Mồ hoang.
Trăng lạnh.
Một tấm hắc bào, phủ lên trên một khối tàn bi.
Nghĩa trang này đã bị bỏ hoang đã lâu. Nhiều năm trước, ở đây có thôn làng, cũng có chiến tranh. Nhưng chiến tranh cuối cùng thôn phệ thôn làng, cộng thêm một trận hồng thủy, khiến những thôn dân còn lại bỏ đi hết. Đây mới trở thành đám mộ hoang của các cô hồn vô chủ, là nơi nhưng con sói hoang bới thi hài, tru lên dưới ánh trăng.
Không còn ai đến nơi này nữa.
Xung quanh đều là bùn đất, chướng khí, thi hài khô cốt, không phải là bị ngâm nước rữa nát, thì cũng bị dã thú cắn xé tan nát. Những đốm lửa xanh lập lòe như quỷ hỏa bay khắp nơi
Một vùng nước tù ô uế bao quanh.
Không biết là vật gì đang phát ra tiếng hú kinh người? Là người? Là thú? Hay là quỷ?
Đây chính là địa ngục của nhân gian.
Cửu U lão quái chọn nơi này.
Bởi vì lão biết rằng, Lưu Độc Phong sẽ không đến đây, đồng thời, cũng không dám đến đây.
Lão trúng phải ba mũi Thuận Nghịch thần châm, trước khi chưa bức được chúng ra, lão không muốn liều mạng đấu với Lưu Độc Phong hoặc Vô Tình.
Cửu U lão quái đang nhẹ nhàng gõ lên mặt một chiếc trống nhỏ màu đen.
Một tiếng, một tiếng, một tiếng...
Một tiếng vọng đáp lại.
Giống như tiếng tim đập dồn của người sắp chết.
Sau đó, tiếng sói tru phía xa đột nhiên im bặt.
Tiếp theo, tiếng côn trùng rỉ rả xung quanh cũng lắng xuống.
Khi tiếng sói tru từ xa lại vọng lại, giữa nghĩa trang hoang vu đó có thêm hai người.
Một người toàn thân cứng đơ, ôm một người không thể cựa quậy, từ từ thả xuống, sau đó, ngây ngốc đứng trước tấm bia mộ phủ cái áo bào màu đen.
Kẻ đang đứng thẳng kia chính là Trương Ngũ.
Còn kẻ không thể cựa quậy kia đương nhiên là Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương tuy bị khống chế huyệt đạo, nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh.
Trương Ngũ tuy có thể hoạt động, nhưng đã mất đi thần trí.
Thích Thiếu Thương biết bản thân mình khó có thể may mắn thoát được.
Chàng biết mình đã rơi vào tay Cửu U lão quái, không thể so được với việc rơi vào tay của Vô Tình hoặc Lưu Độc Phong, thậm chí đến thủ đoạn tàn độc như Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân cũng không thể so được.
Rơi vào tay Cửu U lão quái, sống không bằng chết.
Thích Thiếu Thương cũng muốn tự tuyệt, nhưng đến sức lực để tự tuyệt chàng cũng không còn.
Hơn nữa, từ trong hàng loạt những thất bại và thất ý, chàng đã học được một điều: "Phải kiên nhẫn đến phút cuối cùng, chịu đựng đến phút cuối cùng, sống đến phút cuối cùng!".
Có thể sống, cho dù phải dày mặt, mất mặt, cho dù thống khổ, tuyệt vọng, cũng chỉ cần phải sống, phải tiếp tục sống, mới có thể có hy vọng thay đổi mọi thứ.
Chính vì muốn tiếp tục sống, Thích Thiếu Thương đã phải chịu đựng không ít đau khổ, khuất nhục, hơn nữa, chàng còn không biết còn bao nhiêu sự tình khổ sở hơn, phẫn uất hơn đang đợi chàng.
Hiện giờ chàng không thể cựa quậy được.
Mà lại còn phải đối diện với một tuyệt thế ma vương.
Vô Tình, Lưu Độc Phong cộng thêm bản thân chàng... cùng lão ngộ chiến bao lần, không ngờ đến bộ dạng của lão yêu cũng chưa từng thấy qua.
Thích Thiếu Thương muốn xem xem: mô dạng thực sự của Cửu U lão quái là như thế nào.
Không có mô dạng.
Trên mặt bia mộ là tấm hắc bào.
Bên dưới bia mộ là huyệt sâu.
Trong huyệt tối đen không thể nhìn thấy vật gì.
Bên cạnh huyệt mộ là một tử thi tàn khuyết, máu thịt bầy nhầy.
Khu loạn táng cương này, ít nhất có hai, ba mươi thi thể mất đầu mất chân tay, rữa nát, xú uế.
Trước huyệt mộ có một cái trống.
Trống hình tam giác, đen nhánh, không biết là do loại da gì chế thành.
Từng tiếng trống vang lên, giống như nhịp gõ tử vong, chậm chạp mà trầm trọng.
Nhưng lại không thấy người gõ trống.
Lẽ nào đó là một cánh tay vô hình.
Cửu U lão quái có phải là một quỷ hồn vô hình hay không?
Thích Thiếu Thương đoán chiếc trống đó bị nội lực cách không gõ lên.
Nhưng lại không nhìn thấy kẻ phát ra nội lực.
Đột nhiên, một thanh âm âm ám vang lên: "Ngươi đã đến". Âm thanh như vang lên bên tai.
Thích Thiếu Thương không hề kinh ngạc.
Ở trong sơn thần miếu, chàng đã từng lĩnh giáo Đoạt Phách Hồi Âm của Cửu U lão quái, biết được tiếng của Cửu U Thần Quân có thể vang lên từ bất kỳ nơi nào, sớm đã có chuẩn bị.
Chỉ là âm thanh đó rất gần, giống như là đứng trước mặt nói chuyện với chàng vậy, chàng còn có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí từ miệng của đối phương.
Lẽ nào Cửu U Lão yêu thực sự có thể ẩn thân.
Thích Thiếu Thương không kìm được đưa mắt nhìn huyệt mộ đen ngòm đó.
Huyệt mộ tối đen.
Đất vàng.
Trăng lạnh.
Âm thanh đó lại nói: "Ngươi không nhìn thấy ta, nhưng ta lại nhìn được ngươi.
Thích Thiếu Thương không đáp.
Âm thanh đó nói: "Ta chỉ sai người chế trụ huyệt đạo của ngươi, không cho ngươi cựa quậy, nhưng không để cho ngươi không nói được".
Thích Thiếu Thương cười lạnh.
"Ngươi không cần cười kiểu đó. Đến bây giờ ngươi còn chưa chết, chỉ bởi vì ta muốn hỏi ngươi một câu".
Thích Thiếu Thương vẫn không đáp.
Âm thanh đó chỉ đành nói tiếp: "Ta muốn hỏi: 'Ngọc ấn của đương kim thiên tử có phải ở trong tay ngươi hay không?'".
Thích Thiếu Thương nói: "Thì ra cũng vì vấn đề này".
Cửu U Thần Quân nói: "Còn có kẻ nào cũng đến vì việc này nữa?".
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói: "Triều đình phái xuất bao nhiêu đại quan mãnh tướng, Chuyện tướng gia cũng xuất động bao nhiêu tả đạo tà môn cao nhân hảo thủ, không phải đều vì việc này hay sao?".
Cửu U Thần Quân nói: "Đó là việc gì?".
Thích Thiếu Thương nói: "Phó thừa tướng không phải sai ngươi giết, chứ không phải sai ngươi hỏi hay sao?".
Cửu U Thần Quân nói: "Hiện giờ ngươi đã rơi vào tay ta, muốn giết muốn hỏi, tùy vào tâm tình của ta, nói không chừng, nếu như ta vui vẻ, sẽ thả ngươi ra".
Thích Thiếu Thương hừ một tiếng.
Cửu U Thần Quân nói: "Ngươi không nói ư? Ta nghĩ ta sẽ có cách bắt ngươi phải nói ra".
Thích Thiếu Thương nói: "Vừa rồi trong miếu hoang, ngươi dùng Đoạt Phách Hồi Âm, lại thi triển Câu Hồn Quỷ Hỏa, chính là vì muốn bức ta hồn xiêu phách lạc, cung khai điều bí mật đó ra, nhưng không phải là tốn công vô ích ư".
Cửu U Thần Quân nói: "Nhất Nguyên thần công của ngươi hỏa hầu không tệ, nhưng đó chỉ là do ta có ý mến tài. Nếu không, chắc ngươi cũng nghe qua Áp Bất Lô rồi chứ, ta dùng dược tính của Áp Bất Lô hòa với Tam thập tam thiên cửu thập cực nhạc thần băng, chỉ cần nhỏ một giọt vào lòng bàn tay của ngươi, ngươi hãy nhìn vị ái tướng bên cạnh Lưu Độc Phong kia đi, hiện giờ không phải thành nô bộc trung thành của ta sao?".
Thích Thiếu Thương trong lòng tự nhiên sợ hãi, nhưng thần sắc không đổi: "Ngươi dùng dược đối với ta, chỉ là thêm một tên dược nhân, bí mật trong lòng ta, ngươi sẽ không bao giờ biết được. Ngươi giết chết ta. Bí mật mãi sẽ là bí mật. Nếu như mà ta nói ra, chẳng phải là để cho ngươi lập tức giết ta hay sao?".
Cửu U Thần Quân nói: "Ngươi nói ra, tự nhiên có chỗ tốt của nó. Ngươi không nói, ta sẽ không hạ dược, cũng không giết ngươi, chỉ mỗi lần cắt đi một miếng thịt của ngươi, khoét mắt ngươi, cắt lưỡi ngươi, chặt chân tay của ngươi, vùi ngươi vào giữa đám thi thể, cố sự ngày xưa Lữ Hậu đối với với sủng phi của hoàng đế năm đó, chắc ngươi cũng đã từng nghe qua".
Thích Thiếu Thương biết lần này chàng so với chết còn thảm hơn, chỉ mong kích nộ Cửu U lão quái, khiến lão tức giận giết chết chàng ngay lập tức: "Phó tướng gia sai ngươi giết ta, ngươi lại chỉ hỏi không giết, hay là ngươi định tìm hiểu bí mật, dùng để uy hiếp hắn? Hay là Phó tướng gia muốn ngươi bức cung ta, để tiện ép thiên tử, hiệu lệnh thiên hạ. Nếu như ta mà sống sót thoát được, đem sự tình tuyên truyền, ngươi, Phó tướng gia, đương kim thánh thượng, không kẻ nào không gặp họa. Để xem người làm sao gánh vác được".
Cửu U Thần Quân cất tiếng cười quái gở: "Ngươi chỉ muốn khích ta giết ngươi, để ngươi được chết thống khoái! Hôm nay ta mà để cho ngươi được chết dễ dàng, thì ta không phải là Cửu U...".
Thích Thiếu Thương ngắt lời: "Gọi là Bát U, Bát trong Vương Bát đản". (tức đồ ngốc)
Cửu U Thần Quân cười âm hiểm: "Chửi hay lắm! Càng chửi, ta càng hiểu ngươi không sợ chết, nhưng lại sợ thống khổ, sợ không chịu đựng được, sợ nói ra chân tướng".
Lão cười khùng khục nói: "Ta lại càng muốn ngươi thống khổ, khó chịu, phải nói ra chân tướng".
Đột nhiên giọng điệu của lão biến đổi: "Ngươi không nên đến đây".
Thích Thiếu Thương cảnh giác, câu nói này tuyệt không phải là nói với chàng.
Trong câu nói này có ẩn chứa nét kinh hãi, lo sợ, thậm chí không giống như là được nói ra bởi Cửu U lão quái.
Đúng vào lúc này, tiếng phong lôi trỗi dậy.
Một đạo cầu vồng vụt sáng, như một con thần long.
Kiếm quang cực kỳ cường liệt bao phủ người mới đến.
Chỉ thấy kiếm, không thấy người.
Thích Thiếu Thương đã nhận ra thanh kiếm đó.
Hồng Hoa kiếm.
Bảo kiếm Lưu Tình của Lưu Độc Phong.
Kiếm đã hiện, người đã đến.
Thích Thiếu Thương vui mừng nhìn lên.
Một kiếm đó, với khí thế không thể chống đỡ, nhắm thẳng vào huyệt mộ đó.
Kiếm quang hồng rực, lao thẳng vào huyệt mộ.
Vạn lần không ngờ, tử thi rữa nát tàn khuyết trên mặt đất, đột ngột đứng dậy, hắc bào đã trùm lên người nó.
Hồng sắc kiếm mang từ trong huyệt mộ lao vụt lên.
Hắc bào của Cửu U Thần Quân vung lên, ống tay áo xanh đã cuốn lấy hồng kiếm.
Lưu Độc Phong gầm lên một tiếng, hoàng kiếm lao ra khỏi vỏ.
Hoàng mang bạo xạ.
Ống tay áo hồng đã cuốn lấy hoàng kiếm.
Hai người lần lượt lùi lại, chỉ nghe một tiếng động ghê rợn vang lên, Hoàng Hồng nhị kiếm, đột nhiên như hai sợi bún, càng kéo càng dài, còn hai ống tay áo màu xanh và màu hồng, lại giống như hai tấm sắt, càng ngày càng cứng.
Kiếm sắt như bông.
Ống tay áo như sắt.
Thích Thiếu Thương không hiểu hai người thắng thua như thế nào, chỉ biết Lưu Độc Phong cùng Cửu U Thần Quân đang tỷ đấu nội lực, sinh tử chiến đấu.
Lưu Độc Phong vốn trước đây đã bị thụ thương, lại còn bị thương ở tay trái, càng chí mệnh hơn là ông ta trúng phải Không Kiếp thần công, hơn nữa còn phải chịu âm độc ám kình của Lạc Phượng Chưởng và Ngọa Long Trảo.
Ông bị thương nặng như vậy, theo lý phải tĩnh tức điều khí còn chưa chắc đã kịp, vốn quyết không thể tái động võ.
Lưu Độc Phong liều mạng dùng một hơi chân khí cuối cùng truy đuổi, vượt qua bao địa hình khó khăn, nhưng ông hoàn toàn không để ý, bởi vì lúc này là lúc sinh tử quan đầu, ông không thể để cho kẻ thuộc hạ mà ông khổ tâm bồi dưỡng là Trương Ngũ bị người khác khống chế mất thần trí, hại chết khâm phạm mà mình áp giải, cũng là một vị bằng hữu Thích Thiếu Thương.
Ông dùng Lôi Lệ Phong Hành đại pháp, cường hành vận dụng nguyên khí, lại dùng nội lực Nhất Lôi Thiên Hạ hưởng, liều mạng với Cửu U Thần Quân.
Cửu U Thần Quân cũng không liệu được không ngờ Lưu Độc Phong không giữ nguyên khí của mình, lại còn truy đuổi đến đây.
Đại địch số một đã đến, ngoài trừ liều mạng, lão cũng không còn cách nào khác.
Cửu U Thần Quân sử dụng chính là Không Kiếp thần công.
Công lực đối phương càng cao, lực phản chấn càng mạnh.
Lưu Độc Phong đang sử dụng Nhất Lôi Thiên Hạ hưởng.
Dùng lực vạn quân, trong đó có kình khí bài sơn đảo hải, công phá phòng thủ của đối phương.
Thích Thiếu Thương cảm giác bản thân như đột ngột rơi vào một trường lôi điện giao kích, sát khí tê liệt hư không.
Mọi trường quyết đấu, đều có đối trì.
Chỉ là đối trì dài hay ngắn.
Mọi trường quyết chiến, đều có kết quả.
Bất kể lưỡng bại câu thương, hoặc là nhất chiến công thành vạn cốt khô, đều phải có kết quả.
Mọi người không phải là đều vì các kết quả đó mà chiến đấu hay sao?
Hai ống tay áo, đột nhiên rơi xuống đất.
Hoàng kiếm nát vụn.
Hồng kiếm rơi vào trong huyệt mộ tối đen.
Cửu U Thần Quân vội vàng lùi lại.
Hắc bào cuộn bay.
Lưu Độc Phong đang muốn truy kích, đột nhiên, có mười bảy, mười tám cỗ thi thể rữa nát ở xung quanh, đều lao về phía Lưu Độc Phong.
Dòi bọ, thịt thối, xú khí, uế dịch... tất cả đều cuộn tới gần Lưu Độc Phong.
Đó đều là dược nhân của Cửu U Thần Quân.
Khi còn sống đều là kẻ địch của lão, sau khi mất đi tri giác, trở thành nhưng kẻ đáng thương bị lão điều khiển.
Lưu Độc Phong né ngang tránh dọc, trên người đã dính không ít dòi bọ, thậm chí có thi hài chụp được vào người ông, trong lúc ông lảo đảo, bị kéo xuống một huyệt mộ.
Thi thể bên trong vung đôi tay thối rữa lộ ra cả xương, chụp lấy hai vai ông.
Lưu Độc Phong rít lên một tiếng.
Ông rút Thu Ngư Đao.
Đao đi tới đâu, dược nhân lần lượt ngã xuống.
Thu Ngư đao chỉ khống chế người, chứ không giết người.
Trong lúc hỗn loạn, lưng của Lưu Độc Phong bị đánh trúng một chưởng.
Một chưởng đó, đủ đánh tan phần nội lực mà Lưu Độc Phong vừa tụ được.
Trong lúc Lưu Độc Phong bị hất văng đi, bảy tám cỗ thi thể rữa nát còn lại đuổi theo ông.
Lưu Độc Phong giữa không trung giương cung lắp tên.
Kim mang xuất hiện, xuyên qua ngực hai dược nhân, bắn trúng hắc bào.
Hắc bào lập tức bắt lửa.
Cửu U Thần Quân hét lên đau đớn, nhảy nhót loạn xạ, những đám lửa bùng lên trên hắc bào.
Mũi tên mà Lưu Độc Phong phát ra chính là Hậu Nghệ Xạ Dương tiễn.
Đó là mũi tên cuối cùng.
Trăng lạnh.
Một tấm hắc bào, phủ lên trên một khối tàn bi.
Nghĩa trang này đã bị bỏ hoang đã lâu. Nhiều năm trước, ở đây có thôn làng, cũng có chiến tranh. Nhưng chiến tranh cuối cùng thôn phệ thôn làng, cộng thêm một trận hồng thủy, khiến những thôn dân còn lại bỏ đi hết. Đây mới trở thành đám mộ hoang của các cô hồn vô chủ, là nơi nhưng con sói hoang bới thi hài, tru lên dưới ánh trăng.
Không còn ai đến nơi này nữa.
Xung quanh đều là bùn đất, chướng khí, thi hài khô cốt, không phải là bị ngâm nước rữa nát, thì cũng bị dã thú cắn xé tan nát. Những đốm lửa xanh lập lòe như quỷ hỏa bay khắp nơi
Một vùng nước tù ô uế bao quanh.
Không biết là vật gì đang phát ra tiếng hú kinh người? Là người? Là thú? Hay là quỷ?
Đây chính là địa ngục của nhân gian.
Cửu U lão quái chọn nơi này.
Bởi vì lão biết rằng, Lưu Độc Phong sẽ không đến đây, đồng thời, cũng không dám đến đây.
Lão trúng phải ba mũi Thuận Nghịch thần châm, trước khi chưa bức được chúng ra, lão không muốn liều mạng đấu với Lưu Độc Phong hoặc Vô Tình.
Cửu U lão quái đang nhẹ nhàng gõ lên mặt một chiếc trống nhỏ màu đen.
Một tiếng, một tiếng, một tiếng...
Một tiếng vọng đáp lại.
Giống như tiếng tim đập dồn của người sắp chết.
Sau đó, tiếng sói tru phía xa đột nhiên im bặt.
Tiếp theo, tiếng côn trùng rỉ rả xung quanh cũng lắng xuống.
Khi tiếng sói tru từ xa lại vọng lại, giữa nghĩa trang hoang vu đó có thêm hai người.
Một người toàn thân cứng đơ, ôm một người không thể cựa quậy, từ từ thả xuống, sau đó, ngây ngốc đứng trước tấm bia mộ phủ cái áo bào màu đen.
Kẻ đang đứng thẳng kia chính là Trương Ngũ.
Còn kẻ không thể cựa quậy kia đương nhiên là Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương tuy bị khống chế huyệt đạo, nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh.
Trương Ngũ tuy có thể hoạt động, nhưng đã mất đi thần trí.
Thích Thiếu Thương biết bản thân mình khó có thể may mắn thoát được.
Chàng biết mình đã rơi vào tay Cửu U lão quái, không thể so được với việc rơi vào tay của Vô Tình hoặc Lưu Độc Phong, thậm chí đến thủ đoạn tàn độc như Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân cũng không thể so được.
Rơi vào tay Cửu U lão quái, sống không bằng chết.
Thích Thiếu Thương cũng muốn tự tuyệt, nhưng đến sức lực để tự tuyệt chàng cũng không còn.
Hơn nữa, từ trong hàng loạt những thất bại và thất ý, chàng đã học được một điều: "Phải kiên nhẫn đến phút cuối cùng, chịu đựng đến phút cuối cùng, sống đến phút cuối cùng!".
Có thể sống, cho dù phải dày mặt, mất mặt, cho dù thống khổ, tuyệt vọng, cũng chỉ cần phải sống, phải tiếp tục sống, mới có thể có hy vọng thay đổi mọi thứ.
Chính vì muốn tiếp tục sống, Thích Thiếu Thương đã phải chịu đựng không ít đau khổ, khuất nhục, hơn nữa, chàng còn không biết còn bao nhiêu sự tình khổ sở hơn, phẫn uất hơn đang đợi chàng.
Hiện giờ chàng không thể cựa quậy được.
Mà lại còn phải đối diện với một tuyệt thế ma vương.
Vô Tình, Lưu Độc Phong cộng thêm bản thân chàng... cùng lão ngộ chiến bao lần, không ngờ đến bộ dạng của lão yêu cũng chưa từng thấy qua.
Thích Thiếu Thương muốn xem xem: mô dạng thực sự của Cửu U lão quái là như thế nào.
Không có mô dạng.
Trên mặt bia mộ là tấm hắc bào.
Bên dưới bia mộ là huyệt sâu.
Trong huyệt tối đen không thể nhìn thấy vật gì.
Bên cạnh huyệt mộ là một tử thi tàn khuyết, máu thịt bầy nhầy.
Khu loạn táng cương này, ít nhất có hai, ba mươi thi thể mất đầu mất chân tay, rữa nát, xú uế.
Trước huyệt mộ có một cái trống.
Trống hình tam giác, đen nhánh, không biết là do loại da gì chế thành.
Từng tiếng trống vang lên, giống như nhịp gõ tử vong, chậm chạp mà trầm trọng.
Nhưng lại không thấy người gõ trống.
Lẽ nào đó là một cánh tay vô hình.
Cửu U lão quái có phải là một quỷ hồn vô hình hay không?
Thích Thiếu Thương đoán chiếc trống đó bị nội lực cách không gõ lên.
Nhưng lại không nhìn thấy kẻ phát ra nội lực.
Đột nhiên, một thanh âm âm ám vang lên: "Ngươi đã đến". Âm thanh như vang lên bên tai.
Thích Thiếu Thương không hề kinh ngạc.
Ở trong sơn thần miếu, chàng đã từng lĩnh giáo Đoạt Phách Hồi Âm của Cửu U lão quái, biết được tiếng của Cửu U Thần Quân có thể vang lên từ bất kỳ nơi nào, sớm đã có chuẩn bị.
Chỉ là âm thanh đó rất gần, giống như là đứng trước mặt nói chuyện với chàng vậy, chàng còn có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí từ miệng của đối phương.
Lẽ nào Cửu U Lão yêu thực sự có thể ẩn thân.
Thích Thiếu Thương không kìm được đưa mắt nhìn huyệt mộ đen ngòm đó.
Huyệt mộ tối đen.
Đất vàng.
Trăng lạnh.
Âm thanh đó lại nói: "Ngươi không nhìn thấy ta, nhưng ta lại nhìn được ngươi.
Thích Thiếu Thương không đáp.
Âm thanh đó nói: "Ta chỉ sai người chế trụ huyệt đạo của ngươi, không cho ngươi cựa quậy, nhưng không để cho ngươi không nói được".
Thích Thiếu Thương cười lạnh.
"Ngươi không cần cười kiểu đó. Đến bây giờ ngươi còn chưa chết, chỉ bởi vì ta muốn hỏi ngươi một câu".
Thích Thiếu Thương vẫn không đáp.
Âm thanh đó chỉ đành nói tiếp: "Ta muốn hỏi: 'Ngọc ấn của đương kim thiên tử có phải ở trong tay ngươi hay không?'".
Thích Thiếu Thương nói: "Thì ra cũng vì vấn đề này".
Cửu U Thần Quân nói: "Còn có kẻ nào cũng đến vì việc này nữa?".
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói: "Triều đình phái xuất bao nhiêu đại quan mãnh tướng, Chuyện tướng gia cũng xuất động bao nhiêu tả đạo tà môn cao nhân hảo thủ, không phải đều vì việc này hay sao?".
Cửu U Thần Quân nói: "Đó là việc gì?".
Thích Thiếu Thương nói: "Phó thừa tướng không phải sai ngươi giết, chứ không phải sai ngươi hỏi hay sao?".
Cửu U Thần Quân nói: "Hiện giờ ngươi đã rơi vào tay ta, muốn giết muốn hỏi, tùy vào tâm tình của ta, nói không chừng, nếu như ta vui vẻ, sẽ thả ngươi ra".
Thích Thiếu Thương hừ một tiếng.
Cửu U Thần Quân nói: "Ngươi không nói ư? Ta nghĩ ta sẽ có cách bắt ngươi phải nói ra".
Thích Thiếu Thương nói: "Vừa rồi trong miếu hoang, ngươi dùng Đoạt Phách Hồi Âm, lại thi triển Câu Hồn Quỷ Hỏa, chính là vì muốn bức ta hồn xiêu phách lạc, cung khai điều bí mật đó ra, nhưng không phải là tốn công vô ích ư".
Cửu U Thần Quân nói: "Nhất Nguyên thần công của ngươi hỏa hầu không tệ, nhưng đó chỉ là do ta có ý mến tài. Nếu không, chắc ngươi cũng nghe qua Áp Bất Lô rồi chứ, ta dùng dược tính của Áp Bất Lô hòa với Tam thập tam thiên cửu thập cực nhạc thần băng, chỉ cần nhỏ một giọt vào lòng bàn tay của ngươi, ngươi hãy nhìn vị ái tướng bên cạnh Lưu Độc Phong kia đi, hiện giờ không phải thành nô bộc trung thành của ta sao?".
Thích Thiếu Thương trong lòng tự nhiên sợ hãi, nhưng thần sắc không đổi: "Ngươi dùng dược đối với ta, chỉ là thêm một tên dược nhân, bí mật trong lòng ta, ngươi sẽ không bao giờ biết được. Ngươi giết chết ta. Bí mật mãi sẽ là bí mật. Nếu như mà ta nói ra, chẳng phải là để cho ngươi lập tức giết ta hay sao?".
Cửu U Thần Quân nói: "Ngươi nói ra, tự nhiên có chỗ tốt của nó. Ngươi không nói, ta sẽ không hạ dược, cũng không giết ngươi, chỉ mỗi lần cắt đi một miếng thịt của ngươi, khoét mắt ngươi, cắt lưỡi ngươi, chặt chân tay của ngươi, vùi ngươi vào giữa đám thi thể, cố sự ngày xưa Lữ Hậu đối với với sủng phi của hoàng đế năm đó, chắc ngươi cũng đã từng nghe qua".
Thích Thiếu Thương biết lần này chàng so với chết còn thảm hơn, chỉ mong kích nộ Cửu U lão quái, khiến lão tức giận giết chết chàng ngay lập tức: "Phó tướng gia sai ngươi giết ta, ngươi lại chỉ hỏi không giết, hay là ngươi định tìm hiểu bí mật, dùng để uy hiếp hắn? Hay là Phó tướng gia muốn ngươi bức cung ta, để tiện ép thiên tử, hiệu lệnh thiên hạ. Nếu như ta mà sống sót thoát được, đem sự tình tuyên truyền, ngươi, Phó tướng gia, đương kim thánh thượng, không kẻ nào không gặp họa. Để xem người làm sao gánh vác được".
Cửu U Thần Quân cất tiếng cười quái gở: "Ngươi chỉ muốn khích ta giết ngươi, để ngươi được chết thống khoái! Hôm nay ta mà để cho ngươi được chết dễ dàng, thì ta không phải là Cửu U...".
Thích Thiếu Thương ngắt lời: "Gọi là Bát U, Bát trong Vương Bát đản". (tức đồ ngốc)
Cửu U Thần Quân cười âm hiểm: "Chửi hay lắm! Càng chửi, ta càng hiểu ngươi không sợ chết, nhưng lại sợ thống khổ, sợ không chịu đựng được, sợ nói ra chân tướng".
Lão cười khùng khục nói: "Ta lại càng muốn ngươi thống khổ, khó chịu, phải nói ra chân tướng".
Đột nhiên giọng điệu của lão biến đổi: "Ngươi không nên đến đây".
Thích Thiếu Thương cảnh giác, câu nói này tuyệt không phải là nói với chàng.
Trong câu nói này có ẩn chứa nét kinh hãi, lo sợ, thậm chí không giống như là được nói ra bởi Cửu U lão quái.
Đúng vào lúc này, tiếng phong lôi trỗi dậy.
Một đạo cầu vồng vụt sáng, như một con thần long.
Kiếm quang cực kỳ cường liệt bao phủ người mới đến.
Chỉ thấy kiếm, không thấy người.
Thích Thiếu Thương đã nhận ra thanh kiếm đó.
Hồng Hoa kiếm.
Bảo kiếm Lưu Tình của Lưu Độc Phong.
Kiếm đã hiện, người đã đến.
Thích Thiếu Thương vui mừng nhìn lên.
Một kiếm đó, với khí thế không thể chống đỡ, nhắm thẳng vào huyệt mộ đó.
Kiếm quang hồng rực, lao thẳng vào huyệt mộ.
Vạn lần không ngờ, tử thi rữa nát tàn khuyết trên mặt đất, đột ngột đứng dậy, hắc bào đã trùm lên người nó.
Hồng sắc kiếm mang từ trong huyệt mộ lao vụt lên.
Hắc bào của Cửu U Thần Quân vung lên, ống tay áo xanh đã cuốn lấy hồng kiếm.
Lưu Độc Phong gầm lên một tiếng, hoàng kiếm lao ra khỏi vỏ.
Hoàng mang bạo xạ.
Ống tay áo hồng đã cuốn lấy hoàng kiếm.
Hai người lần lượt lùi lại, chỉ nghe một tiếng động ghê rợn vang lên, Hoàng Hồng nhị kiếm, đột nhiên như hai sợi bún, càng kéo càng dài, còn hai ống tay áo màu xanh và màu hồng, lại giống như hai tấm sắt, càng ngày càng cứng.
Kiếm sắt như bông.
Ống tay áo như sắt.
Thích Thiếu Thương không hiểu hai người thắng thua như thế nào, chỉ biết Lưu Độc Phong cùng Cửu U Thần Quân đang tỷ đấu nội lực, sinh tử chiến đấu.
Lưu Độc Phong vốn trước đây đã bị thụ thương, lại còn bị thương ở tay trái, càng chí mệnh hơn là ông ta trúng phải Không Kiếp thần công, hơn nữa còn phải chịu âm độc ám kình của Lạc Phượng Chưởng và Ngọa Long Trảo.
Ông bị thương nặng như vậy, theo lý phải tĩnh tức điều khí còn chưa chắc đã kịp, vốn quyết không thể tái động võ.
Lưu Độc Phong liều mạng dùng một hơi chân khí cuối cùng truy đuổi, vượt qua bao địa hình khó khăn, nhưng ông hoàn toàn không để ý, bởi vì lúc này là lúc sinh tử quan đầu, ông không thể để cho kẻ thuộc hạ mà ông khổ tâm bồi dưỡng là Trương Ngũ bị người khác khống chế mất thần trí, hại chết khâm phạm mà mình áp giải, cũng là một vị bằng hữu Thích Thiếu Thương.
Ông dùng Lôi Lệ Phong Hành đại pháp, cường hành vận dụng nguyên khí, lại dùng nội lực Nhất Lôi Thiên Hạ hưởng, liều mạng với Cửu U Thần Quân.
Cửu U Thần Quân cũng không liệu được không ngờ Lưu Độc Phong không giữ nguyên khí của mình, lại còn truy đuổi đến đây.
Đại địch số một đã đến, ngoài trừ liều mạng, lão cũng không còn cách nào khác.
Cửu U Thần Quân sử dụng chính là Không Kiếp thần công.
Công lực đối phương càng cao, lực phản chấn càng mạnh.
Lưu Độc Phong đang sử dụng Nhất Lôi Thiên Hạ hưởng.
Dùng lực vạn quân, trong đó có kình khí bài sơn đảo hải, công phá phòng thủ của đối phương.
Thích Thiếu Thương cảm giác bản thân như đột ngột rơi vào một trường lôi điện giao kích, sát khí tê liệt hư không.
Mọi trường quyết đấu, đều có đối trì.
Chỉ là đối trì dài hay ngắn.
Mọi trường quyết chiến, đều có kết quả.
Bất kể lưỡng bại câu thương, hoặc là nhất chiến công thành vạn cốt khô, đều phải có kết quả.
Mọi người không phải là đều vì các kết quả đó mà chiến đấu hay sao?
Hai ống tay áo, đột nhiên rơi xuống đất.
Hoàng kiếm nát vụn.
Hồng kiếm rơi vào trong huyệt mộ tối đen.
Cửu U Thần Quân vội vàng lùi lại.
Hắc bào cuộn bay.
Lưu Độc Phong đang muốn truy kích, đột nhiên, có mười bảy, mười tám cỗ thi thể rữa nát ở xung quanh, đều lao về phía Lưu Độc Phong.
Dòi bọ, thịt thối, xú khí, uế dịch... tất cả đều cuộn tới gần Lưu Độc Phong.
Đó đều là dược nhân của Cửu U Thần Quân.
Khi còn sống đều là kẻ địch của lão, sau khi mất đi tri giác, trở thành nhưng kẻ đáng thương bị lão điều khiển.
Lưu Độc Phong né ngang tránh dọc, trên người đã dính không ít dòi bọ, thậm chí có thi hài chụp được vào người ông, trong lúc ông lảo đảo, bị kéo xuống một huyệt mộ.
Thi thể bên trong vung đôi tay thối rữa lộ ra cả xương, chụp lấy hai vai ông.
Lưu Độc Phong rít lên một tiếng.
Ông rút Thu Ngư Đao.
Đao đi tới đâu, dược nhân lần lượt ngã xuống.
Thu Ngư đao chỉ khống chế người, chứ không giết người.
Trong lúc hỗn loạn, lưng của Lưu Độc Phong bị đánh trúng một chưởng.
Một chưởng đó, đủ đánh tan phần nội lực mà Lưu Độc Phong vừa tụ được.
Trong lúc Lưu Độc Phong bị hất văng đi, bảy tám cỗ thi thể rữa nát còn lại đuổi theo ông.
Lưu Độc Phong giữa không trung giương cung lắp tên.
Kim mang xuất hiện, xuyên qua ngực hai dược nhân, bắn trúng hắc bào.
Hắc bào lập tức bắt lửa.
Cửu U Thần Quân hét lên đau đớn, nhảy nhót loạn xạ, những đám lửa bùng lên trên hắc bào.
Mũi tên mà Lưu Độc Phong phát ra chính là Hậu Nghệ Xạ Dương tiễn.
Đó là mũi tên cuối cùng.
/111
|