Bụi mù tán đi, để lộ ra một đạo thân ảnh phi thường chật vật đang run rẩy đứng ở đó.
Giờ phút này, Hoàng Thiếu Phong bộ dạng có thể nói là thảm đến cực điểm, trên thân có một đạo kiếm thương kéo dài từ vai đến tận thắt lưng, máu tươi đổ ra nhuộm đỏ cả y phục.
Thảm nhất chính là, một cánh tay của hắn cũng bị chém đứt, bất quá nếu không phải như vậy, đầu lâu đã bị trảm phá rồi, ít nhất vẫn còn giữ được nửa cái mạng.
-Khụ ! Khụ !
Hoàng Thiếu Phong không ngừng khục huyết, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn khó có thể tin nhìn Vương Hạo Thần.
Hắn lại bị một kẻ trong mắt hắn trước đó không khác gì con kiến hôi làm cho bị thương đến mức này ?
Hoàng Thiếu Phong đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, thế nhưng toàn thân đau đớn lại truyền đến cảm giác vô lực, thương thể nặng chưa từng có khiến cho thần trí của hắn có chút mơ hồ, rốt cuộc không chống cự nổi mà ngã xuống trên mặt đất, một tia thanh minh cuối cùng cũng mất đi.
-Thiếu tông chủ !
Đến lúc này, Hoàng Uyên mới từ trong sửng sờ tỉnh lại, cũng mặc kệ Tiểu Long, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Hoàng Thiếu Phong bên người.
Bảo vệ Hoàng Thiếu Phong là nhiệm vụ của hắn, nếu như đối phương ở nơi này, hắn quay về Tử Dương Tông cũng đừng mong sống sót.
Công bằng mà nói, lấy Hoàng Thiếu Phong thực lực, nếu như là chính diện quyết đấu, coi như ba cái Vương Hạo Thần cũng đánh không lại hắn, thế nhưng hắn lại quá mức tự tin, để cho đối phương có đủ thời gian tung ra một kích mạnh nhất, hơn nữa người đó hết lần này đến lần khác lại là Vương Hạo Thần, người sở hữu Táng Thiên kiếm thuật kinh thiên động địa.
Trên chiến trường, không có chỗ cho sai lầm, Hoàng Thiếu Phong đơn giản là tự bắn vào chân mình, bị sự tự tin của mình hại.
Đồng Tĩnh Vân ở phía xa đờ đẫn nhìn lấy một màn này, chỉ ít phút trước đó, nam nhân của nàng càng đang kiêu ngạo không bì ai nổi, lúc này đó như chó chết nằm ở trên mặt đất, mà kẻ gây ra chuyện này, lại là một nam nhân đã bị nàng vứt bỏ.
Đồng Tĩnh Vân cảm giác bản thân mình ăn phải con ruồi, trong lòng có phức tạp, có tức giận, cũng có hận thù, nhưng lại không biết phải nói gì mới tốt.
Hoàng Uyên cấp tức lấy đan dược bỏ vào miệng Hoàng Thiếu Phong, một bên lại dùng hùng hậu nguyên khí bảo vệ tâm mạch của người sau.
Tốn không ít công sức, hắn mới đảm bảo rằng Hoàng Thiếu Phong tính mạng tạm thời không lo.
Bất quá nếu như muốn trị thương triệt để, đồng thời không để lại di chứng, chỉ có về Tử Dương Tông mới có khả năng làm được.
Hoàng Uyên không dám chậm trễ, vội vàng nắm lấy Hoàng Thiếu Phong rời đi, bất quá ánh mắt lại tập trung vào Vương Hạo Thần đang cách đó không xa, trong mắt loé lên một vệt tàn nhẫn, đột nhiên vung chưởng toàn lực đánh về phía Vương Hạo Thần.
Hắn không có quên, kẻ khiến cho Hoàng Thiếu Phong ra nông nổi này chính là Vương Hạo Thần, mà lúc này hắn không thể chiến tiếp, vì thế chỉ có thể tranh thủ cơ hội hiếm có này diệt sát đối phương, xem như là vì Hoàng Thiếu Phong đòi lại một cái công đạo.
Vương Hạo Thần thi triển Thương Sinh Vẫn một kiếm về sau, thể nội nguyên khí hoàn toàn bị rút sạch, ngay cả nhục nhân đều phải chịu áp lực cực lớn dẫn đến kiệt sức, lúc này căn bản không nhấc nổi một ngón tay.
Lại nói, coi như hắn ở lúc toàn thịnh, cũng không có cách nào ngăn cản một kích của Hoàng Uyên.
Bất quá, Vương Hạo Thần trong lòng mảy may không có lo lắng, bởi vì đã có một đạo thân ảnh khổng lồ chắn trước mặt hắn, đem hắn bảo hộ ở phía sau.
Tiểu Long nãy giờ vẫn một mực nhìn chằm chằm Hoàng Uyên, lúc này thấy đối phương xuất thủ liền lập tức xuất hiện thay Vương Hạo Thần đỡ lấy một kích này.
Lấy thực lực Tiểu Long, đỡ một chưởng của Hoàng Uyên là việc rất đơn giản, chỉ thấy nó vung lên một cái long thủ, trực tiếp đánh chưởng ảnh đánh nát.
Hoàng Uyên đánh lén không thành cũng không có tiếp tục xuất thủ, sợ dư ba chiến đấu ảnh hưởng đến Hoàng Thiếu Phong đang trọng thương.
Lúc này, Hình gia ba huynh đệ cũng trở lại bên người Vương Hạo Thần, ánh mắt cảnh giác nhìn Đồng Vô Lệ.
Ba người họ khí tức có chút không ổn định, một trận chiến vừa rồi bọn hắn cũng không chiếm được tiện nghi.
-Tiểu Long ! Chúng ta đi !
Vương Hạo Thần hữu khí vô lực nói, lúc này hắn thực sự có thể ngất đi bất cứ lúc nào, chẳng qua là dựa vào ý chí chống đỡ đến hiện tại.
Tiểu Long hiểu ý, lập tức đem hắn ôm lấy, nhanh chóng rời đi.
Hình gia ba huynh đệ do dự một chút, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa dù sao có Đồng Vô Lệ và Hoàng Uyên ở đây, bọn hắn căn bản không thể tìm Đồng Thiên Tân tính sổ.
Lại nói, ban đầu ba người bọn họ đã cho rằng chính mình khó thoát tai kiếp, không ngờ cuối cùng lại có thể giữ được mạng an toàn rời đi, vậy đã có thể xem là vạn hạnh.
Dù sao còn núi xanh lo gì không có củi đốt, lúc này rời đi, về sau tìm Đồng gia tính sổ cũng không muộn.
Đồng Vô Lệ muốn ngăn cản, thế nhưng lại thấy Hoàng Uyên tựa hồ không có ý định xuất thủ, vì thế cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Hoàng Uyên lúc này nào có tâm trạng tiếp tục chiến đấu, hắn nhất định phải mang Hoàng Thiếu Phong quay về Tử Dương Tông trị thương, nếu như vì chậm trễ mà khiến cho vết thương ác hoá, vậy hắn không chết cũng bị mất một lớp.
-Vô Lệ ! Xin lỗi vì ta không giúp được ngươi, bất quá ngươi yên tâm, Tử Dương Tông ta nhất định sẽ toàn lực điều tra thân phận của tiểu tử kia, nhất định sẽ để hắn chết không có chỗ chôn !
Hoàng Uyên đối với Đồng Vô Lệ nói.
Người ta đã nói như vậy, Đồng Vô Lệ còn có thể nói gì, lửa giận không thể phát tác, chỉ có thể gật đầu xem như tán thành.
Hoàng Uyên cũng không quá để ý đến ý kiến của Đồng Vô Lệ, lại nhìn Đồng Tĩnh Vân ở một bên nói :
-Bây giờ ta phải lập tức đưa thiếu tông chủ quay về tông môn trị thương ! Ngươi có muốn đi cùng không ?
Hoàng Uyên sao lại không biết Đồng Tĩnh Vân và Hoàng Thiếu Phong quan hệ, mà lấy bản tính của Hoàng Thiếu Phong, nữ nhân của hắn tất nhiên phải ở bên cạnh hắn, vì thế Hoàng Uyên cho dù thế nào cũng phải mang theo Đồng Tĩnh Vân đi đến Tử Dương Tông.
Đồng Tĩnh Vân từ nãy đến giờ vẫn còn cảm giác chính mình đang nằm mơ, lúc này nghe Hoàng Uyên nói vậy mới tỉnh lại, nàng còn đang phân vân chưa kịp đáp lời, Đồng Vô Lệ đã nói thay :
-Tĩnh Vân ! Đây là hảo ý của Hoàng huynh, ngươi không nên từ chối ! Lại nói, Hoàng thiếu sau khi tỉnh lại có lẽ cũng cần có ngươi ở bên cạnh !
Đồng Tĩnh Vân tựa hồ cũng biết bản thân mình không có lựa chọn, đến mức thúc thúc của mình đã nói đến như vậy, nàng còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đồng ý.
Hoàng Uyên thời gian cấp bách chỉ qua loa tạm biệt Đồng Vô Lệ vài câu, sau đó liền mang theo Hoàng Thiếu Phong và Đồng Tĩnh Vân nhanh chóng rời đi, căn bản không dám châm trễ.
Đồng Vô Lệ không thể rời đi, Đồng gia lúc này đang ở trong giai đoạn vô cùng khó khăn, không chỉ mất đi đại lượng cao thủ, thái thượng trưởng lão cũng tử trận, gia chủ thì trọng thương chưa lành, cả gia tộc chỉ còn có thể dựa vào một mình hắn chống đỡ, nếu như lúc này hắn cũng rời đi, vậy Đồng gia sẽ lập tức rối loạn.
-Ai ! Đại ca, có lẽ bây giờ ngươi rất hối hận về quyết định trước đó của mình đi a ?
Đồng Vô Lệ còn lại một mình, liền không nhịn được mà thở dài một hơi.
Trước đó hắn không tán thành việc Đồng gia hạ sát thủ với Vương Hạo Thần, bất quá bởi vì Đồng Thiên Tân là gia chủ, Đồng Vô Lệ không thể không theo, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là một trong những quyết định sai lầm nhất trong đời Đồng Thiên Tân.
Nếu như Đồng Thiên Tân không phái người truy đuổi Vương Hạo Thần ý muốn diệt cỏ tận gốc, mọi việc sẽ không xảy ra nhiều biến số như vậy.
Không nói những thứ khác, Hình Thiên và Hình Địa chắc chắn không có khả năng thoát thân, gia tộc cũng không mất đi nhiều cao thủ như vậy, mà Đồng Tĩnh Vân cũng không phải nhanh như vậy đi tới Tử Dương Tông làm thiếp.
Đồng Vô Lệ để cho Đồng Tĩnh Vân đi theo Hoàng Uyên cũng là có tư tâm, lúc đó Đồng gia chỉ dựa vào một mình hắn chống đỡ là rất khó khăn, nhất định phải tìm thêm trợ lực, vì thế hắn chỉ có thể để Đồng Tĩnh Vân đến Tử Dương Tông, cho dù làm như vậy sẽ khiến cho giá trị của người sau ở trong mắt Tử Dương Tông hạ xuống rất nhiều, thế nhưng lúc này không có cách nào khác, vì gia tộc, Đồng Tĩnh Vân nhất định phải hi sinh.
Vì thế mới nói, quyết định trước đó của Đồng Thiên Tân là sai lầm đến mức nào, nếu như thời gian có thê quay lại, Đồng Vô Lệ nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp ngăn cản người trước làm như vậy, bất quá lúc này nói gì cũng đều đã quá muộn.
Giờ phút này, Hoàng Thiếu Phong bộ dạng có thể nói là thảm đến cực điểm, trên thân có một đạo kiếm thương kéo dài từ vai đến tận thắt lưng, máu tươi đổ ra nhuộm đỏ cả y phục.
Thảm nhất chính là, một cánh tay của hắn cũng bị chém đứt, bất quá nếu không phải như vậy, đầu lâu đã bị trảm phá rồi, ít nhất vẫn còn giữ được nửa cái mạng.
-Khụ ! Khụ !
Hoàng Thiếu Phong không ngừng khục huyết, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn khó có thể tin nhìn Vương Hạo Thần.
Hắn lại bị một kẻ trong mắt hắn trước đó không khác gì con kiến hôi làm cho bị thương đến mức này ?
Hoàng Thiếu Phong đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, thế nhưng toàn thân đau đớn lại truyền đến cảm giác vô lực, thương thể nặng chưa từng có khiến cho thần trí của hắn có chút mơ hồ, rốt cuộc không chống cự nổi mà ngã xuống trên mặt đất, một tia thanh minh cuối cùng cũng mất đi.
-Thiếu tông chủ !
Đến lúc này, Hoàng Uyên mới từ trong sửng sờ tỉnh lại, cũng mặc kệ Tiểu Long, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Hoàng Thiếu Phong bên người.
Bảo vệ Hoàng Thiếu Phong là nhiệm vụ của hắn, nếu như đối phương ở nơi này, hắn quay về Tử Dương Tông cũng đừng mong sống sót.
Công bằng mà nói, lấy Hoàng Thiếu Phong thực lực, nếu như là chính diện quyết đấu, coi như ba cái Vương Hạo Thần cũng đánh không lại hắn, thế nhưng hắn lại quá mức tự tin, để cho đối phương có đủ thời gian tung ra một kích mạnh nhất, hơn nữa người đó hết lần này đến lần khác lại là Vương Hạo Thần, người sở hữu Táng Thiên kiếm thuật kinh thiên động địa.
Trên chiến trường, không có chỗ cho sai lầm, Hoàng Thiếu Phong đơn giản là tự bắn vào chân mình, bị sự tự tin của mình hại.
Đồng Tĩnh Vân ở phía xa đờ đẫn nhìn lấy một màn này, chỉ ít phút trước đó, nam nhân của nàng càng đang kiêu ngạo không bì ai nổi, lúc này đó như chó chết nằm ở trên mặt đất, mà kẻ gây ra chuyện này, lại là một nam nhân đã bị nàng vứt bỏ.
Đồng Tĩnh Vân cảm giác bản thân mình ăn phải con ruồi, trong lòng có phức tạp, có tức giận, cũng có hận thù, nhưng lại không biết phải nói gì mới tốt.
Hoàng Uyên cấp tức lấy đan dược bỏ vào miệng Hoàng Thiếu Phong, một bên lại dùng hùng hậu nguyên khí bảo vệ tâm mạch của người sau.
Tốn không ít công sức, hắn mới đảm bảo rằng Hoàng Thiếu Phong tính mạng tạm thời không lo.
Bất quá nếu như muốn trị thương triệt để, đồng thời không để lại di chứng, chỉ có về Tử Dương Tông mới có khả năng làm được.
Hoàng Uyên không dám chậm trễ, vội vàng nắm lấy Hoàng Thiếu Phong rời đi, bất quá ánh mắt lại tập trung vào Vương Hạo Thần đang cách đó không xa, trong mắt loé lên một vệt tàn nhẫn, đột nhiên vung chưởng toàn lực đánh về phía Vương Hạo Thần.
Hắn không có quên, kẻ khiến cho Hoàng Thiếu Phong ra nông nổi này chính là Vương Hạo Thần, mà lúc này hắn không thể chiến tiếp, vì thế chỉ có thể tranh thủ cơ hội hiếm có này diệt sát đối phương, xem như là vì Hoàng Thiếu Phong đòi lại một cái công đạo.
Vương Hạo Thần thi triển Thương Sinh Vẫn một kiếm về sau, thể nội nguyên khí hoàn toàn bị rút sạch, ngay cả nhục nhân đều phải chịu áp lực cực lớn dẫn đến kiệt sức, lúc này căn bản không nhấc nổi một ngón tay.
Lại nói, coi như hắn ở lúc toàn thịnh, cũng không có cách nào ngăn cản một kích của Hoàng Uyên.
Bất quá, Vương Hạo Thần trong lòng mảy may không có lo lắng, bởi vì đã có một đạo thân ảnh khổng lồ chắn trước mặt hắn, đem hắn bảo hộ ở phía sau.
Tiểu Long nãy giờ vẫn một mực nhìn chằm chằm Hoàng Uyên, lúc này thấy đối phương xuất thủ liền lập tức xuất hiện thay Vương Hạo Thần đỡ lấy một kích này.
Lấy thực lực Tiểu Long, đỡ một chưởng của Hoàng Uyên là việc rất đơn giản, chỉ thấy nó vung lên một cái long thủ, trực tiếp đánh chưởng ảnh đánh nát.
Hoàng Uyên đánh lén không thành cũng không có tiếp tục xuất thủ, sợ dư ba chiến đấu ảnh hưởng đến Hoàng Thiếu Phong đang trọng thương.
Lúc này, Hình gia ba huynh đệ cũng trở lại bên người Vương Hạo Thần, ánh mắt cảnh giác nhìn Đồng Vô Lệ.
Ba người họ khí tức có chút không ổn định, một trận chiến vừa rồi bọn hắn cũng không chiếm được tiện nghi.
-Tiểu Long ! Chúng ta đi !
Vương Hạo Thần hữu khí vô lực nói, lúc này hắn thực sự có thể ngất đi bất cứ lúc nào, chẳng qua là dựa vào ý chí chống đỡ đến hiện tại.
Tiểu Long hiểu ý, lập tức đem hắn ôm lấy, nhanh chóng rời đi.
Hình gia ba huynh đệ do dự một chút, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa dù sao có Đồng Vô Lệ và Hoàng Uyên ở đây, bọn hắn căn bản không thể tìm Đồng Thiên Tân tính sổ.
Lại nói, ban đầu ba người bọn họ đã cho rằng chính mình khó thoát tai kiếp, không ngờ cuối cùng lại có thể giữ được mạng an toàn rời đi, vậy đã có thể xem là vạn hạnh.
Dù sao còn núi xanh lo gì không có củi đốt, lúc này rời đi, về sau tìm Đồng gia tính sổ cũng không muộn.
Đồng Vô Lệ muốn ngăn cản, thế nhưng lại thấy Hoàng Uyên tựa hồ không có ý định xuất thủ, vì thế cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Hoàng Uyên lúc này nào có tâm trạng tiếp tục chiến đấu, hắn nhất định phải mang Hoàng Thiếu Phong quay về Tử Dương Tông trị thương, nếu như vì chậm trễ mà khiến cho vết thương ác hoá, vậy hắn không chết cũng bị mất một lớp.
-Vô Lệ ! Xin lỗi vì ta không giúp được ngươi, bất quá ngươi yên tâm, Tử Dương Tông ta nhất định sẽ toàn lực điều tra thân phận của tiểu tử kia, nhất định sẽ để hắn chết không có chỗ chôn !
Hoàng Uyên đối với Đồng Vô Lệ nói.
Người ta đã nói như vậy, Đồng Vô Lệ còn có thể nói gì, lửa giận không thể phát tác, chỉ có thể gật đầu xem như tán thành.
Hoàng Uyên cũng không quá để ý đến ý kiến của Đồng Vô Lệ, lại nhìn Đồng Tĩnh Vân ở một bên nói :
-Bây giờ ta phải lập tức đưa thiếu tông chủ quay về tông môn trị thương ! Ngươi có muốn đi cùng không ?
Hoàng Uyên sao lại không biết Đồng Tĩnh Vân và Hoàng Thiếu Phong quan hệ, mà lấy bản tính của Hoàng Thiếu Phong, nữ nhân của hắn tất nhiên phải ở bên cạnh hắn, vì thế Hoàng Uyên cho dù thế nào cũng phải mang theo Đồng Tĩnh Vân đi đến Tử Dương Tông.
Đồng Tĩnh Vân từ nãy đến giờ vẫn còn cảm giác chính mình đang nằm mơ, lúc này nghe Hoàng Uyên nói vậy mới tỉnh lại, nàng còn đang phân vân chưa kịp đáp lời, Đồng Vô Lệ đã nói thay :
-Tĩnh Vân ! Đây là hảo ý của Hoàng huynh, ngươi không nên từ chối ! Lại nói, Hoàng thiếu sau khi tỉnh lại có lẽ cũng cần có ngươi ở bên cạnh !
Đồng Tĩnh Vân tựa hồ cũng biết bản thân mình không có lựa chọn, đến mức thúc thúc của mình đã nói đến như vậy, nàng còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đồng ý.
Hoàng Uyên thời gian cấp bách chỉ qua loa tạm biệt Đồng Vô Lệ vài câu, sau đó liền mang theo Hoàng Thiếu Phong và Đồng Tĩnh Vân nhanh chóng rời đi, căn bản không dám châm trễ.
Đồng Vô Lệ không thể rời đi, Đồng gia lúc này đang ở trong giai đoạn vô cùng khó khăn, không chỉ mất đi đại lượng cao thủ, thái thượng trưởng lão cũng tử trận, gia chủ thì trọng thương chưa lành, cả gia tộc chỉ còn có thể dựa vào một mình hắn chống đỡ, nếu như lúc này hắn cũng rời đi, vậy Đồng gia sẽ lập tức rối loạn.
-Ai ! Đại ca, có lẽ bây giờ ngươi rất hối hận về quyết định trước đó của mình đi a ?
Đồng Vô Lệ còn lại một mình, liền không nhịn được mà thở dài một hơi.
Trước đó hắn không tán thành việc Đồng gia hạ sát thủ với Vương Hạo Thần, bất quá bởi vì Đồng Thiên Tân là gia chủ, Đồng Vô Lệ không thể không theo, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là một trong những quyết định sai lầm nhất trong đời Đồng Thiên Tân.
Nếu như Đồng Thiên Tân không phái người truy đuổi Vương Hạo Thần ý muốn diệt cỏ tận gốc, mọi việc sẽ không xảy ra nhiều biến số như vậy.
Không nói những thứ khác, Hình Thiên và Hình Địa chắc chắn không có khả năng thoát thân, gia tộc cũng không mất đi nhiều cao thủ như vậy, mà Đồng Tĩnh Vân cũng không phải nhanh như vậy đi tới Tử Dương Tông làm thiếp.
Đồng Vô Lệ để cho Đồng Tĩnh Vân đi theo Hoàng Uyên cũng là có tư tâm, lúc đó Đồng gia chỉ dựa vào một mình hắn chống đỡ là rất khó khăn, nhất định phải tìm thêm trợ lực, vì thế hắn chỉ có thể để Đồng Tĩnh Vân đến Tử Dương Tông, cho dù làm như vậy sẽ khiến cho giá trị của người sau ở trong mắt Tử Dương Tông hạ xuống rất nhiều, thế nhưng lúc này không có cách nào khác, vì gia tộc, Đồng Tĩnh Vân nhất định phải hi sinh.
Vì thế mới nói, quyết định trước đó của Đồng Thiên Tân là sai lầm đến mức nào, nếu như thời gian có thê quay lại, Đồng Vô Lệ nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp ngăn cản người trước làm như vậy, bất quá lúc này nói gì cũng đều đã quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/286
|