Ra ngoài trướng, ngoắc một binh sĩ nói cái gì đó. Một lát sau, người nọ mang vào lều một cục bông vải trắng.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy thứ này, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên. Liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi….ngươi đi ra ngoài.”
Phượng Thiên Vũ tươi cười mà ra.
Vải bông trắng này đều đã được cắt từng khối cẩn thận, Long Phù Nguyệt loay hoay thay một khối rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có bụng vẫn vừa đau vừa khó chịu nhưng nàng cũng không thể làm gì.
Choáng, thì ra tiểu công chúa này có tật xấu đau bụng kinh! Lần này Diêm vương đại thúc đúng là hại thảm ta………
Nàng đang có chút hối hận, đã thấy Điềm nhi xuất hiện ở cửa trại.
Tiểu nha đầu này vừa thấy chân nàng băng bó giống cài bánh chưng, liền hô nhỏ lên: “Phù Nguyệt, chân ngươi làm sao vậy?”
Long Phù Nguyệt đương nhiên không thể nói thật cho nàng, cười khan hai tiếng: “Cái kia….cái kia…ha ha không cẩn thận té ngã…bị gãy chân.”
Điềm nhi bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “A, trách không được Vương gia kêu ta đến hầu ngươi, thì ra là có chuyện. Phù Nguyệt, Vương gia đối với ngươi thật sự bất đồng nha. Cơ thiếp của ngài ấy nhiều như vậy, cho dù ngã gãy cổ ngài ấy cũng không thèm quan tâm. Không nghĩ tới…Không nghĩ tới ngài ấy lại quan tâm ngươi như vậy nha.” Ngữ khí của nàng thậm trí còn mang theo một tia hâm mộ.
Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc nàng một cái, quả thực không biết nên khóc hay nên cười, nàng cố ý nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: “Điềm nhi, ngươi là bạn chí cốt của ta, ta té ngã gãy chân, ngươi cũng không hỏi thăm một câu, chỉ biết chèn ép ta…” (Aiz người ta khen chồng chị biết quan tâm chị mà =.= )
Điềm nhi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên đỏ lên, quýnh lên nói: “Nào có? Ta vẫn xem ngươi là bạn mà. Bất quá chỉ sợ chúng ta không thể làm bạn lâu được thôi, vương gia yêu thương ngươi như thế, về sau ngươi sẽ thành chủ tử của ta, làm gì có nha đầu cùng chủ tử làm bằng hữu?” trong lời nói mang theo một tia ảm đạm.
Long Phù Nguyệt gõ đầu nàng một cái “Nha đầu ngốc, các ngươi yêu mến vương gia của mình cũng không có nghĩa là ta sẽ thích. Cho nên ta sẽ không trở thành chủ tử của ngươi. Chằng lẽ ta làm chủ tử của ngươi thì chúng ta không thể làm bằng hữu? Ngươi quan niệm giai cấp cũng quá nặng đi!”
Long Phù Nguyệt nhìn thấy thứ này, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên. Liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi….ngươi đi ra ngoài.”
Phượng Thiên Vũ tươi cười mà ra.
Vải bông trắng này đều đã được cắt từng khối cẩn thận, Long Phù Nguyệt loay hoay thay một khối rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có bụng vẫn vừa đau vừa khó chịu nhưng nàng cũng không thể làm gì.
Choáng, thì ra tiểu công chúa này có tật xấu đau bụng kinh! Lần này Diêm vương đại thúc đúng là hại thảm ta………
Nàng đang có chút hối hận, đã thấy Điềm nhi xuất hiện ở cửa trại.
Tiểu nha đầu này vừa thấy chân nàng băng bó giống cài bánh chưng, liền hô nhỏ lên: “Phù Nguyệt, chân ngươi làm sao vậy?”
Long Phù Nguyệt đương nhiên không thể nói thật cho nàng, cười khan hai tiếng: “Cái kia….cái kia…ha ha không cẩn thận té ngã…bị gãy chân.”
Điềm nhi bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “A, trách không được Vương gia kêu ta đến hầu ngươi, thì ra là có chuyện. Phù Nguyệt, Vương gia đối với ngươi thật sự bất đồng nha. Cơ thiếp của ngài ấy nhiều như vậy, cho dù ngã gãy cổ ngài ấy cũng không thèm quan tâm. Không nghĩ tới…Không nghĩ tới ngài ấy lại quan tâm ngươi như vậy nha.” Ngữ khí của nàng thậm trí còn mang theo một tia hâm mộ.
Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc nàng một cái, quả thực không biết nên khóc hay nên cười, nàng cố ý nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: “Điềm nhi, ngươi là bạn chí cốt của ta, ta té ngã gãy chân, ngươi cũng không hỏi thăm một câu, chỉ biết chèn ép ta…” (Aiz người ta khen chồng chị biết quan tâm chị mà =.= )
Điềm nhi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên đỏ lên, quýnh lên nói: “Nào có? Ta vẫn xem ngươi là bạn mà. Bất quá chỉ sợ chúng ta không thể làm bạn lâu được thôi, vương gia yêu thương ngươi như thế, về sau ngươi sẽ thành chủ tử của ta, làm gì có nha đầu cùng chủ tử làm bằng hữu?” trong lời nói mang theo một tia ảm đạm.
Long Phù Nguyệt gõ đầu nàng một cái “Nha đầu ngốc, các ngươi yêu mến vương gia của mình cũng không có nghĩa là ta sẽ thích. Cho nên ta sẽ không trở thành chủ tử của ngươi. Chằng lẽ ta làm chủ tử của ngươi thì chúng ta không thể làm bằng hữu? Ngươi quan niệm giai cấp cũng quá nặng đi!”
/755
|