Dưới chiêu bài tình cảm do hai phu thê kết hợp tung ra, cho dù là Mặc Khuynh Nhan hay Mặc Thanh Ca, kỳ thật đều đã có dấu hiệu thả lỏng. Chung quy cũng là máu thịt ruột rà, làm sao có thể nhận được? Chỉ có điều trong lòng không vượt qua được điểm mấu chốt kia mà thôi. Làm sao hai huynh đệ lại không nhìn ra hai muội tử đang rối rắm điều gì?
Mặc Ngân bước tới trước mặt Mặc Thanh Ca, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, “Ca ca biết muội ấm ức, phụ thân và nương cũng biết, nhưng Diên Nhi, chúng ta đã bỏ lỡ một cái mười sáu năm, chẳng lẽ muội còn muốn bỏ lỡ cái mười sáu năm thứ hai ư? Đời người có bao nhiêu cái mười sáu năm để chúng ta lãng phí?”
Lời vừa nói ra, Linh Diên luôn ngấm ngầm chịu đựng không bùng nổ như bị chọt trúng điểm yếu trong lòng, nước mắt rơi như hạt châu đứt dây, làm sao cũng không kìm được, cứ thế mãnh liệt tuôn rơi.
Mặc Khuynh Nhan ở bên cạnh thấy thế cũng bị nàng lây nhiễm, hốc mắt đỏ lên. Nàng ấy tiến qua, nhẹ nhàng kéo kéo quần áo của muội muội.
“Diên Nhi, không có nút thắt nào không gỡ được, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được không?”
Nói xong, nàng ấy chủ động kéo Linh Diên nước mắt rơi không dứt chậm rãi xoay người.
Khoảnh khắc hai người xoay người, đổi lại thành Mặc Tử Hoàng và Long Diệc toàn thân cứng ngắc. Nhìn thấy hai gương mặt giống nhau như đúc, trong lòng bọn họ hẳn là kích động, hai người dần như theo bản năng chạy vội tới trước mặt con gái, mỗi người ôm một đứa, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống.
“Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan, cảm ơn các con, mẫu thân cảm ơn các con đã thông cảm. Thì ra đây chính là nữ nhi của ta, thì ra sau khi nữ nhi của ta trưởng thành lại xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức cả mẫu thân cũng không dám nhận. Tốt, thật tốt, thật tốt quá.”
Mặc Tử Hoàng ôm chặt Mặc Khuynh Nhan vào lòng, cảm xúc kích động trong lời nói khiến hai huynh đệ nhìn mà ghen tị vô cùng. Sao bọn họ lại không có được cái ôm và những lời dỗ dành dễ nghe như vậy chứ?
Long Diệc đỏ mắt muốn vươn tay ôm Linh Diên, lại bị Linh Diên nghiêng người tránh né. Chẳng những Long Diệc không tức giận mà còn đổi thành sờ đầu nàng. Hành động vuốt ve như vậy thoáng cái khiến lòng Long Diệc mềm nhũn.
“Nữ nhi xinh đẹp của ta còn giận phụ thân ư? Không sao, phụ thân sẽ sửa, phụ thân sẽ cố gắng bù đắp cho các con được không? Con nói đi, con muốn trừng phạt phụ thân thế nào phụ thân cũng không oán không hối. Chỉ cần nữ nhi của ta hết giận, tha thứ cho phụ thân, các con muốn ta làm gì cũng được.”
Giọng nói dịu dàng đến mức gần như có thể bóp chảy nước kia trực tiếp kích thích cả người Mặc Uyên nổi da gà.
“Không được bất công như vậy! Sau khi hai người trở về bọn con vội vã đi nịnh bợ hai người, hai người còn chẳng thèm để ý lấy một cái, hết nhăn mặt lại la ó. Giờ thì ngược lại, vừa mặt mày tươi cười vừa nịnh nọt tâng bốc. Cùng là con cái, hai người cùng mắc nợ, sao có thể chênh lệch nhiều như vậy?”
Khóe miệng Mặc Ngân giật giật, muốn kéo lại, kết quả người ta thì hay rồi, vậy mà bị Linh Diên giật ra, thử để phụ thân mình cũng ôm hắn ta một cái thật tốt. Đáng tiếc bị người phụ thân vô lương tâm liếc mắt nhìn thấu, không ôm mà còn thưởng cho một cú Vô Ảnh cước. Mặc Uyên bị đá lảo đảo mấy bước, nếu không phải Mặc Ngân kịp thời túm lấy hắn ta, chỉ sợ bây giờ hắn ta đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
“Phụt” một tiếng, hai tỷ muội Linh Diên đang rưng rưng nước mắt cứ vậy bị người ca ca không đáng tin nhà mình chọc cười.
Mặc Uyên mang vẻ mặt không còn thiết sống ôm mông đứng dậy, oán giận trừng phụ thân mình, đồng thời còn không quen vứt qua một ánh mắt tranh công mờ ám. Long Diệc há lại không biết đứa con thứ hai tới để giải vây, lập tức quăng cho hắn ta một ánh mắt trấn an. Mặc Uyên vui đến mức lập tức quên đi đau đớn, ngồi xuống phía trước mỹ thực, hưng phấn vẫy tay với bọn họ.
“Được rồi được rồi, đừng khóc sướt mướt nữa. Một bữa ăn ngon thật tốt không thể bị nước mắt của mọi người vấy mùi. Nào nào nào, tất cả mọi người ngồi xuống đi, đây chính là tiệc đoàn viên đầu tiên trong mười sáu năm qua của chúng ta. Nhìn muội tử nhà ta giỏi bao nhiêu kìa, thoáng cái đã làm nhiều như vậy, cả nhà chúng ta có ăn cũng không hết. Phụ thân, nương, hai người cũng ngồi xuống nếm thử đi, tay nghề của muội tử nhà ta rất tuyệt, nhất định tốt hơn nương nhiều.”
Có Mặc Uyên ở đây khuấy động bầu không khí, sự lúng túng giữa mọi người cứ vậy bị hóa giải trong yên lặng, đặc biệt là Mặc Tử Hoàng và Long Diệc vô cùng hạ mình, điều này khiến trong lòng hai tỷ muội cũng thấy rất khó chịu. Mượn bậc thang của Mặc Uyên, hai bên cứ vậy thuận thế ngồi xuống.
Long Diệc không ngồi ở chủ vị mà kéo tay thê tử tự nhiên ngồi đối diện hai tỷ muội. Hai huynh đệ không có chỗ ngồi đành ngồi xuống bên trái và bên phải hai tỷ muội.
Nhìn vào vị trí này, Linh Diên và Công Tử Diễn thấy rõ bản thân như mặt trăng được những vì sao vây quanh.
“Lúc nương con đi con mới bây lớn, sao, còn nhớ hương vị nương con làm hả?”
Mặc Uyên nghe vậy lập tức chê bai bĩu môi, “Theo hương vị như nguyên liệu hắc ám kia của nương con, chỉ sợ hài tử một hai tuổi cũng có thể nhớ được, huống chi lúc đó con đã vài tuổi rồi. Phụ thân, ngài mau nếm thử món ăn muội tử con làm đi, ngon lắm đấy, đảm bảo khiến ngài sướng đến mức có thể quên hương vị điểm tâm nương con làm.”
Mặc Tử Hoàng lập tức nổi giận liếc Mặc Uyên: “Tên tiểu tử thúi này, ta mới trở về mà con đã ghét bỏ ta rồi hả?”
“Hết cách rồi, ai bảo hương vị cơm nương nấu thật sự khiến người ta ấn tượng sâu sắc chứ? Có phải không ca?”
Thấy Mặc Uyên không nói lời nào, Mặc Uyên rất xấu xa kéo ca ca mình xuống nước chung.
Mặc Ngân nhìn hai mẹ con cãi vả, khóe miệng nở nụ cường gượng gạo. Linh Diên thấy thế thì không tán thành nhíu mày.
“Tiểu tử, vứt hết mấy suy nghĩ lung tung của con đi. Từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà, người một nhà phải yêu thương lẫn nhau. Con là con trai của Long Diệc ta, là trưởng tử của cái nhà này, hiểu chưa?”
Trong lòng Mặc Ngân hốt hoảng, không ngờ rằng suy nghĩ của mình lại bị Long Diệc liếc mắt một cái đã nhìn thấu, lập tức mất tự nhiên nhíu mày.
Mặc Tử Hoàng vừa lúc nhìn sang hắn, “Ngân Nhi, nếu bây giờ cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, vậy nương cũng phải tỏ thái độ. Tuy rằng việc con chào đời là một điều ngoài ý muốn với gia đình này, nhưng người gây ra điều ngoài ý muốn đó không phải con, không liên quan gì tới con, con cũng là nạn nhân vô tội. Người mẫu thân hận là Thương Úc, không phải con. Trong mắt nương, con chính là nhi tử của Long Diệc, không có chút xíu quan hệ gì với Thương Úc. Con là ca ca của đệ đệ, là chỗ dựa sau này của muội muội, vì vậy ta không cho phép trong lòng con xuất hiện tự ti, con hiểu chưa?”
Mặc Ngân giật giật bờ môi, đang định nói gì đó đã thấy chẳng biết từ lúc nào thậm chí cả Linh Diên và Công Tử Diễn cũng nhìn hắn. Trong mắt hai người đã không còn lúng túng vừa rồi, ngược lại đều mặt mày nồng nhiệt nhìn mình. Ánh mắt đó không có ghét bỏ, chỉ có đau lòng.
Cảm giác tự ti mãnh liệt vốn do Thương Úc mang lại, giờ đây dưới những lời nói ấm áp của người nhà đã bất giác tan thành mây khói.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, ấn đường lại tràn đầy tự tin và khí phách ngày xưa: “Cảm ơn phụ thân, cảm ơn nương, cảm ơn đệ đệ muội muội, ca ca sai rồi, sau này ý nghĩ như vậy sẽ không xuất hiện nữa. Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi.”
Mặc Ngân bước tới trước mặt Mặc Thanh Ca, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, “Ca ca biết muội ấm ức, phụ thân và nương cũng biết, nhưng Diên Nhi, chúng ta đã bỏ lỡ một cái mười sáu năm, chẳng lẽ muội còn muốn bỏ lỡ cái mười sáu năm thứ hai ư? Đời người có bao nhiêu cái mười sáu năm để chúng ta lãng phí?”
Lời vừa nói ra, Linh Diên luôn ngấm ngầm chịu đựng không bùng nổ như bị chọt trúng điểm yếu trong lòng, nước mắt rơi như hạt châu đứt dây, làm sao cũng không kìm được, cứ thế mãnh liệt tuôn rơi.
Mặc Khuynh Nhan ở bên cạnh thấy thế cũng bị nàng lây nhiễm, hốc mắt đỏ lên. Nàng ấy tiến qua, nhẹ nhàng kéo kéo quần áo của muội muội.
“Diên Nhi, không có nút thắt nào không gỡ được, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được không?”
Nói xong, nàng ấy chủ động kéo Linh Diên nước mắt rơi không dứt chậm rãi xoay người.
Khoảnh khắc hai người xoay người, đổi lại thành Mặc Tử Hoàng và Long Diệc toàn thân cứng ngắc. Nhìn thấy hai gương mặt giống nhau như đúc, trong lòng bọn họ hẳn là kích động, hai người dần như theo bản năng chạy vội tới trước mặt con gái, mỗi người ôm một đứa, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống.
“Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan, cảm ơn các con, mẫu thân cảm ơn các con đã thông cảm. Thì ra đây chính là nữ nhi của ta, thì ra sau khi nữ nhi của ta trưởng thành lại xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức cả mẫu thân cũng không dám nhận. Tốt, thật tốt, thật tốt quá.”
Mặc Tử Hoàng ôm chặt Mặc Khuynh Nhan vào lòng, cảm xúc kích động trong lời nói khiến hai huynh đệ nhìn mà ghen tị vô cùng. Sao bọn họ lại không có được cái ôm và những lời dỗ dành dễ nghe như vậy chứ?
Long Diệc đỏ mắt muốn vươn tay ôm Linh Diên, lại bị Linh Diên nghiêng người tránh né. Chẳng những Long Diệc không tức giận mà còn đổi thành sờ đầu nàng. Hành động vuốt ve như vậy thoáng cái khiến lòng Long Diệc mềm nhũn.
“Nữ nhi xinh đẹp của ta còn giận phụ thân ư? Không sao, phụ thân sẽ sửa, phụ thân sẽ cố gắng bù đắp cho các con được không? Con nói đi, con muốn trừng phạt phụ thân thế nào phụ thân cũng không oán không hối. Chỉ cần nữ nhi của ta hết giận, tha thứ cho phụ thân, các con muốn ta làm gì cũng được.”
Giọng nói dịu dàng đến mức gần như có thể bóp chảy nước kia trực tiếp kích thích cả người Mặc Uyên nổi da gà.
“Không được bất công như vậy! Sau khi hai người trở về bọn con vội vã đi nịnh bợ hai người, hai người còn chẳng thèm để ý lấy một cái, hết nhăn mặt lại la ó. Giờ thì ngược lại, vừa mặt mày tươi cười vừa nịnh nọt tâng bốc. Cùng là con cái, hai người cùng mắc nợ, sao có thể chênh lệch nhiều như vậy?”
Khóe miệng Mặc Ngân giật giật, muốn kéo lại, kết quả người ta thì hay rồi, vậy mà bị Linh Diên giật ra, thử để phụ thân mình cũng ôm hắn ta một cái thật tốt. Đáng tiếc bị người phụ thân vô lương tâm liếc mắt nhìn thấu, không ôm mà còn thưởng cho một cú Vô Ảnh cước. Mặc Uyên bị đá lảo đảo mấy bước, nếu không phải Mặc Ngân kịp thời túm lấy hắn ta, chỉ sợ bây giờ hắn ta đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
“Phụt” một tiếng, hai tỷ muội Linh Diên đang rưng rưng nước mắt cứ vậy bị người ca ca không đáng tin nhà mình chọc cười.
Mặc Uyên mang vẻ mặt không còn thiết sống ôm mông đứng dậy, oán giận trừng phụ thân mình, đồng thời còn không quen vứt qua một ánh mắt tranh công mờ ám. Long Diệc há lại không biết đứa con thứ hai tới để giải vây, lập tức quăng cho hắn ta một ánh mắt trấn an. Mặc Uyên vui đến mức lập tức quên đi đau đớn, ngồi xuống phía trước mỹ thực, hưng phấn vẫy tay với bọn họ.
“Được rồi được rồi, đừng khóc sướt mướt nữa. Một bữa ăn ngon thật tốt không thể bị nước mắt của mọi người vấy mùi. Nào nào nào, tất cả mọi người ngồi xuống đi, đây chính là tiệc đoàn viên đầu tiên trong mười sáu năm qua của chúng ta. Nhìn muội tử nhà ta giỏi bao nhiêu kìa, thoáng cái đã làm nhiều như vậy, cả nhà chúng ta có ăn cũng không hết. Phụ thân, nương, hai người cũng ngồi xuống nếm thử đi, tay nghề của muội tử nhà ta rất tuyệt, nhất định tốt hơn nương nhiều.”
Có Mặc Uyên ở đây khuấy động bầu không khí, sự lúng túng giữa mọi người cứ vậy bị hóa giải trong yên lặng, đặc biệt là Mặc Tử Hoàng và Long Diệc vô cùng hạ mình, điều này khiến trong lòng hai tỷ muội cũng thấy rất khó chịu. Mượn bậc thang của Mặc Uyên, hai bên cứ vậy thuận thế ngồi xuống.
Long Diệc không ngồi ở chủ vị mà kéo tay thê tử tự nhiên ngồi đối diện hai tỷ muội. Hai huynh đệ không có chỗ ngồi đành ngồi xuống bên trái và bên phải hai tỷ muội.
Nhìn vào vị trí này, Linh Diên và Công Tử Diễn thấy rõ bản thân như mặt trăng được những vì sao vây quanh.
“Lúc nương con đi con mới bây lớn, sao, còn nhớ hương vị nương con làm hả?”
Mặc Uyên nghe vậy lập tức chê bai bĩu môi, “Theo hương vị như nguyên liệu hắc ám kia của nương con, chỉ sợ hài tử một hai tuổi cũng có thể nhớ được, huống chi lúc đó con đã vài tuổi rồi. Phụ thân, ngài mau nếm thử món ăn muội tử con làm đi, ngon lắm đấy, đảm bảo khiến ngài sướng đến mức có thể quên hương vị điểm tâm nương con làm.”
Mặc Tử Hoàng lập tức nổi giận liếc Mặc Uyên: “Tên tiểu tử thúi này, ta mới trở về mà con đã ghét bỏ ta rồi hả?”
“Hết cách rồi, ai bảo hương vị cơm nương nấu thật sự khiến người ta ấn tượng sâu sắc chứ? Có phải không ca?”
Thấy Mặc Uyên không nói lời nào, Mặc Uyên rất xấu xa kéo ca ca mình xuống nước chung.
Mặc Ngân nhìn hai mẹ con cãi vả, khóe miệng nở nụ cường gượng gạo. Linh Diên thấy thế thì không tán thành nhíu mày.
“Tiểu tử, vứt hết mấy suy nghĩ lung tung của con đi. Từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà, người một nhà phải yêu thương lẫn nhau. Con là con trai của Long Diệc ta, là trưởng tử của cái nhà này, hiểu chưa?”
Trong lòng Mặc Ngân hốt hoảng, không ngờ rằng suy nghĩ của mình lại bị Long Diệc liếc mắt một cái đã nhìn thấu, lập tức mất tự nhiên nhíu mày.
Mặc Tử Hoàng vừa lúc nhìn sang hắn, “Ngân Nhi, nếu bây giờ cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, vậy nương cũng phải tỏ thái độ. Tuy rằng việc con chào đời là một điều ngoài ý muốn với gia đình này, nhưng người gây ra điều ngoài ý muốn đó không phải con, không liên quan gì tới con, con cũng là nạn nhân vô tội. Người mẫu thân hận là Thương Úc, không phải con. Trong mắt nương, con chính là nhi tử của Long Diệc, không có chút xíu quan hệ gì với Thương Úc. Con là ca ca của đệ đệ, là chỗ dựa sau này của muội muội, vì vậy ta không cho phép trong lòng con xuất hiện tự ti, con hiểu chưa?”
Mặc Ngân giật giật bờ môi, đang định nói gì đó đã thấy chẳng biết từ lúc nào thậm chí cả Linh Diên và Công Tử Diễn cũng nhìn hắn. Trong mắt hai người đã không còn lúng túng vừa rồi, ngược lại đều mặt mày nồng nhiệt nhìn mình. Ánh mắt đó không có ghét bỏ, chỉ có đau lòng.
Cảm giác tự ti mãnh liệt vốn do Thương Úc mang lại, giờ đây dưới những lời nói ấm áp của người nhà đã bất giác tan thành mây khói.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, ấn đường lại tràn đầy tự tin và khí phách ngày xưa: “Cảm ơn phụ thân, cảm ơn nương, cảm ơn đệ đệ muội muội, ca ca sai rồi, sau này ý nghĩ như vậy sẽ không xuất hiện nữa. Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi.”
/523
|