Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn tự do, thỉnh vạn tuế gia thành toàn!"
"Tự do?" Ánh mắt lão hoàng đế híp mắt nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng lợi hại : "Chẳng lẽ làm Vương Phi sẽ không tự do? Ngươi một lòng muốn tự do, hay là —— Ngươi muốn quay về Thiên Cơ quốc của ngươi ?"
Thanh âm của ông ta lạnh như băng và thâm trầm, hình như có nồng đậm sát khí lộ ra. Nha đầu kia bản lĩnh kỳ lạ, nếu không thể là Thiên Tuyền Quốc có thể dùng, vậy cũng chỉ có thể tiêu diệt nàng! Nhưng mà trước mắt đúng là thực sự cần dùng nàng , ông ta còn không muốn lại giết nàng dễ dàng như vậy . . . . . .
Long Phù Nguyệt bị âm thanh lạnh như băng của ông ta hù dọa khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn ông ta liếc mắt một cái, thấy sắc mặt ông ta âm trầm, gần như không có biểu tình gì , nhưng trong đôi mắt đã có ánh sáng lợi hại lộ ra, giống như ẩn chứa sát khí mạnh mẽ nặng nề.
Mà Phượng Thiên Vũ, sắc mặt hắn lại xanh mét, một đôi mắt hoa đào híp lại, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Long Phù Nguyệt trong lòng chấn động, biết một khi trả lời không đúng, chỉ sợ liền lập tức sẽ mang họa sát thân ! Gần như là nói theo bản năng : "Không! Dân nữ không muốn trở về nước Thiên cơ , dân nữ chỉ muốn rong chơi vài năm nữa, mới lo lắng đến chuyện hôn nhân đại sự."
Thần sắc lão hoàng đế có chút hòa hoãn xuống dưới, ngữ điệu trở nên nhẹ nhàng, cười nói: "Được rồi, ngươi hôm nay đã lập công, tất cả đều tùy ngươi. Nhưng mà, trẫm có chuyện muốn ngươi đi làm."
"Chuyện gì?" Long Phù Nguyệt nghe hắn thu hồi mệnh lệnh tứ hôn đã ban ra, hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng e sợ lão hoàng đế đổi ý, nên bỏ thêm một câu: "Chỉ cần là dân nữ có thể làm được, vượt lửa qua sông không chối từ."
Nha , chưa ăn quá thịt heo, nàng đã gặp qua heo chạy, hiện tại đúng là thời điểm nên bày tỏ vẻ trung tâm, trường hợp loại này ở trên tivi nàng thấy nhiều rồi. Cho nên khi ông ta nói lên lời nói này , mặt không đổi sắc tim không nhảy, làm ra dáng Ta- Thực-Trung-Tâm.
Lão hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ nàng như thế, hơi hơi thả lỏng tâm một chút , trên gương mặt ông ta thoáng lộ nét vui mừng nói: "Nước Diêu Quang này ý đồ mưu hại trẫm, tiểu nha đầu, ngươi nói xem, đây là không phải là đại nghịch bất đạo sao?"
Long Phù Nguyệt cẩn thận nhìn ông ta. Nha, trong hồ lô lão hoàng đế này rốt cuộc muốn bán thuốc gì? Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?
Trong lòng nàng tuy rằng nghi hoặc, miệng lại không thể không đáp, đầu gật giống như gà con mổ thóc: "Vâng, vâng, đương nhiên xem như đại nghịch bất đạo, hừ, hừ, quả thực có thể xem như tội ác tày trời rồi, đê tiện vô sỉ. . . . . ."
Nàng biết lúc này nói càng ngoan độc càng đúng. Rất nhiều ngữ nghĩa xấu xa từng chuỗi xuất hiện. Thẳng đem lão hoàng đế nghe xong mặt mày hớn hở, người chung quanh một thân nổi lên da gà. . . . . .
"Tự do?" Ánh mắt lão hoàng đế híp mắt nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng lợi hại : "Chẳng lẽ làm Vương Phi sẽ không tự do? Ngươi một lòng muốn tự do, hay là —— Ngươi muốn quay về Thiên Cơ quốc của ngươi ?"
Thanh âm của ông ta lạnh như băng và thâm trầm, hình như có nồng đậm sát khí lộ ra. Nha đầu kia bản lĩnh kỳ lạ, nếu không thể là Thiên Tuyền Quốc có thể dùng, vậy cũng chỉ có thể tiêu diệt nàng! Nhưng mà trước mắt đúng là thực sự cần dùng nàng , ông ta còn không muốn lại giết nàng dễ dàng như vậy . . . . . .
Long Phù Nguyệt bị âm thanh lạnh như băng của ông ta hù dọa khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn ông ta liếc mắt một cái, thấy sắc mặt ông ta âm trầm, gần như không có biểu tình gì , nhưng trong đôi mắt đã có ánh sáng lợi hại lộ ra, giống như ẩn chứa sát khí mạnh mẽ nặng nề.
Mà Phượng Thiên Vũ, sắc mặt hắn lại xanh mét, một đôi mắt hoa đào híp lại, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Long Phù Nguyệt trong lòng chấn động, biết một khi trả lời không đúng, chỉ sợ liền lập tức sẽ mang họa sát thân ! Gần như là nói theo bản năng : "Không! Dân nữ không muốn trở về nước Thiên cơ , dân nữ chỉ muốn rong chơi vài năm nữa, mới lo lắng đến chuyện hôn nhân đại sự."
Thần sắc lão hoàng đế có chút hòa hoãn xuống dưới, ngữ điệu trở nên nhẹ nhàng, cười nói: "Được rồi, ngươi hôm nay đã lập công, tất cả đều tùy ngươi. Nhưng mà, trẫm có chuyện muốn ngươi đi làm."
"Chuyện gì?" Long Phù Nguyệt nghe hắn thu hồi mệnh lệnh tứ hôn đã ban ra, hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng e sợ lão hoàng đế đổi ý, nên bỏ thêm một câu: "Chỉ cần là dân nữ có thể làm được, vượt lửa qua sông không chối từ."
Nha , chưa ăn quá thịt heo, nàng đã gặp qua heo chạy, hiện tại đúng là thời điểm nên bày tỏ vẻ trung tâm, trường hợp loại này ở trên tivi nàng thấy nhiều rồi. Cho nên khi ông ta nói lên lời nói này , mặt không đổi sắc tim không nhảy, làm ra dáng Ta- Thực-Trung-Tâm.
Lão hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ nàng như thế, hơi hơi thả lỏng tâm một chút , trên gương mặt ông ta thoáng lộ nét vui mừng nói: "Nước Diêu Quang này ý đồ mưu hại trẫm, tiểu nha đầu, ngươi nói xem, đây là không phải là đại nghịch bất đạo sao?"
Long Phù Nguyệt cẩn thận nhìn ông ta. Nha, trong hồ lô lão hoàng đế này rốt cuộc muốn bán thuốc gì? Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?
Trong lòng nàng tuy rằng nghi hoặc, miệng lại không thể không đáp, đầu gật giống như gà con mổ thóc: "Vâng, vâng, đương nhiên xem như đại nghịch bất đạo, hừ, hừ, quả thực có thể xem như tội ác tày trời rồi, đê tiện vô sỉ. . . . . ."
Nàng biết lúc này nói càng ngoan độc càng đúng. Rất nhiều ngữ nghĩa xấu xa từng chuỗi xuất hiện. Thẳng đem lão hoàng đế nghe xong mặt mày hớn hở, người chung quanh một thân nổi lên da gà. . . . . .
/755
|