Nửa năm sau…… Những chuỗi ngày mùa thu đìu hiu qua đi, thì mùa đông lặng lẽ buông xuống, rét lạnh thấu xương, từng hạt mưa Đông rả rích tán lạc ở trên khắp phố phường Los Angeles, làm cho bầu không khí trở lên âm lãnh hơn một chút. Los Angeles là điển hình của khí hậu Địa Trung Hải, mùa hè nóng bức khô ráo, mùa đông ẩm thấp nhiều mưa. Đối với mỗi người dân sống ở thành phố Los Angeles mà nói, thì cơn mưa Đông làm cho mọi người nhứ đầu nhất, mưa khiến cho người ta nảy sinh một loại cảm giác lạnh lẽo, mà sắc trời u ám cang làm cho tâm tình chở nên nặng nề nhất. Bất quá, cơn mưa mùa đông cũng báo hiệu cho một ngày lễ hội quan trọng sắp đến gần. Đó chính là ngày lễ giáng sinh, mặc dù thời tiết băng giá,nhưng không thể dập tắt được lòng nhiệt tình của người dân trong thành phố Los Angeles. Là thành phố lớn thứ hai trên thế giới, ngay khi vừa mới đến lễ giáng sinh, khắp nơi trong thành phố Los Angeles đều phi thường náo nhiệt, vô luận người giầu hay người nghèo cũng đều nghỉ phép, mượn cơ hội này nghỉ ngơi mà không nói, mà còn được hưởng thụ những ngày vui vẻ. Tại khu phố Tầu, những người Hoa kiều đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống tha hương,cũng tiếp nhận lối văn hóa phương Tây rồi, nên ngày lễ giáng sinh ở trong lòng bọn họ cũng tương tự như ngày tết âm lịch vậy. Lễ giáng sinh, ngày hội mà người dân phương Tây coi trọng nhất cũng làm cho khu phố Tầu trở nên phi thường náo nhiệt, mặc dù thời tiết lạnh lẽo, nhưng bên ngoài đường vẫn có nhiều du khách, người muốn thăm quan, người muốn vui chơi, cũng có người muốn hưởng thụ cái bầu không khí sôi nổi này. Đây là lễ giáng sinh đầu tiên của Lý Dật tại nước Mỹ. Thời gian kiếp trước, có 2 lần Lý Dật đến nước Mỹ vào dịp giáng sinh, nhưng đều là đi chấp hành nhiệm vụ, lợi dụng bầu không khí của lễ hội, mà thực hiện ám sát hai mục tiêu quan chức, cũng thành công tốt đẹp. Theo ý nào mà nói, thì ngày lễ giáng sinh đối với Lý Dật không xa lạ gì, cái chính là hắn cũng không ưa thích ngày lễ hội này lắm. Lý Dật mặc bộ vest kiểu dáng Tôn Chung Sơn do chính tay Hạ Vũ Đình may cho, rảo bước ở trong khu phố Tàu, vẻ mặt thoải mái ngắm nhìn du khách chung quanhgọi nhau í ới. Mưa không nhiễm ướt người hắn, bởi vì có Anh Hoa ở ngay bên cạch, vì hắn mà che mưa che gió. Những hạt mưa lất phất rơi xuống mái ô, tạo thành tiếng kêu lách tách, căn bản không chạm tới quần áo của hai người. Tổ hợp Lý Dật và Anh Hoa cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người đi đường. Mà lực hấp dẫn của nữ nhân vĩnh viễn cao hơn nam nhân, nhất là một nữ nhân xinh đẹp. Anh Hoa có một dáng người ngạo thị chúng nhân, tuỵệt đối được coi là một nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa hai tòa nhũ phong đồ sộ trước ngực kiêu hãnh vươn cao, để cho một số ít nữ nhân phương Tây nhìn thấy còn phải tự tị. Một mỹ nhân như vậy, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nam nhân. Bất quá vẻ lạnh lùng bao phủ trên người nàng quá mức nồng đậm, ánh mắt nam nhân ngắm nhìn nàng đều không bao giờ vượt quá ba giây thời gian. So ra mà nói thì một vài nữ du khách đều từ quốc nôi nhìn về phía Lý Dật, đều ngừng lài lâu hơn một chút, cũng không phải vì diện mạo của Lý Dật, mà nguyên nhân chính là bộ vest kiểu dáng Tôn Chung Sơn không giống ai kia. Kiểu vest Tôn Chung Sơn nghe nói được bắt nguồn từ một thợ may ở nước Việt Nam, đây là một trang phục khá đặc sắc, nhưng thời buổi này đã không còn bao nhiêu người thích chưng diện kiểu vest Tôn Chung Sơn nữa rồi. Tại dưới loại tình hình này, bộ vest Tôn Chung Sơn trên người Lý Dật, tự nhiên sẽ thu hút không ít ánh mẳt tò mò. Đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ, Anh Hoa cùng Lý Dật cũng là không sao cả, bởi vì hai người sớm đã thích ứng với cái loại tình huống này. Xuyên qua con đường náo nhiệt, Lý Dật mang Anh Hoa đi tới trước cửa võ quán ở khu phố Tàu. Hiện giờ, Ngưu Lâm Sinh đã chạy qua New York làm long đầu tân nhiệm, còn Trương Đức Khôn thì hiệp trợ sử trí công vụ của Hoa Nhân Bang. Mà Tiểu Thất thì trở thành người phụ trách ở phân bộ Los Angeles. Không thể không nói, nhãn quang của Lý Dật quả thực không tệ. Sau khi Ngưu Lâm Sinh tiếp nhận chức vụ long đầu của Hoa Nhân Bang, tiến bộ phi thường thần tốc, chỉ dùnh nửa năm thời gian đã có được phong phạm đại tướng, nguyên nhân một phần là do Trương Đưc Khôn hiệp trợ, nên công việc trong bang hội được xử lý rất nhanh chóng, gọn gàng. Đương nhiên phương diện này, công lao của Trương Đức Khôn là không nhỏ! Với bản tính giảo hoạt âm hiểm trứ danh, Trương Đức Không là một lão hồ ly chính hiệu có thể tranh đấu nhiều năm cùng Hồng Thanh Vân như vậy mà không rơi xuống hạ phong, đã đủ xác minh rõ ràng điều này. So sánh với Ngưu Lâm Sinh mà nói, thì Tiểu Thất lại không có được người phụ tá xuất sắc như vậy, ngay từ lúc mới tiếp quản phân bộ Hoa Nhân Bang tại Los AngeLes, nhiều ít hắn cũng có chút bỡ ngỡ, không thể khống chế nổi cục diện rộng lớn. Đối với tình huống này Lý Dật không ra mặt trợ giúp Tiểu Thất, mà tùy tiện để cho Tiểu Thất phát huy tài năng của mình. Trải qua một thời gian ngắn ngủi không biết làm sao, Tiểu Thất cũng dựa theo những gì học được từ Phương Cảnh Minh, mà tinh tế phát huy bản lĩnh, dần dần vượt qua cửa ải khó khăn, hoàn toàn khống chế bao quát cực diện. Cho tới bây giờ chuyện tình bang hội đã muốn xử lý thông thọa, những việc lớn nhỏ cơ bản không cần xin chỉ thị của Lý Dật, mà tự than hắn sẽ ra quyết định. Lý Dật và Anh hoa đến võ quán, thì Tiểu Thất cũng sớm đợi ở bên trong đã lâu. Tiểu Thất mặc một bộ âu phục màu xám, vẻ mặt thoạt nhìn rất ôn hòa, làm người ta nảy sinh ra một cảm giác dễ gần. Hiện giờ, hắn đã hoàn toàn kế thừa được sự thông minh lanh lợi của Phương Cảnh Minh! “Dật ca.”. Mặc dù Tiểu Thất đã trở thành lão đại của Hoa Nhân Bang, bất quá khi chứng kiến Lý Dật vẫn xưng hô theo thói quen cũ. Hắn muốn thông qua phương thức này để bày tỏ lòng cảm kích đối với Lý Dật. Nếu như không có Lý Dật, ở trong bang hội cạnh tranh khốc liệt như Hoa Nhân Bang, hắn khó có thể được làm thành viên hạch tâm, cũng không có khả năng được đi theo Phương Cảnh Minh rèn luyện, càng đừng nói đến chuyện trở thành người phụ trách tại phân bộ Los Angeles! Lý Dật đã nhìn trúng hắn, bồi dưỡng hắn, cho hắn mọi thứ hiện tại! Sự trung hành của hắn đối với Lý Dật không giống như Trương Đức Khôn. Trương Đức Khôn sẽ không dám phản bội Lý Dật, hơn nữa hành sụ dựa theo phân phó của Lý Dật…Nhưng…tuyệt đối sẽ không vì Lý Dật mà đi liều mạng! Còn Tiểu Thất thì bất đồng. Mọi thứ của hắn là do Lý Dật cấp cho, nếu vì Lý Dật mà phải đi liều mạng, tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ nhíu mày. Hắn đối với Lý Dật ngoại trừ tôn kính, thì vẫn còn mang theo cảm kích, cảm kích phát ra từ sâu trong nội tâm. Chứng kiến Tiểu Thất biểu hiện thành thục nội liễm, Lý Dật mỉm cười ra hiệu cho hắn ngồi xuống tán gẫu. “Tiểu Thất, ngày mai tôi sẽ đi New York trước, sau đó trực tiếp từ New York quay trở về quốc nội”. Lý Dật nhìn Tiểu thất trầm giọng nói: “Nửa năm vừa qua, tôi đều thu hết biểu hiện của cậu vào trong tầm mắt, cậu quả thật đã không phụ kỳ vọng của tôi, hoàn toàn kế thừa được y bát của Phương thúc! Có tiềm chất làm một người quản lý xuất sắc.” Đối mặt với Lý Dật khích lệ, Tiểu Thất không hề tỏ vẻ kích động, ngược lại hắn còn xuất hiện một chút mất mác: “Dật ca, hãy để cho Tiểu Thất đi theo anh trở về quốc nội báo thù!” “Tiểu Thất, quốc nội là địa bàn của Mãnh Hổ bang, một bang hôi thâm căn cố đế, mạng lưới quan hệ phi thường rộng lớn, cậu mà theo tôi trở về Trung Quốc sẽ rất mạo hiểm, dưới tình hình như thế cậu còn tính theo tôi hay sao?” Lý Dật hứng thú nhìn nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất gật đầu: “ Dật ca, Tiểu Thất chẳng biết nói sao, nhưng nếu Dật ca cảm thấy được Tiểu Thất này có chỗ nào đắc dụng, vậy thì hãy để cho Tiểu Thất chở về cùng Dật ca đi!” Nhing vẻ mặt kiên định của Tiểu Thất, Lý Dật khẽ mỉm cười, đồng thời hắn thoải mái nói: “Được rồi, tiểu tử ngu ngốc. Ở lại Los Angeles làm đại ca cho tốt đi, chuyện tình trở về quốc nội không cần phải quan tâm nhiều làm chi.” Lúc này, Tiểu Thất lựa chọn trầm mặc. Một hồi sau, hắn mới khẽ gật đầu cam chịu. Lý Dật chứng kiển Tiểu Thất đã hiểu, vì thế cũng mỉm cười, sau đó lại phân phó cho Tiểu Thất mấy hạng mục công việc cần phải chú trọng. Thẳng đến năm giờ chiều, Lý Dật và Tiểu Thất mới nói chuyện xong, rồi Anh Hoa lái xe ôtô đưa Lý Dật đi tới một khu nhà trẻ tên là “Gia Ngô.” Đây là một trong những nhà trẻ tư nhân ở khu phố Tàu. Hiện giờ. Hạ Vũ Đình công tác ở nơi này Khi đến cửa nhà trẻ, Lý Dật nhìn thấy đám người chen chúc ở bên ngoài, hắn nghĩ ngợi nói: “Một hồi nữa tôi đưa Vũ Đình đi ăn cơm, em trở về trước đi.” Hiển nhiên, Lý Dật biết rõ, nếu như để Anh Hoa đi theo, vậy nàng nhất định sẽ ngồi ở trong xe chờ mình và Hạ Vũ Đình, Lý Dật không muốn Anh Hoa như thế. Đối với phân phó của Lý Dật, Anh Hoa không hề tỏ ra vẻ gì bất mãn, nàng chỉ yên lặng gật đầu đáp ứng. Anh Hoa biết, Lý Dật đã quyết định để Hạ Vũ Đình ở lại Los Angeles, hoặc nói theo cách khách, trước khi chưa diệt trừ được Mãnh Hổ bang thì Hạ Vũ Đình sẽ phải ở lại nước Mỹ. Hai nguời Lý Dật và Hạ Vũ Đình ăn một bữa com chia tay, tự nhiên là có rất nhiều điều muốn nói, tình huốn này nàng không thích hợp ở bên cạnh Lý Dật. Huống chi, cho dù là Lý Dật ăn cơm với những người khác, Anh Hoa cũng sẽ không tham dự. Bởi vì đây là một trong những thói quen của Anh Hoa. Nàng mặt một than áo đỏ, lặng lẽ đi dưới cơn mưa phùn, rất nhanh liền biến mất ở trong đám đông. Nhìn theo bong lưng ngạo nghễ của Anh Hoa, Lý Dật cũng phải thở dài một hơi. Chương 350: Chỉ mong sống chung suốt đời(3) Hiện giờ quan hệ giữa hắn và giữa chúng nữ đã xác định rõ ràng rồi. Thế nhưng làm cách nào để cân bằng được quan hệ của chúng nữ với nhau, cho tới bây giờ hắn còn chưa tìm ra được phương pháp giải quyết thích hợp. Ví dụ như sự ngăn cách giữa Anh Hoa và Andrew Loufu. Cũng giống như ngày trước, Andrew Loufu không có theo hắn tiến vào căn biệt thự của Đường Hải ở Los Angeles, làm bạn chung sống cùng Hạ Vũ Đình, mà một mực sinh hoạt tại trang viên gia tộc Gambino. Tuy rằng Lý Dật biết Andrew Loufu đối với Hạ Vũ Đình cũng không có thành kiến gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn Andrew Loufu hòa nhập vào cuộc sống gia đình là chuyện không thể nào. Những việc này chỉ làm cho Lý Dật thêm nhức đầu, hắn không thèm suy nghĩ nữa, mà đem ánh mắt quẳng ném về hướng cửa nhà trẻ. Năm phút đồng hồ sau, chiếc cổng sắt của nhà trẻ được mở rộng ra, đám trẻ nhỏ dưới sự chỉ đạo của người phụ trách, xếp thành đội ngũ, trật tự ngay ngắn đi ra bên ngoài. Trong cơn mưa phùn rả rích, Hạ Vũ Đình mặc áo khoác mầu trắng, cùng chiếc váy dài mầu đen. Một bên nàng cẩn thận qua đường, một bên mỉm cười hướng các bạn nhỏ dặn dò cái gì đó. Dưới cơn mưa, nụ cười của Vũ Đình trông thực sáng lạn. Đúng như lúc trước suy đoán, Hạ Vũ Đình thích nghi với công tác giáo dục rất nhanh. Chỉ trong vòng nửa năm thời gian, nàng đã trở thành một cô giáo mầm non ưu tú, cũng là “mụ mụ” trong lòng của biết bao các bạn nhỏ. “Quả Quả, mấy ngày nay con đang thay răng đó, nhớ kỹ không được ăn kẹo nha!” Trước khi đứa nhỏ ở phía cuối hàn rời đi, Hạ Vũ Đình ngồi xổm người xuống, giúp đỡ tiểu cô nương kia sử sang lại cổ ái một chút, mỉm cười ôn nhu nói. “Dạ, con biết rồi ạ! Từ ngày hôm nay, Quả Quả nhất định sẽ không ăn kẹo nữa ạ.” Tiểu cô nương nhu thuận đáp ứng. Hạ Vũ Đình vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng búng mũi Quả Quả một cái: “ Không phải chỉ riêng hôm nay, mà trong vòng nửa tháng không cho phép ăn kẹo nữa nha!” Quả Quả vừa nghe phải khiêng ăn kẹo đến tận nửa tháng thì có chút do dự, bất quá cuối cùng vẫn gật đầu cái rụp. Sau đó phất tay cáo biệt Hạ Vũ Đình. Đưa mắt nhìn theo Quả Quả rời đi, Hạ Vũ Đình chậm rãi đứng dậy, đồng thời nhẹ nhàng thở ra một hơi. “Mệt không?” Một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai của Hạ Vũ Đình, nàng vô thức quay đầu nhìn lại, thì chẳng biết từ lúc nào Lý Dật đã đứng ở ngay sau lưng nàng rồi. Hạ Vũ Đình lắc đầu, chủ động ôm cánh tay Lý Dật, mỉm cười nói: “Không mệt, ah đúng rồi! Một hồi nữa chúng ta đi mua xương sườn và bí đao, buổi tối em sẽ nấu canh cho anh ăn!” Hiển nhiên, đối với Hạ Vũ Đình mà nói, mỗi ngày ngoại trừ công việc ra, thì chuyện nàng quan tâm nhất chính là chăm lo cơm nước cho Lý Dật, “Vũ Đình, tối nay chúng ta đi ăn cơm ở bên ngoài!” Ban đầu Vũ Đình hơi ngẩn ra, theo sau vô thức gật đầu lia lịa: “Ân.” Rất nhanh, Hạ Vũ Đình đi theo Lý Dật vào trong ô tô, nàng ngồi ở bên ghế phụ. Ô tô khởi động, bất quá Lý Dật lại phóng rất chậm, nhất thời bầu không khí ở bên trong xe có chút quỷ dị. “Vũ Đình, ngày mai anh phải rời khỏi Los Angeles.” Lý Dật lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, chính là không dám nhìn sang Hạ Vũ Đình. Ngày trước, khi Hạ Vũ Đình tìm đến Los Angeles, hắn đã từng hứa sẽ luôn luôn ở bên nàng. Hạ Vũ Đình cũng không đoán được dụng ý của Lý Dật, nên vô thức nói: “Anh đi nhanh rồi về, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Nghe lời nói theo quán tính của Hạ Vũ Đình, bỗng nhiên Lý Dật phun ra một ngụm khẩu khí, sau đó dừng xe lại ven đường. Hành động của Lý Dật khiến cho Hạ Vũ Đình rất ngạc nhiên, nàng có chút lo lắng nhìn Lý Dật hỏi: “Anh làm sao vậy!” Lý Dật im lặng không dáp, mà duỗi tay kéo Hạ Vũ Đình vào trong lòng, vẻ mặt áy náy nói: “Vũ Đình, nguyên nhân anh rời khỏi quốc nội thì em đã biết, ngày mai không phải anh đi xử lý chuyện tình của Hoa Nhân bang, mà chính là muốn trở về quốc nội.” “Trở về” Hạ Vũ Đình chấn động, sắc mặt đại biến, tự nhiên nàng hiểu Lý Dật trở về để làm chuyện gì. Cảm nhận được thân mình của Hạ Vũ Đình run lên nhè nhẹ, Lý Dật khẽ hôn lên trên bờ trán mịn màng kia, an ủi, sau đó ôn tồn nói: “ Thực xin lỗi, Vũ Đình, chờ anh thêm nửa năm thời gian nữa, được chứ?” Ngắm nhìn bộ dạng áy náy của Lý Dật, nguyên bản biểu tình của Hạ Vũ Đình đang phức tạp cũng dần dần buông lỏng ra, vẻ mặt khôi phục lại bộ dạng ôn nhu như dĩ vãng. Nàng vùi đầu vào trong ngực Lý Dật: “Em đã nói rồi, nếu anh muốn làm việc gì, em sẽ luôn luôn ủng hộ anh! Bởi vì tương lai em sẽ trở thành nữ nhân của anh, cả đời đều như vậy!” |
/390
|