Hoàng Đằng đã đánh hơn mấy chục quyền, lại như cũ không làm gì được Vương Hạo Thần, đánh đến chính mình hai tay đều mỏi.
- Thiên Long Hàng Thế !
Vương Hạo Thần một kiếm đâm ra, kiếm khí hóa long, dũng mãnh khôn cùng.
Hoàng Đằng vội vàng vung quyền nghênh đón, có chút không chống lại được kiếm chiêu uy lực, lại bị đẩy lui hơn năm bước.
Hắn vừa muốn phản công, Vương Hạo Thần trường kiếm đã lần nữa đánh tới, long ảnh gầm thét, uy thế so với trước đó chỉ mạnh chứ không yếu.
Vương Hạo Thần liên tiếp bổ ra mười kiếm, Hoàng Đằng đã bị hắn bức lui mấy chục bước, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Không có khả năng, hắn làm sao lại mạnh như vậy ?
Hoàng Đằng trong lòng kinh hãi không nhẹ, hắn là biết Vương Hạo Thần chiến lực không yếu, có thể vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới cùng kẻ địch chém giết, bất quá không phải nói đối phương chỉ có thể miễn cưỡng đánh hòa kẻ địch thôi hay sao ?
Hắn tu vi đồng dạng cao hơn Vương Hạo Thần bốn cái tiểu cảnh giới, làm sao lại bị đè lên đánh đâu ?
Thật không biết, Vương Hạo Thần xác thực là Tuyệt Thế cấp thiên tài, bất quá chiến lực của hắn ở trong tầng thứ này cũng có thể coi là cực mạnh, lúc trước Lục Như Âm có đối chiến với hắn mà không bại, là bởi vì Vương Hạo Thần tu vi chỉ vừa mới đột phá đến Tứ Tinh Vũ Sư, trong khi đó Lục Như Âm chỉ còn cách Cửu Tinh Vũ Sư cảnh giới một bước, bình thường Tứ Tinh Vũ Sư Tuyệt Thế cấp thiên tài gặp phải nàng đều sẽ thảm bại.
Đó là trước kia, Vương Hạo Thần tu vi đã đạt tới Ngũ Tinh Vũ Sư, đừng nói là dạng này ất ơ vừa mới đột phá Cửu Tinh Vũ Sư như Hoàng Đằng, coi như là tại cảnh giới này uy tín lâu năm cường giả như Hình Nhân, Lâm Hải hắn cũng dám chiến.
Hoàng Đằng thực lực so với Lục Như Âm cùng lắm yếu nhược nhỏ bé mạnh hơn một chút xíu, há có thể là đối thủ của Vương Hạo Thần ?
Hoàng Đằng ngươi, đánh giá cao chính mình !
Ngươi căn bản không phải thiên tài, chẳng qua chỉ là một cái thực lực hết sức bình thường Cửu Tinh Vũ Sư có được hay không ?
Lục Như Âm dạng này thiên phú tương đối tốt đệ tử, một khi đột phá Cửu Tinh Vũ Sư, khẳng định cũng có thể đánh cho Hoàng Đằng ngươi kêu cha gọi mẹ.
Lại qua mấy chục chiêu, Vương Hạo Thần công kích càng lúc càng mạnh, kiếm chiêu tầng tầng lớp lớp tựa như thiên la địa võng đem Hoàng Đằng vây ở bên trong, người sau chỉ có thể bị động phòng thủ, muốn trả đòn cũng hữu tâm vô lực, dần dần có dấu hiệu suy tàn.
Vương Hạo Thần không muốn phí thời gian, sau lưng có cuồn cuộn hỏa kình bốc lên, lấy một vòng hỏa luân do năm khỏa mặt trời kết thành làm trung tâm phát tán mà ra, khiến cho không khí xung quanh trở nên có chút khô nóng.
- Liệt Hỏa Phách Không !
Một chưởng tựa như đạn pháo bắn ra, hỏa kình nóng bỏng như lò lửa, cang khí ép đến khiến cho Hoàng Đằng có chút không thở nổi.
- Oanh !
Hoàng Đằng chỉ kịp đưa tay cản lại, bất quá một chưởng của Vương Hạo Thần uy lực vô cùng mạnh mẽ, hắn lập tức bị đánh bay ra xa, hỏa kình trong nháy mắt xâm nhập thể nổi, ngũ nội như bị lửa thiêu, cực kỳ khó chịu.
Hoàng Đằng trong mắt đều là lửa giận, bị một cái Ngũ Tinh Vũ Sư đánh cho thê thảm như vậy, hắn thật sự là chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không có cách nào chấp nhận.
- Ta cũng không tin !
Hoàng Đằng gầm lên một tiếng, lập tức vận dụng huyền công, trên thân khí thế lập tức tăng mạnh.
Nơi xa, Ôn Linh Mật tình cờ nhìn thấy một màn này, không khỏi chấn động.
Mới đánh có một lúc mà thôi, Hoàng Đằng tên kia liền bị ép đến mức phải dùng đến huyền công rồi ?
Vương Hạo Thần mạnh đến có chút bất hợp lý a !
Ngũ Tinh Vũ Sư mà thôi, lại có thể nghiền ép Cửu Tinh Vũ Sư không quá năm mươi chiêu liền phải dùng đến át chủ bài.
Tuyệt Thế cấp thiên tài, trăm nghe không bằng một thấy.
Trước đó còn có chỗ hoài nghi, giờ liền triệt để tin !
Minh Thiên Phong, sau Nhạc Thi Dao năm đó lại đi ra một cái kinh thế yêu nghiệt !
- Chiến !
Hoàng Đằng quát lớn, toàn thân khí thế cuồng bạo như dã thú, thân hình nhanh như chớp hướng Vương Hạo Thần lao tới, song quyền huy động, vô số đạo quyền ảnh hiện ra.
Hắn dốc toàn lực, cũng liều mạng !
Hắn không muốn cứ như thua ! Quá mất mặt !
- Phàm cấp trung phẩm huyền công mà thôi !
Vương Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng, Hoàng Đằng coi như vận dụng huyền công, hắn như cũ không sợ, dạng này huyền công tăng phúc ở trong mắt hắn rất kém cỏi, căn bản không sánh được Thái Thượng Viêm Lôi Quyết một phần mười.
Dạng này huyền công, có thể để cho Hoàng Đằng bộc phát ra bao nhiêu càng mạnh chiến lực ? Chết no liền là một thành, có khả năng nửa thành cũng không đến.
Yếu ! Vẫn quá yếu !
- Thủy Thần Ngự !
Vương Hạo Thần lấy tay kết ấn, một chữ “ Thủy “ thần văn nhanh chóng hiện ra giữa hai lòng bàn tay, nhu kình hiển hiện, tựa như hóa thành một tấm khiên chắn mềm mại.
Từng quyền của Hoàng Đằng, tựa như đánh vào đánh vào bông, toàn bộ đều bị nhu kình đẩy đi, mà Vương Hạo Thần, thì như cũ không chút suy tổn.
- Cút !
Vương Hạo Thần vận kình vào hai chân, một chiêu liên hoàn cước bá đạo tuyệt luân trong nháy mắt liền ra tới.
Kinh Thần Thối - Thiên Quân Vạn Mã Kinh Thiên Hạ !
- Oanh ! Oanh ! Oanh !
Từng thối tựa như đạn pháo nổ tung, Hoàng Đằng trong mắt liền trúng hơn mười cước, thân thể đau đớn muốn vỡ, không nhịn được thổ huyết không ngừng.
Đáng sợ !
Thối chiêu bá đạo như vậy, Hoàng Đằng vẫn là lần đầu tiên gặp phải, chỉ trong chớp mắt, liền có thể đạp nát hộ thể nguyên khí của hắn, đồng thời khiến hắn trọng thương.
Vương Hạo Thần người này, chiến lực thật kinh khủng !
Chính mình nói thế nào cũng là Cửu Tinh Vũ Sư, vậy mà hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn !
Đối phương nào chỉ có thể vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới chiến đấu, rõ ràng là có năng lực đánh bại thậm chí chém giết người ta a !
- Rút lui !
Hoàng Đằng ho ra máu, một bên lại lớn tiếng quát, ngay sau đó liền lập tức trốn chạy.
Hắn cũng không tính quá ngu, đối với Vương Hạo Thần thực lực đã có nhận thức mới, đồng thời biết rõ chính mình không có khả năng là đối thủ của đối phương, vì thế quả quyết không đánh tiếp.
Nói đùa ! Rõ ràng biết là không đánh lại còn cứ cố đánh, chỉ có siêu cấp đại đồ đần mới làm như vậy !
Hoàng Đằng hắn là đần một chút, nhưng còn không có đần đến mức như vậy.
Không đánh ! Tuyệt đối không đánh, có thể chạy được đã rất tốt !
Chạy ! Có thể chạy bao xa liền chạy bấy xa !
Vương Hạo Thần liếc mắt nhìn Hoàng Đằng chạy với thỏ càng nhanh, cũng lười nhác truy đuổi, hắn chẳng qua chỉ muốn giúp Ôn Linh Mật đẩy lui cường địch, cũng không có ý muốn vì nàng xả giận.
Mặc dù Hoàng Đằng vừa ánh mắt nhìn hắn có chút dị dạng, tựa hồ không có hảo ý, bất quá vậy thì tính sao ? Chẳng lẽ ai nhìn hắn như vậy hắn cũng muốn tìm đối phương đánh một chầu ?
Đuổi theo cũng được, chỉ là quá phiền !
Ở bên kia, bốn vị Thanh Nguyên Phong đệ tử đang bị Tư Mộ Liêm đè lên đánh, chỉ có thể đau khổ chèo chống, nghe Hoàng Đằng hét lớn liền không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Có khổ tự biết, bọn hắn cũng không muốn đánh a !
Vương Hạo Thần là cái đại quái vật, vậy Tư Mộ Liêm nói thế nào cũng là cái tiểu quái vật !
Cái tên này tu vi chẳng cao hơn bọn hắn bao nhiêu, bất quá chỉ là tuỳ tiện ứng phó liền có thể ép cho bọn hắn không thở nói, ngươi có đáng sợ hay không ?
Tông môn dạo gần đây có mấy vị trước giờ vô danh yêu nghiệt hoành không xuất thế, đám đệ tử bình thường như bọn họ sớm đã tập thành thói quen, bất quá tu vi bị treo lên đánh thật không dễ chịu.
Thanh Nguyên Phong một đám đệ tử, trước đó còn hùng hổ vạn phần, bây giờ lại tựa như chó nhà có tang bỏ chạy tứ tán.
Quá khi dễ người !
Làm sao lại vừa vặn gặp phải hai cái quái thai có vượt cấp khiêu chiến như ăn cơm uống nước như vậy ? Trong đó một cái thực lực so với trong lời đồn phải càng mạnh !
Tư Mộ Liêm đồng dạng chẳng buồn đuổi theo.
Hắn cũng phiền a !
Đánh mấy cái thực lực kém cỏi gia hoả, rất không thú vị !
Lại nói, lần này vẫn là không công ra sức đâu, hắn cũng như Vương Hạo Thần, không lấy gì làm nhiệt tình.
Ôn Linh Mật cũng đi đến bên này, về phần đối thủ nàng, đại khái là bị dọa chạy.
- Đa tạ giúp đỡ !
Ôn Linh Mật hơi đối với Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm chắp tay nói.
- Không cần khách khí, tiện tay mà thôi !
Tư Mộ Liêm cười nhạt đáp, Vương Hạo Thần thì không để ý lắm, chẳng qua chỉ hơi gật đầu.
Ôn Linh Mật hai mắt chớp động, không ngừng đánh giá trước mắt hai cái nam tử.
Trước đó nàng còn có chút kiêu ngạo chính mình là thiên tài, thế nhưng đối diện với bất kỳ một ai trong hai người kia nàng đều trở nên rất tầm thường.
Vương Hạo Thần không cần phải nói, lấy Ngũ Tinh Vũ Sư tu vi nghiền ép Cửu Tinh Vũ Sư, còn Tư Mộ Liêm đồng dạng thực lực sâu không thấy đáy, một mình đánh ba bốn cái vẫn thong dong vô cùng.
Hai cái chân chính yêu nghiệt.
Ôn Linh Mật hết nhìn người nọ lại nhìn người kia, hồi lâu lại phát hiện hai cái tên này một cái nhàn nhã, một cái khác lại hờ hững lạnh lùng, tựa hồ đều không có ý định lên tiếng trước, không khỏi tâm mệt mỏi.
Ta là nữ nhân a ! Các ngươi làm sao lúc nào cũng muốn để ta chủ động bắt chuyện đâu ?
Hai tên này là yêu nghiệt không sai, thế nhưng cũng là hai cái đầu gỗ.
Ôn Linh Mật bất đắc dĩ, đối với Vương Hạo Thần nói :
- Vương sư đệ, ngươi làm sao không ở cùng đoàn đội ? Như thế nào lại rảnh rỗi ra ngoài một mình ?
Nàng là thật khó hiểu.
Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong, Minh Thiên Phong đoàn đội không phải đang rất thiếu Cửu Tinh Vũ Sư cường giả sao ?
Vương Hạo Thần chiến lực rõ ràng là đủ để so với Cửu Tinh Vũ Sư, đáng lý phải ở một chỗ tọa trấn một đầu cao cấp linh tuyền mới đúng ? Hắn sao có thể ra ngoài nhảy nhót một mình ?
Cho dù hắn muốn, mấy tên kia cũng không cho phép a !
Vương Hạo Thần phiền chán liếc nàng một cái, nhàn nhạt đáp :
- Ta nói qua, ta không có đoàn đội !
Thật là cái độc hành võ giả ?
Khó trách trước đó hắn không để ý đến việc nàng muốn gia nhập đoàn đội của Minh Thiên Phong.
Ôn Linh Mật có chút bó tay rồi, ngươi chẳng lẽ không biết, độc hành võ giả hiện tại căn bản không có đất sinh tồn sao ?
Đây là thật ngốc, hay là quá mức tự tin ?
Ôn Linh Mật không thể làm gì khác hơn là hướng Tư Mộ Liêm hỏi :
- Không biết Tư Mộ sư đệ là đến từ một phong nào ?
Nàng cũng đã đoán được Tư Mộ Liêm thân phận, dù sao thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến không phải rau cải trắng, từng cái một khi hiển lộ thực lực liền sẽ lập tức nổi danh, thông tin của bọn hắn cũng được chúng đệ tử từng cái nắm rõ.
Tu vi Bát Tinh Vũ Sư, là cái thuần túy kiếm tu, chiến lực cùng cảnh giới mạnh đến đáng sợ, tại Đệ Thất Phong hẳn là cũng chỉ có Tư Mộ Liêm một người.
Tư Mộ Liêm cười đáp :
- Ta . . . xem như đến từ Lôi Ngục Phong đi ! Bất quá ta không có cùng bọn hắn tụ họp !
Sư tôn của hắn Lữ Thuần Quân xuất thân từ Lôi Ngục Phong, vì thế hắn cũng có thể xem như là nửa cái Lôi Ngục Phong đệ tử.
Ôn Linh Mật tương đương im lặng, nàng coi như hiểu được, ba phong đoàn đội thực lực vì sao kém cỏi như vậy.
Có thể không yếu sao ?
Hai cái chiến lực so với bình thường Cửu Tinh Vũ Sư càng mạnh đều thích độc lai độc vãng, chiến lực cao tầng cơ hồ bị rút đi một nửa, bọn hắn sao có thể không yếu ?
Mạnh được mới là lạ !
- Thiên Long Hàng Thế !
Vương Hạo Thần một kiếm đâm ra, kiếm khí hóa long, dũng mãnh khôn cùng.
Hoàng Đằng vội vàng vung quyền nghênh đón, có chút không chống lại được kiếm chiêu uy lực, lại bị đẩy lui hơn năm bước.
Hắn vừa muốn phản công, Vương Hạo Thần trường kiếm đã lần nữa đánh tới, long ảnh gầm thét, uy thế so với trước đó chỉ mạnh chứ không yếu.
Vương Hạo Thần liên tiếp bổ ra mười kiếm, Hoàng Đằng đã bị hắn bức lui mấy chục bước, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Không có khả năng, hắn làm sao lại mạnh như vậy ?
Hoàng Đằng trong lòng kinh hãi không nhẹ, hắn là biết Vương Hạo Thần chiến lực không yếu, có thể vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới cùng kẻ địch chém giết, bất quá không phải nói đối phương chỉ có thể miễn cưỡng đánh hòa kẻ địch thôi hay sao ?
Hắn tu vi đồng dạng cao hơn Vương Hạo Thần bốn cái tiểu cảnh giới, làm sao lại bị đè lên đánh đâu ?
Thật không biết, Vương Hạo Thần xác thực là Tuyệt Thế cấp thiên tài, bất quá chiến lực của hắn ở trong tầng thứ này cũng có thể coi là cực mạnh, lúc trước Lục Như Âm có đối chiến với hắn mà không bại, là bởi vì Vương Hạo Thần tu vi chỉ vừa mới đột phá đến Tứ Tinh Vũ Sư, trong khi đó Lục Như Âm chỉ còn cách Cửu Tinh Vũ Sư cảnh giới một bước, bình thường Tứ Tinh Vũ Sư Tuyệt Thế cấp thiên tài gặp phải nàng đều sẽ thảm bại.
Đó là trước kia, Vương Hạo Thần tu vi đã đạt tới Ngũ Tinh Vũ Sư, đừng nói là dạng này ất ơ vừa mới đột phá Cửu Tinh Vũ Sư như Hoàng Đằng, coi như là tại cảnh giới này uy tín lâu năm cường giả như Hình Nhân, Lâm Hải hắn cũng dám chiến.
Hoàng Đằng thực lực so với Lục Như Âm cùng lắm yếu nhược nhỏ bé mạnh hơn một chút xíu, há có thể là đối thủ của Vương Hạo Thần ?
Hoàng Đằng ngươi, đánh giá cao chính mình !
Ngươi căn bản không phải thiên tài, chẳng qua chỉ là một cái thực lực hết sức bình thường Cửu Tinh Vũ Sư có được hay không ?
Lục Như Âm dạng này thiên phú tương đối tốt đệ tử, một khi đột phá Cửu Tinh Vũ Sư, khẳng định cũng có thể đánh cho Hoàng Đằng ngươi kêu cha gọi mẹ.
Lại qua mấy chục chiêu, Vương Hạo Thần công kích càng lúc càng mạnh, kiếm chiêu tầng tầng lớp lớp tựa như thiên la địa võng đem Hoàng Đằng vây ở bên trong, người sau chỉ có thể bị động phòng thủ, muốn trả đòn cũng hữu tâm vô lực, dần dần có dấu hiệu suy tàn.
Vương Hạo Thần không muốn phí thời gian, sau lưng có cuồn cuộn hỏa kình bốc lên, lấy một vòng hỏa luân do năm khỏa mặt trời kết thành làm trung tâm phát tán mà ra, khiến cho không khí xung quanh trở nên có chút khô nóng.
- Liệt Hỏa Phách Không !
Một chưởng tựa như đạn pháo bắn ra, hỏa kình nóng bỏng như lò lửa, cang khí ép đến khiến cho Hoàng Đằng có chút không thở nổi.
- Oanh !
Hoàng Đằng chỉ kịp đưa tay cản lại, bất quá một chưởng của Vương Hạo Thần uy lực vô cùng mạnh mẽ, hắn lập tức bị đánh bay ra xa, hỏa kình trong nháy mắt xâm nhập thể nổi, ngũ nội như bị lửa thiêu, cực kỳ khó chịu.
Hoàng Đằng trong mắt đều là lửa giận, bị một cái Ngũ Tinh Vũ Sư đánh cho thê thảm như vậy, hắn thật sự là chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không có cách nào chấp nhận.
- Ta cũng không tin !
Hoàng Đằng gầm lên một tiếng, lập tức vận dụng huyền công, trên thân khí thế lập tức tăng mạnh.
Nơi xa, Ôn Linh Mật tình cờ nhìn thấy một màn này, không khỏi chấn động.
Mới đánh có một lúc mà thôi, Hoàng Đằng tên kia liền bị ép đến mức phải dùng đến huyền công rồi ?
Vương Hạo Thần mạnh đến có chút bất hợp lý a !
Ngũ Tinh Vũ Sư mà thôi, lại có thể nghiền ép Cửu Tinh Vũ Sư không quá năm mươi chiêu liền phải dùng đến át chủ bài.
Tuyệt Thế cấp thiên tài, trăm nghe không bằng một thấy.
Trước đó còn có chỗ hoài nghi, giờ liền triệt để tin !
Minh Thiên Phong, sau Nhạc Thi Dao năm đó lại đi ra một cái kinh thế yêu nghiệt !
- Chiến !
Hoàng Đằng quát lớn, toàn thân khí thế cuồng bạo như dã thú, thân hình nhanh như chớp hướng Vương Hạo Thần lao tới, song quyền huy động, vô số đạo quyền ảnh hiện ra.
Hắn dốc toàn lực, cũng liều mạng !
Hắn không muốn cứ như thua ! Quá mất mặt !
- Phàm cấp trung phẩm huyền công mà thôi !
Vương Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng, Hoàng Đằng coi như vận dụng huyền công, hắn như cũ không sợ, dạng này huyền công tăng phúc ở trong mắt hắn rất kém cỏi, căn bản không sánh được Thái Thượng Viêm Lôi Quyết một phần mười.
Dạng này huyền công, có thể để cho Hoàng Đằng bộc phát ra bao nhiêu càng mạnh chiến lực ? Chết no liền là một thành, có khả năng nửa thành cũng không đến.
Yếu ! Vẫn quá yếu !
- Thủy Thần Ngự !
Vương Hạo Thần lấy tay kết ấn, một chữ “ Thủy “ thần văn nhanh chóng hiện ra giữa hai lòng bàn tay, nhu kình hiển hiện, tựa như hóa thành một tấm khiên chắn mềm mại.
Từng quyền của Hoàng Đằng, tựa như đánh vào đánh vào bông, toàn bộ đều bị nhu kình đẩy đi, mà Vương Hạo Thần, thì như cũ không chút suy tổn.
- Cút !
Vương Hạo Thần vận kình vào hai chân, một chiêu liên hoàn cước bá đạo tuyệt luân trong nháy mắt liền ra tới.
Kinh Thần Thối - Thiên Quân Vạn Mã Kinh Thiên Hạ !
- Oanh ! Oanh ! Oanh !
Từng thối tựa như đạn pháo nổ tung, Hoàng Đằng trong mắt liền trúng hơn mười cước, thân thể đau đớn muốn vỡ, không nhịn được thổ huyết không ngừng.
Đáng sợ !
Thối chiêu bá đạo như vậy, Hoàng Đằng vẫn là lần đầu tiên gặp phải, chỉ trong chớp mắt, liền có thể đạp nát hộ thể nguyên khí của hắn, đồng thời khiến hắn trọng thương.
Vương Hạo Thần người này, chiến lực thật kinh khủng !
Chính mình nói thế nào cũng là Cửu Tinh Vũ Sư, vậy mà hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn !
Đối phương nào chỉ có thể vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới chiến đấu, rõ ràng là có năng lực đánh bại thậm chí chém giết người ta a !
- Rút lui !
Hoàng Đằng ho ra máu, một bên lại lớn tiếng quát, ngay sau đó liền lập tức trốn chạy.
Hắn cũng không tính quá ngu, đối với Vương Hạo Thần thực lực đã có nhận thức mới, đồng thời biết rõ chính mình không có khả năng là đối thủ của đối phương, vì thế quả quyết không đánh tiếp.
Nói đùa ! Rõ ràng biết là không đánh lại còn cứ cố đánh, chỉ có siêu cấp đại đồ đần mới làm như vậy !
Hoàng Đằng hắn là đần một chút, nhưng còn không có đần đến mức như vậy.
Không đánh ! Tuyệt đối không đánh, có thể chạy được đã rất tốt !
Chạy ! Có thể chạy bao xa liền chạy bấy xa !
Vương Hạo Thần liếc mắt nhìn Hoàng Đằng chạy với thỏ càng nhanh, cũng lười nhác truy đuổi, hắn chẳng qua chỉ muốn giúp Ôn Linh Mật đẩy lui cường địch, cũng không có ý muốn vì nàng xả giận.
Mặc dù Hoàng Đằng vừa ánh mắt nhìn hắn có chút dị dạng, tựa hồ không có hảo ý, bất quá vậy thì tính sao ? Chẳng lẽ ai nhìn hắn như vậy hắn cũng muốn tìm đối phương đánh một chầu ?
Đuổi theo cũng được, chỉ là quá phiền !
Ở bên kia, bốn vị Thanh Nguyên Phong đệ tử đang bị Tư Mộ Liêm đè lên đánh, chỉ có thể đau khổ chèo chống, nghe Hoàng Đằng hét lớn liền không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Có khổ tự biết, bọn hắn cũng không muốn đánh a !
Vương Hạo Thần là cái đại quái vật, vậy Tư Mộ Liêm nói thế nào cũng là cái tiểu quái vật !
Cái tên này tu vi chẳng cao hơn bọn hắn bao nhiêu, bất quá chỉ là tuỳ tiện ứng phó liền có thể ép cho bọn hắn không thở nói, ngươi có đáng sợ hay không ?
Tông môn dạo gần đây có mấy vị trước giờ vô danh yêu nghiệt hoành không xuất thế, đám đệ tử bình thường như bọn họ sớm đã tập thành thói quen, bất quá tu vi bị treo lên đánh thật không dễ chịu.
Thanh Nguyên Phong một đám đệ tử, trước đó còn hùng hổ vạn phần, bây giờ lại tựa như chó nhà có tang bỏ chạy tứ tán.
Quá khi dễ người !
Làm sao lại vừa vặn gặp phải hai cái quái thai có vượt cấp khiêu chiến như ăn cơm uống nước như vậy ? Trong đó một cái thực lực so với trong lời đồn phải càng mạnh !
Tư Mộ Liêm đồng dạng chẳng buồn đuổi theo.
Hắn cũng phiền a !
Đánh mấy cái thực lực kém cỏi gia hoả, rất không thú vị !
Lại nói, lần này vẫn là không công ra sức đâu, hắn cũng như Vương Hạo Thần, không lấy gì làm nhiệt tình.
Ôn Linh Mật cũng đi đến bên này, về phần đối thủ nàng, đại khái là bị dọa chạy.
- Đa tạ giúp đỡ !
Ôn Linh Mật hơi đối với Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm chắp tay nói.
- Không cần khách khí, tiện tay mà thôi !
Tư Mộ Liêm cười nhạt đáp, Vương Hạo Thần thì không để ý lắm, chẳng qua chỉ hơi gật đầu.
Ôn Linh Mật hai mắt chớp động, không ngừng đánh giá trước mắt hai cái nam tử.
Trước đó nàng còn có chút kiêu ngạo chính mình là thiên tài, thế nhưng đối diện với bất kỳ một ai trong hai người kia nàng đều trở nên rất tầm thường.
Vương Hạo Thần không cần phải nói, lấy Ngũ Tinh Vũ Sư tu vi nghiền ép Cửu Tinh Vũ Sư, còn Tư Mộ Liêm đồng dạng thực lực sâu không thấy đáy, một mình đánh ba bốn cái vẫn thong dong vô cùng.
Hai cái chân chính yêu nghiệt.
Ôn Linh Mật hết nhìn người nọ lại nhìn người kia, hồi lâu lại phát hiện hai cái tên này một cái nhàn nhã, một cái khác lại hờ hững lạnh lùng, tựa hồ đều không có ý định lên tiếng trước, không khỏi tâm mệt mỏi.
Ta là nữ nhân a ! Các ngươi làm sao lúc nào cũng muốn để ta chủ động bắt chuyện đâu ?
Hai tên này là yêu nghiệt không sai, thế nhưng cũng là hai cái đầu gỗ.
Ôn Linh Mật bất đắc dĩ, đối với Vương Hạo Thần nói :
- Vương sư đệ, ngươi làm sao không ở cùng đoàn đội ? Như thế nào lại rảnh rỗi ra ngoài một mình ?
Nàng là thật khó hiểu.
Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong, Minh Thiên Phong đoàn đội không phải đang rất thiếu Cửu Tinh Vũ Sư cường giả sao ?
Vương Hạo Thần chiến lực rõ ràng là đủ để so với Cửu Tinh Vũ Sư, đáng lý phải ở một chỗ tọa trấn một đầu cao cấp linh tuyền mới đúng ? Hắn sao có thể ra ngoài nhảy nhót một mình ?
Cho dù hắn muốn, mấy tên kia cũng không cho phép a !
Vương Hạo Thần phiền chán liếc nàng một cái, nhàn nhạt đáp :
- Ta nói qua, ta không có đoàn đội !
Thật là cái độc hành võ giả ?
Khó trách trước đó hắn không để ý đến việc nàng muốn gia nhập đoàn đội của Minh Thiên Phong.
Ôn Linh Mật có chút bó tay rồi, ngươi chẳng lẽ không biết, độc hành võ giả hiện tại căn bản không có đất sinh tồn sao ?
Đây là thật ngốc, hay là quá mức tự tin ?
Ôn Linh Mật không thể làm gì khác hơn là hướng Tư Mộ Liêm hỏi :
- Không biết Tư Mộ sư đệ là đến từ một phong nào ?
Nàng cũng đã đoán được Tư Mộ Liêm thân phận, dù sao thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến không phải rau cải trắng, từng cái một khi hiển lộ thực lực liền sẽ lập tức nổi danh, thông tin của bọn hắn cũng được chúng đệ tử từng cái nắm rõ.
Tu vi Bát Tinh Vũ Sư, là cái thuần túy kiếm tu, chiến lực cùng cảnh giới mạnh đến đáng sợ, tại Đệ Thất Phong hẳn là cũng chỉ có Tư Mộ Liêm một người.
Tư Mộ Liêm cười đáp :
- Ta . . . xem như đến từ Lôi Ngục Phong đi ! Bất quá ta không có cùng bọn hắn tụ họp !
Sư tôn của hắn Lữ Thuần Quân xuất thân từ Lôi Ngục Phong, vì thế hắn cũng có thể xem như là nửa cái Lôi Ngục Phong đệ tử.
Ôn Linh Mật tương đương im lặng, nàng coi như hiểu được, ba phong đoàn đội thực lực vì sao kém cỏi như vậy.
Có thể không yếu sao ?
Hai cái chiến lực so với bình thường Cửu Tinh Vũ Sư càng mạnh đều thích độc lai độc vãng, chiến lực cao tầng cơ hồ bị rút đi một nửa, bọn hắn sao có thể không yếu ?
Mạnh được mới là lạ !
/286
|