Long Phù Nguyệt cũng không để ý ánh mắt của người chung quanh, nàng nhấm nháp các loại mỹ vị, không khỏi cười híp mắt lại.
Chà, đã lâu chưa ăn thức ăn ngon như vậy, cảm giác làm đại gia giàu có thực sự rất tuyệt.
Tiểu hồ ly cũng nhảy đến trên bàn vùi đầu mãnh liệt ăn. Nó ở trong sa mạc vẫn ăn toàn là thịt khô, hiện tại cuối cùng cũng được một bữa ăn ngon.
Nàng đang ăn vô cùng cao hứng, chợt nghe một thanh âm lười biếng truyền tới: "Ta đang thắc mắc không hiểu tên nhà giàu mới nổi nào lại thèm ăn khát uống đến thế, thì ra chính là Hộ quốc quận chúa của chúng ta a."
Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy bàn của nàng và của Thái Tử gia đang cách nhau không xa, trong tay đang khẽ phe phẩy chiếc quạt mạ vàng, trên gương mặt tuấn dật là ý cười đầy mỉa mai, phía sau hắn có vài vị thiếu gia, nhìn sơ qua cũng đã biết không giàu cũng thuộc con nhà quyền quý.
Người này là tới bới móc !
Long Phù Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười ngắm hắn liếc mắt một cái: "Ta cũng đang thắc mắc không hiểu người nào lại có giọng điệu chátchúa khó nghe lại kênh kiệu đến như vậy, thì ra là thái tử gia của chúng ta , thái tử gia quốc sự bận rộn, tại sao lại rảnh rỗi đến nơi đây đi dạo?" Hừ, muốn trêu chọc nàng sao , kiếp sau đi!
Thái tử gia sắc mặt khẽ biến thành hơi biến, hắn còn chưa kịp nói, đám bằng hữu lang sói bên cạnh hắn đã không hài lòng.
Một người chỉ vào mũi Long Phù Nguyệt trách mắng: "Lớn mật! Làm càn! Cư nhiên dám nói chuyện cùng thái tử gia như vậy. . . . . ."
Long Phù Nguyệt không khách khí dùng chiếc đũa đánh rơi tay hắn: "Lớn mật, làm càn, cư nhiên dám nói chuyện cùng bổn quận chúa như vậy ! Thằng nhãi như ngươi đã chán sống rồi sao? !"
Sức mạnh trên chiếc đũa cuả nàng thật sự là không nhỏ, suýt nữa đã gạt gãy ngón tay của vị công tử kia . Hắn kêu rên một tiếng , vội vã rút tay trở về, ôm tay xoa xoa mãnh liệt.
Thái tử gia khẽ nhướng mày, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười phúng : "Ngươi thật đúng là đã tự xem chính mình là quận chúa rồi? Phụ hoàng bất quá là coi trọng bãn lãnh quái lạ của ngươi, nên mới phong ngươi làm quận chúa hữu danh vô thực, kỳ thật ngươi vẫn còn là kiếp nô tài của Thiên Cơ quốc !"
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cũng cười, khóe môi nàng khẽ cong, trong tròng mắt hiện lên một chút chê cười: "Thái tử gia, ta thực biết chính thân phận của ta , nhưng ngươi tựa hồ quên mất thân phận của chính ngươi. Hoàng đế dù sao cũng là cha của ngươi, ngươi đem mưu đồ của chính cha mình nói một cách trắng trợn như thế, không sợ làm cho ta thất vọng đau khổ? Về sau sẽ không còn bán mạng cho ông ta nữa sao ?"
Chà, đã lâu chưa ăn thức ăn ngon như vậy, cảm giác làm đại gia giàu có thực sự rất tuyệt.
Tiểu hồ ly cũng nhảy đến trên bàn vùi đầu mãnh liệt ăn. Nó ở trong sa mạc vẫn ăn toàn là thịt khô, hiện tại cuối cùng cũng được một bữa ăn ngon.
Nàng đang ăn vô cùng cao hứng, chợt nghe một thanh âm lười biếng truyền tới: "Ta đang thắc mắc không hiểu tên nhà giàu mới nổi nào lại thèm ăn khát uống đến thế, thì ra chính là Hộ quốc quận chúa của chúng ta a."
Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy bàn của nàng và của Thái Tử gia đang cách nhau không xa, trong tay đang khẽ phe phẩy chiếc quạt mạ vàng, trên gương mặt tuấn dật là ý cười đầy mỉa mai, phía sau hắn có vài vị thiếu gia, nhìn sơ qua cũng đã biết không giàu cũng thuộc con nhà quyền quý.
Người này là tới bới móc !
Long Phù Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười ngắm hắn liếc mắt một cái: "Ta cũng đang thắc mắc không hiểu người nào lại có giọng điệu chátchúa khó nghe lại kênh kiệu đến như vậy, thì ra là thái tử gia của chúng ta , thái tử gia quốc sự bận rộn, tại sao lại rảnh rỗi đến nơi đây đi dạo?" Hừ, muốn trêu chọc nàng sao , kiếp sau đi!
Thái tử gia sắc mặt khẽ biến thành hơi biến, hắn còn chưa kịp nói, đám bằng hữu lang sói bên cạnh hắn đã không hài lòng.
Một người chỉ vào mũi Long Phù Nguyệt trách mắng: "Lớn mật! Làm càn! Cư nhiên dám nói chuyện cùng thái tử gia như vậy. . . . . ."
Long Phù Nguyệt không khách khí dùng chiếc đũa đánh rơi tay hắn: "Lớn mật, làm càn, cư nhiên dám nói chuyện cùng bổn quận chúa như vậy ! Thằng nhãi như ngươi đã chán sống rồi sao? !"
Sức mạnh trên chiếc đũa cuả nàng thật sự là không nhỏ, suýt nữa đã gạt gãy ngón tay của vị công tử kia . Hắn kêu rên một tiếng , vội vã rút tay trở về, ôm tay xoa xoa mãnh liệt.
Thái tử gia khẽ nhướng mày, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười phúng : "Ngươi thật đúng là đã tự xem chính mình là quận chúa rồi? Phụ hoàng bất quá là coi trọng bãn lãnh quái lạ của ngươi, nên mới phong ngươi làm quận chúa hữu danh vô thực, kỳ thật ngươi vẫn còn là kiếp nô tài của Thiên Cơ quốc !"
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cũng cười, khóe môi nàng khẽ cong, trong tròng mắt hiện lên một chút chê cười: "Thái tử gia, ta thực biết chính thân phận của ta , nhưng ngươi tựa hồ quên mất thân phận của chính ngươi. Hoàng đế dù sao cũng là cha của ngươi, ngươi đem mưu đồ của chính cha mình nói một cách trắng trợn như thế, không sợ làm cho ta thất vọng đau khổ? Về sau sẽ không còn bán mạng cho ông ta nữa sao ?"
/755
|