May mắn Phượng Thiên Vũ còn tính quân tử, từ lần trước nhẹ nhàng hôn, hắn rốt cuộc không khinh bạc qua nàng, lại thích cùng nàng nói chuyện phiếm. Có nhiều thời điểm, lúc hắn trong phủ, nói Long Phù Nguyệt vì hắn pha một chén trà xanh, sau đó liền cùng nàng tán chuyện thiên nam địa bắc .
Câu dẫn hứng thú của Long Phù Nguyệt, nàng liền nói cho hắn một ít tri thức hiện đại. Cùng Trung Quốc ở thế kỷ hai mươi mốt, còn có kiến thiết hiện đại hoá, chế độ một vợ một chồng, hình thức các quốc gia. Giảng vể bom nguyên tử ở nước Mĩ, lại giảng đến Lưu Đức Hoa, theo sau Lưu Đức Hoa còn nói đến thần tượng của nàng Châu Kiệt Luân. . . . . .
Thời điểm giảng đến Châu Kiệt Luân, trong đôi mắt to của nàng gần như toát ra hình trái tim, vẻ mặt háo sắc, khiến Phượng Thiên Vũ một phen khó chịu. Cuối cùng, biết được hai lần nàng hát đều là của Chu Đổng, cư nhiên lại đặt quy định mới, về sau không thể hát bài hát của hắn. Bằng không, ba năm kỳ lại lần nữa trở thành phế thãi.
Long Phù Nguyệt có điểm óan niệm như chính chân mình vấp phải tảng đá. Bất quá nghĩ lại, hắn làm sao biết được bài nào là Chu Đổng? Hắc hắc, về sau lúc hát không cần nói là được.
May mà Phượng Thiên Vũ đối với nàng thập phần rộng lượng, cùng một chỗ nửa tháng, mặc dù quan hệ hai người là chủ tớ, nhưng giống như là bằng hữu, bình thường Long Phù Nguyệt cũng không bị quản thúc, ngày trôi qua thật thích ý.
Ở chung một chỗ thời gian dài, Long Phù Nguyệt thế mới biết, Phượng Thiên Vũ lại còn là một người đa tài, ở phương diện âm nhạc, sáng tạo nghệ thuật cư nhiên không hề thấp. Sáo, tiêu, đàn cổ, mọi thứ đều là sở trường, thời điểm rảnh rỗi, hắn liền mang theo Long Phù Nguyệt đến hoa viên nói chuyện phiếm ngắm trăng,
Thời điểm cao hứng, hắn lại thuận tay đàn một bản hoặc thổi một thủ khúc, nhìn lên trời đêm cao xa đầy sao, trở về chỗ cũ là tiếng đàn du dương của Phượng Thiên Vũ, khoảnh khắc không khí cảm động lưu chuyển, tồn tại giữa hai người.
Long Phù Nguyệt thời điểm ở hiện đại vẫn là cuộc sống với tiết tấu nhanh, căn bản không có thời gian nhàn hạ cảm thụ hoa nở hoa tàn, côn trùng kêu, chim hót, càng thiếu cơ hội tĩnh tâm thưởng thức ti trúc chi âm ảo diệu. Bây giờ trời cho một đống thời gian, đối với tiếng đàn tiếng tiêu của Phượng Thiên Vũ, nàng cảm giác tư tưởng nhỏ của mình cũng được đề cao không ít.
Chẳng qua nàng buổi tối phải ngủ lại ở Phượng Vũ Thiên các, tiểu viện của mình coi như rốt cuộc trở về không được. Nhắc tới cũng kỳ lạ, Phượng Thiên Vũ luôn luôn phong lưu coi như là cấm dục, mười mấy ngày nay không kêu một thị thiếp nào lại đây bồi ngủ, dường như sống cuộc sống giống như hòa thượng, hắn chịu được, có người lại chịu không nổi . . . . . .
Câu dẫn hứng thú của Long Phù Nguyệt, nàng liền nói cho hắn một ít tri thức hiện đại. Cùng Trung Quốc ở thế kỷ hai mươi mốt, còn có kiến thiết hiện đại hoá, chế độ một vợ một chồng, hình thức các quốc gia. Giảng vể bom nguyên tử ở nước Mĩ, lại giảng đến Lưu Đức Hoa, theo sau Lưu Đức Hoa còn nói đến thần tượng của nàng Châu Kiệt Luân. . . . . .
Thời điểm giảng đến Châu Kiệt Luân, trong đôi mắt to của nàng gần như toát ra hình trái tim, vẻ mặt háo sắc, khiến Phượng Thiên Vũ một phen khó chịu. Cuối cùng, biết được hai lần nàng hát đều là của Chu Đổng, cư nhiên lại đặt quy định mới, về sau không thể hát bài hát của hắn. Bằng không, ba năm kỳ lại lần nữa trở thành phế thãi.
Long Phù Nguyệt có điểm óan niệm như chính chân mình vấp phải tảng đá. Bất quá nghĩ lại, hắn làm sao biết được bài nào là Chu Đổng? Hắc hắc, về sau lúc hát không cần nói là được.
May mà Phượng Thiên Vũ đối với nàng thập phần rộng lượng, cùng một chỗ nửa tháng, mặc dù quan hệ hai người là chủ tớ, nhưng giống như là bằng hữu, bình thường Long Phù Nguyệt cũng không bị quản thúc, ngày trôi qua thật thích ý.
Ở chung một chỗ thời gian dài, Long Phù Nguyệt thế mới biết, Phượng Thiên Vũ lại còn là một người đa tài, ở phương diện âm nhạc, sáng tạo nghệ thuật cư nhiên không hề thấp. Sáo, tiêu, đàn cổ, mọi thứ đều là sở trường, thời điểm rảnh rỗi, hắn liền mang theo Long Phù Nguyệt đến hoa viên nói chuyện phiếm ngắm trăng,
Thời điểm cao hứng, hắn lại thuận tay đàn một bản hoặc thổi một thủ khúc, nhìn lên trời đêm cao xa đầy sao, trở về chỗ cũ là tiếng đàn du dương của Phượng Thiên Vũ, khoảnh khắc không khí cảm động lưu chuyển, tồn tại giữa hai người.
Long Phù Nguyệt thời điểm ở hiện đại vẫn là cuộc sống với tiết tấu nhanh, căn bản không có thời gian nhàn hạ cảm thụ hoa nở hoa tàn, côn trùng kêu, chim hót, càng thiếu cơ hội tĩnh tâm thưởng thức ti trúc chi âm ảo diệu. Bây giờ trời cho một đống thời gian, đối với tiếng đàn tiếng tiêu của Phượng Thiên Vũ, nàng cảm giác tư tưởng nhỏ của mình cũng được đề cao không ít.
Chẳng qua nàng buổi tối phải ngủ lại ở Phượng Vũ Thiên các, tiểu viện của mình coi như rốt cuộc trở về không được. Nhắc tới cũng kỳ lạ, Phượng Thiên Vũ luôn luôn phong lưu coi như là cấm dục, mười mấy ngày nay không kêu một thị thiếp nào lại đây bồi ngủ, dường như sống cuộc sống giống như hòa thượng, hắn chịu được, có người lại chịu không nổi . . . . . .
/755
|