Vương Hạo Thần ở chỗ Tống Nhất Phàm khá lâu, nửa năm không gặp, hai người có rất nhiều chuyện để nói.
Vương Hạo Thần ngỏ ý muốn nhờ Tống Nhất Phàm sắp xếp chỗ ở cho Hình Giới, Bạch Linh và Trương Liêu, cả Thiên Sinh Môn, cũng chỉ có Tống Nhất Phàm là người hắn có thể nhờ cậy chuyện này.
Đối với Tống Nhất Phàm thì những chuyện này căn bản không đáng kể, Minh Thiên Phong không thiếu phong ốc dư thừa, nếu như không phải trước đây Tiêu Hàn Dư ghét cay ghét đắng Vương Hạo Thần, người sau cũng không đến nổi đến chỗ ở tử tế cũng không có.
Làm xong mọi chuyện, Tống Nhất Phàm liền nhận được tin tức từ Nhạc Thi Dao gửi tới, thần sắc lập tức biến thành kinh ngạc, nhìn Vương Hạo Thần nói :
-Tiểu sư đệ ! Ngươi cùng ta đi Lôi Ngục Phong một chuyến !
Vương Hạo Thần mặc dù không hiểu chuyện gì, bất quá vẫn là đáp ứng.
Hắn đối với Hình Giới, Bạch Linh, Trương Liêu nói mấy câu, sau đó liền cùng Tống Nhất Phàm hướng Lôi Ngục Phong chạy tới.
Lôi Ngục Phong thực lực tại trong lục phong chỉ có thể tính là trung hạ, dường cũng chỉ mạnh hơn Minh Thiên Phong, đối mặt với tứ phong còn lại không có bao nhiêu ưu thế.
Bất quá Lôi Ngục Phong là nơi mà thái thượng trưởng lão Lữ Thuần Quân tu luyện khi còn là một đệ tử.
Không nhiều người biết Lữ Thuần Quân bế quan ở đâu, thế nhưng phần lớn đều có thể đoán được vị trí hẳn là ở Lôi Ngục Phong.
Lôi Ngục Phong cảnh vật rất đơn sơ, so với Minh Thiên Phong quả thực là một trời một vực, Tống Nhất Phàm dẫn Vương Hạo Thần đi tới chỗ mà Nhạc Thi Dao đã nói với hắn, trên đường cũng không gặp phải Lôi Ngục Phong đệ tử.
Khi hai người đi đến nơi, Nhạc Thi Dao cũng không có ở đó, ngược lại có một nam tử trẻ tuổi đang đứng đó, bộ dạng dường như là đang chờ họ.
Nam tử kia niên kỷ còn rất trẻ, đoán chừng so với Vương Hạo Thần tương tự hoặc là lớn hơn 1, 2 tuổi, toàn thân vận một bộ y phục màu xanh lục, dung mạo tuấn tú ôn nhã, lưng đeo một thanh bảo kiếm, tựa như một vị thiếu niên kiếm tông.
Thanh y nam tử thấy hai người xuất hiện, liền tiến tới đối với hai người lịch thiệp chắp tay nói :
-Tại hạ Tư Mộ Liêm, đợi hai vị đã lâu !
Vương Hạo Thần và Tống Nhất Phàm hoàn lễ, Tống Nhất Phàm tiến lên nói với Tư Mộ Liêm mấy câu, trước tiên làm rõ tình hình.
Vương Hạo Thần ở một bên đánh giá nam tử mới gặp, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Tư Mộ Liêm niên kỷ còn rất trẻ, nhưng Vương Hạo Thần lại nhìn không thấu tu vi của hắn, người này tựa như tiềm long tại uyên, thâm tàng bất lộ, theo cảm nhận của Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm tu vi có lẽ chưa bằng Tống Nhất Phàm, nhưng cũng không thua kém quá nhiều, ở độ tuổi này của hắn mà đã có thể có được thực lực như vậy, tại Thiên Sinh Môn chắc chắn là thiên tài hàng đầu.
Thiên Sinh Môn không hổ là Đông Hoa hoàng triều ngũ đại tông môn một trong, thiên tài yêu nghiệt tầng tầng lớp lớp, lão hổ tuy bệnh vẫn còn năng lực không giống bình thường.
Tống Nhất Phàm trò chuyện với Tư Mộ Liêm một lúc, sau đó quay lại nói với Vương Hạo Thần :
-Tiểu sư đệ, sư nương chỉ để cho một mình đệ đến gặp nàng, Tư Mộ huynh sẽ dẫn đệ đến chỗ nàng ! Ta quay về trước !
Vương Hạo Thần gật đầu, nói :
-Đa ta đại sư huynh ! Sau khi ta về chúng ta lại tiếp tục nói chuyện !
-Ha ha ! Được rồi, đệ mau đi đi, đừng để sư nương đợi lâu !
Tống Nhất Phàm cười nói một tiếng, sau đó liền rời đi, để lại Vương Hạo Thần với Tư Mộ Liêm.
-Sư đệ ! Mời đi theo ta !
Tư Mộ Liêm tuy rằng tu vi cao hơn Vương Hạo Thần nhiều, thế nhưng thái đội thì rất khiêm tốn, một mặt mỉm cười ôn hoà nhìn người sau nói.
-Làm phiền Tư Mộ sư huynh !
Vương Hạo Thần chắp tay nói.
Tư Mộ Liêm dẫn Vương Hạo Thần đi đến phía sau núi, hai người hao tốn một ít thời gian, cuối cùng, một toà cung điện cỗ lão chậm rãi hiện ra trước mắt hai người.
Vương Hạo Thần trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn chưa bao giờ nghe nói Thiên Sinh Môn có một địa phương như vậy.
-Đây là một trong những chỗ trọng địa của Thiên Sinh Môn, Thanh Thiên Điện ! Sư đệ ngươi rất may mắn, tại Thiên Sinh Môn không có bao nhiêu người biết Thanh Thiên Điện tồn tại, càng có rất ít người được đặt chân đến nơi này !
Tư Mộ Liêm ở một bên lên tiếng nói.
Vương Hạo Thần chú ý phía trước Thanh Thiên Điện, có hai lão nhân già nua đang quét sân.
Để cho hắn kinh ngạc chính là, hai lão nhân nhìn qua tựa như sắp bước chân vào quan tài này, không ngờ lại có tu vi sâu không lường được, loại cảm giác này, vậy mà giống như cảm giác lúc hắn đối mặt với Tiêu Hàn Dư sư phụ hắn.
Chẳng lẽ nói, hai lão nhân kia đều là Vũ Hoàng cường giả ?
-Bái kiến nhị lão !
Tư Mộ Liêm trước tiên cung kính hành lễ, Vương Hạo Thần cũng làm theo.
-Tiểu Liêm về rồi sao ? Mau vào đi, chủ nhân đang đợi các ngươi ở bên trong !
Trương lão cười nói.
Tư Mộ Liêm gật đầu, lại dẫn Vương Hạo Thần đẩy cửa đi vào bên trong.
Đợi hai người bọn hắn đi rồi, Manh lão mới dừng lại động tác trong tay, cất giọng khàn khàn nói :
-Ngươi thấy thế nào ?
Trương lão nói :
-Không bằng ngươi nói trước ?
Manh lão trầm ngâm một chút, lại nói :
-Tiểu tử kia là võ thể song tu, xem như rất hiếm gặp, bất quá tu vi thì quá thấp !
Trương lão khẽ cười, nói :
-Vậy chứng tỏ là ngươi chưa nhìn kỹ !
Manh lão hừ một tiếng, nói :
-Ngươi còn nhìn thấy gì ở hắn ?
Trương lão trừng mắt nhìn hắn, rất là khiêu khích nói :
-Ngươi đoán !
Manh lão chán nản, tên này lúc nào cũng như vậy, căn bản không hỏi được gì từ miệng hắn.
……….
Vương Hạo Thần cùng Tư Mộ Liêm đi vào bên trong Thanh Thiên Điện, ở bên trong, đã có hai người đang ngồi chờ bọn họ.
Một người trong đó là một nam tử trẻ tuổi tuấn dật như trích tiên, tiên phong đạo cốt, nhưng đôi mắt lại nhuốm màu tang thương của năm tháng.
Một người khác thì là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, tựa như lăng ba tiên tử, nàng đẹp đến kinh tâm động phách, cả không gian của căn phòng đẹp rực rỡ hẳn lên vì nàng.
Vương Hạo Thần nhìn giai nhân tuyệt sắc kia, cánh tay không nhịn được mà khẽ run rẩy một chút, nếu như không phải có người khác ở nơi này hắn quả thực muốn đi tới ôm nàng vào lòng.
-Đệ tử Tư Mộ Liêm bái kiến sư tôn và Nhạc trưởng lão !
Tư Mộ Liêm cung kính nói.
Lữ Thuần Quân khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Hạo Thần.
Đối mặt với ánh mắt của Lữ Thuần Quân, Vương Hạo Thần cảm giác như mình không có gì có thể che dấu, loại cảm giác này, hắn mới là lần đầu tiên gặp phải, trong lòng không khỏi kinh hãi vì thực lực của nam tử trẻ tuổi kia.
Ngay cả Tiêu Hàn Dư cũng không cho hắn loại cảm giác này, người kia đến cùng phải cường đại đến mức nào ?
Nếu như trước đó gặp được Trương Manh nhị lão, hai người họ cho Vương Hạo Thần một loại cảm giác như đang đối mặt với đại dương, thì nam tử trẻ tuổi kia lại cho hắn cảm giác như đang đối mặt với cả bầu trời.
Vương Hạo Thần trong lòng đối thân phận của người này có một chút suy đoán, nhưng lại không dám khẳng định.
-Thi Dao ! Đây là tiểu đồ đệ của ngươi sao ?
Lữ Thuần Quân dời đi ánh mắt của mình, nhìn Nhạc Thi Dao nói.
-Chính là hắn !
Nhạc Thi Dao gật đầu, đôi mắt đẹp hơi nhìn Vương Hạo Thần một chút, sau đó lại nói :
-Người thấy hắn thế nào ?
Lữ Thuần Quân hơi trầm ngâm, ánh mắt thâm thuý như biển cả, khiến người khác không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, nói :
-Tiểu Liêm, ngươi áp chế cảnh giới, cùng tiểu tử kia đánh một trận !
Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm đồng thời ngẩn người, đây là có chuyện gì, sao hai vị đại nhân này bỗng nhiên lại muốn xem hai cái tiểu bối như bọn họ giao đấu ?
-Vâng thưa sư tôn !
Tư Mộ Liêm dù bất ngờ, nhưng không làm trái lời Lữ Thuần Quân, ngay lập tức đem tu vi áp chế đến Thất Tinh Vũ Sĩ cảnh giới, sau đó nhìn Vương Hạo Thần ôm quyền nói :
-Sư đệ, mời ra tay trước !
Vương Hạo Thần cười khổ, đưa mắt nhìn Nhạc Thi Dao thăm hỏi ý kiến, thấy nàng gật đầu mới nói :
-Chúng ta ở ngay trong này luận bàn ?
-Không cần lo lắng, các ngươi chiến đấu còn không đủ tổn thương được toà Thanh Thiên Điện này !
Lữ Thuần Quân cười nói.
Vương Hạo Thần nghe vậy liền không còn lo nghĩ, biết rõ không chiến không được, trên thân cũng bộc phát ra khí thế kinh người, đối mặt với Tư Mộ Liêm, nói :
-Sư huynh, mạo phạm rồi !
Vương Hạo Thần ngỏ ý muốn nhờ Tống Nhất Phàm sắp xếp chỗ ở cho Hình Giới, Bạch Linh và Trương Liêu, cả Thiên Sinh Môn, cũng chỉ có Tống Nhất Phàm là người hắn có thể nhờ cậy chuyện này.
Đối với Tống Nhất Phàm thì những chuyện này căn bản không đáng kể, Minh Thiên Phong không thiếu phong ốc dư thừa, nếu như không phải trước đây Tiêu Hàn Dư ghét cay ghét đắng Vương Hạo Thần, người sau cũng không đến nổi đến chỗ ở tử tế cũng không có.
Làm xong mọi chuyện, Tống Nhất Phàm liền nhận được tin tức từ Nhạc Thi Dao gửi tới, thần sắc lập tức biến thành kinh ngạc, nhìn Vương Hạo Thần nói :
-Tiểu sư đệ ! Ngươi cùng ta đi Lôi Ngục Phong một chuyến !
Vương Hạo Thần mặc dù không hiểu chuyện gì, bất quá vẫn là đáp ứng.
Hắn đối với Hình Giới, Bạch Linh, Trương Liêu nói mấy câu, sau đó liền cùng Tống Nhất Phàm hướng Lôi Ngục Phong chạy tới.
Lôi Ngục Phong thực lực tại trong lục phong chỉ có thể tính là trung hạ, dường cũng chỉ mạnh hơn Minh Thiên Phong, đối mặt với tứ phong còn lại không có bao nhiêu ưu thế.
Bất quá Lôi Ngục Phong là nơi mà thái thượng trưởng lão Lữ Thuần Quân tu luyện khi còn là một đệ tử.
Không nhiều người biết Lữ Thuần Quân bế quan ở đâu, thế nhưng phần lớn đều có thể đoán được vị trí hẳn là ở Lôi Ngục Phong.
Lôi Ngục Phong cảnh vật rất đơn sơ, so với Minh Thiên Phong quả thực là một trời một vực, Tống Nhất Phàm dẫn Vương Hạo Thần đi tới chỗ mà Nhạc Thi Dao đã nói với hắn, trên đường cũng không gặp phải Lôi Ngục Phong đệ tử.
Khi hai người đi đến nơi, Nhạc Thi Dao cũng không có ở đó, ngược lại có một nam tử trẻ tuổi đang đứng đó, bộ dạng dường như là đang chờ họ.
Nam tử kia niên kỷ còn rất trẻ, đoán chừng so với Vương Hạo Thần tương tự hoặc là lớn hơn 1, 2 tuổi, toàn thân vận một bộ y phục màu xanh lục, dung mạo tuấn tú ôn nhã, lưng đeo một thanh bảo kiếm, tựa như một vị thiếu niên kiếm tông.
Thanh y nam tử thấy hai người xuất hiện, liền tiến tới đối với hai người lịch thiệp chắp tay nói :
-Tại hạ Tư Mộ Liêm, đợi hai vị đã lâu !
Vương Hạo Thần và Tống Nhất Phàm hoàn lễ, Tống Nhất Phàm tiến lên nói với Tư Mộ Liêm mấy câu, trước tiên làm rõ tình hình.
Vương Hạo Thần ở một bên đánh giá nam tử mới gặp, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Tư Mộ Liêm niên kỷ còn rất trẻ, nhưng Vương Hạo Thần lại nhìn không thấu tu vi của hắn, người này tựa như tiềm long tại uyên, thâm tàng bất lộ, theo cảm nhận của Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm tu vi có lẽ chưa bằng Tống Nhất Phàm, nhưng cũng không thua kém quá nhiều, ở độ tuổi này của hắn mà đã có thể có được thực lực như vậy, tại Thiên Sinh Môn chắc chắn là thiên tài hàng đầu.
Thiên Sinh Môn không hổ là Đông Hoa hoàng triều ngũ đại tông môn một trong, thiên tài yêu nghiệt tầng tầng lớp lớp, lão hổ tuy bệnh vẫn còn năng lực không giống bình thường.
Tống Nhất Phàm trò chuyện với Tư Mộ Liêm một lúc, sau đó quay lại nói với Vương Hạo Thần :
-Tiểu sư đệ, sư nương chỉ để cho một mình đệ đến gặp nàng, Tư Mộ huynh sẽ dẫn đệ đến chỗ nàng ! Ta quay về trước !
Vương Hạo Thần gật đầu, nói :
-Đa ta đại sư huynh ! Sau khi ta về chúng ta lại tiếp tục nói chuyện !
-Ha ha ! Được rồi, đệ mau đi đi, đừng để sư nương đợi lâu !
Tống Nhất Phàm cười nói một tiếng, sau đó liền rời đi, để lại Vương Hạo Thần với Tư Mộ Liêm.
-Sư đệ ! Mời đi theo ta !
Tư Mộ Liêm tuy rằng tu vi cao hơn Vương Hạo Thần nhiều, thế nhưng thái đội thì rất khiêm tốn, một mặt mỉm cười ôn hoà nhìn người sau nói.
-Làm phiền Tư Mộ sư huynh !
Vương Hạo Thần chắp tay nói.
Tư Mộ Liêm dẫn Vương Hạo Thần đi đến phía sau núi, hai người hao tốn một ít thời gian, cuối cùng, một toà cung điện cỗ lão chậm rãi hiện ra trước mắt hai người.
Vương Hạo Thần trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn chưa bao giờ nghe nói Thiên Sinh Môn có một địa phương như vậy.
-Đây là một trong những chỗ trọng địa của Thiên Sinh Môn, Thanh Thiên Điện ! Sư đệ ngươi rất may mắn, tại Thiên Sinh Môn không có bao nhiêu người biết Thanh Thiên Điện tồn tại, càng có rất ít người được đặt chân đến nơi này !
Tư Mộ Liêm ở một bên lên tiếng nói.
Vương Hạo Thần chú ý phía trước Thanh Thiên Điện, có hai lão nhân già nua đang quét sân.
Để cho hắn kinh ngạc chính là, hai lão nhân nhìn qua tựa như sắp bước chân vào quan tài này, không ngờ lại có tu vi sâu không lường được, loại cảm giác này, vậy mà giống như cảm giác lúc hắn đối mặt với Tiêu Hàn Dư sư phụ hắn.
Chẳng lẽ nói, hai lão nhân kia đều là Vũ Hoàng cường giả ?
-Bái kiến nhị lão !
Tư Mộ Liêm trước tiên cung kính hành lễ, Vương Hạo Thần cũng làm theo.
-Tiểu Liêm về rồi sao ? Mau vào đi, chủ nhân đang đợi các ngươi ở bên trong !
Trương lão cười nói.
Tư Mộ Liêm gật đầu, lại dẫn Vương Hạo Thần đẩy cửa đi vào bên trong.
Đợi hai người bọn hắn đi rồi, Manh lão mới dừng lại động tác trong tay, cất giọng khàn khàn nói :
-Ngươi thấy thế nào ?
Trương lão nói :
-Không bằng ngươi nói trước ?
Manh lão trầm ngâm một chút, lại nói :
-Tiểu tử kia là võ thể song tu, xem như rất hiếm gặp, bất quá tu vi thì quá thấp !
Trương lão khẽ cười, nói :
-Vậy chứng tỏ là ngươi chưa nhìn kỹ !
Manh lão hừ một tiếng, nói :
-Ngươi còn nhìn thấy gì ở hắn ?
Trương lão trừng mắt nhìn hắn, rất là khiêu khích nói :
-Ngươi đoán !
Manh lão chán nản, tên này lúc nào cũng như vậy, căn bản không hỏi được gì từ miệng hắn.
……….
Vương Hạo Thần cùng Tư Mộ Liêm đi vào bên trong Thanh Thiên Điện, ở bên trong, đã có hai người đang ngồi chờ bọn họ.
Một người trong đó là một nam tử trẻ tuổi tuấn dật như trích tiên, tiên phong đạo cốt, nhưng đôi mắt lại nhuốm màu tang thương của năm tháng.
Một người khác thì là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, tựa như lăng ba tiên tử, nàng đẹp đến kinh tâm động phách, cả không gian của căn phòng đẹp rực rỡ hẳn lên vì nàng.
Vương Hạo Thần nhìn giai nhân tuyệt sắc kia, cánh tay không nhịn được mà khẽ run rẩy một chút, nếu như không phải có người khác ở nơi này hắn quả thực muốn đi tới ôm nàng vào lòng.
-Đệ tử Tư Mộ Liêm bái kiến sư tôn và Nhạc trưởng lão !
Tư Mộ Liêm cung kính nói.
Lữ Thuần Quân khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Hạo Thần.
Đối mặt với ánh mắt của Lữ Thuần Quân, Vương Hạo Thần cảm giác như mình không có gì có thể che dấu, loại cảm giác này, hắn mới là lần đầu tiên gặp phải, trong lòng không khỏi kinh hãi vì thực lực của nam tử trẻ tuổi kia.
Ngay cả Tiêu Hàn Dư cũng không cho hắn loại cảm giác này, người kia đến cùng phải cường đại đến mức nào ?
Nếu như trước đó gặp được Trương Manh nhị lão, hai người họ cho Vương Hạo Thần một loại cảm giác như đang đối mặt với đại dương, thì nam tử trẻ tuổi kia lại cho hắn cảm giác như đang đối mặt với cả bầu trời.
Vương Hạo Thần trong lòng đối thân phận của người này có một chút suy đoán, nhưng lại không dám khẳng định.
-Thi Dao ! Đây là tiểu đồ đệ của ngươi sao ?
Lữ Thuần Quân dời đi ánh mắt của mình, nhìn Nhạc Thi Dao nói.
-Chính là hắn !
Nhạc Thi Dao gật đầu, đôi mắt đẹp hơi nhìn Vương Hạo Thần một chút, sau đó lại nói :
-Người thấy hắn thế nào ?
Lữ Thuần Quân hơi trầm ngâm, ánh mắt thâm thuý như biển cả, khiến người khác không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, nói :
-Tiểu Liêm, ngươi áp chế cảnh giới, cùng tiểu tử kia đánh một trận !
Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm đồng thời ngẩn người, đây là có chuyện gì, sao hai vị đại nhân này bỗng nhiên lại muốn xem hai cái tiểu bối như bọn họ giao đấu ?
-Vâng thưa sư tôn !
Tư Mộ Liêm dù bất ngờ, nhưng không làm trái lời Lữ Thuần Quân, ngay lập tức đem tu vi áp chế đến Thất Tinh Vũ Sĩ cảnh giới, sau đó nhìn Vương Hạo Thần ôm quyền nói :
-Sư đệ, mời ra tay trước !
Vương Hạo Thần cười khổ, đưa mắt nhìn Nhạc Thi Dao thăm hỏi ý kiến, thấy nàng gật đầu mới nói :
-Chúng ta ở ngay trong này luận bàn ?
-Không cần lo lắng, các ngươi chiến đấu còn không đủ tổn thương được toà Thanh Thiên Điện này !
Lữ Thuần Quân cười nói.
Vương Hạo Thần nghe vậy liền không còn lo nghĩ, biết rõ không chiến không được, trên thân cũng bộc phát ra khí thế kinh người, đối mặt với Tư Mộ Liêm, nói :
-Sư huynh, mạo phạm rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/286
|