Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 80: Mười Người Đứng Đầu

/175


Cẩm Đào liếc mắt nhìn lưỡi kiếm sắc bén đặt trên cổ mình, trong lòng cảm thấy rét lạnh.Trên mặt biểu lộ cực kỳ sợ hãi. Nàng không thể tưởng tượng nổi, công pháp của đối phương lại qủy dị, xuất qủy nhập thần như vậy.

"Thế nào? Cẩm Đào cô nương?" Diệp Khôn nhìn sắc mặt của Cẩm Đào, trong lòng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ sắc thái gì, nhàn nhạt nói.

"Hừ ! Còn thế nào nữa? Hỏi thừa." Nghe Diệp Khôn hỏi, Cẩm Đào trên mặt đầy phức tạp, nhưng rất nhanh nàng khôi phục lại trạng thái lúc đầu, hừ lạnh một tiếng, nói.

"Hắc hắc. Cẩm cô nương đã nói vậy, tại hạ xin đắc tội rồi."

Nói xong, cổ tay Diệp Khôn khẽ xoay, lưỡi kiếm khẽ run lên. Lấy tốc độ rất nhanh, nâng lên đập mạnh xuống bả vai của Cẩm Đào.

Một luồng hàn khí đáng sợ, từ trên thân kiếm thông qua bả vai của Cẩm Đào, trực tiếp xông thẳng vào trong cơ thể của nàng.

"A!"

Chỉ thấy, Cẩm Đào hét lên một tiếng thê lương, cả người ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Diệp Khôn đưa ánh mắt đảo qua trên người Cẩm Đào một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên. Cả người đột nhiên biến mất, rời khỏi lôi đài.

"Thật là...Tiểu tử này, không biết hắn là hạng người gì? Đối phương như vậy, đã coi như thua cuộc rồi, vậy mà còn rat ay, khiến cho người ta bị ngất đi nữa."

Diệp Khôn vừa rời khỏi lôi đài, còn chưa kịp định thần, đã nghe thấy những tiếng nghị luận của những người xung quanh.

Diệp Khôn cũng chẳng thèm nói gì, chỉ khẽ nhíu mày rồi tìm một chỗ lẳng lặng đứng một bên.

Biểu hiện của Diệp Khôn cũng khiến cho một số người tỏ ra bất mãn. Nhưng cũng khiến cho một số người tỏ ra hả hê, khi thấy người khác gặp tai họa.

Hầu như tất cả những người có mặt ở đây, qua trận chiến vừa rồi của Diệp Khôn. Đã có một cách nhìn khác về hắn.

Hắn đâu phải là một kẻ không có thực lực, chỉ biết dùng phù lục để chiến thắng. Rõ ràng thực lực của hắn sâu không lường được. Có thể chiến thắng đối thủ hơn mình một cảnh giới, thật sự không phải ai cũng làm được điều này.

Hơn nữa, hắn đâu có cái gì gọi là bảo vật? Chỉ bằng một thanh kiếm nhất giai trung phẩm, cộng thêm bộ kiếm pháp không biết rõ lai lịch. Vậy mà đã dành chiến thắng, mà chiến thắng cũng rất nhẹ nhàng, không hề tốn hơi tốn sức đấy.

Điều này đã có thể chứng minh, lời nói của Hồ Tiếp Dung đã đúng. Hắn quả thật đã lọt vào trong hàng ngủ tốp mười rồi đấy.

Một canh giờ sau, tất cả các trận đấu đã kết thúc.

Cuối cùng, mười người đứng đầu đã xuất hiện. Trong đó tất nhiên là có Diệp Khôn và Diệp Thanh cùng với Tịnh Tú Mai. Còn lại bảy người khác, trong đó có năm nam hai nữ. Bao gồm, Cố Thiên Minh, Hạ Bình, Nam Vân Tiêu, Mục Hoài, Sở Tố Nhi, Phùng Lệ, Tam Cố Hải. Bảy người này, cảnh giới cũng không phải thấp, tất cả đều là Luyện Khí Kỳ tầng mười ba.

“Ha ha. Qua vòng đấu vừa rồi, cũng đã chọn ra được mười người các ngươi.Tới đây, các ngươi có thể tự động ngừng tham chiến, trực tiếp có thể lựa chon cho mình một môn phái thích hợp để gia nhập. Tất nhiên, mỗi người cũng sẽ nhận được một phần thưởng tương xứng. Còn nếu ai muốn tiếp tục tham chiến, để dành ngôi vị quán quân, thì có thể tiếp tục. Nhưng lần này, sẽ thay đổi một chút. Sẽ dùng hình thức khiêu chiến, ai có thể liên tiếp dành phần thắng, và là người cuối cùng trên lôi đài. Thì người đó sẽ là quán quân của đại hội lần này. Chỗ tốt nhận được, cũng không phải là ít đấy. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, và đưa ra quyết định sớm nhất của mình a.”

Vừa kết thúc vòng đấu thứ ba, lão đạo sĩ liền đứng dậy, giọng nói uy nghiêm cất lên.

Vừa nghe thấy những lời này, toàn bộ Quảng Linh Đài rộ lên một tiếng “ồ” đầy kinh ngạc. Ai lấy đều thấy bất ngờ, năm nay vậy mà lại dùng hình thức khiêu chiến, để chọn ra quán quân. Chứ không có thi đấu theo thể lệ, như những năm trước nữa. Điều này, khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc,pha lẫn một chút hứng thú.

Dùng phương thức trược tiếp khiêu chiến như thế này, mới có thể tìm ra được chính xác người nào là người mạnh nhất, và xứng đáng với ngôi vị quán quân đấy. Vì vậy, tất cả những người có mặt có ở đây, ngay cả hơn mười cao thủ Trúc Cơ Kỳ cũng tràn đầy mong đợi.

Diệp Khôn nghe thấy vậy, lông mày khẽ nhíu lại. Hắn ở chỗ này cảnh giới thấp nhất, nhất định sẽ là cái đích đầu tiên để người ta nhắm đến rồi. Thật sự là phiền toái đây.

Hắn cũng có thể tự động rút lui, không tham gia nữa. Nhưng tính cách của Diệp Khôn, há lại để cho hắn làm như vậy. Làm gì có chuyện, tự động rút lui. Như vậy, sẽ rất mất mặt đấy. Thà bại trận trên lôi đài, còn hơn là mang tiếng nhát gan, khiến cho kẻ khác chê cười.

Diệp Khôn nghĩ được như vậy, chín người còn lại cũng đã nghĩ qua. Đã lọt vào vòng này rồi, làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Ngoài thể diện ra, phần thưởng phía trước cũng không phải tầm thường đâu này. Thử hỏi? Ai có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ.

Quả nhiên, đúng như Diệp Khôn dự định. Trong hàng ngũ mười người đứng đầu, hắn là người cảnh giới thấp nhất. Nên đã bị ba người phân biệt là Hạ Bình, Sở Tố Nhi, Tam Cố Hải trực tiếp thỉnh hắn khiêu chiến rồi.

Bị ba người khiêu chiến cùng một lúc, Diệp Khôn hai mắt híp lại. Âm thầm đánh giá ba người một lượt.

Trong ba người này, thì Hạ Bình là người có thực lực yếu nhất. Diệp Khôn suy nghĩ một chặp, cũng hướng Hạ Bình chấp nhận khiêu chiến.

Sở Tố Nhi và Tam Cố Hải thấy vậy, trên mặt khẽ tỏ ra thất vọng. Dù sao, ngoài Diệp Khôn ra, những người khác, đối với hai người căn bản cũng phải là dễ đối phó. Cơ hội đã mất, hai người cũng không có nói gì. Liền hướng về những người khác, đánh giá qua một lượt, rồi cũng đưa ra lời thách đấu, kiêu chiến.

Qua hơn một khắc, rốt cuộc những người còn lại cũng đã chọn được đối thủ của mình.

Cuối cùng cũng đã hình thành năm cặp đấu: Diệp Thanh đối với Cố Thiên Minh, Tịnh Tú Mai đối với Nam Vân Tiêu, Mục Hoài đối với Tam Cố Hải, Sở Tố Nhi đối với Phùng Lệ. Cuối cùng là Diệp Khôn đối với Hạ Bình.

“Tốt! Các ngươi như vậy đã chọn xong đối thủ. Cứ như vậy, sau mỗi trận đấu, các ngươi có thể tiếp tục khiêu chiến. Không giới hạn số lần kiêu chiến, chỉ cần cuối cùng có thể chiến thắng được tất cả đối thủ mà mình khiêu chiến, hoặc bị khiêu chiến. Người đó sẽ là quán quân.” Đợi cho đám người Diệp Khôn chọn đối thủ khiêu chiến xong. Lão đạo sĩ lại một lần nữa lên tiếng.

“Được rồi! Bắt đầu đi.” Nhìn qua những người bên dưới. Lão đạo sĩ liếc nhìn Diệp Khôn một cái đầy thâm ý. Sau đó nhàn nhạt nói.

Lão đạo sĩ vừa nói xong. Ngay lập tức, mười người phía dưới cũng lần lượt biến mất. Khi xuất hiện, đã phân biệt, mỗi một cặp đã ở trong một lôi đài rồi.

Đối diện với Diệp Khôn là một thanh niên khuôn mặt chữ điền, hai mắt sáng như dao, hắn đứng nhìn Diệp Khôn trên mặt lộ ra một chút tiếu ý. Dừng như cũng không có để ý đến Diệp Khôn là mấy.

Hắn đúng là Hạ Bình, kẻ vừa rồi đã chọn Diệp Khôn làm đối thủ khiêu chiến đầu tiên.

/175

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status