Con rùa lớn kia híp mắt: “Không sai, chỉ cần có linh tính này nọ đều đã có ma tâm, cho nên bọn họ đều rất dễ dàng mắc câu. . . . . . Nhưng ngươi làm sao thóat ra được ?”
Hoa Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Cổ Nhược một cái, Cổ Nhược đang bận rộn vì Long Phù Nguyệt, tạm thời không đếm xỉa tới phía con rùa lớn bên này.
Hoa Tích Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi quả thật rất biết nắm bắt ma tâm của người khác, mà tâm ma của ta ngươi cũng đã bắt được, nhưng ngươi có hơi. . . . . .”
“Là điểm nào?” Con rùa lớn hình như là lần đầu tiên nếm mùi vị thất bại, trong lòng là tò mò vô hạn.
Hoa Tích Nguyệt u oán nhìn Cổ Nhược, thở dài: “Cổ Nhược ân công mặc dù cũng không chán ghét ta, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chủ động ôm ta, dỗ ta. . . . . . Chuyện này, ta tất nhiên là tự rõ ràng”
Tuy nó nói ra với giọng điệu trêu chọc, nhưng trong giọng nói cũng cất dấu một tia mất mát cùng ảm đạm.
Ngừng lại một chút, nói tiếp: “Trong ảo cảnh ngươi tạo ra Cổ Ngược ân công, cư nhiên nói với ta nói dịu dàng như mưa bụi , còn ôm ta dịu dàng đến thế. . . . . . Tuy rằng đây là cảnh tượng ta nằm mơ cũng muốn thật, có lẽ một ngày nào đó sẽ thành hiện thực, nhưng không phải hiện tại có thể xuất hiện . . . . . .”
Nó nghiêng mắt liếc nhìn Cổ Nhược một cái, ô ô ô, nó biểu lộ tình yêu rõ ràng như vậy, người kia vẫn xem như không có việc gì, ai, xem ra đường tình này nó chẳng thể ung dung bước đi rồi .
Nó lại lấy Truyền m Phù ra, lắc lắc trước mặt con rùa: “Nhìn thấy không? Đây chính là bảo bối độc nhất vô nhị của Hồ Tộc. Ta vốn đã nghi ngờ cảnh tượng kia, tất nhiên muốn thí nghiệm thử xem. Liền nói vào Truyền m Phù mấy câu, ân công lại không phản ứng chút nào. . . . . . Cho nên ta liền đoán tất cả đều do ảo cảnh mà ra. . . . . .”
Con rùa lớn thở dài một hơi.
“Quả nhiên là nữ tử Hồ Tộc xinh đẹp nhất, thông minh nhất, rất có suy nghĩ. Nhưng sao ngươi biết là ta?”
Hoa Tích Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Rất đơn giản, nếu ta xuất thân nghiên cứu ảo thuật, đương nhiên cũng có chạm qua một vài lọai. Ở trong ảo cảnh gặp phải thứ ta muốn chứng kiến nhất, chứng minh ảo thuật này đúng là ma tâm đào nguyên. Mà trong thiên hạ này kẻ có thể sử dụng thuật pháp này xuất thần nhập hoá, cũng chỉ có Thận quy . . . . . .”
“Ngươi quả nhiên có chút khả năng. . . . . .” Con rùa lớn thở dài một hơi: “Nhưng ngươi chưa chắc là đối thủ của ta !
Hoa Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Cổ Nhược một cái, Cổ Nhược đang bận rộn vì Long Phù Nguyệt, tạm thời không đếm xỉa tới phía con rùa lớn bên này.
Hoa Tích Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi quả thật rất biết nắm bắt ma tâm của người khác, mà tâm ma của ta ngươi cũng đã bắt được, nhưng ngươi có hơi. . . . . .”
“Là điểm nào?” Con rùa lớn hình như là lần đầu tiên nếm mùi vị thất bại, trong lòng là tò mò vô hạn.
Hoa Tích Nguyệt u oán nhìn Cổ Nhược, thở dài: “Cổ Nhược ân công mặc dù cũng không chán ghét ta, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chủ động ôm ta, dỗ ta. . . . . . Chuyện này, ta tất nhiên là tự rõ ràng”
Tuy nó nói ra với giọng điệu trêu chọc, nhưng trong giọng nói cũng cất dấu một tia mất mát cùng ảm đạm.
Ngừng lại một chút, nói tiếp: “Trong ảo cảnh ngươi tạo ra Cổ Ngược ân công, cư nhiên nói với ta nói dịu dàng như mưa bụi , còn ôm ta dịu dàng đến thế. . . . . . Tuy rằng đây là cảnh tượng ta nằm mơ cũng muốn thật, có lẽ một ngày nào đó sẽ thành hiện thực, nhưng không phải hiện tại có thể xuất hiện . . . . . .”
Nó nghiêng mắt liếc nhìn Cổ Nhược một cái, ô ô ô, nó biểu lộ tình yêu rõ ràng như vậy, người kia vẫn xem như không có việc gì, ai, xem ra đường tình này nó chẳng thể ung dung bước đi rồi .
Nó lại lấy Truyền m Phù ra, lắc lắc trước mặt con rùa: “Nhìn thấy không? Đây chính là bảo bối độc nhất vô nhị của Hồ Tộc. Ta vốn đã nghi ngờ cảnh tượng kia, tất nhiên muốn thí nghiệm thử xem. Liền nói vào Truyền m Phù mấy câu, ân công lại không phản ứng chút nào. . . . . . Cho nên ta liền đoán tất cả đều do ảo cảnh mà ra. . . . . .”
Con rùa lớn thở dài một hơi.
“Quả nhiên là nữ tử Hồ Tộc xinh đẹp nhất, thông minh nhất, rất có suy nghĩ. Nhưng sao ngươi biết là ta?”
Hoa Tích Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Rất đơn giản, nếu ta xuất thân nghiên cứu ảo thuật, đương nhiên cũng có chạm qua một vài lọai. Ở trong ảo cảnh gặp phải thứ ta muốn chứng kiến nhất, chứng minh ảo thuật này đúng là ma tâm đào nguyên. Mà trong thiên hạ này kẻ có thể sử dụng thuật pháp này xuất thần nhập hoá, cũng chỉ có Thận quy . . . . . .”
“Ngươi quả nhiên có chút khả năng. . . . . .” Con rùa lớn thở dài một hơi: “Nhưng ngươi chưa chắc là đối thủ của ta !
/755
|