Vương Hạo Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhạc Thi Dao đẩy qua một bên, sau đó vùi mặt vào ngực nàng, dùng răng cắn nhẹ một chỗ da thịt mềm mại trắng muốt của nàng, để lại một vết cắn nhàn nhạt.
-Ưm . . .
Bộ vị nhạy cảm bị tập kích, Nhạc Thi Dao thân thể truyền đến từng trận tê dại, không nhịn được phải rên lên một tiếng như mèo kêu.
Nàng không biết, thanh âm này của nàng đối với Vương Hạo Thần có bao nhiêu lực sát thương, trong tình cảnh này càng là giống như đổ thêm dầu vào lửa.
-Chết tiệt !
Vương Hạo Thần chửi nhỏ một tiếng, động tác càng thêm gấp gáp.
Nhạc Thi Dao lần đầu tiên thấy hắn nói năng thô lỗ như vậy trước mặt mình, không khỏi từ trong men tình hơi hồi tỉnh lại, vừa rồi nàng bị Vương Hạo Thần cuốn theo, gần như là chỉ hoạt động theo bản năng, bây giờ mới phát hiện mình phần trên vậy mà đã không còn có một mảnh vải che thân.
-Tiểu Thần Thần ! Ngươi . . . chậm một chút . . .
Nhạc Thi Dao mặt đỏ tai hồng nhìn nam nhân đang hành sự trên cơ thể nàng, thanh âm kiều mỵ đứt quãng của nàng chẳng những không khiến cho Vương Hạo Thần dừng lại, ngược lại còn khiến hắn cuồng nhiệt hơn.
-Không được !
Vương Hạo Thần khàn giọng nói.
Nhạc Thi Dao tưởng mình vừa mới nghe nhầm, từ xưa đến nay, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Vương Hạo Thần dám nói hai chữ không được với nàng.
Vương Hạo Thần lưu luyến rời khỏi cặp tuyết lê đầy đặn mê người kia, dời môi lên cổ ngọc của nàng, nhẹ nhàng hôn lấy, thanh âm trầm đục chậm rãi nói :
-Sư nương, trên đời này có rất chuyện ta có thể nhịn được ! Thế nhưng, riêng chuyện này ta không cách nhịn nổi !
Thanh âm của hắn khàn khàn lộ ra vẻ nam tính quyến rũ, nhưng lại vô cùng nóng bỏng, cả người không khác gì lò lửa.
Nhạc Thi Dao hai mắt nổi lên một tầng sương mù, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập nhu tình.
Nàng nhìn hai mắt đầy lửa nóng của Vương Hạo Thần, khẽ cắn môi, tựa hồ đã làm ra quyết định, lập tức duỗi ra hai cánh tay, tại dưới ánh mắt sửng sờ của Vương Hạo Thần chậm rãi cởi từng chiến cúc áo trên người hắn.
Vương Hạo Thần ngơ ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ dám nghĩ sư nương sẽ bạo dạng như vậy.
Trên thực tế nếu như vừa rồi nàng thực sự không muốn để quan hệ của họ tiến thêm một bước, Vương Hạo Thần cho dù có khó chịu đến đâu cũng sẽ cắn răng nhịn xuống, thế nhưng nàng lại để cho hắn lần nữa bất ngờ.
Nhạc Thi Dao cảm giác được Vương Hạo Thần đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, má ngọc càng thêm đỏ rực, không nhịn được khẽ gắt lên :
-Ngươi đừng nhìn nữa !
Vương Hạo Thần thực sự rất thích ngắm Nhạc Thi Dao lúc nàng đang ngượng, bởi vì nàng bộ dạng lúc đó không chỉ quyến rũ mà còn rất đáng yêu.
-Tốt ! Ta không nhìn !
Vương Hạo Thần cười khẽ, một tay bắt lấy cái cằm thon gọn của giai nhân trong lòng, ôn nhu hôn nàng.
Nụ hôn giữa hai người luôn nhẹ nhàng, nhưng cũng luôn vô cùng nồng cháy, cả hai đều chỉ hận không thể đem người trước mắt hoà tan vào mình.
Vương Hạo Thần dùng lưỡi cạy mở hàm răng trắng như tuyết, một bên đùa giỡn với chiếc đinh hương của nàng, một bên lại thưởng thức hương vị ngọt lịm mà hắn say mê.
Nhạc Thi Dao bị hắn hôn đến mơ hồ, trong lúc ý loạn tình mê vậy mà không sao cởi được toàn bộ cúc áo trên người hắn.
Giống như bao lần khác, chiếc hôn này giữa hai người kéo dài rất lâu, thậm chí ngay cả Vương Hạo Thần bờ môi đều có chút run lên, hai người mới ngừng lại được, không ngừng thở dốc.
Vương Hạo Thần chú ý Nhạc Thi Dao lóng ngóng mãi vẫn không cởi được áo của hắn, không nhịn lại cười một tiếng.
-Sư nương, ngươi để ta tự cởi !
Nhạc Thi Dao vừa giận vừa ngượng, tên đáng ghét trước mắt lại dám coi thường nàng.
-Không cần đâu !
Bỗng nhiên, nàng nhìn Vương Hạo Thần cười giảo hoạt, nhân lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì, hai cánh tay hơi dùng lực, trực tiếp đem áo ngoài của hắn xé rách làm đôi.
-. . . !
Vương Hạo Thần im lặng tới cực điểm, sư nương băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần thường ngày của hắn đâu rồi ?
Áo ngoài bị xé rách, để lộ ra thân thể cường tráng tuyệt đẹp của Vương Hạo Thần, làn da trắng khiến cho rất nhiều nữ nhân phải ghen tị, trên thân có từng đầu cơ bắp hình dáng tinh chuẩn, đủ để khiến bất cứ nữ tử nào nhìn thấy cũng sẽ bị hấp dẫn.
Nhạc Thi Dao không muốn nhìn nhiều để tránh bị hắn trêu chọc, thế nhưng lại không ngăn được chính mình, ánh mắt có chút si mê chăm chú nhìn hắn.
-Sư nương ! Ngươi còn tiếp tục nhìn nữa là ta không nhịn nổi đâu !
Vương Hạo Thần khàn giọng nói, hắn cũng đâu khác gì nàng, thậm chí dục vọng của hắn so với nàng còn lớn hơn nhiều.
Nhạc Thi Dao giống như không nghe thấy hắn nói chuyện, lấy tay vẽ vòng lên trên bộ ngực cường tráng của hắn, bộ dạng rất thích thú pha chút trẻ con.
Vương Hạo Thần thở hắt một hơi, nữ nhân này, rõ ràng là đang cố tình chọc tức hắn.
Vương Hạo Thần không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, hắn bắt lấy hai tay của nàng, sau đó mạnh mẽ đè nàng nằm xuống trên nền cỏ mềm mại.
Vương Hạo Thần hai tay tìm đến y phục phần thân dưới của Nhạc Thi Dao, muốn đem nó cởi ra.
-Đừng . . . không phải ở đây !
Nhạc Thi Dao khẽ nói, toàn thân nàng lúc này đã đỏ bừng như táo chín, kiều mị không thể tả.
-Đến gian phòng của ta !
Vương Hạo Thần im lặng, lúc này hắn thực sự không muốn nói thừa nửa câu, trực tiếp ôm lấy Nhạc Thi Dao, do dự một chút, rồi lại cầm lấy áo khoác phủ lên người nàng, che đi thân thể tuyệt mỹ dụ hoặc của nàng.
Tuy rằng lúc này gần như không có khả năng có người xuất hiện, thế nhưng Vương Hạo Thần không thể không phòng, hắn không muốn để bất cứ kẻ nào chứng kiến vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh của sư nương.
Nếu có thể, hắn thực sự muốn nàng chỉ thuộc về một mình hắn.
Vương Hạo Thần không hẳn là người ích kỷ, thế nhưng nếu là chuyện liên quan đến Nhạc Thi Dao thì hắn không ngại làm một kẻ ích kỷ nhất trên đời.
Nhạc Thi Dao hai tay ôm cổ Vương Hạo Thần, đôi mắt đẹp nhu tình nhìn hắn, nam nhân nàng thích luôn chu đáo như vậy, đây là một trong những điểm ở khiến hắn cho nàng say mê.
Vương Hạo Thần ôm Nhạc Thi Dao chạy tới gian phòng của nàng, đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa chỉ vừa mới đóng kín, là hắn lại lao vào nàng, chiếc áo khoác rơi xuống, để lộ ra hai thân hình quấn chặt lấy nhau trong màn đêm.
………….
LTG: Chỗ này bị cắt bỏ 2000 chữ. :)
………….
( Ta đùa ấy mà, xin nhắc nhở trước, tại hạ không có kinh nghiệm và cũng không thích viết mấy khoản sắc nặng này lắm, càng không giỏi viết sắc, có gì sai sót mong mọi người thông cảm, gạch đá có thì tại hạ nhận hết. ^^ )
Trong cơn mê tình, quần áo của hai người tự động rơi xuống.
Vương Hạo Thần thở gấp nặng nề, hoàn toàn hành động theo bản năng, hắn nằm trên người Nhạc Thi Dao, vùi đầu vào ngực nàng, dùng miệng thưởng thức hương vị ngọt ngào của một bé thỏ trắng không biết chán, một tay lại nhẹ nhàng xoa bóp đồi núi bên kia.
Cặp tuyết lê của Nhạc Thi Dao rất lớn, đến mức Vương Hạo Thần bàn tay to như vậy cũng không thể ôm hết, hơn nữa lại vừa săn chắc vừa mềm mại, khiến người yêu thích không rời tay, quả là cực phẩm nhân gian.
Nhạc Thi Dao nằm ở trên giường, để mặc hắn tiếp tục lưu lại dấu vết trên người mình, mỗi lần ngực bị hắn xoa nắn ngọc thể của nàng lại khẽ run lên từng đợt.
Mặc dù Nhạc Thi Dao đã cố gắng kiềm chế chính mình, thế nhưng nàng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà khẽ rên rỉ, thứ thanh âm tiêu hồn đó cộng với hương thơm dịu nhẹ quyến rũ trên người nàng khiến cho Vương Hạo Thần càng thêm trầm luân.
Lúc này cho dù là trời có sập xuống cũng không thể khiến hắn dừng lại, bởi vì chỉ riêng chuyện cố gắng nhẹ nhàng với người ngọc trong lòng đã là cả một cái vấn đề với Vương Hạo Thần.
-A . . .
Nhạc Thi Dao lại lần nữa rên lên một tiếng hơi đau, đó là bởi vì Vương Hạo Thần vừa cắn nhẹ địa phương mẫn cảm nhất trên ngực nàng.
Nhũ hoa của nàng có màu hồng nhạt, tựa như một đoá hoa mới chớm nở, Vương Hạo Thần rất thích đùa nghịch nó.
-Chậm một chút . . .
Nhạc Thi Dao tuy rằng so với Vương Hạo Thần nhiều hơn mấy tuổi, thế nhưng ở phương diện này nàng cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm, chưa từng chịu qua kích thích như vậy, trên thân không ngừng truyền đến từng đợt khoái cảm kỳ lạ khiến đầu óc nàng như rơi vào mộng mị, có chút không chịu đựng nổi.
Đợi đến khi, cả hai bên nhũ hoa của Nhạc Thi Dao đều bị kẻ nào đó làm cho sưng đỏ lên, Vương Hạo Thần mới chịu rời khỏi ngực nàng, hắn lấy tay gạt đi vài sợi tóc đen rối loạn ở trên mặt nàng, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ôn nhu nói :
-Thi Dao, nàng thật sự rất đẹp !
-Ưm . . .
Bộ vị nhạy cảm bị tập kích, Nhạc Thi Dao thân thể truyền đến từng trận tê dại, không nhịn được phải rên lên một tiếng như mèo kêu.
Nàng không biết, thanh âm này của nàng đối với Vương Hạo Thần có bao nhiêu lực sát thương, trong tình cảnh này càng là giống như đổ thêm dầu vào lửa.
-Chết tiệt !
Vương Hạo Thần chửi nhỏ một tiếng, động tác càng thêm gấp gáp.
Nhạc Thi Dao lần đầu tiên thấy hắn nói năng thô lỗ như vậy trước mặt mình, không khỏi từ trong men tình hơi hồi tỉnh lại, vừa rồi nàng bị Vương Hạo Thần cuốn theo, gần như là chỉ hoạt động theo bản năng, bây giờ mới phát hiện mình phần trên vậy mà đã không còn có một mảnh vải che thân.
-Tiểu Thần Thần ! Ngươi . . . chậm một chút . . .
Nhạc Thi Dao mặt đỏ tai hồng nhìn nam nhân đang hành sự trên cơ thể nàng, thanh âm kiều mỵ đứt quãng của nàng chẳng những không khiến cho Vương Hạo Thần dừng lại, ngược lại còn khiến hắn cuồng nhiệt hơn.
-Không được !
Vương Hạo Thần khàn giọng nói.
Nhạc Thi Dao tưởng mình vừa mới nghe nhầm, từ xưa đến nay, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Vương Hạo Thần dám nói hai chữ không được với nàng.
Vương Hạo Thần lưu luyến rời khỏi cặp tuyết lê đầy đặn mê người kia, dời môi lên cổ ngọc của nàng, nhẹ nhàng hôn lấy, thanh âm trầm đục chậm rãi nói :
-Sư nương, trên đời này có rất chuyện ta có thể nhịn được ! Thế nhưng, riêng chuyện này ta không cách nhịn nổi !
Thanh âm của hắn khàn khàn lộ ra vẻ nam tính quyến rũ, nhưng lại vô cùng nóng bỏng, cả người không khác gì lò lửa.
Nhạc Thi Dao hai mắt nổi lên một tầng sương mù, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập nhu tình.
Nàng nhìn hai mắt đầy lửa nóng của Vương Hạo Thần, khẽ cắn môi, tựa hồ đã làm ra quyết định, lập tức duỗi ra hai cánh tay, tại dưới ánh mắt sửng sờ của Vương Hạo Thần chậm rãi cởi từng chiến cúc áo trên người hắn.
Vương Hạo Thần ngơ ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ dám nghĩ sư nương sẽ bạo dạng như vậy.
Trên thực tế nếu như vừa rồi nàng thực sự không muốn để quan hệ của họ tiến thêm một bước, Vương Hạo Thần cho dù có khó chịu đến đâu cũng sẽ cắn răng nhịn xuống, thế nhưng nàng lại để cho hắn lần nữa bất ngờ.
Nhạc Thi Dao cảm giác được Vương Hạo Thần đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, má ngọc càng thêm đỏ rực, không nhịn được khẽ gắt lên :
-Ngươi đừng nhìn nữa !
Vương Hạo Thần thực sự rất thích ngắm Nhạc Thi Dao lúc nàng đang ngượng, bởi vì nàng bộ dạng lúc đó không chỉ quyến rũ mà còn rất đáng yêu.
-Tốt ! Ta không nhìn !
Vương Hạo Thần cười khẽ, một tay bắt lấy cái cằm thon gọn của giai nhân trong lòng, ôn nhu hôn nàng.
Nụ hôn giữa hai người luôn nhẹ nhàng, nhưng cũng luôn vô cùng nồng cháy, cả hai đều chỉ hận không thể đem người trước mắt hoà tan vào mình.
Vương Hạo Thần dùng lưỡi cạy mở hàm răng trắng như tuyết, một bên đùa giỡn với chiếc đinh hương của nàng, một bên lại thưởng thức hương vị ngọt lịm mà hắn say mê.
Nhạc Thi Dao bị hắn hôn đến mơ hồ, trong lúc ý loạn tình mê vậy mà không sao cởi được toàn bộ cúc áo trên người hắn.
Giống như bao lần khác, chiếc hôn này giữa hai người kéo dài rất lâu, thậm chí ngay cả Vương Hạo Thần bờ môi đều có chút run lên, hai người mới ngừng lại được, không ngừng thở dốc.
Vương Hạo Thần chú ý Nhạc Thi Dao lóng ngóng mãi vẫn không cởi được áo của hắn, không nhịn lại cười một tiếng.
-Sư nương, ngươi để ta tự cởi !
Nhạc Thi Dao vừa giận vừa ngượng, tên đáng ghét trước mắt lại dám coi thường nàng.
-Không cần đâu !
Bỗng nhiên, nàng nhìn Vương Hạo Thần cười giảo hoạt, nhân lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì, hai cánh tay hơi dùng lực, trực tiếp đem áo ngoài của hắn xé rách làm đôi.
-. . . !
Vương Hạo Thần im lặng tới cực điểm, sư nương băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần thường ngày của hắn đâu rồi ?
Áo ngoài bị xé rách, để lộ ra thân thể cường tráng tuyệt đẹp của Vương Hạo Thần, làn da trắng khiến cho rất nhiều nữ nhân phải ghen tị, trên thân có từng đầu cơ bắp hình dáng tinh chuẩn, đủ để khiến bất cứ nữ tử nào nhìn thấy cũng sẽ bị hấp dẫn.
Nhạc Thi Dao không muốn nhìn nhiều để tránh bị hắn trêu chọc, thế nhưng lại không ngăn được chính mình, ánh mắt có chút si mê chăm chú nhìn hắn.
-Sư nương ! Ngươi còn tiếp tục nhìn nữa là ta không nhịn nổi đâu !
Vương Hạo Thần khàn giọng nói, hắn cũng đâu khác gì nàng, thậm chí dục vọng của hắn so với nàng còn lớn hơn nhiều.
Nhạc Thi Dao giống như không nghe thấy hắn nói chuyện, lấy tay vẽ vòng lên trên bộ ngực cường tráng của hắn, bộ dạng rất thích thú pha chút trẻ con.
Vương Hạo Thần thở hắt một hơi, nữ nhân này, rõ ràng là đang cố tình chọc tức hắn.
Vương Hạo Thần không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, hắn bắt lấy hai tay của nàng, sau đó mạnh mẽ đè nàng nằm xuống trên nền cỏ mềm mại.
Vương Hạo Thần hai tay tìm đến y phục phần thân dưới của Nhạc Thi Dao, muốn đem nó cởi ra.
-Đừng . . . không phải ở đây !
Nhạc Thi Dao khẽ nói, toàn thân nàng lúc này đã đỏ bừng như táo chín, kiều mị không thể tả.
-Đến gian phòng của ta !
Vương Hạo Thần im lặng, lúc này hắn thực sự không muốn nói thừa nửa câu, trực tiếp ôm lấy Nhạc Thi Dao, do dự một chút, rồi lại cầm lấy áo khoác phủ lên người nàng, che đi thân thể tuyệt mỹ dụ hoặc của nàng.
Tuy rằng lúc này gần như không có khả năng có người xuất hiện, thế nhưng Vương Hạo Thần không thể không phòng, hắn không muốn để bất cứ kẻ nào chứng kiến vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh của sư nương.
Nếu có thể, hắn thực sự muốn nàng chỉ thuộc về một mình hắn.
Vương Hạo Thần không hẳn là người ích kỷ, thế nhưng nếu là chuyện liên quan đến Nhạc Thi Dao thì hắn không ngại làm một kẻ ích kỷ nhất trên đời.
Nhạc Thi Dao hai tay ôm cổ Vương Hạo Thần, đôi mắt đẹp nhu tình nhìn hắn, nam nhân nàng thích luôn chu đáo như vậy, đây là một trong những điểm ở khiến hắn cho nàng say mê.
Vương Hạo Thần ôm Nhạc Thi Dao chạy tới gian phòng của nàng, đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa chỉ vừa mới đóng kín, là hắn lại lao vào nàng, chiếc áo khoác rơi xuống, để lộ ra hai thân hình quấn chặt lấy nhau trong màn đêm.
………….
LTG: Chỗ này bị cắt bỏ 2000 chữ. :)
………….
( Ta đùa ấy mà, xin nhắc nhở trước, tại hạ không có kinh nghiệm và cũng không thích viết mấy khoản sắc nặng này lắm, càng không giỏi viết sắc, có gì sai sót mong mọi người thông cảm, gạch đá có thì tại hạ nhận hết. ^^ )
Trong cơn mê tình, quần áo của hai người tự động rơi xuống.
Vương Hạo Thần thở gấp nặng nề, hoàn toàn hành động theo bản năng, hắn nằm trên người Nhạc Thi Dao, vùi đầu vào ngực nàng, dùng miệng thưởng thức hương vị ngọt ngào của một bé thỏ trắng không biết chán, một tay lại nhẹ nhàng xoa bóp đồi núi bên kia.
Cặp tuyết lê của Nhạc Thi Dao rất lớn, đến mức Vương Hạo Thần bàn tay to như vậy cũng không thể ôm hết, hơn nữa lại vừa săn chắc vừa mềm mại, khiến người yêu thích không rời tay, quả là cực phẩm nhân gian.
Nhạc Thi Dao nằm ở trên giường, để mặc hắn tiếp tục lưu lại dấu vết trên người mình, mỗi lần ngực bị hắn xoa nắn ngọc thể của nàng lại khẽ run lên từng đợt.
Mặc dù Nhạc Thi Dao đã cố gắng kiềm chế chính mình, thế nhưng nàng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà khẽ rên rỉ, thứ thanh âm tiêu hồn đó cộng với hương thơm dịu nhẹ quyến rũ trên người nàng khiến cho Vương Hạo Thần càng thêm trầm luân.
Lúc này cho dù là trời có sập xuống cũng không thể khiến hắn dừng lại, bởi vì chỉ riêng chuyện cố gắng nhẹ nhàng với người ngọc trong lòng đã là cả một cái vấn đề với Vương Hạo Thần.
-A . . .
Nhạc Thi Dao lại lần nữa rên lên một tiếng hơi đau, đó là bởi vì Vương Hạo Thần vừa cắn nhẹ địa phương mẫn cảm nhất trên ngực nàng.
Nhũ hoa của nàng có màu hồng nhạt, tựa như một đoá hoa mới chớm nở, Vương Hạo Thần rất thích đùa nghịch nó.
-Chậm một chút . . .
Nhạc Thi Dao tuy rằng so với Vương Hạo Thần nhiều hơn mấy tuổi, thế nhưng ở phương diện này nàng cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm, chưa từng chịu qua kích thích như vậy, trên thân không ngừng truyền đến từng đợt khoái cảm kỳ lạ khiến đầu óc nàng như rơi vào mộng mị, có chút không chịu đựng nổi.
Đợi đến khi, cả hai bên nhũ hoa của Nhạc Thi Dao đều bị kẻ nào đó làm cho sưng đỏ lên, Vương Hạo Thần mới chịu rời khỏi ngực nàng, hắn lấy tay gạt đi vài sợi tóc đen rối loạn ở trên mặt nàng, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ôn nhu nói :
-Thi Dao, nàng thật sự rất đẹp !
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/286
|