Đứng trên võ đài, cậu thanh niên 16 tuổi Lưu Thành Phi mặc bộ y phục màu trắng, mái tóc đen cũng khẽ lay động theo từng cơn gió, sắc mặt lạnh lùng cùng với khuôn mặt khôi ngô và tài năng xuất chúng càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo và cô độc của hắn. Bất luận là hắn có đi đến đâu hay ở chỗ nào cũng dễ dàng trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Hà Thế Viễn và hắn đứng đối diện nhau, không có vẻ bề ngoài xuất chúng lại có nét hung dữ, vừa nhìn đã biết là một kẻ hung ác. Hội võ bắt đầu, hai người không nói bất ký một lời nào mà chỉ chăm chăm tấn công đối phương. Phút chốc, hai nắm đấm gặp nhau lơ lửng giữa không trung ,liều mạng đưa nắm đấm của mình tới trước một phen, rồi cả hai người đều phải lùi về một bước.
Không dừng lại một phút nào, Lưu Thành Phi tiếp tục thay đồi quyền pháp cắt ngang cổ Hà Thế Viễn. Mặc dù tốc độ nhanh, nhưng tay của Lưu Thành Phi vẫn chưa tới được cổ thì Hà Thế Viễn đã nhanh chóng đưa tay ra ra đỡ. Vẫn giữ nguyên sắc mặt, tay trái của Lưu Thành Phi tạo thành nắm đấm vụt giữa không trung nhắm tới ngực của Hà Thế Viễn. Dường như không nhìn thấy quả đấm đang hướng về phía mình, Hà Thế Viễn cũng đồng thời dùng tay phải xuất chiêu, nhắm thẳng tới đầu của Lưu Thành Phi.
Trận chiến đi vào hồi gay cấn nhất. Nếu như quả đấm của Lưu Thành Phi tới trước buộc Hà Thế Viễn phải lui lại thì nắm đấm của hắn sẽ không có cơ hội đánh trúng Lưu Thành Phi.
“ Quả nhiên là trận chiến này ngang sức rồi”. - Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Lưu Thành Phi có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, chân phải hơi nghiêng sang một bên, vừa đúng lúc tránh được đòn tấn công của Hà Thế Viến, và nắm đấm của hắn cũng tương tự, không thể đánh trúng vào người đối phương, người ngoài có thể rõ ràng nhận thấy Lưu Thành Phi cũng không có ý định mạo hiểm. Lúc đó chỉ thấy hai chân của Hà Thế Viễn nhảy lên, giơ một cú đá về phía Lưu Thành Phi. Hai tay của Lưu Thành Phi không kịp đưa tay lên mà đỡ lại, vừa nhìn liền biết cú đá này ắt hẳn sẽ nhắm trúng thân mình, Lưu Thành Phi nghiêng người rồi ngã xuống. Thấy hai chân của Hà Thế Viễn đạp sượt qua người mình Lưu Thành Phi liền lấy hai tay làm thế phòng thủ, hai chân mượn lực lao tới từ trên không của Hà Thế Viễn chuyển thế tấn công
- Trận đấu đã kết thúc rồi sao? - mọi người có chút thất vọng, hai bên vẫn còn chưa sử dụng tới một chút kỹ năng nào. Thật sự kết thúc rồi sao, chỉ nhìn thấy Hà Thế Viễn mất chỗ dựa gắng gượng đứng dậy trở lại, hai quyền hướng thẳng đến Lưu Thành Phi, như là đã gặp phải vật cản khá cứng rắn, Hà Thế Viễn lập tức lộn người trở lại
- Lực ở thắt lưng mạnh quá - tất cả mọi người thán phục kêu lên, thật không hổ danh là á quân.
Lưu Thành Phi thực hiện động tác xoay mình thật đẹp bình thản nói:
- Vừa nãy mới chỉ là làm nóng cơ thể mà thôi. Xem ra bây giờ, huynh có đủ tư cách để ta sử dụng kỹ năng rồi. Tiếp theo đây, huynh cần phải cẩn thận một chút.
- Đúng là tên tiểu tử ngông cuồng, nói khoác mà không biết xấu hổ, ta rất muốn xem xem công phu của ngươi có giống như cái miệng của ngươi không, nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ rất thê thảm - Hà Thế Viễn hừ một tiếng lạnh lùng nói.
- Ngươi sẽ biết ngay lập tức thôi. - Nói xong liền chạy hướng tới Hà Thế Viễn.
Hà Thế Viễn cũng chưa động thủ, hắn muốn xem xem tên ngông cuồng này sẽ dùng thủ đoạn gì. Hà Thế Viễn ngưng tụ nguyên tố hỏa lại ở trong lòng bàn tay, khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh nóng lên. Ở ngay đằng sau Hà Thế Viễn, Lưu Thành Phi giơ tay phải ra: "Hỏa kích."
Hà Thế Viễn chỉ cảm thấy cơ thể căng lên, cũng vì vậy mà không kịp phản ứng gì.
Chứng kiến hỏa kích của Lưu Thành Phi, đứng bên phe của Hàn Gia, Hàn Liệt nhất thời trấn động, hỏa kích cùng với thiên phú hỏa diễm của hắn vô cùng tương thích, năng lực hỏa diễm của hắn là do thiên phú, có thể bay tới phía đối thủ ở cự ly xa, mà hỏa diễm trong tay Lưu Thành Phi lại tiếp cận đối thủ ở cự li gần, làm cho đối thủ không kịp trở tay.
Sau khi ngọn lửa trói chặt lấy Hà Thế Viễn thì động tác của Lưu Thành Phi không hề dừng lại, lực của nguyên tố ở trong cơ thể phóng ra ngoài một cách mạnh mẽ.
- Hỏa vân sát - trong mắt Lưu Thành Phi ánh lên tia lạnh lùng.
Hà Thế Viễn lạnh lùng cười nói:
- Ngươi tưởng rằng có thể đánh bại ta dễ dàng như vậy sao.
- Áo giáp băng - vừa nói xong, thân thể Hà Thế Viễn liền được che phủ bởi một lớp áo băng trong suốt, đó chính là năng lực thiên phú của Hà Thế Viễn, có thể ngăn chặn bất kỳ một đòn tấn công của cấp sĩ nào. Hỏa vân sát cùng áo giáp đụng vào nhau, rồi cùng biến mất, trên võ đài chỉ còn lại hai người nhưng xung quanh lại xuất hiện những mảng hơi nước.
Lúc đó, mồi lửa trong bàn tay của Hà Thế Viễn đã biến mất, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo:
- Giờ đến phiên............ - Câu nói còn chưa dứt, giọng của Hà Thế Viễn đột nhiên ngừng lại, một quả cầu lửa trong con ngươi đã dần dần to lên. - Sao có thể như vậy được? - Trong ánh mắt Hà Thế Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được, sau đó quả cầu lửa rơi thẳng vào Hà Thế Viễn làm hắn ta bất tỉnh
Lưu Thành Phi ngạo nghễ đứng trên võ đài, ánh mắt kiên định, giống hệt như chuyện đánh bại đối thủ đáng gờm vừa rồi chỉ là một chuyện tầm thường.
- Trên thế giới này, không gì là không thể, nhất định không được đề cao bản thân mình, ngươi có kỹ năng thiên phú, người khác cũng có như ngươi. - Lưu Thành Phi nói với Hà Thế Viễn đang nằm trên mặt đất, mặc dù Hà Thế Viễn không thể nghe thấy những lời của hắn. Những động tác mà Lưu Thành Phi dùng ban nãy chính là những kỹ năng thiên phú của hắn, có thể cùng lúc dùng hai loại kỹ năng, có thể tương hỗ lẫn nhau.
Chung quanh vang lên những tiếng ho hò ầm ỹ, bất quá thì chỉ có bên nhà Lưu gia là tiếng khen, còn ba nhà còn lại là sự kinh ngạc. Mặc dù họ đã đánh giá rất cao Lưu Thành Phi, tuy nhiên vẫn không nghĩ tới chuyện hắn có thể đánh bại Hà Thế Viễn một cách nhẹ nhàng như vậy. Thực lực của Hà Thế Viễn thì không còn gì để nghi ngờ, vậy mà lại bại dưới tay của Lưu Thành Phi một cách nhanh chóng như vậy.
Ánh mắt của Lưu Ngoc Thanh bình thản đến lạ thường, dường như đã sớm biết được kết cục này.
- Đây sao có thể gọi là ngạc nhiên, phần hấp dẫn còn ở phía sau cơ”. - Lưu Thanh Ngọc vang lên tiếng cười lạnh lẽo ở trong lòng.
- Lưu gia Lưu Thành Phi thắng, nghỉ ngơi hai giờ sau sẽ tiếp tục đấu hai chọi hai, sau mỗi hiệp đấu sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ. - Hàn Thiên Quần đứng dậy tuyên bố.
Vừa mới dứt lời, Lưu Ngọc Thanh đứng dậy nói:
- Không cần đâu, Hàn gia chủ , Lưu Thành Long trực tiếp bỏ qua hai đối thủ, Lưu Thành Phi cũng không cần nghỉ ngơi, tiếp tục trận đấu luôn. - Nói xong, gương mặt của Lưu Thành Long và Lưu Thành Phi cũng không thể hiện sự phản đối.
Nghe ông ta nói như vậy, mọi người trong võ hội lại thảo luận sôi nổi, xem ra Lưu gia Lưu Ngọc Thanh rất có lòng tin đối với thực lực của Lưu Thành Phi, hoặc là Lưu Thành Phi thực sự rất có thực lực. Chứng kiến xong cuộc tỉ thí, rất nhiều người có suy nghĩ như vậy.Trong khi đó, sắc mặt của mọi người trong Hàn gia lại vô cùng khó coi, như vậy rõ ràng là xem thường Hàn Ngấn. Bản thân Hàn Ngấn lại càng tức giận, hai tay nắm chặt, hắn hai năm liên tiếp đạt giải quán quân trong võ hội, hôm nay lại bị mọi người coi thường như vậy, sự căm phẫn trong lòng thật khó có thể tưởng tượng được.
- Nếu Lưu gia chủ cùng hai vị tiểu huynh đệ đều nói như thế, vậy thì chúng ta tiếp tục tiến hành trận đấu ngay bây giờ. - Âm thanh của Hàn Thiên Quần lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Hàn Ngấn bước lên võ đài, lạnh lùng nhìn Lưu Thành Phi đứng đối diện, nói :
- Ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc có tư cách gì mà ngông cuồng đến vậy.
Ánh mắt của Lưu Thành Phi không vì những lời nói của Hàn Ngấn mà có bất kỳ sự thay đổi nào, giơ ba ngón tay lên, lạnh nhạt nói:
- Ba chiêu, nếu ngươi có thể hạ gục ta bằng ba chiêu thì coi như ta thua.
Mọi người lại được thêm một phen kinh ngạc.
- Được, tên tiểu tử phách lối này dám ngông cuồng hả? - Không biết người nào đó hô lên một tiếng. Những người trong Hàn gia bị lời nói của hắn làm cho tức điên:
- Có bản lĩnh tát vào mồm hắn thế là quá tuyệt rồi
Nghe những lời nói của Lưu Thành Phi, mặt của Hàn Ngấn đỏ bừng bừng, từ nhỏ tới lớn hắn lúc nào cũng tỏa sáng như vầng hào quang, chưa từng bị sỉ nhục.
- Xuất chiêu đi - Hàn Ngấn gầm lên.
Hà Thế Viễn và hắn đứng đối diện nhau, không có vẻ bề ngoài xuất chúng lại có nét hung dữ, vừa nhìn đã biết là một kẻ hung ác. Hội võ bắt đầu, hai người không nói bất ký một lời nào mà chỉ chăm chăm tấn công đối phương. Phút chốc, hai nắm đấm gặp nhau lơ lửng giữa không trung ,liều mạng đưa nắm đấm của mình tới trước một phen, rồi cả hai người đều phải lùi về một bước.
Không dừng lại một phút nào, Lưu Thành Phi tiếp tục thay đồi quyền pháp cắt ngang cổ Hà Thế Viễn. Mặc dù tốc độ nhanh, nhưng tay của Lưu Thành Phi vẫn chưa tới được cổ thì Hà Thế Viễn đã nhanh chóng đưa tay ra ra đỡ. Vẫn giữ nguyên sắc mặt, tay trái của Lưu Thành Phi tạo thành nắm đấm vụt giữa không trung nhắm tới ngực của Hà Thế Viễn. Dường như không nhìn thấy quả đấm đang hướng về phía mình, Hà Thế Viễn cũng đồng thời dùng tay phải xuất chiêu, nhắm thẳng tới đầu của Lưu Thành Phi.
Trận chiến đi vào hồi gay cấn nhất. Nếu như quả đấm của Lưu Thành Phi tới trước buộc Hà Thế Viễn phải lui lại thì nắm đấm của hắn sẽ không có cơ hội đánh trúng Lưu Thành Phi.
“ Quả nhiên là trận chiến này ngang sức rồi”. - Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Lưu Thành Phi có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, chân phải hơi nghiêng sang một bên, vừa đúng lúc tránh được đòn tấn công của Hà Thế Viến, và nắm đấm của hắn cũng tương tự, không thể đánh trúng vào người đối phương, người ngoài có thể rõ ràng nhận thấy Lưu Thành Phi cũng không có ý định mạo hiểm. Lúc đó chỉ thấy hai chân của Hà Thế Viễn nhảy lên, giơ một cú đá về phía Lưu Thành Phi. Hai tay của Lưu Thành Phi không kịp đưa tay lên mà đỡ lại, vừa nhìn liền biết cú đá này ắt hẳn sẽ nhắm trúng thân mình, Lưu Thành Phi nghiêng người rồi ngã xuống. Thấy hai chân của Hà Thế Viễn đạp sượt qua người mình Lưu Thành Phi liền lấy hai tay làm thế phòng thủ, hai chân mượn lực lao tới từ trên không của Hà Thế Viễn chuyển thế tấn công
- Trận đấu đã kết thúc rồi sao? - mọi người có chút thất vọng, hai bên vẫn còn chưa sử dụng tới một chút kỹ năng nào. Thật sự kết thúc rồi sao, chỉ nhìn thấy Hà Thế Viễn mất chỗ dựa gắng gượng đứng dậy trở lại, hai quyền hướng thẳng đến Lưu Thành Phi, như là đã gặp phải vật cản khá cứng rắn, Hà Thế Viễn lập tức lộn người trở lại
- Lực ở thắt lưng mạnh quá - tất cả mọi người thán phục kêu lên, thật không hổ danh là á quân.
Lưu Thành Phi thực hiện động tác xoay mình thật đẹp bình thản nói:
- Vừa nãy mới chỉ là làm nóng cơ thể mà thôi. Xem ra bây giờ, huynh có đủ tư cách để ta sử dụng kỹ năng rồi. Tiếp theo đây, huynh cần phải cẩn thận một chút.
- Đúng là tên tiểu tử ngông cuồng, nói khoác mà không biết xấu hổ, ta rất muốn xem xem công phu của ngươi có giống như cái miệng của ngươi không, nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ rất thê thảm - Hà Thế Viễn hừ một tiếng lạnh lùng nói.
- Ngươi sẽ biết ngay lập tức thôi. - Nói xong liền chạy hướng tới Hà Thế Viễn.
Hà Thế Viễn cũng chưa động thủ, hắn muốn xem xem tên ngông cuồng này sẽ dùng thủ đoạn gì. Hà Thế Viễn ngưng tụ nguyên tố hỏa lại ở trong lòng bàn tay, khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh nóng lên. Ở ngay đằng sau Hà Thế Viễn, Lưu Thành Phi giơ tay phải ra: "Hỏa kích."
Hà Thế Viễn chỉ cảm thấy cơ thể căng lên, cũng vì vậy mà không kịp phản ứng gì.
Chứng kiến hỏa kích của Lưu Thành Phi, đứng bên phe của Hàn Gia, Hàn Liệt nhất thời trấn động, hỏa kích cùng với thiên phú hỏa diễm của hắn vô cùng tương thích, năng lực hỏa diễm của hắn là do thiên phú, có thể bay tới phía đối thủ ở cự ly xa, mà hỏa diễm trong tay Lưu Thành Phi lại tiếp cận đối thủ ở cự li gần, làm cho đối thủ không kịp trở tay.
Sau khi ngọn lửa trói chặt lấy Hà Thế Viễn thì động tác của Lưu Thành Phi không hề dừng lại, lực của nguyên tố ở trong cơ thể phóng ra ngoài một cách mạnh mẽ.
- Hỏa vân sát - trong mắt Lưu Thành Phi ánh lên tia lạnh lùng.
Hà Thế Viễn lạnh lùng cười nói:
- Ngươi tưởng rằng có thể đánh bại ta dễ dàng như vậy sao.
- Áo giáp băng - vừa nói xong, thân thể Hà Thế Viễn liền được che phủ bởi một lớp áo băng trong suốt, đó chính là năng lực thiên phú của Hà Thế Viễn, có thể ngăn chặn bất kỳ một đòn tấn công của cấp sĩ nào. Hỏa vân sát cùng áo giáp đụng vào nhau, rồi cùng biến mất, trên võ đài chỉ còn lại hai người nhưng xung quanh lại xuất hiện những mảng hơi nước.
Lúc đó, mồi lửa trong bàn tay của Hà Thế Viễn đã biến mất, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo:
- Giờ đến phiên............ - Câu nói còn chưa dứt, giọng của Hà Thế Viễn đột nhiên ngừng lại, một quả cầu lửa trong con ngươi đã dần dần to lên. - Sao có thể như vậy được? - Trong ánh mắt Hà Thế Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được, sau đó quả cầu lửa rơi thẳng vào Hà Thế Viễn làm hắn ta bất tỉnh
Lưu Thành Phi ngạo nghễ đứng trên võ đài, ánh mắt kiên định, giống hệt như chuyện đánh bại đối thủ đáng gờm vừa rồi chỉ là một chuyện tầm thường.
- Trên thế giới này, không gì là không thể, nhất định không được đề cao bản thân mình, ngươi có kỹ năng thiên phú, người khác cũng có như ngươi. - Lưu Thành Phi nói với Hà Thế Viễn đang nằm trên mặt đất, mặc dù Hà Thế Viễn không thể nghe thấy những lời của hắn. Những động tác mà Lưu Thành Phi dùng ban nãy chính là những kỹ năng thiên phú của hắn, có thể cùng lúc dùng hai loại kỹ năng, có thể tương hỗ lẫn nhau.
Chung quanh vang lên những tiếng ho hò ầm ỹ, bất quá thì chỉ có bên nhà Lưu gia là tiếng khen, còn ba nhà còn lại là sự kinh ngạc. Mặc dù họ đã đánh giá rất cao Lưu Thành Phi, tuy nhiên vẫn không nghĩ tới chuyện hắn có thể đánh bại Hà Thế Viễn một cách nhẹ nhàng như vậy. Thực lực của Hà Thế Viễn thì không còn gì để nghi ngờ, vậy mà lại bại dưới tay của Lưu Thành Phi một cách nhanh chóng như vậy.
Ánh mắt của Lưu Ngoc Thanh bình thản đến lạ thường, dường như đã sớm biết được kết cục này.
- Đây sao có thể gọi là ngạc nhiên, phần hấp dẫn còn ở phía sau cơ”. - Lưu Thanh Ngọc vang lên tiếng cười lạnh lẽo ở trong lòng.
- Lưu gia Lưu Thành Phi thắng, nghỉ ngơi hai giờ sau sẽ tiếp tục đấu hai chọi hai, sau mỗi hiệp đấu sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ. - Hàn Thiên Quần đứng dậy tuyên bố.
Vừa mới dứt lời, Lưu Ngọc Thanh đứng dậy nói:
- Không cần đâu, Hàn gia chủ , Lưu Thành Long trực tiếp bỏ qua hai đối thủ, Lưu Thành Phi cũng không cần nghỉ ngơi, tiếp tục trận đấu luôn. - Nói xong, gương mặt của Lưu Thành Long và Lưu Thành Phi cũng không thể hiện sự phản đối.
Nghe ông ta nói như vậy, mọi người trong võ hội lại thảo luận sôi nổi, xem ra Lưu gia Lưu Ngọc Thanh rất có lòng tin đối với thực lực của Lưu Thành Phi, hoặc là Lưu Thành Phi thực sự rất có thực lực. Chứng kiến xong cuộc tỉ thí, rất nhiều người có suy nghĩ như vậy.Trong khi đó, sắc mặt của mọi người trong Hàn gia lại vô cùng khó coi, như vậy rõ ràng là xem thường Hàn Ngấn. Bản thân Hàn Ngấn lại càng tức giận, hai tay nắm chặt, hắn hai năm liên tiếp đạt giải quán quân trong võ hội, hôm nay lại bị mọi người coi thường như vậy, sự căm phẫn trong lòng thật khó có thể tưởng tượng được.
- Nếu Lưu gia chủ cùng hai vị tiểu huynh đệ đều nói như thế, vậy thì chúng ta tiếp tục tiến hành trận đấu ngay bây giờ. - Âm thanh của Hàn Thiên Quần lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Hàn Ngấn bước lên võ đài, lạnh lùng nhìn Lưu Thành Phi đứng đối diện, nói :
- Ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc có tư cách gì mà ngông cuồng đến vậy.
Ánh mắt của Lưu Thành Phi không vì những lời nói của Hàn Ngấn mà có bất kỳ sự thay đổi nào, giơ ba ngón tay lên, lạnh nhạt nói:
- Ba chiêu, nếu ngươi có thể hạ gục ta bằng ba chiêu thì coi như ta thua.
Mọi người lại được thêm một phen kinh ngạc.
- Được, tên tiểu tử phách lối này dám ngông cuồng hả? - Không biết người nào đó hô lên một tiếng. Những người trong Hàn gia bị lời nói của hắn làm cho tức điên:
- Có bản lĩnh tát vào mồm hắn thế là quá tuyệt rồi
Nghe những lời nói của Lưu Thành Phi, mặt của Hàn Ngấn đỏ bừng bừng, từ nhỏ tới lớn hắn lúc nào cũng tỏa sáng như vầng hào quang, chưa từng bị sỉ nhục.
- Xuất chiêu đi - Hàn Ngấn gầm lên.
/99
|