Bối gia hẳn là đi con đường làm quan bạch đạo, Bối Văn vì sao lại đi cùng một chỗ với Yến Nam Thiên? Hơn nữa, Yến Nam Thiên để lại cho Lý Dật một cảm giác rất kỳ quái, Yến Nam Thiên cũng không phải muốn đại triển hùng đồ trên hắc đạo, hắc đạo chỉ là một trò chơi mà hắn đứng phía sau màn thao túng mà thôi.
Tuy rằng loại cảm giác này có chút không thể tưởng tượng nổi. Lý Dật cũng rất tin tưởng trực giác của chính mình.
Thời gian vài ngày sau đó, Lý Dật tựa hồ lại vẫn sinh hoạt như trước kia. Mỗi ngày ngoại trừ việc huấn luyện, lại tới tập đoàn Hoa Thanh học tập tri thức về phương diện tẩy trắng cùng việc thương trường với Gia Cát Minh Nguyệt. Buổi tối lại đi dự họp đủ loại tiệc tùng.
Gia Cát Minh Nguyệt tuy rằng bất mãn với hình dạng không vội không nóng của Lý Dật, thế nhưng Tiêu Thanh Sơn đã lên tiếng, khối đất huyện H nếu như thực sự vuột tay cũng không sao cả, coi như là cho Lý Dật một lần giáo huấn. Ngày hôm đó, Lý Dật cũng giống như mọi ngày, sau khi huấn luyện xong, quần áo chỉnh tề đi tới tòa lầu của tập đoàn Hoa Thanh.
Khi Lý Dật đi vào phòng làm việc, Gia Cát Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế làm việc của hắn, hơn nữa ăn mặc thật chỉnh tề tỉ mỉ.
“Mười giờ rưỡi sẽ chính thức đấu giá. Cậu chuẩn bị một chút, tôi và cậu cùng đi.” Gia Cát Minh Nguyệt thấy Lý Dật vào cửa, nghiêm mặt nói.
Lý Dật cười cười: “Có gì cần chuẩn bị, một hồi tôi đi theo cô là được.”
“Lý Dật…” Gia Cát Minh Nguyệt do dự một chút, cười khổ nói: “Tiêu tiên sinh giao quyền quyết định cuộc đấu giá lần này cho cậu. Tôi cùng đi mục đích chỉ là làm trợ thủ cho cậu. Bất quá tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, chúng ta chỉ có mười triệu, vượt lên giới hạn này chúng ta không thể thừa nhận nổi. Cho nên cậu không nên đấu với Kiều Uy, lung tung gọi giá dù cho lấy được cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với tập đoàn chúng ta.”
Đối với những lời này của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật đương nhiên hiểu rõ. Vốn lưu động của tập đoàn Hoa Thanh cũng không nhiều, mà sau khi đấu giá xong còn phải đi gặp chính phủ giao ra tài chính lúc đầu khoảng bốn mươi phần trăm. Mặc dù tập đoàn Hoa Thanh có thể vay từ ngân hàng thế nhưng số lượng cũng chỉ hạn chế. Nếu như lần này dùng quá nhiều tiền để đấu giá, làm nội bộ tập đoàn không còn vốn lưu động, điều này đối với việc phát triển của tập đoàn là trí mạng!
Dù sao, vốn lưu động đối với một xí nghiệp mà nói phi thường trọng yếu!
“Tôi hiểu rõ.” Lý Dật gật đầu.
Thấy biểu tình của Lý Dật, Gia Cát Minh Nguyệt thở dài nói: “Lý Dật, cậu biết không? Nắm tay của cậu có thể nói là thứ quý giá nhất trên thế giới này. Kiều Uy trúng nắm đấm của cậu, có thể cho hắn ở tại huyện H kiếm được hơn mấy chục triệu, tuy rằng thời gian có chút dài.”
“Tôi biết cô nói gì, thế nhưng tôi nói cho cô, nếu như tôi không đánh Kiều Uy, Kiều Uy vẫn sẽ cướp khối đất kia.” Lý Dật nhíu nhíu mày. Trong khoảng thời gian gần đây, ấn tượng của hắn đối với Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi thay đổi. Gia Cát Minh Nguyệt tuy rằng thông minh, thế nhưng lại xem lợi ích quá nặng.
Mặc dù Lý Dật hiểu rõ, đó là đặc tính của thương nhân, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy thật khó chịu.
Có thể tất cả những kinh lịch của kiếp này làm hắn rất xem trọng tình cảm vô cùng!
Thấy sắc mặt Lý Dật có chút xấu xí, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nói thêm điều gì, mà là đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Lý Dật.
Cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi Lý Dật rung lên.
Lý Dật lấy điện thoại ra nhìn, màn hình báo ra một dãy số.
“Này.” Suy nghĩ một chút, Lý Dật mở điện thoại.
“Người thanh niên, làm không tệ!” Trong điện thoại truyền ra một thanh quen thuộc, giọng nói có chút cổ quái.
Nghe được giọng nói của Kiều Uy, Lý Dật nở nụ cười: “Vận khí mà thôi.”
Lý Dật hiểu được, Bối gia hẳn là đã tìm Kiều Uy để nói qua, dù sao cuộc đấu giá này đã sắp bắt đầu rồi.
“Tôi chỉ là hiếu kỳ, cậu làm sao đáp lên được con đường của Bối gia. Ở trong trí nhớ của tôi, Bối gia không có cảm tình gì với Tiêu Thanh Sơn.” Đầu kia điện thoại, Kiều Uy có chút nghi hoặc. Đúng như Lý Dật suy nghĩ, vừa rồi hắn xác thực mới cùng cha của Bối Văn tiến hành một lần nói chuyện, nội dung cuộc nói chuyện cha của Bối Văn đã nói cho Kiều Uy, chính phủ đã ký kết hợp đồng với cá nhân của Lý Dật.
Nói cách khác, mặc dù cuộc đấu giá còn chưa bắt đầu, nhưng khối đất huyện H đã thuộc về tập đoàn Hoa Thanh!
Làm một ông trùm địa ốc, Kiều Uy cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với việc này. Tuy rằng những quy tắc ngầm trong những cuộc đấu giá tại các thành phố lớn trong quốc nội đã giảm bớt, nhưng cũng không đại biểu là không có.
Lý Dật không lập tức trả lời vấn đề của Kiều Uy, mà lấy thuốc lá ra đốt, nhẹ nhàng rít một hơi: “Quá trình cũng không trọng yếu, quan trọng là…kết quả.”
Lời tuy nhiên nói như vậy, thế nhưng trong đầu Lý Dật dần hiện ra lời nói của Yến Nam Thiên ngày hôm đó. Trong khoảng thời gian này tới nay, hầu như hắn đều nhớ tới câu nói đó của Yến Nam Thiên, nhưng lại nghĩ không ra ẩn ý trong đó.
Lý Dật nói làm Kiều Uy ngây người ra một chút, sau đó hắn ha ha cười nói: “Người thanh niên, cậu luôn cuồng như thế!”
Nói tới đó, Kiều Uy có chút chờ mong nói: “Tiểu tử, lần này xem như cậu thắng. Bất quá cậu nhớ, giữa chúng ta còn một lần đánh cuộc, tôi chờ mong ngày đó đến, mong muốn đừng cho tôi đợi quá lâu!”
Dứt lời, Kiều Uy không đợi Lý Dật đáp, trực tiếp cắt đứt điện thoại. Mà Lý Dật lại thở dài, hắn tự nhiên hiểu được câu đánh cuộc trong miệng Kiều Uy nghĩa là gì, chính là đánh bại Kiều Uy trên thương trường.
Điều này đối với Lý Dật mà nói, độ khó tuyệt đối không nhỏ. Mặc dù hiện tại hắn đã là người nối nghiệp của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang.
Thời gian đã đến, Gia Cát Minh Nguyệt tự mình đến phòng làm việc gọi Lý Dật đi dự cuộc đấu giá.
Tuy rằng Gia Cát Minh Nguyệt đã kiệt lực khống chế tình tự của mình, thế nhưng Lý Dật vẫn phát hiện trong con ngươi của Gia Cát Minh Nguyệt chảy ra một tia trách cứ. Đối với điều này, Lý Dật cũng không hề giải thích mình đã đại biểu Hoa Thanh tập đoàn ký kết hợp đồng cùng chính phủ.
Trên thực tế, hợp đồng mới ký kết đêm qua, ngoại trừ người trong cuộc, cũng chỉ có Bối Văn và cha hắn cùng Yến Nam Thiên biết.
“Chỉ có hai người chúng ta sao?” Đi tới dưới lầu, Lý Dật chuẩn bị vào xe của Gia Cát Minh Nguyệt, nhịn không được hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lý Dật: “Tôi đã nói, thân phận của tôi ngày hôm nay là trợ thủ của cậu. Đương nhiên cũng bao quát cả chuyện lái xe đưa cậu tới phòng đấu giá.”
Nghe được Gia Cát Minh Nguyệt giải thích, Lý Dật cũng không nói thêm lời vô ích, mà trực tiếp chui vào trong xe của Gia Cát Minh Nguyệt.
Vừa vào xe, Lý Dật liền ngửi được hương vị quen thuộc bên trong xe của Gia Cát Minh Nguyệt, đồng thời liền nhớ tới Andrew Luofu.
Ngày đó hắn cùng Andrew chạy trốn tại Vân Sơn, lái chiếc xe của Gia Cát Minh Nguyệt.
Có thể biểu hiện của Lý Dật trong đoạn thời gian này làm cho Gia Cát Minh Nguyệt bất mãn. Dọc theo đường đi, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nói chuyện với Lý Dật mà chỉ chuyên tâm lái xe. Còn Lý Dật ngồi nhắm mắt như đang dưỡng thần.
Bốn mươi phút sau, xe tới bên dưới một tòa lầu thuộc nhà hàng năm sao trong trung tâm thành thị.
Đợi khi Lý Dật và Gia Cát Minh Nguyệt đi tới chỗ phòng bán đấu giá, hiện trường đã có không ít người, các đại biểu của những công ty địa ốc đều đã đến đầy đủ.
Tuy rằng ai cũng biết khối đất huyện H chỉ có tập đoàn Hoa Thanh và công ty của Kiều Uy có tư cách cạnh trạnh, thế nhưng bất luận là tuồng kịch gì cũng phải có diễn viên phụ phối hợp diễn xuất. Mà những đại biểu của các công ty địa ốc là những kẻ phối hợp diễn xuất. Mục đích bọn họ tới nơi này ngoại trừ theo dõi trận cạnh tranh đấu giá này ra, còn phải phối hợp diễn vai của mình.
Hiện trường ngoại trừ người của các công ty địa ốc, còn có một ít quan viên chính phủ. Đương nhiên số lượng ký giả cũng rất nhiều.
Đối với các phóng viên mà nói buổi bán đấu giá lớn như vậy nếu như không đến, quả thực là một sự vũ nhục đối với chức nghiệp ký giả.
Các phóng viên nhìn thấy Lý Dật và Gia Cát Minh Nguyệt đi tới hiện trường, đều đưa ống kính nhắm ngay hai người điên cuồng chụp ảnh.
“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư, xin chào, xin hỏi quý tập đoàn có tự tin lấy được khối đất tại huyện H không?” Một ký giả chen đến trước tiên, đưa microphone tới trước người Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười liếc mắt nhìn viên ký giả, nhất thời làm viên ký giả trợn tròn mắt, khi hắn bị nụ cười của Gia Cát Minh Nguyệt làm tâm thần mê thất không thấy phương hướng, Gia Cát Minh Nguyệt mới nhàn nhạt cười nói: “Vấn đề này anh phải hỏi Lý tiên sinh. Ngày hôm nay tôi chỉ là trợ thủ của ông ấy. Tập đoàn Hoa Thanh có lấy được khối đất tại huyện H hay không, do ông ấy định đoạt!”
Lời của Gia Cát Minh Nguyệt vừa thốt ra, hiện trường ngoại trừ một người, những người khác đều bị chấn kinh!
Hiển nhiên bọn họ đều rõ ràng, những lời này của Gia Cát Minh Nguyệt đại biểu cho điều gì.
Thấy những người đó trợn tròn mắt, trong lòng Lý Dật cười khổ, nữ nhân này không ngờ hiện tại lại muốn trả thù mình.
“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư, cô nói thật vậy chứ?” Tên ký giả kia rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hỏi.
Mà bên người hắn có một nữ ký giả dùng bộ ngực của mình mà chen tới trước, trực tiếp vọt tới trước người Lý Dật, đưa microphone nói: “Lý tiên sinh, xin hỏi quý tập đoàn có tự tin lấy được khối đất huyện H hay không?”
“Vụ làm ăn của huyện H đã được tập đoàn Hoa Thanh chuẩn bị từ rất lâu, đã đầu nhập đại lượng nhân vật lực đầy đủ!” Nhìn màn ảnh, Lý Dật tự tin cười: “Cho nên khối đất huyện H ngoài tập đoàn Hoa Thanh sẽ không thuộc về ai!”
Nghe được Lý Dật trả lời, nữ ký giả kia thỏa mãn nở nụ cười. Mà đám người quay phim đứng phía sau nàng cũng ghi âm ghi hình lại toàn bộ vấn đề Lý Dạt mới trả lời. Những người khác thì không ngừng chụp ảnh Lý Dật!
Đồng thời khi các ký giả bận rộn, Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lý Dật, hiển nhiên, nàng không biết Lý Dật đang làm cái quỷ gì!
So sánh với Gia Cát Minh Nguyệt, những người khác trong hiện trường cũng đều thập phần hiếu kỳ. Mọi người không ngừng đưa ánh mắt nhìn Lý Dật và đại biểu cho tập đoàn Thiên Đạt( là xí nghiệp thuộc Kiều gia).
“Mọi người xin nhường đường, buổi đấu giá đã sắp khai mạc.” Nhân viên tại buổi đấu giá lập tức đi tới bên cạnh Lý Dật và Gia Cát Minh Nguyệt, giúp hai người tách đám ký giả. Lý Dật rất ưu nhã nhìn đám phóng viên lộ ra dáng tươi cười như xin lỗi, sau đó mang theo Gia Cát Minh Nguyệt đi tới chỗ ngồi đã được chuẩn bị.
“Lý Dật, cậu đang làm cái quỷ gì?” Vừa ngồi xuống ghế, Gia Cát Minh Nguyệt liền thấp giọng nhìn Lý Dật hỏi.
Lý Dật vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có vị vĩ nhân không phải đã nói sao? Chúng ta phải tại chiến lược coi rẻ đối thủ, trong chiến thuật coi trọng đối thủ.”
Câu trả lời của Lý Dật làm cho Gia Cát Minh Nguyệt không biết nói gì. Nàng thế nhưng rõ ràng, gần đây Lý Dật chỉ lo huấn luyện thân thể gì đó, đối với công trình của huyện H cơ bản không hề hỏi tới. Làm gì có chiến thuật coi trọng đối thủ gì đó?
Nhưng nếu lúc này nàng biết được Lý Dật đã có khối đất huyện H, sợ rằng sẽ trực tiếp từ chỗ ngồi té xuống đất…
/390
|