Mặc dù Ly Diên là đối thủ, nhưng đối thủ ở tầm tuổi này lại làm cho Hồng Tà có cảm giác những năm qua đều sống vô dụng rồi.
Nếu như không phải thân phận hai người đối lập, có lẽ hắn và nàng có thể trở thành bạn bè.
Đáng tiếc.
Trong nháy mắt quay người, đáy mắt hắn bộc lộ sát ý.
Ly Diên, hôm nay dùng máu của ngươi để hiến tế thành quả của ta đi!
“Cẩn thận.”
Hai người theo sát sau lưng Hồng Tà, cũng biết sắp phải đối mặt với thứ gì, trao đổi với nhau một ánh mắt, nắm chặt tay của đối phương.
Theo cửa đá mở ra, hai người đều cảm giác trước mắt bỗng dưng sáng lên.
Mùi hôi thối tràn ngập trước đó, bây giờ như đã biến mất, không hề dừng lại đi theo Hồng Tà vào trong.
Theo âm thanh vù vù vù vang lên, một lần nữa, cửa đá lại khép kín.
Mới vào cửa, Ly Diên đã thấy Dương Tố nhíu mày nhìn nàng, đáy mắt rõ ràng là không đồng ý.
Ly Diên lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hắn, liền dời ánh mắt đi.
Nói thật, mặc dù mấy năm qua nàng đã từng gặp Dương Tố này, nhưng dù sao đã cách nhiều năm, dù cho bây giờ hai người gặp mặt lần nữa, nhưng cũng chưa nói đến giao tình gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ đầu đến cuối, Dương Tố không giúp đỡ nàng quá nhiều.
Nàng tin là hắn cũng nghĩ vậy, dù quen biết lẫn nhau nhưng vẫn còn chưa đủ để lay chuyển lập trường bây giờ của mỗi người.
Bây giờ nàng cũng đã vào rồi, hắn lại bày ra vẻ mặt như thế, chẳng phải là dư thừa sao?
Nếu như muốn giúp nàng, vì sao không làm gì đó sớm một chút?
Thạch thất còn lớn hơn nàng tưởng, đầy đủ ánh sáng là bởi vì ở góc của phòng, hầu như đều dùng dạ minh châu trang trí.
Trừ thứ đó ra, trên vách tường cũng có hơn mười cái đèn dầu.
Ở bên tay phải của nàng chất đống hai mươi mấy cái bình màu đen lớn, bên trong là cái gì, đoán cũng ra được.
Bình cao khoảng 1m50, góc nhìn của nàng thì vẫn chưa đủ để nhìn thấy toàn cảnh bên trong.
Bên tay trái thì là bàn làm việc dài hơn ba mét, trên bàn, các loại công cụ, bình gì cần có đều có.
Đằng sau bàn làm việc, còn có một cái giường cùng loại với bàn giải phẫu. Người đang nằm trên giường lúc này, rõ ràng là Bách Lý Phức.
Nhìn từ xa hình như còn hô hấp, nghĩ đến miêu tả trước đó của Hắc Thuần, dưới đáy mắt đen như thủy tinh của Ly Diên lướt qua một tia sáng.
Nói thật, nơi này cũng không như trong tưởng tượng của nàng tràn ngập mùi máu tươi, ngược lại nhìn rất sạch sẽ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ khí độc chỗ nào cũng có.
Ngoài ra theo bản năng, Ly Diên đi đến trước một cái bình, ý đồ đào thứ trong bình ra nhìn thử. Vệ Giới đột nhiên ngăn nàng lại. Ngay khi nàng nghiêng đầu nghi ngờ hắn muốn làm gì lúc, hắn lại dùng một tay khác, túm lấy sau cổ áo nàng, nhấc cả người nàng lên.
Mợ, việc này, đây cũng quá MAN rồi?
Bản thân nặng bao nhiêu, nàng cực kỳ rõ ràng. Thế nhưng tên nam nhân này, dùng một cánh tay liền nhấc nàng lên được?
Nhìn thấy ánh mắt người nào đó lấp lánh nhìn hắn, Vệ Giới lạnh lùng giội nước lạnh: “Thất thần cái gì? Muốn ta ném ngươi vào không?”
“Bốp” một cái, một gáo nước giội tỉnh nàng. Hảo cảm vừa mới dâng lên trong nháy mắt lại xuống dưới âm điểm.
Lúc mắt nhìn bên trong bình, miệng béo không quên phàn nàn, “Gì chứ, không đáng yêu gì cả. Rõ ràng có thể dễ dàng nói chuyện, hết lần này tới lần khác lại dùng lời nói cóng chết người không đền mạng,”
Thế nhưng, còn không đợi nàng nói hết đã bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện dọa đến sắc mặt trắng bệch, sợ đến vỡ mật, cả người càng là phản ứng cấp tốc lật người mà đi, như gấu koala cuốn lấy eo Vệ Giới, hai tay ôm thật chặt ở cổ của hắn.
“Má ơi, thật là buồn nôn, thật là đáng sợ. Hồng Tà đáng chết, tên biến thài nhà ngươi, thứ buồn nôn như vậy mà ngươi cũng có thể nghiên cứu ra? Ngươi là ác ma sống ở Địa Ngục nên không sợ lúc chết sẽ xuống Địa ngục à?”
Bởi vì quá mức kinh hãi, cả người nàng đều đang run lên, cơ hồ coi Vệ Giới là cọng cỏ cứu mạng, không nhịn được dựa vào.
Mà Vệ Giới thì sao chứ. Thực tế trước khi nàng nhìn, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong bình, chỉ là hắn giấu rất kỹ mà thôi. Dù sao, hắn đã lăn lộn ở chiến trường, mà trên chiến trường, loại cảnh tượng máu tanh nào lại chưa thấy chứ?
Mặc dù bên trong cũng buồn nôn đôi chút, nhưng hắn có thể nhẫn hơn nhiều so với Ly Diên.
Ly Diên chỉ cần vừa nghĩ tới thứ mình mới thấy, đã không ngăn nổi tê cả da đầu, trong lòng càng là giống như bị hàng nghìn con trùng bò qua, cả người không được tự nhiên.
“Xuống dưới!”
Vệ Giới cúi đầu, lạnh lùng ra lệnh với nàng.
Thân thể Ly Diên cứng đờ, theo bản năng lắc đầu: “Không, không muốn. Ngươi lại để cho ta dựa vào một lát đi. Hiện ta có cảm giác dưới đất đều là mấy con côn trùng buồn nôn kia đang bò. Mau cứu ta, để từ từ, từ từ một lát nữa được không?”
Ly Diên tội nghiệp vươn cái tay đen thô thô ra, gào với Vệ Giới.
Nhưng Vệ Giới lại chịu không được. Nữ nhân này ở trên người hắn là một loại giày vò, bỏ qua ánh mắt đau khổ của nàng, như lột cả người nàng ra, dùng sức đè xuống dưới.
Ly Diên vừa đứng trên đất liền hung hăng nhảy cách xa chỗ này, trốn đến chỗ cửa ra vào xa xa, trừng mắt lạnh lùng nhìn Hồng Tà.
Mà Hồng Tà, lại mệt mỏi tê liệt ngồi trên ghế ngồi, nhàn nhạt đáp lại: “Sợ thứ này?”
Sao có thể không sợ chứ?
Mặc dù trước đó Hắc Thuần đã nói một chút với nàng, nhưng nói và thấy là hai chuyện khác nhau.
Ai có thể tưởng tượng được, nam nhân này thế mà lấy xác chết làm thổ nhưỡng, trồng thi hoa trong nội tạng của người. Mà cọng mầm sẽ dọc theo thi thể, cuối cùng phá đầu xác chết, lại tưới máu tươi, thêm các loại độc trùng độc cổ…
Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới côn trùng lít nha lít nhít bò qua bò lại trong con ngươi của thi thể, liền ọe…
Lần này, là nôn thật.
Mẹ nó, người khác chơi độc, nhiều lắm là độc trùng, nhưng tên nam nhân này chất hơn, đã biến thái đến tình trạng đùa bỡn thi thể. Quả thực khiến người tức giận, tức giận mà!
Nơi này mới chừng mười cái bình, đã buồn nôn thành như vậy. Vậy nếu nơi nguồn độc thật sự…
Ly Diên không biết dùng lời gì để diễn tả tâm trạng của mình.
Không biết qua bao lâu, Ly Diên tựa như mới dịu lại. Nàng nhìn Hồng Tà, câu nói đầu tiên là, “Những độc trùng kia, vì sao không ăn thi thể?”
Theo lý thuyết, nuôi nấng độc trùng nhiều như vậy, thi thể sớm đã bị gặm không còn gì. Nhưng thi thể lại có thể giữ được hoàn hảo như thế, đây mới là phần khiến nàng thấy kỳ lạ.
Không hổ là nha đầu hắn coi trọng. Đã nôn thành như vậy, lại vẫn có thể giữ cho đầu óc thanh tỉnh, một câu đã đâm trúng trọng điểm.
Cứ thế mà chết đi, không khỏi quá mức đáng tiếc.
Hồng Tà chậc chậc hai tiếng, cũng không giấu giếm: “Trách nhiệm của độc trùng là bài tiết nọc độc, là đồ ăn vặt của thi hoa. Thi thể là vật dẫn của thi hoa, đương nhiên không cho phép bị ăn dễ như trở bàn tay được. Đó cũng không phải là thứ chúng có thể động.”
Nọc độc là ăn vặt, thi thể là thổ nhưỡng, huyết dịch là chất dinh dưỡng. Ông trời ơi, đây đúng là phát minh điên rồ.
Bảo sao những độc nhân này thích ăn thi thể như vậy. Tất cả đều do nam nhân chết tiệt này tạo nghiệt!
“Xem xong chưa? Xem xong rồi, chúng ta nói đến vấn đề của ta. Ngươi định lúc nào cho ta thuốc giải?”
Ly Diên như không nghe thấy, chỉ chỉ Bách Lý Phức nằm ở nơi đó, “Ngươi làm gì nàng ta?”
“Ngươi đi qua nhìn, chẳng phải sẽ biết?”
Ly Diên không suy nghĩ đã từ chối: “Vậy thì không cần, ngươi nói cho ta là được rồi.”
Không ngờ Hồng Tà lại tà tà câu môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Muốn biết? Tự mình đi xem, gia không trả lời!”
Ly Diên nhìn vẻ mặt này của hắn, có hơi không hiểu?
“Ngươi tình nguyện để cho ta nhìn? Không sợ ta làm trò gì đó với nàng ta?”
Nụ cười trên mặt Hồng Tà càng thêm quỷ dị: “Xin cứ tự nhiên!”
Ly Diên nở nụ cười, dưới ánh sáng sáng ngời, khuôn mặt đen của nàng càng thêm núng nính mỡ thịt: “Được, đây chính là ngươi nói, tuyệt đối đừng hối hận!”
Ly Diên vừa mới làm ra hành động muốn đi tìm tòi hư thực, Vệ Giới theo bản năng giữ chặt nàng, mắt đen trừng một cái, đặc biệt băng lãnh: “Ngươi muốn làm gì?”
“Yên tâm.” Nàng ném cho hắn hai chữ, phủi nhẹ tay của hắn, từng bước từng bước đi tới chỗ Bách Lý Phức.
Nhưng chưa đi một bước, cái mũi nhạy cảm của Ly Diên đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, hoàn toàn không hợp với nơi này, qua quan sát, nàng phát hiện mùi hương đó tỏa ra từ trên người Bách Lý Phức.
Bởi vì trước đấy đã biết kế hoạch của Hồng Tà nên Ly Diên yên tâm, lớn mật đeo găng tay, đặt lên mạch nàng ta.
Hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, mạch tượng của nàng ta rất bình ổn, mà nàng ta nằm ở đây, không giống như hôn mê, càng giống mỹ nhân ngủ say.
Ngay cả hô hấp cũng rất đều.
Thế nhưng ai cũng không biết, bên dưới sắc đẹp mỹ miều ấy, khi phơi bày ra lại là một mặt xấu xí như thế nào.
Đều nói mỹ nhân có độc. Có thể nói Hồng Tà đã trình bày tác phẩm của hắn rất tốt.
Đáng tiếc tên Công Tử Diễn kia không cho nàng bom hẹn giờ. Nếu không, cứ chôn nàng ta ở nơi này, mặc kệ đến lúc đó nàng ta biến thành yêu ma quỷ quái gì, đều sẽ không sợ.
Nhưng làm sao mới có thể hủy được nàng ta chứ?
Ly Diên suy nghĩ một chút, từ trong giới chỉ lấy ra súng ngắn Công Tử Diễn cho nàng. Khi Hồng Tà có phản ứng, lập tức hướng đầu của nàng ta, “pằng pằng” hai tiếng.
Vị trí nàng bắn, là huyệt Thái Dương. Với vị trí này, nếu là người bình thường đã sớm chết đến không thể chết hơn được nữa. Thế nhưng người này, đã không phải là người bình thường.
Mặc dù bắn nàng ta hai phát, nàng ta cũng chỉ chảy máu cho tượng trưng. Mà màu máu nàng ta lại tươi hơn người bình thường, đồng thời còn tản mát ra một mùi hương có thể mê hoặc tâm trí con người.
Thế nhưng, hô hấp Ly Diên nghẽn lại. Ngực nàng ta còn đang phập phồng?
Móa, không chết?
Nếu như không phải thân phận hai người đối lập, có lẽ hắn và nàng có thể trở thành bạn bè.
Đáng tiếc.
Trong nháy mắt quay người, đáy mắt hắn bộc lộ sát ý.
Ly Diên, hôm nay dùng máu của ngươi để hiến tế thành quả của ta đi!
“Cẩn thận.”
Hai người theo sát sau lưng Hồng Tà, cũng biết sắp phải đối mặt với thứ gì, trao đổi với nhau một ánh mắt, nắm chặt tay của đối phương.
Theo cửa đá mở ra, hai người đều cảm giác trước mắt bỗng dưng sáng lên.
Mùi hôi thối tràn ngập trước đó, bây giờ như đã biến mất, không hề dừng lại đi theo Hồng Tà vào trong.
Theo âm thanh vù vù vù vang lên, một lần nữa, cửa đá lại khép kín.
Mới vào cửa, Ly Diên đã thấy Dương Tố nhíu mày nhìn nàng, đáy mắt rõ ràng là không đồng ý.
Ly Diên lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hắn, liền dời ánh mắt đi.
Nói thật, mặc dù mấy năm qua nàng đã từng gặp Dương Tố này, nhưng dù sao đã cách nhiều năm, dù cho bây giờ hai người gặp mặt lần nữa, nhưng cũng chưa nói đến giao tình gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ đầu đến cuối, Dương Tố không giúp đỡ nàng quá nhiều.
Nàng tin là hắn cũng nghĩ vậy, dù quen biết lẫn nhau nhưng vẫn còn chưa đủ để lay chuyển lập trường bây giờ của mỗi người.
Bây giờ nàng cũng đã vào rồi, hắn lại bày ra vẻ mặt như thế, chẳng phải là dư thừa sao?
Nếu như muốn giúp nàng, vì sao không làm gì đó sớm một chút?
Thạch thất còn lớn hơn nàng tưởng, đầy đủ ánh sáng là bởi vì ở góc của phòng, hầu như đều dùng dạ minh châu trang trí.
Trừ thứ đó ra, trên vách tường cũng có hơn mười cái đèn dầu.
Ở bên tay phải của nàng chất đống hai mươi mấy cái bình màu đen lớn, bên trong là cái gì, đoán cũng ra được.
Bình cao khoảng 1m50, góc nhìn của nàng thì vẫn chưa đủ để nhìn thấy toàn cảnh bên trong.
Bên tay trái thì là bàn làm việc dài hơn ba mét, trên bàn, các loại công cụ, bình gì cần có đều có.
Đằng sau bàn làm việc, còn có một cái giường cùng loại với bàn giải phẫu. Người đang nằm trên giường lúc này, rõ ràng là Bách Lý Phức.
Nhìn từ xa hình như còn hô hấp, nghĩ đến miêu tả trước đó của Hắc Thuần, dưới đáy mắt đen như thủy tinh của Ly Diên lướt qua một tia sáng.
Nói thật, nơi này cũng không như trong tưởng tượng của nàng tràn ngập mùi máu tươi, ngược lại nhìn rất sạch sẽ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ khí độc chỗ nào cũng có.
Ngoài ra theo bản năng, Ly Diên đi đến trước một cái bình, ý đồ đào thứ trong bình ra nhìn thử. Vệ Giới đột nhiên ngăn nàng lại. Ngay khi nàng nghiêng đầu nghi ngờ hắn muốn làm gì lúc, hắn lại dùng một tay khác, túm lấy sau cổ áo nàng, nhấc cả người nàng lên.
Mợ, việc này, đây cũng quá MAN rồi?
Bản thân nặng bao nhiêu, nàng cực kỳ rõ ràng. Thế nhưng tên nam nhân này, dùng một cánh tay liền nhấc nàng lên được?
Nhìn thấy ánh mắt người nào đó lấp lánh nhìn hắn, Vệ Giới lạnh lùng giội nước lạnh: “Thất thần cái gì? Muốn ta ném ngươi vào không?”
“Bốp” một cái, một gáo nước giội tỉnh nàng. Hảo cảm vừa mới dâng lên trong nháy mắt lại xuống dưới âm điểm.
Lúc mắt nhìn bên trong bình, miệng béo không quên phàn nàn, “Gì chứ, không đáng yêu gì cả. Rõ ràng có thể dễ dàng nói chuyện, hết lần này tới lần khác lại dùng lời nói cóng chết người không đền mạng,”
Thế nhưng, còn không đợi nàng nói hết đã bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện dọa đến sắc mặt trắng bệch, sợ đến vỡ mật, cả người càng là phản ứng cấp tốc lật người mà đi, như gấu koala cuốn lấy eo Vệ Giới, hai tay ôm thật chặt ở cổ của hắn.
“Má ơi, thật là buồn nôn, thật là đáng sợ. Hồng Tà đáng chết, tên biến thài nhà ngươi, thứ buồn nôn như vậy mà ngươi cũng có thể nghiên cứu ra? Ngươi là ác ma sống ở Địa Ngục nên không sợ lúc chết sẽ xuống Địa ngục à?”
Bởi vì quá mức kinh hãi, cả người nàng đều đang run lên, cơ hồ coi Vệ Giới là cọng cỏ cứu mạng, không nhịn được dựa vào.
Mà Vệ Giới thì sao chứ. Thực tế trước khi nàng nhìn, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong bình, chỉ là hắn giấu rất kỹ mà thôi. Dù sao, hắn đã lăn lộn ở chiến trường, mà trên chiến trường, loại cảnh tượng máu tanh nào lại chưa thấy chứ?
Mặc dù bên trong cũng buồn nôn đôi chút, nhưng hắn có thể nhẫn hơn nhiều so với Ly Diên.
Ly Diên chỉ cần vừa nghĩ tới thứ mình mới thấy, đã không ngăn nổi tê cả da đầu, trong lòng càng là giống như bị hàng nghìn con trùng bò qua, cả người không được tự nhiên.
“Xuống dưới!”
Vệ Giới cúi đầu, lạnh lùng ra lệnh với nàng.
Thân thể Ly Diên cứng đờ, theo bản năng lắc đầu: “Không, không muốn. Ngươi lại để cho ta dựa vào một lát đi. Hiện ta có cảm giác dưới đất đều là mấy con côn trùng buồn nôn kia đang bò. Mau cứu ta, để từ từ, từ từ một lát nữa được không?”
Ly Diên tội nghiệp vươn cái tay đen thô thô ra, gào với Vệ Giới.
Nhưng Vệ Giới lại chịu không được. Nữ nhân này ở trên người hắn là một loại giày vò, bỏ qua ánh mắt đau khổ của nàng, như lột cả người nàng ra, dùng sức đè xuống dưới.
Ly Diên vừa đứng trên đất liền hung hăng nhảy cách xa chỗ này, trốn đến chỗ cửa ra vào xa xa, trừng mắt lạnh lùng nhìn Hồng Tà.
Mà Hồng Tà, lại mệt mỏi tê liệt ngồi trên ghế ngồi, nhàn nhạt đáp lại: “Sợ thứ này?”
Sao có thể không sợ chứ?
Mặc dù trước đó Hắc Thuần đã nói một chút với nàng, nhưng nói và thấy là hai chuyện khác nhau.
Ai có thể tưởng tượng được, nam nhân này thế mà lấy xác chết làm thổ nhưỡng, trồng thi hoa trong nội tạng của người. Mà cọng mầm sẽ dọc theo thi thể, cuối cùng phá đầu xác chết, lại tưới máu tươi, thêm các loại độc trùng độc cổ…
Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới côn trùng lít nha lít nhít bò qua bò lại trong con ngươi của thi thể, liền ọe…
Lần này, là nôn thật.
Mẹ nó, người khác chơi độc, nhiều lắm là độc trùng, nhưng tên nam nhân này chất hơn, đã biến thái đến tình trạng đùa bỡn thi thể. Quả thực khiến người tức giận, tức giận mà!
Nơi này mới chừng mười cái bình, đã buồn nôn thành như vậy. Vậy nếu nơi nguồn độc thật sự…
Ly Diên không biết dùng lời gì để diễn tả tâm trạng của mình.
Không biết qua bao lâu, Ly Diên tựa như mới dịu lại. Nàng nhìn Hồng Tà, câu nói đầu tiên là, “Những độc trùng kia, vì sao không ăn thi thể?”
Theo lý thuyết, nuôi nấng độc trùng nhiều như vậy, thi thể sớm đã bị gặm không còn gì. Nhưng thi thể lại có thể giữ được hoàn hảo như thế, đây mới là phần khiến nàng thấy kỳ lạ.
Không hổ là nha đầu hắn coi trọng. Đã nôn thành như vậy, lại vẫn có thể giữ cho đầu óc thanh tỉnh, một câu đã đâm trúng trọng điểm.
Cứ thế mà chết đi, không khỏi quá mức đáng tiếc.
Hồng Tà chậc chậc hai tiếng, cũng không giấu giếm: “Trách nhiệm của độc trùng là bài tiết nọc độc, là đồ ăn vặt của thi hoa. Thi thể là vật dẫn của thi hoa, đương nhiên không cho phép bị ăn dễ như trở bàn tay được. Đó cũng không phải là thứ chúng có thể động.”
Nọc độc là ăn vặt, thi thể là thổ nhưỡng, huyết dịch là chất dinh dưỡng. Ông trời ơi, đây đúng là phát minh điên rồ.
Bảo sao những độc nhân này thích ăn thi thể như vậy. Tất cả đều do nam nhân chết tiệt này tạo nghiệt!
“Xem xong chưa? Xem xong rồi, chúng ta nói đến vấn đề của ta. Ngươi định lúc nào cho ta thuốc giải?”
Ly Diên như không nghe thấy, chỉ chỉ Bách Lý Phức nằm ở nơi đó, “Ngươi làm gì nàng ta?”
“Ngươi đi qua nhìn, chẳng phải sẽ biết?”
Ly Diên không suy nghĩ đã từ chối: “Vậy thì không cần, ngươi nói cho ta là được rồi.”
Không ngờ Hồng Tà lại tà tà câu môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Muốn biết? Tự mình đi xem, gia không trả lời!”
Ly Diên nhìn vẻ mặt này của hắn, có hơi không hiểu?
“Ngươi tình nguyện để cho ta nhìn? Không sợ ta làm trò gì đó với nàng ta?”
Nụ cười trên mặt Hồng Tà càng thêm quỷ dị: “Xin cứ tự nhiên!”
Ly Diên nở nụ cười, dưới ánh sáng sáng ngời, khuôn mặt đen của nàng càng thêm núng nính mỡ thịt: “Được, đây chính là ngươi nói, tuyệt đối đừng hối hận!”
Ly Diên vừa mới làm ra hành động muốn đi tìm tòi hư thực, Vệ Giới theo bản năng giữ chặt nàng, mắt đen trừng một cái, đặc biệt băng lãnh: “Ngươi muốn làm gì?”
“Yên tâm.” Nàng ném cho hắn hai chữ, phủi nhẹ tay của hắn, từng bước từng bước đi tới chỗ Bách Lý Phức.
Nhưng chưa đi một bước, cái mũi nhạy cảm của Ly Diên đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, hoàn toàn không hợp với nơi này, qua quan sát, nàng phát hiện mùi hương đó tỏa ra từ trên người Bách Lý Phức.
Bởi vì trước đấy đã biết kế hoạch của Hồng Tà nên Ly Diên yên tâm, lớn mật đeo găng tay, đặt lên mạch nàng ta.
Hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng, mạch tượng của nàng ta rất bình ổn, mà nàng ta nằm ở đây, không giống như hôn mê, càng giống mỹ nhân ngủ say.
Ngay cả hô hấp cũng rất đều.
Thế nhưng ai cũng không biết, bên dưới sắc đẹp mỹ miều ấy, khi phơi bày ra lại là một mặt xấu xí như thế nào.
Đều nói mỹ nhân có độc. Có thể nói Hồng Tà đã trình bày tác phẩm của hắn rất tốt.
Đáng tiếc tên Công Tử Diễn kia không cho nàng bom hẹn giờ. Nếu không, cứ chôn nàng ta ở nơi này, mặc kệ đến lúc đó nàng ta biến thành yêu ma quỷ quái gì, đều sẽ không sợ.
Nhưng làm sao mới có thể hủy được nàng ta chứ?
Ly Diên suy nghĩ một chút, từ trong giới chỉ lấy ra súng ngắn Công Tử Diễn cho nàng. Khi Hồng Tà có phản ứng, lập tức hướng đầu của nàng ta, “pằng pằng” hai tiếng.
Vị trí nàng bắn, là huyệt Thái Dương. Với vị trí này, nếu là người bình thường đã sớm chết đến không thể chết hơn được nữa. Thế nhưng người này, đã không phải là người bình thường.
Mặc dù bắn nàng ta hai phát, nàng ta cũng chỉ chảy máu cho tượng trưng. Mà màu máu nàng ta lại tươi hơn người bình thường, đồng thời còn tản mát ra một mùi hương có thể mê hoặc tâm trí con người.
Thế nhưng, hô hấp Ly Diên nghẽn lại. Ngực nàng ta còn đang phập phồng?
Móa, không chết?
/523
|