Đêm đó, cuộc nói chuyện giữa Lý Dật và Trần Diêm Vương ngoại trừ chính hai người biết, bao quát cả Trần Lâm ở bên trong, những người khác đều không biết được gì. Lúc Lý Dật rời đi, Trần Lâm từng nỗ lực lấy dũng khí đi hỏi Lý Dật, cuối cùng lại không hỏi, mà đợi khi Lý Dật đi rồi mới đi hỏi Trần Diêm Vương, Trần Diêm Vương chỉ nói là trò chuyện việc trong nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Dật sau khi tiến hành xong huấn luyện khôi phục, trực lái xe đi tới sòng bạc Hoàng Quan.
Khác với Las Vegas, Ma Cao, tại đại lục mở sòng bạc là trái pháp luật.
Nhưng trên đời này rất nhiều người nhờ vào việc đối nghịch với pháp luật mà sinh tồn, đối với hắc bang mà nói, đều có sòng bạc ngầm, chỉ là quy mô khác nhau mà thôi.
Muốn mở một sòng bạc ngầm, cần phải đả thông mạng lưới quan hệ rất nhiều, không có năng lượng nhất định thì không cách nào mở được sòng bạc.
Sòng bạc Hoàng Quan là một sòng bạc ngầm tại Thượng Hải, không công khai với bên ngoài, thế nhưng lại có chút nổi danh trong xã hội thượng lưu. Trên cơ bản, phú hào các nơi ở phía nam đến Thượng Hải đều sẽ đến sòng bạc Hoàng Quan thử xem thời vận.
Ở dạng tình huống này, sòng bạc Hoàng Quan có thể nói là sòng bạc lớn nhất phía nam.
Sòng bạc Hoàng Quan biểu hiện bên ngoài là sản nghiệp của Tiêu Thanh Sơn, nhưng quản lý lại là Gia Cát Minh Nguyệt, mà trên thực tế, Tiêu Thanh Sơn chiếm bốn thành cổ phần công ty, sáu phần còn lại đều bị các thế lực chia cắt, những thế lực kia có thể xem như sự bảo chứng để có thể mở được sòng bạc.
Dựa theo địa chỉ trong điện thoại của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật dùng bốn mươi phút đi tới hội sở Lệ Cảnh, sòng bạc Hoàng Quan ở ngay bên trong hội sở, mà hội sở tuyên bố với bên ngoài chỉ là một hội sở tư nhân.
So sánh với Vĩnh Hòa hội sở mà nói, địa chỉ của Lệ Cảnh hội sở càng thêm bí mật, ám tập càng nhiều, dọc theo đường đi, Lý Dật phát hiện có tới năm chỗ canh gác ngầm. Những chỗ canh gác này ẩn giấu tuy rằng không đạt được tiêu chuẩn của NJ quân khu, nhưng ở trong mắt Lý Dật coi như là hợp cách.
So với lần đầu tiên đi tới Vĩnh Hòa hội sở khác nhau, lúc này là bởi vì Lý Dật lái xe của Trịnh Thiết Quân, lúc đi tới trước cửa hội sở thì bảo an vốn không hề kiểm tra, trực tiếp cho đi.
Hội sở tổng cộng chia làm hai bãi đỗ xe, trong đó một bãi đỗ xe dành cho người bên ngoài, trên bãi đỗ xe có những chiếc limousine đủ loại kiểu dáng, mà ở bãi đỗ xe ngầm, tuy giá trị của những chiếc xe không bằng những chiếc bên ngoài, thế nhưng giấy phép lái những chiếc xe này cũng đủ dọa khiếp dân chúng!
Đối với tất cả những việc này, Lý Dật cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, kiếp trước hắn vẫn thường ra vào những nơi này, đối với những thứ này từ lâu đã tạo thành thói quen.
Lý Dật cho xe vào bãi đỗ ngầm, dưới sự dẫn dắt của một gã nhân viên hội sở, đi thang máy tới trước cửa một phòng làm việc trong một tầng ngầm, nói: “Dật ca, Minh Nguyệt tiểu thư ở bên trong.”
“Đã biết.” Lý Dật gật đầu với tên nhân viên, đợi tên nhân viên rời đi, gõ gõ cửa, đợi bên trong truyền ra thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt, đẩy cửa mà vào.
Đây là một gian phòng làm việc khoảng chừng một trăm thước vuông, toàn bộ phòng làm việc chỉ có hai màu đen trắng phối hợp, thiết bị lắp đặt cũng không tinh xảo, xa hoa, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác chuyên gia giản đơn. Phía đông bắc phòng làm việc có một bàn làm việc dài hơn mười thước, sau bàn bày hai giá sách, bên trên đựng đầy sách báo.
Cùng lúc Lý Dật đẩy cửa đi vào, Gia Cát Minh Nguyệt đang cúi đầu xem lướt qua phần văn kiện, nghe được tiếng mở cửa, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Lý Dật, cậu ngồi xuống chờ tôi thêm hai phút.”
Lý Dật không trả lời Gia Cát Minh Nguyệt, mà là bước lên thảm thuần lông dê trực tiếp đi tới chiếc ghế trước bàn làm việc, ngồi xuống, như có đăm chiêu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt tựa hồ rất quan tâm đến màu đen, ngày hôm nay nàng vẫn mặc bộ quần áo đen, chỉ là trên mặt có thêm mắt kính, làm cả người nàng có thêm một cỗ vị đạo nho nhã.
Đương nhiên, nếu không nhìn tới đôi môi đỏ tươi của nàng.
Khi nàng hé miệng, hai từ nho nhã sẽ biến thành một loại châm chọc.
Hai phút sau, Gia Cát Minh Nguyệt thu hồi phần văn kiện trong tay, tháo kính mắt xuống, không đợi Lý Dật mở miệng liền trực tiếp đáp: “Ngày hôm nay gọi cậu đến, là muốn cậu cùng tôi gặp mặt một người.”
“Người nào?” Lý Dật hơi nhíu mày, có vẻ có chút nghi hoặc.
Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt cười, nói: “Một đại nhân vật từ nước Mỹ tới.”
“Mafia?” Lý Dật vô ý thức nói.
Gia Cát Minh Nguyệt tán thưởng nhìn Lý Dật, gật đầu.
Thấy Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, trong đầu Lý Dật hiện lên một đạo linh quang, bỗng nhiên nhớ tới một lần chính biến của ủy viên hội Hắc Thủ Đảng tại nước Mỹ.
Lần chính biến kia lại toát ra một cỗ thế lực thay thế được ủy ban Mafia do năm đại gia tộc thống trị, đối với hắc bang bản địa tại nước Mỹ tiến hành một lần tẩy lễ.
Thấy Lý Dật không nói lời nào, Gia Cát Minh Nguyệt chủ động giới thiệu: “Một hồi người chúng ta muốn gặp là thành viên của gia tộc Gambino của nước Mỹ, cũng có thể nói là, là một trong những người thừa kế của gia tộc Gambino, là một trong những vị trùm có lực cạnh tranh chức trùm Mafia tương lai của nước Mỹ.”
“Lai lịch không nhỏ.” Lý Dật mỉm cười, nhưng cũng không quá nhiều biểu thị, theo trong trí nhớ của hắn, Gambino gia tộc vào lúc chính biến là tổn thất thảm nhất, lúc đó thân là chủ tịch ủy ban Mafia, tộc trưởng của gia tộc Gambino bị loạn súng bắn chết, mà con gái duy nhất bị người cưỡng hiếp đến chết.
Người thừa kế?
Trong lòng Lý Dật khẽ động, nói: “Chẳng lẽ là Andrew Luofu Gambino?”
“Cậu biết cô ta?” Nếu như nói lúc nãy Gia Cát Minh Nguyệt chỉ là kinh ngạc, như vậy giờ này khắc này là bị Lý Dật làm chấn kinh.
Andrew Luofu mặc dù có danh khí không nhỏ trong thế giới ngầm tại nước Mỹ, thế nhưng người trong quốc nội biết đến nàng ta cũng không nhiều, Gia Cát Minh Nguyệt thật sự hiếu kỳ Lý Dật làm sao mà biết được.
“Lần trước nghe Dũng Cương ngẫu nhiên nhắc qua nữ nhân này, có người nói rất thông minh.” Lý Dật tự nhiên sẽ không đem chuyện trong lòng ra nói cho Gia Cát Minh Nguyệt, vì vậy đem Trịnh Dũng Cương ra làm tấm mộc.
Tuy rằng Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiếu kỳ vì sao tên quê mùa Trịnh Dũng Cương lại hiểu biết về Andrew Luofu như thế, thế nhưng lời nói dối của Lý Dật cũng không có kẽ hở, vì vậy nàng cũng không tiếp tục hỏi, mà là gật đầu nói: “Đúng vậy! Cô ta là một người phi thường thông minh, là nữ nhân ưu tú.”
Thân là túi khôn của lão đại chữ thiên của Mãnh Hổ Bang, Gia Cát Minh Nguyệt lại khích lệ một nữ nhân khác như vậy, tuyệt đối thuộc về hiếm thấy!
Mà trên thực tế, nữ nhân có thể được Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, tuyệt đối không đơn giản.
Điểm này, Lý Dật thập phần rõ ràng.
“Đinh linh linh…”
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.
Gia Cát Minh Nguyệt vươn bàn tay trắng noãn mà dài nhỏ cầm lấy điện thoại, chuyển qua, nghe được thanh âm truyền ra, nhẹ nhàng nói câu: “Tôi đã biết.”
Cắt đứt điện thoại, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, nói: “Đi thôi, nàng ta đang trên đường tới, chúng ta ra ngoài cửa hội sở tiếp cô ta.”
Lý Dật gật đầu, sau đó đi theo Gia Cát Minh Nguyệt ra cửa hội sở.
Sau khi hai người đi đến cửa hội sở không lâu, Lý Dật liền nhìn thấy có năm chiếc xe có rèm che từ xa xa hướng bên này chạy tới. Năm chiếc xe sắp hàng theo hình thoi, trong đó chiếc đầu tiên mở đường, phía sau có hai chiếc xe hộ một chiếc chính giữa, sau đó còn một chiếc chạy cuối cùng.
Khoảng chừng nửa phút sau, năm chiếc xe lần lượt ngừng lại ngay trước cửa hội sở, bốn chiếc nghe loại Mecerdes, còn chiếc ở giữa là một chiếc Bingley sáu cửa.
Cửa xe của bốn chiếc kia trước sau mở ra, đi ra ngoại trừ là hai người đàn ông ngoại quốc mang kính râm, những người khác mặc tây trang màu đen, mang theo kính râm, vóc người khôi ngô, vừa nhìn thì biết là bảo tiêu.
Chỉ thấy trong đó có một bảo tiêu người da đen nhanh chóng đi tới ngay chiếc Lincoln sáu cửa, khom lưng giật ra cửa xe.
Sau đó, một nữ nhân cũng mặc trang phục màu đen chậm rãi từ trong xe đi ra, sau đó nhìn thoáng qua Gia Cát Minh Nguyệt và Lý Dật, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: “Chào cô, Gia Cát tiểu thư mỹ lệ, chúng ta lại gặp mặt.”
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc ánh vàng rực rỡ của nữ nhân, dưới ánh mặt trời, vẻ mỉm cười của nàng mang theo một cỗ lực tương tác khó có thể giải thích. Thanh âm của nàng rất dễ nghe, nghe xong sẽ làm người vô cùng thoải mái trong lòng.
Nàng nói chính là tiếng Phổ Thông, rất tiêu chuẩn.
Mặc dù Lý Dật nhìn quen đủ loại kiểu dáng mỹ nữ, thế nhưng khi nhìn thấy nữ nhân này, hắn kìm lòng không được thoáng nháy mắt thất thần.
Nếu như nói Gia Cát Minh Nguyệt khiến cho Lý Dật chú ý chính là đôi môi đỏ tươi, như vậy nữ nhân trước mắt lại là cặp mắt.
Cặp mắt màu lam kia phảng phất sáng rực như ngôi sao, ánh mắt toát ra thập phần nhu hòa, thế nhưng khi lướt lên người ai, sẽ cho người đó loại cảm giác khó diễn tả.
Đúng, là một loại cảm giác.
Rất quái dị, nhưng lại làm cho người đó trong bất tri bất giác mà mê thất.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Dật sau khi tiến hành xong huấn luyện khôi phục, trực lái xe đi tới sòng bạc Hoàng Quan.
Khác với Las Vegas, Ma Cao, tại đại lục mở sòng bạc là trái pháp luật.
Nhưng trên đời này rất nhiều người nhờ vào việc đối nghịch với pháp luật mà sinh tồn, đối với hắc bang mà nói, đều có sòng bạc ngầm, chỉ là quy mô khác nhau mà thôi.
Muốn mở một sòng bạc ngầm, cần phải đả thông mạng lưới quan hệ rất nhiều, không có năng lượng nhất định thì không cách nào mở được sòng bạc.
Sòng bạc Hoàng Quan là một sòng bạc ngầm tại Thượng Hải, không công khai với bên ngoài, thế nhưng lại có chút nổi danh trong xã hội thượng lưu. Trên cơ bản, phú hào các nơi ở phía nam đến Thượng Hải đều sẽ đến sòng bạc Hoàng Quan thử xem thời vận.
Ở dạng tình huống này, sòng bạc Hoàng Quan có thể nói là sòng bạc lớn nhất phía nam.
Sòng bạc Hoàng Quan biểu hiện bên ngoài là sản nghiệp của Tiêu Thanh Sơn, nhưng quản lý lại là Gia Cát Minh Nguyệt, mà trên thực tế, Tiêu Thanh Sơn chiếm bốn thành cổ phần công ty, sáu phần còn lại đều bị các thế lực chia cắt, những thế lực kia có thể xem như sự bảo chứng để có thể mở được sòng bạc.
Dựa theo địa chỉ trong điện thoại của Gia Cát Minh Nguyệt, Lý Dật dùng bốn mươi phút đi tới hội sở Lệ Cảnh, sòng bạc Hoàng Quan ở ngay bên trong hội sở, mà hội sở tuyên bố với bên ngoài chỉ là một hội sở tư nhân.
So sánh với Vĩnh Hòa hội sở mà nói, địa chỉ của Lệ Cảnh hội sở càng thêm bí mật, ám tập càng nhiều, dọc theo đường đi, Lý Dật phát hiện có tới năm chỗ canh gác ngầm. Những chỗ canh gác này ẩn giấu tuy rằng không đạt được tiêu chuẩn của NJ quân khu, nhưng ở trong mắt Lý Dật coi như là hợp cách.
So với lần đầu tiên đi tới Vĩnh Hòa hội sở khác nhau, lúc này là bởi vì Lý Dật lái xe của Trịnh Thiết Quân, lúc đi tới trước cửa hội sở thì bảo an vốn không hề kiểm tra, trực tiếp cho đi.
Hội sở tổng cộng chia làm hai bãi đỗ xe, trong đó một bãi đỗ xe dành cho người bên ngoài, trên bãi đỗ xe có những chiếc limousine đủ loại kiểu dáng, mà ở bãi đỗ xe ngầm, tuy giá trị của những chiếc xe không bằng những chiếc bên ngoài, thế nhưng giấy phép lái những chiếc xe này cũng đủ dọa khiếp dân chúng!
Đối với tất cả những việc này, Lý Dật cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, kiếp trước hắn vẫn thường ra vào những nơi này, đối với những thứ này từ lâu đã tạo thành thói quen.
Lý Dật cho xe vào bãi đỗ ngầm, dưới sự dẫn dắt của một gã nhân viên hội sở, đi thang máy tới trước cửa một phòng làm việc trong một tầng ngầm, nói: “Dật ca, Minh Nguyệt tiểu thư ở bên trong.”
“Đã biết.” Lý Dật gật đầu với tên nhân viên, đợi tên nhân viên rời đi, gõ gõ cửa, đợi bên trong truyền ra thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt, đẩy cửa mà vào.
Đây là một gian phòng làm việc khoảng chừng một trăm thước vuông, toàn bộ phòng làm việc chỉ có hai màu đen trắng phối hợp, thiết bị lắp đặt cũng không tinh xảo, xa hoa, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác chuyên gia giản đơn. Phía đông bắc phòng làm việc có một bàn làm việc dài hơn mười thước, sau bàn bày hai giá sách, bên trên đựng đầy sách báo.
Cùng lúc Lý Dật đẩy cửa đi vào, Gia Cát Minh Nguyệt đang cúi đầu xem lướt qua phần văn kiện, nghe được tiếng mở cửa, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Lý Dật, cậu ngồi xuống chờ tôi thêm hai phút.”
Lý Dật không trả lời Gia Cát Minh Nguyệt, mà là bước lên thảm thuần lông dê trực tiếp đi tới chiếc ghế trước bàn làm việc, ngồi xuống, như có đăm chiêu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt tựa hồ rất quan tâm đến màu đen, ngày hôm nay nàng vẫn mặc bộ quần áo đen, chỉ là trên mặt có thêm mắt kính, làm cả người nàng có thêm một cỗ vị đạo nho nhã.
Đương nhiên, nếu không nhìn tới đôi môi đỏ tươi của nàng.
Khi nàng hé miệng, hai từ nho nhã sẽ biến thành một loại châm chọc.
Hai phút sau, Gia Cát Minh Nguyệt thu hồi phần văn kiện trong tay, tháo kính mắt xuống, không đợi Lý Dật mở miệng liền trực tiếp đáp: “Ngày hôm nay gọi cậu đến, là muốn cậu cùng tôi gặp mặt một người.”
“Người nào?” Lý Dật hơi nhíu mày, có vẻ có chút nghi hoặc.
Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt cười, nói: “Một đại nhân vật từ nước Mỹ tới.”
“Mafia?” Lý Dật vô ý thức nói.
Gia Cát Minh Nguyệt tán thưởng nhìn Lý Dật, gật đầu.
Thấy Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, trong đầu Lý Dật hiện lên một đạo linh quang, bỗng nhiên nhớ tới một lần chính biến của ủy viên hội Hắc Thủ Đảng tại nước Mỹ.
Lần chính biến kia lại toát ra một cỗ thế lực thay thế được ủy ban Mafia do năm đại gia tộc thống trị, đối với hắc bang bản địa tại nước Mỹ tiến hành một lần tẩy lễ.
Thấy Lý Dật không nói lời nào, Gia Cát Minh Nguyệt chủ động giới thiệu: “Một hồi người chúng ta muốn gặp là thành viên của gia tộc Gambino của nước Mỹ, cũng có thể nói là, là một trong những người thừa kế của gia tộc Gambino, là một trong những vị trùm có lực cạnh tranh chức trùm Mafia tương lai của nước Mỹ.”
“Lai lịch không nhỏ.” Lý Dật mỉm cười, nhưng cũng không quá nhiều biểu thị, theo trong trí nhớ của hắn, Gambino gia tộc vào lúc chính biến là tổn thất thảm nhất, lúc đó thân là chủ tịch ủy ban Mafia, tộc trưởng của gia tộc Gambino bị loạn súng bắn chết, mà con gái duy nhất bị người cưỡng hiếp đến chết.
Người thừa kế?
Trong lòng Lý Dật khẽ động, nói: “Chẳng lẽ là Andrew Luofu Gambino?”
“Cậu biết cô ta?” Nếu như nói lúc nãy Gia Cát Minh Nguyệt chỉ là kinh ngạc, như vậy giờ này khắc này là bị Lý Dật làm chấn kinh.
Andrew Luofu mặc dù có danh khí không nhỏ trong thế giới ngầm tại nước Mỹ, thế nhưng người trong quốc nội biết đến nàng ta cũng không nhiều, Gia Cát Minh Nguyệt thật sự hiếu kỳ Lý Dật làm sao mà biết được.
“Lần trước nghe Dũng Cương ngẫu nhiên nhắc qua nữ nhân này, có người nói rất thông minh.” Lý Dật tự nhiên sẽ không đem chuyện trong lòng ra nói cho Gia Cát Minh Nguyệt, vì vậy đem Trịnh Dũng Cương ra làm tấm mộc.
Tuy rằng Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiếu kỳ vì sao tên quê mùa Trịnh Dũng Cương lại hiểu biết về Andrew Luofu như thế, thế nhưng lời nói dối của Lý Dật cũng không có kẽ hở, vì vậy nàng cũng không tiếp tục hỏi, mà là gật đầu nói: “Đúng vậy! Cô ta là một người phi thường thông minh, là nữ nhân ưu tú.”
Thân là túi khôn của lão đại chữ thiên của Mãnh Hổ Bang, Gia Cát Minh Nguyệt lại khích lệ một nữ nhân khác như vậy, tuyệt đối thuộc về hiếm thấy!
Mà trên thực tế, nữ nhân có thể được Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, tuyệt đối không đơn giản.
Điểm này, Lý Dật thập phần rõ ràng.
“Đinh linh linh…”
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.
Gia Cát Minh Nguyệt vươn bàn tay trắng noãn mà dài nhỏ cầm lấy điện thoại, chuyển qua, nghe được thanh âm truyền ra, nhẹ nhàng nói câu: “Tôi đã biết.”
Cắt đứt điện thoại, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, nói: “Đi thôi, nàng ta đang trên đường tới, chúng ta ra ngoài cửa hội sở tiếp cô ta.”
Lý Dật gật đầu, sau đó đi theo Gia Cát Minh Nguyệt ra cửa hội sở.
Sau khi hai người đi đến cửa hội sở không lâu, Lý Dật liền nhìn thấy có năm chiếc xe có rèm che từ xa xa hướng bên này chạy tới. Năm chiếc xe sắp hàng theo hình thoi, trong đó chiếc đầu tiên mở đường, phía sau có hai chiếc xe hộ một chiếc chính giữa, sau đó còn một chiếc chạy cuối cùng.
Khoảng chừng nửa phút sau, năm chiếc xe lần lượt ngừng lại ngay trước cửa hội sở, bốn chiếc nghe loại Mecerdes, còn chiếc ở giữa là một chiếc Bingley sáu cửa.
Cửa xe của bốn chiếc kia trước sau mở ra, đi ra ngoại trừ là hai người đàn ông ngoại quốc mang kính râm, những người khác mặc tây trang màu đen, mang theo kính râm, vóc người khôi ngô, vừa nhìn thì biết là bảo tiêu.
Chỉ thấy trong đó có một bảo tiêu người da đen nhanh chóng đi tới ngay chiếc Lincoln sáu cửa, khom lưng giật ra cửa xe.
Sau đó, một nữ nhân cũng mặc trang phục màu đen chậm rãi từ trong xe đi ra, sau đó nhìn thoáng qua Gia Cát Minh Nguyệt và Lý Dật, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: “Chào cô, Gia Cát tiểu thư mỹ lệ, chúng ta lại gặp mặt.”
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc ánh vàng rực rỡ của nữ nhân, dưới ánh mặt trời, vẻ mỉm cười của nàng mang theo một cỗ lực tương tác khó có thể giải thích. Thanh âm của nàng rất dễ nghe, nghe xong sẽ làm người vô cùng thoải mái trong lòng.
Nàng nói chính là tiếng Phổ Thông, rất tiêu chuẩn.
Mặc dù Lý Dật nhìn quen đủ loại kiểu dáng mỹ nữ, thế nhưng khi nhìn thấy nữ nhân này, hắn kìm lòng không được thoáng nháy mắt thất thần.
Nếu như nói Gia Cát Minh Nguyệt khiến cho Lý Dật chú ý chính là đôi môi đỏ tươi, như vậy nữ nhân trước mắt lại là cặp mắt.
Cặp mắt màu lam kia phảng phất sáng rực như ngôi sao, ánh mắt toát ra thập phần nhu hòa, thế nhưng khi lướt lên người ai, sẽ cho người đó loại cảm giác khó diễn tả.
Đúng, là một loại cảm giác.
Rất quái dị, nhưng lại làm cho người đó trong bất tri bất giác mà mê thất.
/388
|