“Muội muốn làm gì?”
Lúc giọng nói trầm thấp lạnh lùng nghiêm nghị của Thương Truật vang lên phía sau lưng Thượng Quan Tình Hi, nàng ta chỉ ngoái đầu nhìn hắn ta một cái, dường như không hề bất ngờ về sự xuất hiện của hắn ta. Sau đó nàng ta nhanh chóng dời mắt xuống mật hàm trên tay, bộ dạng rũ mắt suy nghĩ kia khiến cho ánh mắt của người nào đó vội vàng chạy tới đưa tin cho nàng ta càng thâm thúy.
“Xem ra lần này hắn ta thật sự bị kích thích. Ngẫm lại cũng đúng, hắn ta cũng là người, bị kích thích nhiều như vậy sao có thể không hề có chuyện gì được. Tứ đại tướng quân trấn thủ biên quan vừa chết, áp lực tới từ biên giới các nước cũng đủ để hắn ta đau đầu rồi! Bốn vị đại tướng quân ở đâu nói dìu dắt là dìu dắt được? Triều đình bồi dưỡng ra một vị khó bao nhiêu, thoáng cái muội đã giết bốn người, chẳng phải khiến hắn ta cả ý nghĩ đập đầu vào tường cũng có hay sao?”
Thượng Quan Tình Hi ném bút lông trong tay, hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn hắn ta: “Huynh nói nhiều như vậy, trọng điểm là gì?”
Thương Truật vuốt cằm: “Cần phải nhân cơ hội này tấn công kẻ địch!”
“Chuyện này còn cần huynh nói sao?”
Thượng Quan Tình Hi làm như đã sớm tính sẵn trong lòng, không hài lòng với đáp án này của hắn ta lắm, sau đó không ôm hi vọng nữa, tiếp tục cúi đầu viết thư.
Trước khi Thượng Quan Tình Hi viết, đột nhiên Thương Truật nói: “Hi Nhi, chẳng lẽ muội không hiểu ý ta? Ta cảm thấy, có lẽ muội có thể nhân cơ hội này, tiến cung!
Tay Thượng Quan Tình Hi khựng lại, tràn ngập phức tạp nhìn hắn ta: “Ta? Tiến cung? Huynh có biết mình đang nói gì không? Nếu như ta tiến cung, nam nhân đó, ta sẽ hận không thể lập tức bóp chết hắn ta!”
“Không, hắn ta không thể chết được, cho dù có chết cũng không phải hiện tại, như vậy quá hời cho hắn ta rồi. Báo thù dễ như trở bàn tay như thế còn ý nghĩa gì? Điều chúng ta muốn chính là khiến hắn ta chết trong đau khổ, muội nói có đúng không?”
Thương Truật chưa quên mục đích tới hôm nay: “Chuyện vừa rồi ta nói muội nghĩ thế nào? Tiến cung lúc này, thời cơ vô cùng hoàn hảo!”
Thượng Quan Tình Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Huynh muốn ta tiến cung làm gì? Làm y nữ? Hay là làm phi tần? Hả?”
“Sao có thể làm phi tần được? Làm đại phu ấy, muội có thể nhân cơ hội xây dựng danh tiếng của mình!”
Thương Truật nghe nàng ta bảo muốn làm phi tần lập tức nóng nảy.
“Kêu ta đích thân khám bệnh cho hắn ta? Xì, hắn ta xứng hả?”
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi lóe lên, mang theo chút lạnh lùng, nàng như vậy khiến Thương Truật rất không thoải mái.
“Xem ra muội đã hận hắn ta thấu xương!”
Thượng Quan Tình Hi lạnh lùng nhìn hắn ta, mang theo hàn quang sâu không thấy đáy.
“Huyết hải thâm thù như thế, chẳng lẽ huynh còn mong ta tươi cười chào đón hay sao? Bây giờ ta không muốn nhìn thấy hắn ta, so với Cừu Trinh, nam nhân chỉ biết lợi dụng nữ nhân như vậy mới là đáng ghét nhất!”
“Vậy muội… đã nghĩ ra cách đối phó chưa?”
Khóe môi Thượng Quan Tình Hi chứa nụ cười châm chọc: “Tất nhiên. Đừng quên kiếp này ta đến từ đâu. Muốn tìm một đại phu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, thật sự chẳng có chút khó khăn nào. Muốn ta cứu hắn ta, không trả giá một chút làm sao được chứ? Mỹ nhân có độc, để xem hắn ta có dám nuốt xuống hay không, ha ha ha…”
Cùng lúc đó, trong Phượng vương phủ, Vệ Giới và Linh Diên cũng đã nhận được tin tức Vệ Du Sâm bệnh nặng.
Linh Diên nhíu mày: “Sao số lần tên hoàng đế này thổ huyết càng lúc càng nhiều vậy?”
Vệ Giới hừ lạnh: “Lòng dạ nhỏ nhen như thế, lý do kích thích cũng lần này nghiêm trọng hơn lần khác, sao có thể không nghẹn trong bụng cho được? Mặc kệ chúng ta gần hai tháng, chỉ sợ lần này không thể tránh khỏi.”
“Ý ngươi là, có thể lần này hoàng thượng sẽ triệu ta tiến cung khám chữa cho hắn ta sao?”
Vệ Giới gật đầu nhẹ tới mức không thể nhìn thấy: “Nếu hắn ta không chịu đựng nổi thì sẽ cầu tới tận cửa, không có mệnh lệnh của hắn ta, chúng ta liền xem như không biết.”
Linh Diên có chút bận tâm nhìn hắn: “Như vậy, có phải không thỏa đáng lắm không? Bây giờ xem như ta cũng có tiếng tăm, mặc dù hắn ta không thích nhưng y thuật của ta bày ra đó. Bây giờ hắn ta bệnh thành như vậy, nếu chúng ta không khám chữa cho hắn ta, vậy chẳng phải ngươi sẽ bị người khác chỉ trích à?”
Vệ Giới không để ý nở nụ cười châm biếm: “Thế thì sao? Dựa vào đâu lúc hắn ta cần chúng ta lại cam tâm tình nguyện hầu hạ, lúc không cần thì cả một ánh mắt cũng không thèm chia cho chúng ta? Trên đời ở đâu ra chuyện tốt như vậy? Gia làm thế nào còn chưa tới lượt người khác nói này nói nọ.”
Nói thì nói vậy nhưng chung quy bọn họ vẫn là thần tử, nếu chuyện này thành nhược điểm rơi vào tay người khác, sau này nhắc tới thật sự rất phiền phức. Nhưng nhìn Vệ Giới như vậy, lời đã ra đến khóe miệng lại bị buộc phải nuốt xuống.
Bây giờ hắn là trời của nàng, hắn nói gì dĩ nhiên là thế đó, đặc biệt là trong chuyện của Vệ Du Sâm, hắn chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối. Hắn nói thế nào thì nàng liền làm thế đó là được.
“Thế nhưng… hắn ta sẽ cầu tới tận cửa hả?”
Linh Diên biết, nếu như lần này bọn họ không đi, chắc chắn sẽ bị tên hoàng đế lòng dạ hẹp hòi này ghi nợ.
Bệnh của hắn ta có người chữa là tốt nhất, nếu không có người chữa, bên phía Vệ Giới còn ra vẻ tự cao tự đại, ân oán của hai bên sau này chỉ sợ sẽ càng ngày càng sâu…
“Ngươi chỉ cần thả lỏng, chữa bệnh cho Ẩn Nhi thật tốt là được, những chuyện khác không cần nghĩ tới.”
Nghe hắn nói vậy, Linh Diên càng không tiện mở miệng, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Lúc đi, đột nhiên nàng nghĩ tới Tố Quang đã rời khỏi Phượng vương phủ: “Tố Quang kia…”
Vệ Giới nhướng mày: “Sao vậy? Còn nhớ tới hắn à?”
Linh Diên bất giác nhếch miệng: “Cái thứ như vậy cũng đáng được ta nhớ sao? Thật không biết mắt của ngươi kiểu gì, vậy mà còn dám xem trong người như vậy. Ta thấy, gián điệp của các ngươi ở nước Yến, bất cẩn một cái sẽ bị cái thứ này gây phiền phức.”
Không ngờ rằng một câu vô tình của Linh Diên dường như đã nhắc nhở người nào đó, sắc mặt phút chốc tối sầm, vẻ mặt như thế khiến Linh Diên kinh ngạc nhướng mày.
“Không thể nào, người này thật sự có vấn đề hả?”
Mười ngày sau, không ai ngờ rằng hoàng đế nước Tư U đang hôn mê bất tỉnh lại được một vị nữ từ dung mạo như tiên trên trời, lạnh lùng như băng cứu sống. Càng ngoài dự đoán của mọi người là, hoàng đế còn giữ nàng ta lại hậu cung, mặc dù chưa sủng hạnh nhưng mục đích cũng đã rõ rành rành.
Trừ việc này ra, đồng thời truyền ra còn có tin tức Vệ Ly và mấy thiếu niên công tử của công huân thế gia thành công được phân công tới từng biên cảnh đóng quân.
Đến lúc này, cả triều đình đang hoảng loạn cũng theo Vệ Du Sâm tỉnh táo lại mà dần dần trở lại bình thường.
Đáng nhắc tới chính là, vào lúc nơi này hỗn loạn, Phượng vương Vệ Giới từ đầu tới cuối không hề xuất hiện. Nói đúng ra, từ lúc Phượng vương thành thân đến nay rất ít xuất hiện trên triều. Càng khiến người ta khó hiểu là hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, hoàng thượng vậy mà không hề nhắc tới, giống như trên triều đã không còn người tên Vệ Giới này vậy.
Không biết mỗi ngày lúc vào triều, vị ngồi trên long ỷ kia nhìn vị trị trống vốn thuộc về Vệ Giới có tâm trạng thế nào?
Cùng là huynh đệ, so với Dung thân vương tin cậy có thừa, hình như từ trước tới nay Phượng vương luôn là đối tượng mà hoàng thượng đề phòng.
Nếu trước khi đại hôn hoàng thượng còn có chút kiêng kỵ, vậy thì sau khi đại hôn, thái độ của hoàng thượng với Phượng vương đã càng lúc càng rõ ràng. Cộng thêm sau đại hôn kinh thành liên tục diễn ra những vụ án ám sát càng khiến cho lòng phòng bị của Vệ Du Sâm tăng lên tới đỉnh điểm.
Đúng lúc này, nếu Vệ Giới lộ mặt, tất nhiên sẽ trở thành nơi tập trung hỏa lực của Vệ Du Sâm. Thay vì như vậy, chi bằng nhân cơ hội cho mình một kỳ nghỉ dài hạn. Chẳng qua, không ai ngờ rằng lần này hắn vừa nghỉ ngơi một cái, vậy mà không hỏi đến thế sự hai tháng.
Trong hai tháng này, tuy rằng ngoài miệng Vệ Du Sâm không nói gì nhưng mỗi lúc vào triều, hắn ta luôn cố ý vô tình nhìn về phía vị trí Vệ Giới từng đúng một cái, cái nhìn đó ẩn chứa quá nhiều cảm xúc.
Lần này Vệ Du Sâm bệnh nặng, Phượng vương phi lại có y thuật bất phàm, ngay lúc mọi người đều cho rằng có lẽ Phượng vương sẽ nhân cơ hội này rời núi, chẳng ai ngờ rằng cửa lớn Phượng vương phủ từ đầu tới cuối đều ở trạng thái đóng cửa từ chối tiếp khách. Cách làm như vậy thật là ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng đồng thời cũng nói cho mọi người biết, lần này chỉ sợ Phượng vương đã oán hận hoàng thượng rồi.
Xem này, Vệ Du Sâm đã bệnh tới như vậy rồi, người ta cả mặt mũi cũng không lộ ra một chút, huống hồ gì là để Phượng vương phi ra mặt chữa bệnh cho hắn ta.
Lúc trước vị kia khiến Phượng vương phi khó xử, bây giờ sao người ta lại đặt hắn ta vào mắt cho được?
Tuy rằng hắn ta là hoàng thượng, tuy rằng hắn ta có thể lấy mạng Vệ Giới bất kỳ lúc nào, nhưng cố tình dưới bóng ma của ‘Án mạng chữ Đỗ’, hắn ta lại không làm gì được.
Một bên không chịu chủ động cứu giúp, một bên không chịu chủ động mở miệng, vào thời điểm cứng nhắc như vậy, một cô nương áo trắng xuất hiện hóa giải nguy cơ lần này.
Nàng ta, cuối cùng là ai?
***
Trải qua một tháng điều dưỡng, tình trạng cơ thể của Ẩn Nhi đã tốt hơn trạng thái sắp chết trước đó không biết bao nhiêu lần. Cho dù trong máu ép ra vẫn có độc, nhưng rõ ràng đã từ màu đen lúc trước biến thành đen nhạt. Sau nhiều lần kiểm tra, bây giờ cơ thể của hắn đã đáp ứng điều kiện thay máu.
Để an toàn, Linh Diên đã trích máu của Đỗ Ẩn tiến hành so sánh nhóm máu, kết quả cuối cùng cho thấy là nhóm máu B, không hề xuất hiện nhóm máu RH hiếm có trong truyền thuyết, điều này khiến Linh Diên thở phào nhẹ nhõm.
Nói cách khác, bây giờ nàng chỉ cần tìm đủ nhóm máu B và nhóm máu O là có thể không hề cố kỵ thay máu cho hắn.
Mặc dù nơi này không phải hiện đại, rủi ro kiểm tra đo lường nhóm máu và phẫu thuật tăng lên rất nhiều, nhưng đối với Linh Diên quanh năm nghiên cứu y đạo, những chuyện này không tính là khó lắm.
Lúc rời khỏi Bất Dạ thành, nàng đã lừa được rất nhiều loại thuốc Trung Tây và thiết bị y tế hiện đại, đường glu-cô, thuốc chống viêm, dịch dinh dưỡng, thậm chí còn có các loại thuốc cần thiết cho phẫu thuật như thuốc mê. Vì vậy đối phó với ca phẫu thuật này cũng không tính là quá khó. Cộng thêm nàng còn có không gian Huyền Băng Thần Châm, nếu trong quá trình phẫu thuật xuất hiện điều bất trắc, nàng còn có lá bài tẩy cuối cùng này.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu ngọn gió Đông là đủ túi máu.
Nói là làm ngay, Linh Diên lấy ra một lượng máu vừa đủ, sắp xếp người Vệ Giới cho mình, tiến hành kiểm tra từng người từng người.
Khi gặp nhóm máu phù hợp, nàng liền ghi lại tên vào sổ, đợi sau khi phân tích máu cụ thể sẽ rút máu.
Tổng lượng máu của một người trưởng thành rơi vào khoảng 4000 – 5000 ml. Một người trưởng thành khỏe mạnh có thể hiến 200 – 400 ml máu mỗi lần, chỉ chiếm 5% tổng lượng máu trong cơ thể. Bình thường đối với trường hợp mất máu mà lượng máu dưới 600 ml thì đều không chủ trương truyền máu, có thể thấy hiến 200 ml máu hoàn toàn không ảnh hưởng tới sức khỏe. Sau khi hiến máu cơ thể sẽ tự động điều chỉnh, khiến cho lượng máu nhanh chóng trở lại bình thường, đồng thời còn kích thích chức năng tạo máu của cơ thể. Vì vậy, hiến máu là chuyện tốt trăm lợi mà không một hại.
Đương nhiên, những kiến thức cơ bản này, trước lúc kiểm tra Linh Diên đã phổ cập xuống dưới để mọi người có thể thả lỏng.
Tuy rằng quan niệm tôn ti ở cổ đại rất mạnh, thậm chí có những mệnh lệnh quân muốn thần chết thần buộc phải chết, chỉ sợ những người này đã sớm mặc kệ sống chết. Nhưng với Linh Diên, người bên trên căn dặn thế nào nàng mặc kệ, những lời này nên nói vẫn phải nói. Dù sao không có ai là không để ý tới tính mạng của mình.
Đương nhiên, máu được lấy trong một căn phòng khá bí mật. Trước khi bước vào, bọn họ đều bị che mắt để không nhìn thấy cách làm của Linh Diên. Như vậy chẳng những khiến bọn họ bớt áp lực mà còn trở thành chiếc ô bảo vệ an toàn nhất cho việc thu thập máu của Linh Diên. Những thứ nàng lấy từ chỗ Công Tử Diễn, với cổ nhân mà nói quá mức mới lạ, làm vậy cũng là để tránh phiền phức không cần thiết.
Trong ca phẫu thuật đầu tiên, nàng không định thay hết toàn bộ máu của hắn. Bởi vì sức đề kháng của hắn không đáp ứng được điều đó, nếu như hay máu toàn thân quá mức nguy hiểm. Trước khi cơ thể hắn có sức đề kháng nhất định, nàng không thể mạo hiểm như vậy. Về phần dược liệu hậu phẫu thì đợi đến lúc thay máu thành công lại thu xếp cũng không muộn.
Hạ tuần tháng năm, dưới nỗ lực của tất cả mọi người, Đỗ Ẩn đã rơi vào trạng thái hôn mê được Linh Diên đẩy vào phòng phẫu thuật đặc biệt mới xây.
Căn phòng này vô cùng thoáng đãng, nóc phòng làm bằng lưu ly, mặt tường xung quanh trắng phau, trong phòng đặt một cái giường phẫu thuật đủ để chứa một người, bên trong chất đống các loại bình bình lọ lọ khó hiểu.
Đối với tất cả những thứ bên trong, Linh Diên không có thời gian giải thích, cũng lười giải thích, chỉ dặn bọn họ đặt Đỗ Ẩn lên giường phẫu thuật xong thì đuổi hết người không có phận sự ra ngoài.
Lấy máu tươi đã thu thập từ trước trong không gian Huyền Băng ra, treo lên giá truyền nước, đồng thời cổ tay của Đỗ Ẩn cũng bị Linh Diên dùng dao phẫu thuật mới chế tạo cắt một đường vuông góc, dòng máu đen bên trong thuận thế chảy xuống cái thùng được chuẩn bị sẵn.
Linh Diên không vội vã truyền máu cho hắn mà trực tiếp cởi hết quần áo trên người Đỗ Ẩn, dựa theo trình tự đã nghiên cứu trước kia, lấy ngân châm ra, bắt đầu châm cứu trị liệu. Lý do là để khơi thông những bộ phận và huyệt đạo đã suy thoái và lão hóa trong cơ thể hắn.
Do quanh năm nằm trên giường bệnh, tình huống hiện tại của Đỗ Ẩn còn không bằng một đứa trẻ một hai tuổi. Hắn không thể chạy, cho dù là đi cũng cần hai người đỡ. Nhưng cho dù là vậy cũng không đi được đoạn đường hơn năm phút, có thể nói khó khăn đã đến cực hạn.
Hắc lão võ công cao cường, vì vậy cũng được Linh Diên sắp xếp ở trong phòng phẫu thuật. Lúc Linh Diên châm cứu, Hắc lão chịu trách nhiệm quan sát Đỗ Ẩn.
Sau khi lượng máu chảy ra của hắn đạt tới lằn ranh 1000 ml, ống truyền máu mới được mở ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng phẫu thuật yên tĩnh ngoại trừ Hắc lão căng thẳng tới mồ hôi dầm dề còn tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Tuy rằng Linh Diên không cần truyền máu cho Đỗ Ẩn, nhưng nàng vì châm cứu mà phải bỏ ra tinh thần sức lực, không hề nhẹ nhàng chút nào.
Linh Diên chuẩn bị cho Đỗ Ẩn ba mươi túi huyết tương mới, mỗi túi 200 ml, mặc dù bên này vừa rút, bên kia đã truyền, nhưng màu máu chảy ra từ đầu tới cuối vẫn là màu đen.
Chẳng quan tâm kiểm tra số máu kia, sau khi Linh Diên phong bế mấy đại huyệt trên người hắn, hai tay chậm rãi đặt lên cái đầu đã cạo sạch của hắn, chuẩn bị trị liệu từ trên xuống dưới từng chút một.
Ngân châm rất dài, ít nhất mười phân, tốn thời gian nửa ngày chỉ ghim được một cái đầu. Bởi vì thân thể Đỗ Ẩn héo rút nên những huyệt vị này khó tìm vô cùng, khiến nàng căng thẳng tới đỗ mồ hôi lạnh.
Cố gắng cả buổi cũng chỉ là tìm được toàn bộ huyệt vị, việc nàng phải làm tiếp theo chính là ghim đống ngân châm này vào cơ thể của hắn.
Đây chính là chuyện tốn nội lực, cũng may có Hắc lão, Lâm Phong cũng ở bệnh ngoài đợi lệnh bất kỳ lúc nào. Cho dù đến lúc đó nội lực của nàng không đủ dùng cũng có hai người kia giúp đỡ.
Một lúc lâu sau, ngân châm đã bị nàng dùng nội lực áp chế vào trong cơ thể Đỗ Ẩn, trong quá trình này Hắc lão đóng vai trò tuyệt đối.
Một canh giờ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, hai người vì vậy mà hao hết toàn bộ nội lực, cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu cực độ.
Mới qua hơn hai mươi ngày từ lần chữa trị cho Tố Quang, vốn tưởng rằng nàng đã gần như khôi phục hoàn toàn, nhưng cuối cùng nàng vẫn đánh giá cao bản thân. Phẫu thuật được một nửa, cảm giác chóng mặt đã ùn ùn kéo tới. Nếu không phải có Hắc lão, hậu quả sẽ đáng sợ cỡ nào?
Nhưng hai người chỉ nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu rút ra đâm vào ngân châm để khơi thông kinh mạch và lạc mạch. Trong quá trình này, nàng còn vận chuyển thuốc bột đã chuẩn bị sẵn đến từng huyệt vị.
Quá trình này thoạt nhìn phức tạp, kỳ thật đơn giản hơn việc đâm ngân châm vào huyệt đạo lúc đầu rất nhiều. Vì vậy qua chừng nửa canh giờ nữa, ngân châm đã bị rút hết.
Không có ngoại lệ nào, trên ngân châm đều lưu lạ màu đen sẫm, có thể thấy trong cơ thể Đỗ Ẩn vẫn còn độc tố sót lại. Tình huống này, trong lòng tất cả mọi người đều biết, muốn khỏi hẳn cần xem tình huống phục hồi tiếp theo của Đỗ Ẩn.
Sau khi rút ngân châm, Linh Diên lại treo glu-cô truyền cho Đỗ Ẩn, bên cạnh còn có dịch dinh dưỡng và dung dịch kháng viêm. Sau khi giải thích cho hai người Nhược Linh thao tác thế nào, nàng không nhịn được nữa ngất đi.
Lúc tỉnh lại sắc trời đã tối, mà nàng cũng đã từ phòng phẫu thuật trở về phòng của mình. Nghĩ tới Đỗ Ẩn trên bàn phẫu thuật, nàng thoáng cái bật dậy, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên chợt cảm thấy chóng mặt, bắt buộc nàng phải nằm xuống.
“Vương phi, người tỉnh rồi ạ?”
Nghe thấy tiếng động, Nhược Linh chạy vào, thấy Linh Diên đã tỉnh, nàng ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá vương phi nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Người cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Có đói bụng không?”
Vẻ mặt quan tâm kia chân thành vô cùng, khiến Linh Diên có chút không quen với thay đổi như vậy.
Nhận nước nàng ấy đưa tới, Linh Diên không khách sáo uống ừng ực, uống liên tục ba chén mới giảm bớt được đắng chát trong miệng.
Sau đó, Linh Diên dựa vào gối đầu, suy yếu hỏi: “Đỗ Ẩn sao rồi?”
“Xin vương phi nương nương yên tâm, tiểu thiếu gia rất tốt, đã tỉnh lại, không có chút khó chịu nào. Ba bình chất lỏng kia cũng đã truyền xong, theo người căn dặn, không cho ngài ấy ăn cái gì, chỉ uống nước. Hắc lão cũng đã nghỉ ngơi trong chốc lát, tỉnh trước người một canh giờ. Sau khi Hắc lão đi xem tiểu thiếu gia thì thở phào một hơi, nói chuyện này đúng là kỳ tích.”
Linh Diên nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Nếu không có chuyện gì ta sẽ nghỉ ngơi thêm một lát, bên kia có chuyện gì nhớ tìm ta. Nhớ kỹ, hai canh giờ sau truyền thêm thuốc chống viêm cho hắn, cách sử dụng các ngươi biết chưa?”
“Biết ạ biết ạ, trước kia người đã giải thích cho bọn nô tỳ, bọn nô tỳ đều nhớ kỹ rồi. Nhưng vương phi nương nương, chẳng lẽ người không ăn chút gì rồi ngủ tiếp sao?”
Linh Diên hơi lắc đầu: “Không được, ta quá mệt, ăn cũng không thấy ngon.”
Nói xong nàng nhắm mắt lại, vô lực nằm xuống. Nhìn bộ dạng của nàng, Nhược Linh không dám quấy rầy nữa, nhìn một cái rồi lui ra ngoài.
Một đêm này, Hắc lão và Linh Diên như thể vô cùng mệt mỏi, ngủ như chết. Đỗ Ẩn cũng vì phẫu thuật mà tinh thần khá tệ, ngủ rất sâu.
Cả đêm ngon giấc, sáng hôm sau, lúc chim nhảy tung tăng trên cành hót ríu rít, cuối cùng Linh Diên cũng dậy. Sau khi ngây người trong giây lát, nàng đỡ cái đầu hơi căng, chậm rãi xuống giường. Ngủ suốt cả đêm, tuy rằng cơ thể nàng hơi cứng ngắc nhưng không thể không nói, thể lực đã hoàn toàn khôi phục.
Chẳng mấy chốc Nhược Linh đã bưng đồ rửa mặt bước vào, lúc Linh Diên bận rộn, Nhược Linh đã lần lượt báo cáo tình huống của Đỗ Ẩn và Hắc lão.
Nghe xong, Linh Diên rất kinh ngạc nhướng mày: “Xem ra ca phẫu thuật này tốt hơn tưởng tượng của chúng ta, nhất là Đỗ Ẩn, vậy mà không xuất hiện hiện tượng bài xích. Linh Nhi, lần này chúng ta đã thành công bước đầu rồi!”
Trong lòng Nhược Linh cũng tràn đầy mừng rỡ: “Thật tốt quá vương phi nương nương, nô tỳ sẽ báo tin tức này cho vương gia biết.”
Lúc giọng nói trầm thấp lạnh lùng nghiêm nghị của Thương Truật vang lên phía sau lưng Thượng Quan Tình Hi, nàng ta chỉ ngoái đầu nhìn hắn ta một cái, dường như không hề bất ngờ về sự xuất hiện của hắn ta. Sau đó nàng ta nhanh chóng dời mắt xuống mật hàm trên tay, bộ dạng rũ mắt suy nghĩ kia khiến cho ánh mắt của người nào đó vội vàng chạy tới đưa tin cho nàng ta càng thâm thúy.
“Xem ra lần này hắn ta thật sự bị kích thích. Ngẫm lại cũng đúng, hắn ta cũng là người, bị kích thích nhiều như vậy sao có thể không hề có chuyện gì được. Tứ đại tướng quân trấn thủ biên quan vừa chết, áp lực tới từ biên giới các nước cũng đủ để hắn ta đau đầu rồi! Bốn vị đại tướng quân ở đâu nói dìu dắt là dìu dắt được? Triều đình bồi dưỡng ra một vị khó bao nhiêu, thoáng cái muội đã giết bốn người, chẳng phải khiến hắn ta cả ý nghĩ đập đầu vào tường cũng có hay sao?”
Thượng Quan Tình Hi ném bút lông trong tay, hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn hắn ta: “Huynh nói nhiều như vậy, trọng điểm là gì?”
Thương Truật vuốt cằm: “Cần phải nhân cơ hội này tấn công kẻ địch!”
“Chuyện này còn cần huynh nói sao?”
Thượng Quan Tình Hi làm như đã sớm tính sẵn trong lòng, không hài lòng với đáp án này của hắn ta lắm, sau đó không ôm hi vọng nữa, tiếp tục cúi đầu viết thư.
Trước khi Thượng Quan Tình Hi viết, đột nhiên Thương Truật nói: “Hi Nhi, chẳng lẽ muội không hiểu ý ta? Ta cảm thấy, có lẽ muội có thể nhân cơ hội này, tiến cung!
Tay Thượng Quan Tình Hi khựng lại, tràn ngập phức tạp nhìn hắn ta: “Ta? Tiến cung? Huynh có biết mình đang nói gì không? Nếu như ta tiến cung, nam nhân đó, ta sẽ hận không thể lập tức bóp chết hắn ta!”
“Không, hắn ta không thể chết được, cho dù có chết cũng không phải hiện tại, như vậy quá hời cho hắn ta rồi. Báo thù dễ như trở bàn tay như thế còn ý nghĩa gì? Điều chúng ta muốn chính là khiến hắn ta chết trong đau khổ, muội nói có đúng không?”
Thương Truật chưa quên mục đích tới hôm nay: “Chuyện vừa rồi ta nói muội nghĩ thế nào? Tiến cung lúc này, thời cơ vô cùng hoàn hảo!”
Thượng Quan Tình Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Huynh muốn ta tiến cung làm gì? Làm y nữ? Hay là làm phi tần? Hả?”
“Sao có thể làm phi tần được? Làm đại phu ấy, muội có thể nhân cơ hội xây dựng danh tiếng của mình!”
Thương Truật nghe nàng ta bảo muốn làm phi tần lập tức nóng nảy.
“Kêu ta đích thân khám bệnh cho hắn ta? Xì, hắn ta xứng hả?”
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi lóe lên, mang theo chút lạnh lùng, nàng như vậy khiến Thương Truật rất không thoải mái.
“Xem ra muội đã hận hắn ta thấu xương!”
Thượng Quan Tình Hi lạnh lùng nhìn hắn ta, mang theo hàn quang sâu không thấy đáy.
“Huyết hải thâm thù như thế, chẳng lẽ huynh còn mong ta tươi cười chào đón hay sao? Bây giờ ta không muốn nhìn thấy hắn ta, so với Cừu Trinh, nam nhân chỉ biết lợi dụng nữ nhân như vậy mới là đáng ghét nhất!”
“Vậy muội… đã nghĩ ra cách đối phó chưa?”
Khóe môi Thượng Quan Tình Hi chứa nụ cười châm chọc: “Tất nhiên. Đừng quên kiếp này ta đến từ đâu. Muốn tìm một đại phu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, thật sự chẳng có chút khó khăn nào. Muốn ta cứu hắn ta, không trả giá một chút làm sao được chứ? Mỹ nhân có độc, để xem hắn ta có dám nuốt xuống hay không, ha ha ha…”
Cùng lúc đó, trong Phượng vương phủ, Vệ Giới và Linh Diên cũng đã nhận được tin tức Vệ Du Sâm bệnh nặng.
Linh Diên nhíu mày: “Sao số lần tên hoàng đế này thổ huyết càng lúc càng nhiều vậy?”
Vệ Giới hừ lạnh: “Lòng dạ nhỏ nhen như thế, lý do kích thích cũng lần này nghiêm trọng hơn lần khác, sao có thể không nghẹn trong bụng cho được? Mặc kệ chúng ta gần hai tháng, chỉ sợ lần này không thể tránh khỏi.”
“Ý ngươi là, có thể lần này hoàng thượng sẽ triệu ta tiến cung khám chữa cho hắn ta sao?”
Vệ Giới gật đầu nhẹ tới mức không thể nhìn thấy: “Nếu hắn ta không chịu đựng nổi thì sẽ cầu tới tận cửa, không có mệnh lệnh của hắn ta, chúng ta liền xem như không biết.”
Linh Diên có chút bận tâm nhìn hắn: “Như vậy, có phải không thỏa đáng lắm không? Bây giờ xem như ta cũng có tiếng tăm, mặc dù hắn ta không thích nhưng y thuật của ta bày ra đó. Bây giờ hắn ta bệnh thành như vậy, nếu chúng ta không khám chữa cho hắn ta, vậy chẳng phải ngươi sẽ bị người khác chỉ trích à?”
Vệ Giới không để ý nở nụ cười châm biếm: “Thế thì sao? Dựa vào đâu lúc hắn ta cần chúng ta lại cam tâm tình nguyện hầu hạ, lúc không cần thì cả một ánh mắt cũng không thèm chia cho chúng ta? Trên đời ở đâu ra chuyện tốt như vậy? Gia làm thế nào còn chưa tới lượt người khác nói này nói nọ.”
Nói thì nói vậy nhưng chung quy bọn họ vẫn là thần tử, nếu chuyện này thành nhược điểm rơi vào tay người khác, sau này nhắc tới thật sự rất phiền phức. Nhưng nhìn Vệ Giới như vậy, lời đã ra đến khóe miệng lại bị buộc phải nuốt xuống.
Bây giờ hắn là trời của nàng, hắn nói gì dĩ nhiên là thế đó, đặc biệt là trong chuyện của Vệ Du Sâm, hắn chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối. Hắn nói thế nào thì nàng liền làm thế đó là được.
“Thế nhưng… hắn ta sẽ cầu tới tận cửa hả?”
Linh Diên biết, nếu như lần này bọn họ không đi, chắc chắn sẽ bị tên hoàng đế lòng dạ hẹp hòi này ghi nợ.
Bệnh của hắn ta có người chữa là tốt nhất, nếu không có người chữa, bên phía Vệ Giới còn ra vẻ tự cao tự đại, ân oán của hai bên sau này chỉ sợ sẽ càng ngày càng sâu…
“Ngươi chỉ cần thả lỏng, chữa bệnh cho Ẩn Nhi thật tốt là được, những chuyện khác không cần nghĩ tới.”
Nghe hắn nói vậy, Linh Diên càng không tiện mở miệng, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Lúc đi, đột nhiên nàng nghĩ tới Tố Quang đã rời khỏi Phượng vương phủ: “Tố Quang kia…”
Vệ Giới nhướng mày: “Sao vậy? Còn nhớ tới hắn à?”
Linh Diên bất giác nhếch miệng: “Cái thứ như vậy cũng đáng được ta nhớ sao? Thật không biết mắt của ngươi kiểu gì, vậy mà còn dám xem trong người như vậy. Ta thấy, gián điệp của các ngươi ở nước Yến, bất cẩn một cái sẽ bị cái thứ này gây phiền phức.”
Không ngờ rằng một câu vô tình của Linh Diên dường như đã nhắc nhở người nào đó, sắc mặt phút chốc tối sầm, vẻ mặt như thế khiến Linh Diên kinh ngạc nhướng mày.
“Không thể nào, người này thật sự có vấn đề hả?”
Mười ngày sau, không ai ngờ rằng hoàng đế nước Tư U đang hôn mê bất tỉnh lại được một vị nữ từ dung mạo như tiên trên trời, lạnh lùng như băng cứu sống. Càng ngoài dự đoán của mọi người là, hoàng đế còn giữ nàng ta lại hậu cung, mặc dù chưa sủng hạnh nhưng mục đích cũng đã rõ rành rành.
Trừ việc này ra, đồng thời truyền ra còn có tin tức Vệ Ly và mấy thiếu niên công tử của công huân thế gia thành công được phân công tới từng biên cảnh đóng quân.
Đến lúc này, cả triều đình đang hoảng loạn cũng theo Vệ Du Sâm tỉnh táo lại mà dần dần trở lại bình thường.
Đáng nhắc tới chính là, vào lúc nơi này hỗn loạn, Phượng vương Vệ Giới từ đầu tới cuối không hề xuất hiện. Nói đúng ra, từ lúc Phượng vương thành thân đến nay rất ít xuất hiện trên triều. Càng khiến người ta khó hiểu là hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, hoàng thượng vậy mà không hề nhắc tới, giống như trên triều đã không còn người tên Vệ Giới này vậy.
Không biết mỗi ngày lúc vào triều, vị ngồi trên long ỷ kia nhìn vị trị trống vốn thuộc về Vệ Giới có tâm trạng thế nào?
Cùng là huynh đệ, so với Dung thân vương tin cậy có thừa, hình như từ trước tới nay Phượng vương luôn là đối tượng mà hoàng thượng đề phòng.
Nếu trước khi đại hôn hoàng thượng còn có chút kiêng kỵ, vậy thì sau khi đại hôn, thái độ của hoàng thượng với Phượng vương đã càng lúc càng rõ ràng. Cộng thêm sau đại hôn kinh thành liên tục diễn ra những vụ án ám sát càng khiến cho lòng phòng bị của Vệ Du Sâm tăng lên tới đỉnh điểm.
Đúng lúc này, nếu Vệ Giới lộ mặt, tất nhiên sẽ trở thành nơi tập trung hỏa lực của Vệ Du Sâm. Thay vì như vậy, chi bằng nhân cơ hội cho mình một kỳ nghỉ dài hạn. Chẳng qua, không ai ngờ rằng lần này hắn vừa nghỉ ngơi một cái, vậy mà không hỏi đến thế sự hai tháng.
Trong hai tháng này, tuy rằng ngoài miệng Vệ Du Sâm không nói gì nhưng mỗi lúc vào triều, hắn ta luôn cố ý vô tình nhìn về phía vị trí Vệ Giới từng đúng một cái, cái nhìn đó ẩn chứa quá nhiều cảm xúc.
Lần này Vệ Du Sâm bệnh nặng, Phượng vương phi lại có y thuật bất phàm, ngay lúc mọi người đều cho rằng có lẽ Phượng vương sẽ nhân cơ hội này rời núi, chẳng ai ngờ rằng cửa lớn Phượng vương phủ từ đầu tới cuối đều ở trạng thái đóng cửa từ chối tiếp khách. Cách làm như vậy thật là ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng đồng thời cũng nói cho mọi người biết, lần này chỉ sợ Phượng vương đã oán hận hoàng thượng rồi.
Xem này, Vệ Du Sâm đã bệnh tới như vậy rồi, người ta cả mặt mũi cũng không lộ ra một chút, huống hồ gì là để Phượng vương phi ra mặt chữa bệnh cho hắn ta.
Lúc trước vị kia khiến Phượng vương phi khó xử, bây giờ sao người ta lại đặt hắn ta vào mắt cho được?
Tuy rằng hắn ta là hoàng thượng, tuy rằng hắn ta có thể lấy mạng Vệ Giới bất kỳ lúc nào, nhưng cố tình dưới bóng ma của ‘Án mạng chữ Đỗ’, hắn ta lại không làm gì được.
Một bên không chịu chủ động cứu giúp, một bên không chịu chủ động mở miệng, vào thời điểm cứng nhắc như vậy, một cô nương áo trắng xuất hiện hóa giải nguy cơ lần này.
Nàng ta, cuối cùng là ai?
***
Trải qua một tháng điều dưỡng, tình trạng cơ thể của Ẩn Nhi đã tốt hơn trạng thái sắp chết trước đó không biết bao nhiêu lần. Cho dù trong máu ép ra vẫn có độc, nhưng rõ ràng đã từ màu đen lúc trước biến thành đen nhạt. Sau nhiều lần kiểm tra, bây giờ cơ thể của hắn đã đáp ứng điều kiện thay máu.
Để an toàn, Linh Diên đã trích máu của Đỗ Ẩn tiến hành so sánh nhóm máu, kết quả cuối cùng cho thấy là nhóm máu B, không hề xuất hiện nhóm máu RH hiếm có trong truyền thuyết, điều này khiến Linh Diên thở phào nhẹ nhõm.
Nói cách khác, bây giờ nàng chỉ cần tìm đủ nhóm máu B và nhóm máu O là có thể không hề cố kỵ thay máu cho hắn.
Mặc dù nơi này không phải hiện đại, rủi ro kiểm tra đo lường nhóm máu và phẫu thuật tăng lên rất nhiều, nhưng đối với Linh Diên quanh năm nghiên cứu y đạo, những chuyện này không tính là khó lắm.
Lúc rời khỏi Bất Dạ thành, nàng đã lừa được rất nhiều loại thuốc Trung Tây và thiết bị y tế hiện đại, đường glu-cô, thuốc chống viêm, dịch dinh dưỡng, thậm chí còn có các loại thuốc cần thiết cho phẫu thuật như thuốc mê. Vì vậy đối phó với ca phẫu thuật này cũng không tính là quá khó. Cộng thêm nàng còn có không gian Huyền Băng Thần Châm, nếu trong quá trình phẫu thuật xuất hiện điều bất trắc, nàng còn có lá bài tẩy cuối cùng này.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu ngọn gió Đông là đủ túi máu.
Nói là làm ngay, Linh Diên lấy ra một lượng máu vừa đủ, sắp xếp người Vệ Giới cho mình, tiến hành kiểm tra từng người từng người.
Khi gặp nhóm máu phù hợp, nàng liền ghi lại tên vào sổ, đợi sau khi phân tích máu cụ thể sẽ rút máu.
Tổng lượng máu của một người trưởng thành rơi vào khoảng 4000 – 5000 ml. Một người trưởng thành khỏe mạnh có thể hiến 200 – 400 ml máu mỗi lần, chỉ chiếm 5% tổng lượng máu trong cơ thể. Bình thường đối với trường hợp mất máu mà lượng máu dưới 600 ml thì đều không chủ trương truyền máu, có thể thấy hiến 200 ml máu hoàn toàn không ảnh hưởng tới sức khỏe. Sau khi hiến máu cơ thể sẽ tự động điều chỉnh, khiến cho lượng máu nhanh chóng trở lại bình thường, đồng thời còn kích thích chức năng tạo máu của cơ thể. Vì vậy, hiến máu là chuyện tốt trăm lợi mà không một hại.
Đương nhiên, những kiến thức cơ bản này, trước lúc kiểm tra Linh Diên đã phổ cập xuống dưới để mọi người có thể thả lỏng.
Tuy rằng quan niệm tôn ti ở cổ đại rất mạnh, thậm chí có những mệnh lệnh quân muốn thần chết thần buộc phải chết, chỉ sợ những người này đã sớm mặc kệ sống chết. Nhưng với Linh Diên, người bên trên căn dặn thế nào nàng mặc kệ, những lời này nên nói vẫn phải nói. Dù sao không có ai là không để ý tới tính mạng của mình.
Đương nhiên, máu được lấy trong một căn phòng khá bí mật. Trước khi bước vào, bọn họ đều bị che mắt để không nhìn thấy cách làm của Linh Diên. Như vậy chẳng những khiến bọn họ bớt áp lực mà còn trở thành chiếc ô bảo vệ an toàn nhất cho việc thu thập máu của Linh Diên. Những thứ nàng lấy từ chỗ Công Tử Diễn, với cổ nhân mà nói quá mức mới lạ, làm vậy cũng là để tránh phiền phức không cần thiết.
Trong ca phẫu thuật đầu tiên, nàng không định thay hết toàn bộ máu của hắn. Bởi vì sức đề kháng của hắn không đáp ứng được điều đó, nếu như hay máu toàn thân quá mức nguy hiểm. Trước khi cơ thể hắn có sức đề kháng nhất định, nàng không thể mạo hiểm như vậy. Về phần dược liệu hậu phẫu thì đợi đến lúc thay máu thành công lại thu xếp cũng không muộn.
Hạ tuần tháng năm, dưới nỗ lực của tất cả mọi người, Đỗ Ẩn đã rơi vào trạng thái hôn mê được Linh Diên đẩy vào phòng phẫu thuật đặc biệt mới xây.
Căn phòng này vô cùng thoáng đãng, nóc phòng làm bằng lưu ly, mặt tường xung quanh trắng phau, trong phòng đặt một cái giường phẫu thuật đủ để chứa một người, bên trong chất đống các loại bình bình lọ lọ khó hiểu.
Đối với tất cả những thứ bên trong, Linh Diên không có thời gian giải thích, cũng lười giải thích, chỉ dặn bọn họ đặt Đỗ Ẩn lên giường phẫu thuật xong thì đuổi hết người không có phận sự ra ngoài.
Lấy máu tươi đã thu thập từ trước trong không gian Huyền Băng ra, treo lên giá truyền nước, đồng thời cổ tay của Đỗ Ẩn cũng bị Linh Diên dùng dao phẫu thuật mới chế tạo cắt một đường vuông góc, dòng máu đen bên trong thuận thế chảy xuống cái thùng được chuẩn bị sẵn.
Linh Diên không vội vã truyền máu cho hắn mà trực tiếp cởi hết quần áo trên người Đỗ Ẩn, dựa theo trình tự đã nghiên cứu trước kia, lấy ngân châm ra, bắt đầu châm cứu trị liệu. Lý do là để khơi thông những bộ phận và huyệt đạo đã suy thoái và lão hóa trong cơ thể hắn.
Do quanh năm nằm trên giường bệnh, tình huống hiện tại của Đỗ Ẩn còn không bằng một đứa trẻ một hai tuổi. Hắn không thể chạy, cho dù là đi cũng cần hai người đỡ. Nhưng cho dù là vậy cũng không đi được đoạn đường hơn năm phút, có thể nói khó khăn đã đến cực hạn.
Hắc lão võ công cao cường, vì vậy cũng được Linh Diên sắp xếp ở trong phòng phẫu thuật. Lúc Linh Diên châm cứu, Hắc lão chịu trách nhiệm quan sát Đỗ Ẩn.
Sau khi lượng máu chảy ra của hắn đạt tới lằn ranh 1000 ml, ống truyền máu mới được mở ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng phẫu thuật yên tĩnh ngoại trừ Hắc lão căng thẳng tới mồ hôi dầm dề còn tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Tuy rằng Linh Diên không cần truyền máu cho Đỗ Ẩn, nhưng nàng vì châm cứu mà phải bỏ ra tinh thần sức lực, không hề nhẹ nhàng chút nào.
Linh Diên chuẩn bị cho Đỗ Ẩn ba mươi túi huyết tương mới, mỗi túi 200 ml, mặc dù bên này vừa rút, bên kia đã truyền, nhưng màu máu chảy ra từ đầu tới cuối vẫn là màu đen.
Chẳng quan tâm kiểm tra số máu kia, sau khi Linh Diên phong bế mấy đại huyệt trên người hắn, hai tay chậm rãi đặt lên cái đầu đã cạo sạch của hắn, chuẩn bị trị liệu từ trên xuống dưới từng chút một.
Ngân châm rất dài, ít nhất mười phân, tốn thời gian nửa ngày chỉ ghim được một cái đầu. Bởi vì thân thể Đỗ Ẩn héo rút nên những huyệt vị này khó tìm vô cùng, khiến nàng căng thẳng tới đỗ mồ hôi lạnh.
Cố gắng cả buổi cũng chỉ là tìm được toàn bộ huyệt vị, việc nàng phải làm tiếp theo chính là ghim đống ngân châm này vào cơ thể của hắn.
Đây chính là chuyện tốn nội lực, cũng may có Hắc lão, Lâm Phong cũng ở bệnh ngoài đợi lệnh bất kỳ lúc nào. Cho dù đến lúc đó nội lực của nàng không đủ dùng cũng có hai người kia giúp đỡ.
Một lúc lâu sau, ngân châm đã bị nàng dùng nội lực áp chế vào trong cơ thể Đỗ Ẩn, trong quá trình này Hắc lão đóng vai trò tuyệt đối.
Một canh giờ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, hai người vì vậy mà hao hết toàn bộ nội lực, cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu cực độ.
Mới qua hơn hai mươi ngày từ lần chữa trị cho Tố Quang, vốn tưởng rằng nàng đã gần như khôi phục hoàn toàn, nhưng cuối cùng nàng vẫn đánh giá cao bản thân. Phẫu thuật được một nửa, cảm giác chóng mặt đã ùn ùn kéo tới. Nếu không phải có Hắc lão, hậu quả sẽ đáng sợ cỡ nào?
Nhưng hai người chỉ nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu rút ra đâm vào ngân châm để khơi thông kinh mạch và lạc mạch. Trong quá trình này, nàng còn vận chuyển thuốc bột đã chuẩn bị sẵn đến từng huyệt vị.
Quá trình này thoạt nhìn phức tạp, kỳ thật đơn giản hơn việc đâm ngân châm vào huyệt đạo lúc đầu rất nhiều. Vì vậy qua chừng nửa canh giờ nữa, ngân châm đã bị rút hết.
Không có ngoại lệ nào, trên ngân châm đều lưu lạ màu đen sẫm, có thể thấy trong cơ thể Đỗ Ẩn vẫn còn độc tố sót lại. Tình huống này, trong lòng tất cả mọi người đều biết, muốn khỏi hẳn cần xem tình huống phục hồi tiếp theo của Đỗ Ẩn.
Sau khi rút ngân châm, Linh Diên lại treo glu-cô truyền cho Đỗ Ẩn, bên cạnh còn có dịch dinh dưỡng và dung dịch kháng viêm. Sau khi giải thích cho hai người Nhược Linh thao tác thế nào, nàng không nhịn được nữa ngất đi.
Lúc tỉnh lại sắc trời đã tối, mà nàng cũng đã từ phòng phẫu thuật trở về phòng của mình. Nghĩ tới Đỗ Ẩn trên bàn phẫu thuật, nàng thoáng cái bật dậy, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên chợt cảm thấy chóng mặt, bắt buộc nàng phải nằm xuống.
“Vương phi, người tỉnh rồi ạ?”
Nghe thấy tiếng động, Nhược Linh chạy vào, thấy Linh Diên đã tỉnh, nàng ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá vương phi nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Người cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Có đói bụng không?”
Vẻ mặt quan tâm kia chân thành vô cùng, khiến Linh Diên có chút không quen với thay đổi như vậy.
Nhận nước nàng ấy đưa tới, Linh Diên không khách sáo uống ừng ực, uống liên tục ba chén mới giảm bớt được đắng chát trong miệng.
Sau đó, Linh Diên dựa vào gối đầu, suy yếu hỏi: “Đỗ Ẩn sao rồi?”
“Xin vương phi nương nương yên tâm, tiểu thiếu gia rất tốt, đã tỉnh lại, không có chút khó chịu nào. Ba bình chất lỏng kia cũng đã truyền xong, theo người căn dặn, không cho ngài ấy ăn cái gì, chỉ uống nước. Hắc lão cũng đã nghỉ ngơi trong chốc lát, tỉnh trước người một canh giờ. Sau khi Hắc lão đi xem tiểu thiếu gia thì thở phào một hơi, nói chuyện này đúng là kỳ tích.”
Linh Diên nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Nếu không có chuyện gì ta sẽ nghỉ ngơi thêm một lát, bên kia có chuyện gì nhớ tìm ta. Nhớ kỹ, hai canh giờ sau truyền thêm thuốc chống viêm cho hắn, cách sử dụng các ngươi biết chưa?”
“Biết ạ biết ạ, trước kia người đã giải thích cho bọn nô tỳ, bọn nô tỳ đều nhớ kỹ rồi. Nhưng vương phi nương nương, chẳng lẽ người không ăn chút gì rồi ngủ tiếp sao?”
Linh Diên hơi lắc đầu: “Không được, ta quá mệt, ăn cũng không thấy ngon.”
Nói xong nàng nhắm mắt lại, vô lực nằm xuống. Nhìn bộ dạng của nàng, Nhược Linh không dám quấy rầy nữa, nhìn một cái rồi lui ra ngoài.
Một đêm này, Hắc lão và Linh Diên như thể vô cùng mệt mỏi, ngủ như chết. Đỗ Ẩn cũng vì phẫu thuật mà tinh thần khá tệ, ngủ rất sâu.
Cả đêm ngon giấc, sáng hôm sau, lúc chim nhảy tung tăng trên cành hót ríu rít, cuối cùng Linh Diên cũng dậy. Sau khi ngây người trong giây lát, nàng đỡ cái đầu hơi căng, chậm rãi xuống giường. Ngủ suốt cả đêm, tuy rằng cơ thể nàng hơi cứng ngắc nhưng không thể không nói, thể lực đã hoàn toàn khôi phục.
Chẳng mấy chốc Nhược Linh đã bưng đồ rửa mặt bước vào, lúc Linh Diên bận rộn, Nhược Linh đã lần lượt báo cáo tình huống của Đỗ Ẩn và Hắc lão.
Nghe xong, Linh Diên rất kinh ngạc nhướng mày: “Xem ra ca phẫu thuật này tốt hơn tưởng tượng của chúng ta, nhất là Đỗ Ẩn, vậy mà không xuất hiện hiện tượng bài xích. Linh Nhi, lần này chúng ta đã thành công bước đầu rồi!”
Trong lòng Nhược Linh cũng tràn đầy mừng rỡ: “Thật tốt quá vương phi nương nương, nô tỳ sẽ báo tin tức này cho vương gia biết.”
/523
|