Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 132: Ra mặt bảo hộ

/390


Nghe Tiêu Huỳnh Huỳnh nói, Lý Dật cũng không trả lời mà trầm ngâm hút thuốc. Hắn từng điều tra qua thân phận của Đái Nhạc, biết Đái Nhạc chính là con trai của Đái Minh Hải. Nhưng Lý Dật không biết ở trong buổi tiệc mừng thọ Đái Hồ đích thân tuyên bố, tương lai Đái Nhạc sẽ là người nối nghiệp của mình.

Mặc dù Lý Dật không biết Đái Nhạc được Đái Hồ coi trọng, nhưng chỉ dựa vào thân phận con trai của Đái Minh Hải, hắn cũng thừa hiểu chuyện này sẽ tạo ra ảnh hưởng chấn động, thậm chí còn liên quan đến sự phát triển ổn định của Mãnh Hổ bang trong tương lai.

Nhưng Lý Dật tuyệt đối không hối hận, nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn vẫn chọn phương thức như vậy. Hoặc sẽ không bao giờ làm, một khi đã làm liền không hối hận, đây chính là bản tính xử sự của hắn.

Đương nhiên không hối hận thì không hối hận, hiện giờ trong lòng của Lý Dật cũng đang tính toán phải giải quyết chuyện này như thế nào cho ổn thỏa. Trên thực tế, ngay lúc rời khỏi khu biệt thự Đàn Cung hắn đã bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề này, chính là đến bây giờ còn chưa thông suốt.

Trầm ngâm nhả khói thuốc vờn quanh căn phòng, biểu tình trên khuôn mặt của Lý Dật cực kì nghiêm túc, hai hàng lông mày gắt gao khép chặt lại cùng một chỗ. Trông vô cùng khó coi!

Nhìn biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt Lý Dật, bỗng nhiên Tiêu Huỳnh Huỳnh cảm giác được Lý Dật bây giờ căn bản không có giống với Lý Dật mà trước kia nàng nhận thức. Ở trong trí nhớ của nàng, Lý Dật trước kia luôn bừa bãi, tự cao tự đại, hiện giờ hắn trầm ổn hơn rất nhiều.

Chứng kiến hết thảy mọi thứ, không biết tại sao, trong lòng Tiêu Huỳnh Huỳnh thậm chí có chút khó chịu. Mặc dù truy cứu đến cùng thì không phải nàng hoàn toàn sai, nhưng chính nàng cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm liên đới. Nếu nàng không đi khuyên bảo Lưu Vi, Lưu Vi không thể nào tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của Đái Nhạc, hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh.

“Thực xin lỗi, là do tôi hại anh.” Tiêu Huỳnh Huỳnh cắn cắn môi, nhẹ giọng nói.

“Chuyện này không liên quan đến cô.” Lý Dật khẽ lắc đầu phản bác.

Lúc này Tiêu Huỳnh Huỳnh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, làm con gái của Tiêu Thanh Sơn, trong lòng nàng cũng kế thừa được một ít bản lĩnh. Nghe Lý Dật phản bác, nàng đề nghị nói: “Hiện tại muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, anh chỉ có thể đi tìm cha tôi. Để cho ông nghĩ biện pháp cứu anh.”

“Tôi tự biết chừng mực.” Lý Dật giọng điệu hơi chút phức tạp. Trong lòng Lý Dật cũng hiểu, hiện tại tìm Tiêu Thanh Sơn nghĩ biện pháp xử lý chính là tối khả thi nhất.

Nhưng Lý Dật lo lắng, nếu Tiêu Thanh Sơn ra mặt giải quyết chuyện này, sẽ mang đến cho Tiêu Thanh Sơn phiền toái cực lớn. Đó cũng không phải là điều mà Lý Dật muốn chứng kiến.

Tuy nhiên ngoại từ cách này ra, tựa hồ không còn biện pháp khác. Nếu đổi lại mấy tháng trước bước chân vào cửa Trần gia, có thể Đái Hồ sẽ kiêng kị. Còn hiện giờ Lý Dật ở trong mắt người của Trần gia thì tính là thứ gì? Người của Trần gia nguyện ý ra mặt sao?

Đáp án khẳng định là không! Trần gia tuyệt đối sẽ không ra mặt, cho dù hiện tại Lý Dật đáp ứng Trần gia kết hôn cùng Trần Lâm cũng chẳng thấm tháp vào đâu, sẽ càng làm cho Trần Gia khinh thường hắn. Mà Lý Dật cũng sẽ không bao giờ đi làm như vậy.

Trong đầu hiện lên những suy nghĩ này, biểu tình của Lý Dật càng lúc càng thêm ngưng trọng.

“A!!!” Lúc này ở trong phòng ngủ Lưu Vi hét dài một tiếng, giữa đêm tối thanh âm có vẻ phá lệ chói tai.

Nghe tiếng rên rỉ kia, trong lòng Lý Dật không khỏi đau xót, đồng thời cũng biết dược tính bên trong cơ thể của Lưu Vi đã hết hiệu lực rồi.

Đối với chuyện này, Lý Dật dụi tàn thuốc, nhích thân lên hướng phía phòng ngủ đi đến. Khi hắn bước vào phòng ngủ thì Lưu Vi vẫn nằm bất động ở trên giường.

Sắc mặt của nàng đỏ ửng tới mức dọa người, nguyên bản đôi con ngươi trong suốt đơn thuần toát ra ánh mắt thỏa mãn, mồ hôi ướt đẫm trang phục còn sót lại trên người. Để cho Lý Dật có thể rõ ràng chứng kiến thân hình mảnh khảnh kia, nhất là giữa hai chân đã hoàn toàn ướt át.

Dõi theo tất cả mọi chuyện, trong lòng của Lý Dật có một loại khó chịu không nói nên lời, đối với thiếu nữ đơn thuần như Lưu Vi mà nói, phát sinh chuyện như thế này hoàn toàn là một cú đả kích. May mắn chính là hắn đuổi tới đúng lúc, không để cho bi kịch diễn ra.

Lúc này, có thể Lưu Vi cũng đã khôi phục được một chút lý trí, sau khi chứng kiến Lý Dật xuất hiện, nàng vốn còn đang hoan hỉ, nhất thời diễn cảm liền biến thành ảm đạm. Tựa hồ nàng đang nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước đó.

Cùng những loại thuốc mê linh tinh khác bất đồng, thời điểm Lưu Vi ăn phải thuốc do Đái Nhạc cấp. Dưới cơn dược tính phát tác Lưu Vi vẫn có thể suy nghĩ, thậm chí nàng còn cả ý thức, nhưng lý trí hoàn toàn bị thuốc kích thích điều khiển mà thôi.

Lý Dật chậm rãi bước tới bên người Lưu vi, vươn tay, cố gắng giúp đỡ nàng lau đi mồ hôi ở trên mặt.

Cảm nhận được hành động quan tâm của Lý Dật, thân mình Lưu Vi không tự chủ được khẽ run rẩy, nguyên bản sắc mặt đỏ ửng cũng biến thành trắng nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt của nàng xuất hiện thần tình sợ hãi.

“Vi Vi!” Chứng kiến thân thể Lưu Vi run run, Lý Dật không tiếp tục lau mồ hôi cho nàng nữa, mà nhẹ nhàng vuốt đầu, khẽ nói: “Không sao nữa rồi, Vi Vi đừng sợ, mọi chuyện đều trở thành quá khứ rồi.”

Nghe được hắn nói, thân hình của Lưu Vi run rẩy càng thêm lợi hại, đôi con ngươi mê man lạc thần, tựa hồ nàng cũng không biết nên phải đối diện như thế nào.

“Vi Vi, em đừng sợ, ca ca liền cởi trói cho em ngay lập tức.” Lý Dật thấy trên cổ tay Lưu Vi có xuất hiện vết máu bầm, trong lòng giống như bị một thanh chủy thủ sắc bén cứa vào, bứt rứt khó chịu.

Hiển nhiên thời gian dược lực tác oai tác quái cực mạnh, Lưu Vi một mực giãy giụa, kết quả nơi cổ tay ma sát cùng dây trói, biến thành cái tình trạng này. Lý Dật cẩn thận giúp Lưu Vi cởi dây trói, không muốn nàng phải chịu đau đớn thêm nữa.

Làm xong tất cả những chuyện này, Lý Dật đem Lưu Vi ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng của nàng mà an ủi: “Vi Vi đừng sợ, có anh ở bên cạnh, không ai có thể khi dễ em được.”

Lý Dật vừa dứt lời, hắn liền cảm nhận được rõ ràng Lưu Vi đã khóc, lệ châu theo khuôn mặt thấm ướt khoảng áo ngực của hắn. Lưu Vi tựa như ủy khuất cực điểm, nàng không dám khóc lớn tiếng, mà chỉ cật lực kiềm chế, không cho thanh âm phát ra.

“Vi Vi, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc được thì tâm tình mới cảm thấy dễ chịu.” Lý Dật thở dài khẽ nói.

Nghe Lý Dật khuyên bảo, Lưu Vi giống như được tiếp thêm sức mạnh, không hề kiềm chế, tiếng khóc nỉ non vang vọng, nàng khóc trông thực bi thương.

Tiêu Huỳnh Huỳnh đứng tại trước cửa, nhìn thấy Lưu Vi giống như một tiểu sơn dương rúc ở trong lòng Lý Dật liếm láp thương tổn. Con tim của nàng rất đau đớn, nước mắt không tự chủ được theo trong vành mắt chảy ra, nàng không dám lên tiếng quấy rầy hai người, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, một hồi chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng ở trong căn phòng.

Tiêu Huỳnh Huỳnh theo bản năng móc điện thoại ra, nhìn dãy số trên màn hình, nói: “Là điện thoại của ba ba.”

Nghe Tiêu Huỳnh Huỳnh nói, trong lòng Lý Dật không khỏi chấn động, chẳng lẽ hắn đã biết rồi sao? Hắn gọi điện thoại tới muốn giúp ta chăng?

“Tiểu Dật, ta biết con nghi ngờ lời của ta, nhưng ta vẫn muốn nói, con chính là con trai ta, đời này cho dù phải mất đi bất luận thứ gì, ta cũng sẽ không để cho con phải chịu ủy khuất!” Giờ khắc này, trong đầu Lý Dật nhớ lại câu nói của Tiêu Thanh Sơn, cái giọng trầm ấm kia tựa như vang vọng ở ngay bên tai.

Chứng kiến Lý Dật không biểu lộ gì, Tiêu Huỳnh Huỳnh tiếp nhận cuộc gọi, không đợi Tiêu Thanh Sơn kịp mở miệng, liền khẩn trương nói: “Cha, người phải cứu…cứu Lý Dật.”

“Các ngươi đang ở đâu?” Đầu dây điện thoại bên kia, thanh âm của Tiêu Thanh Sơn có chút trầm thấp, thậm chí khiến cho Tiêu Huỳnh Huỳnh cảm giác vô cùng xa lạ.

Bất quá Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng không để ý tới điểm này, mà lập tức trả lời: “Con không biết nơi này là địa phương nào, chờ một chút con hỏi Lý Dật.”

“Căn nhà cũ trước kia tôi ở.” Lý Dật hơi chần chừ, cuối cùng vẫn thông báo địa điểm.

“Cha, Lý Dật nói rằng chúng con đang ở căn nhà cũ trước kia, cha có biết địa phương này không?” Tiêu Huỳnh Huỳnh lo lắng hỏi.

“Các ngươi cứ đợi nguyên ở đó, ta phái người qua đón các ngươi.” Tiêu Thanh Sơn nói dứt lời, liền cúp điện thoại.

Vừa nghe Tiêu Thanh Sơn nói như vậy, Tiêu Huỳnh Huỳnh nhẹ nhàng thở phào, có chút hưng phấn nói: “Cha nói sẽ phái người qua đón chúng ta. Xem ra cha muốn ra mặt bảo hộ anh, hẳn là không có chuyện gì đâu!”

Câu nói của Tiêu Huỳnh Huỳnh, làm cho trong lòng của Lý Dật nổi lên một đạo gợn sóng, ông ta thật sự vì mình mà nguyện ý đắc tội với cả Đái gia?

Khẽ lắc đầu, hắn không muốn suy nghĩ thêm ở vấn đề phức tạp này nữa, mà giúp Lưu Vi sửa sang lại đầu tóc, nói: “Vi Vi, trước tiên em đi tắm rửa, một lúc nữa anh sẽ đưa em trở về nhà, được không?”

Hiện giờ Lưu Vi còn đang khóc nỉ non như cũ, tuy nhiên thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều, nghe Lý Dật nói vậy, nàng nhẹ nhàng gật đầu ưng thuận.

Đợi Lưu Vi ngẩng đầu lên, trong lòng của Lý Dật không khỏi chấn động!

Từng là một thiếu nữ đơn thuần hoạt bát, lúc này Lưu Vi đã biến thành một thiếu nữ mê mang, tuyệt vọng. Hai khóe mắt nàng sưng phồng, thần tình cùng diễn cảm cực kỳ hoảng loạn, tựa như sau này không biết phải làm sao để có thể đối mặt được với cuộc sống.

Đối với tình huống này, Lý Dật cũng không tiếp tục khuyên giải thêm gì nữa, hắn hiểu rõ hôm nay Lưu Vi bị đả kích quá mức nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại có khuyên giải Lưu Vi thì hiệu quả cũng không lớn, dù sao, lấy trạng thái tinh thần hiện giờ của Lưu Vi, thì căn bản không nghe lọt những lời an ủi.

“Cô giúp Vi Vi đi tắm rửa.” Lý Dật đưa mắt nhìn sang Tiêu Huỳnh Huỳnh, giọng điệu đã không còn vẻ lạnh nhạt như lúc trước: “Nước nóng vẫn còn sử dụng được.”

“Ân!” Tiêu Huỳnh Huỳnh dùng sức gật đầu, sau đó bước nhanh đến bên người Lưu Vi, nhẹ nhàng đỡ Lưu Vi đứng lên, nói: “Vi Vi, chúng ta đi tắm rửa nhé!”

Lưu Vi im lặng không nói, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Huỳnh Huỳnh, đi tới hướng căn buồng vệ sinh. Khi bước đi hai chân của nàng run cầm cập giống như người trúng bệnh sốt rét, hiển nhiên, nàng đã không còn bao nhiêu khí lực.

Sau khi Tiêu Huỳnh Huỳnh đưa Lưu Vi vào trong buồng vệ sinh tắm rửa, hiện tại chỉ còn lại một mình Lý Dật ngồi ở trên ghế sofa, trầm mặc hút thuốc.

Xuyên thấu qua tấm kính của vách buồng vệ sinh, Lý Dật có thể mơ hồ chứng kiến được hai cái bóng dáng, trong đó một cái bóng dáng đứng im không nhúc nhích, đó chính là Lưu Vi. Còn Tiêu Huỳnh Huỳnh lại đang giúp Lưu Vi bao người.

Chứng kiến hai cái bóng dáng mỹ miều ở trước mắt, nhưng trong lòng Lý Dật quả thực không có nửa điểm tà niệm. Bởi hắn đang lo lắng chuyện này có tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với Lưu Vi hay không? Dù sao, từ nhỏ Lưu Vi đã thiếu thốn tình cảm, hiện giờ gặp phải loại chuyện như thế này, trong lòng khẳng định khó có thể tiếp nhận nổi, cái này là rất khó nói trước.

Mà một khi Lưu Vi không thể thừa nhận nổi đả kích lần này, như vậy cuộc đời nàng sẽ bị phá hủy!

Nghĩ đến đây, cơn tức trong lòng của Lý Dật không khỏi dâng cao thẳng tắp lên, nếu như không phải ban nãy thời gian eo hẹp, hắn thật muốn để cho Đái Nhạc thưởng thức mùi vị gọi là sống không bằng chết.

Nửa tiếng sau, Tiêu Huỳnh Huỳnh cùng Lưu Vi bước ra từ trong buồng vệ sinh. Trên người Lưu Vi mặc quần áo của Hạ Vũ Đình, còn Tiêu Huỳnh Huỳnh thì lại vận trang phục của hắn.

“Trong phòng ngủ có máy sấy, mau đi thổi khô tóc đi.” Lý Dật nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh nói.

Tiêu Huỳnh Huỳnh gật đầu, kéo Lưu Vi hướng đến phòng ngủ. Đồng thời, cùng lúc này, xuyên qua khung kính cửa sổ, Lý Dật chứng kiến được ở bên ngoài có vài chiếc ô tô đang chạy tới, trong đó cả chiếc Hummer của Trịnh Dũng Cương…..

/390

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status