Một tiếng rít bỗng nhiên vang lên. Tiếng rít này thình lình xảy ra, lại vang dội vô cùng, giống như xe lửa kéo còi hơi vang lên, gần như chấn động điếc lỗ tai Long Phù Nguyệt .
Tiểu hồ ly!
Thân mình Long Phù Nguyệt chấn động, bỗng nhiên thanh tỉnh, trợn mắt vừa thấy, chỉ thấy một bóng trắng chạy tới như bay. Nhào vào trên người của nàng. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn mạnh vào tay Long Phù Nguyệt.
‘ Ôi! ’ Long Phù Nguyệt đau đến kêu to, vung tay lên, đem tiểu hồ ly quăng ra ngoài, kêu lên: "Thối hồ ly! Ngươi làm cái gì?"
Tiểu hồ ly lăn một vòng trên mặt đất, lại nhảy dựng lên. Ánh mắt xanh rờn của nó nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi đã tỉnh? Thật sự tỉnh?"
Long Phù Nguyệt tức giận nói: " Tiếng rít của ngươi gần như đem lỗ tai của ta chấn điếc! Đương nhiên tỉnh! Cái tên này không bỏ thói quen cắn bậy bạ, đau chết mất."
Quay đầu nhìn lại mọi người, đã thấy sắc mặt những người này càng ngày càng trắng, hô hấp cũng càng ngày càng yếu. . . . . .
Nàng không khỏi nhảy dựng lên: "Ai nha, bọn họ cũng còn chịu tiếng sáo khống chế, đang ở bên trong ảo ảnh, chết tiệt, tiểu hồ ly, mau cứu bọn họ!"
Con mắt xanh rờn Tiểu hồ ly đảo một vòng: "Người này quá lợi hại! Ta không phải là đối thủ. Ta cũng chỉ có thể thử một lần vậy."
Bỗng nhiên lại mở miệng rít lên một tiếng. Tiếng huýt gió lúc cao lúc thấp, khi thì Như Rồng ngâm sư tử rống, khi thì như sói kêu vút cao, hoặc như gió thổi mạnh vào rừng cây, hoặc giống như tiếng mưa rơi trên những đóa hoa ẩm ướt, vô cùng thiên biến vạn hóa.
Mà làn điệu tiếng sáo bất chợt biến đổi một chút, tiếng sáo nhanh hơn, càng về sau giống như những tiếng hòa tấu đồng loạt vang lên, hay giống như vạn mã đag phi như bay trên cánh đồng. Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy tim của mình đập giống như nhịp điệu của tiếng sáo , càng nhảy càng nhanh, chỉ cảm thấy ngực thẳng thắn nhấp nhô, vô cùng khó chịu. Nghe một lát sau, trái tim nàng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực . . . . . .
Mà tiếng sáo cũng dần dần đem tiếng huýt gió của tiểu hồ ly đè ép đi xuống
Gương mặt của Tiểu hồ ly đều trướng thành màu hồng, hiển nhiên cũng dốc hết toàn lực, bỗng nhiên há hốc miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Long Phù Nguyệt chấn động, bỗng nhiên dùng hết toàn lực mở miệng kêu lên: "Đại sư huynh! Ta biết là huynh! Huynh đi ra đây, ta biết huynh chán ghét chiến tranh, nhưng không lẽ huynh thật sự nhẫn tâm giết chết tất cả chúng ta sao? ! Đại sư huynh! Đại sư huynh!"
Nàng giống như liều mạng hô lớn, cổ họng gần như muốn vỡ tung. Nhịp tim của nàng bị tiếng sáo dẫn tới càng nhảy càng nhanh, bỗng nhiên cũng wow một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Tiểu hồ ly!
Thân mình Long Phù Nguyệt chấn động, bỗng nhiên thanh tỉnh, trợn mắt vừa thấy, chỉ thấy một bóng trắng chạy tới như bay. Nhào vào trên người của nàng. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn mạnh vào tay Long Phù Nguyệt.
‘ Ôi! ’ Long Phù Nguyệt đau đến kêu to, vung tay lên, đem tiểu hồ ly quăng ra ngoài, kêu lên: "Thối hồ ly! Ngươi làm cái gì?"
Tiểu hồ ly lăn một vòng trên mặt đất, lại nhảy dựng lên. Ánh mắt xanh rờn của nó nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi đã tỉnh? Thật sự tỉnh?"
Long Phù Nguyệt tức giận nói: " Tiếng rít của ngươi gần như đem lỗ tai của ta chấn điếc! Đương nhiên tỉnh! Cái tên này không bỏ thói quen cắn bậy bạ, đau chết mất."
Quay đầu nhìn lại mọi người, đã thấy sắc mặt những người này càng ngày càng trắng, hô hấp cũng càng ngày càng yếu. . . . . .
Nàng không khỏi nhảy dựng lên: "Ai nha, bọn họ cũng còn chịu tiếng sáo khống chế, đang ở bên trong ảo ảnh, chết tiệt, tiểu hồ ly, mau cứu bọn họ!"
Con mắt xanh rờn Tiểu hồ ly đảo một vòng: "Người này quá lợi hại! Ta không phải là đối thủ. Ta cũng chỉ có thể thử một lần vậy."
Bỗng nhiên lại mở miệng rít lên một tiếng. Tiếng huýt gió lúc cao lúc thấp, khi thì Như Rồng ngâm sư tử rống, khi thì như sói kêu vút cao, hoặc như gió thổi mạnh vào rừng cây, hoặc giống như tiếng mưa rơi trên những đóa hoa ẩm ướt, vô cùng thiên biến vạn hóa.
Mà làn điệu tiếng sáo bất chợt biến đổi một chút, tiếng sáo nhanh hơn, càng về sau giống như những tiếng hòa tấu đồng loạt vang lên, hay giống như vạn mã đag phi như bay trên cánh đồng. Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy tim của mình đập giống như nhịp điệu của tiếng sáo , càng nhảy càng nhanh, chỉ cảm thấy ngực thẳng thắn nhấp nhô, vô cùng khó chịu. Nghe một lát sau, trái tim nàng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực . . . . . .
Mà tiếng sáo cũng dần dần đem tiếng huýt gió của tiểu hồ ly đè ép đi xuống
Gương mặt của Tiểu hồ ly đều trướng thành màu hồng, hiển nhiên cũng dốc hết toàn lực, bỗng nhiên há hốc miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Long Phù Nguyệt chấn động, bỗng nhiên dùng hết toàn lực mở miệng kêu lên: "Đại sư huynh! Ta biết là huynh! Huynh đi ra đây, ta biết huynh chán ghét chiến tranh, nhưng không lẽ huynh thật sự nhẫn tâm giết chết tất cả chúng ta sao? ! Đại sư huynh! Đại sư huynh!"
Nàng giống như liều mạng hô lớn, cổ họng gần như muốn vỡ tung. Nhịp tim của nàng bị tiếng sáo dẫn tới càng nhảy càng nhanh, bỗng nhiên cũng wow một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
/755
|