Thanh Ngưu trấn là một thị trấn nhỏ, nằm phía dưới chân núi Vỹ Hà. Chỉ có hơn hai trăm hộ dân sinh sống, nhưng ở đây lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp. Kỹ viện, thanh lâu mọc lên mấy cái, nổi bật nhất chính là Thanh Ti Lâu.
Thanh Ti Lâu là lầu xanh lớn nhất ở Thanh Ngưu trấn, bình thường chỉ để tiếp những nhân vật có địa vị không nhỏ, của Bát Quái Môn. Ngoài ra, không hề tiếp bất cứ người nào cả. Còn những thanh lâu nhỏ khác, là để phục vụ đám để tử của Bát Quái Môn.
Tổng đà của Bát Quái Môn nằm trên đỉnh núi Vỹ Hà, cách nơi đây không xa, chỉ khoảng năm dặm đường.Vì vậy, hầu hết những người ở Bát Quái Môn, ngày nào cũng có vài tốp, dẫn nhau tới đây để mua vui. Có thể nói, Thanh Ngưu trấn chính là một thiên đường vui chơi của Bát Quái Môn.
Trong một quán trà nhỏ, nằm ven đường trước lối vào Thanh Ngưu Trấn, Diệp Khôn lẳng lặng ngồi một mình nhâm nhi uống trà. Hắn đã đến đây được hai ngày, trong hai ngày này, hắn đã thăm dò được rất nhiều tin tức về Bát Quái Môn. Khiến hắn rất hài lòng.
Theo như Diệp Khôn dò hỏi được. Những nhân vật cấp cao của Bát Quái Môn theo thường lệ, cứ đến ngày mùng mười đầu tháng, sẽ tới Thanh Ti Lâu để mua vui. Theo trong đó đều là các đường chủ, hộ pháp, trưởng lão và môn chủ đều đến. Và đặc biệt, hai năm trở lại đây, lại có thêm một nhân vật thần bí lạ mặt khác tới nữa. Nhân vật này, rất được đám người cấp cao, ngay cả đến môn chủ Bát Quái Môn cũng phải cung kính lễ phép, không dám thất lễ dù chỉ là một điều nhỏ nhặt nhất.
Nghe người ở đây nói, sở dĩ Bát Quái Môn có thực lực hùng mạnh như ngày hôm nay, đều là có liên quan tới người thần bí kia.
Diệp Khôn nghe được như vậy, hắn không có gì ngạc nghiên cả. Tất cả đều là nằm trong dự liệu của hắn. Cũng may, thời điểm Diệp Khôn tới, chỉ cách mùng mười có bốn ngày. Vì vậy, hắn không cần phải mạo hiểm xâm nhập vào tổng đà Bát Quái Môn để thăm dò nữa. Mà hắn thuê một gian phòng ở nhà trọ trong Thanh Ngưu trấn nghỉ ngơi và chờ đợi. Thi thoảng lại ra ngoài thăm hỏi, nghe ngóng tình hình.
Diệp Khôn không biết tên kia bản lĩnh thế nào, nhưng lo xa một chút cũng không thừa. Trong thời gian qua, hắn thường xuyên vào trong lam ngọc. Tu luyện những pháp thuật tấn công và phòng ngự cơ bản, được ghi trong khẩu quyết. Được cái thời gian bên trong lam ngọc, chênh nhau gấp mười lần thời gian thực bên ngoài, nên hắn cũng không lo lắng lắm về vấn đề này. Cứ thế tu luyện đến mức thành thục, tùy tâm sử dụng mới thôi.
Đến hôm nay, thời gian còn một ngày nữa là tới lúc tên kia xuất hiện. Diệp Khôn uống trà xong, liền về phòng ở khách điếm, đóng chặt cửa. Ngồi nhập định hơn một canh giờ, sau đó hắn liền biến mất tiến nhập vào trong lam ngọc.
Tiểu Bạch đang ngồi nhập định, bên ngoài đại sảnh của động phủ. Đột nhiên, hai mắt nó mở to ra, đập vào mắt là hình ảnh của Diệp Khôn đang đứng trước mặt. Tiểu bạch thấy Diệp Khôn thì tỏ ra vui mừng, nó đứng phắt dậy. Thoáng cái đã nhảy lên vai của Diệp Khôn đứng, miệng ngoác ra cười, hét lên inh ỏi.
“Tiểu Bạch, thôi nào.” Diệp Khôn thấy vậy thì cười khổ nói.
“Phải rồi, Tiểu Bạch. Thời gian qua người ở trong này tu luyện đến đâu rồi? Mấy lần trước ta thấy ngươi chăm chú tu luyện nên cũng không có quấy rầy. Hôm nay đột nhiên thấy ta đã nhẩy cẫng lên, chắc là đại công cái thành rồi chứ.” Diệp Khôn như nhớ ra điều gì, xoa đầu Tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch thấy vậy thì ngoác miệng ra cười khằng khặc, sau đó nhảy xuống đất. Chạy thẳng ra bên ngoài động phủ. Nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại, đưa tay vẫy vẫy Diệp Khôn, gia hiệu cho hắn đi theo.
Diệp Khôn hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn không nói gì cất bước chạy theo sau Tiểu Bạch.
Diệp Khôn và Tiểu Bạch chạy đến bên một vách đá lớn, thì dừng lại. Tiểu Bạch quay lại nhìn Diệp Khôn rồi kêu lên vài tiếng. Sau đó nó quay mặt vào vách đá, hai tay khẽ nâng lên, lập tức trong lòng bàn tay nó xuất hiện hai quả cầu màu xanh, to bằng nắm tay trẻ con. Tiểu Bạch vung tay ném hai quả cầu trên tay, vào vách đá trước mặt nó. Tốc độ ném của nó rất nhanh, chớp mắt một cái, hai quả cầu đã đập lên vách đá.
“Ầm...Ầm...” Hai tiếng nổ lớn vang lên, bụi đá bay mù mịt, một lúc sau, trên vách đá xuất hiện hai cái hố lớn bằng miệng thúng, sâu cỡ một trượng. Diệp Khôn nhìn cảnh này thì trố mắt lên, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc. Hắn đang định nói cái gì, nhưng lời nói còn chưa ra đến miệng vội nuốt vào, hai mắt trợn ngược, căng lên nhìn một màn tiếp theo.
Tiểu Bạch nhún người nhảy lên, cả người nó lơ lửng trên không, cách mặt đất hơn một trượng. Toàn thân bị một lớp khí màu xanh bao bọc. Con mắt thứ ba đã được mở ra, Tiểu Bạch khẽ quay người lại, nhìn Diệp Khôn ngoác miệng ra cười. Sau đó, nó quay người lại, hướng về vách đá, con mắt thứ ba chớp lên một cái. Một tia sáng màu xanh từ con mắt thứ ba lóe lên, rồi biến mất.
“Ầm...” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tia sáng màu xanh kia trong chớp mắt kích lên vách đá. Sau một tiếng nổ lớn, một cái hố lớn gấp mười lần hai cái hố khi nãy xuất hiện, ăn sâu vào trong vác đá.
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh, hắn không ngờ Tiểu Bạch có thể tạo ra một lực sát thương mạnh đến như vậy. Vừa mừng vừa sợ, Diệp Khôn không biết nên nói gì, hắn đứng chết lặng một chỗ thật lâu, đến khi Tiểu Bạch đến bên cạnh níu tay hắn, thì hắn mới tỉnh lại.
Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, nghiêm nghị nói: “Tiểu Bạch,ta không biết ngươi tu luyện pháp thuật gì mà mạnh như vậy. Có điều như vậy rất tốt. Ngày mai ta sẽ đi đối phó với một người, hiện tại chưa rõ thực lực của hắn ra sao. Bây giờ ngươi hãy cùng ta ra ngoài, đến lúc cần thiết chúng ta sẽ cùng ra tay tiêu diệt kẻ kia.”
Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì gãi gãi đầu vài cái, sau đó nó gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý. Diệp Khôn không nói gì nữa, ôm Tiểu Bạch đặt lên vai, thoáng cái đã biến mất. Khi xuất hiện đã ngồi trên giường trong căn phòng ở khách điếm.
Thoáng cái thời gian một ngày đã qua. Hôm nay, đã là mùng mười đầu tháng. Mới sáng sớm, Diệp Khôn và Tiểu Bạch đã lẻn vào Thanh Ti Lâu, ẩn vào một chỗ kín đáo thả thần thức ra quan sát.
Khi thần thức của Diệp Khôn đảo qua một gian phòng trên lầu hai, phía bên tay phải lối vào thì nhíu mày. Hắn phát hiện ra một người, đang ở trong phòng đó nhìn rất quen. Đột nhiên hắn “A” lên một tiếng, như đã nhận ra người trong phòng, thì thào nói: “Lam Ngọc Kiều, đúng là cô ta rồi, tại sao cô ta lại ở đây?”
Gặp được Lam Ngọc Kiều ở Thanh Ti Lâu, Diệp Khôn có chút ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ một chút, liền nhớ lại Hồng Diệp Môn bị Bát Quái Môn tiêu diệt. Lúc ở Vĩnh Lạc Quán, hắn có hỏi qua chưởng quầy về tin tức của cô ta, nhưng ông ta cũng không biết. Nay gặp ở đây, chắc hẳn là cô ta bị bọn người Bát Quái Môn bắt đến đây, để phục vụ cho chúng rồi.
“Nếu đúng là như mình nghĩ, thì mình cũng không thể trơ mắt ra nhìn cô ta bị đám người kia hành hạ được. Dù sao cũng là người quen, ra tay giúp cô ta một lần vậy.” Diệp Khôn nhớ đến ánh mắt của Lam Ngọc Kiều, khi nhìn mình ở Vĩnh Lạc Thành. Trong lòng có chút giao động, liền quyết định giúp đỡ cô ta một lần.
Nói xong, Diệp Khôn liền hóa thành một đạo tàn ảnh mang theo Tiểu Bạch, phi đến bên cạnh cửa sổ phòng của Lam Ngọc Kiều đang ở. Hắn nhẹ nhàng cậy của sổ lách người vào bên trong. Xuất hiện, đứng trước mặt Lam Ngọc Kiều.
Đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện trước mặt, Lam Ngọc Kiều đang ngồi ở trên ghế, giật mình kinh hãi ngã về phía sau, đồng thời la lớn lên.
Có điều Lam Ngọc Kiều còn chưa kịp kêu lên thì Diệp Khôn đã lướt đến bên cạnh, bịt miệng nàng ta lại khẽ nói. “Lam cô nương, đừng sợ. Là ta.”
Thấy Diệp Khôn không có ác ý, lại biết mình, nên Lam Ngọc Kiều rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Khôn, rồi nhìn qua Tiểu Bạch trên vai hắn. Như nhớ ra được gì, Lam Ngọc Kiều gật đầu, dùng tay gạt tay của Diệp Khôn ra khỏi miệng mình thở dốc nói: “Là ngươi sao?”
Diệp Khôn không nói gì, chỉ gật đầu. Sau đó hắn đỡ Lam Ngọc Kiều dậy, để nàng ngồi trên ghế.
Thanh Ti Lâu là lầu xanh lớn nhất ở Thanh Ngưu trấn, bình thường chỉ để tiếp những nhân vật có địa vị không nhỏ, của Bát Quái Môn. Ngoài ra, không hề tiếp bất cứ người nào cả. Còn những thanh lâu nhỏ khác, là để phục vụ đám để tử của Bát Quái Môn.
Tổng đà của Bát Quái Môn nằm trên đỉnh núi Vỹ Hà, cách nơi đây không xa, chỉ khoảng năm dặm đường.Vì vậy, hầu hết những người ở Bát Quái Môn, ngày nào cũng có vài tốp, dẫn nhau tới đây để mua vui. Có thể nói, Thanh Ngưu trấn chính là một thiên đường vui chơi của Bát Quái Môn.
Trong một quán trà nhỏ, nằm ven đường trước lối vào Thanh Ngưu Trấn, Diệp Khôn lẳng lặng ngồi một mình nhâm nhi uống trà. Hắn đã đến đây được hai ngày, trong hai ngày này, hắn đã thăm dò được rất nhiều tin tức về Bát Quái Môn. Khiến hắn rất hài lòng.
Theo như Diệp Khôn dò hỏi được. Những nhân vật cấp cao của Bát Quái Môn theo thường lệ, cứ đến ngày mùng mười đầu tháng, sẽ tới Thanh Ti Lâu để mua vui. Theo trong đó đều là các đường chủ, hộ pháp, trưởng lão và môn chủ đều đến. Và đặc biệt, hai năm trở lại đây, lại có thêm một nhân vật thần bí lạ mặt khác tới nữa. Nhân vật này, rất được đám người cấp cao, ngay cả đến môn chủ Bát Quái Môn cũng phải cung kính lễ phép, không dám thất lễ dù chỉ là một điều nhỏ nhặt nhất.
Nghe người ở đây nói, sở dĩ Bát Quái Môn có thực lực hùng mạnh như ngày hôm nay, đều là có liên quan tới người thần bí kia.
Diệp Khôn nghe được như vậy, hắn không có gì ngạc nghiên cả. Tất cả đều là nằm trong dự liệu của hắn. Cũng may, thời điểm Diệp Khôn tới, chỉ cách mùng mười có bốn ngày. Vì vậy, hắn không cần phải mạo hiểm xâm nhập vào tổng đà Bát Quái Môn để thăm dò nữa. Mà hắn thuê một gian phòng ở nhà trọ trong Thanh Ngưu trấn nghỉ ngơi và chờ đợi. Thi thoảng lại ra ngoài thăm hỏi, nghe ngóng tình hình.
Diệp Khôn không biết tên kia bản lĩnh thế nào, nhưng lo xa một chút cũng không thừa. Trong thời gian qua, hắn thường xuyên vào trong lam ngọc. Tu luyện những pháp thuật tấn công và phòng ngự cơ bản, được ghi trong khẩu quyết. Được cái thời gian bên trong lam ngọc, chênh nhau gấp mười lần thời gian thực bên ngoài, nên hắn cũng không lo lắng lắm về vấn đề này. Cứ thế tu luyện đến mức thành thục, tùy tâm sử dụng mới thôi.
Đến hôm nay, thời gian còn một ngày nữa là tới lúc tên kia xuất hiện. Diệp Khôn uống trà xong, liền về phòng ở khách điếm, đóng chặt cửa. Ngồi nhập định hơn một canh giờ, sau đó hắn liền biến mất tiến nhập vào trong lam ngọc.
Tiểu Bạch đang ngồi nhập định, bên ngoài đại sảnh của động phủ. Đột nhiên, hai mắt nó mở to ra, đập vào mắt là hình ảnh của Diệp Khôn đang đứng trước mặt. Tiểu bạch thấy Diệp Khôn thì tỏ ra vui mừng, nó đứng phắt dậy. Thoáng cái đã nhảy lên vai của Diệp Khôn đứng, miệng ngoác ra cười, hét lên inh ỏi.
“Tiểu Bạch, thôi nào.” Diệp Khôn thấy vậy thì cười khổ nói.
“Phải rồi, Tiểu Bạch. Thời gian qua người ở trong này tu luyện đến đâu rồi? Mấy lần trước ta thấy ngươi chăm chú tu luyện nên cũng không có quấy rầy. Hôm nay đột nhiên thấy ta đã nhẩy cẫng lên, chắc là đại công cái thành rồi chứ.” Diệp Khôn như nhớ ra điều gì, xoa đầu Tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch thấy vậy thì ngoác miệng ra cười khằng khặc, sau đó nhảy xuống đất. Chạy thẳng ra bên ngoài động phủ. Nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại, đưa tay vẫy vẫy Diệp Khôn, gia hiệu cho hắn đi theo.
Diệp Khôn hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn không nói gì cất bước chạy theo sau Tiểu Bạch.
Diệp Khôn và Tiểu Bạch chạy đến bên một vách đá lớn, thì dừng lại. Tiểu Bạch quay lại nhìn Diệp Khôn rồi kêu lên vài tiếng. Sau đó nó quay mặt vào vách đá, hai tay khẽ nâng lên, lập tức trong lòng bàn tay nó xuất hiện hai quả cầu màu xanh, to bằng nắm tay trẻ con. Tiểu Bạch vung tay ném hai quả cầu trên tay, vào vách đá trước mặt nó. Tốc độ ném của nó rất nhanh, chớp mắt một cái, hai quả cầu đã đập lên vách đá.
“Ầm...Ầm...” Hai tiếng nổ lớn vang lên, bụi đá bay mù mịt, một lúc sau, trên vách đá xuất hiện hai cái hố lớn bằng miệng thúng, sâu cỡ một trượng. Diệp Khôn nhìn cảnh này thì trố mắt lên, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc. Hắn đang định nói cái gì, nhưng lời nói còn chưa ra đến miệng vội nuốt vào, hai mắt trợn ngược, căng lên nhìn một màn tiếp theo.
Tiểu Bạch nhún người nhảy lên, cả người nó lơ lửng trên không, cách mặt đất hơn một trượng. Toàn thân bị một lớp khí màu xanh bao bọc. Con mắt thứ ba đã được mở ra, Tiểu Bạch khẽ quay người lại, nhìn Diệp Khôn ngoác miệng ra cười. Sau đó, nó quay người lại, hướng về vách đá, con mắt thứ ba chớp lên một cái. Một tia sáng màu xanh từ con mắt thứ ba lóe lên, rồi biến mất.
“Ầm...” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tia sáng màu xanh kia trong chớp mắt kích lên vách đá. Sau một tiếng nổ lớn, một cái hố lớn gấp mười lần hai cái hố khi nãy xuất hiện, ăn sâu vào trong vác đá.
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh, hắn không ngờ Tiểu Bạch có thể tạo ra một lực sát thương mạnh đến như vậy. Vừa mừng vừa sợ, Diệp Khôn không biết nên nói gì, hắn đứng chết lặng một chỗ thật lâu, đến khi Tiểu Bạch đến bên cạnh níu tay hắn, thì hắn mới tỉnh lại.
Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, nghiêm nghị nói: “Tiểu Bạch,ta không biết ngươi tu luyện pháp thuật gì mà mạnh như vậy. Có điều như vậy rất tốt. Ngày mai ta sẽ đi đối phó với một người, hiện tại chưa rõ thực lực của hắn ra sao. Bây giờ ngươi hãy cùng ta ra ngoài, đến lúc cần thiết chúng ta sẽ cùng ra tay tiêu diệt kẻ kia.”
Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì gãi gãi đầu vài cái, sau đó nó gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý. Diệp Khôn không nói gì nữa, ôm Tiểu Bạch đặt lên vai, thoáng cái đã biến mất. Khi xuất hiện đã ngồi trên giường trong căn phòng ở khách điếm.
Thoáng cái thời gian một ngày đã qua. Hôm nay, đã là mùng mười đầu tháng. Mới sáng sớm, Diệp Khôn và Tiểu Bạch đã lẻn vào Thanh Ti Lâu, ẩn vào một chỗ kín đáo thả thần thức ra quan sát.
Khi thần thức của Diệp Khôn đảo qua một gian phòng trên lầu hai, phía bên tay phải lối vào thì nhíu mày. Hắn phát hiện ra một người, đang ở trong phòng đó nhìn rất quen. Đột nhiên hắn “A” lên một tiếng, như đã nhận ra người trong phòng, thì thào nói: “Lam Ngọc Kiều, đúng là cô ta rồi, tại sao cô ta lại ở đây?”
Gặp được Lam Ngọc Kiều ở Thanh Ti Lâu, Diệp Khôn có chút ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ một chút, liền nhớ lại Hồng Diệp Môn bị Bát Quái Môn tiêu diệt. Lúc ở Vĩnh Lạc Quán, hắn có hỏi qua chưởng quầy về tin tức của cô ta, nhưng ông ta cũng không biết. Nay gặp ở đây, chắc hẳn là cô ta bị bọn người Bát Quái Môn bắt đến đây, để phục vụ cho chúng rồi.
“Nếu đúng là như mình nghĩ, thì mình cũng không thể trơ mắt ra nhìn cô ta bị đám người kia hành hạ được. Dù sao cũng là người quen, ra tay giúp cô ta một lần vậy.” Diệp Khôn nhớ đến ánh mắt của Lam Ngọc Kiều, khi nhìn mình ở Vĩnh Lạc Thành. Trong lòng có chút giao động, liền quyết định giúp đỡ cô ta một lần.
Nói xong, Diệp Khôn liền hóa thành một đạo tàn ảnh mang theo Tiểu Bạch, phi đến bên cạnh cửa sổ phòng của Lam Ngọc Kiều đang ở. Hắn nhẹ nhàng cậy của sổ lách người vào bên trong. Xuất hiện, đứng trước mặt Lam Ngọc Kiều.
Đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện trước mặt, Lam Ngọc Kiều đang ngồi ở trên ghế, giật mình kinh hãi ngã về phía sau, đồng thời la lớn lên.
Có điều Lam Ngọc Kiều còn chưa kịp kêu lên thì Diệp Khôn đã lướt đến bên cạnh, bịt miệng nàng ta lại khẽ nói. “Lam cô nương, đừng sợ. Là ta.”
Thấy Diệp Khôn không có ác ý, lại biết mình, nên Lam Ngọc Kiều rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Khôn, rồi nhìn qua Tiểu Bạch trên vai hắn. Như nhớ ra được gì, Lam Ngọc Kiều gật đầu, dùng tay gạt tay của Diệp Khôn ra khỏi miệng mình thở dốc nói: “Là ngươi sao?”
Diệp Khôn không nói gì, chỉ gật đầu. Sau đó hắn đỡ Lam Ngọc Kiều dậy, để nàng ngồi trên ghế.
/175
|