“Xã giao mười mấy ngày liền, có hơi chịu không nổi phải không?” Vừa sáng phu nhân Jenny ngủ lại hành cung của Alan đã hưng trí bừng bừng chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, nhìn thấy hai người trưa trầy trưa trật mới xuống lầu thì cười trêu chọc, “Tối hôm qua làm gì? Dậy muộn như vậy?”
Mặt của Bùi Nghiêu vèo một cái đỏ lên, tâm tình của Alan tốt thấy rõ, ngồi xuống nói mà mặt không đổi sắc tim không đập: “Làm rất nhiều chuyện, ngài hỏi chuyện trên giường hay chuyện dưới giường?”
[=)))))]
Lần này ngay cả phu nhân Jenny cũng ngượng ngùng, cô cười không tiếp lời nữa, Alan quay đầu nhẹ giọng nói với Bùi Nghiêu: “Ngồi đi… bánh táo cô làm rất ngon, nếm thử xem.”
“Vâng.”
Vốn Bùi Nghiêu đã lấy bánh mì nướng tôm, nghe câu này vội đặt xuống, cắt một miếng bánh táo bỏ vào trong đĩa của mình, phu nhân Jenny thấy thế lắc đầu thở dài: “Kỷ luật nghiêm minh, Alan… bình thường con đối xử với Thái tử phi Điện hạ của chúng ta hung dữ bao nhiêu, để ngài ấy sợ con đến thế.”
“Hung dữ?” Alan vừa cắt trứng chiên vừa lắc đầu bất đắc dĩ nói, “Con còn chưa từng lớn tiếng với ảnh, chỉ như thế này đã giữ quy củ với con, còn hung hả…”
Thân là Hoàng thất, thật ra phu nhân Jenny rất vui khi thấy Bùi Nghiêu hiểu chừng mực như vậy, hiện giờ Alan đã là Thái tử, tương lai còn sắp trở thành Hoàng đế của Đế quốc, dựa vào cách hắn cưng chiều Bùi Nghiêu, sợ rằng sau này Bùi Nghiêu muốn cái gì Alan cũng cho, đây tất nhiên là điều phu nhân Jenny không muốn thấy.
Tuy trong lòng phu nhân Jenny cũng rất thích Bùi Nghiêu, nhưng nếu so với lợi ích của Đế quốc thì hiển nhiên phu nhân Jenny nghiêng về cái sau hơn, chẳng qua cử chỉ hành vi của Bùi Nghiêu vẫn luôn làm cô cảm thấy vô cùng yên tâm, trong lòng phu nhân Jenny bình thản cười, đây chắc cũng là nguyên nhân Alston luôn rất xem trọng cặp đôi Alan và Bùi Nghiêu.
Mặc dù lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt phu nhân Jenny vẫn khuyên bảo Bùi Nghiêu: “Đừng mãi câu nệ như thế, ai cũng biết Alan chiều con, tùy hứng với nó chút cũng không sao.”
Bùi Nghiêu nở nụ cười không nói chuyện, Alan đem đĩa tráng miệng trước mặt mình đặt trước mặt Bùi Nghiêu, nói: “Đã nói bao nhiêu lần, ảnh có thể nghe thì tốt rồi… Đã tiễn mọi người tối qua đi ổn thỏa chưa?”
Câu sau của Alan là nói với quan lễ nghi, quan lễ nghi nghe vậy tiến đến trước một bước nói: “Vâng, quản gia ở phủ của các vị Điện hạ đã gọi điện trả lời rồi.”
“Cuối cùng cũng kết thúc giai đoạn này.” Phu nhân Jenny đồng cảm nhìn Bùi Nghiêu, cười hỏi, “Lúc đồng ý gả cho Alan không ngờ rằng sau này phải xử lý bao nhiêu chuyện phiền phức như vậy phải không? Thái tử phi Điện hạ đáng thương, sẽ không hối hận chứ?”
Alan đặt ly nước xuống cười trách: “Đừng chọc ảnh.”
Bùi Nghiêu có chút mất tự nhiên, thấp giọng nói: “Không… không hối hận.”
Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, thật sự không dời mắt đi được, phu nhân Jenny cảm thấy chịu không nổi nữa, bật cười nói: “Không xong rồi… ăn xong bữa sáng này cô cũng phải đi thôi.”
“Từ từ đã, mấy ngày nay tụi con nhận được không ít quà, đợi bọn họ ghi lại xong ngài chọn ra vài món ngài thích đi.” Alan nói với phu nhân Jenny, “Không ít thứ là châu báu, anh ấy cũng không dùng được.”
Phu nhân Jenny cười lắc đầu: “Không được, đợi sau này khi cô lại đến ở vài ngày hẵng nói đi… danh hiệu vợ chồng ân ái nhất Hoàng thất đã bị các con đoạt mất, chẳng lẽ còn phải ép cô ở đây xem các con khoe ân ái suốt sao?”
“Khoe à?” Alan cười với phu nhân Jenny, quay đầu nhìn quan lễ nghi, “Điện hạ Jenny không có thời gian, giúp cô chọn vài món, thuận tiện báo trước cho bọn họ chuẩn bị để tiễn Điện hạ Jenny đi.”
Quan lễ nghi gật đầu đi, phu nhân Jenny hài lòng cười cười, nghĩ một lát nói: “Đúng rồi… mấy ngày nay không hề nhìn thấy Thượng tướng Bark, phu nhân và con trai của ông ấy… ngay cả mấy cô cháu gái của ông ấy đều đến, chỉ không thấy ông ấy, gần đây Thượng tướng Bark bận chuyện gì? Ngay cả lễ sắc phong của cháu ngoại mình cũng vắng mặt.”
Alan khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Việc này con cũng không rõ lắm, hình như vẫn là việc ở sao Tara.”
Phu nhân Jenny khó hiểu hỏi: “Không phải đã xử lý xong vài tháng trước rồi à? Cô nhớ rất rõ, ngày các con công khai quan hệ Bệ hạ đã nói với cô, chẳng phải là dân bản địa bên kia không đồng ý cho quân đội đóng quân sao? Việc này lớn lắm à?”
Alan không tiếp lời, Bùi Nghiêu giải thích: “Khi con ở trong quân từng đến sao Tara một lần, mấy ngàn năm qua dân bản địa nơi ấy vẫn trong trạng thái không có chính phủ, chẳng qua hiếm khi có tranh chấp, khoáng sản trời ban cho sao Tara làm cho cuộc sống của bọn họ khá sung túc, cho nên có thể là bọn họ không muốn bị Đế quốc quản lý.”
“Nhưng nếu nhìn từ bản đồ sao thì bọn họ quả thật thuộc lãnh thổ của Đế quốc mà, không có lý do gì để không tiếp nhận sự sắp đặt của Đế quốc cả.” Phu nhân Jenny không chắc chắn nhìn Alan, “Cô nhớ từng nghe Alston nói, tuy nơi đó ở tinh hệ phía xa, nhưng cũng nằm trong tinh vực của chúng ta phải không?”
Alan gật đầu: “Vâng, dựa theo phân chia tinh vực thì không có vấn đề gì, chẳng qua địa hình ở đó vô cùng phức tạp, ngoại trừ thời chiến loạn thì rất ít người đến đấy, theo con biết đến bây giờ sự hiểu biết về địa hình địa mạo và văn hóa của chúng ta đối với nơi đó vẫn còn chững lại ở mức quân trinh sát thăm dò được khi chiến tranh với Restine năm xưa — Vào lúc ấy nơi đó là một trạm trung chuyển của quân đội chúng ta, rất quan trọng trong thời chiến, đến thời kỳ hòa bình thì trông có vẻ không mấy quan trọng, nếu không phải ở đó có khoáng sản phong phú thì Alston căn bản không nhớ nổi vùng lãnh thổ xa xôi kia của mình.”
“Cô cũng nghe nói đến khoáng sản ở đó, nghe đâu là vô cùng hấp dẫn.” Phu nhân Jenny cười, “Hình như Bệ hạ muốn xây dựng căn cứ, sau này thành lập luôn xưởng công nghiệp quân sự tại đấy, vậy rất tốt nha, lấy tài nguyên tại chỗ, giảm đi không ít chi phí phụ, còn có thể bí mật làm ra các loại quân dụng, thật sự hoàn mỹ.”
“Nhưng dân bản địa không đồng ý.” Alan buông dao ăn xuống, cười, “Chắc bọn họ vẫn thích cuộc sống nhàn nhã của mình trước đây.”
Phu nhân Jenny khó hiểu cười nói: “Tại sao không đồng ý chứ? Chúng ta giúp bọn họ quy hoạch, nâng đỡ bọn họ phát triển, tạo ra cho bọn họ nhiều chức vị hơn, quan trọng nhất là sau khi thành lập quan hệ qua lại thuận lợi với Chủ tinh bọn họ có thể sống tốt hơn, còn có thể bước ra thế giới bên ngoài, đi đến mọi nơi.”
Bùi Nghiêu mấp máy môi không nói gì, Alan nhạy cảm nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Bùi Nghiêu, cười kết thúc chủ đề này: “Chẳng qua cách nhìn nhận vấn đề không giống nhau, những chuyện này để ông ngoại đau đầu là được rồi.”
Phu nhân Jenny cười cười: “Phải… vì việc này mà ngay cả chuyện quan trọng của cháu mình còn lỡ mất, xem ra thật sự làm cho người ta đau đầu, ai… cô nhớ mấy tháng trước ông ấy đã từng xung đột với dân bản địa bên đấy, Thượng tướng đáng thương, lớn tuổi rồi nhưng vẫn phải đến tinh hệ phía xa xử lý mấy chuyện này.”
Alan bất đắc dĩ cười nói: “Xin đừng mãi nhắc con nhớ về ngày đó, chính là ngày Bettina dụ dỗ Bùi Nghiêu, muốn tặng đứa cháu dẫn đường của mình cho Bùi Nghiêu.”
Phu nhân Jenny giật mình nhớ lại, vội vàng nhận lỗi, rất nhanh chủ đề đã bị đưa sang một hướng khác…
“Vừa nãy lúc ăn sáng muốn nói lại thôi là muốn nói cái gì?” Sau khi tiễn phu nhân Jenny đi Alan rũ bỏ hết mọi công việc, dẫn Bùi Nghiêu đến hoa viên nhỏ sau hành cung đọc sách uống trà, Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, “Lúc ấy tại sao không nói?”
Bùi Nghiêu buông quyển sách trong tay xuống, do dự một lát rồi nói: “Bệ hạ từng nói với tôi, bảo tôi phải cực kỳ thận trọng khi thảo luận các vấn đề chính trị với ngài, bởi vì lời nói và hành động của tôi có thể sẽ ảnh hướng đến quyết định của ngài, cho nên tôi…”
“Anh hiểu sai rồi, ý của Alston vốn là bảo anh phát biểu cách nhìn của anh trước mặt em nhiều một chút.” Alan buồn cười, “Ông ta thích anh, tin tưởng anh, cho rằng anh đủ bù đắp cho phần bén nhọn trong tác phong làm việc của em, không đề cập đến việc này, giữa chúng ta không cần để ý gì cả, nói thẳng là được.”
Bùi Nghiêu mím môi, thấp giọng nói: “Tôi không đồng ý với một số cách nhìn của Điện hạ Jenny lắm.”
Alan hiểu ra, gật đầu nói: “Nói tiếp đi.”
“Nhìn từ góc độ của Chủ tinh, chúng ta bỏ vốn xây dựng các loại công trình cho người dân Tara, để bọn họ được hưởng quyền lợi công dân Đế quốc nên có, nhìn có vẻ vô cùng tốt đẹp, nhưng nhìn từ góc độ của người dân Tara…” Lời tiếp theo không dễ nói lắm, Bùi Nghiêu do dự một thoáng rồi nói, “Theo cách nhìn của bọn họ, mọi hành động của chúng ta chính là, là…”
“Xâm lược.” Bùi Nghiêu không tiện nói, Alan lại chẳng có gì để đắn đo, nói thẳng, “Vốn dĩ chính là xâm lược… Năm xưa khi phân chia tinh vực người Tara lại không tham dự, Alston nói đó là lãnh thổ của ông ta thì chính là lãnh thổ của ông ta.”
Bùi Nghiêu thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Bởi vì bọn họ không có chính phủ, về lâu về dài tất cả mọi người đã ngầm thừa nhận bọn họ là một phần của Đế quốc, nhưng từ đầu đến cuối chúng ta chưa hề làm gì cho bọn họ, hiện giờ muốn chi trả cho bọn họ… cũng là vì xây dựng căn cứ.”
“Vậy cách nhìn của anh là gì? Bảo chúng ta bỏ miếng thịt béo này đi à? Nếu như để anh quyết định, anh cho rằng nên làm thế nào?” Alan sợ Bùi Nghiêu băn khoăn, dịu giọng đi một chút, “Đừng sợ, nói chơi thôi, người ra quyết định cuối cùng cũng không phải là chúng ta.”
Bùi Nghiêu lắc đầu nói: “Không phải bỏ, nhưng có thể áp dụng cách ôn hòa hơn, ít nhất trước hết đừng dùng vũ lực… Lúc trước quân nhân thuộc hạ của Thượng tướng Bark từng bắn chết không ít dân binh do dân bản địa nơi đó tụ tập thành, sau khi tin tức đưa ra gần như nghiêng về một phía bảo rằng dân Tara không biết tốt xấu, mưu đồ chống đối Chủ tinh, nhưng theo tôi thấy… Thật ra bọn họ đáng thương hơn, người dân Tara đã quen với lối sống lâu đời của họ, có lẽ chúng ta thấy vậy rất lạc hậu, nhưng nơi đó là thiên đường của bọn họ, không có ai muốn nhìn thấy cố hương của mình bị thay đổi khác hẳn hoàn toàn, hơn nữa… về bản chất hành động lần này đã là xâm lược mềm.”
Bùi Nghiêu cẩn thận nhìn Alan: “Tôi không ảnh hưởng gì đến ngài chứ?”
“Đừng dè dặt như vậy.” Alan cười nắm lấy tay Bùi Nghiêu, “Đương nhiên không, em rất vui mừng vì Thái tử phi của em có tấm lòng nhân từ, đương nhiên, nếu để em làm việc này, thái độ của em cũng không cứng rắn như Alston.”
Alan cười giảo hoạt: “Ít nhất ngoài mặt sẽ không, Alston dám hung hăng như thế chẳng qua là khi dễ người dân Tara không có điện đài mà thôi, nếu để bọn họ đưa tin, các nhà nhân quyền sẽ không để yên cho Alston.”
Bùi Nghiêu nở nụ cười, lại bổ sung: “Lời vừa nãy chỉ là chút cách hiểu phiến diện của bản thân tôi, không ở vị trí đó, tôi suy nghĩ không được toàn diện như Bệ hạ, Bệ hạ ra quyết sách vì đại cục, tôi vẫn còn dừng lại trong bố cục nhỏ của mình.”
“Anh thật sự đánh giá cao ông ta, ông ta chỉ đơn giản là thô bạo mà thôi.” Sau khi hiểu trọn cách nhìn của người yêu Alan hài lòng rồi, “Đọc sách tiếp đi, đến trưa chúng ta sẽ ăn cơm luôn trong hoa viên.”
Bùi Nghiêu gật đầu: “Vâng.”
Alan lười biếng tựa lên ghế mây, tùy tiện lật sách trong tay, không biết tại sao, từ lúc nãy trên bàn cơm trong lòng hắn đã loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra điểm mấu chốt, sau khi nói chuyện với Bùi Nghiêu cảm giác này lại không hề giảm bớt, Alan khẽ lắc đầu, lát nữa thừa lúc Bùi Nghiêu ngủ trưa hắn sẽ liên lạc với Bark vậy, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
—
Mặt của Bùi Nghiêu vèo một cái đỏ lên, tâm tình của Alan tốt thấy rõ, ngồi xuống nói mà mặt không đổi sắc tim không đập: “Làm rất nhiều chuyện, ngài hỏi chuyện trên giường hay chuyện dưới giường?”
[=)))))]
Lần này ngay cả phu nhân Jenny cũng ngượng ngùng, cô cười không tiếp lời nữa, Alan quay đầu nhẹ giọng nói với Bùi Nghiêu: “Ngồi đi… bánh táo cô làm rất ngon, nếm thử xem.”
“Vâng.”
Vốn Bùi Nghiêu đã lấy bánh mì nướng tôm, nghe câu này vội đặt xuống, cắt một miếng bánh táo bỏ vào trong đĩa của mình, phu nhân Jenny thấy thế lắc đầu thở dài: “Kỷ luật nghiêm minh, Alan… bình thường con đối xử với Thái tử phi Điện hạ của chúng ta hung dữ bao nhiêu, để ngài ấy sợ con đến thế.”
“Hung dữ?” Alan vừa cắt trứng chiên vừa lắc đầu bất đắc dĩ nói, “Con còn chưa từng lớn tiếng với ảnh, chỉ như thế này đã giữ quy củ với con, còn hung hả…”
Thân là Hoàng thất, thật ra phu nhân Jenny rất vui khi thấy Bùi Nghiêu hiểu chừng mực như vậy, hiện giờ Alan đã là Thái tử, tương lai còn sắp trở thành Hoàng đế của Đế quốc, dựa vào cách hắn cưng chiều Bùi Nghiêu, sợ rằng sau này Bùi Nghiêu muốn cái gì Alan cũng cho, đây tất nhiên là điều phu nhân Jenny không muốn thấy.
Tuy trong lòng phu nhân Jenny cũng rất thích Bùi Nghiêu, nhưng nếu so với lợi ích của Đế quốc thì hiển nhiên phu nhân Jenny nghiêng về cái sau hơn, chẳng qua cử chỉ hành vi của Bùi Nghiêu vẫn luôn làm cô cảm thấy vô cùng yên tâm, trong lòng phu nhân Jenny bình thản cười, đây chắc cũng là nguyên nhân Alston luôn rất xem trọng cặp đôi Alan và Bùi Nghiêu.
Mặc dù lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt phu nhân Jenny vẫn khuyên bảo Bùi Nghiêu: “Đừng mãi câu nệ như thế, ai cũng biết Alan chiều con, tùy hứng với nó chút cũng không sao.”
Bùi Nghiêu nở nụ cười không nói chuyện, Alan đem đĩa tráng miệng trước mặt mình đặt trước mặt Bùi Nghiêu, nói: “Đã nói bao nhiêu lần, ảnh có thể nghe thì tốt rồi… Đã tiễn mọi người tối qua đi ổn thỏa chưa?”
Câu sau của Alan là nói với quan lễ nghi, quan lễ nghi nghe vậy tiến đến trước một bước nói: “Vâng, quản gia ở phủ của các vị Điện hạ đã gọi điện trả lời rồi.”
“Cuối cùng cũng kết thúc giai đoạn này.” Phu nhân Jenny đồng cảm nhìn Bùi Nghiêu, cười hỏi, “Lúc đồng ý gả cho Alan không ngờ rằng sau này phải xử lý bao nhiêu chuyện phiền phức như vậy phải không? Thái tử phi Điện hạ đáng thương, sẽ không hối hận chứ?”
Alan đặt ly nước xuống cười trách: “Đừng chọc ảnh.”
Bùi Nghiêu có chút mất tự nhiên, thấp giọng nói: “Không… không hối hận.”
Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, thật sự không dời mắt đi được, phu nhân Jenny cảm thấy chịu không nổi nữa, bật cười nói: “Không xong rồi… ăn xong bữa sáng này cô cũng phải đi thôi.”
“Từ từ đã, mấy ngày nay tụi con nhận được không ít quà, đợi bọn họ ghi lại xong ngài chọn ra vài món ngài thích đi.” Alan nói với phu nhân Jenny, “Không ít thứ là châu báu, anh ấy cũng không dùng được.”
Phu nhân Jenny cười lắc đầu: “Không được, đợi sau này khi cô lại đến ở vài ngày hẵng nói đi… danh hiệu vợ chồng ân ái nhất Hoàng thất đã bị các con đoạt mất, chẳng lẽ còn phải ép cô ở đây xem các con khoe ân ái suốt sao?”
“Khoe à?” Alan cười với phu nhân Jenny, quay đầu nhìn quan lễ nghi, “Điện hạ Jenny không có thời gian, giúp cô chọn vài món, thuận tiện báo trước cho bọn họ chuẩn bị để tiễn Điện hạ Jenny đi.”
Quan lễ nghi gật đầu đi, phu nhân Jenny hài lòng cười cười, nghĩ một lát nói: “Đúng rồi… mấy ngày nay không hề nhìn thấy Thượng tướng Bark, phu nhân và con trai của ông ấy… ngay cả mấy cô cháu gái của ông ấy đều đến, chỉ không thấy ông ấy, gần đây Thượng tướng Bark bận chuyện gì? Ngay cả lễ sắc phong của cháu ngoại mình cũng vắng mặt.”
Alan khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Việc này con cũng không rõ lắm, hình như vẫn là việc ở sao Tara.”
Phu nhân Jenny khó hiểu hỏi: “Không phải đã xử lý xong vài tháng trước rồi à? Cô nhớ rất rõ, ngày các con công khai quan hệ Bệ hạ đã nói với cô, chẳng phải là dân bản địa bên kia không đồng ý cho quân đội đóng quân sao? Việc này lớn lắm à?”
Alan không tiếp lời, Bùi Nghiêu giải thích: “Khi con ở trong quân từng đến sao Tara một lần, mấy ngàn năm qua dân bản địa nơi ấy vẫn trong trạng thái không có chính phủ, chẳng qua hiếm khi có tranh chấp, khoáng sản trời ban cho sao Tara làm cho cuộc sống của bọn họ khá sung túc, cho nên có thể là bọn họ không muốn bị Đế quốc quản lý.”
“Nhưng nếu nhìn từ bản đồ sao thì bọn họ quả thật thuộc lãnh thổ của Đế quốc mà, không có lý do gì để không tiếp nhận sự sắp đặt của Đế quốc cả.” Phu nhân Jenny không chắc chắn nhìn Alan, “Cô nhớ từng nghe Alston nói, tuy nơi đó ở tinh hệ phía xa, nhưng cũng nằm trong tinh vực của chúng ta phải không?”
Alan gật đầu: “Vâng, dựa theo phân chia tinh vực thì không có vấn đề gì, chẳng qua địa hình ở đó vô cùng phức tạp, ngoại trừ thời chiến loạn thì rất ít người đến đấy, theo con biết đến bây giờ sự hiểu biết về địa hình địa mạo và văn hóa của chúng ta đối với nơi đó vẫn còn chững lại ở mức quân trinh sát thăm dò được khi chiến tranh với Restine năm xưa — Vào lúc ấy nơi đó là một trạm trung chuyển của quân đội chúng ta, rất quan trọng trong thời chiến, đến thời kỳ hòa bình thì trông có vẻ không mấy quan trọng, nếu không phải ở đó có khoáng sản phong phú thì Alston căn bản không nhớ nổi vùng lãnh thổ xa xôi kia của mình.”
“Cô cũng nghe nói đến khoáng sản ở đó, nghe đâu là vô cùng hấp dẫn.” Phu nhân Jenny cười, “Hình như Bệ hạ muốn xây dựng căn cứ, sau này thành lập luôn xưởng công nghiệp quân sự tại đấy, vậy rất tốt nha, lấy tài nguyên tại chỗ, giảm đi không ít chi phí phụ, còn có thể bí mật làm ra các loại quân dụng, thật sự hoàn mỹ.”
“Nhưng dân bản địa không đồng ý.” Alan buông dao ăn xuống, cười, “Chắc bọn họ vẫn thích cuộc sống nhàn nhã của mình trước đây.”
Phu nhân Jenny khó hiểu cười nói: “Tại sao không đồng ý chứ? Chúng ta giúp bọn họ quy hoạch, nâng đỡ bọn họ phát triển, tạo ra cho bọn họ nhiều chức vị hơn, quan trọng nhất là sau khi thành lập quan hệ qua lại thuận lợi với Chủ tinh bọn họ có thể sống tốt hơn, còn có thể bước ra thế giới bên ngoài, đi đến mọi nơi.”
Bùi Nghiêu mấp máy môi không nói gì, Alan nhạy cảm nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Bùi Nghiêu, cười kết thúc chủ đề này: “Chẳng qua cách nhìn nhận vấn đề không giống nhau, những chuyện này để ông ngoại đau đầu là được rồi.”
Phu nhân Jenny cười cười: “Phải… vì việc này mà ngay cả chuyện quan trọng của cháu mình còn lỡ mất, xem ra thật sự làm cho người ta đau đầu, ai… cô nhớ mấy tháng trước ông ấy đã từng xung đột với dân bản địa bên đấy, Thượng tướng đáng thương, lớn tuổi rồi nhưng vẫn phải đến tinh hệ phía xa xử lý mấy chuyện này.”
Alan bất đắc dĩ cười nói: “Xin đừng mãi nhắc con nhớ về ngày đó, chính là ngày Bettina dụ dỗ Bùi Nghiêu, muốn tặng đứa cháu dẫn đường của mình cho Bùi Nghiêu.”
Phu nhân Jenny giật mình nhớ lại, vội vàng nhận lỗi, rất nhanh chủ đề đã bị đưa sang một hướng khác…
“Vừa nãy lúc ăn sáng muốn nói lại thôi là muốn nói cái gì?” Sau khi tiễn phu nhân Jenny đi Alan rũ bỏ hết mọi công việc, dẫn Bùi Nghiêu đến hoa viên nhỏ sau hành cung đọc sách uống trà, Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, “Lúc ấy tại sao không nói?”
Bùi Nghiêu buông quyển sách trong tay xuống, do dự một lát rồi nói: “Bệ hạ từng nói với tôi, bảo tôi phải cực kỳ thận trọng khi thảo luận các vấn đề chính trị với ngài, bởi vì lời nói và hành động của tôi có thể sẽ ảnh hướng đến quyết định của ngài, cho nên tôi…”
“Anh hiểu sai rồi, ý của Alston vốn là bảo anh phát biểu cách nhìn của anh trước mặt em nhiều một chút.” Alan buồn cười, “Ông ta thích anh, tin tưởng anh, cho rằng anh đủ bù đắp cho phần bén nhọn trong tác phong làm việc của em, không đề cập đến việc này, giữa chúng ta không cần để ý gì cả, nói thẳng là được.”
Bùi Nghiêu mím môi, thấp giọng nói: “Tôi không đồng ý với một số cách nhìn của Điện hạ Jenny lắm.”
Alan hiểu ra, gật đầu nói: “Nói tiếp đi.”
“Nhìn từ góc độ của Chủ tinh, chúng ta bỏ vốn xây dựng các loại công trình cho người dân Tara, để bọn họ được hưởng quyền lợi công dân Đế quốc nên có, nhìn có vẻ vô cùng tốt đẹp, nhưng nhìn từ góc độ của người dân Tara…” Lời tiếp theo không dễ nói lắm, Bùi Nghiêu do dự một thoáng rồi nói, “Theo cách nhìn của bọn họ, mọi hành động của chúng ta chính là, là…”
“Xâm lược.” Bùi Nghiêu không tiện nói, Alan lại chẳng có gì để đắn đo, nói thẳng, “Vốn dĩ chính là xâm lược… Năm xưa khi phân chia tinh vực người Tara lại không tham dự, Alston nói đó là lãnh thổ của ông ta thì chính là lãnh thổ của ông ta.”
Bùi Nghiêu thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Bởi vì bọn họ không có chính phủ, về lâu về dài tất cả mọi người đã ngầm thừa nhận bọn họ là một phần của Đế quốc, nhưng từ đầu đến cuối chúng ta chưa hề làm gì cho bọn họ, hiện giờ muốn chi trả cho bọn họ… cũng là vì xây dựng căn cứ.”
“Vậy cách nhìn của anh là gì? Bảo chúng ta bỏ miếng thịt béo này đi à? Nếu như để anh quyết định, anh cho rằng nên làm thế nào?” Alan sợ Bùi Nghiêu băn khoăn, dịu giọng đi một chút, “Đừng sợ, nói chơi thôi, người ra quyết định cuối cùng cũng không phải là chúng ta.”
Bùi Nghiêu lắc đầu nói: “Không phải bỏ, nhưng có thể áp dụng cách ôn hòa hơn, ít nhất trước hết đừng dùng vũ lực… Lúc trước quân nhân thuộc hạ của Thượng tướng Bark từng bắn chết không ít dân binh do dân bản địa nơi đó tụ tập thành, sau khi tin tức đưa ra gần như nghiêng về một phía bảo rằng dân Tara không biết tốt xấu, mưu đồ chống đối Chủ tinh, nhưng theo tôi thấy… Thật ra bọn họ đáng thương hơn, người dân Tara đã quen với lối sống lâu đời của họ, có lẽ chúng ta thấy vậy rất lạc hậu, nhưng nơi đó là thiên đường của bọn họ, không có ai muốn nhìn thấy cố hương của mình bị thay đổi khác hẳn hoàn toàn, hơn nữa… về bản chất hành động lần này đã là xâm lược mềm.”
Bùi Nghiêu cẩn thận nhìn Alan: “Tôi không ảnh hưởng gì đến ngài chứ?”
“Đừng dè dặt như vậy.” Alan cười nắm lấy tay Bùi Nghiêu, “Đương nhiên không, em rất vui mừng vì Thái tử phi của em có tấm lòng nhân từ, đương nhiên, nếu để em làm việc này, thái độ của em cũng không cứng rắn như Alston.”
Alan cười giảo hoạt: “Ít nhất ngoài mặt sẽ không, Alston dám hung hăng như thế chẳng qua là khi dễ người dân Tara không có điện đài mà thôi, nếu để bọn họ đưa tin, các nhà nhân quyền sẽ không để yên cho Alston.”
Bùi Nghiêu nở nụ cười, lại bổ sung: “Lời vừa nãy chỉ là chút cách hiểu phiến diện của bản thân tôi, không ở vị trí đó, tôi suy nghĩ không được toàn diện như Bệ hạ, Bệ hạ ra quyết sách vì đại cục, tôi vẫn còn dừng lại trong bố cục nhỏ của mình.”
“Anh thật sự đánh giá cao ông ta, ông ta chỉ đơn giản là thô bạo mà thôi.” Sau khi hiểu trọn cách nhìn của người yêu Alan hài lòng rồi, “Đọc sách tiếp đi, đến trưa chúng ta sẽ ăn cơm luôn trong hoa viên.”
Bùi Nghiêu gật đầu: “Vâng.”
Alan lười biếng tựa lên ghế mây, tùy tiện lật sách trong tay, không biết tại sao, từ lúc nãy trên bàn cơm trong lòng hắn đã loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra điểm mấu chốt, sau khi nói chuyện với Bùi Nghiêu cảm giác này lại không hề giảm bớt, Alan khẽ lắc đầu, lát nữa thừa lúc Bùi Nghiêu ngủ trưa hắn sẽ liên lạc với Bark vậy, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
—
/134
|