Chủ tinh, dinh thự Camplin.
“Bệ hạ vì chuyện này mà trách mắng con?” Camplin cha cau mày, lát sau nói, “Sao thế được… Bệ hạ không phải kiểu người toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác, con có chắc không phải Bệ hạ bị nói trúng tâm sự nên mới thẹn quá thành giận chứ? Chính ngài ấy cũng đã nghi ngờ Bark rồi phải không?”
“Phụ thân.” Bettina nhắm mắt, mệt mỏi nói, “Tuy rằng con đã không được thương yêu như lúc trước, nhưng con vẫn phân biệt được Bệ hạ nóng giận thật hay chỉ phô trương thanh thế… Anh ấy quả thật không hề nghi ngờ Bark.”
Vành mắt Bettina đỏ lên, cúi đầu thấp giọng nói: “Phụ thân, bây giờ con thật sự rất bị động, Anthony bị lưu đày đến nơi hoang vắng kia, mọi người lại bị…” Bettina cầm khăn tay lau khóe mắt, thấp giọng nghẹn ngào: “Hiện giờ người của chúng ta không còn nữa, bên ngoài xảy ra chuyện gì con cũng không hề hay biết, con ngờ rằng Bệ hạ vốn đã biết Alan đến ngục Bradman làm gì, anh ấy biết rõ đương nhiên yên tâm, con chỉ nhắc nhở ảnh một chút, ảnh lại nhắm mũi mâu vào con, chẳng qua một lần hai lần con còn nhịn được, nhưng trường hợp này đã nhiều đến mức con không đếm nổi nữa! Bệ hạ anh ấy vẫn tức giận với con, thi thoảng sẽ cảnh cáo con, loại cuộc sống này con thật sự sống đủ rồi…”
Bettina không kiểm soát nước mắt của mình được nữa, tựa lên tay vịn sofa khóc lớn, Camplin cha im lặng hồi lâu, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được rồi, tính tình của Bệ hạ không tốt chẳng phải con đã sớm biết rồi sao, đừng để trong lòng.”
“Tính tình của anh ấy không tốt?” Bettina ngẩng đầu lên, đỏ mắt khóc thét nói, “Ngài chưa nhìn thấy lúc anh ấy đối diện với Điện hạ Jenny! Cho dù Điện hạ Jenny châm chọc khiêu khích anh ấy như thế nào anh ấy cũng không nổi giận, nhiều nhất cũng là tự mình tránh đi… Đối với Jenny còn tốt như vậy, tại sao không thể chia chút kiên nhẫn cho con? Con còn nghe nói, nghe nói trước nay anh ấy chưa từng lớn tiếng nói chuyện với Marian, càng không la hét cô ta! Marian căn bản không yêu anh ấy, ảnh còn coi cô ta như bảo bối! Dựa vào cái gì?!”
Camplin cha không hề để bụng những chuyện phiền não của con gái, tính tình Alston không tốt có tiếng, nhưng cũng phải xem là đối với ai, đối với em gái ruột hắn thương yêu từ nhỏ đến lớn và Hoàng hậu khó khăn lắm mới cưới về đương nhiên sẽ khác, con gái mình có tốt hơn nữa, cũng chỉ là một tình nhân trong mắt Alston, cưỡng cầu Alston đối xử với Bettina như người vợ kết tóc căn bản là một chuyện cười, tuy lão cũng hy vọng con gái mình có được sự thương yêu của Alston, nhưng thứ này không thể cưỡng cầu, ở điểm này Camplin cha bình tĩnh, và thực tế hơn Bettina.
“Con nói Bệ hạ biết Điện hạ Alan đến ngục Bradman làm gì, lời này có chứng cứ không?” Camplin cha cân nhắc lời của con gái nhiều lần, ngẩng đầu nhìn ả, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, đừng khóc nữa…”
Bettina nén nước mắt, thấp giọng nức nở nói: “Không có chứng cứ, nhưng con biết, những chuyện này anh ấy không gạt được con… Còn cố ý nói một cách đường đường chính chính, giống như ảnh chưa từng nghi ngờ thuộc hạ của mình, thật buồn cười…”
Camplin cha càng nghĩ không ra, nói: “Vậy rốt cuộc Điện hạ Alan đi làm gì? Thật sự đến làm chứng sao? Nếu là như vậy Alston sẽ đến mức nổi giận với con à?”
Bettina căm giận không thôi, lau nước mắt nói: “Con không biết, phụ thân…” Bettina nhìn Camplin cha, rưng rưng nức nở nói: “Nghĩ cách nào đó, để Anthony trở về đi, hiện giờ chúng ta cần nó, không có nó, con chỉ là tình nhân không thể bước ra ánh sáng của Bệ hạ, chỉ khi có Anthony người ta mới ý thức được con là mẫu thân của Hoàng Thái tử.”
Camplin cha thở dài: “Đương nhiên ba cũng hy vọng Hoàng Thái tử Điện hạ có thể sớm ngày trở về, nhưng chuyện này không phải ba nói là được, Bệ hạ đã nói, ít nhất phải để Điện hạ rèn luyện ở ngoài 8 tháng, đừng gấp, đã qua hơn phân nửa, chúng ta chậm rãi chờ là được.”
“Con không đợi được nữa!” Nước mắt của Bettina không ngừng rơi xuống, “Con không đợi được nữa… Bản thân con còn không rõ con phải gắng gượng sống qua những ngày tháng này thế nào, biệt thự của con, quần áo của con, trang sức của con… đều bán hết rồi, con không thể không ở trong hành cung Efoda mỗi ngày, lần nào Jenny đến Chủ tinh cũng sẽ ở đây, lúc trước con còn có thể tránh cô ta, bây giờ căn bản không có chỗ để con trốn người phụ nữ đáng sợ đó nữa… Ngài có biết cô ta soi mói con bao nhiêu không? Mỗi ánh mắt của cô ta đều đang tra tấn con!”
“Những thứ này đều là chuyện nhỏ.” Camplin cha buông thõng tay, “So với chúng ta, cuộc sống của con đã rất thoải mái, đừng để ý mấy tiểu tiết này, con à… con cứ luôn nóng vội quá, vinh nhục nhất thời mà thôi, có là gì đâu, chỉ cần con vẫn là dẫn đường của Bệ hạ, chỉ cần Anthony vẫn là Hoàng Thái tử, vậy những khó khăn bây giờ đều chỉ là tạm thời, chẳng qua là chút tiền tài mà thôi, sau này con trở thành mẫu thân của Hoàng đế, muốn cái gì chẳng có?”
Bettina nghe vậy thì trong lòng tốt hơn một chút, lau nước mắt gật đầu nói: “Ngài nói đúng, nhưng con…”
“Được rồi.” Camplin cha ngắt cơn lải nhải của con gái, lẩm bẩm, “So với chuyện này con càng nên để ý đến Alan, rốt cuộc nó đang cùng lão già Bark kia âm mưu cái gì…”
Camplin cha nhìn Bettina, hỏi: “Con ở bên Bệ hạ mỗi ngày, không phát hiện gì sao?”
Bettina nghĩ rồi lắc đầu: “Không có, bây giờ Bệ hạ rất đề phòng con, con cũng không dám tra xét sâu ảnh, nếu không ảnh lại muốn tức giận.” Bettina lại trở nên khổ sở, nhỏ giọng nức nở nói: “Con rốt cuộc đang sống những ngày tháng gì đây.”
“Bệ hạ biết, Bệ hạ biết…” Camplin cha đăm chiêu, lẩm bẩm nói, “Chuyện gì làm Bệ hạ yên tâm như vậy? Ngài ấy hẳn nên kiêng kị Bark và Alan liên thủ chứ…”
Bettina lạnh lùng nói: “Phụ thân, có khi con nghi ngờ chúng ta sai hết rồi, Bệ hạ không hề ghét Alan như anh ấy thể hiện trước mặt người khác, chuyện trên tàu Ngọc Trai năm đó cũng vậy, rõ ràng Bệ hạ biết bên trong có chỗ không đúng, nhưng vẫn dốc hết sức thay nó đè xuống.”
Camplin cha xuất thần rất lâu: “Tàu Ngọc Trai… ngục Bradman… Được rồi, đi gặp mẫu thân con đi, sẵn tiện gọi anh con đến đây.”
…
Sau khi ngắt thông tin với Bark, Alan thay quần áo ra khỏi khu nhà ở đi tìm Bùi Nghiêu.
“Đang bận?” Trong văn phòng Hiệu trưởng có vị nữ giáo viên, Alan cười với Bùi Nghiêu, “Cần em tránh đi không?”
Bùi Nghiêu và nữ giáo viên kia thấy Alan đến thì vội vàng đứng dậy, Bùi Nghiêu lắc đầu nói: “Đương nhiên không cần, chúng tôi đang thảo luận việc thay đổi chương trình học, sắp xong rồi.”
Alan gật đầu, tự đến ngồi trên ghế sofa nhỏ trước cửa sổ im lặng nhìn ra bên ngoài.
“Cô nói tiếp đi.” Bùi Nghiêu cúi đầu ghi chép, “Bậc trung học bắt đầu thay đổi chương trình học từ tháng sau…”
Nữ giáo viên trộm nhìn Alan một cái, tiếp tục nói với Bùi Nghiêu sắp xếp của mình, nhưng rõ ràng câu nệ hơn lúc nãy rất nhiều.
Bùi Nghiêu nói sắp xong, vừa thảo luận một cái là quên đi thời gian, Alan nhìn đồng hồ… đã qua nửa tiếng.
Alan buồn chán đành phải ngắm Bùi Nghiêu, càng ngắm càng cảm thấy Bùi Nghiêu khi làm việc có một vẻ đẹp trai khác với khi ở trên chiến trường, đặc biệt là lúc nghiêm túc kiểm tra các hạng mục… Alan quét mắt nhìn nữ giáo viên bên cạnh, rõ ràng nữ giáo viên cũng có chút lơ đễnh, cô liên tục chơi đùa lọn tóc xoăn màu vàng kim phát sáng của mình, thi thoảng mỉm cười với Bùi nghiêu, Alan khẽ híp mắt lại, đột nhiên nói: “Còn lâu nữa không?”
Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Alan, xin lỗi nói: “Có thể cần thêm chút thời gian, ngài… ngài uống chút café không? Tôi mới chế.”
Alan gật đầu, Bùi Nghiêu muốn đứng dậy lấy cái ly không cho Alan, Alan cười nói: “Đừng quan tâm đến em, mọi người tiếp tục đi.” Nói rồi hắn cầm lấy cái ly của Bùi Nghiêu, rót cho mình một ly café giống như không có chuyện gì.
Nữ giáo viên kinh ngạc nhìn Alan, chớp mắt mấy cái không nói chuyện.
Bùi Nghiêu thoáng xấu hổ, tiếp tục trao đổi với nữ giáo viên, Alan lại đứng phía sau Bùi Nghiêu, thích thú nhìn ghi chép dưới tay Bùi Nghiêu, nhẹ giọng nói với Bùi Nghiêu trong khoảng dừng giữa những câu trao đổi của bọn họ: “Vừa nãy liên lạc với ông ngoại, gần đây ông bận quá, tạm thời vụ án không có tiến triển mới, trước hết chưa cần em qua.”
Bùi Nghiêu tất nhiên hiểu được Alan đang nói cái gì, lúc trước anh vẫn cảm thấy qua bên đó không thỏa đáng lắm, hiện giờ yên tâm hơn, gật đầu nói: “Được.”
“Đúng lúc, em cũng muốn điều chỉnh lại thời gian, nhìn chung cũng không thể để anh thường xuyên thức đêm đợi em.” Alan cười bất đắc dĩ với Bùi Nghiêu, “Đã nói không cần đợi em, cứ không nghe.”
Trong đầu Bùi Nghiêu trống rỗng, anh đờ đẫn liếc nhìn nữ giáo viên một cái, gò má dần dần đỏ lên.
Rõ ràng nữ giáo viên cũng không nghĩ đến việc Alan sẽ nói những điều này trước mặt cô, lúng túng không biết nên nói gì cho phải, đầu sỏ gây chuyện là Alan lại rất thản nhiên, nữ giáo viên trẻ tuổi hiển nhiên không phải là đối thủ của Alan, nói quanh co vài câu rồi ôm giấy tờ đi mất.
“Ngài…” Bùi Nghiêu thật sự không biết nói gì cho phải, “Ngài đã nói, sẽ không… như vậy trong thời gian làm việc.”
Alan nói đầy vô tội: “Em làm sao? Chẳng lẽ khi anh nói chuyện với người khác em không thể chen lời vào à? Thiếu tướng, anh thật hà khắc với em.”
Bùi Nghiêu có lý nhưng nói không rõ, đành phải kiên trì nói: “Tóm lại lúc trước ngài đã đồng ý với tôi rồi.”
“Cho dù em đã từng đồng ý.” Alan cười có chút vô lại, “Nhưng em nuốt lời rồi, Thiếu tướng, em chỉ ao ước tuyên bố chủ quyền một chút trước mặt nhân viên của ngài, việc này quá đáng lắm à? Em cho rằng ngài đã sớm biết em chính là một người nhỏ nhen hẹp hòi lại thích ghen tuông như vậy.”
Bùi Nghiêu nhíu mày lắc đầu: “Đừng nói xấu cô Linda, cô ấy căn bản không có loại tâm tư này.”
“Tin em đi, về mặt này em vĩnh viễn nhạy cảm hơn anh.” Alan thay đổi đề tài đúng lúc, cười nói, “Còn nhớ buổi phỏng vấn em nói với anh lúc trước không? Buổi chiều bọn họ sẽ tới, đến đây, cùng em chuẩn bị một lát, em đã chuẩn bị quần áo mặc lúc chiều cho anh, thử trước xem…”
—
Vở kịch nhỏ: Tâm cơ
Alan *nhìn trái nhìn phải*: Hoàng hậu đâu?
Edward: Bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu đang đua ngựa cùng mấy vị tiểu vương tử nhà Carothers.
Alan *nhíu mày*: Cái gì?
Edward giải thích: Mấy vị tiểu vương tử nhà Carothers ngưỡng mộ phong thái của Hoàng hậu Điện hạ đã lâu, vẫn luôn muốn tiếp xúc với Hoàng hậu Điện hạ nhiều hơn chút, đúng lúc lần này bọn họ cùng vua Carothers đến Chủ tinh, cho nên… Bệ hạ ngài muốn đi đâu đấy?!
— Sân đua ngựa —
Vương tử Giáp (? ﹃?): Hoàng hậu Điện hạ mặc đồ cưỡi ngựa thiệt đẹp, mang ủng cưỡi ngựa thiệt ngầu, muốn bị ủng cưỡi ngựa chà đạp quá…
Vương tử Ất (? ﹃?) *chảy nước miếng*: Dáng vẻ lên ngựa ngầu thế…
Vương tử Bính (? ﹃?) *chảy nước miếng*: Cưỡi ngựa càng ngầu hơn nữa…
Alan cười lạnh.
Bùi Nghiêu chạy một vòng trở về, bất ngờ: Chẳng phải hôm nay Bệ hạ có cuộc họp quan trọng à?
Alan *mỉm cười*: Vừa hủy rồi.
Bùi Nghiêu *khó hiểu*: Tại sao? Xảy ra chuyện gì?
Alan thở dài: Hôm nay có chút không thoải mái lắm…
Bùi Nghiêu nhíu mày: Sao vậy? Bác Edward, gọi bác sĩ đến đây… Bệ hạ em đưa ngài về cung.
Alan nhìn Vương tử Giáp Ất Bính, lắc đầu: Không cần đâu, em chơi cùng bọn họ là được, đừng vì anh mà phiền đến hứng thú của mọi người.
Bùi Nghiêu *sốt ruột*: Bên nào nặng bên nào nhẹ em phân biệt được, em đưa ngài về.
Alan bất đắc dĩ: Được rồi…
Alan lại nhìn Vương tử Giáp Ất Bính, cười: Thật ngại quá, Hoàng hậu** cứ như vậy… luôn quá quan tâm đến ta, bác Edward, chăm sóc các Vương tử cho tốt, nhất định phải để các Vương tử hào hứng mà đến, tận hứng mà về.
Alan dắt Bùi Nghiêu tao nhã rời đi.
Vương tử Giáp (⊙_⊙): Hoàng đế Bệ hạ cố ý đến nói với Hoàng hậu Điện hạ rằng ngài ấy không thoải mái à…
Vương tử Ất (⊙_⊙): Nhưng chẳng phải ngài ấy nói… không muốn quấy nhiễu đến chúng ta sao…
Vương tử Bính (⊙_⊙): Nhưng mà… Hoàng hậu đi với ngài ấy rồi…
— Phòng ngủ lớn của Bệ hạ Alan —
Bùi Nghiêu *dấu đỏ đầy người, hữu khí vô lực*: Chẳng phải ngài nói không thoái mái sao…
Alan *hôn môi*: Phải, nhưng vừa nhìn thấy em là tốt lên rồi, mệt phải không, ngủ đi thôi.
Bùi Nghiêu ngủ, Alan tựa đầu giường vừa ôm Bùi Nghiêu vừa đeo tai nghe xem phim, xem đến tình tiết nữ chính bị nữ phụ trà xanh bạch liên hãm hại Bệ hạ Alan lắc đầu, trách người không biết tranh giành: Quá ngây thơ…
—-
**Chỗ này tác giả ghi là Bùi Nghiêu, nhưng mấy chương gần cuối truyện có ghi đại ý là, Alan rất tôn trọng Bùi Nghiêu nên luôn gọi là Hoàng hậu chứ không gọi bằng tên, nên mình sửa lại cho phù hợp. Gần cuối truyện mình sẽ sửa xưng hô thành anh-em:))) chứ k sửa thì thật sự k biết nên xưng hô với nhau thế nào:)))
“Bệ hạ vì chuyện này mà trách mắng con?” Camplin cha cau mày, lát sau nói, “Sao thế được… Bệ hạ không phải kiểu người toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác, con có chắc không phải Bệ hạ bị nói trúng tâm sự nên mới thẹn quá thành giận chứ? Chính ngài ấy cũng đã nghi ngờ Bark rồi phải không?”
“Phụ thân.” Bettina nhắm mắt, mệt mỏi nói, “Tuy rằng con đã không được thương yêu như lúc trước, nhưng con vẫn phân biệt được Bệ hạ nóng giận thật hay chỉ phô trương thanh thế… Anh ấy quả thật không hề nghi ngờ Bark.”
Vành mắt Bettina đỏ lên, cúi đầu thấp giọng nói: “Phụ thân, bây giờ con thật sự rất bị động, Anthony bị lưu đày đến nơi hoang vắng kia, mọi người lại bị…” Bettina cầm khăn tay lau khóe mắt, thấp giọng nghẹn ngào: “Hiện giờ người của chúng ta không còn nữa, bên ngoài xảy ra chuyện gì con cũng không hề hay biết, con ngờ rằng Bệ hạ vốn đã biết Alan đến ngục Bradman làm gì, anh ấy biết rõ đương nhiên yên tâm, con chỉ nhắc nhở ảnh một chút, ảnh lại nhắm mũi mâu vào con, chẳng qua một lần hai lần con còn nhịn được, nhưng trường hợp này đã nhiều đến mức con không đếm nổi nữa! Bệ hạ anh ấy vẫn tức giận với con, thi thoảng sẽ cảnh cáo con, loại cuộc sống này con thật sự sống đủ rồi…”
Bettina không kiểm soát nước mắt của mình được nữa, tựa lên tay vịn sofa khóc lớn, Camplin cha im lặng hồi lâu, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được rồi, tính tình của Bệ hạ không tốt chẳng phải con đã sớm biết rồi sao, đừng để trong lòng.”
“Tính tình của anh ấy không tốt?” Bettina ngẩng đầu lên, đỏ mắt khóc thét nói, “Ngài chưa nhìn thấy lúc anh ấy đối diện với Điện hạ Jenny! Cho dù Điện hạ Jenny châm chọc khiêu khích anh ấy như thế nào anh ấy cũng không nổi giận, nhiều nhất cũng là tự mình tránh đi… Đối với Jenny còn tốt như vậy, tại sao không thể chia chút kiên nhẫn cho con? Con còn nghe nói, nghe nói trước nay anh ấy chưa từng lớn tiếng nói chuyện với Marian, càng không la hét cô ta! Marian căn bản không yêu anh ấy, ảnh còn coi cô ta như bảo bối! Dựa vào cái gì?!”
Camplin cha không hề để bụng những chuyện phiền não của con gái, tính tình Alston không tốt có tiếng, nhưng cũng phải xem là đối với ai, đối với em gái ruột hắn thương yêu từ nhỏ đến lớn và Hoàng hậu khó khăn lắm mới cưới về đương nhiên sẽ khác, con gái mình có tốt hơn nữa, cũng chỉ là một tình nhân trong mắt Alston, cưỡng cầu Alston đối xử với Bettina như người vợ kết tóc căn bản là một chuyện cười, tuy lão cũng hy vọng con gái mình có được sự thương yêu của Alston, nhưng thứ này không thể cưỡng cầu, ở điểm này Camplin cha bình tĩnh, và thực tế hơn Bettina.
“Con nói Bệ hạ biết Điện hạ Alan đến ngục Bradman làm gì, lời này có chứng cứ không?” Camplin cha cân nhắc lời của con gái nhiều lần, ngẩng đầu nhìn ả, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, đừng khóc nữa…”
Bettina nén nước mắt, thấp giọng nức nở nói: “Không có chứng cứ, nhưng con biết, những chuyện này anh ấy không gạt được con… Còn cố ý nói một cách đường đường chính chính, giống như ảnh chưa từng nghi ngờ thuộc hạ của mình, thật buồn cười…”
Camplin cha càng nghĩ không ra, nói: “Vậy rốt cuộc Điện hạ Alan đi làm gì? Thật sự đến làm chứng sao? Nếu là như vậy Alston sẽ đến mức nổi giận với con à?”
Bettina căm giận không thôi, lau nước mắt nói: “Con không biết, phụ thân…” Bettina nhìn Camplin cha, rưng rưng nức nở nói: “Nghĩ cách nào đó, để Anthony trở về đi, hiện giờ chúng ta cần nó, không có nó, con chỉ là tình nhân không thể bước ra ánh sáng của Bệ hạ, chỉ khi có Anthony người ta mới ý thức được con là mẫu thân của Hoàng Thái tử.”
Camplin cha thở dài: “Đương nhiên ba cũng hy vọng Hoàng Thái tử Điện hạ có thể sớm ngày trở về, nhưng chuyện này không phải ba nói là được, Bệ hạ đã nói, ít nhất phải để Điện hạ rèn luyện ở ngoài 8 tháng, đừng gấp, đã qua hơn phân nửa, chúng ta chậm rãi chờ là được.”
“Con không đợi được nữa!” Nước mắt của Bettina không ngừng rơi xuống, “Con không đợi được nữa… Bản thân con còn không rõ con phải gắng gượng sống qua những ngày tháng này thế nào, biệt thự của con, quần áo của con, trang sức của con… đều bán hết rồi, con không thể không ở trong hành cung Efoda mỗi ngày, lần nào Jenny đến Chủ tinh cũng sẽ ở đây, lúc trước con còn có thể tránh cô ta, bây giờ căn bản không có chỗ để con trốn người phụ nữ đáng sợ đó nữa… Ngài có biết cô ta soi mói con bao nhiêu không? Mỗi ánh mắt của cô ta đều đang tra tấn con!”
“Những thứ này đều là chuyện nhỏ.” Camplin cha buông thõng tay, “So với chúng ta, cuộc sống của con đã rất thoải mái, đừng để ý mấy tiểu tiết này, con à… con cứ luôn nóng vội quá, vinh nhục nhất thời mà thôi, có là gì đâu, chỉ cần con vẫn là dẫn đường của Bệ hạ, chỉ cần Anthony vẫn là Hoàng Thái tử, vậy những khó khăn bây giờ đều chỉ là tạm thời, chẳng qua là chút tiền tài mà thôi, sau này con trở thành mẫu thân của Hoàng đế, muốn cái gì chẳng có?”
Bettina nghe vậy thì trong lòng tốt hơn một chút, lau nước mắt gật đầu nói: “Ngài nói đúng, nhưng con…”
“Được rồi.” Camplin cha ngắt cơn lải nhải của con gái, lẩm bẩm, “So với chuyện này con càng nên để ý đến Alan, rốt cuộc nó đang cùng lão già Bark kia âm mưu cái gì…”
Camplin cha nhìn Bettina, hỏi: “Con ở bên Bệ hạ mỗi ngày, không phát hiện gì sao?”
Bettina nghĩ rồi lắc đầu: “Không có, bây giờ Bệ hạ rất đề phòng con, con cũng không dám tra xét sâu ảnh, nếu không ảnh lại muốn tức giận.” Bettina lại trở nên khổ sở, nhỏ giọng nức nở nói: “Con rốt cuộc đang sống những ngày tháng gì đây.”
“Bệ hạ biết, Bệ hạ biết…” Camplin cha đăm chiêu, lẩm bẩm nói, “Chuyện gì làm Bệ hạ yên tâm như vậy? Ngài ấy hẳn nên kiêng kị Bark và Alan liên thủ chứ…”
Bettina lạnh lùng nói: “Phụ thân, có khi con nghi ngờ chúng ta sai hết rồi, Bệ hạ không hề ghét Alan như anh ấy thể hiện trước mặt người khác, chuyện trên tàu Ngọc Trai năm đó cũng vậy, rõ ràng Bệ hạ biết bên trong có chỗ không đúng, nhưng vẫn dốc hết sức thay nó đè xuống.”
Camplin cha xuất thần rất lâu: “Tàu Ngọc Trai… ngục Bradman… Được rồi, đi gặp mẫu thân con đi, sẵn tiện gọi anh con đến đây.”
…
Sau khi ngắt thông tin với Bark, Alan thay quần áo ra khỏi khu nhà ở đi tìm Bùi Nghiêu.
“Đang bận?” Trong văn phòng Hiệu trưởng có vị nữ giáo viên, Alan cười với Bùi Nghiêu, “Cần em tránh đi không?”
Bùi Nghiêu và nữ giáo viên kia thấy Alan đến thì vội vàng đứng dậy, Bùi Nghiêu lắc đầu nói: “Đương nhiên không cần, chúng tôi đang thảo luận việc thay đổi chương trình học, sắp xong rồi.”
Alan gật đầu, tự đến ngồi trên ghế sofa nhỏ trước cửa sổ im lặng nhìn ra bên ngoài.
“Cô nói tiếp đi.” Bùi Nghiêu cúi đầu ghi chép, “Bậc trung học bắt đầu thay đổi chương trình học từ tháng sau…”
Nữ giáo viên trộm nhìn Alan một cái, tiếp tục nói với Bùi Nghiêu sắp xếp của mình, nhưng rõ ràng câu nệ hơn lúc nãy rất nhiều.
Bùi Nghiêu nói sắp xong, vừa thảo luận một cái là quên đi thời gian, Alan nhìn đồng hồ… đã qua nửa tiếng.
Alan buồn chán đành phải ngắm Bùi Nghiêu, càng ngắm càng cảm thấy Bùi Nghiêu khi làm việc có một vẻ đẹp trai khác với khi ở trên chiến trường, đặc biệt là lúc nghiêm túc kiểm tra các hạng mục… Alan quét mắt nhìn nữ giáo viên bên cạnh, rõ ràng nữ giáo viên cũng có chút lơ đễnh, cô liên tục chơi đùa lọn tóc xoăn màu vàng kim phát sáng của mình, thi thoảng mỉm cười với Bùi nghiêu, Alan khẽ híp mắt lại, đột nhiên nói: “Còn lâu nữa không?”
Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Alan, xin lỗi nói: “Có thể cần thêm chút thời gian, ngài… ngài uống chút café không? Tôi mới chế.”
Alan gật đầu, Bùi Nghiêu muốn đứng dậy lấy cái ly không cho Alan, Alan cười nói: “Đừng quan tâm đến em, mọi người tiếp tục đi.” Nói rồi hắn cầm lấy cái ly của Bùi Nghiêu, rót cho mình một ly café giống như không có chuyện gì.
Nữ giáo viên kinh ngạc nhìn Alan, chớp mắt mấy cái không nói chuyện.
Bùi Nghiêu thoáng xấu hổ, tiếp tục trao đổi với nữ giáo viên, Alan lại đứng phía sau Bùi Nghiêu, thích thú nhìn ghi chép dưới tay Bùi Nghiêu, nhẹ giọng nói với Bùi Nghiêu trong khoảng dừng giữa những câu trao đổi của bọn họ: “Vừa nãy liên lạc với ông ngoại, gần đây ông bận quá, tạm thời vụ án không có tiến triển mới, trước hết chưa cần em qua.”
Bùi Nghiêu tất nhiên hiểu được Alan đang nói cái gì, lúc trước anh vẫn cảm thấy qua bên đó không thỏa đáng lắm, hiện giờ yên tâm hơn, gật đầu nói: “Được.”
“Đúng lúc, em cũng muốn điều chỉnh lại thời gian, nhìn chung cũng không thể để anh thường xuyên thức đêm đợi em.” Alan cười bất đắc dĩ với Bùi Nghiêu, “Đã nói không cần đợi em, cứ không nghe.”
Trong đầu Bùi Nghiêu trống rỗng, anh đờ đẫn liếc nhìn nữ giáo viên một cái, gò má dần dần đỏ lên.
Rõ ràng nữ giáo viên cũng không nghĩ đến việc Alan sẽ nói những điều này trước mặt cô, lúng túng không biết nên nói gì cho phải, đầu sỏ gây chuyện là Alan lại rất thản nhiên, nữ giáo viên trẻ tuổi hiển nhiên không phải là đối thủ của Alan, nói quanh co vài câu rồi ôm giấy tờ đi mất.
“Ngài…” Bùi Nghiêu thật sự không biết nói gì cho phải, “Ngài đã nói, sẽ không… như vậy trong thời gian làm việc.”
Alan nói đầy vô tội: “Em làm sao? Chẳng lẽ khi anh nói chuyện với người khác em không thể chen lời vào à? Thiếu tướng, anh thật hà khắc với em.”
Bùi Nghiêu có lý nhưng nói không rõ, đành phải kiên trì nói: “Tóm lại lúc trước ngài đã đồng ý với tôi rồi.”
“Cho dù em đã từng đồng ý.” Alan cười có chút vô lại, “Nhưng em nuốt lời rồi, Thiếu tướng, em chỉ ao ước tuyên bố chủ quyền một chút trước mặt nhân viên của ngài, việc này quá đáng lắm à? Em cho rằng ngài đã sớm biết em chính là một người nhỏ nhen hẹp hòi lại thích ghen tuông như vậy.”
Bùi Nghiêu nhíu mày lắc đầu: “Đừng nói xấu cô Linda, cô ấy căn bản không có loại tâm tư này.”
“Tin em đi, về mặt này em vĩnh viễn nhạy cảm hơn anh.” Alan thay đổi đề tài đúng lúc, cười nói, “Còn nhớ buổi phỏng vấn em nói với anh lúc trước không? Buổi chiều bọn họ sẽ tới, đến đây, cùng em chuẩn bị một lát, em đã chuẩn bị quần áo mặc lúc chiều cho anh, thử trước xem…”
—
Vở kịch nhỏ: Tâm cơ
Alan *nhìn trái nhìn phải*: Hoàng hậu đâu?
Edward: Bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu đang đua ngựa cùng mấy vị tiểu vương tử nhà Carothers.
Alan *nhíu mày*: Cái gì?
Edward giải thích: Mấy vị tiểu vương tử nhà Carothers ngưỡng mộ phong thái của Hoàng hậu Điện hạ đã lâu, vẫn luôn muốn tiếp xúc với Hoàng hậu Điện hạ nhiều hơn chút, đúng lúc lần này bọn họ cùng vua Carothers đến Chủ tinh, cho nên… Bệ hạ ngài muốn đi đâu đấy?!
— Sân đua ngựa —
Vương tử Giáp (? ﹃?): Hoàng hậu Điện hạ mặc đồ cưỡi ngựa thiệt đẹp, mang ủng cưỡi ngựa thiệt ngầu, muốn bị ủng cưỡi ngựa chà đạp quá…
Vương tử Ất (? ﹃?) *chảy nước miếng*: Dáng vẻ lên ngựa ngầu thế…
Vương tử Bính (? ﹃?) *chảy nước miếng*: Cưỡi ngựa càng ngầu hơn nữa…
Alan cười lạnh.
Bùi Nghiêu chạy một vòng trở về, bất ngờ: Chẳng phải hôm nay Bệ hạ có cuộc họp quan trọng à?
Alan *mỉm cười*: Vừa hủy rồi.
Bùi Nghiêu *khó hiểu*: Tại sao? Xảy ra chuyện gì?
Alan thở dài: Hôm nay có chút không thoải mái lắm…
Bùi Nghiêu nhíu mày: Sao vậy? Bác Edward, gọi bác sĩ đến đây… Bệ hạ em đưa ngài về cung.
Alan nhìn Vương tử Giáp Ất Bính, lắc đầu: Không cần đâu, em chơi cùng bọn họ là được, đừng vì anh mà phiền đến hứng thú của mọi người.
Bùi Nghiêu *sốt ruột*: Bên nào nặng bên nào nhẹ em phân biệt được, em đưa ngài về.
Alan bất đắc dĩ: Được rồi…
Alan lại nhìn Vương tử Giáp Ất Bính, cười: Thật ngại quá, Hoàng hậu** cứ như vậy… luôn quá quan tâm đến ta, bác Edward, chăm sóc các Vương tử cho tốt, nhất định phải để các Vương tử hào hứng mà đến, tận hứng mà về.
Alan dắt Bùi Nghiêu tao nhã rời đi.
Vương tử Giáp (⊙_⊙): Hoàng đế Bệ hạ cố ý đến nói với Hoàng hậu Điện hạ rằng ngài ấy không thoải mái à…
Vương tử Ất (⊙_⊙): Nhưng chẳng phải ngài ấy nói… không muốn quấy nhiễu đến chúng ta sao…
Vương tử Bính (⊙_⊙): Nhưng mà… Hoàng hậu đi với ngài ấy rồi…
— Phòng ngủ lớn của Bệ hạ Alan —
Bùi Nghiêu *dấu đỏ đầy người, hữu khí vô lực*: Chẳng phải ngài nói không thoái mái sao…
Alan *hôn môi*: Phải, nhưng vừa nhìn thấy em là tốt lên rồi, mệt phải không, ngủ đi thôi.
Bùi Nghiêu ngủ, Alan tựa đầu giường vừa ôm Bùi Nghiêu vừa đeo tai nghe xem phim, xem đến tình tiết nữ chính bị nữ phụ trà xanh bạch liên hãm hại Bệ hạ Alan lắc đầu, trách người không biết tranh giành: Quá ngây thơ…
—-
**Chỗ này tác giả ghi là Bùi Nghiêu, nhưng mấy chương gần cuối truyện có ghi đại ý là, Alan rất tôn trọng Bùi Nghiêu nên luôn gọi là Hoàng hậu chứ không gọi bằng tên, nên mình sửa lại cho phù hợp. Gần cuối truyện mình sẽ sửa xưng hô thành anh-em:))) chứ k sửa thì thật sự k biết nên xưng hô với nhau thế nào:)))
/134
|