Khoảng một tiếng sau, Linh Diên bước tới chỗ Vệ Giới đo thân nhiệt của hắn và chẩn mạch. Qua chẩn đoán của hệ thống Nghịch Thiên Thần Châm xác nhận bệnh độc đang khuếch tán trong cơ thể của hắn, mà mười con chuột kia cũng thành công bị nhiễm.
Linh Diên liếc Vệ Giới, chỉ mười cái lồng sắt dưới đất rồi nói: “Mang theo chúng, chúng ta sẽ đi gặp đám tang thi kia.”
Khóe môi Vệ Giới khẽ cong, vô cùng hào hứng phối hợp cầm lồng sắt lên, đi sát sau lưng Linh Diên.
Năm con tang thi bị Công Tử Diễn và Ngọc Ngân bắt tới bị trói vào năm cái cây trên vách núi. Thấy Linh Diên, đám tang thi kia mở cái miệng chảy chất lỏng hôi nồng nặc, không ngừng gào thét với nàng.
Linh Diên nhíu mày nhìn Vệ Giới: “Bây giờ ngươi đi qua xem bọn chúng có phản ứng gì không.”
Vệ Giới đặt lồng sắt trong tay xuống, sảng khoái đi tới. Linh Diên há to miệng, còn định hỏi hắn một câu, nhưng nghĩ tới thực lực của tên này liền quả quyết ngoan ngoãn câm miệng. Kẻ mạnh như hắn đừng nói là bị bệnh, cho dù trúng độc cũng có cách ép ra đúng không?
Nàng đúng là lo bò trắng răng.
Do sợ ảnh hưởng tới phản ứng của đám tang thi kia nên Linh Diên chỉ đứng xa xa, mà khoảng cách này cũng đủ để nàng quan sát bọn chúng.
Vệ Giới tới gần, đám tang thi này tự nhiên nhìn thấy, nhưng khác hoàn toàn với hành vi điên cuồng khi chứng kiến thức ăn tươi mới lúc trước, chúng chỉ há miệng thật to, chảy nước miếng, chúng nhìn tới nhìn lui mặt của Vệ Giới mấy lần, cuối cùng làm như không nhìn thấy.
Linh Diên kích động chớp mắt bịt miệng lại: “Trời ạ, có tác dụng thật, có tác dụng thật!”
Một giây sau, để xác nhận rõ hơn sự thật này, đầu ngón tay của Vệ Giới đảo qua, một con tang thi trong đó đã bị hắn tháo dây trói.
Ngay sau khi cởi dây, con tang thi này liền xông về phía người sống sờ sờ là Linh Diên. Ánh mắt Vệ Giới chợt sắc bén, đang muốn chém chết nó, đột nhiên Linh Diên lại mở một trong số những chiếc lồng sắt, thả một con chuột trong đó ra: “Đừng, đừng giết nó!”
Con chuột này đã ăn độc dược mãn tính do Linh Diên nghiên cứu ra. Vốn tưởng rằng nó sẽ sẽ bị bỏ qua như Vệ Giới, nhưng khiến Linh Diên hít vào một hơi là tên kia nhìn thấy con chuột chạy loạn, vậy mà động tác nhanh nhẹn nhào tới.
Con chuột nhỏ vì trúng độc mãn tính nên hành động hơi chậm chạp, chỉ trong nháy mắt đã bị con tang thi này bắt được, lập tức ăn sống nuốt tươi. Cảnh tượng đẫm máu kia khiến dịch dạ dày của Linh Diên nhộn nhạo, có thể tràn ra ngoài bất kỳ lúc nào.
Nhưng nhiệm vụ của bọn họ vẫn chưa kết thúc. Ngay sau đó, nàng lại thả ra con chuột số hai, số ba, hai con này khác với con lúc trước là mặc dù đều trúng độc mãn tính nhưng độc tính vô cùng mãnh liệt. Có điều nàng lại phải thất vọng rồi.
Liên tục ba con đủ để chứng minh tang thi miễn nhiễm với kịch độc, cho dù trên người kí chủ vẫn còn chất độc, chúng cũng có thể cứng rắn nuốt xuống, thậm chí sau khi nuốt cũng không hề khó chịu.
Linh Diên không phục, con số bốn, số năm và số sáu cũng được thả ra ngay sau đó. Ba con này chỉ trúng vài loại bệnh và bệnh độc thường gặp ở người như phong hàn, uốn ván, viêm phổi.
Ban đầu tang thi không có phản ứng, nhưng theo lũ chuột xông ra bốn phương tám hướng, tang thi lập tức hành động. Phương hướng di chuyển của nó đúng lúc là phong hàn nhẹ nhất trong số ba loại, còn uốn ván và viêm phổi vậy mà không thèm đếm xỉa tới.
Linh Diên lập tức kêu Vệ Giới: “Mau, bắt hai con kia lại.”
Bởi vì hiện tại nàng vẫn chưa thể khẳng định là vì nó không thể đồng thời bắt ba con, hay là hai con này hữu dụng. Đến khi nó nuốt con chuột xuống, Vệ Giới mới tiện tay bỏ xuống một con chuột. Linh Diên nhìn thẻ số trên chân nó, là số năm uốn ván.
Kết quả nàng vẫn phải tiếc nuối, tang thi vẫn bắt con chuột đó, mà sau khi con thứ sáu được thả ra, tang thi lại không có phản ứng. Mắt Linh Diên sáng bừng lên: “Con này có tác dụng!”
Như để xác nhận lại lần nữa, Vệ Giới can đảm cầm con chuột kia lắc lư trước mặt tang thi, cuối cùng khiến tang thi mất kiên nhẫn trừng Vệ Giới.
Cảnh tượng thần kỳ này lại khiến Linh Diên cảm thấy con tang thi này rất đáng yêu. Mẹ ơi, thậm chí nàng còn nghĩ nếu con tang thi này có ý thức, không biết có một tát đẩy Vệ Giới ra hay không!
Nghĩ tới đây, nàng lại xấu xa nở nụ cười, không ngờ rằng tiếng cười thu hút sự chú ý của tang thi. Nó gào lên một tiếng rồi lảo đảo chạy về phía nàng, Linh Diên sợ tới mức vội vàng mở lồng sắt số bảy.
Bốn con chuột cuối cùng mang bệnh độc khác nhau, bệnh độc số bảy có thể khiến các chức năng của con người từ từ suy kiệt dẫn đến cái chết. Ngoài mặt không thấy gì, nhưng theo thời gian trôi sẽ im hơi lặng tiếng chết đi, là một lại độc rất đáng sợ, cũng rất mạnh.
Đúng với dự đoán của Linh Diên, loại độc này có ích, nhưng không thích hợp để con người sử dụng, bởi vì độc tính của nó quá mạnh, bất cẩn một cái sẽ hại chết người luôn. So với dịch hạch, vẫn là cái trước ổn thỏa hơn.
Số tám và số chín không khác mấy, cũng là bệnh độc tương đương với cảm cúm và dịch hạch. Tang thi tỏ ra hứng thú hơn so với trực tiếp bỏ qua của mấy loại trước, nó vòng quanh Vệ Giới cầm con chuột vài vòng rồi mới lưu luyến rời khỏi.
Bệnh độc số mười là một loại cổ độc, một con cổ độc chừng hạt gạo, tác dụng chủ yếu của nó là ký sinh, cũng chính là tồn tại trên người kí chủ. Cho dù kí chủ chết rồi, nó cũng sẽ tìm vật chủ khác. Chỉ là ý nghĩa tồn tại của cổ trùng cũng cực kỳ tàn nhẫn, bởi vì nó dùng nội tạng và não của kí chủ làm thức ăn chủ yếu, sau khi ăn sạch sẽ tìm kí chủ mới. Sở dĩ nàng mang thứ này tới cũng là vì muốn xem thử loại cổ trùng này có thể chuyển sang người tang thi hay không.
Đúng như nàng dự đoán, con chuột này nhanh chóng bị tang thi ăn tươi. Ban đầu tang thi không có phản ứng gì, nhưng theo thời gian trôi qua, nó từ từ tỏ ra khó chịu, thậm chí còn ôm người lăn lộn dưới đất.
Vệ Giới thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên trừng mắt: “Không phải nói tang thi không cảm thấy đau đớn sao? Tại sao con này lại có phản ứng lớn như vậy?”
“Đó là vì con cổ trùng này không phải cổ bình thường.” Mà là cổ do nàng dùng dịch thể của Hắc Thuần nuôi thành, trên đại lục này tuyệt đối không tìm được con cổ trùng thứ hai như vậy.
Rất nhanh, con tang thi này nằm bất động dưới đất. Linh Diên đang định bước qua, một vệt sáng đen như hắc diệu thạch đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng: “Để ta!”
Không sai, xuất hiện trước mặt Linh Diên không phải ai khác mà chính là bản thể của Hắc Thuần. Hắc Thuần chỉ đứng đó không nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã có một con cổ trùng trong suốt lớn chừng hạt đậu chui ra từ lỗ tai của tang thi.
Sau khi Linh Diên nhìn thấy nó bỗng dưng mở to mắt: “Trời ạ, nó vậy mà lớn hơn rồi?”
“Khi nó liên tục ăn độc tố và thịt độc, tốc độ phát triển của nó cũng sẽ tăng nhanh. Chờ đến khi nó lớn chừng nắm tay sẽ bắt đầu sinh sôi nảy nở, sau đó tạo ra vô số cổ trùng nhỏ. Nếu chủ nhân muốn sử dụng nó nhất định phải giữ trong một phạm vi nhất định, đặc biệt là trong phạm vi có thể kiểm soát được. Nếu không, một khi để loại cổ trùng này tràn lan, hậu quả tuyệt đối không thua gì bệnh độc tang thi.”
Linh Diên gật đầu: “Ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Những thứ này quá bé nhỏ, quá khó khống chế, không thuận tiện như dịch hạch. Chờ ta nghiên cứu cẩn thận rồi tính tiếp vậy, bây giờ ta đã có thể xác định phương hướng đại khái rồi. Hắc Thuần, ngươi xử lý con tang thi này đi, những con khác giữ lại. Vệ Giới, ngươi đi theo ta.”
Thông qua thí nghiệm, trong lòng Linh Diên đã xác định sử dụng dịch hạch. Tuy rằng các loại dược vật khác cũng có thể phát huy tác dụng nhưng lại có điểm bất ổn. Từ đầu tới cuối, trừ Vệ Giới ra, những bệnh độc khác trong mắt đám tang thi này đều không thể khiến chúng xem nhẹ ngay từ đầu, thậm chí còn đi vòng vòng quan sát hồi lâu mới đi.
Nếu muốn làm phải giảm thiểu hệ số nguy hiểm, nếu không nàng không phải cứu người mà là hại người.
Vậy hiện tại phương hướng cố gắng của nàng chính là tiến hành cải tiến bệnh độc dịch hạch, khiến giữ được hơi thở và bệnh lý của bản của dịch hạch, nhưng không thật sự gây hại cho cơ thể con người, khiến bọn họ vừa khỏe mạnh vừa phải biểu hiện bệnh trạng ra ngoài để đám tang thi nhầm lẫn, từ đó hoàn thành cuộc phản công lớn trong đời.
Dựa vào trí thông minh của Vệ Giới cộng thêm thảo luận lúc trước của Linh Diên và Công Tử Diễn, trên cơ bản hắn đã đoán được nha đầu kia muốn làm gì rồi.
“Nàng muốn thí nghiệm cái gì cứ việc thử trên người ta, một lần không được thì chúng ta làm lần thứ hai, thứ ba, ta sẽ nói cảm giác chân thật nhất cho nàng biết.”
Lời nói của Vệ Giới hoàn toàn không khiến Linh Diên bất ngờ, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hừ lạnh: “Vật thí nghiệm tự dâng tới cửa, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua hả?”
Nói xong, nàng mặc kệ hắn, đi thẳng tới bàn thí nghiệm của mình. Nhìn thấy đủ loại chai lọ lộn xộn, Linh Diên nhức đầu kéo Tiểu Băng Dực ra khỏi không gian: “Cất hết những vật dụng thí nghiệm trên bàn ngoại trừ dịch hạch đi. Ngoài ra ta còn cần cốc thí nghiệm, ống tiêm, chất kháng sinh, các loại tài liệu chi tiết về dịch hạch, còn có…”
Lúc một đống thuật ngữ thốt ra từ miệng Linh Diên, Vệ Giới còn chưa hiểu những từ đó nghĩa là gì thì con chó Nhật đuôi cuộn đáng yêu chỉ lớn cỡ lòng bàn tay trên vai nàng đã nhấc chân nhỏ đi tới đi lui giữa các loại chai chai lọ lọ.
Sau khi hắn chớp mắt, mặt bàn vốn bừa bộn đã sạch sẽ, chỉ còn lại lác đác vài cái lọ.
Ngay sau đó, tiểu gia hỏa kia giống như túi thần kỳ, từ trong đống lông bụng của mình lấy ra vô số…
Linh Diên liếc Vệ Giới, chỉ mười cái lồng sắt dưới đất rồi nói: “Mang theo chúng, chúng ta sẽ đi gặp đám tang thi kia.”
Khóe môi Vệ Giới khẽ cong, vô cùng hào hứng phối hợp cầm lồng sắt lên, đi sát sau lưng Linh Diên.
Năm con tang thi bị Công Tử Diễn và Ngọc Ngân bắt tới bị trói vào năm cái cây trên vách núi. Thấy Linh Diên, đám tang thi kia mở cái miệng chảy chất lỏng hôi nồng nặc, không ngừng gào thét với nàng.
Linh Diên nhíu mày nhìn Vệ Giới: “Bây giờ ngươi đi qua xem bọn chúng có phản ứng gì không.”
Vệ Giới đặt lồng sắt trong tay xuống, sảng khoái đi tới. Linh Diên há to miệng, còn định hỏi hắn một câu, nhưng nghĩ tới thực lực của tên này liền quả quyết ngoan ngoãn câm miệng. Kẻ mạnh như hắn đừng nói là bị bệnh, cho dù trúng độc cũng có cách ép ra đúng không?
Nàng đúng là lo bò trắng răng.
Do sợ ảnh hưởng tới phản ứng của đám tang thi kia nên Linh Diên chỉ đứng xa xa, mà khoảng cách này cũng đủ để nàng quan sát bọn chúng.
Vệ Giới tới gần, đám tang thi này tự nhiên nhìn thấy, nhưng khác hoàn toàn với hành vi điên cuồng khi chứng kiến thức ăn tươi mới lúc trước, chúng chỉ há miệng thật to, chảy nước miếng, chúng nhìn tới nhìn lui mặt của Vệ Giới mấy lần, cuối cùng làm như không nhìn thấy.
Linh Diên kích động chớp mắt bịt miệng lại: “Trời ạ, có tác dụng thật, có tác dụng thật!”
Một giây sau, để xác nhận rõ hơn sự thật này, đầu ngón tay của Vệ Giới đảo qua, một con tang thi trong đó đã bị hắn tháo dây trói.
Ngay sau khi cởi dây, con tang thi này liền xông về phía người sống sờ sờ là Linh Diên. Ánh mắt Vệ Giới chợt sắc bén, đang muốn chém chết nó, đột nhiên Linh Diên lại mở một trong số những chiếc lồng sắt, thả một con chuột trong đó ra: “Đừng, đừng giết nó!”
Con chuột này đã ăn độc dược mãn tính do Linh Diên nghiên cứu ra. Vốn tưởng rằng nó sẽ sẽ bị bỏ qua như Vệ Giới, nhưng khiến Linh Diên hít vào một hơi là tên kia nhìn thấy con chuột chạy loạn, vậy mà động tác nhanh nhẹn nhào tới.
Con chuột nhỏ vì trúng độc mãn tính nên hành động hơi chậm chạp, chỉ trong nháy mắt đã bị con tang thi này bắt được, lập tức ăn sống nuốt tươi. Cảnh tượng đẫm máu kia khiến dịch dạ dày của Linh Diên nhộn nhạo, có thể tràn ra ngoài bất kỳ lúc nào.
Nhưng nhiệm vụ của bọn họ vẫn chưa kết thúc. Ngay sau đó, nàng lại thả ra con chuột số hai, số ba, hai con này khác với con lúc trước là mặc dù đều trúng độc mãn tính nhưng độc tính vô cùng mãnh liệt. Có điều nàng lại phải thất vọng rồi.
Liên tục ba con đủ để chứng minh tang thi miễn nhiễm với kịch độc, cho dù trên người kí chủ vẫn còn chất độc, chúng cũng có thể cứng rắn nuốt xuống, thậm chí sau khi nuốt cũng không hề khó chịu.
Linh Diên không phục, con số bốn, số năm và số sáu cũng được thả ra ngay sau đó. Ba con này chỉ trúng vài loại bệnh và bệnh độc thường gặp ở người như phong hàn, uốn ván, viêm phổi.
Ban đầu tang thi không có phản ứng, nhưng theo lũ chuột xông ra bốn phương tám hướng, tang thi lập tức hành động. Phương hướng di chuyển của nó đúng lúc là phong hàn nhẹ nhất trong số ba loại, còn uốn ván và viêm phổi vậy mà không thèm đếm xỉa tới.
Linh Diên lập tức kêu Vệ Giới: “Mau, bắt hai con kia lại.”
Bởi vì hiện tại nàng vẫn chưa thể khẳng định là vì nó không thể đồng thời bắt ba con, hay là hai con này hữu dụng. Đến khi nó nuốt con chuột xuống, Vệ Giới mới tiện tay bỏ xuống một con chuột. Linh Diên nhìn thẻ số trên chân nó, là số năm uốn ván.
Kết quả nàng vẫn phải tiếc nuối, tang thi vẫn bắt con chuột đó, mà sau khi con thứ sáu được thả ra, tang thi lại không có phản ứng. Mắt Linh Diên sáng bừng lên: “Con này có tác dụng!”
Như để xác nhận lại lần nữa, Vệ Giới can đảm cầm con chuột kia lắc lư trước mặt tang thi, cuối cùng khiến tang thi mất kiên nhẫn trừng Vệ Giới.
Cảnh tượng thần kỳ này lại khiến Linh Diên cảm thấy con tang thi này rất đáng yêu. Mẹ ơi, thậm chí nàng còn nghĩ nếu con tang thi này có ý thức, không biết có một tát đẩy Vệ Giới ra hay không!
Nghĩ tới đây, nàng lại xấu xa nở nụ cười, không ngờ rằng tiếng cười thu hút sự chú ý của tang thi. Nó gào lên một tiếng rồi lảo đảo chạy về phía nàng, Linh Diên sợ tới mức vội vàng mở lồng sắt số bảy.
Bốn con chuột cuối cùng mang bệnh độc khác nhau, bệnh độc số bảy có thể khiến các chức năng của con người từ từ suy kiệt dẫn đến cái chết. Ngoài mặt không thấy gì, nhưng theo thời gian trôi sẽ im hơi lặng tiếng chết đi, là một lại độc rất đáng sợ, cũng rất mạnh.
Đúng với dự đoán của Linh Diên, loại độc này có ích, nhưng không thích hợp để con người sử dụng, bởi vì độc tính của nó quá mạnh, bất cẩn một cái sẽ hại chết người luôn. So với dịch hạch, vẫn là cái trước ổn thỏa hơn.
Số tám và số chín không khác mấy, cũng là bệnh độc tương đương với cảm cúm và dịch hạch. Tang thi tỏ ra hứng thú hơn so với trực tiếp bỏ qua của mấy loại trước, nó vòng quanh Vệ Giới cầm con chuột vài vòng rồi mới lưu luyến rời khỏi.
Bệnh độc số mười là một loại cổ độc, một con cổ độc chừng hạt gạo, tác dụng chủ yếu của nó là ký sinh, cũng chính là tồn tại trên người kí chủ. Cho dù kí chủ chết rồi, nó cũng sẽ tìm vật chủ khác. Chỉ là ý nghĩa tồn tại của cổ trùng cũng cực kỳ tàn nhẫn, bởi vì nó dùng nội tạng và não của kí chủ làm thức ăn chủ yếu, sau khi ăn sạch sẽ tìm kí chủ mới. Sở dĩ nàng mang thứ này tới cũng là vì muốn xem thử loại cổ trùng này có thể chuyển sang người tang thi hay không.
Đúng như nàng dự đoán, con chuột này nhanh chóng bị tang thi ăn tươi. Ban đầu tang thi không có phản ứng gì, nhưng theo thời gian trôi qua, nó từ từ tỏ ra khó chịu, thậm chí còn ôm người lăn lộn dưới đất.
Vệ Giới thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên trừng mắt: “Không phải nói tang thi không cảm thấy đau đớn sao? Tại sao con này lại có phản ứng lớn như vậy?”
“Đó là vì con cổ trùng này không phải cổ bình thường.” Mà là cổ do nàng dùng dịch thể của Hắc Thuần nuôi thành, trên đại lục này tuyệt đối không tìm được con cổ trùng thứ hai như vậy.
Rất nhanh, con tang thi này nằm bất động dưới đất. Linh Diên đang định bước qua, một vệt sáng đen như hắc diệu thạch đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng: “Để ta!”
Không sai, xuất hiện trước mặt Linh Diên không phải ai khác mà chính là bản thể của Hắc Thuần. Hắc Thuần chỉ đứng đó không nhúc nhích, chẳng mấy chốc đã có một con cổ trùng trong suốt lớn chừng hạt đậu chui ra từ lỗ tai của tang thi.
Sau khi Linh Diên nhìn thấy nó bỗng dưng mở to mắt: “Trời ạ, nó vậy mà lớn hơn rồi?”
“Khi nó liên tục ăn độc tố và thịt độc, tốc độ phát triển của nó cũng sẽ tăng nhanh. Chờ đến khi nó lớn chừng nắm tay sẽ bắt đầu sinh sôi nảy nở, sau đó tạo ra vô số cổ trùng nhỏ. Nếu chủ nhân muốn sử dụng nó nhất định phải giữ trong một phạm vi nhất định, đặc biệt là trong phạm vi có thể kiểm soát được. Nếu không, một khi để loại cổ trùng này tràn lan, hậu quả tuyệt đối không thua gì bệnh độc tang thi.”
Linh Diên gật đầu: “Ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Những thứ này quá bé nhỏ, quá khó khống chế, không thuận tiện như dịch hạch. Chờ ta nghiên cứu cẩn thận rồi tính tiếp vậy, bây giờ ta đã có thể xác định phương hướng đại khái rồi. Hắc Thuần, ngươi xử lý con tang thi này đi, những con khác giữ lại. Vệ Giới, ngươi đi theo ta.”
Thông qua thí nghiệm, trong lòng Linh Diên đã xác định sử dụng dịch hạch. Tuy rằng các loại dược vật khác cũng có thể phát huy tác dụng nhưng lại có điểm bất ổn. Từ đầu tới cuối, trừ Vệ Giới ra, những bệnh độc khác trong mắt đám tang thi này đều không thể khiến chúng xem nhẹ ngay từ đầu, thậm chí còn đi vòng vòng quan sát hồi lâu mới đi.
Nếu muốn làm phải giảm thiểu hệ số nguy hiểm, nếu không nàng không phải cứu người mà là hại người.
Vậy hiện tại phương hướng cố gắng của nàng chính là tiến hành cải tiến bệnh độc dịch hạch, khiến giữ được hơi thở và bệnh lý của bản của dịch hạch, nhưng không thật sự gây hại cho cơ thể con người, khiến bọn họ vừa khỏe mạnh vừa phải biểu hiện bệnh trạng ra ngoài để đám tang thi nhầm lẫn, từ đó hoàn thành cuộc phản công lớn trong đời.
Dựa vào trí thông minh của Vệ Giới cộng thêm thảo luận lúc trước của Linh Diên và Công Tử Diễn, trên cơ bản hắn đã đoán được nha đầu kia muốn làm gì rồi.
“Nàng muốn thí nghiệm cái gì cứ việc thử trên người ta, một lần không được thì chúng ta làm lần thứ hai, thứ ba, ta sẽ nói cảm giác chân thật nhất cho nàng biết.”
Lời nói của Vệ Giới hoàn toàn không khiến Linh Diên bất ngờ, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hừ lạnh: “Vật thí nghiệm tự dâng tới cửa, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua hả?”
Nói xong, nàng mặc kệ hắn, đi thẳng tới bàn thí nghiệm của mình. Nhìn thấy đủ loại chai lọ lộn xộn, Linh Diên nhức đầu kéo Tiểu Băng Dực ra khỏi không gian: “Cất hết những vật dụng thí nghiệm trên bàn ngoại trừ dịch hạch đi. Ngoài ra ta còn cần cốc thí nghiệm, ống tiêm, chất kháng sinh, các loại tài liệu chi tiết về dịch hạch, còn có…”
Lúc một đống thuật ngữ thốt ra từ miệng Linh Diên, Vệ Giới còn chưa hiểu những từ đó nghĩa là gì thì con chó Nhật đuôi cuộn đáng yêu chỉ lớn cỡ lòng bàn tay trên vai nàng đã nhấc chân nhỏ đi tới đi lui giữa các loại chai chai lọ lọ.
Sau khi hắn chớp mắt, mặt bàn vốn bừa bộn đã sạch sẽ, chỉ còn lại lác đác vài cái lọ.
Ngay sau đó, tiểu gia hỏa kia giống như túi thần kỳ, từ trong đống lông bụng của mình lấy ra vô số…
/523
|