Trong lòng Khang thân vương thoáng hốt hoảng. Ông ta thật không ngờ đứa con gái này còn thông minh nhạy bén hơn so với tưởng tượng của mình, thoáng cái đã phản ứng kịp.
Thế nhưng, vậy thì sao, chỉ cần nàng muốn mộ phần của mẫu thân thì nhất định phải nghe lời ông ta. Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, mặt không thay đổi ngước mắt nhìn nàng: "Ngươi đã biết rồi, vậy bổn vương không nói nhảm với ngươi nữa. Lần này, ngươi nhất định phải gả, không muốn gả cũng phải gả."
Ly Diên nghe lời uy hiếp của ông, thoáng cái nở nụ cười. Mặc dù đang cười nhưng cặp mắt kia lại lạnh như hàn băng nghìn năm. Ánh mắt như vậy xuất hiện trên một đứa bé gái mười tuổi khiến Khang thân vương rất hoảng sợ, nhưng khi ông ta vừa nghĩ tới giá trị của nàng, trong mắt dần hiện ra tàn nhẫn: "Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?"
Ly Diên mặt không thay đổi liếc ông ta, thái độ trong lời nói khiến người ta nhìn không thấu: "Nếu là tháng năm sang năm, còn sớm. Hay là Khang thân vương về trước đi, trước tháng năm năm sau ta sẽ hồi phủ. Còn bây giờ, bổn tiểu thư chưa muốn về."
"Ngươi đang đùa giỡn với bổn vương hả? Ly Diên, ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin tưởng ngươi sao?"
"Vậy ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi hả? Nếu như chúng ta không ai tin ai, vậy chuyện này hay là dừng lại đi!"
"Ngươi..."
Ly Hồng Đào không ngờ rằng nha đầu chết tiệt này vậy mà mềm không được cứng không xong, nhất thời tức giận tới cả người run rẩy: "Nghiệp chướng, ngươi cả gan tranh luận với bổn vương, ngươi có tin hôm nay bổn vương sẽ khiến ngươi chôn thây ở chỗ này hay không!"
Ly Diên cười híp mắt nhìn ông ta: "Vậy thì tốt, vừa khéo ta cũng không muốn sống nữa. Huống chi, ta cũng chẳng sống được bao lâu không phải ư, tốt nhất là ông một chưởng đập chết ta. Như vậy, tiết kiệm cho ta mấy năm mỗi ngày sống không bằng chết."
Lần này, Ly Hồng Đào hoàn toàn không phản bác được. Thử hỏi, một người cả chết còn không sợ, ông ta còn có thể lấy gì để uy hiếp nàng?
Nhưng nếu kêu ông ta bỏ qua như vậy, quả thực là không cam lòng. Chẳng lẽ ông ta phải nghe lời nàng nói, đợi đến tháng năm sang năm hay sao? Lỡ như nha đầu này không trở lại nữa, chẳng lẽ ông ta phải hi sinh đích nữ của mình?
Không, không được, tuyệt đối không được. Tiến vào Phượng vương phủ, con gái của ông ta nào còn mạng để sống? Hơn nữa vương phi sẽ hoàn toàn trở mặt với ông ta. Dù sao nha đầu chết tiệt này cũng sắp chết, thay thế Tuyết Nhi cũng xem như đền bù không cam lòng mấy năm nay của ông ta. Đúng vậy, lần này, nàng không muốn gả cũng phải gả!
"Năm nay tứ tỷ mới mười ba tuổi, cho dù đến sang năm cũng mới mười bốn tuổi, có thể lập gia đình sao?"
Ly Hồng Đào hờ hững nhìn nàng một cái: "Đó là ý chỉ của hoàng thượng. Đại tỷ, nhị tỷ và tam tỷ ngươi đã đính hôn, trừ tứ tỷ ngươi ra, những người khác đều nhỏ tuổi hơn."
Ly Diên còn muốn hỏi, tại sao nhiều vương phủ như vậy không chọn, cố tình lại chọn Khang thân vương phủ của ông ta, nhưng lời đến khóe môi lại nuốt xuống. Nói tới thì chuyện này liên quan gì đến nàng, nếu triều đình quyết định như vậy thì nhất định có lý do, nàng lo lắng làm gì?
Có điều nói đi phải nói lại, tiểu tứ nhà ông ta nhỏ, chẳng lẽ nàng không nhỏ? Ly Diên thật sự hoài nghi mình không phải con gái ruột của ông ta, nói thế nào thì trên nàng còn có lão ngũ lão lục chứ?
"Ngươi đã kiên quyết, bổn vương chỉ có thể đồng ý. Nhưng nếu trước tháng năm năm sau ngươi không trở lại, đừng nói mộ phần của di nương ngươi không bảo vệ được, ngay cả hài cốt bổn vương cũng sẽ không khách sáo. Hơn nữa, cả nhà ngoại của ngươi, bổn vương cũng sẽ không bỏ qua. Ngươi, nghĩ kỹ chưa?"
Người này uy hiếp nàng, quả nhiên là càng ngày càng thuận miệng, giết người đơn giản như ăn cơm, từng chữ như băng chùy nện vào lòng nàng. Mỗi khi ông ta nói một câu, nụ cười trên mặt nàng liền sâu thêm một phần. Đợi đến khi ông ta nói xong câu cuối cùng, Ly Diên đã mất kiên nhẫn, thờ ơ nhún vai: "Xin cứ tự nhiên! Hiện tại, ta đi được rồi chứ?"
Thế nhưng, vậy thì sao, chỉ cần nàng muốn mộ phần của mẫu thân thì nhất định phải nghe lời ông ta. Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, mặt không thay đổi ngước mắt nhìn nàng: "Ngươi đã biết rồi, vậy bổn vương không nói nhảm với ngươi nữa. Lần này, ngươi nhất định phải gả, không muốn gả cũng phải gả."
Ly Diên nghe lời uy hiếp của ông, thoáng cái nở nụ cười. Mặc dù đang cười nhưng cặp mắt kia lại lạnh như hàn băng nghìn năm. Ánh mắt như vậy xuất hiện trên một đứa bé gái mười tuổi khiến Khang thân vương rất hoảng sợ, nhưng khi ông ta vừa nghĩ tới giá trị của nàng, trong mắt dần hiện ra tàn nhẫn: "Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?"
Ly Diên mặt không thay đổi liếc ông ta, thái độ trong lời nói khiến người ta nhìn không thấu: "Nếu là tháng năm sang năm, còn sớm. Hay là Khang thân vương về trước đi, trước tháng năm năm sau ta sẽ hồi phủ. Còn bây giờ, bổn tiểu thư chưa muốn về."
"Ngươi đang đùa giỡn với bổn vương hả? Ly Diên, ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin tưởng ngươi sao?"
"Vậy ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi hả? Nếu như chúng ta không ai tin ai, vậy chuyện này hay là dừng lại đi!"
"Ngươi..."
Ly Hồng Đào không ngờ rằng nha đầu chết tiệt này vậy mà mềm không được cứng không xong, nhất thời tức giận tới cả người run rẩy: "Nghiệp chướng, ngươi cả gan tranh luận với bổn vương, ngươi có tin hôm nay bổn vương sẽ khiến ngươi chôn thây ở chỗ này hay không!"
Ly Diên cười híp mắt nhìn ông ta: "Vậy thì tốt, vừa khéo ta cũng không muốn sống nữa. Huống chi, ta cũng chẳng sống được bao lâu không phải ư, tốt nhất là ông một chưởng đập chết ta. Như vậy, tiết kiệm cho ta mấy năm mỗi ngày sống không bằng chết."
Lần này, Ly Hồng Đào hoàn toàn không phản bác được. Thử hỏi, một người cả chết còn không sợ, ông ta còn có thể lấy gì để uy hiếp nàng?
Nhưng nếu kêu ông ta bỏ qua như vậy, quả thực là không cam lòng. Chẳng lẽ ông ta phải nghe lời nàng nói, đợi đến tháng năm sang năm hay sao? Lỡ như nha đầu này không trở lại nữa, chẳng lẽ ông ta phải hi sinh đích nữ của mình?
Không, không được, tuyệt đối không được. Tiến vào Phượng vương phủ, con gái của ông ta nào còn mạng để sống? Hơn nữa vương phi sẽ hoàn toàn trở mặt với ông ta. Dù sao nha đầu chết tiệt này cũng sắp chết, thay thế Tuyết Nhi cũng xem như đền bù không cam lòng mấy năm nay của ông ta. Đúng vậy, lần này, nàng không muốn gả cũng phải gả!
"Năm nay tứ tỷ mới mười ba tuổi, cho dù đến sang năm cũng mới mười bốn tuổi, có thể lập gia đình sao?"
Ly Hồng Đào hờ hững nhìn nàng một cái: "Đó là ý chỉ của hoàng thượng. Đại tỷ, nhị tỷ và tam tỷ ngươi đã đính hôn, trừ tứ tỷ ngươi ra, những người khác đều nhỏ tuổi hơn."
Ly Diên còn muốn hỏi, tại sao nhiều vương phủ như vậy không chọn, cố tình lại chọn Khang thân vương phủ của ông ta, nhưng lời đến khóe môi lại nuốt xuống. Nói tới thì chuyện này liên quan gì đến nàng, nếu triều đình quyết định như vậy thì nhất định có lý do, nàng lo lắng làm gì?
Có điều nói đi phải nói lại, tiểu tứ nhà ông ta nhỏ, chẳng lẽ nàng không nhỏ? Ly Diên thật sự hoài nghi mình không phải con gái ruột của ông ta, nói thế nào thì trên nàng còn có lão ngũ lão lục chứ?
"Ngươi đã kiên quyết, bổn vương chỉ có thể đồng ý. Nhưng nếu trước tháng năm năm sau ngươi không trở lại, đừng nói mộ phần của di nương ngươi không bảo vệ được, ngay cả hài cốt bổn vương cũng sẽ không khách sáo. Hơn nữa, cả nhà ngoại của ngươi, bổn vương cũng sẽ không bỏ qua. Ngươi, nghĩ kỹ chưa?"
Người này uy hiếp nàng, quả nhiên là càng ngày càng thuận miệng, giết người đơn giản như ăn cơm, từng chữ như băng chùy nện vào lòng nàng. Mỗi khi ông ta nói một câu, nụ cười trên mặt nàng liền sâu thêm một phần. Đợi đến khi ông ta nói xong câu cuối cùng, Ly Diên đã mất kiên nhẫn, thờ ơ nhún vai: "Xin cứ tự nhiên! Hiện tại, ta đi được rồi chứ?"
/523
|