Hắc Khuyết nhìn những món ăn khiến người ta vừa nhìn đã thèm chảy nước miếng, không khỏi nuốt nước miếng cái ực: “Chúng ta chỉ có mấy người, làm vậy có phải hơi nhiều quá rồi không?”
Nhược Vũ nghe vậy cười bảo: “Vương phi nói lần đầu tiên làm, quên hỏi khẩu vị của mọi người nên tê cay tươi thơm, ngọt mặn chua nhạt nàng đều làm mấy món, mời hai vị chậm rãi dùng. Bây giờ vương phi đã đến chỗ tiểu thiếu gia, tạm thời sẽ không tới.”
Hắc Khuyết liếc mắt một cái, khá lắm, chừng hơn hai mươi món ăn, ăn không hết thì vô cùng lãng phí. Ông ta nghĩ nhất định Linh Diên còn chưa ăn, lập tức kêu Nhược Vũ lấy bát đĩa rỗng tới chia hơn hai mươi món đồ ăn này ra.
“Các ngươi cũng đói rồi, mọi người cùng ăn đi. Đồ ăn ngon như vậy, không thể lãng phí được!”
“Tạ ơn tiên sinh.”
Nhược Vũ cảm động khom người với Hắc Khuyết, Hắc Khuyết vẫy tay với nàng ấy: “Lát nữa vương phi nhà các ngươi bận xong nhớ kêu nàng tới đây, bên này còn cần nàng giới thiệu một chút, đừng để chúng ta ăn xong cả buổi còn không biết mình ăn cái gì.”
Nhược Linh vẻ mặt áy náy nói: “Kỳ thật lúc vương phi làm đã nói cho bọn nô tỳ biết hết rồi, nhưng nhiều như vậy, thật sự không nhớ nổi, lát nữa phải làm phiền vương phi tới đây một chuyến rồi.”
Đỗ Ẩn, đích tử nhỏ nhất của Đỗ gia, mười lăm tuổi, cơ thể yếu ớt bệnh tật quanh năm suốt tháng khiến cho dáng người của hắn vô cùng gầy gò.
Vì ba bữa mỗi ngày đều phải uống thuốc nên vị giác của hắn yếu hơn những người khác rất nhiều, hơn nữa khẩu vị của hắn cũng càng ngày càng tệ, gần như ăn gì ói đó, điều này cũng khiến cho hắn suy dinh dưỡng rõ ràng. Để nuôi cơ thể hắn khỏe lại sớm nhất có thể, có thể nói Linh Diên đã nhọc lòng.
Lần này nàng vào kinh lấy về không ít gia vị không bán ở bên ngoài từ Túy Hương lâu, thậm chí còn dặn Đỗ Tiểu Nguyệt giúp mình thu mua một ít rau dại và nguyên liệu nấu ăn rất khó tìm để giúp cơ thể Đỗ Ẩn hồi phục.
Giải độc, châm cứu, dược thiện chỉ là bước đầu, tiếp theo nàng còn phải bảo hắn thực hiện một số bài tập thể dục đơn giản. Đương nhiên, chuyện này cần chờ ít nhất nửa năm sau mới có thể đưa vào hoạt động hằng ngày, bây giờ quan trọng nhất là bổ sung cân nặng và dinh dưỡng cho hắn.
Hôm nay nàng nấu cho hắn canh cá trích thanh đạm, pudding trứng, còn có canh táo đỏ hạt sen ngon miệng. Lượng thức ăn không nhiều, hơn nữa đều gần với thức ăn lỏng để giảm bớt gánh nặng cho dạ dày suy yếu của hắn.
Lúc Linh Diên tới nơi, Đỗ Ẩn đang dựa vào gối đầu đọc sách. Hắn nghe thấy tiếng bước chân thì nhẹ nhàng quay đầu, lộ ra hốc mắt hõm sâu, đôi má trơ xương gầy gò, bởi vì suy yếu quá mức nên thậm chí tới tình trạng da bọc xương. Chỉ nhìn một cái đã khiến người ta đau lòng.
“Vương phi nương nương, người tới rồi sao?”
Tuy rằng Đỗ Ẩn bệnh tật đầy mình nhưng giọng nói của hắn lại không hề bị dược vấy bẩn mà trong trẻo thuần khiết giống như tiếng chim sơn ca trong khe núi, thấm vào ruột gan, trầm bổng êm tai.
Linh Diên tin, chờ thân thể của hắn được nuôi dưỡng tốt, chắc chắn hắn sẽ trở thành một công tử văn nhã trong trẻo thoát tục, rời xa trần thế xô bồ.
Cuộc đời của hắn có lẽ không cần vinh hoa phú quý, không cần tham gia vào các loại tranh đấu, chỉ cần bình an ở đây tới hết quãng đời còn lại, có lẽ chính là điều khiến Vệ Giới thỏa mãn nhất rồi nhỉ?
Đỗ Ẩn mười lăm tuổi, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng. Hắn như vậy căn bản không thích hợp với cuộc sống bên ngoài. Hắn chịu khổ từ ba tuổi đến nay đã mười hai năm rồi, mười hai năm đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có lẽ thật sự không chịu nổi bất kỳ đả kích nào.
Nhưng đây cũng chỉ là mơ tưởng đơn phương của nàng, về phần bản thân Đỗ Ẩn nghĩ thế nào, có lẽ chỉ có mình hắn mới biết.
“Ẩn Nhi, hôm nay ngươi cảm thấy thế nào? Đừng đọc sách lâu quá, cẩn thận mắt sẽ không chịu nổi.”
Linh Diên đặt khay trong tay trong tay lên cái ghế đẩu trước giường hắn, lấy quyển sách trên tay hắn.
Nàng cầm sách xem thử, vậy mà là “Trung Dung”. Dựa theo trình tự vỡ lòng, bình thường là “Tam Tự Kinh”, “Bách Gia Tính”, “Nhật Dụng Tạp Tự”, “Thiên Tự Văn”, “Luận Ngữ”, “Mạnh Tử”, “Đại Học”, “Trung Dung”, “Thi Kinh”, “Thư Kinh”, “Lễ Ký”, “Tả Thị Xuân Thu”. Vậy nên Đỗ Ẩn không phải không biết gì, mà là đã bắt đầu đi học sao?
“Vương gia từng mời tiên sinh cho ngươi hả?”
Đỗ Ẩn liếc cái khay đặt trên ghế đẩu, đang tò mò trên đó là gì, nghe thấy Linh Diên hỏi vậy, hắn ngước mặt nhìn, nhẹ gật đầu với nàng.
“Từng mời, lúc ta sáu tuổi thân thể tốt hơn một chút nên vương gia ca ca mời tiên sinh cho ta. Sau khi học đến ‘Trung Dung’ cũng có chút lực bất tòng tâm, không ngờ rằng vừa chậm trễ đã là năm sáu năm, sau này cũng không…”
“Không được nói bậy, có thần y tỷ tỷ ta ở đây, nhất định sẽ trị hết bệnh cho ngươi. Tương lai đừng nói ‘Trung Dung’, cả ‘Tả Thị Xuân Thu’, thậm chí các loại binh pháp và thi tập cũng có thể đọc được. Ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh cho tốt, tin ta, nhé?”
Đỗ Ân có chút bất mãn với tiếng tỷ tỷ tự xưng này của nàng: “Không phải ngươi mới mười một tuổi hả? Rõ ràng còn nhỏ hơn ta, sao có thể gọi là tỷ tỷ?”
“Không phải ngươi gọi vương gia ca ca nhà ngươi là ca ca ư? Ta là vương phi của hắn, tất nhiên ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ rồi. Nếu không, ngươi gọi tẩu tẩu cũng được.”
Đỗ Ẩn có chút không vui nhìn nàng, nhưng lại không tìm ra một chút sai sót nào trong lời nói của nàng, lập tức nhíu mày bảo: “Vậy, vậy vẫn nên gọi, gọi tẩu tẩu đi!”
Tiếng tẩu tẩu này hắn còn có thể tiếp nhận, tỷ tỷ thì tuyệt đối không thể.
Đỗ Ẩn có chút xấu hổ gãi đầu một cái, có lẽ là sợ Linh Diên tức giận nên cuối cùng hắn vẫn kêu lên: “Vậy tẩu tẩu phải giữ lời, ta chờ ngày đó đấy.”
Một tiếng “tẩu tẩu” gần như khiến trái tim Linh Diên tan chảy. Nàng không chớp mắt nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, nhẹ nhàng sờ chóp mũi của hắn.
“Yên tâm đi Ẩn Nhi, tẩu tẩu đã nói, tất nhiên sẽ làm được, ngươi cứ yên tâm phối hợp với ta dưỡng bệnh cho tốt, sớm muộn cũng có một ngày ngươi cũng có thể giống như những người khác, đứng dưới ánh mặt trời hít thở.”
Lời nói của Linh Diên giống như một dòng nước ấm, lập tức chảy vào trái tim Đỗ Ẩn. Hắn nhìn nàng, đôi mắt đỏ lên, nhẹ gật đầu: “Ta tin tẩu.”
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, xem xem hôm nay ta làm món gì ngon cho ngươi này.”
Sau khi Linh Diên mở tất cả vung ra, mùi thơm lập tức tràn ngập cả phòng, Đỗ Ẩn khẽ hít vào một hơi, kinh ngạc kêu lên:
“Thật là thơm quá, trông cũng rất đẹp. Ồ, sao còn có canh cá trích? Ta có có thể không uống hay không?”
Linh Diên ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao thế?”
“Ta không thích mùi cá tanh, hơn nữa canh này ta uống quá nhiều, sớm đã chán rồi.”
Linh Diên hoàn toàn không ghét sự thẳng thắn của hắn, ngược lại còn đặt trong lòng. Xem ra nàng vẫn không để ý tới điều này, không tìm hiểu khẩu vị của hắn trước. Nhưng hiện tại cũng không muộn, vì vậy nàng nói:
“Hiện tại cơ thể của ngươi cần dùng canh cá để hấp thu dinh dưỡng, canh nấu bằng cá trích cực kỳ bổ dưỡng. Ngươi yên tâm, cách ta nấu không giống với người khác. Không tin ngươi uống thử xem?”
Cho dù Linh Diên nói vậy, Đỗ Ẩn cũng không lập tức cầm thìa lên, ngược lại đặt mắt vào đĩa pudding trứng.
“Cái này màu sắc thật đẹp, là gì vậy? Tạo hình cũng rất đặc biệt, tẩu tử, cái này thật sự do tẩu làm sao?”
Linh Diên thấy bộ dạng đầy trẻ con của hắn, đột nhiên cảm thấy mình cần thể hiện tấm lòng yêu mến của mình, tạo ra nhiều món ăn đáng yêu, thú vị và mới lạ hơn.
“Cái này tên là pudding trứng, rất ngon, ngươi mau nếm thử đi. À, còn chén chè táo đỏ hạt sen này nữa, bổ tỳ nuôi dạ dày, nhuận tràng bổ thận, có tác dụng dưỡng tâm an thần, nhất định phải ăn nhé!”
Món này chẳng những trông đẹp mắt, tên cũng mới lạ, ngay cả hương vị hình như cũng khác với trước đây.
Đỗ Ẩn hơi do dự, từ chối Linh Diên đút, tự tay nhận lấy chén chè táo đỏ hạt sen trong tay nàng: “Vậy… ta thử xem, ta tự ăn, đừng xem ta như người tàn tật, tự ăn không thành vấn đề.”
Lúc Linh Diên thấy Đỗ ẩn nắm chặt tay nhỏ, giống như chứng minh bản thân không phải vô dụng, sóng mũi nàng không khỏi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên. Thảo nào người có tâm địa sắc đá như Vệ Giới khi gặp hắn cũng sẽ trở nên dịu dàng như nước.
Đứa bé này cho dù là thân thế hay cơ thể, trời sinh đã khiến người ta có xúc động muốn bảo vệ.
Linh Diên thấy hắn hơi nhíu mày thì trong lòng hơi giật mình, vội vàng hỏi: “Sao thế? Không hợp khẩu vị ư?”
“Gạo này… hình như không giống bình thường ta hay ăn! Còn hạt sen này nữa, ăn vào cũng cực kỳ ngọt ngào…”
Linh Diên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong, ôn hòa nhìn hắn: “Cháo cần chế biến trong thời gian dài, hơn nữa lúc nấu ta dùng nồi đất chuyên dụng. Gạo này không phải gạo bình thường mà là gạo tẻ. Đừng xem thường gạo tẻ, tuy rằng cùng là gạo nhưng cũng chia ra rất nhiều loại. Gạo tẻ là loại gạo hơi ngắn tròn, rất dẻo, nở ít, vị ngọt dịu, tính chất ôn hòa, có thể ăn mỗi ngày, là vật bổ dưỡng.”
Có thể thấy giá trị dinh dưỡng của cháo gạo tẻ cao bao nhiêu. Vì vậy tuy rằng cơ thể của ngươi suy yếu, nhưng có thần y tẩu tẩu ở đây, sau này chắc chắn sẽ đổi biện pháp điều dưỡng cơ thể cho ngươi. Hôm nay ngươi thử trước một chút, sau này muốn ăn gì cứ nói với tẩu tẩu.”
Đỗ Ẩn nghe xong, trầm ngâm nói: “Mỗi sáng thức dậy ăn một bát cháo lớn, lúc này bụng đang rỗng, ăn một cháo gạo vào, tác dụng không hề nhỏ. Cháo lại vô cùng mềm mịn, không hại đến dạ dày, đó là bí quyết tuyệt diệu nhất trong việc ăn uống khỏe mạnh. Tẩu tẩu, là như thế phải không?”
Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn: “Đây không phải phương pháp dưỡng sinh được ghi lại trong ‘Bản thảo cương mục’ của Lý Thời Trân ư? Cả cái này ngươi cũng đọc rồi hả?”
Đỗ Ẩn nghe vậy không khỏi cười đắng chát: “Ta quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh, thường ngày cũng đọc một ít sách thuốc, thời gian dài cũng có thể nhớ được một ít. Đáng tiếc, thuộc thì sao chứ, còn không phải toàn bộ không có đất dụng võ ư? Ngược lại là tẩu tẩu, thật sự khiến ta bội phục, chỉ một câu mà tẩu đã biết xuất phát từ đâu, có thể thấy tẩu đã thuộc nằm lòng sách thuốc đúng không?”
Linh Diên đau lòng vỗ tay Đỗ Ấn: “Đồ ngốc, tẩu tẩu học y mà, nếu như những thứ này còn không thể nhớ kỹ thì sao có thể xem bệnh cho ngươi? Được rồi, cháo sắp nguội, mau ăn đi, xem này, còn pudding trứng nữa…”
Có lẽ Đỗ Ẩn cũng hiểu tiếp tục chủ đề này quá nặng nề, cộng thêm món ăn Linh Diên làm vốn rất hấp dẫn nên nhanh chóng tập trung vào ăn uống, hoàn toàn không biết Linh Diên ở bên cạnh thấy hắn hiếm khi không xuất hiện triệu chứng nôn mửa đã kích động tột cùng.
Tuy rằng đồ ăn nàng làm được Ẩn Nhi ưu ái, cũng ăn không ít, nhưng chung quy cơ thể hắn suy nhược, cho dù có ăn cũng không thể ăn như những đứa trẻ cùng tuổi. Cách ăn hắn dùng hôm nay giống như trẻ con hai, ba tuổi, chỉ ăn cơm đã tiêu hao thể lực.
Cũng may ba món canh Linh Diên mang tới hắn đều dùng một ít, hơn nữa không có nôn ra, chuyện này với Linh Diên hay Ẩn Nhi mà nói đã là một khởi đầu tốt.
Sau khi ăn xong không bao lâu Đỗ Ẩn liền cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng thiếp đi. Linh Diên ngồi bên cạnh hắn, nhìn gương mặt có thể thấy rõ mạch máu và trơ xương của hắn, trái tim từng chút trầm xuống.
Lúc nàng trở lại phòng ăn, Hắc lão vừa thấy nàng đã kích động đứng dậy: “Nha đầu, ta thật sự đã coi thường ngươi rồi, vậy mà còn biết nấu ăn, hơn nữa lại ngon như vậy. Lão đầu ta sống từng tuổi này chưa từng ăn được thứ gì ngon đến thế, ngươi thật sự khiến lão đầu ta lau mắt mà nhìn!”
Linh Diên đỏ mặt: “Hắc lão quá lời rồi, làm gì tốt như ông nói chứ. Nếu như ông thích, sau này chỉ cần Linh Diên rảnh rỗi sẽ làm cho ông ăn.”
“Là ngươi nói đó, không được phép chơi xấu. Còn nữa, Lê Hoa túy kia, ngươi, ngươi thật sự mua từ Túy Hương lâu hả?”
Liên Hoa gật đầu hiển nhiên: “Đúng vậy, chẳng lẽ Thanh Dạ không nói cho ông biết sao? Thật sự là mua được từ Túy Hương lâu!”
Hắc Khuyết hoài nghi nhìn Linh Diên từ trên xuống dưới: “Lão già ta mua rượu ở Túy Hương lâu mấy năm, tới giờ vẫn chưa từng thấy bán ra hết vò này tới vò khác như vậy. Ngươi, cuối cùng có quan hệ thế nào với Túy Hương lâu kia? Còn thịt vịt nướng kia nữa, là ngươi nướng tại chỗ ư? Nướng tại chỗ mà có thể đạt tới trình độ của Túy Hương lâu, à không, phải nói là còn ngon hơn Túy Hương lâu sao?”
Tuy rằng Túy Hương lâu này vừa mở ở kinh thành chưa bao lâu, nhưng nhiều năm như vậy, ông ta đã nhờ cậy bằng hữu mua hộ mình không ít Lê Hoa túy. Lần nào ông ta cũng cực kỳ quý trọng, chỉ vì mua được quá khó khăn. Thật không ngờ rằng tiểu nha đầu này vừa ra tay chính là sáu vò lớn!
Đều này có thể không khiến ông ta ngạc nhiên sao?
Lại nữa rồi, lão già này đúng là quỷ rượu, từ khi trở về đến giờ cứ đuổi theo hỏi vấn đề này, đúng là kiên nhẫn mà!
“Lão gia tử, ta vừa mới xuống núi, có thể có quan hệ gì với cái Túy Hương lâu vứt đi kia chứ? Mà cho dù có cũng là nể mặt vương gia nhà chúng ta đúng không? Lúc ta mua, bà chủ cũng không thể nói không bán cho ta được đúng không? Có lẽ là vì liên quan tới vương gia chăng?”
“Cũng phải, đúng là có khả năng này. Ông không biết lúc ấy có một tên mập chất bầm gây chuyện, gã muốn mua rượu, chưởng quầy người ta vẫn cứng rắn không cho, đủ để thấy phần rượu này rất có thể là nể mặt vương gia của chúng ta.”
“Thật à?” Lão đầu tử kéo khóe miệng, vẻ mặt hoài nghi lời Linh Diên nói. Ông ta nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ một điều, xem ra sau này đến Túy Hương lâu phải giương cờ hiệu của vương gia rồi. Nếu không thì chút rượu này đâu đủ cho ông ta uống?
Nếu Vệ Giới biết nha đầu kia lại gài mình như vậy, không biết sẽ có cảm giác gì.
Linh Diên nhìn bộ dạng lão đầu tử càng nghĩ càng thấy thích thú, đột nhiên hỏi: “Hắc lão, Lê Hoa túy và thịt vịt nướng này, thật sự ngon như vậy sao?”
Hắc Khuyết nhìn nàng như kẻ ngốc: “Ngươi chưa ăn à?”
Linh Diên thành thật nhẹ gật đầu: “Ăn rồi, chỗ rượu này ta cũng đã uống, nhưng hoàn toàn không có biểu cảm khoa trương như các ngươi được không?”
Chẳng lẽ là do đồ mình làm ra, ủ ra nên không có cảm giác gì?
“Hắc lão, ông thích rượu này, thích những món ăn này không?”
Hắc Khuyết tức giận trừng nàng: “Ngươi đang nói nhảm đấy hả? Đương nhiên thích, cũng vì thích nên ta mới muốn hỏi ngươi, làm sao ngươi…!”
“Hắc lão, những thứ ông ăn, những thứ ông uống hôm nay, Linh Diên đảm bảo sau này vẫn còn. Về phần tại sao, thứ cho ta không thể nói ra, cũng tạm thời xem như bí mật của ta được không?”
Hắc lão giật mình ngây ra một lúc, ban đầu không hiểu được ý của Linh Diên, sau khi cẩn thận suy nghĩ thì khiếp sợ ngước mắt: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi chính là…”
“Hắc lão, có mấy lời nên đặt trong lòng thì so với nói ra… tốt hơn!”
Linh Diên nhìn Hắc Khuyết đầy ẩn ý, cái nhìn này như không để ý, nhưng lại khiến Hắc Khuyết đọc được một chút lạnh lùng từ bên trong.
Nụ cười bên khóe môi của Linh Diên càng ngày càng sâu: “Ông nói đúng không?”
Nàng lại mang theo chút gian xảo, nháy mắt với ông ta.
Trong lòng Hắc Khuyết có chút chấn động, tràn ra một chút cảm giác ngổn ngang. Ông ta nhìn Linh Diên, trầm mặc một hồi rồi gật đầu với nàng.
“Lão đầu ta hiểu đại khái rồi. Nha đầu, quả nhiên ngươi không đơn giản, thảo nào lão gia hỏa kia… lại nhận ngươi làm cháu gái, có thể thấy chuyện này cũng coi trọng duyên phận!”
Linh Diên cười nhạt một tiếng: “Không ngờ rằng Hắc lão với gia gia lại là bạn tâm giao. Lần sau lúc Linh Diên trở về, chi bằng Hắc lão đi cùng với ta nhé? Từ trước đến nay gia gia đã quen đơn độc, cả ngày không phải ở Linh gia trang thì chính là Dược Vương cốc, ta cũng sợ ông ấy ngột ngạt tới sinh bệnh!”
Không ngờ rằng Hắc Khuyết nghe xong trên mặt lập tức nhuốm màu lửa giận: “Ngươi kêu lão đầu ta đi thăm lão già kia hả? Mơ đẹp lắm, không có cửa đâu, chuyện này không thể nào, sau này đừng nhắc tới nữa. Ngươi không cho ta nói, ta sẽ xem như mình không nghe thấy, cũng không nhìn thấy. Nhưng chuyện này là nha đầu ngươi nợ ta, sau này có món gì ngon nhớ nghĩ tới ta!”
Linh Diên còn đang thấy lạ tại sao đột nhiên Hắc Khuyết lại nổi giận thì người ta đã phất tay áo bỏ đi, để lại nàng khó hiểu nhìn bóng lưng của ông ta, đăm chiêu.
“Xem Hắc lão có chút quan hệ với gia gia, sao nhắc tới lại như kẻ thù gặp nhau vậy? Xem ra, lần sau trở về phải hỏi thăm gia gia một chút rồi!”
Không lâu sau, Thanh Dạ đã tới chào tạm biệt nàng. Linh Diên biết bọn họ còn có chuyện quan trọng phải làm nên không ở lại thêm được, có điều lúc hắn ra ngoài nàng còn cho hắn không ít bình thuốc dùng để phòng thân các loại, giữ lại chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lúc Linh Diên rời khỏi hồ U Nguyệt trở lại Đào Nhiên cư mới nhớ hai tỷ muội Tố Quang đã rời khỏi hai ngày.
Nàng nhíu mày nhìn về phía An Ny: “Chưa tìm được bọn họ hả?”
“Chưa, lúc trước người đã căn dặn nên nô tỳ luôn đặt trong lòng, ngay cả Hạ viên của Hạ Vân Hà, bọn nô tỳ cũng luôn chú ý tới, thế nhưng đều không có động tĩnh.”
“Hạ Tố Quang đâu? Một ngoại nam như hắn không thể nào ở hậu viện được, có ai sắp xếp chỗ ở cho hắn không?”
An Ny lắc đầu: “Nếu không nô tỳ gọi Lam quản gia tới nhé?”
Linh Diên tính toán thời gian, cảm thấy chỉ sợ độc của người này đã sớm tái phát, không thể nào không có bất cứ động tĩnh gì, lập tức nhẹ gật đầu: “Đi, mời Lam Dục đi.”
Nghe thấy Linh Diên gọi, Lam Dục nhanh chóng đi tới Đào Nhiên Cư, đứng trước tấm bình phong, cung kính hành lễ với Linh Diên: “Khởi bẩm vương phi, chiều hôm ấy Tố Quang đã rời khỏi Phượng vương phủ rồi.”
Linh Diên đứng bật dậy: “Ngươi nói hắn rời khỏi Phượng vương phủ rồi hả?”
“Bẩm vương phi, đúng vậy.”
“Tại sao không ngăn lại?”
Lời vừa nói ra, trên gương mặt anh tuấn của Lam Dục hiện lên chút do dự. Linh Diên phát hiện được sự trầm mặc của hắn ta, thấp giọng nói: “Có lời gì cứ việc nói thẳng.”
“Vương gia đã từng căn dặn, nếu Tố Quang rời khỏi thì không cần ngăn cản. Vì vậy hôm ấy người của chúng ta không cản lại.”
Thì ra là thế, chẳng qua sao Vệ Giới phải căn dặn như vậy?
Nghe ý tứ này, hình như đã sớm ngờ tới người này sẽ bỏ đi thì phải.
“Hạ Vân Hà thì sao?”
“Bẩm vương phi nương nương, từ lúc Tố Quang bỏ đi, nàng ta không ra khỏi cửa nửa bước.”
Hai tỷ muội này thật kỳ lạ, chẳng qua Linh Diên đã từng gặp Tố Quang lại không cảm thấy chuyện này bình thường.
“Vương gia nhà các ngươi còn căn dặn gì nữa?”
“Không có.”
Linh Diên nhếch môi suy nghĩ một chút, nói với hắn ta: “Được rồi, ta đã biết, ngươi quay về trước đi, có chuyện gì ta sẽ cho gọi ngươi.”
“Vâng, vương phi nương nương.”
Sau khi Lam Dục rời khỏi, Linh Diên vuốt cằm: “Xem ra, phải chờ Vệ Giới trở về mới hỏi rõ ràng được, cuối cùng hắn có ý gì.”
Tuy rằng độc của Tố Quang phức tạp, nhưng cũng không phải vô phương cứu chữa, đặc biệt là giai đoạn nguy hiểm đã được nàng hóa giải, tiếp theo chỉ cần chuẩn bị đủ dược liệu, cũng không phải không có khả năng khỏi hẳn. Chỉ là, hắn ta lựa chọn rời khỏi vương phủ vào thời điểm mấu chốt này là có ý gì?
Càng khiến nàng khó hiểu chính là cách làm của Vệ Giới, nếu như đã giao người cho nàng, sao còn trơ mắt nhìn hắn ta bỏ đi mà không ngăn cản?
Chẳng lẽ Hạ Tố Quang này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài?
Cùng lúc đó, Vệ Giới đã ra ngoài đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dựa vào bể tắm mờ mịt, trong đầu hồi tưởng mọi chuyện xảy ra ban ngày.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt, giọng nói trầm thấp chợt vang lên: “Người đâu!”
Thanh Thần lặng yên không tiếng động xuất hiện: “Gia, ngài có gì căn dặn?”
“Đi, điều tra rõ Linh Diên và Túy Hương lâu có quan hệ gì!”
Giọng nói của Vệ Giới thản nhiên, không nghe ra cảm xúc, Thanh Thần một bên kinh ngạc ngước mắt: “Thất ca đang nghi ngờ vương phi sao?”
“Ngươi nói xem sao Đỗ lão bản kia chỉ đối đãi không bình thường với nàng? Ai không biết Lê Hoa túy bán cho người khác đều theo từng vò. Nhưng nàng lại mua liên tiếp mấy vò, chuyện này bình thường sao?”
Thanh Thần mấp máy môi: “Có lẽ, Đỗ lão bản này nể mặt gia chăng?”
Vệ Giới cười lạnh lùng: “Ta? Mặt mũi của Vệ Giới ta còn chưa đáng giá như vậy, dùng bữa ở Túy Hương lâu cũng không phải lần đầu tiên. Huống chi Hắc lão có bao giờ ngừng mua rượu, nhưng chưa từng vượt qua được một vò, cho dù là một vò cũng phải xem tâm trạng người ta tốt hay không. Ngươi cảm thấy lần này người ta nể mặt ta hả?”
“Chuyện này…” Thanh Thần do dự một chút, lập tức hồi phục tinh thần: “Vâng, thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ sẽ điều tra.”
Vệ Giới thờ ơ nheo cặp mắt sâu không lường được kia: “Linh Diên ơi Linh Diên, trên người ngươi còn bao nhiêu bí mật ta chưa khám phá đây?”
Thượng Quan phủ, Tình các.
Sáng sớm hôm đó, Thượng Quan Tình Hi bệnh nặng mới khỏi đang đi dạo trong viện, một con bồ câu trắng tuyết đập cánh bay về phía nàng ta.
“Ơ là Nhất Hào à, ngươi chính là khách quý hiếm thấy đấy, bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau?”
Bồ câu trắng giống như nghe hiểu, dùng sức vỗ cánh vài cái, Tình Hi thả lỏng tay, nó nhẹ nhàng đáp lên đầu vai nàng, nhúc nhích qua lại, bộ dạng thoáng cái đáng yêu, Tử Ngạc và Tử Tô đứng bên cạnh nhìn mà buồn cười.
Tình Hi vươn ngón tay ngọc như đầu hành, tức giận nhìn chú bồ câu trên vai: “Nào, để ta xem ngươi mang tới món quà gì cho ta?”
Bồ câu trắng kêu grù grù, ngoan ngoãn bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống, vừa khéo đậu lại trên đầu ngón tay của Tình Hi.
Khóe môi nàng ta khẽ cong, ống trúc nhỏ buộc trên chân bồ câu liền rơi vào lòng bàn tay nàng. Bồ câu trắng thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vỗ cánh bay quanh đầu nàng.
Cuộn giấy mở ra, Tình Hi nhìn lướt qua, khóe miệng của nàng ta liền nở nụ cười nhạt, sau đó xoay người tiến vào thư phòng.
Lúc nàng đi, bồ câu nhỏ quen thuộc đậu trên đầu vai nàng.
Lúc Thượng Quan Tình Hi viết thư, nó yên lặng nhìn nàng, một khắc sau, trên chân nó lại bị buộc một ống trúc.
Khi thấy nó trong mong nhìn mình không muốn đi, Tình Hi phì cười, mang nó đến bàn bát tiên ở gian ngoài.
Nàng ta bóp nát điểm tâm trên bàn thả trước mặt nó, còn tri kỷ rót cho nó một chén nước: “Được rồi, mau ăn đi, ăn xong thì nhanh chóng làm việc. Việc này không thể chậm trễ, nếu để lỡ thời gian, bị mấy người bọn họ hầm thì không liên quan tới ta!”
Bồ câu nhỏ sợ tới mức rụt cổ lại, không thèm ăn xong đã sốt ruột muốn bay đi. Tình Hi tức giận bắt đó quay lại: “Đồ ngốc này, có gấp cũng chẳng cần tranh thủ chút thời gian thế này, lấp đầy bụng trước rồi nói, miễn cho ngươi trên đường tham ăn bị người ta bắn xuống, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được ngươi!”
Lúc bồ câu nhỏ cắm đầu cắm cổ ăn, Tình Hi chống cằm, không biết đang nghĩ gì.
Cho đến khi nó ăn no uống đủ rời khỏi, nàng ta mới sâu xa ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh lam trong vắt, thầm thở dài: “Sư ca đã tới kinh thành tụ họp với bọn Vũ Lạc, tiếp theo, một cuộc chém giết lại sắp bắt đầu rồi!”
Bồ câu nhỏ vỗ cánh cuối cùng bay tới một nông trang ở ngoại ô kinh thành, đậu lên vai một nam tử áo đen đang uống trà trong nội viện, kêu “grù grù grù”.
Nam nhân duỗi một ngón tay thon dài móc nhẹ ở chân nó, ống trúc liền rơi vào tay, sau đó hắn ta khẽ xoa đầu bồ câu nhỏ: “Ngoan, vất vả rồi, mau đi tìm Đỗ Trọng đòi ăn đi.”
Bồ câu nhỏ kêu “grù grù grù”, hai mắt lập tức sáng lên, bay đi mất.
Nam nhân mở ổng trúc nhìn mật hàm rồi nhẹ nhàng nắm chặt lại, mật hàm lập tức biến thành bột trắng, bay đi theo gió.
Hoán Hoa mặc váy đen, lạnh như băng nhìn nam tử áo đen bên cạnh: “Thương Truật sư huynh, tiểu thư nói thế nào?”
Thương Truật lẳng lặng nhìn Hoán Hoa: “Chúng ta giết của chúng ta, còn nàng, chuẩn bị tiến cung.”
“Huynh nói gì? Tiến cung? Sao có thể như vậy được?”
Hoán Hoa luôn bình tĩnh giỏi kiềm chế, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Không được, ta phải đi tìm tiểu thư. Nàng tiến cung, ta rất lo lắng.”
Thương Truật lạnh nhạt liếc nàng: “Chuyện nàng quyết định, ai có thể lay chuyển? Huống chi, theo võ công của nàng, muội đừng lo.”
“Thế nhưng…”
Thương Truật nhướng mày: “Không thế nhưng gì cả, nếu cả chút bản lĩnh ấy muội ấy cũng không có, còn nói báo thù gì nữa? Ngược lại là chúng ta, đi, kêu tất cả mọi người tới, tối nay thẳng tiến Văn Xương hầu phủ!”
“Vâng, sư huynh.” Hoán Hoa âm thầm thở dài, cuối cùng vẫn xoay người đi, trong đôi mắt hơi khép lại của Thương Truật dần hiện lên chút bất đắc dĩ: “Hi Nhi, chỉ mong mọi chuyện muội làm đều là đúng!”
Dược viên, Linh Diên nhìn Lâm Phong bước ra khỏi dược thất, vội hỏi: “Sao rồi?”
“Tiểu thiếu gia ngất đi hai lần, nôn ba lần, bây giờ đã được thuộc hạ thu xếp ở trong phòng rồi.”
Linh Diên hơi gật đầu: “Đây là quá trình hắn phải trải qua, nằm trên giường nhiều năm như vậy, tứ chi của hắn đã có hiện tượng teo rút, nếu không chữa trị kịp thời, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được. Ngâm thuốc ít nhiều có thể giảm bớt triệu chứng, nhưng trị ngọn không trị gốc, cơ thể của Ẩn Nhi…”
Nói tới đây, Linh Diên đột nhiên quay người nhìn về phía Lâm Phong: “Gia chủ của các ngươi có truyền tin tới không? Số thuốc kia thì sao?”
“Những dược liệu bình thường Hắc lão đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng những dược liệu quý giá, người bên phía vương gia phái đi vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì truyền đến.”
Nếu như số dược liệu kia chỉ có ở Dược Vương cốc, cho dù vương gia phái nhiều người đi hơn nữa, e rằng cũng không có chút tác dụng nào. Không biết Linh Diên cô nương nghĩ thế nào, nếu đã nhận lời vương gia, tại sao vẫn do dự không cho tiểu thiếu gia dùng thuốc chứ?
Vốn dĩ Linh Diên còn ôm chút hi vọng, cho dù là một loại cũng được, thật không ngờ rằng bây giờ đã trôi qua bốn năm ngày, vậy mà không hề có một chút tin tức nào. Xem ra, con đường này không thể thực hiện được.
Kêu nàng động vào thuốc của gia gia, nàng lại không thể. Người ngoài không biết thì thôi, nhưng nàng lại thừa hiểu số thuốc kia dùng để làm gì. Giá trị của chúng thậm chí còn quan trọng hơn mạng sống của gia gia, làm sao nàng có thể mở miệng cho được?
Nếu như nàng vì Đỗ Ẩn mà chiếm thuốc của gia gia, vậy có khác gì tự tay tiễn gia gia lên đường?
Nàng không thể, cũng không muốn, vì vậy chỉ còn một cách…
“Được, ta biết rồi, nếu Thanh Dạ hay Thanh Thần đưa thứ gì tới, ngươi hãy nhận giúp ta, hiện tại ta phải ra ngoài một chuyến. Có lẽ… trưa mai sẽ trở về!”
Vứt lại những lời này, lúc Linh Diên quay người định đi, Lâm Phong lại giơ tay cản nàng: “Vương phi nương nương, người muốn đi đâu? Có chuyện gì có thể kêu thủ hạ đi làm.”
Linh Diên hơi nhướng mày: “Ngại quá, đây là việc riêng, chỉ sợ không làm phiền các ngươi được. Sao vậy, không được à?”
Lâm Phong hơi khó xử nhìn nàng: “Người biết mà, chuyện này có thể thuộc hạ không làm chủ được.”
“Hình như chủ tử nhà ngươi chưa từng nói phải hạn chế tự do của ta mà nhỉ?”
“Nhưng cũng không nói không hạn chế, không phải sao?”
“Vậy nếu bổn vương phi nhất quyết phải đi thì sao?”
Lâm Phong nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn hiện lên chút bất đắc dĩ: “Vậy e rằng thuộc hạ cần phải nhận được sự đồng ý của chủ tử mới được.”
“Ngươi đưa tin cho chủ tử các ngươi mất bao lâu?”
Linh Diên khoanh tay, nhướng mày nhìn về phía Lâm Phong, hắn suy nghĩ một chút: “Nhanh nhất, sợ là cần hai ngày.”
“Nhưng ta không chờ được! Tiểu chủ tử nhà ngươi, e rằng cũng không chờ được!”
Khóe miệng Linh Diên chứa nụ cười không kiên nhẫn, giọng điệu rất chắc chắn.
“Nhưng vương phi nương nương, người nhất định phải đợi…”
“Phải? Ý ngươi là, bổn vương phi còn phải nghe lời các ngươi?”
“Thuộc hạ không dám.”
“Không dám thì mau tránh ra, ta không phải phạm nhân của các ngươi, các ngươi có tư cách gì hạn chế tự do của ta? Nếu như các ngươi quyết làm thế, vậy có phải bổn vương phi cũng có thể lấy an nguy của tiểu thiếu gia nhà các ngươi uy hiếp các ngươi bất kỳ lúc nào hay không?”
Lâm Phong rùng mình một cái, khẽ nhíu mày.
Linh Diên thấy lời này có tác dụng cũng không cứng rắn ép người, lập tức mềm giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ không tạo ra phiền phức không cần thiết cho gia chủ các ngươi, lần này thật sự là việc riêng.”
Lâm Phong thoáng do dự, nghĩ tới tiểu thiếu gia còn nằm trên giường chờ nàng chữa trị, cuối cùng vẫn gật đầu: “Thuộc hạ sẽ tin vương phi một lần, hy vọng vương phi giữ lời, đừng lấy mạng sống của tiểu thiếu gia ra đùa giỡn.”
Ánh mắt Linh Diên lạnh lẽo: “Yên tâm, bổn vương phi thân là thầy thuốc, có nguyên tắc của mình.”
Nhược Vũ và Nhược Linh ở bên cạnh nhìn Linh Diên rời khỏi, bất giác nhìn về phía Lâm Phong: “Có cần báo cho vương gia một tiếng hay không? Tuy rằng vương gia không hạn chế tự do của vương phi, nhưng bây giờ thế cục kinh thành rất bất ổn, nếu vương phi xảy ra chuyện gì, chúng ta lấy gì đảm bảo?”
Lâm Phong hơi gật đầu: “Vậy thì nhanh lên, ta đi xem tiểu thiếu gia!”
Mặt trời vừa xuống núi, một con tuấn mã chạy như bay trên quan đạo, trên lưng ngựa chở một nữ tử áo đen, đầu đội đấu lạp, không thấy rõ mặt mũi ra sao. Tốc độ của ngựa quá nhanh, làm bốc lên đất cát đầy trời, chẳng mấy chốc đã biến mất ở ngã rẽ.
“Hừ, ngươi cho rằng như vậy, bổn cung có thể dễ dàng tha cho ngươi sao? Ngươi cho rằng nói mấy câu dễ nghe, bổn cung sẽ không so đo việc ngươi vừa xông tới hả? Mộ Hàm, bổn cung muốn giết ngươi còn dễ hơn nghiền chết một con kiến, không tin ngươi cứ việc thử xem!”
“Nương nương muốn Mộ Hàm chết, Mộ Hàm buộc phải chết. Nhưng nếu nương nương ngồi đây chỉ sợ sẽ nhiễm phong hàn, bây giờ Vũ tu dung đang được thánh sủng, nếu nương nương nhiễm phong hàn, bên phía hoàng thượng…”
Cừu Trinh nghe thấy thế, ánh mắt giống như rắn độc quấn lấy Mộ Hàm: “Miệng ngươi có thể độc hơn nữa không?”
“Nương nương, lời nô tỳ nói giống như thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe. Nếu nương nương khăng khăng như vậy, nô tỳ sẽ không lên tiếng nữa.”
Cừu Trinh nhìn gương mặt vẫn không có bất kỳ thay đổi gì trước mắt, cảm giác lửa giận trên người phóng ra như đánh vào bông, không có chút thay đổi nào, cực kỳ nhàm chán.
Nếu đổi lại thành người khác không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi, nhưng cố tình người trước mắt này, nàng ta… không giết được!
Trong Vĩnh Ninh cung, Cừu Trinh vừa mới tắm xong, Mộ Hàm đang cầm khăn lau tóc cho nàng ta.
“Tiểu Đức Tử, tối nay hoàng thượng nghỉ ngơi ở đâu?” Cừu Trinh híp mắt, nhìn lướt qua thái giám bên cạnh.
Thái giám kia vừa nghe xong, ánh mắt lóe lên, vội vàng sợ hãi quỳ xuống: “Bẩm nương nương, tối nay hoàng thượng nghỉ ngơi ở Nhã Phong cung.”
“Nhã Phong cung? Ngươi đang nói đến, con tiện nhân Trần Bích Ngọc kia?”
Thái giám rụt cổ, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm nương nương, đúng, đúng vậy.”
Cừu Trinh vừa định cầm chén trà trên bàn ném thái giám đã bị nữ quan sau lưng chợt đè tay lại, sau đó nhanh chóng liếc thái giám. Thái giám như được đại xá, dẫn theo cung nữ vội vàng lui xuống.
Lúc này Mộ Hàm mới thả lỏng tay, hờ hững nhìn gương mặt gần như vặn vẹo của Cừu Trinh: “Nương nương, người cần gì phải thế?”
“Cần gì phải thế? Cần gì phải thế? Ngươi tính xem đây đã là đêm thứ mấy rồi? Trần Bích Ngọc, Trần Bích Ngọc, Trần Bích Ngọc ghê tởm đó, tại sao lần nào cũng là nàng ta, cuối cùng nàng ta có điểm nào tốt? Chỉ là con gái một thượng thư gia nho nhỏ mà muốn ganh đua cao thấp với bổn cung? Nằm mơ đi!”
Giọng điệu Cừu Trinh hùng hổ đáng sợ, giận đến cả người run rẩy. Mộ Hàm ném cái khăn trong tay, lạnh lùng nhìn Cừu Trinh.
“Nương nương nói không sai, chỉ là một thượng thư nho nhỏ mà thôi. Nhưng người đừng quên, cho dù chỉ là một thượng thư nho nhỏ cũng còn hơn người… không có gì!”
Cừu Trinh nghe tới đó, gương mặt vốn âm trầm lập tức đen như đáy nồi. Nàng ta đứng phắt dậy, nhìn Mộ Hàm từ đầu tới đuôi đều lạnh nhạt, tức giận tiến lên cho Mộ Hàm một cái tát.
“Tiện nhân! Ngươi là cái thá gì? Bổn cung có thân phận gì? Ngươi có thân phận gì? Ngươi muốn dạy dỗ bổn cung cũng không nghĩ kỹ mình nặng bao nhiêu, đừng có cho là chuyện gì bổn cung cũng dễ dàng tha thứ thì ngươi có thể không đặt bổn cung vào mắt!”
“Đừng quên, ngươi chỉ là một con chó trước mặt ta, không có ta, ngươi chẳng là cái rắm gì cả!”
Nhược Vũ nghe vậy cười bảo: “Vương phi nói lần đầu tiên làm, quên hỏi khẩu vị của mọi người nên tê cay tươi thơm, ngọt mặn chua nhạt nàng đều làm mấy món, mời hai vị chậm rãi dùng. Bây giờ vương phi đã đến chỗ tiểu thiếu gia, tạm thời sẽ không tới.”
Hắc Khuyết liếc mắt một cái, khá lắm, chừng hơn hai mươi món ăn, ăn không hết thì vô cùng lãng phí. Ông ta nghĩ nhất định Linh Diên còn chưa ăn, lập tức kêu Nhược Vũ lấy bát đĩa rỗng tới chia hơn hai mươi món đồ ăn này ra.
“Các ngươi cũng đói rồi, mọi người cùng ăn đi. Đồ ăn ngon như vậy, không thể lãng phí được!”
“Tạ ơn tiên sinh.”
Nhược Vũ cảm động khom người với Hắc Khuyết, Hắc Khuyết vẫy tay với nàng ấy: “Lát nữa vương phi nhà các ngươi bận xong nhớ kêu nàng tới đây, bên này còn cần nàng giới thiệu một chút, đừng để chúng ta ăn xong cả buổi còn không biết mình ăn cái gì.”
Nhược Linh vẻ mặt áy náy nói: “Kỳ thật lúc vương phi làm đã nói cho bọn nô tỳ biết hết rồi, nhưng nhiều như vậy, thật sự không nhớ nổi, lát nữa phải làm phiền vương phi tới đây một chuyến rồi.”
Đỗ Ẩn, đích tử nhỏ nhất của Đỗ gia, mười lăm tuổi, cơ thể yếu ớt bệnh tật quanh năm suốt tháng khiến cho dáng người của hắn vô cùng gầy gò.
Vì ba bữa mỗi ngày đều phải uống thuốc nên vị giác của hắn yếu hơn những người khác rất nhiều, hơn nữa khẩu vị của hắn cũng càng ngày càng tệ, gần như ăn gì ói đó, điều này cũng khiến cho hắn suy dinh dưỡng rõ ràng. Để nuôi cơ thể hắn khỏe lại sớm nhất có thể, có thể nói Linh Diên đã nhọc lòng.
Lần này nàng vào kinh lấy về không ít gia vị không bán ở bên ngoài từ Túy Hương lâu, thậm chí còn dặn Đỗ Tiểu Nguyệt giúp mình thu mua một ít rau dại và nguyên liệu nấu ăn rất khó tìm để giúp cơ thể Đỗ Ẩn hồi phục.
Giải độc, châm cứu, dược thiện chỉ là bước đầu, tiếp theo nàng còn phải bảo hắn thực hiện một số bài tập thể dục đơn giản. Đương nhiên, chuyện này cần chờ ít nhất nửa năm sau mới có thể đưa vào hoạt động hằng ngày, bây giờ quan trọng nhất là bổ sung cân nặng và dinh dưỡng cho hắn.
Hôm nay nàng nấu cho hắn canh cá trích thanh đạm, pudding trứng, còn có canh táo đỏ hạt sen ngon miệng. Lượng thức ăn không nhiều, hơn nữa đều gần với thức ăn lỏng để giảm bớt gánh nặng cho dạ dày suy yếu của hắn.
Lúc Linh Diên tới nơi, Đỗ Ẩn đang dựa vào gối đầu đọc sách. Hắn nghe thấy tiếng bước chân thì nhẹ nhàng quay đầu, lộ ra hốc mắt hõm sâu, đôi má trơ xương gầy gò, bởi vì suy yếu quá mức nên thậm chí tới tình trạng da bọc xương. Chỉ nhìn một cái đã khiến người ta đau lòng.
“Vương phi nương nương, người tới rồi sao?”
Tuy rằng Đỗ Ẩn bệnh tật đầy mình nhưng giọng nói của hắn lại không hề bị dược vấy bẩn mà trong trẻo thuần khiết giống như tiếng chim sơn ca trong khe núi, thấm vào ruột gan, trầm bổng êm tai.
Linh Diên tin, chờ thân thể của hắn được nuôi dưỡng tốt, chắc chắn hắn sẽ trở thành một công tử văn nhã trong trẻo thoát tục, rời xa trần thế xô bồ.
Cuộc đời của hắn có lẽ không cần vinh hoa phú quý, không cần tham gia vào các loại tranh đấu, chỉ cần bình an ở đây tới hết quãng đời còn lại, có lẽ chính là điều khiến Vệ Giới thỏa mãn nhất rồi nhỉ?
Đỗ Ẩn mười lăm tuổi, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng. Hắn như vậy căn bản không thích hợp với cuộc sống bên ngoài. Hắn chịu khổ từ ba tuổi đến nay đã mười hai năm rồi, mười hai năm đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có lẽ thật sự không chịu nổi bất kỳ đả kích nào.
Nhưng đây cũng chỉ là mơ tưởng đơn phương của nàng, về phần bản thân Đỗ Ẩn nghĩ thế nào, có lẽ chỉ có mình hắn mới biết.
“Ẩn Nhi, hôm nay ngươi cảm thấy thế nào? Đừng đọc sách lâu quá, cẩn thận mắt sẽ không chịu nổi.”
Linh Diên đặt khay trong tay trong tay lên cái ghế đẩu trước giường hắn, lấy quyển sách trên tay hắn.
Nàng cầm sách xem thử, vậy mà là “Trung Dung”. Dựa theo trình tự vỡ lòng, bình thường là “Tam Tự Kinh”, “Bách Gia Tính”, “Nhật Dụng Tạp Tự”, “Thiên Tự Văn”, “Luận Ngữ”, “Mạnh Tử”, “Đại Học”, “Trung Dung”, “Thi Kinh”, “Thư Kinh”, “Lễ Ký”, “Tả Thị Xuân Thu”. Vậy nên Đỗ Ẩn không phải không biết gì, mà là đã bắt đầu đi học sao?
“Vương gia từng mời tiên sinh cho ngươi hả?”
Đỗ Ẩn liếc cái khay đặt trên ghế đẩu, đang tò mò trên đó là gì, nghe thấy Linh Diên hỏi vậy, hắn ngước mặt nhìn, nhẹ gật đầu với nàng.
“Từng mời, lúc ta sáu tuổi thân thể tốt hơn một chút nên vương gia ca ca mời tiên sinh cho ta. Sau khi học đến ‘Trung Dung’ cũng có chút lực bất tòng tâm, không ngờ rằng vừa chậm trễ đã là năm sáu năm, sau này cũng không…”
“Không được nói bậy, có thần y tỷ tỷ ta ở đây, nhất định sẽ trị hết bệnh cho ngươi. Tương lai đừng nói ‘Trung Dung’, cả ‘Tả Thị Xuân Thu’, thậm chí các loại binh pháp và thi tập cũng có thể đọc được. Ngươi cứ yên tâm dưỡng bệnh cho tốt, tin ta, nhé?”
Đỗ Ân có chút bất mãn với tiếng tỷ tỷ tự xưng này của nàng: “Không phải ngươi mới mười một tuổi hả? Rõ ràng còn nhỏ hơn ta, sao có thể gọi là tỷ tỷ?”
“Không phải ngươi gọi vương gia ca ca nhà ngươi là ca ca ư? Ta là vương phi của hắn, tất nhiên ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ rồi. Nếu không, ngươi gọi tẩu tẩu cũng được.”
Đỗ Ẩn có chút không vui nhìn nàng, nhưng lại không tìm ra một chút sai sót nào trong lời nói của nàng, lập tức nhíu mày bảo: “Vậy, vậy vẫn nên gọi, gọi tẩu tẩu đi!”
Tiếng tẩu tẩu này hắn còn có thể tiếp nhận, tỷ tỷ thì tuyệt đối không thể.
Đỗ Ẩn có chút xấu hổ gãi đầu một cái, có lẽ là sợ Linh Diên tức giận nên cuối cùng hắn vẫn kêu lên: “Vậy tẩu tẩu phải giữ lời, ta chờ ngày đó đấy.”
Một tiếng “tẩu tẩu” gần như khiến trái tim Linh Diên tan chảy. Nàng không chớp mắt nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, nhẹ nhàng sờ chóp mũi của hắn.
“Yên tâm đi Ẩn Nhi, tẩu tẩu đã nói, tất nhiên sẽ làm được, ngươi cứ yên tâm phối hợp với ta dưỡng bệnh cho tốt, sớm muộn cũng có một ngày ngươi cũng có thể giống như những người khác, đứng dưới ánh mặt trời hít thở.”
Lời nói của Linh Diên giống như một dòng nước ấm, lập tức chảy vào trái tim Đỗ Ẩn. Hắn nhìn nàng, đôi mắt đỏ lên, nhẹ gật đầu: “Ta tin tẩu.”
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, xem xem hôm nay ta làm món gì ngon cho ngươi này.”
Sau khi Linh Diên mở tất cả vung ra, mùi thơm lập tức tràn ngập cả phòng, Đỗ Ẩn khẽ hít vào một hơi, kinh ngạc kêu lên:
“Thật là thơm quá, trông cũng rất đẹp. Ồ, sao còn có canh cá trích? Ta có có thể không uống hay không?”
Linh Diên ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao thế?”
“Ta không thích mùi cá tanh, hơn nữa canh này ta uống quá nhiều, sớm đã chán rồi.”
Linh Diên hoàn toàn không ghét sự thẳng thắn của hắn, ngược lại còn đặt trong lòng. Xem ra nàng vẫn không để ý tới điều này, không tìm hiểu khẩu vị của hắn trước. Nhưng hiện tại cũng không muộn, vì vậy nàng nói:
“Hiện tại cơ thể của ngươi cần dùng canh cá để hấp thu dinh dưỡng, canh nấu bằng cá trích cực kỳ bổ dưỡng. Ngươi yên tâm, cách ta nấu không giống với người khác. Không tin ngươi uống thử xem?”
Cho dù Linh Diên nói vậy, Đỗ Ẩn cũng không lập tức cầm thìa lên, ngược lại đặt mắt vào đĩa pudding trứng.
“Cái này màu sắc thật đẹp, là gì vậy? Tạo hình cũng rất đặc biệt, tẩu tử, cái này thật sự do tẩu làm sao?”
Linh Diên thấy bộ dạng đầy trẻ con của hắn, đột nhiên cảm thấy mình cần thể hiện tấm lòng yêu mến của mình, tạo ra nhiều món ăn đáng yêu, thú vị và mới lạ hơn.
“Cái này tên là pudding trứng, rất ngon, ngươi mau nếm thử đi. À, còn chén chè táo đỏ hạt sen này nữa, bổ tỳ nuôi dạ dày, nhuận tràng bổ thận, có tác dụng dưỡng tâm an thần, nhất định phải ăn nhé!”
Món này chẳng những trông đẹp mắt, tên cũng mới lạ, ngay cả hương vị hình như cũng khác với trước đây.
Đỗ Ẩn hơi do dự, từ chối Linh Diên đút, tự tay nhận lấy chén chè táo đỏ hạt sen trong tay nàng: “Vậy… ta thử xem, ta tự ăn, đừng xem ta như người tàn tật, tự ăn không thành vấn đề.”
Lúc Linh Diên thấy Đỗ ẩn nắm chặt tay nhỏ, giống như chứng minh bản thân không phải vô dụng, sóng mũi nàng không khỏi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên. Thảo nào người có tâm địa sắc đá như Vệ Giới khi gặp hắn cũng sẽ trở nên dịu dàng như nước.
Đứa bé này cho dù là thân thế hay cơ thể, trời sinh đã khiến người ta có xúc động muốn bảo vệ.
Linh Diên thấy hắn hơi nhíu mày thì trong lòng hơi giật mình, vội vàng hỏi: “Sao thế? Không hợp khẩu vị ư?”
“Gạo này… hình như không giống bình thường ta hay ăn! Còn hạt sen này nữa, ăn vào cũng cực kỳ ngọt ngào…”
Linh Diên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong, ôn hòa nhìn hắn: “Cháo cần chế biến trong thời gian dài, hơn nữa lúc nấu ta dùng nồi đất chuyên dụng. Gạo này không phải gạo bình thường mà là gạo tẻ. Đừng xem thường gạo tẻ, tuy rằng cùng là gạo nhưng cũng chia ra rất nhiều loại. Gạo tẻ là loại gạo hơi ngắn tròn, rất dẻo, nở ít, vị ngọt dịu, tính chất ôn hòa, có thể ăn mỗi ngày, là vật bổ dưỡng.”
Có thể thấy giá trị dinh dưỡng của cháo gạo tẻ cao bao nhiêu. Vì vậy tuy rằng cơ thể của ngươi suy yếu, nhưng có thần y tẩu tẩu ở đây, sau này chắc chắn sẽ đổi biện pháp điều dưỡng cơ thể cho ngươi. Hôm nay ngươi thử trước một chút, sau này muốn ăn gì cứ nói với tẩu tẩu.”
Đỗ Ẩn nghe xong, trầm ngâm nói: “Mỗi sáng thức dậy ăn một bát cháo lớn, lúc này bụng đang rỗng, ăn một cháo gạo vào, tác dụng không hề nhỏ. Cháo lại vô cùng mềm mịn, không hại đến dạ dày, đó là bí quyết tuyệt diệu nhất trong việc ăn uống khỏe mạnh. Tẩu tẩu, là như thế phải không?”
Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn: “Đây không phải phương pháp dưỡng sinh được ghi lại trong ‘Bản thảo cương mục’ của Lý Thời Trân ư? Cả cái này ngươi cũng đọc rồi hả?”
Đỗ Ẩn nghe vậy không khỏi cười đắng chát: “Ta quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh, thường ngày cũng đọc một ít sách thuốc, thời gian dài cũng có thể nhớ được một ít. Đáng tiếc, thuộc thì sao chứ, còn không phải toàn bộ không có đất dụng võ ư? Ngược lại là tẩu tẩu, thật sự khiến ta bội phục, chỉ một câu mà tẩu đã biết xuất phát từ đâu, có thể thấy tẩu đã thuộc nằm lòng sách thuốc đúng không?”
Linh Diên đau lòng vỗ tay Đỗ Ấn: “Đồ ngốc, tẩu tẩu học y mà, nếu như những thứ này còn không thể nhớ kỹ thì sao có thể xem bệnh cho ngươi? Được rồi, cháo sắp nguội, mau ăn đi, xem này, còn pudding trứng nữa…”
Có lẽ Đỗ Ẩn cũng hiểu tiếp tục chủ đề này quá nặng nề, cộng thêm món ăn Linh Diên làm vốn rất hấp dẫn nên nhanh chóng tập trung vào ăn uống, hoàn toàn không biết Linh Diên ở bên cạnh thấy hắn hiếm khi không xuất hiện triệu chứng nôn mửa đã kích động tột cùng.
Tuy rằng đồ ăn nàng làm được Ẩn Nhi ưu ái, cũng ăn không ít, nhưng chung quy cơ thể hắn suy nhược, cho dù có ăn cũng không thể ăn như những đứa trẻ cùng tuổi. Cách ăn hắn dùng hôm nay giống như trẻ con hai, ba tuổi, chỉ ăn cơm đã tiêu hao thể lực.
Cũng may ba món canh Linh Diên mang tới hắn đều dùng một ít, hơn nữa không có nôn ra, chuyện này với Linh Diên hay Ẩn Nhi mà nói đã là một khởi đầu tốt.
Sau khi ăn xong không bao lâu Đỗ Ẩn liền cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng thiếp đi. Linh Diên ngồi bên cạnh hắn, nhìn gương mặt có thể thấy rõ mạch máu và trơ xương của hắn, trái tim từng chút trầm xuống.
Lúc nàng trở lại phòng ăn, Hắc lão vừa thấy nàng đã kích động đứng dậy: “Nha đầu, ta thật sự đã coi thường ngươi rồi, vậy mà còn biết nấu ăn, hơn nữa lại ngon như vậy. Lão đầu ta sống từng tuổi này chưa từng ăn được thứ gì ngon đến thế, ngươi thật sự khiến lão đầu ta lau mắt mà nhìn!”
Linh Diên đỏ mặt: “Hắc lão quá lời rồi, làm gì tốt như ông nói chứ. Nếu như ông thích, sau này chỉ cần Linh Diên rảnh rỗi sẽ làm cho ông ăn.”
“Là ngươi nói đó, không được phép chơi xấu. Còn nữa, Lê Hoa túy kia, ngươi, ngươi thật sự mua từ Túy Hương lâu hả?”
Liên Hoa gật đầu hiển nhiên: “Đúng vậy, chẳng lẽ Thanh Dạ không nói cho ông biết sao? Thật sự là mua được từ Túy Hương lâu!”
Hắc Khuyết hoài nghi nhìn Linh Diên từ trên xuống dưới: “Lão già ta mua rượu ở Túy Hương lâu mấy năm, tới giờ vẫn chưa từng thấy bán ra hết vò này tới vò khác như vậy. Ngươi, cuối cùng có quan hệ thế nào với Túy Hương lâu kia? Còn thịt vịt nướng kia nữa, là ngươi nướng tại chỗ ư? Nướng tại chỗ mà có thể đạt tới trình độ của Túy Hương lâu, à không, phải nói là còn ngon hơn Túy Hương lâu sao?”
Tuy rằng Túy Hương lâu này vừa mở ở kinh thành chưa bao lâu, nhưng nhiều năm như vậy, ông ta đã nhờ cậy bằng hữu mua hộ mình không ít Lê Hoa túy. Lần nào ông ta cũng cực kỳ quý trọng, chỉ vì mua được quá khó khăn. Thật không ngờ rằng tiểu nha đầu này vừa ra tay chính là sáu vò lớn!
Đều này có thể không khiến ông ta ngạc nhiên sao?
Lại nữa rồi, lão già này đúng là quỷ rượu, từ khi trở về đến giờ cứ đuổi theo hỏi vấn đề này, đúng là kiên nhẫn mà!
“Lão gia tử, ta vừa mới xuống núi, có thể có quan hệ gì với cái Túy Hương lâu vứt đi kia chứ? Mà cho dù có cũng là nể mặt vương gia nhà chúng ta đúng không? Lúc ta mua, bà chủ cũng không thể nói không bán cho ta được đúng không? Có lẽ là vì liên quan tới vương gia chăng?”
“Cũng phải, đúng là có khả năng này. Ông không biết lúc ấy có một tên mập chất bầm gây chuyện, gã muốn mua rượu, chưởng quầy người ta vẫn cứng rắn không cho, đủ để thấy phần rượu này rất có thể là nể mặt vương gia của chúng ta.”
“Thật à?” Lão đầu tử kéo khóe miệng, vẻ mặt hoài nghi lời Linh Diên nói. Ông ta nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ một điều, xem ra sau này đến Túy Hương lâu phải giương cờ hiệu của vương gia rồi. Nếu không thì chút rượu này đâu đủ cho ông ta uống?
Nếu Vệ Giới biết nha đầu kia lại gài mình như vậy, không biết sẽ có cảm giác gì.
Linh Diên nhìn bộ dạng lão đầu tử càng nghĩ càng thấy thích thú, đột nhiên hỏi: “Hắc lão, Lê Hoa túy và thịt vịt nướng này, thật sự ngon như vậy sao?”
Hắc Khuyết nhìn nàng như kẻ ngốc: “Ngươi chưa ăn à?”
Linh Diên thành thật nhẹ gật đầu: “Ăn rồi, chỗ rượu này ta cũng đã uống, nhưng hoàn toàn không có biểu cảm khoa trương như các ngươi được không?”
Chẳng lẽ là do đồ mình làm ra, ủ ra nên không có cảm giác gì?
“Hắc lão, ông thích rượu này, thích những món ăn này không?”
Hắc Khuyết tức giận trừng nàng: “Ngươi đang nói nhảm đấy hả? Đương nhiên thích, cũng vì thích nên ta mới muốn hỏi ngươi, làm sao ngươi…!”
“Hắc lão, những thứ ông ăn, những thứ ông uống hôm nay, Linh Diên đảm bảo sau này vẫn còn. Về phần tại sao, thứ cho ta không thể nói ra, cũng tạm thời xem như bí mật của ta được không?”
Hắc lão giật mình ngây ra một lúc, ban đầu không hiểu được ý của Linh Diên, sau khi cẩn thận suy nghĩ thì khiếp sợ ngước mắt: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi chính là…”
“Hắc lão, có mấy lời nên đặt trong lòng thì so với nói ra… tốt hơn!”
Linh Diên nhìn Hắc Khuyết đầy ẩn ý, cái nhìn này như không để ý, nhưng lại khiến Hắc Khuyết đọc được một chút lạnh lùng từ bên trong.
Nụ cười bên khóe môi của Linh Diên càng ngày càng sâu: “Ông nói đúng không?”
Nàng lại mang theo chút gian xảo, nháy mắt với ông ta.
Trong lòng Hắc Khuyết có chút chấn động, tràn ra một chút cảm giác ngổn ngang. Ông ta nhìn Linh Diên, trầm mặc một hồi rồi gật đầu với nàng.
“Lão đầu ta hiểu đại khái rồi. Nha đầu, quả nhiên ngươi không đơn giản, thảo nào lão gia hỏa kia… lại nhận ngươi làm cháu gái, có thể thấy chuyện này cũng coi trọng duyên phận!”
Linh Diên cười nhạt một tiếng: “Không ngờ rằng Hắc lão với gia gia lại là bạn tâm giao. Lần sau lúc Linh Diên trở về, chi bằng Hắc lão đi cùng với ta nhé? Từ trước đến nay gia gia đã quen đơn độc, cả ngày không phải ở Linh gia trang thì chính là Dược Vương cốc, ta cũng sợ ông ấy ngột ngạt tới sinh bệnh!”
Không ngờ rằng Hắc Khuyết nghe xong trên mặt lập tức nhuốm màu lửa giận: “Ngươi kêu lão đầu ta đi thăm lão già kia hả? Mơ đẹp lắm, không có cửa đâu, chuyện này không thể nào, sau này đừng nhắc tới nữa. Ngươi không cho ta nói, ta sẽ xem như mình không nghe thấy, cũng không nhìn thấy. Nhưng chuyện này là nha đầu ngươi nợ ta, sau này có món gì ngon nhớ nghĩ tới ta!”
Linh Diên còn đang thấy lạ tại sao đột nhiên Hắc Khuyết lại nổi giận thì người ta đã phất tay áo bỏ đi, để lại nàng khó hiểu nhìn bóng lưng của ông ta, đăm chiêu.
“Xem Hắc lão có chút quan hệ với gia gia, sao nhắc tới lại như kẻ thù gặp nhau vậy? Xem ra, lần sau trở về phải hỏi thăm gia gia một chút rồi!”
Không lâu sau, Thanh Dạ đã tới chào tạm biệt nàng. Linh Diên biết bọn họ còn có chuyện quan trọng phải làm nên không ở lại thêm được, có điều lúc hắn ra ngoài nàng còn cho hắn không ít bình thuốc dùng để phòng thân các loại, giữ lại chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lúc Linh Diên rời khỏi hồ U Nguyệt trở lại Đào Nhiên cư mới nhớ hai tỷ muội Tố Quang đã rời khỏi hai ngày.
Nàng nhíu mày nhìn về phía An Ny: “Chưa tìm được bọn họ hả?”
“Chưa, lúc trước người đã căn dặn nên nô tỳ luôn đặt trong lòng, ngay cả Hạ viên của Hạ Vân Hà, bọn nô tỳ cũng luôn chú ý tới, thế nhưng đều không có động tĩnh.”
“Hạ Tố Quang đâu? Một ngoại nam như hắn không thể nào ở hậu viện được, có ai sắp xếp chỗ ở cho hắn không?”
An Ny lắc đầu: “Nếu không nô tỳ gọi Lam quản gia tới nhé?”
Linh Diên tính toán thời gian, cảm thấy chỉ sợ độc của người này đã sớm tái phát, không thể nào không có bất cứ động tĩnh gì, lập tức nhẹ gật đầu: “Đi, mời Lam Dục đi.”
Nghe thấy Linh Diên gọi, Lam Dục nhanh chóng đi tới Đào Nhiên Cư, đứng trước tấm bình phong, cung kính hành lễ với Linh Diên: “Khởi bẩm vương phi, chiều hôm ấy Tố Quang đã rời khỏi Phượng vương phủ rồi.”
Linh Diên đứng bật dậy: “Ngươi nói hắn rời khỏi Phượng vương phủ rồi hả?”
“Bẩm vương phi, đúng vậy.”
“Tại sao không ngăn lại?”
Lời vừa nói ra, trên gương mặt anh tuấn của Lam Dục hiện lên chút do dự. Linh Diên phát hiện được sự trầm mặc của hắn ta, thấp giọng nói: “Có lời gì cứ việc nói thẳng.”
“Vương gia đã từng căn dặn, nếu Tố Quang rời khỏi thì không cần ngăn cản. Vì vậy hôm ấy người của chúng ta không cản lại.”
Thì ra là thế, chẳng qua sao Vệ Giới phải căn dặn như vậy?
Nghe ý tứ này, hình như đã sớm ngờ tới người này sẽ bỏ đi thì phải.
“Hạ Vân Hà thì sao?”
“Bẩm vương phi nương nương, từ lúc Tố Quang bỏ đi, nàng ta không ra khỏi cửa nửa bước.”
Hai tỷ muội này thật kỳ lạ, chẳng qua Linh Diên đã từng gặp Tố Quang lại không cảm thấy chuyện này bình thường.
“Vương gia nhà các ngươi còn căn dặn gì nữa?”
“Không có.”
Linh Diên nhếch môi suy nghĩ một chút, nói với hắn ta: “Được rồi, ta đã biết, ngươi quay về trước đi, có chuyện gì ta sẽ cho gọi ngươi.”
“Vâng, vương phi nương nương.”
Sau khi Lam Dục rời khỏi, Linh Diên vuốt cằm: “Xem ra, phải chờ Vệ Giới trở về mới hỏi rõ ràng được, cuối cùng hắn có ý gì.”
Tuy rằng độc của Tố Quang phức tạp, nhưng cũng không phải vô phương cứu chữa, đặc biệt là giai đoạn nguy hiểm đã được nàng hóa giải, tiếp theo chỉ cần chuẩn bị đủ dược liệu, cũng không phải không có khả năng khỏi hẳn. Chỉ là, hắn ta lựa chọn rời khỏi vương phủ vào thời điểm mấu chốt này là có ý gì?
Càng khiến nàng khó hiểu chính là cách làm của Vệ Giới, nếu như đã giao người cho nàng, sao còn trơ mắt nhìn hắn ta bỏ đi mà không ngăn cản?
Chẳng lẽ Hạ Tố Quang này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài?
Cùng lúc đó, Vệ Giới đã ra ngoài đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dựa vào bể tắm mờ mịt, trong đầu hồi tưởng mọi chuyện xảy ra ban ngày.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt, giọng nói trầm thấp chợt vang lên: “Người đâu!”
Thanh Thần lặng yên không tiếng động xuất hiện: “Gia, ngài có gì căn dặn?”
“Đi, điều tra rõ Linh Diên và Túy Hương lâu có quan hệ gì!”
Giọng nói của Vệ Giới thản nhiên, không nghe ra cảm xúc, Thanh Thần một bên kinh ngạc ngước mắt: “Thất ca đang nghi ngờ vương phi sao?”
“Ngươi nói xem sao Đỗ lão bản kia chỉ đối đãi không bình thường với nàng? Ai không biết Lê Hoa túy bán cho người khác đều theo từng vò. Nhưng nàng lại mua liên tiếp mấy vò, chuyện này bình thường sao?”
Thanh Thần mấp máy môi: “Có lẽ, Đỗ lão bản này nể mặt gia chăng?”
Vệ Giới cười lạnh lùng: “Ta? Mặt mũi của Vệ Giới ta còn chưa đáng giá như vậy, dùng bữa ở Túy Hương lâu cũng không phải lần đầu tiên. Huống chi Hắc lão có bao giờ ngừng mua rượu, nhưng chưa từng vượt qua được một vò, cho dù là một vò cũng phải xem tâm trạng người ta tốt hay không. Ngươi cảm thấy lần này người ta nể mặt ta hả?”
“Chuyện này…” Thanh Thần do dự một chút, lập tức hồi phục tinh thần: “Vâng, thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ sẽ điều tra.”
Vệ Giới thờ ơ nheo cặp mắt sâu không lường được kia: “Linh Diên ơi Linh Diên, trên người ngươi còn bao nhiêu bí mật ta chưa khám phá đây?”
Thượng Quan phủ, Tình các.
Sáng sớm hôm đó, Thượng Quan Tình Hi bệnh nặng mới khỏi đang đi dạo trong viện, một con bồ câu trắng tuyết đập cánh bay về phía nàng ta.
“Ơ là Nhất Hào à, ngươi chính là khách quý hiếm thấy đấy, bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau?”
Bồ câu trắng giống như nghe hiểu, dùng sức vỗ cánh vài cái, Tình Hi thả lỏng tay, nó nhẹ nhàng đáp lên đầu vai nàng, nhúc nhích qua lại, bộ dạng thoáng cái đáng yêu, Tử Ngạc và Tử Tô đứng bên cạnh nhìn mà buồn cười.
Tình Hi vươn ngón tay ngọc như đầu hành, tức giận nhìn chú bồ câu trên vai: “Nào, để ta xem ngươi mang tới món quà gì cho ta?”
Bồ câu trắng kêu grù grù, ngoan ngoãn bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống, vừa khéo đậu lại trên đầu ngón tay của Tình Hi.
Khóe môi nàng ta khẽ cong, ống trúc nhỏ buộc trên chân bồ câu liền rơi vào lòng bàn tay nàng. Bồ câu trắng thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vỗ cánh bay quanh đầu nàng.
Cuộn giấy mở ra, Tình Hi nhìn lướt qua, khóe miệng của nàng ta liền nở nụ cười nhạt, sau đó xoay người tiến vào thư phòng.
Lúc nàng đi, bồ câu nhỏ quen thuộc đậu trên đầu vai nàng.
Lúc Thượng Quan Tình Hi viết thư, nó yên lặng nhìn nàng, một khắc sau, trên chân nó lại bị buộc một ống trúc.
Khi thấy nó trong mong nhìn mình không muốn đi, Tình Hi phì cười, mang nó đến bàn bát tiên ở gian ngoài.
Nàng ta bóp nát điểm tâm trên bàn thả trước mặt nó, còn tri kỷ rót cho nó một chén nước: “Được rồi, mau ăn đi, ăn xong thì nhanh chóng làm việc. Việc này không thể chậm trễ, nếu để lỡ thời gian, bị mấy người bọn họ hầm thì không liên quan tới ta!”
Bồ câu nhỏ sợ tới mức rụt cổ lại, không thèm ăn xong đã sốt ruột muốn bay đi. Tình Hi tức giận bắt đó quay lại: “Đồ ngốc này, có gấp cũng chẳng cần tranh thủ chút thời gian thế này, lấp đầy bụng trước rồi nói, miễn cho ngươi trên đường tham ăn bị người ta bắn xuống, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được ngươi!”
Lúc bồ câu nhỏ cắm đầu cắm cổ ăn, Tình Hi chống cằm, không biết đang nghĩ gì.
Cho đến khi nó ăn no uống đủ rời khỏi, nàng ta mới sâu xa ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh lam trong vắt, thầm thở dài: “Sư ca đã tới kinh thành tụ họp với bọn Vũ Lạc, tiếp theo, một cuộc chém giết lại sắp bắt đầu rồi!”
Bồ câu nhỏ vỗ cánh cuối cùng bay tới một nông trang ở ngoại ô kinh thành, đậu lên vai một nam tử áo đen đang uống trà trong nội viện, kêu “grù grù grù”.
Nam nhân duỗi một ngón tay thon dài móc nhẹ ở chân nó, ống trúc liền rơi vào tay, sau đó hắn ta khẽ xoa đầu bồ câu nhỏ: “Ngoan, vất vả rồi, mau đi tìm Đỗ Trọng đòi ăn đi.”
Bồ câu nhỏ kêu “grù grù grù”, hai mắt lập tức sáng lên, bay đi mất.
Nam nhân mở ổng trúc nhìn mật hàm rồi nhẹ nhàng nắm chặt lại, mật hàm lập tức biến thành bột trắng, bay đi theo gió.
Hoán Hoa mặc váy đen, lạnh như băng nhìn nam tử áo đen bên cạnh: “Thương Truật sư huynh, tiểu thư nói thế nào?”
Thương Truật lẳng lặng nhìn Hoán Hoa: “Chúng ta giết của chúng ta, còn nàng, chuẩn bị tiến cung.”
“Huynh nói gì? Tiến cung? Sao có thể như vậy được?”
Hoán Hoa luôn bình tĩnh giỏi kiềm chế, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Không được, ta phải đi tìm tiểu thư. Nàng tiến cung, ta rất lo lắng.”
Thương Truật lạnh nhạt liếc nàng: “Chuyện nàng quyết định, ai có thể lay chuyển? Huống chi, theo võ công của nàng, muội đừng lo.”
“Thế nhưng…”
Thương Truật nhướng mày: “Không thế nhưng gì cả, nếu cả chút bản lĩnh ấy muội ấy cũng không có, còn nói báo thù gì nữa? Ngược lại là chúng ta, đi, kêu tất cả mọi người tới, tối nay thẳng tiến Văn Xương hầu phủ!”
“Vâng, sư huynh.” Hoán Hoa âm thầm thở dài, cuối cùng vẫn xoay người đi, trong đôi mắt hơi khép lại của Thương Truật dần hiện lên chút bất đắc dĩ: “Hi Nhi, chỉ mong mọi chuyện muội làm đều là đúng!”
Dược viên, Linh Diên nhìn Lâm Phong bước ra khỏi dược thất, vội hỏi: “Sao rồi?”
“Tiểu thiếu gia ngất đi hai lần, nôn ba lần, bây giờ đã được thuộc hạ thu xếp ở trong phòng rồi.”
Linh Diên hơi gật đầu: “Đây là quá trình hắn phải trải qua, nằm trên giường nhiều năm như vậy, tứ chi của hắn đã có hiện tượng teo rút, nếu không chữa trị kịp thời, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được. Ngâm thuốc ít nhiều có thể giảm bớt triệu chứng, nhưng trị ngọn không trị gốc, cơ thể của Ẩn Nhi…”
Nói tới đây, Linh Diên đột nhiên quay người nhìn về phía Lâm Phong: “Gia chủ của các ngươi có truyền tin tới không? Số thuốc kia thì sao?”
“Những dược liệu bình thường Hắc lão đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng những dược liệu quý giá, người bên phía vương gia phái đi vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì truyền đến.”
Nếu như số dược liệu kia chỉ có ở Dược Vương cốc, cho dù vương gia phái nhiều người đi hơn nữa, e rằng cũng không có chút tác dụng nào. Không biết Linh Diên cô nương nghĩ thế nào, nếu đã nhận lời vương gia, tại sao vẫn do dự không cho tiểu thiếu gia dùng thuốc chứ?
Vốn dĩ Linh Diên còn ôm chút hi vọng, cho dù là một loại cũng được, thật không ngờ rằng bây giờ đã trôi qua bốn năm ngày, vậy mà không hề có một chút tin tức nào. Xem ra, con đường này không thể thực hiện được.
Kêu nàng động vào thuốc của gia gia, nàng lại không thể. Người ngoài không biết thì thôi, nhưng nàng lại thừa hiểu số thuốc kia dùng để làm gì. Giá trị của chúng thậm chí còn quan trọng hơn mạng sống của gia gia, làm sao nàng có thể mở miệng cho được?
Nếu như nàng vì Đỗ Ẩn mà chiếm thuốc của gia gia, vậy có khác gì tự tay tiễn gia gia lên đường?
Nàng không thể, cũng không muốn, vì vậy chỉ còn một cách…
“Được, ta biết rồi, nếu Thanh Dạ hay Thanh Thần đưa thứ gì tới, ngươi hãy nhận giúp ta, hiện tại ta phải ra ngoài một chuyến. Có lẽ… trưa mai sẽ trở về!”
Vứt lại những lời này, lúc Linh Diên quay người định đi, Lâm Phong lại giơ tay cản nàng: “Vương phi nương nương, người muốn đi đâu? Có chuyện gì có thể kêu thủ hạ đi làm.”
Linh Diên hơi nhướng mày: “Ngại quá, đây là việc riêng, chỉ sợ không làm phiền các ngươi được. Sao vậy, không được à?”
Lâm Phong hơi khó xử nhìn nàng: “Người biết mà, chuyện này có thể thuộc hạ không làm chủ được.”
“Hình như chủ tử nhà ngươi chưa từng nói phải hạn chế tự do của ta mà nhỉ?”
“Nhưng cũng không nói không hạn chế, không phải sao?”
“Vậy nếu bổn vương phi nhất quyết phải đi thì sao?”
Lâm Phong nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn hiện lên chút bất đắc dĩ: “Vậy e rằng thuộc hạ cần phải nhận được sự đồng ý của chủ tử mới được.”
“Ngươi đưa tin cho chủ tử các ngươi mất bao lâu?”
Linh Diên khoanh tay, nhướng mày nhìn về phía Lâm Phong, hắn suy nghĩ một chút: “Nhanh nhất, sợ là cần hai ngày.”
“Nhưng ta không chờ được! Tiểu chủ tử nhà ngươi, e rằng cũng không chờ được!”
Khóe miệng Linh Diên chứa nụ cười không kiên nhẫn, giọng điệu rất chắc chắn.
“Nhưng vương phi nương nương, người nhất định phải đợi…”
“Phải? Ý ngươi là, bổn vương phi còn phải nghe lời các ngươi?”
“Thuộc hạ không dám.”
“Không dám thì mau tránh ra, ta không phải phạm nhân của các ngươi, các ngươi có tư cách gì hạn chế tự do của ta? Nếu như các ngươi quyết làm thế, vậy có phải bổn vương phi cũng có thể lấy an nguy của tiểu thiếu gia nhà các ngươi uy hiếp các ngươi bất kỳ lúc nào hay không?”
Lâm Phong rùng mình một cái, khẽ nhíu mày.
Linh Diên thấy lời này có tác dụng cũng không cứng rắn ép người, lập tức mềm giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ không tạo ra phiền phức không cần thiết cho gia chủ các ngươi, lần này thật sự là việc riêng.”
Lâm Phong thoáng do dự, nghĩ tới tiểu thiếu gia còn nằm trên giường chờ nàng chữa trị, cuối cùng vẫn gật đầu: “Thuộc hạ sẽ tin vương phi một lần, hy vọng vương phi giữ lời, đừng lấy mạng sống của tiểu thiếu gia ra đùa giỡn.”
Ánh mắt Linh Diên lạnh lẽo: “Yên tâm, bổn vương phi thân là thầy thuốc, có nguyên tắc của mình.”
Nhược Vũ và Nhược Linh ở bên cạnh nhìn Linh Diên rời khỏi, bất giác nhìn về phía Lâm Phong: “Có cần báo cho vương gia một tiếng hay không? Tuy rằng vương gia không hạn chế tự do của vương phi, nhưng bây giờ thế cục kinh thành rất bất ổn, nếu vương phi xảy ra chuyện gì, chúng ta lấy gì đảm bảo?”
Lâm Phong hơi gật đầu: “Vậy thì nhanh lên, ta đi xem tiểu thiếu gia!”
Mặt trời vừa xuống núi, một con tuấn mã chạy như bay trên quan đạo, trên lưng ngựa chở một nữ tử áo đen, đầu đội đấu lạp, không thấy rõ mặt mũi ra sao. Tốc độ của ngựa quá nhanh, làm bốc lên đất cát đầy trời, chẳng mấy chốc đã biến mất ở ngã rẽ.
“Hừ, ngươi cho rằng như vậy, bổn cung có thể dễ dàng tha cho ngươi sao? Ngươi cho rằng nói mấy câu dễ nghe, bổn cung sẽ không so đo việc ngươi vừa xông tới hả? Mộ Hàm, bổn cung muốn giết ngươi còn dễ hơn nghiền chết một con kiến, không tin ngươi cứ việc thử xem!”
“Nương nương muốn Mộ Hàm chết, Mộ Hàm buộc phải chết. Nhưng nếu nương nương ngồi đây chỉ sợ sẽ nhiễm phong hàn, bây giờ Vũ tu dung đang được thánh sủng, nếu nương nương nhiễm phong hàn, bên phía hoàng thượng…”
Cừu Trinh nghe thấy thế, ánh mắt giống như rắn độc quấn lấy Mộ Hàm: “Miệng ngươi có thể độc hơn nữa không?”
“Nương nương, lời nô tỳ nói giống như thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe. Nếu nương nương khăng khăng như vậy, nô tỳ sẽ không lên tiếng nữa.”
Cừu Trinh nhìn gương mặt vẫn không có bất kỳ thay đổi gì trước mắt, cảm giác lửa giận trên người phóng ra như đánh vào bông, không có chút thay đổi nào, cực kỳ nhàm chán.
Nếu đổi lại thành người khác không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi, nhưng cố tình người trước mắt này, nàng ta… không giết được!
Trong Vĩnh Ninh cung, Cừu Trinh vừa mới tắm xong, Mộ Hàm đang cầm khăn lau tóc cho nàng ta.
“Tiểu Đức Tử, tối nay hoàng thượng nghỉ ngơi ở đâu?” Cừu Trinh híp mắt, nhìn lướt qua thái giám bên cạnh.
Thái giám kia vừa nghe xong, ánh mắt lóe lên, vội vàng sợ hãi quỳ xuống: “Bẩm nương nương, tối nay hoàng thượng nghỉ ngơi ở Nhã Phong cung.”
“Nhã Phong cung? Ngươi đang nói đến, con tiện nhân Trần Bích Ngọc kia?”
Thái giám rụt cổ, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm nương nương, đúng, đúng vậy.”
Cừu Trinh vừa định cầm chén trà trên bàn ném thái giám đã bị nữ quan sau lưng chợt đè tay lại, sau đó nhanh chóng liếc thái giám. Thái giám như được đại xá, dẫn theo cung nữ vội vàng lui xuống.
Lúc này Mộ Hàm mới thả lỏng tay, hờ hững nhìn gương mặt gần như vặn vẹo của Cừu Trinh: “Nương nương, người cần gì phải thế?”
“Cần gì phải thế? Cần gì phải thế? Ngươi tính xem đây đã là đêm thứ mấy rồi? Trần Bích Ngọc, Trần Bích Ngọc, Trần Bích Ngọc ghê tởm đó, tại sao lần nào cũng là nàng ta, cuối cùng nàng ta có điểm nào tốt? Chỉ là con gái một thượng thư gia nho nhỏ mà muốn ganh đua cao thấp với bổn cung? Nằm mơ đi!”
Giọng điệu Cừu Trinh hùng hổ đáng sợ, giận đến cả người run rẩy. Mộ Hàm ném cái khăn trong tay, lạnh lùng nhìn Cừu Trinh.
“Nương nương nói không sai, chỉ là một thượng thư nho nhỏ mà thôi. Nhưng người đừng quên, cho dù chỉ là một thượng thư nho nhỏ cũng còn hơn người… không có gì!”
Cừu Trinh nghe tới đó, gương mặt vốn âm trầm lập tức đen như đáy nồi. Nàng ta đứng phắt dậy, nhìn Mộ Hàm từ đầu tới đuôi đều lạnh nhạt, tức giận tiến lên cho Mộ Hàm một cái tát.
“Tiện nhân! Ngươi là cái thá gì? Bổn cung có thân phận gì? Ngươi có thân phận gì? Ngươi muốn dạy dỗ bổn cung cũng không nghĩ kỹ mình nặng bao nhiêu, đừng có cho là chuyện gì bổn cung cũng dễ dàng tha thứ thì ngươi có thể không đặt bổn cung vào mắt!”
“Đừng quên, ngươi chỉ là một con chó trước mặt ta, không có ta, ngươi chẳng là cái rắm gì cả!”
/523
|