“Lần hồi kinh này ngươi phải chuẩn bị để đối phó cho tốt…”
Linh Diên nhếch miệng: “Sau khi gả cho ngươi ta đã luôn sẵn sàng rồi. Yên tâm, ta biết rõ ngươi đang nói gì. Trong lòng ta nắm chắc.”
Vệ Giới nhắc nhở rõ ràng như thế xem ra là sắp có hành động lớn gì rồi. Kỳ thật nghĩ lại thì tên Tố Quang này đúng là không đáng để hắn phải phí công chạy đến nước Yến như vậy. Nàng cũng không tin mấy ngày nay hắn lại yên lặng đợi ở đó.
Thoạt nhìn nam nhân này chẳng làm gì cả, nhưng thực tế trong bụng đã sớm bày đủ mưu kế rồi nhỉ?
“Ngươi nói xem tên Ngọc Ngân kia tìm Công Tử Diễn làm gì nhỉ? Còn bỏ ra nhiều công sức như vậy nữa?”
Vệ Giới khoan thai ngả lưng ra sau, cười cười đến sởn gai ốc, không biết có ý gì.
“Ngươi cứ đợi rồi xem.” Bộ dạng kia rõ ràng đã biết được cái gì đó rồi, nhưng cho dù Linh Diên có nói bóng nói gió thế nào đi chăng nữa hắn cũng không trả lời.
Hai ngày sau, Vệ Giới nhận được thư từ kinh thành, sau khi xem xong sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi. Ánh mắt mang theo nghi vấn của Linh Diên nhìn về phía hắn, hỏi hắn: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thanh Thần, nhanh chóng hồi phủ!” Vệ Giới ra lệnh một tiếng, Thanh Thần giơ roi ngựa lên, xe ngựa đột nhiên tăng tốc. Dưới tác dụng của quán tính, Linh Diên bị lắc đến đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ phải giữ chặt lấy tay Vệ Giới: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Đối với phản ứng bản năng của nàng, Vệ Giới chẳng những không chán ghét mà còn trở tay nắm chặt lấy tay nàng, trong ánh mắt tràn đầy căng thẳng và bất an: “Giúp ta cứu một người. Mặc kệ phải trả giá như thế nào cũng phải cứu sống được người đó.”
Rất khó tưởng tượng, nàng có thể nhìn thấy gương mặt Vệ Giới căng thẳng như vậy. Hóa ra Chiến vương cũng không phải đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hắn cũng có lúc căng thẳng, e ngại và cũng có người để lo lắng.
Linh Diên không cần xem nội dung thư cũng đoán được chắc chắn là lại có bệnh nhân quan trọng cần nàng giúp. Hơn nữa, nếu nàng đoán không sai chỉ sợ người này có ý nghĩa không ai sánh bằng với Vệ Giới.
“Là bệnh nhân như thế nào?”
“Một đứa bé.” Vệ Giới mấp máy môi, ánh mắt đông lại: “Một đứa bé vừa tròn mười lăm tuổi.”
Linh Diên khó hiểu nhìn hắn: “Nếu như ta nhớ không lầm thì ngươi cũng chỉ mới mười tám thôi mà? Gọi một người mười lăm tuổi là một đứa bé thì ngươi được gọi là gì? Còn ta nữa?”
Ánh mắt đen sâu hun hút của Vệ Giới nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ngươi không hiểu, trong mắt của ta, hắn chỉ là một đứa bé. Một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ.”
“A? Phụ mẫu của hắn đều không ở đây sao?”
Đáng thương vậy sao?
Linh Diên hơi nhíu mày, theo bản năng nghĩ tới chính bản thân mình. Nói tới thì sao trên đời lại có nhiều đứa trẻ có vận mệnh xui xẻo như thế chứ?
“Vậy cuối cùng thì đứa trẻ kia bị làm sao?”
“Năm ba tuổi bị trúng tên, rồi bị hỏa thiêu khiến toàn bộ phần lưng đều bị cháy đen, thối rữa…”
“Cái gì?” Trong lòng Linh Diên bỗng dưng kinh ngạc, trái tim không kìm được thắt lại: “Sao lại nghiêm trọng như thế?”
Hắn nhìn thật sâu vào mắt Linh Diên: “Đứa bé này rất quan trọng với ta, gần như là tính mạng của ta, hắn còn sống thì ta cũng sống, nếu hắn chết rồi thì ta cũng không cần sống tiếp nữa, vì vậy, xin ngươi nhất định phải chữa trị cho nó thật tốt. Giúp nó có thể đi lại như bao đứa trẻ bình thường khác rồi có thể chạy nhảy được, đây là thỉnh cầu duy nhất của ta. Nếu như ngươi có thể trị hết bệnh giúp nó, Vệ Giới ta chỉ cần còn sống nhất định vì ngươi dù xông pha khói lửa cũng quyết không chối từ!”
Đáy mắt Linh Diên đầy khiếp sợ, khó tin nhìn hắn: “Ngươi làm như vậy ta sẽ thấy rất áp lực đấy, dù sao, đến bây giờ ta vẫn chưa gặp đứa bé kia, lỡ như…”
“Không có lỡ như, ngươi chỉ được phép thành công, không cho phép thất bại!”
Sự bá đạo của nam nhân khiến cho Linh Diên hơi nhăn mày: “Vương gia, trên thế giới này không có gì là tuyệt đối, dù cho y thuật của ta có cao minh đến mấy thì thật sự cũng không đảm đương nổi trách nhiệm chỉ được thành công không được thất bại ngươi giao cho này.”
Vệ Giới nhìn nàng, trong con mắt trong trẻo đầy lãnh ý: “Ngươi nhất định phải thành công.”
Linh Diên lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Uy hiếp ta sao?”
“Nếu như uy hiếp ngươi có tác dụng thì bổn vương không ngại làm như vậy.”
Nghe người nào đó càng ngày càng cường thế, Linh Diên đột nhiên cảm thấy bản thân giống như trong lúc vô tình đã leo lên thuyền giặc làm cho nàng hối hận cả đời.
“Vì vậy, ngươi hao hết tâm tư lấy ta về, kỳ thật cũng là vì người này sao?”
“Nói như vậy hình như cũng không sai.”
Hắn thừa nhận khiến trong lòng Linh Diên rất khó chịu, tuy rằng nàng biết rõ hai bên đang lợi dụng lẫn nhau, hắn nói như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng vì sao trong lòng nàng đột nhiên đau nhói vậy?
Vì sao lòng nàng lại tê dại thế này?
Sự cô đơn bị nàng che giấu sâu trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã đạm mạc như nước.
“Nghe ý này của ngươi, nếu ta không cứu được hắn thì cũng phải chôn cùng sao? Điện hạ, ngươi không cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng hả? Ta là người, không phải là thần, không làm được cái gọi là tuyệt đối của ngươi!”
“Hắn không thể chết được, Linh Diên, ngươi nhất định phải cứu sống hắn.”
Linh Diên càng nhìn hắn càng lạnh lẽo: “Ta chỉ có thể nói với ngươi ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể cam đoan nhất định sẽ cứu sống được hắn. Dù sao, hắn đã bị bệnh nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn chưa tìm ra cách chữa khỏi giúp hắn, dựa vào cái gì vừa đến tay ta thì ngươi lại gây áp lực lớn cho ta như vậy?”
“Đừng lấy những lý do đường hoàng đấy dọa ta! Trên cái thế giới này không có đại phu giỏi hoàn toàn, cũng chắc chắn không có đại phu dở toàn bộ. Dù là kẻ nào đi nữa cũng đều dùng cái gọi là giá trị để cân nhắc tất cả.”
“Linh Diên ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, số người bệnh tiếp xúc không ít hơn số người ngươi giết. Tham lam là bản tính của con người, tuổi càng lớn thì lại càng lộ rõ, nhưng thứ này không có căn cứ để đo đếm đâu.
Mặc kệ ngươi đã từng nhìn thấy những quang cảnh ra sao, nhưng nếu là bị bệnh thì không phải là các đại phu nắm rõ trong lòng bàn tay sao? Mà ta đây với tư cách là một thầy thuốc, cũng chỉ tốt bụng cố hết khả năng giúp bọn họ một tí, để cho bọn họ vào lúc sắp chết thật sự hiểu được tầm quan trọng của tình thân, tình yêu, tình bạn, cái gọi là người sắp chết thì đều muốn quên đi những đau khổ và tà ác, hướng tới sự vui vẻ và thuần khiết khi còn sống.”
Lời này của Linh Diên, không biết sao lại làm cho Vệ Giới có một dự cảm không lành: “Có ý gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là làm cho những người có tuổi thọ hai ba mươi năm thoáng cái rút ngắn chỉ còn lại hai ba tháng hoặc là… Ừ, vài ngày mà thôi.”
Linh Diên thờ ơ nói làm cho đỉnh đầu Vệ Giới bốc đầy khí : “Ngươi đang uy hiếp ngược lại ta sao?”
Linh Diên phì cười ra tiếng: “Ta nói, ta không uy hiếp nổi, cứu sống được thì hay, cứu không sống, ngươi còn muốn chôn ta theo cùng không phải sao? Nếu như vậy, bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta từ chối.”
Kiên quyết và phong cách ngông cuồng nghiêm túc trong mắt nàng khiến cho hắn không hiểu sao cau mày thật chặt.
“Bổn vương không hỏi quá trình, chỉ hỏi kết quả.”
Linh Diên cười lạnh một tiếng: “Trên thế giới không có đại phu nào dám nói ra một đáp án chắc chắn dưới điều kiện chưa xem qua bệnh nhân!”
Nói rồi nàng lập tức nghiêng người sang, cầm lấy quyển sách trên bàn tiện tay bắt đầu lật…
Ánh mắt Vệ Giới u ám nhìn ra ngoài cửa sổ, những điều Linh Diên nói sao hắn lại không biết được?
Có điều chỉ vì nàng là một đại phu rất giỏi, mà hắn cũng cần đạt được chút an ủi tinh thần từ nàng mà thôi. Nhưng nàng lại cẩn thận dè dặt như thế, không để lại một tia hy vọng nào cho hắn. Trực giác và đại não của Vệ Giới lúc này trống rỗng, trong đầu luôn lo lắng cho an nguy của đứa bé kia.
Chạy không ngừng suốt đêm, người và ngựa đều có chút không chịu nỗi, khi xe ngựa khó khăn lắm mới dừng lại nghỉ ngơi đã là giờ mùi của hai ngày sau rồi.
Linh Diên ôm cái bụng đói meo, sắc mặt cực kém xuống khỏi xe ngựa, đầu mơ màng nhìn Thực Cẩm lâu phía đối diện.
“Không nghĩ tới ăn bữa cơm thôi cũng khó khăn như vậy, ta đã nhịn đói từ sáng tới giờ rồi!”
Vệ Giới cũng không thèm nhếch mí mắt lên một cái: “Thời gian gấp gáp, không muốn ăn thì tiếp tục lên đường đi.”
“Ngươi!” Linh Diên đang muốn lên trước tranh luận, cũng không biết từ đâu có một tên ăn mày nhỏ nhảy ra, “bịch” một phát đụng thẳng vào người nàng. Linh Diên hơi sững sờ, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì tên ăn mày đã chạy xa rồi.
Nàng sờ lên người của mình một cái, sắc mặt lập tức biến đổi: “Không hay rồi, mất túi tiền rồi, hay cho tên tiểu tặc nhà ngươi lại dám trộm túi tiền của cô nãi não ta! Mau trở lại đây cho ta, đứng lại!”
Sắc mặt Thanh Dạ, Thanh Huyền hơi thay đổi, đang muốn đuổi theo, giọng nói của Vệ Giới không xa không gần truyền đến: “Không cần, nàng đối phó được.”
Nghĩ đến thân thủ của Linh Diên còn có độc vật đầy người, đây chỉ là một tên ăn mày nhỏ, đúng là không có gì đáng nói.
Không nghĩ tới chỉ có một chút mà đã đuổi theo gần ba cây số, sau khi đuổi qua hơn nửa cái thành, Linh Diên thở hồng hộc ngồi trên một tảng đá lớn bên ngoài trấn vung tay về tên ăn mày kia, nhưng tên ăn mày không những không bỏ chạy mà lại nhảy lên chạy về phía nàng.
Nó quỳ một gối xuống, vẻ mặt cung kính: “Thuộc hạ Thạch Nhị, tham kiến trang chủ.” Thanh âm thanh thúy giống như là một đứa trẻ.
“Đứng lên đi, sao ngươi lại ở đây?”
Thạch Nhị ngẩng đầu lên, phía dưới mái tóc như ổ rơm là một đôi mắt to sáng ngời, trong veo như nước nhìn Linh Diên.
“Bẩm trang chủ, thuộc hạ vốn đang làm nhiệm vụ ở gần đây, nhận được thư của ngũ thiếu nên tiện đường chạy đến đây.”
Linh Diên nhận thư, vẫy vẫy tay với nàng ta: “Làm gì thì làm tiếp đi.”
“Vâng, thuộc hạ cũng không ở đây nữa, chủ tử, người bảo trọng.”
Linh Diên nhéo nhéo mặt Thạch Nhị: “Ngươi ăn mặc như này thiếu chút nữa ta không nhận ra rồi. Quay về đi, cẩn thận đấy.”
Tiểu ăn mày gật đầu nhẹ với Linh Diên rồi lập tức ra khỏi trấn.
Cho đến khi nàng ta đi xa, Linh Diên mới mở phong thư của Hoa Mậu ra. Nhìn kỹ nội dung không khỏi kinh hãi, ấp úng vuốt trang giấy trong tay: “Tử Hoàng cung? Vậy mà là Tử Hoàng cung?”
Khi Linh Diên trở lại Thực Cẩm lâu thì Vệ Giới đã bắt đầu ăn. Không đợi Linh Diên ngồi xuống, hắn liếc nhìn nàng rồi nhìn về phía sau nàng.
Linh Diên thuận mắt nhìn theo hắn, nhất thời giận: “Ngươi, ngươi đừng quá đáng.”
Bốn người Thanh Thần vừa vặn một bàn, tám món mặn hai món canh, đang hăng hái ăn thì thấy hai người nhìn qua, động tác nhai nuốt đồ ăn chợt cứng đờ, vội vàng đứng lên.
“Các ngươi cứ ăn đồ ăn của ngươi đi, không cần để ý đến bọn ta.”
Linh Diên vẫy tay với bọn họ rồi quay đầu lại nhìn Vệ Giới, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Thân phận của nàng là vương phi của bọn họ, sao có thể ngồi cùng bàn với họ được?
Thế nhưng thân là phu quân của nàng hắn lại đang làm gì vậy?
Độc hưởng một mình một bàn thức ăn và rượu ngon thì thôi, vậy mà còn để vương phi của hắn chen chúc chung bàn với thuộc hạ của hắn sao?
“Ngươi để ta ngồi chung bàn với bọn họ thật à?”
Linh Diên lập tức nhìn hắn đăm đăm với vẻ bực bội.
Không ngờ, Vệ Giới lại nhướng mày: “Bữa tối của ngươi ở bên kia.”
Nhìn theo ngón tay hắn, Linh Diên lại càng kinh ngạc.
Ông trời ơi, vị vương gia phu quân này thật đúng là có lòng với nàng!
Trên mặt bàn vừa đúng lúc được bưng một chén cơm và một chén canh, thoạt nhìn cũng không tệ. Nhưng mấu chốt là so với bốn món nóng, bốn món lạnh và hai chén canh của hắn thì bên này quá đơn giản rồi…
Đến cả thức ăn của bốn người Thanh Thần cũng giống hắn, dựa vào cái gì mà lại bất công với nàng như vậy?
“Ngươi đuổi ăn mày đấy à?”
Linh Diên có thể chịu ủy khuất, nhưng trước giờ quy định về đồ ăn đều rất rõ ràng.
Vốn ra khỏi nhà đã không dễ dàng, nếu nhẫn nhịn được thì nhịn, nhưng đói bụng cả một ngày mà lại nhận được đãi ngộ chênh lệch như vậy. Vậy đơn giản thôi, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Đây là do lúc trước nàng dám uy hiếp hắn, cảm thấy nàng không thể tận tâm cứu chữa người bệnh, đây là để cho nàng phải biết cách nhìn sắc mặt sao?
“Ngươi là người nhỏ mọn vậy sao?”
Vệ Giới không cảm xúc nhìn nàng một cái: “Dù sao ngươi cũng là nữ nhân, cũng nên quan tâm đến hình tượng của mình một chút phải không?”
“Bây giờ không chịu nổi ta nữa à? Ta đã nói với ngươi từ sớm rồi, nếu như không phải là thịt mỡ thì ta sẽ không ăn đấy. Rõ ràng là ngươi đang nhặt xương trong trứng.”
“Không phải ngươi có một túi tiền sao?” Hắn tự nói thêm.
Thấy nàng không đồng tình, Vệ Giới cũng không nhiều lời.
“Ngươi còn bắt ta tự tiêu tiền của mình á?”
Tiếng nói của Linh Diên đột nhiên cao vút, lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Nàng phẫn nộ nghiến răng, nhưng hắn lại không quan tâm, tiếp tục tao nhã dùng bữa.
Khi nàng nhìn thấy Vệ Giới nhíu mày hàm xúc nhìn mình đột nhiên hiểu ra, ý của nam nhân này hình như là…
“Xem như ngươi lợi hại!” Linh Diên tức giận quay lại chỗ ngồi của mình, cầm đôi đũa lên. Khi nhìn mấy món rau xào và đậu hũ chiên không thể đơn giản hơn, nàng hít sâu một hơi, liên tục tự nói với mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nhất định không thể chấp nhặt với tên nam nhân có thù tất báo này được, nàng chắc chắn sẽ thua.
Cũng may không phải là không có gì để ăn, dù sao cũng có canh trứng mà nhỉ?
Dù có phải cút đi thì cũng phải ăn xong canh và đồ ăn rồi mới đi chứ?
Mà khi nàng đang khó khăn nuốt mấy cọng rau cỏ khô khan, quay qua thấy miếng thịt mọng mọng màu đỏ trong miệng Thanh Thần, nước mắt giàn dụa không quên quở trách nha đầu Thạch Nhị kia không tốt.
Lấy túi tiền của nàng đi mà không biết trả lại cho nàng sao?
Chỉ cần nàng có một phân tiền thôi cũng sẽ không cho phép tên nam nhân kia kiêu ngạo như vậy. Con mẹ nó, hắn rõ ràng là cố ý, chắc chắn là cố ý!
Biết rõ Thạch Nhị là người của nàng nên không phái người đi theo.
Biết rõ bên trong túi tiền bị mất còn có một vạn lượng kim phiếu mà nàng vừa lừa được từ trong tay Ngọc Ngân!
Vừa nghĩ tới một vạn lượng kim phiếu kia, nàng lập tức giận đến đau cả thịt mỡ trên người.
Tức giận nhai miếng rau khô trong miệng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân kiêu ngạo dám gây khó dễ với nàng, người nam nhân này là quỷ sao?
Sao lại đoán chuẩn mọi chuyện như vậy? Nàng lại phải ở cùng hắn cả đời, chẳng phải là phải chịu đựng hắn đến chết sao?
Càng nghĩ càng khiến Linh Diên nghẹn uất, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức bưng chén của mình lên đi về phía Vệ Giới.
“Gia, người có nhiều đồ ăn như vậy có ăn hết được không? Hay là thưởng cho ta một chút đi?”
Vệ Giới hờ hững lướt qua mặt nàng, trước ánh mắt nàng mong chờ, hắn dùng đũa gõ lên tay nàng: “Không, đi ra kia!”
Linh Diên nghiến răng “Ngươi chắc chưa?”
“Ngươi có thể thử!” Móa, tên này đang uy hiếp càng ngày càng trắng trợn.
Thế nhưng nàng thật sự thật muốn ăn thịt, không có thịt lấy đâu ra sức chứ?
Nghĩ tới đây, nàng cũng không cố thêm nữa, canh chuẩn thời cơ lập tức xuống đũa, gắp tất cả các món trong mâm mỗi thứ một chút.
Vì động tác quá mạnh mẽ và thô lỗ, sắc mặt Vệ Giới nhìn nàng kém vô cùng, cả buổi không nói chuyện nhưng cũng không kịp ngăn cản. Hắn trơ mắt nhìn nàng vung đũa như kiếm khuấy đảo trong mâm cơm của hắn, động tác dứt khoát lưu loát, không muốn bội phục cũng khó.
Lấy được đồ ăn Linh Diên cũng không thèm nhìn hắn, bưng chén đi ngay, một người được ăn vô cùng hạnh phúc, thỏa mãn khủng khiếp.
Quả nhiên, giành được đồ ăn thì bắt đầu ăn rất hăng hái!
Nhưng thế công của nàng lại làm cho bốn người Thanh Thần ngồi một bên trợn mắt há mồm.
Ông trời ơi, vương phi của họ thật sự càng lúc càng lớn mật rồi, lại còn dám giành đồ ăn trong miệng của vương gia nhà họ?
Thực tế, cái quan trọng hơn là sắc mặt vương gia nhà họ chỉ hơi khó coi chứ không hề tức giận chút nào!
Từ trước đến nay hắn đều thích sạch sẽ, nhưng sau khi vương phi động vào đồ ăn của hắn, hắn cũng không thể hiện ra bộ dạng chán ghét gì cả, vẫn ăn tiếp sao?
Ông trời người nói xem, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à?
Sau khi ăn uống no nê, cả đoàn người lại tiếp tục lên đường. Trước khi lên xe ngựa tâm trạng của người nào đó vô cùng sung sướng, không tự chủ được cứ mỉm cười.
Điều này làm cho Vệ Giới phải chau mày, cứ có cảm giác gì đó là lạ, nhưng lại không nói được là sai ở đâu.
Nhưng vì vậy khiến cho hắn dù đã lên xe ngựa vẫn căng hết tất cả giác quan, cảnh giác cao độ.
Tâm trạng Linh Diên vô cùng tốt ngâm nga hát, vừa lật xem mấy quyển tiểu thuyết phiên bản cổ đại nàng nhờ Thanh Thần mua, vừa liên tục vơ vét hạt dưa và điểm tâm ở chỗ Thanh Huyền, tâm trạng tốt vô cùng!
Sau khi cả đoàn xuất phát được nửa canh giờ, Vệ Giới đột nhiên cảm thấy bụng của mình có gì đó lạ lạ, liên tục kêu ùng ục ục không thôi, lại còn mẹ nó muốn đánh rắm, hết đợt này đến đợt khác khiến hắn đứng ngồi không yên trong xe ngựa, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đỏ ửng. Hắn nhìn chằm chằm vào Linh Diên, nghiến răng nghiến lợi: “Là ngươi làm?”
Phản ứng của hắn làm cho Linh Diên vừa bịt mũi vừa trừng to mắt, liều mạng lắc đầu: “Oan quá đi.”
Nhưng trong lòng lại đang cười đến mức hụt hơi rồi.
Vệ Giới đáng thương bây giờ cũng không rảnh để ý đến phản ứng của nàng, kêu Thanh Thần bên ngoài cửa sổ xe: “Dừng, dừng xe!”
Chờ đến khi đám người Thanh Thần mở cửa xe đã nhìn thấy sắc mặt Vệ Giới lúc này trắng bệch, mồi hôi liên tục rỉ ra khắp trán, hù bọn hắn sợ hãi kêu lên: “Gia, người làm sao thế?”
“Mau, mau đỡ ta xuống, ta muốn, ta phải, đi, đi… .”
Thanh Thần nghe xong lập tức cõng Vệ Giới lên chạy vào cánh rừng gần đó, nhìn thấy tình huống này Thanh Huyền cũng quay mòng mòng: “Chuyện gì xảy ra vậy, vừa nãy còn bình thường mà sao giờ đột nhiên lại…”
Mới nói đến đây hắn đột nhiên im bặt, nhìn về phía xe ngựa vẫn đang đóng chặt. Bình thường nàng thích xem náo nhiệt nhất, sao bây giờ lại lặng yên đến vậy?
Trên thực tế không phải nàng lặng yên mà là đang cười đến mức nằm bò xuống đất rồi, khi nghe thấy tiếng Thanh Huyền bên ngoài cửa sổ, Linh Diên phải tốn rất nhiều sức mới ngưng cười được.
Nàng mở cửa sổ thông gió để thở, mẹ ơi, ngộp chết nàng rồi.
“Phu nhân, vương gia không biết bị làm sao nữa, đột nhiên bị đau bụng, chốc nữa người xem cho vương gia được không?”
“Được rồi, không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, rất đơn giản.”
Thanh Huyền lập tức cảm kích cảm tạ nàng: “Vậy làm phiền phu nhân.”
Không ngờ, ngay lúc này Thanh Thần đang đỡ Vệ Giới chật vật đi tới, Thanh Huyền lập tức đi lên nói với hắn
“Gia, có phải người ăn trúng đồ bị hỏng rồi không? Hay là để phu nhân xem thử cho người?”
Hắn không mở miệng thì tốt, hắn vừa mở miệng, ánh mắt Vệ Giới đột nhiên hung ác, đạp cho hắn một đạp: “Cút!”
Thanh Huyền ôm lấy mông mình, mơ hồ nhìn về phía Thanh Thần, Thanh Thần đen mặt phất phất tay ý bảo hắn ra chỗ nào hóng mát đi.
Thanh Huyền rất ấm ức, hắn đã đắc tội với ai chứ?
Giết người thì cùng lắm cũng chỉ đầu rơi xuống đất nhưng vẫn còn biết được lý do mà. Đây thì gì cũng không nói, cũng không cho hỏi, không phải là muốn bức chết người sao?
“Gia, người như thế này, sợ là không thể cưỡi ngựa được, hay là…”
“Câm miệng, đỡ ta lên ngựa!”
Để hắn và nhóc đen mập lòng dạ hiểm ác kia ở chung một chỗ sao? Không bằng giết hắn đi!
Thương cảm cho hắn thông tuệ cả đời lại nhất thời hồ đồ cho rằng nữ nhân kia đã động tay động chân trong xe ngựa. Hắn chẳng hề nghĩ rằng nàng lại quang minh chính đại hạ độc trong đồ ăn của mình.
Linh Diên chọn đồ ăn của hắn đương nhiên không chọn tùy tiện, có âm mưu cả đấy.
Linh Diên đợi cả nửa ngày cũng không ngờ Vệ Giới vẫn không chịu khuất phục, không khỏi nhướng mày tán thưởng.
Ngươi có thể kiên trì một lần, chẳng lẽ có thể kiên trì hết cả đường? Ta muốn xem xem, ngươi có thể kiên trì đến lúc nào!
Linh Diên nhếch miệng: “Sau khi gả cho ngươi ta đã luôn sẵn sàng rồi. Yên tâm, ta biết rõ ngươi đang nói gì. Trong lòng ta nắm chắc.”
Vệ Giới nhắc nhở rõ ràng như thế xem ra là sắp có hành động lớn gì rồi. Kỳ thật nghĩ lại thì tên Tố Quang này đúng là không đáng để hắn phải phí công chạy đến nước Yến như vậy. Nàng cũng không tin mấy ngày nay hắn lại yên lặng đợi ở đó.
Thoạt nhìn nam nhân này chẳng làm gì cả, nhưng thực tế trong bụng đã sớm bày đủ mưu kế rồi nhỉ?
“Ngươi nói xem tên Ngọc Ngân kia tìm Công Tử Diễn làm gì nhỉ? Còn bỏ ra nhiều công sức như vậy nữa?”
Vệ Giới khoan thai ngả lưng ra sau, cười cười đến sởn gai ốc, không biết có ý gì.
“Ngươi cứ đợi rồi xem.” Bộ dạng kia rõ ràng đã biết được cái gì đó rồi, nhưng cho dù Linh Diên có nói bóng nói gió thế nào đi chăng nữa hắn cũng không trả lời.
Hai ngày sau, Vệ Giới nhận được thư từ kinh thành, sau khi xem xong sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi. Ánh mắt mang theo nghi vấn của Linh Diên nhìn về phía hắn, hỏi hắn: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thanh Thần, nhanh chóng hồi phủ!” Vệ Giới ra lệnh một tiếng, Thanh Thần giơ roi ngựa lên, xe ngựa đột nhiên tăng tốc. Dưới tác dụng của quán tính, Linh Diên bị lắc đến đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ phải giữ chặt lấy tay Vệ Giới: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Đối với phản ứng bản năng của nàng, Vệ Giới chẳng những không chán ghét mà còn trở tay nắm chặt lấy tay nàng, trong ánh mắt tràn đầy căng thẳng và bất an: “Giúp ta cứu một người. Mặc kệ phải trả giá như thế nào cũng phải cứu sống được người đó.”
Rất khó tưởng tượng, nàng có thể nhìn thấy gương mặt Vệ Giới căng thẳng như vậy. Hóa ra Chiến vương cũng không phải đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hắn cũng có lúc căng thẳng, e ngại và cũng có người để lo lắng.
Linh Diên không cần xem nội dung thư cũng đoán được chắc chắn là lại có bệnh nhân quan trọng cần nàng giúp. Hơn nữa, nếu nàng đoán không sai chỉ sợ người này có ý nghĩa không ai sánh bằng với Vệ Giới.
“Là bệnh nhân như thế nào?”
“Một đứa bé.” Vệ Giới mấp máy môi, ánh mắt đông lại: “Một đứa bé vừa tròn mười lăm tuổi.”
Linh Diên khó hiểu nhìn hắn: “Nếu như ta nhớ không lầm thì ngươi cũng chỉ mới mười tám thôi mà? Gọi một người mười lăm tuổi là một đứa bé thì ngươi được gọi là gì? Còn ta nữa?”
Ánh mắt đen sâu hun hút của Vệ Giới nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ngươi không hiểu, trong mắt của ta, hắn chỉ là một đứa bé. Một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ.”
“A? Phụ mẫu của hắn đều không ở đây sao?”
Đáng thương vậy sao?
Linh Diên hơi nhíu mày, theo bản năng nghĩ tới chính bản thân mình. Nói tới thì sao trên đời lại có nhiều đứa trẻ có vận mệnh xui xẻo như thế chứ?
“Vậy cuối cùng thì đứa trẻ kia bị làm sao?”
“Năm ba tuổi bị trúng tên, rồi bị hỏa thiêu khiến toàn bộ phần lưng đều bị cháy đen, thối rữa…”
“Cái gì?” Trong lòng Linh Diên bỗng dưng kinh ngạc, trái tim không kìm được thắt lại: “Sao lại nghiêm trọng như thế?”
Hắn nhìn thật sâu vào mắt Linh Diên: “Đứa bé này rất quan trọng với ta, gần như là tính mạng của ta, hắn còn sống thì ta cũng sống, nếu hắn chết rồi thì ta cũng không cần sống tiếp nữa, vì vậy, xin ngươi nhất định phải chữa trị cho nó thật tốt. Giúp nó có thể đi lại như bao đứa trẻ bình thường khác rồi có thể chạy nhảy được, đây là thỉnh cầu duy nhất của ta. Nếu như ngươi có thể trị hết bệnh giúp nó, Vệ Giới ta chỉ cần còn sống nhất định vì ngươi dù xông pha khói lửa cũng quyết không chối từ!”
Đáy mắt Linh Diên đầy khiếp sợ, khó tin nhìn hắn: “Ngươi làm như vậy ta sẽ thấy rất áp lực đấy, dù sao, đến bây giờ ta vẫn chưa gặp đứa bé kia, lỡ như…”
“Không có lỡ như, ngươi chỉ được phép thành công, không cho phép thất bại!”
Sự bá đạo của nam nhân khiến cho Linh Diên hơi nhăn mày: “Vương gia, trên thế giới này không có gì là tuyệt đối, dù cho y thuật của ta có cao minh đến mấy thì thật sự cũng không đảm đương nổi trách nhiệm chỉ được thành công không được thất bại ngươi giao cho này.”
Vệ Giới nhìn nàng, trong con mắt trong trẻo đầy lãnh ý: “Ngươi nhất định phải thành công.”
Linh Diên lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Uy hiếp ta sao?”
“Nếu như uy hiếp ngươi có tác dụng thì bổn vương không ngại làm như vậy.”
Nghe người nào đó càng ngày càng cường thế, Linh Diên đột nhiên cảm thấy bản thân giống như trong lúc vô tình đã leo lên thuyền giặc làm cho nàng hối hận cả đời.
“Vì vậy, ngươi hao hết tâm tư lấy ta về, kỳ thật cũng là vì người này sao?”
“Nói như vậy hình như cũng không sai.”
Hắn thừa nhận khiến trong lòng Linh Diên rất khó chịu, tuy rằng nàng biết rõ hai bên đang lợi dụng lẫn nhau, hắn nói như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng vì sao trong lòng nàng đột nhiên đau nhói vậy?
Vì sao lòng nàng lại tê dại thế này?
Sự cô đơn bị nàng che giấu sâu trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã đạm mạc như nước.
“Nghe ý này của ngươi, nếu ta không cứu được hắn thì cũng phải chôn cùng sao? Điện hạ, ngươi không cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng hả? Ta là người, không phải là thần, không làm được cái gọi là tuyệt đối của ngươi!”
“Hắn không thể chết được, Linh Diên, ngươi nhất định phải cứu sống hắn.”
Linh Diên càng nhìn hắn càng lạnh lẽo: “Ta chỉ có thể nói với ngươi ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể cam đoan nhất định sẽ cứu sống được hắn. Dù sao, hắn đã bị bệnh nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn chưa tìm ra cách chữa khỏi giúp hắn, dựa vào cái gì vừa đến tay ta thì ngươi lại gây áp lực lớn cho ta như vậy?”
“Đừng lấy những lý do đường hoàng đấy dọa ta! Trên cái thế giới này không có đại phu giỏi hoàn toàn, cũng chắc chắn không có đại phu dở toàn bộ. Dù là kẻ nào đi nữa cũng đều dùng cái gọi là giá trị để cân nhắc tất cả.”
“Linh Diên ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, số người bệnh tiếp xúc không ít hơn số người ngươi giết. Tham lam là bản tính của con người, tuổi càng lớn thì lại càng lộ rõ, nhưng thứ này không có căn cứ để đo đếm đâu.
Mặc kệ ngươi đã từng nhìn thấy những quang cảnh ra sao, nhưng nếu là bị bệnh thì không phải là các đại phu nắm rõ trong lòng bàn tay sao? Mà ta đây với tư cách là một thầy thuốc, cũng chỉ tốt bụng cố hết khả năng giúp bọn họ một tí, để cho bọn họ vào lúc sắp chết thật sự hiểu được tầm quan trọng của tình thân, tình yêu, tình bạn, cái gọi là người sắp chết thì đều muốn quên đi những đau khổ và tà ác, hướng tới sự vui vẻ và thuần khiết khi còn sống.”
Lời này của Linh Diên, không biết sao lại làm cho Vệ Giới có một dự cảm không lành: “Có ý gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là làm cho những người có tuổi thọ hai ba mươi năm thoáng cái rút ngắn chỉ còn lại hai ba tháng hoặc là… Ừ, vài ngày mà thôi.”
Linh Diên thờ ơ nói làm cho đỉnh đầu Vệ Giới bốc đầy khí : “Ngươi đang uy hiếp ngược lại ta sao?”
Linh Diên phì cười ra tiếng: “Ta nói, ta không uy hiếp nổi, cứu sống được thì hay, cứu không sống, ngươi còn muốn chôn ta theo cùng không phải sao? Nếu như vậy, bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta từ chối.”
Kiên quyết và phong cách ngông cuồng nghiêm túc trong mắt nàng khiến cho hắn không hiểu sao cau mày thật chặt.
“Bổn vương không hỏi quá trình, chỉ hỏi kết quả.”
Linh Diên cười lạnh một tiếng: “Trên thế giới không có đại phu nào dám nói ra một đáp án chắc chắn dưới điều kiện chưa xem qua bệnh nhân!”
Nói rồi nàng lập tức nghiêng người sang, cầm lấy quyển sách trên bàn tiện tay bắt đầu lật…
Ánh mắt Vệ Giới u ám nhìn ra ngoài cửa sổ, những điều Linh Diên nói sao hắn lại không biết được?
Có điều chỉ vì nàng là một đại phu rất giỏi, mà hắn cũng cần đạt được chút an ủi tinh thần từ nàng mà thôi. Nhưng nàng lại cẩn thận dè dặt như thế, không để lại một tia hy vọng nào cho hắn. Trực giác và đại não của Vệ Giới lúc này trống rỗng, trong đầu luôn lo lắng cho an nguy của đứa bé kia.
Chạy không ngừng suốt đêm, người và ngựa đều có chút không chịu nỗi, khi xe ngựa khó khăn lắm mới dừng lại nghỉ ngơi đã là giờ mùi của hai ngày sau rồi.
Linh Diên ôm cái bụng đói meo, sắc mặt cực kém xuống khỏi xe ngựa, đầu mơ màng nhìn Thực Cẩm lâu phía đối diện.
“Không nghĩ tới ăn bữa cơm thôi cũng khó khăn như vậy, ta đã nhịn đói từ sáng tới giờ rồi!”
Vệ Giới cũng không thèm nhếch mí mắt lên một cái: “Thời gian gấp gáp, không muốn ăn thì tiếp tục lên đường đi.”
“Ngươi!” Linh Diên đang muốn lên trước tranh luận, cũng không biết từ đâu có một tên ăn mày nhỏ nhảy ra, “bịch” một phát đụng thẳng vào người nàng. Linh Diên hơi sững sờ, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì tên ăn mày đã chạy xa rồi.
Nàng sờ lên người của mình một cái, sắc mặt lập tức biến đổi: “Không hay rồi, mất túi tiền rồi, hay cho tên tiểu tặc nhà ngươi lại dám trộm túi tiền của cô nãi não ta! Mau trở lại đây cho ta, đứng lại!”
Sắc mặt Thanh Dạ, Thanh Huyền hơi thay đổi, đang muốn đuổi theo, giọng nói của Vệ Giới không xa không gần truyền đến: “Không cần, nàng đối phó được.”
Nghĩ đến thân thủ của Linh Diên còn có độc vật đầy người, đây chỉ là một tên ăn mày nhỏ, đúng là không có gì đáng nói.
Không nghĩ tới chỉ có một chút mà đã đuổi theo gần ba cây số, sau khi đuổi qua hơn nửa cái thành, Linh Diên thở hồng hộc ngồi trên một tảng đá lớn bên ngoài trấn vung tay về tên ăn mày kia, nhưng tên ăn mày không những không bỏ chạy mà lại nhảy lên chạy về phía nàng.
Nó quỳ một gối xuống, vẻ mặt cung kính: “Thuộc hạ Thạch Nhị, tham kiến trang chủ.” Thanh âm thanh thúy giống như là một đứa trẻ.
“Đứng lên đi, sao ngươi lại ở đây?”
Thạch Nhị ngẩng đầu lên, phía dưới mái tóc như ổ rơm là một đôi mắt to sáng ngời, trong veo như nước nhìn Linh Diên.
“Bẩm trang chủ, thuộc hạ vốn đang làm nhiệm vụ ở gần đây, nhận được thư của ngũ thiếu nên tiện đường chạy đến đây.”
Linh Diên nhận thư, vẫy vẫy tay với nàng ta: “Làm gì thì làm tiếp đi.”
“Vâng, thuộc hạ cũng không ở đây nữa, chủ tử, người bảo trọng.”
Linh Diên nhéo nhéo mặt Thạch Nhị: “Ngươi ăn mặc như này thiếu chút nữa ta không nhận ra rồi. Quay về đi, cẩn thận đấy.”
Tiểu ăn mày gật đầu nhẹ với Linh Diên rồi lập tức ra khỏi trấn.
Cho đến khi nàng ta đi xa, Linh Diên mới mở phong thư của Hoa Mậu ra. Nhìn kỹ nội dung không khỏi kinh hãi, ấp úng vuốt trang giấy trong tay: “Tử Hoàng cung? Vậy mà là Tử Hoàng cung?”
Khi Linh Diên trở lại Thực Cẩm lâu thì Vệ Giới đã bắt đầu ăn. Không đợi Linh Diên ngồi xuống, hắn liếc nhìn nàng rồi nhìn về phía sau nàng.
Linh Diên thuận mắt nhìn theo hắn, nhất thời giận: “Ngươi, ngươi đừng quá đáng.”
Bốn người Thanh Thần vừa vặn một bàn, tám món mặn hai món canh, đang hăng hái ăn thì thấy hai người nhìn qua, động tác nhai nuốt đồ ăn chợt cứng đờ, vội vàng đứng lên.
“Các ngươi cứ ăn đồ ăn của ngươi đi, không cần để ý đến bọn ta.”
Linh Diên vẫy tay với bọn họ rồi quay đầu lại nhìn Vệ Giới, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Thân phận của nàng là vương phi của bọn họ, sao có thể ngồi cùng bàn với họ được?
Thế nhưng thân là phu quân của nàng hắn lại đang làm gì vậy?
Độc hưởng một mình một bàn thức ăn và rượu ngon thì thôi, vậy mà còn để vương phi của hắn chen chúc chung bàn với thuộc hạ của hắn sao?
“Ngươi để ta ngồi chung bàn với bọn họ thật à?”
Linh Diên lập tức nhìn hắn đăm đăm với vẻ bực bội.
Không ngờ, Vệ Giới lại nhướng mày: “Bữa tối của ngươi ở bên kia.”
Nhìn theo ngón tay hắn, Linh Diên lại càng kinh ngạc.
Ông trời ơi, vị vương gia phu quân này thật đúng là có lòng với nàng!
Trên mặt bàn vừa đúng lúc được bưng một chén cơm và một chén canh, thoạt nhìn cũng không tệ. Nhưng mấu chốt là so với bốn món nóng, bốn món lạnh và hai chén canh của hắn thì bên này quá đơn giản rồi…
Đến cả thức ăn của bốn người Thanh Thần cũng giống hắn, dựa vào cái gì mà lại bất công với nàng như vậy?
“Ngươi đuổi ăn mày đấy à?”
Linh Diên có thể chịu ủy khuất, nhưng trước giờ quy định về đồ ăn đều rất rõ ràng.
Vốn ra khỏi nhà đã không dễ dàng, nếu nhẫn nhịn được thì nhịn, nhưng đói bụng cả một ngày mà lại nhận được đãi ngộ chênh lệch như vậy. Vậy đơn giản thôi, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Đây là do lúc trước nàng dám uy hiếp hắn, cảm thấy nàng không thể tận tâm cứu chữa người bệnh, đây là để cho nàng phải biết cách nhìn sắc mặt sao?
“Ngươi là người nhỏ mọn vậy sao?”
Vệ Giới không cảm xúc nhìn nàng một cái: “Dù sao ngươi cũng là nữ nhân, cũng nên quan tâm đến hình tượng của mình một chút phải không?”
“Bây giờ không chịu nổi ta nữa à? Ta đã nói với ngươi từ sớm rồi, nếu như không phải là thịt mỡ thì ta sẽ không ăn đấy. Rõ ràng là ngươi đang nhặt xương trong trứng.”
“Không phải ngươi có một túi tiền sao?” Hắn tự nói thêm.
Thấy nàng không đồng tình, Vệ Giới cũng không nhiều lời.
“Ngươi còn bắt ta tự tiêu tiền của mình á?”
Tiếng nói của Linh Diên đột nhiên cao vút, lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Nàng phẫn nộ nghiến răng, nhưng hắn lại không quan tâm, tiếp tục tao nhã dùng bữa.
Khi nàng nhìn thấy Vệ Giới nhíu mày hàm xúc nhìn mình đột nhiên hiểu ra, ý của nam nhân này hình như là…
“Xem như ngươi lợi hại!” Linh Diên tức giận quay lại chỗ ngồi của mình, cầm đôi đũa lên. Khi nhìn mấy món rau xào và đậu hũ chiên không thể đơn giản hơn, nàng hít sâu một hơi, liên tục tự nói với mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nhất định không thể chấp nhặt với tên nam nhân có thù tất báo này được, nàng chắc chắn sẽ thua.
Cũng may không phải là không có gì để ăn, dù sao cũng có canh trứng mà nhỉ?
Dù có phải cút đi thì cũng phải ăn xong canh và đồ ăn rồi mới đi chứ?
Mà khi nàng đang khó khăn nuốt mấy cọng rau cỏ khô khan, quay qua thấy miếng thịt mọng mọng màu đỏ trong miệng Thanh Thần, nước mắt giàn dụa không quên quở trách nha đầu Thạch Nhị kia không tốt.
Lấy túi tiền của nàng đi mà không biết trả lại cho nàng sao?
Chỉ cần nàng có một phân tiền thôi cũng sẽ không cho phép tên nam nhân kia kiêu ngạo như vậy. Con mẹ nó, hắn rõ ràng là cố ý, chắc chắn là cố ý!
Biết rõ Thạch Nhị là người của nàng nên không phái người đi theo.
Biết rõ bên trong túi tiền bị mất còn có một vạn lượng kim phiếu mà nàng vừa lừa được từ trong tay Ngọc Ngân!
Vừa nghĩ tới một vạn lượng kim phiếu kia, nàng lập tức giận đến đau cả thịt mỡ trên người.
Tức giận nhai miếng rau khô trong miệng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân kiêu ngạo dám gây khó dễ với nàng, người nam nhân này là quỷ sao?
Sao lại đoán chuẩn mọi chuyện như vậy? Nàng lại phải ở cùng hắn cả đời, chẳng phải là phải chịu đựng hắn đến chết sao?
Càng nghĩ càng khiến Linh Diên nghẹn uất, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức bưng chén của mình lên đi về phía Vệ Giới.
“Gia, người có nhiều đồ ăn như vậy có ăn hết được không? Hay là thưởng cho ta một chút đi?”
Vệ Giới hờ hững lướt qua mặt nàng, trước ánh mắt nàng mong chờ, hắn dùng đũa gõ lên tay nàng: “Không, đi ra kia!”
Linh Diên nghiến răng “Ngươi chắc chưa?”
“Ngươi có thể thử!” Móa, tên này đang uy hiếp càng ngày càng trắng trợn.
Thế nhưng nàng thật sự thật muốn ăn thịt, không có thịt lấy đâu ra sức chứ?
Nghĩ tới đây, nàng cũng không cố thêm nữa, canh chuẩn thời cơ lập tức xuống đũa, gắp tất cả các món trong mâm mỗi thứ một chút.
Vì động tác quá mạnh mẽ và thô lỗ, sắc mặt Vệ Giới nhìn nàng kém vô cùng, cả buổi không nói chuyện nhưng cũng không kịp ngăn cản. Hắn trơ mắt nhìn nàng vung đũa như kiếm khuấy đảo trong mâm cơm của hắn, động tác dứt khoát lưu loát, không muốn bội phục cũng khó.
Lấy được đồ ăn Linh Diên cũng không thèm nhìn hắn, bưng chén đi ngay, một người được ăn vô cùng hạnh phúc, thỏa mãn khủng khiếp.
Quả nhiên, giành được đồ ăn thì bắt đầu ăn rất hăng hái!
Nhưng thế công của nàng lại làm cho bốn người Thanh Thần ngồi một bên trợn mắt há mồm.
Ông trời ơi, vương phi của họ thật sự càng lúc càng lớn mật rồi, lại còn dám giành đồ ăn trong miệng của vương gia nhà họ?
Thực tế, cái quan trọng hơn là sắc mặt vương gia nhà họ chỉ hơi khó coi chứ không hề tức giận chút nào!
Từ trước đến nay hắn đều thích sạch sẽ, nhưng sau khi vương phi động vào đồ ăn của hắn, hắn cũng không thể hiện ra bộ dạng chán ghét gì cả, vẫn ăn tiếp sao?
Ông trời người nói xem, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à?
Sau khi ăn uống no nê, cả đoàn người lại tiếp tục lên đường. Trước khi lên xe ngựa tâm trạng của người nào đó vô cùng sung sướng, không tự chủ được cứ mỉm cười.
Điều này làm cho Vệ Giới phải chau mày, cứ có cảm giác gì đó là lạ, nhưng lại không nói được là sai ở đâu.
Nhưng vì vậy khiến cho hắn dù đã lên xe ngựa vẫn căng hết tất cả giác quan, cảnh giác cao độ.
Tâm trạng Linh Diên vô cùng tốt ngâm nga hát, vừa lật xem mấy quyển tiểu thuyết phiên bản cổ đại nàng nhờ Thanh Thần mua, vừa liên tục vơ vét hạt dưa và điểm tâm ở chỗ Thanh Huyền, tâm trạng tốt vô cùng!
Sau khi cả đoàn xuất phát được nửa canh giờ, Vệ Giới đột nhiên cảm thấy bụng của mình có gì đó lạ lạ, liên tục kêu ùng ục ục không thôi, lại còn mẹ nó muốn đánh rắm, hết đợt này đến đợt khác khiến hắn đứng ngồi không yên trong xe ngựa, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đỏ ửng. Hắn nhìn chằm chằm vào Linh Diên, nghiến răng nghiến lợi: “Là ngươi làm?”
Phản ứng của hắn làm cho Linh Diên vừa bịt mũi vừa trừng to mắt, liều mạng lắc đầu: “Oan quá đi.”
Nhưng trong lòng lại đang cười đến mức hụt hơi rồi.
Vệ Giới đáng thương bây giờ cũng không rảnh để ý đến phản ứng của nàng, kêu Thanh Thần bên ngoài cửa sổ xe: “Dừng, dừng xe!”
Chờ đến khi đám người Thanh Thần mở cửa xe đã nhìn thấy sắc mặt Vệ Giới lúc này trắng bệch, mồi hôi liên tục rỉ ra khắp trán, hù bọn hắn sợ hãi kêu lên: “Gia, người làm sao thế?”
“Mau, mau đỡ ta xuống, ta muốn, ta phải, đi, đi… .”
Thanh Thần nghe xong lập tức cõng Vệ Giới lên chạy vào cánh rừng gần đó, nhìn thấy tình huống này Thanh Huyền cũng quay mòng mòng: “Chuyện gì xảy ra vậy, vừa nãy còn bình thường mà sao giờ đột nhiên lại…”
Mới nói đến đây hắn đột nhiên im bặt, nhìn về phía xe ngựa vẫn đang đóng chặt. Bình thường nàng thích xem náo nhiệt nhất, sao bây giờ lại lặng yên đến vậy?
Trên thực tế không phải nàng lặng yên mà là đang cười đến mức nằm bò xuống đất rồi, khi nghe thấy tiếng Thanh Huyền bên ngoài cửa sổ, Linh Diên phải tốn rất nhiều sức mới ngưng cười được.
Nàng mở cửa sổ thông gió để thở, mẹ ơi, ngộp chết nàng rồi.
“Phu nhân, vương gia không biết bị làm sao nữa, đột nhiên bị đau bụng, chốc nữa người xem cho vương gia được không?”
“Được rồi, không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, rất đơn giản.”
Thanh Huyền lập tức cảm kích cảm tạ nàng: “Vậy làm phiền phu nhân.”
Không ngờ, ngay lúc này Thanh Thần đang đỡ Vệ Giới chật vật đi tới, Thanh Huyền lập tức đi lên nói với hắn
“Gia, có phải người ăn trúng đồ bị hỏng rồi không? Hay là để phu nhân xem thử cho người?”
Hắn không mở miệng thì tốt, hắn vừa mở miệng, ánh mắt Vệ Giới đột nhiên hung ác, đạp cho hắn một đạp: “Cút!”
Thanh Huyền ôm lấy mông mình, mơ hồ nhìn về phía Thanh Thần, Thanh Thần đen mặt phất phất tay ý bảo hắn ra chỗ nào hóng mát đi.
Thanh Huyền rất ấm ức, hắn đã đắc tội với ai chứ?
Giết người thì cùng lắm cũng chỉ đầu rơi xuống đất nhưng vẫn còn biết được lý do mà. Đây thì gì cũng không nói, cũng không cho hỏi, không phải là muốn bức chết người sao?
“Gia, người như thế này, sợ là không thể cưỡi ngựa được, hay là…”
“Câm miệng, đỡ ta lên ngựa!”
Để hắn và nhóc đen mập lòng dạ hiểm ác kia ở chung một chỗ sao? Không bằng giết hắn đi!
Thương cảm cho hắn thông tuệ cả đời lại nhất thời hồ đồ cho rằng nữ nhân kia đã động tay động chân trong xe ngựa. Hắn chẳng hề nghĩ rằng nàng lại quang minh chính đại hạ độc trong đồ ăn của mình.
Linh Diên chọn đồ ăn của hắn đương nhiên không chọn tùy tiện, có âm mưu cả đấy.
Linh Diên đợi cả nửa ngày cũng không ngờ Vệ Giới vẫn không chịu khuất phục, không khỏi nhướng mày tán thưởng.
Ngươi có thể kiên trì một lần, chẳng lẽ có thể kiên trì hết cả đường? Ta muốn xem xem, ngươi có thể kiên trì đến lúc nào!
/523
|