Sáu canh giờ rút cục đã trôi qua.
Không có ai biết mấy canh giờ này hắn sống thế nào qua. Chỉ biết là hắn vô thanh vô tức trong thư phòng đợi sáu canh giờ qua sau, bỗng nhiên giống người điên lao tới, nhanh như chớp chạy đến cửa, hỏi đứa bé giữ cửa. Không ngoài dự liệu của hắn, Long Phù Nguyệt sớm xuất phủ đi.
Vốn dĩ bên cạnh nàng có bốn thị vệ, nhưng bởi vì nàng mấy ngày nay rất ít khi xuất môn, Phượng Thiên Vũ liền rút lui ba người. Chỉ để cho một người đi theo.
Hắn tìm kiếm khắp trong phủ tìm người thị vệ kia, nhưng không thấy bóng dáng.
Vô số người bị phái đi ra ngoài tìm kiếm, Phượng Thiên Vũ không hỗ là tuấn tú lại có tài, lúc này hắn tuy rằng vừa sợ vừa loạn, nhưng điều động nhân mã vẫn đâu vào đấy như cũ, điều hành thong dong, trong chốc lát, toàn bộ thị vệ quý phủ đang ở dưới chờ đều bị phái đi ra ngoài, không phân biệt ngõ lớn, ngõ nhỏ nào. Đừng nói là một người sống, cho dù là một con chuột cũng đừng hy vọng tránh thoát khỏi sự truy lùng của hắn!
Chính hắn cũng điều khiển ‘ cục cưng ’ tìm kiếm mùi của Long Phù Nguyệt. Cục cưng ở trong thành dạo qua một vòng, không tìm được Long Phù Nguyệt, nhưng lại tìm được nguời thị vệ đi theo Long Phù Nguyệt, người nọ đang ghé vào một góc đường bí ẩn ngủ say sưa, trên mặt viết một hàng chữ: Hắn trúng mê man cổ của ta, lấy trâm đưa đến trên đỉnh đầu hắn châm nhẹ một cái là sẽ giải được. Những chữ viết này đúng là của Long Phù Nguyệt .
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ nhất thời tái nhợt, một tia hi vọng cuối cùng cũng đoạn tuyệt!
Khi chiếc trâm biến thành màu đen, người thị vệ kia quả nhiên tỉnh lại, hắn vừa thấy Phượng Thiên Vũ cuống quít quỳ xuống, đang muốn nói rõ nguyên do. Phượng Thiên Vũ phất phất tay: “Quên đi, ta đã biết hết. Nhanh đi tìm kiếm!” Tên kia thị vệ kinh sợ, cuống quít đi.
Phượng Thiên Vũ nắm ‘ cục cưng ’ theo mùi Long Phù Nguyệt ra khỏi thành, tìm được một con sông lớn, cục cưng nhìn xuống dòng sông gào thét, hiển nhiên, Long Phù Nguyệt là ở nơi này xuống nước. . . . . .
Chẳng lẽ nàng nhảy xuống sông? Tâm Phượng Thiên Vũ trầm xuống, trước mắt tối sầm, suýt nữa cũng nhảy theo xuống.
Chợt nhớ tới kỹ năng bơi của Long Phù Nguyệt vô cùng tốt, nàng nhảy xuống sông đương nhiên không phải tìm chết . Hay là, nàng biết hắn sẽ dẫn theo cục cưng đến tìm kiếm, cho nên dùng nước sông để che dấu mùi của mình lưu lại?
Nha đầu này, không nghĩ tới cũng có bãn lãnh che giấu hành tung! Xem ra nàng đã sớm có chuẩn bị kế hoạch tốt lắm, kế hoạch của nàng thực chu đáo chặt chẽ, nếu như thay đổi người khác đến nơi này có lẽ là một chút biện pháp cũng không có, nhưng nàng đụng tới là Phượng Thiên Vũ.
Không có ai biết mấy canh giờ này hắn sống thế nào qua. Chỉ biết là hắn vô thanh vô tức trong thư phòng đợi sáu canh giờ qua sau, bỗng nhiên giống người điên lao tới, nhanh như chớp chạy đến cửa, hỏi đứa bé giữ cửa. Không ngoài dự liệu của hắn, Long Phù Nguyệt sớm xuất phủ đi.
Vốn dĩ bên cạnh nàng có bốn thị vệ, nhưng bởi vì nàng mấy ngày nay rất ít khi xuất môn, Phượng Thiên Vũ liền rút lui ba người. Chỉ để cho một người đi theo.
Hắn tìm kiếm khắp trong phủ tìm người thị vệ kia, nhưng không thấy bóng dáng.
Vô số người bị phái đi ra ngoài tìm kiếm, Phượng Thiên Vũ không hỗ là tuấn tú lại có tài, lúc này hắn tuy rằng vừa sợ vừa loạn, nhưng điều động nhân mã vẫn đâu vào đấy như cũ, điều hành thong dong, trong chốc lát, toàn bộ thị vệ quý phủ đang ở dưới chờ đều bị phái đi ra ngoài, không phân biệt ngõ lớn, ngõ nhỏ nào. Đừng nói là một người sống, cho dù là một con chuột cũng đừng hy vọng tránh thoát khỏi sự truy lùng của hắn!
Chính hắn cũng điều khiển ‘ cục cưng ’ tìm kiếm mùi của Long Phù Nguyệt. Cục cưng ở trong thành dạo qua một vòng, không tìm được Long Phù Nguyệt, nhưng lại tìm được nguời thị vệ đi theo Long Phù Nguyệt, người nọ đang ghé vào một góc đường bí ẩn ngủ say sưa, trên mặt viết một hàng chữ: Hắn trúng mê man cổ của ta, lấy trâm đưa đến trên đỉnh đầu hắn châm nhẹ một cái là sẽ giải được. Những chữ viết này đúng là của Long Phù Nguyệt .
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ nhất thời tái nhợt, một tia hi vọng cuối cùng cũng đoạn tuyệt!
Khi chiếc trâm biến thành màu đen, người thị vệ kia quả nhiên tỉnh lại, hắn vừa thấy Phượng Thiên Vũ cuống quít quỳ xuống, đang muốn nói rõ nguyên do. Phượng Thiên Vũ phất phất tay: “Quên đi, ta đã biết hết. Nhanh đi tìm kiếm!” Tên kia thị vệ kinh sợ, cuống quít đi.
Phượng Thiên Vũ nắm ‘ cục cưng ’ theo mùi Long Phù Nguyệt ra khỏi thành, tìm được một con sông lớn, cục cưng nhìn xuống dòng sông gào thét, hiển nhiên, Long Phù Nguyệt là ở nơi này xuống nước. . . . . .
Chẳng lẽ nàng nhảy xuống sông? Tâm Phượng Thiên Vũ trầm xuống, trước mắt tối sầm, suýt nữa cũng nhảy theo xuống.
Chợt nhớ tới kỹ năng bơi của Long Phù Nguyệt vô cùng tốt, nàng nhảy xuống sông đương nhiên không phải tìm chết . Hay là, nàng biết hắn sẽ dẫn theo cục cưng đến tìm kiếm, cho nên dùng nước sông để che dấu mùi của mình lưu lại?
Nha đầu này, không nghĩ tới cũng có bãn lãnh che giấu hành tung! Xem ra nàng đã sớm có chuẩn bị kế hoạch tốt lắm, kế hoạch của nàng thực chu đáo chặt chẽ, nếu như thay đổi người khác đến nơi này có lẽ là một chút biện pháp cũng không có, nhưng nàng đụng tới là Phượng Thiên Vũ.
/755
|