Hình như là Liệt công tử của Tế Tư Điện! Trên đường phố có người bàn luận xôn xao.
Liệt công tử lại đi vào khu rừng sâu bên cạnh sông Hắc Hà để lấy máu sao? Không hổ là Liệt công tử, người mà có thể dễ dàng khống chế được nhện ăn thịt người, cả Tế Tư Điện sợ rằng không có mấy người!
Các ngươi mau nhìn, bên cạnh xe ngựa có hai người ngoại tộc! Có người kêu lên một tiếng.
Kiếm Thập Nhất hơi nhíu cau mày lại, ôm kiếm tiếp tục đi, mà Đông Phương Lăng thì lạnh lùng lướt nhìn mấy người kia. Có gì để nhìn chứ, bọn ta cũng giống với các ngươi thôi, có hai cánh tay và một đôi chân !
Thủy Y Họa nghe thấy mấy lời nói nhỏ của đám người ở ngoài xe, đại khái từ đối thoại của đám người này mà cho ra được hai kết luận, một là người đàn ông mà đang ngồi trước mặt này là người của Tế Tư *Ngư Điện, hơn nữa địa vị không thấp, được dân chúng tôn sùng. Hai là người này không chỉ một lần đi vào trong khu rừng kia lấy máu tươi của nhện ăn thịt người, dân chúng cũng biết chuyện này.
Xem ra, Liệt công tử có thân phận rất cao. Thủy Y Họa không chút để ý nói một câu.
Bắc Đường liệt khẽ mỉm cười: Ở cổ cương, năng lực đại biểu cho thân phận, nếu như các ngươi có trình độ luyện chế cổ độc cao, thì như vậy các ngươi cũng sẽ có được thân phận và địa vị chí cao vô thượng.
Thân phận và địa vị thì không cần, chúng ta cũng không định ở lại Cổ cương, đợi đến khi cổ độc trên người tướng công được giải trừ xong, thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây. Nói lời này xong, Thủy Y Họa nhìn gò má Cơ Mộc Ly một cái, ánh mắt khó có lúc nhu hòa đi.
Cơ Mộc Ly nắm tay nàng, trong mắt mang theo sự thỏa mãn và nụ cười. Hắn có được giai nhân thế này, người làm tướng *Ngư công như hắn còn đòi hỏi gì nữa, Y Họa thật đúng là một cái áo nhỏ tri kỉ của hắn mà, cái nơi tồi tàn, dù là một khắc, hắn cũng không muốn nán lại.
Bắc Đường Liệt như có như không quét hai người một cái, cười đến ý vị không hiểu: Dường như hai vị nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi, Cổ cương của ta không phải là nơi mà ngoại tộc có thể nói đến là đến, nói đi là đi .
Liệt công tử, lời này nói là không đúng rồi. Nếu như mà ta nhớ không nhầm, thì ngươi đã nói Đại Tế Tư cứ cách ba năm rưỡi thì phải đi tới Trung thổ của chúng ta một chuyến, vậy thì không phải các người cũng ở Trung thổ của bọn ta muốn tới thì tới, muốn đi cứ đi sao?
Lần này thì Bắc Đường Liệt hoàn toàn nghiêng đầu sang, ánh mắt không hề di chuyển, nhìn chằm chằm vào Thủy Y Họa, thậm chí Thủy Y Họa có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu ở con ngươi trong suốt của hắn.
Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai? Chẳng nhẽ Đại Tế Tư không có thường đi tới Trung thổ sao? Thủy Y Họa nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Không, ngươi nói rất đúng. Nhưng Đại Tế Tư là vì chuyện công, mà các ngươi là vì chuyện riêng. Đã có việc cầu người khác, Thủy cô nương cùng vị hôn phu của mình nên có một chút tự giác của kẻ đi *Ngư cầu người khác mới đúng. Một câu đấy của Thủy Y Họa hình như là chạm vào chỗ hiểm của Bắc Đường Liệt, không khí dao động chung quanh ba người rất dễ dàng làm cho người ta nhận thấy được một việc, hắn đang không vui.
Lời Bắc Đường Liệt đáp lại khiến Cơ Mộc Ly cực kỳ khó chịu, trong mắt rõ ràng dần dần tụ lại lửa giận. Thủy Y Họa đưa tay đè lại thân thể đâng xao động của hắn, sau đó mới cười nhẹ với Bắc Đường Liệt một tiếng: Tuy nói rằng phu thê hai người chúng ta đúng là có chuyện muốn nhờ, nhưng cũng không có đến mức cần nhìn sắc mặt của người khác. Chỉ cần Liệt công tử cho phép chúng ta tự do ở trong Cổ cương mấy ngày, chúng ta tự có biện pháp tìm được cách giải Cổ độc.
Nhàn nhạt liếc nàng một cái, Bắc Đường Liệt hiểu rõ nói: Thì ra là các ngươi có chủ ý này. Chỉ là đáng tiếc, phàm là những kẻ *Ngư xông vào Cổ cương của chúng ta thì đều phải tiếp nhận chiêu đãi của Tế Tư Điện, cho dù các ngươi thiên ty vạn lũ (1) mối quan hệ với Đại Tế Tư, thì cũng không thể ngoại lệ.
(1)“ Thiên ty vạn lũ ” : có nghĩa là rất nhiều, đến hàng ngàn hàng nghìn .
Thế nào, Tế Tư Điện của các ngươi muốn giám thị chúng ta? Cơ Mộc Ly cười lạnh một tiếng: Muốn hạn chế hành động của chúng ta, cũng phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không đã !
Thân là người đã trúng cổ độc lại nói những lời này với Tế Tư Điện chúng ta, chẳng lẽ vị hôn phu của Thủy cô nương không cảm thấy rất buồn cười hay sao? Khóe miệng Bắc Đường Liệt hơi nhếch lên một chút ý cười yếu ớt.
Cơ Mộc Ly giận quá hóa cười: Ngươi có tin hay không, trước khi độc của ta phát tác, ta có thể một chưởng đánh chết các ngươi ?
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khí thế vô hình từ từ tản mát ra, một bước cũng không nhường.
Thủy Y họa thở dài, kéo đầu của Cơ Mộc Ly lại, nàng cũng không muốn mình vừa mới tới Cổ cương thì đã rước lấy một đống lớn phiền phức, nàng còn muốn lợi dụng Đại Tế Tư cho tốt.
Kính xin Liệt công tử dẫn chúng ta gặp Đại Tế Tư một lần, trước khi sư phụ lâm chung có lời muốn nhờ ta nhắn lại cho Đại Tế Tư.
Ngoài xe, một người nào đó đang đi theo xe ngựa không khỏi lảo đảo xuýt ngã, Đông Phương Lăng ở trong lòng khinh bỉ nói: nữ nhân vô sỉ! Nàng nói láo như thật, mắt cũng không chớp cái nào. Sư phụ à, đồ *Ngư nhi thật xin lỗi ngài, chẳng những không có ngăn cản được nữ nhân này thêu dệt lung tung, ngược lại bản thân còn cảm thấy. . . Biện pháp mà nữ nhân tạm thời nghĩ tới không tệ, đồ nhi thật là quá bất hiếu rồi.
Cơ Mộc Ly bị Thủy Y Họa kéo quay đầu lại, thuận thế tựa vào trên vai của nàng, hai tay cũng rất tự nhiên vòng chắc qua eo nàng. Hừ, nếu không phải là Y Họa ngăn lại, hắn nhất định sẽ cho cái tên tiểu tử không biết chết sống kia biết tay. Hôm nay, hắn còn được mỹ nhân ôm trong ngực.
Bắc Đường Liệt nhìn hai người này ở trước mặt mình vô sỉ thể hiện ân ái, chỉ có chút chau mày, đáp với Thủy Y Họa một câu: Ta nghĩ, hẳn là Đại Tế Tư sẽ rất vui khi nhìn thấy được ái đồ cảu cố nhân. Đáng tiếc. . . Các ngươi lại tới chậm một bước, mấy ngày trước, Đại Tế Tư vừa mới rời khỏi Cổ cương, đi tới Trung thổ của các ngươi rồi.
Cái gì?
Người kêu lên không phải là Thủy Y Họa, cũng không phải là Cơ Mộc Ly, mà là người đang đi theo ở ngoài xe, Đông Phương Lăng. Vốn muốn thông qua một chút giao tình của sư phụ và Đại Tế Tư để đi chút cửa sau, không ngờ Đại Tế Tư lại không ở đây!
Thủy cô nương, hạ nhân của các ngươi có nhĩ lực thật đúng là không tệ. . .
Cơ Mộc Ly thật thấp khẽ cười lên, dựa vào bên người cô gái nói lại: Võ công của Trung thổ bác đại tinh thâm, các ngươi đương nhiên kém hơn chúng ta.
Bắc Đường Liệt không hề tức giận, chỉ hơi hơi liếc xéo hắn một cái, giọng nói lành lạnh đáp lại: Võ công đúng là chúng ta kém hơn Trung Nguyên các ngươi, nhưng nếu luận đến Cổ thuật và Cổ độc, các ngươi làm *Ngư sao là đối thủ của chúng ta? Cổ thuật cà Cổ Độc cảu Cổ cương đã có lịch sự lâu đời, nếu như không phải như thế, vì sao hàng năm có rất nhiều người Trung thổ các ngưỡng mộ tiếng tăm mà tìm đến, trong đó tám đến chín phần mười đều đã chết ở trên dọc đường.
Không khí bên trong xe không tốt lắm, mà lúc này xe ngựa cũng dần dần đi vào một đường lớn rộng rãi. Trên con đường này không có dòng người chật chội, cũng không có của hàng san sát nối tiếp nhau, hai bên đường đi chỉ có cỏ cây um tùm, vả lại cứ cách mỗi một trượng thì lại có đặt một cái đỉnh lớn, khói mù lượn lờ từ bên trong bay lên, làm nổi bật lên khung cảnh chung quanh giống như tiên cảnh.
Ngoài xe Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng thấy rõ ràng, ánh mắt không nhịn được dừng lại ở trên chiếc đỉnh lớn trong chốc lát, thế nhưng hai người lại cảm thấy bên trong chiếc đỉnh lớn kia có thứ gì đó *Ngư đang động đậy. Đông Phương Lăng theo bản năng cách xa chiếc đỉnh lớn kia. Mặc dù hắn đã thấy qua quái xà tám chân và quái vật nhện đầu người, nhưng hắn vẫn chưa thể chuẩn bi được tâm lí mà có thể nhìn được thêm quái vật gì nữa cả.
Thủy Y Họa kéo rèm xe lên nhìn một chút sương mù chung quanh, trong lòng cho ra hai chữ: Ra vẻ! Bọn họ cho là làm cho khói khi đốt thuốc lan ra khắp chỗ này thì chính là Tiên cảnh rồi sao? Những người này thật quá là ra vẻ rồi, khó trách một đám dân chúng kia lại coi mấy người ở Tế Tư Điện này là thần thánh tồn tại rồi.
Đi khoảng một nén hương, thì xe ngựa đi xuyên qua một. . . tảng đá khổng lồ. Nói là tảng đá, không bằng nói là vách tường dày thì hơn, xe ngựa chỉ đi bốn năm bước, thì đã mang mấy người xuyên qua cái tảng đá này rồi. Mà lúc vừa xuyên quatảng đã khổng lồ này xong, mấy người liền nhận ra không khí kỳ quái ở chỗ này, trang trọng, nghiêm trang, còn có một loại cảm giác khác nói không ra lời. . .
Bắc Đường công tử, rốt cuộc thì ngài cũng đã trở lại. Có hai người hạ nhân đi tới, hướng về xe ngựa khom người chào, đối với hai người ở bên ngoài xe ngựa, là Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng làm *Ngư như không thấy. Bọn họ có diện mạo bình thường, nhưng trên mặt lại không có chút nốt thịt xấu xí giống như mấy tộc nhân cấp thấp, hiển nhiên đây là tộc nhân ở giữa tộc nhân cấp thấp và tộc nhân cấp cao.
Lưu thúc Đánh xe ngay lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, sau đó vén rèm xe lên, hướng cửa xe ngựa đưa ra một cái tay.
Một nam tử tuấn mỹ mặc hắc bào nạm vân vàng từ từ đi ra, đưa ra một bàn tay lớn rất đẹp, đắp vào tay của Lưu thúc ưu nhã xuống xe. Vẻ mặt của hắn thanh lãnh nhược thủy, dung mạo tuấn mỹ vô cùng, cái trán hơi có vẻ đầy đặn cùng sóng mũi cao, cùng với cánh môi mỏng hơi lộ ra, làm cho khuôn mặt của hắn có một loại vẻ đẹp lập thể(2), tóc dài xõa ra tùy ý cũng không xốc xếch, lại làm cho cả người hắn tản mát ra một loại phong tình khác, nạm vân vàng trên hắc bào chẳng những không làm cho hắn có vẻ tục khí, ngược lại càng làm hắn nổi bật lên một loại cao quý thoát tục, khiến cho người ta không nhịn được sinh lòng kính ngưỡng.
(2) “ Lập thể ” : nghĩ là hài hòa nhiều tầng lớp, hài hòa trên dưới.
Hai hạ nhân kia không dám đường đột nhìn thẳng, chỉ vụng trộm nhìn lén mấy lần. Người ở Cổ cương phần lớn thích dùng dưỡng nhan cổ, khiến cho dung mạo của mình trở nên càng đẹp hơn, thế nhưng phần lớn đều tạo ra một vẻ đẹp có chút không chân thật, làm cho người ta cảm giác đây là một vẻ đẹp được tạo ra, rất giả tạo. Nhưng mà Bắc Đường công tử của bọn hắn nổi *Ngư danh là mỹ nam tử của Cổ cương, là người không bao giờ dùng bất kỳ dưỡng nhan cổ, là người có mọt vẻ đẹp mỹ rất tự nhiên và chân thật hơn nhiều, là vẻ đẹp khiến cho người ta không dám sinh ra nửa phần khinh nhờn.
Hai người còn đang cảm thán này Bắc Đường công tử tuấn mỹ thì khi thấy người đi ra từ phía sau hắn, bên trong xe ngựa không ngờ một trước một sau đi ra ngoài hai người. Một nam nhân lười biếng có dung nhan không chút kém hơn Bắc Đường công tử đi xuống dưới xe, sau đó đưa tay về phía xe ngựa, thả rèm cửa xe xuống.
Dáng dấp nam nhân này quá mức xinh đẹp, khuôn mặt không giống với Bắc Đường công tử có một vẻ đẹp thâm thúy lập thể, mà là một vẻ đẹp tinh xảo, quyến rũ gần như hoàn mỹ! Diện mạo cảu hắn không có chút vẻ âm nhu nào, thế nhưng ngũ quan lại còn hoàn mỹ hơn cả nữ nhân, từ đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, cho đến sống mũi sáng trong thẳng tắp, rồi đến hai làn môi mỏng như ướt át sáng bóng, không có một chỗ nào không làm cho người ta kinh diễm..
Y Họa, xuống đi. Nam tử kia hướng về phía cô gái đang xuống xe ngựa nói, đè thấp thả mềm giọng nói mang theo một loại mị hoặc không nói ra, thật giống như nghe khi nghe thấy giọng nói này, trong lòng tựa như có một gợn sóng khẽ xao động.
Hình như chú ý tới tầm mắt của người ngoài, người nọ từ từ quay đầu, nhìn về phía hai hạ nhân đang quan sát hắn, trong nháy mắt đó, ánh mắt âm trầm sắc bén liếc sang, khiến người ta cảm thấy làm như bị rắn độc nhìn chăm chú vậy, cả người run rẩy sợ hãi.
Quả nhiên. . . Người càng đẹp càng đáng sợ.
Hai hạ nhân lập tức dời đi ánh mắt, khóe mắt dư quang lại quét đến này nữ nhân đi xuống xe cuối cùng. Tướng mạo nàng kia cũng vô cùng xinh đẹp, khác với những nữ nhân có cấp bậc cao, dung mạo đẹp ở Cổ lwd*Ngư cương kia, vẻ đẹp của nàng là tràn đầy linh động và sức sống, đặc biệt là cặp con ngươi sáng trong kia, khi nhìn một người thì cả bóng của người đó cũng có thể in trong đó.
Mà hai người xa lạ đi hai bên xe kia mới vừa rồi bị bọn họ sao lãng kia, lúc này họ mới cẩn thận quan sát, cũng phát hiện đều là người có khí chất bất phàm.
Những người này, trước kia chắc chắn bọn họ chưa từng thấy qua, mà dù là chỉ nhìn lướt qua một lần, thì hai người bọn họ có thể khẳng định, những người này không phải là tộc nhân của Sáp huyết tộc. Nếu là tộc nhân của Sáp huyết tộc có được tướng mạo bậc này, thì thân là người của Tế Tư Điện như bọn hắn sao lại không biết được, không có gì có thể tránh được ánh mắt của Tế Tư Điện.
Nhược Thanh, Nhược Thạch, vì sao các ngươi còn không tới đây? Bắc Đường Liệt nhìn lướt qua hai người một cái, hỏi, sau đó quay đầu nói với Lưu *Ngư thúc : Lưu thúc, ngươi trước đi an trí xe ngựa đi, ngựa này chạy một đường, cũng chưa có ăn cỏ.
Lưu thúc cười nhạt nói: Biết rồi, ta sẽ đi. Sau đó, dắt ngựa hướng về phía đường nhỏ ở bên phải đi tới, bên kia hình như có một lều lớn đặc biệt dành để an trí xe ngựa. Chỉ là Lưu thúc này trước khi đi, vẫn không quên nhìn lại một cái ý vị sâu xa với mấy người Cơ Mộc Ly.
Liệt công tử lại đi vào khu rừng sâu bên cạnh sông Hắc Hà để lấy máu sao? Không hổ là Liệt công tử, người mà có thể dễ dàng khống chế được nhện ăn thịt người, cả Tế Tư Điện sợ rằng không có mấy người!
Các ngươi mau nhìn, bên cạnh xe ngựa có hai người ngoại tộc! Có người kêu lên một tiếng.
Kiếm Thập Nhất hơi nhíu cau mày lại, ôm kiếm tiếp tục đi, mà Đông Phương Lăng thì lạnh lùng lướt nhìn mấy người kia. Có gì để nhìn chứ, bọn ta cũng giống với các ngươi thôi, có hai cánh tay và một đôi chân !
Thủy Y Họa nghe thấy mấy lời nói nhỏ của đám người ở ngoài xe, đại khái từ đối thoại của đám người này mà cho ra được hai kết luận, một là người đàn ông mà đang ngồi trước mặt này là người của Tế Tư *Ngư Điện, hơn nữa địa vị không thấp, được dân chúng tôn sùng. Hai là người này không chỉ một lần đi vào trong khu rừng kia lấy máu tươi của nhện ăn thịt người, dân chúng cũng biết chuyện này.
Xem ra, Liệt công tử có thân phận rất cao. Thủy Y Họa không chút để ý nói một câu.
Bắc Đường liệt khẽ mỉm cười: Ở cổ cương, năng lực đại biểu cho thân phận, nếu như các ngươi có trình độ luyện chế cổ độc cao, thì như vậy các ngươi cũng sẽ có được thân phận và địa vị chí cao vô thượng.
Thân phận và địa vị thì không cần, chúng ta cũng không định ở lại Cổ cương, đợi đến khi cổ độc trên người tướng công được giải trừ xong, thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây. Nói lời này xong, Thủy Y Họa nhìn gò má Cơ Mộc Ly một cái, ánh mắt khó có lúc nhu hòa đi.
Cơ Mộc Ly nắm tay nàng, trong mắt mang theo sự thỏa mãn và nụ cười. Hắn có được giai nhân thế này, người làm tướng *Ngư công như hắn còn đòi hỏi gì nữa, Y Họa thật đúng là một cái áo nhỏ tri kỉ của hắn mà, cái nơi tồi tàn, dù là một khắc, hắn cũng không muốn nán lại.
Bắc Đường Liệt như có như không quét hai người một cái, cười đến ý vị không hiểu: Dường như hai vị nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi, Cổ cương của ta không phải là nơi mà ngoại tộc có thể nói đến là đến, nói đi là đi .
Liệt công tử, lời này nói là không đúng rồi. Nếu như mà ta nhớ không nhầm, thì ngươi đã nói Đại Tế Tư cứ cách ba năm rưỡi thì phải đi tới Trung thổ của chúng ta một chuyến, vậy thì không phải các người cũng ở Trung thổ của bọn ta muốn tới thì tới, muốn đi cứ đi sao?
Lần này thì Bắc Đường Liệt hoàn toàn nghiêng đầu sang, ánh mắt không hề di chuyển, nhìn chằm chằm vào Thủy Y Họa, thậm chí Thủy Y Họa có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu ở con ngươi trong suốt của hắn.
Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai? Chẳng nhẽ Đại Tế Tư không có thường đi tới Trung thổ sao? Thủy Y Họa nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Không, ngươi nói rất đúng. Nhưng Đại Tế Tư là vì chuyện công, mà các ngươi là vì chuyện riêng. Đã có việc cầu người khác, Thủy cô nương cùng vị hôn phu của mình nên có một chút tự giác của kẻ đi *Ngư cầu người khác mới đúng. Một câu đấy của Thủy Y Họa hình như là chạm vào chỗ hiểm của Bắc Đường Liệt, không khí dao động chung quanh ba người rất dễ dàng làm cho người ta nhận thấy được một việc, hắn đang không vui.
Lời Bắc Đường Liệt đáp lại khiến Cơ Mộc Ly cực kỳ khó chịu, trong mắt rõ ràng dần dần tụ lại lửa giận. Thủy Y Họa đưa tay đè lại thân thể đâng xao động của hắn, sau đó mới cười nhẹ với Bắc Đường Liệt một tiếng: Tuy nói rằng phu thê hai người chúng ta đúng là có chuyện muốn nhờ, nhưng cũng không có đến mức cần nhìn sắc mặt của người khác. Chỉ cần Liệt công tử cho phép chúng ta tự do ở trong Cổ cương mấy ngày, chúng ta tự có biện pháp tìm được cách giải Cổ độc.
Nhàn nhạt liếc nàng một cái, Bắc Đường Liệt hiểu rõ nói: Thì ra là các ngươi có chủ ý này. Chỉ là đáng tiếc, phàm là những kẻ *Ngư xông vào Cổ cương của chúng ta thì đều phải tiếp nhận chiêu đãi của Tế Tư Điện, cho dù các ngươi thiên ty vạn lũ (1) mối quan hệ với Đại Tế Tư, thì cũng không thể ngoại lệ.
(1)“ Thiên ty vạn lũ ” : có nghĩa là rất nhiều, đến hàng ngàn hàng nghìn .
Thế nào, Tế Tư Điện của các ngươi muốn giám thị chúng ta? Cơ Mộc Ly cười lạnh một tiếng: Muốn hạn chế hành động của chúng ta, cũng phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không đã !
Thân là người đã trúng cổ độc lại nói những lời này với Tế Tư Điện chúng ta, chẳng lẽ vị hôn phu của Thủy cô nương không cảm thấy rất buồn cười hay sao? Khóe miệng Bắc Đường Liệt hơi nhếch lên một chút ý cười yếu ớt.
Cơ Mộc Ly giận quá hóa cười: Ngươi có tin hay không, trước khi độc của ta phát tác, ta có thể một chưởng đánh chết các ngươi ?
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khí thế vô hình từ từ tản mát ra, một bước cũng không nhường.
Thủy Y họa thở dài, kéo đầu của Cơ Mộc Ly lại, nàng cũng không muốn mình vừa mới tới Cổ cương thì đã rước lấy một đống lớn phiền phức, nàng còn muốn lợi dụng Đại Tế Tư cho tốt.
Kính xin Liệt công tử dẫn chúng ta gặp Đại Tế Tư một lần, trước khi sư phụ lâm chung có lời muốn nhờ ta nhắn lại cho Đại Tế Tư.
Ngoài xe, một người nào đó đang đi theo xe ngựa không khỏi lảo đảo xuýt ngã, Đông Phương Lăng ở trong lòng khinh bỉ nói: nữ nhân vô sỉ! Nàng nói láo như thật, mắt cũng không chớp cái nào. Sư phụ à, đồ *Ngư nhi thật xin lỗi ngài, chẳng những không có ngăn cản được nữ nhân này thêu dệt lung tung, ngược lại bản thân còn cảm thấy. . . Biện pháp mà nữ nhân tạm thời nghĩ tới không tệ, đồ nhi thật là quá bất hiếu rồi.
Cơ Mộc Ly bị Thủy Y Họa kéo quay đầu lại, thuận thế tựa vào trên vai của nàng, hai tay cũng rất tự nhiên vòng chắc qua eo nàng. Hừ, nếu không phải là Y Họa ngăn lại, hắn nhất định sẽ cho cái tên tiểu tử không biết chết sống kia biết tay. Hôm nay, hắn còn được mỹ nhân ôm trong ngực.
Bắc Đường Liệt nhìn hai người này ở trước mặt mình vô sỉ thể hiện ân ái, chỉ có chút chau mày, đáp với Thủy Y Họa một câu: Ta nghĩ, hẳn là Đại Tế Tư sẽ rất vui khi nhìn thấy được ái đồ cảu cố nhân. Đáng tiếc. . . Các ngươi lại tới chậm một bước, mấy ngày trước, Đại Tế Tư vừa mới rời khỏi Cổ cương, đi tới Trung thổ của các ngươi rồi.
Cái gì?
Người kêu lên không phải là Thủy Y Họa, cũng không phải là Cơ Mộc Ly, mà là người đang đi theo ở ngoài xe, Đông Phương Lăng. Vốn muốn thông qua một chút giao tình của sư phụ và Đại Tế Tư để đi chút cửa sau, không ngờ Đại Tế Tư lại không ở đây!
Thủy cô nương, hạ nhân của các ngươi có nhĩ lực thật đúng là không tệ. . .
Cơ Mộc Ly thật thấp khẽ cười lên, dựa vào bên người cô gái nói lại: Võ công của Trung thổ bác đại tinh thâm, các ngươi đương nhiên kém hơn chúng ta.
Bắc Đường Liệt không hề tức giận, chỉ hơi hơi liếc xéo hắn một cái, giọng nói lành lạnh đáp lại: Võ công đúng là chúng ta kém hơn Trung Nguyên các ngươi, nhưng nếu luận đến Cổ thuật và Cổ độc, các ngươi làm *Ngư sao là đối thủ của chúng ta? Cổ thuật cà Cổ Độc cảu Cổ cương đã có lịch sự lâu đời, nếu như không phải như thế, vì sao hàng năm có rất nhiều người Trung thổ các ngưỡng mộ tiếng tăm mà tìm đến, trong đó tám đến chín phần mười đều đã chết ở trên dọc đường.
Không khí bên trong xe không tốt lắm, mà lúc này xe ngựa cũng dần dần đi vào một đường lớn rộng rãi. Trên con đường này không có dòng người chật chội, cũng không có của hàng san sát nối tiếp nhau, hai bên đường đi chỉ có cỏ cây um tùm, vả lại cứ cách mỗi một trượng thì lại có đặt một cái đỉnh lớn, khói mù lượn lờ từ bên trong bay lên, làm nổi bật lên khung cảnh chung quanh giống như tiên cảnh.
Ngoài xe Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng thấy rõ ràng, ánh mắt không nhịn được dừng lại ở trên chiếc đỉnh lớn trong chốc lát, thế nhưng hai người lại cảm thấy bên trong chiếc đỉnh lớn kia có thứ gì đó *Ngư đang động đậy. Đông Phương Lăng theo bản năng cách xa chiếc đỉnh lớn kia. Mặc dù hắn đã thấy qua quái xà tám chân và quái vật nhện đầu người, nhưng hắn vẫn chưa thể chuẩn bi được tâm lí mà có thể nhìn được thêm quái vật gì nữa cả.
Thủy Y Họa kéo rèm xe lên nhìn một chút sương mù chung quanh, trong lòng cho ra hai chữ: Ra vẻ! Bọn họ cho là làm cho khói khi đốt thuốc lan ra khắp chỗ này thì chính là Tiên cảnh rồi sao? Những người này thật quá là ra vẻ rồi, khó trách một đám dân chúng kia lại coi mấy người ở Tế Tư Điện này là thần thánh tồn tại rồi.
Đi khoảng một nén hương, thì xe ngựa đi xuyên qua một. . . tảng đá khổng lồ. Nói là tảng đá, không bằng nói là vách tường dày thì hơn, xe ngựa chỉ đi bốn năm bước, thì đã mang mấy người xuyên qua cái tảng đá này rồi. Mà lúc vừa xuyên quatảng đã khổng lồ này xong, mấy người liền nhận ra không khí kỳ quái ở chỗ này, trang trọng, nghiêm trang, còn có một loại cảm giác khác nói không ra lời. . .
Bắc Đường công tử, rốt cuộc thì ngài cũng đã trở lại. Có hai người hạ nhân đi tới, hướng về xe ngựa khom người chào, đối với hai người ở bên ngoài xe ngựa, là Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng làm *Ngư như không thấy. Bọn họ có diện mạo bình thường, nhưng trên mặt lại không có chút nốt thịt xấu xí giống như mấy tộc nhân cấp thấp, hiển nhiên đây là tộc nhân ở giữa tộc nhân cấp thấp và tộc nhân cấp cao.
Lưu thúc Đánh xe ngay lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, sau đó vén rèm xe lên, hướng cửa xe ngựa đưa ra một cái tay.
Một nam tử tuấn mỹ mặc hắc bào nạm vân vàng từ từ đi ra, đưa ra một bàn tay lớn rất đẹp, đắp vào tay của Lưu thúc ưu nhã xuống xe. Vẻ mặt của hắn thanh lãnh nhược thủy, dung mạo tuấn mỹ vô cùng, cái trán hơi có vẻ đầy đặn cùng sóng mũi cao, cùng với cánh môi mỏng hơi lộ ra, làm cho khuôn mặt của hắn có một loại vẻ đẹp lập thể(2), tóc dài xõa ra tùy ý cũng không xốc xếch, lại làm cho cả người hắn tản mát ra một loại phong tình khác, nạm vân vàng trên hắc bào chẳng những không làm cho hắn có vẻ tục khí, ngược lại càng làm hắn nổi bật lên một loại cao quý thoát tục, khiến cho người ta không nhịn được sinh lòng kính ngưỡng.
(2) “ Lập thể ” : nghĩ là hài hòa nhiều tầng lớp, hài hòa trên dưới.
Hai hạ nhân kia không dám đường đột nhìn thẳng, chỉ vụng trộm nhìn lén mấy lần. Người ở Cổ cương phần lớn thích dùng dưỡng nhan cổ, khiến cho dung mạo của mình trở nên càng đẹp hơn, thế nhưng phần lớn đều tạo ra một vẻ đẹp có chút không chân thật, làm cho người ta cảm giác đây là một vẻ đẹp được tạo ra, rất giả tạo. Nhưng mà Bắc Đường công tử của bọn hắn nổi *Ngư danh là mỹ nam tử của Cổ cương, là người không bao giờ dùng bất kỳ dưỡng nhan cổ, là người có mọt vẻ đẹp mỹ rất tự nhiên và chân thật hơn nhiều, là vẻ đẹp khiến cho người ta không dám sinh ra nửa phần khinh nhờn.
Hai người còn đang cảm thán này Bắc Đường công tử tuấn mỹ thì khi thấy người đi ra từ phía sau hắn, bên trong xe ngựa không ngờ một trước một sau đi ra ngoài hai người. Một nam nhân lười biếng có dung nhan không chút kém hơn Bắc Đường công tử đi xuống dưới xe, sau đó đưa tay về phía xe ngựa, thả rèm cửa xe xuống.
Dáng dấp nam nhân này quá mức xinh đẹp, khuôn mặt không giống với Bắc Đường công tử có một vẻ đẹp thâm thúy lập thể, mà là một vẻ đẹp tinh xảo, quyến rũ gần như hoàn mỹ! Diện mạo cảu hắn không có chút vẻ âm nhu nào, thế nhưng ngũ quan lại còn hoàn mỹ hơn cả nữ nhân, từ đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, cho đến sống mũi sáng trong thẳng tắp, rồi đến hai làn môi mỏng như ướt át sáng bóng, không có một chỗ nào không làm cho người ta kinh diễm..
Y Họa, xuống đi. Nam tử kia hướng về phía cô gái đang xuống xe ngựa nói, đè thấp thả mềm giọng nói mang theo một loại mị hoặc không nói ra, thật giống như nghe khi nghe thấy giọng nói này, trong lòng tựa như có một gợn sóng khẽ xao động.
Hình như chú ý tới tầm mắt của người ngoài, người nọ từ từ quay đầu, nhìn về phía hai hạ nhân đang quan sát hắn, trong nháy mắt đó, ánh mắt âm trầm sắc bén liếc sang, khiến người ta cảm thấy làm như bị rắn độc nhìn chăm chú vậy, cả người run rẩy sợ hãi.
Quả nhiên. . . Người càng đẹp càng đáng sợ.
Hai hạ nhân lập tức dời đi ánh mắt, khóe mắt dư quang lại quét đến này nữ nhân đi xuống xe cuối cùng. Tướng mạo nàng kia cũng vô cùng xinh đẹp, khác với những nữ nhân có cấp bậc cao, dung mạo đẹp ở Cổ lwd*Ngư cương kia, vẻ đẹp của nàng là tràn đầy linh động và sức sống, đặc biệt là cặp con ngươi sáng trong kia, khi nhìn một người thì cả bóng của người đó cũng có thể in trong đó.
Mà hai người xa lạ đi hai bên xe kia mới vừa rồi bị bọn họ sao lãng kia, lúc này họ mới cẩn thận quan sát, cũng phát hiện đều là người có khí chất bất phàm.
Những người này, trước kia chắc chắn bọn họ chưa từng thấy qua, mà dù là chỉ nhìn lướt qua một lần, thì hai người bọn họ có thể khẳng định, những người này không phải là tộc nhân của Sáp huyết tộc. Nếu là tộc nhân của Sáp huyết tộc có được tướng mạo bậc này, thì thân là người của Tế Tư Điện như bọn hắn sao lại không biết được, không có gì có thể tránh được ánh mắt của Tế Tư Điện.
Nhược Thanh, Nhược Thạch, vì sao các ngươi còn không tới đây? Bắc Đường Liệt nhìn lướt qua hai người một cái, hỏi, sau đó quay đầu nói với Lưu *Ngư thúc : Lưu thúc, ngươi trước đi an trí xe ngựa đi, ngựa này chạy một đường, cũng chưa có ăn cỏ.
Lưu thúc cười nhạt nói: Biết rồi, ta sẽ đi. Sau đó, dắt ngựa hướng về phía đường nhỏ ở bên phải đi tới, bên kia hình như có một lều lớn đặc biệt dành để an trí xe ngựa. Chỉ là Lưu thúc này trước khi đi, vẫn không quên nhìn lại một cái ý vị sâu xa với mấy người Cơ Mộc Ly.
/252
|