Đô Thuấn Tài ngã xuống, hồi lâu không bò dậy nổi.
Nhưng Lương Nhị Xương cùng Dư Đại Dân không đến đỡ.
Trong lúc khẩn cấp này, ai cũng nhận ra không giết Văn Trương, không chỉ Hồng Phóng hy sinh oan uổng, Đô Thuấn Tài thụ thương vô ích mà những kẻ đối địch với y đều không mong sống sót.
Nên cả hai phải liều mạng.
Nhân lúc thời cơ thoáng qua này mà giết Văn Trương.
Ngô Công tiên của Lương Nhị Xương vuột tay, Dư Đại Dân kịp thời đưa cho y một cây Lục Hợp câu, vốn câu có một đôi nhưng y từng bị Trương Ngũ, Liệu Lục giả quỷ dọa cho hồn phi phách tán nên chỉ còn lại một cây, nhất thời không kịp đúc một cây khác.
Lương Nhị Xương không thuận tay lắm với binh khí nhưng câu vào tay, cũng phấn chấn hẳn, phối hợp với Bạch Trá can thương của Dư Đại Dân dồn Văn Trương vào tử địa.
Cả hai thật sự liều mạng. Họ biết chỉ như thế mới giữ được tính mạng.
Đáng tiếc.
Võ công của họ kém Văn Trương quá xa.
Văn Trương kinh hãi lại phẫn nộ, đau đớn xen lẫn nóng ruột, y mù một mắt, cơn đau khiến toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Đau đớn không phải là chướng ngại lớn nhất bây giờ.
Máu chảy khắp mặt khiến con mắt còn lại trở nên mơ hồ.
Y nhìn không rõ, cũng như Thích Thiếu Thương mất một tay, không chỉ phải gánh chịu bất tiện của một cánh tay mất đi mà cân bằng thân thể cũng bị ảnh hưởng. Một người đột nhiên mất một con mắt, con mắt còn lại mỗi lần hấp háy đều đau thấu tim.
Văn Trương cơ hồ mất một con mắt rưỡi.
Càng đáng sợ hơn là Vô Tình có thể xuất ra ám khí.
Y phát ra được mũi đầu tiên, đương nhiên có thể bắn ra mũi thứ hai.
Văn Trương tuy đau đớn nhưng không loạn.
Võ công của y ứng phó với hợp kích của Lương Nhị Xương và Dư Đại Dân không thành vấn đề. Y sợ ám khí của Vô Tình.
Chỉ sợ mỗi ám khí của Vô Tình mà thôi.
Vô Tình vừa xuất thủ đã đánh mù một mắt cũng đánh tan luôn lòng tin của y, định lực vừa mất khiến y phán đoán sai lầm, đâm ra hoảng sợ cùng cực.
Y sợ Vô Tình lại phát ám khí tiếp.
Y hối hận đã quá coi thường Vô Tình, quá tin lời Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư, cho rằng y thật sự mất khả năng phát ám khí.
Hiện tại việc duy nhất y có thể làm là đấu tiếp với Lương Nhị Xương cùng Dư Đại Dân, giữ cho cả hai còn sống để ngăn Vô Tình tấn công tiếp.
Chỉ người còn sống mới yểm hộ được cho y.
Y không tin rằng mình tránh được ám khí của Vô Tình nhưng ít ra cũng có cách khiến đối phương không dám tung loạn xa.
Đang lúc đau đớn, tâm lý sợ hãi mười phần nhưng thần trí y vẫn tỉnh táo.
Thậm chí y vừa dùng Đông Hải thủy vân tụ pháp chống lại hợp kích của Lương Nhị Xương cùng Dư Đại Dân, vừa nhịn đau rút mũi tam giác viêm lăng trên mắt xuống.
Mũi lăng không có độc.
Nếu có độc, y không thể đấu dằng dai mà bất chấp mạo hiểm xông khỏi trùng vây tấn công Vô Tình, bắt sống y bức giao ra giải dược nhưng chỉ cần trên mũi lăng không có độc, y chỉ mong tránh càng xa Vô Tình càng tốt.
Nghĩ đến chuyện dù chạy thoát mà mất một con mắt, trên mặt vĩnh viễn mang một vết thương, ngày sau con đường hoạn lộ ắt ảnh hưởng, trong lòng y thống khổ còn hơn cơn đau xác thịt.
Nhưng y phải trấn tĩnh đối địch, quyết không thể loạn thế trận.
Trong tình cảnh này, một người vẫn giữ lòng không loạn, tuyệt đối là nhân vật bất phàm.
Văn Trương vốn là nhân vật như thế.
Y đã trải qua nhiều đại nạn, đều đứng dậy được nên không tin mình sẽ chết ở đây.
Tuy y thụ thương chỉ chỉ úy kỵ ám khí của Vô Tình.
Y đã mất thời gian quan sát, khẳng định Vô Tình không còn năng lực phóng ám khí, không ngờ phán đoán đó lại sai.
Sai lầm trí mạng.
Trong tình huống hỗn loạn vừa rồi, Vô Tình có thể khiến y bị thương, gần như lấy đi tính mạng.
Vô Tình vẫn phóng được ám khí.
Chàng thanh niên này giữ ổn định quá tốt.
Y đích xác giữ được ổn định.
Cũng đích xác không phóng ám khí được.
Vừa nãy, y chỉ tận dụng cơ quan trên đầu cây tiêu bắn một điểm hàn tinh lên ấn đường Văn Trương.
Nhưng y tránh quá nhanh nên chỉ mù một con mắt.
Y khổ công chờ thời cơ, nhưng Văn Trương phản ứng cực nhanh, còn y nóng lòng cứu Đô Thuấn Tài, thành ra không thể một đòn hạ được đối phương.
Lần này chắc chắn phiền hà.
Văn Trương sẽ cảnh giác hơn.
Lão hồ ly lõi đời này không dễ bị bất kỳ thợ săn nào tóm được há huống "thợ săn" vốn mất đi năng lực săn bắn.
Ống tiêu của y có mười tám cơ quan tinh xảo, đặc biệt không ảnh hưởng đến âm điệu lúc thổi, nhưng vì quá nhỏ nên chỉ bắn ra được ba mũi.
Y đã bắn ra mũi đầu tiên.
Mũi đầu tiên này dễ trúng nhất vì Văn Trương chưa phòng bị.
Mũi đầu tiên không giết được y, mũi tiếp theo không dễ thương tổn được.
Cũng may là Văn Trương đã thụ thương.
Hơn nữa vết thương không nhẹ.
Vô Tình chỉ còn lại hai mũi ám khí, địch nhân còn những bốn tên, y không cho phép mình thất thủ.
Y tuy không còn năng lực phát xạ ám khí nhưng một với hảo thủ ám khí, nội lực thủ kình chỉ là thứ yếu, tốc độ và kỹ xảo có thể dùng cơ quan bổ túc, trọng yếu hơn cả là nắm chắc thời cơ chuẩn xác, trong sát na lấy được mạng địch nhân, tức là phải có năng lực phán đoán nhanh chóng, tinh xác.
Từ lúc tám tuổi, Vô Tình đã huấn luyện bản thân ở trong phòng tối om, cách mấy chục bức tường chỉ có một lỗ hổng bằng sợi tóc, ngoài xa đốt một cây hương, dựa vào điểm cháy đỏ đó bắn phi châm dập lửa. Lúc mười một tuổi, y có thể đứng cách ba trượng, bắn trúng một con ấu trùng trong vòm cây rậm rịt mà không rơi một cánh hoa, một chiếc lá; dùng phi đao phóng vào con nhặng bay vòng trong gió, lúc rơi xuống trừ đôi cánh bị cắt đứt mà vẫn sống.
Rất nhiều người không dám đến gần người sử dụng ám khí bởi cho rằng những người đó tâm trường tất ác độc, kỳ thật người dùng đao cũng có người tốt kẻ xấu như kẻ làm quan.
Ám khí của Vô Tình chỉ dùng vào chính đạo nên người võ lâm đều cho rằng sau Đường môn, y là cao thủ đệ nhất đưa ám khí lên "con đường sáng".
Phàm học bất kỳ sự vật gì, muốn thành tôn sư tất phải có thiên phận, dù khổ công mà không có thiên phận, tối đa chỉ thành sự, vị tất thành công.
Vô Tình cực kỳ có thiên phận với ám khí.
Nếu mũi tam giác phi lăng vừa rồi từ tay y bắn ra chứ không phải từ cơ quan trên ống tiêu, Văn Trương chắc đã thành người chết.
Văn Trương hiện giờ vẫn sống bởi y không thể tự tay phát ám khí.
Điểm này Văn Trương không biết.
Y mà biết ắt không hoảng sợ đến thế, mà Lương Nhị Xương và Dư Đại Dân e rằng cũng chết ngay dưới "Đại Vi Đà Tạc".
Y cố kỵ ám khí của Vô Tình.
Trong ống tiêu của Vô Tình chỉ còn lại hai mũi ám khí, bản thân y lại không thể tự tay bắn ra.
Một bên đề phòng ám khí của đối phương, một bên không dám phát ra khinh suất nhưng trong khoảnh khắc đó tâm lý một người biến hóa cực lớn mà không ai biết, không ai hiểu.
Là Lương Nhị Xương.
Y là người.
Phàm là người đều tham phú quý, sợ chết chóc.
Y đầu quân Tướng quân phủ vì muốn sống dễ chịu hơn, xưa nay bán mạng cho Đô Thuấn Tài để dùng công lao đổi lấy phú quý.
Nhưng y lại nhận ra quan chức của Văn Trương cao hơn Đô Thuấn Tài nhiều, cơ hội thăng tiến cũng hơn hẳn, hơn nữa y vừa nhận ra võ công của Văn Trương cao hơn hẳn bọn y.
Y cũng sợ chết như mọi người, thậm chỉ đặc biệt sợ.
Y có bốn người vợ, mười một con gái, cộng thêm hai tòa lầu lớn, ba điền trang, mấy năm nay y tích lũy được rất nhiều tiền, ai có ngần ấy gia sản khó lòng tránh khỏi sinh lòng tham sống sợ chết.
Vừa nãy nếu Văn Trương quát lên với y những lời dành cho Hồng Phóng, chắc y đã vung roi đánh gục Đô Thuấn Tài.
Nhưng Văn Trương không thèm để ý.
Y đành liều mạng, liều mạng để mong sống sót.
Y còn phải bảo vệ Đô Thuấn Tài, bởi Đô Thuấn Tài vẫn là chủ, là kỳ vọng của y.
Thành ra, Hồng Phóng vừa động thủ với Đô Thuấn Tài, y lập tức xuất thủ ngay, có điều trong lòng y tự hiểu rõ một việc.
Văn Trương dùng ống tay áo tá lực đưa Ngô Công tiên của y đâm vào eo Hồng Phóng, xem ra có vẻ y bị động, không thể dừng tay được.
Kỳ thật không phải.
Y vẫn có thể vận công lực chống lại, bất quá một bên vai phải gãy.
Y không muốn thế, nhất là trong lúc phải dựa vào thực lực mà liều mạng.
Nên y đành "ngộ sát" Hồng Phóng.
Hồng Phóng chết rồi, Đô Thuấn Tài thụ thương, trong lúc này, y thật muốn giết luôn Dư Đại Dân rồi quỳ xuống cầu xin Văn Trương, chỉ cần hắn tha mạng, y sẽ giết ba kiếm động, bắt sống Đường nhị nương cho hắn xử lý.
Bất quá, y chưa kịp hành động, một mũi ám khí đã rít lên, bắn trúng Văn Trương.
Mặt y liền đầm đìa máu.
Nguyên lai Vô Tình vẫn phát được ám khí.
Lương Nhị Xương lập tức phấn chấn tinh thần, liều mạng tấn công Văn Trương, một mặt y biết có ám khí của Vô Tình chiếu ứng nên không sợ gì, mặt khác y thầm kêu may mắn mình chưa nhất thời hồ đồ, giết chủ hàng địch, bằng không ám khí của Vô Tình nhất định nhắm vào mạng y.
Nhưng cả y và Văn Trương đều quên mất một điểm.
Vô Tình mà thật sự phóng được ám khí, sao lại nhẫn tâm mặc ba kiếm đồng nhiều lần ngộ hiểm, trơ mắt nhìn Hồng Phóng thân vong mà vẫn giữ ổn định được?
Bất quá những gì diễn ra, với Lương Nhị Xương chỉ là ý niệm xoay chuyển giữ bán bạn cầu vinh và toàn trung tận nghĩa.
Y quyết định phải "vì chủ giết địch".
Kỳ thật đời người có nhiều lúc phải cân nhắc giữa lương thiện và tà ác, chính nghĩa và tội ác, những biến hóa vi tế hay những quyết định trong khoảnh khắc đều có khả năng thay đổi cục diện hoặc con người đó. Biến hóa của một người không do tự chủ, bất biến của một người có lẽ cũng thân bất do kỷ.
Văn Trương không mong thủ thắng, chỉ cầu bất bại, chỉ cần đánh dằng dai ắt ám khí của Vô Tình không dễ làm y bị thương.
Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng y vẫn hoảng sợ. Vừa nãy Vô Tình bắn ám khí trúng mắt y giữa lúc nhân ảnh đan nhau, đại chiến kịch liệt mà y vẫn nhắm chuẩn xác.
Giờ y có phòng bị nhưng không có lòng tin.
Cùng lúc, chiến cục đột nhiên biến hóa.
Đoản đao trên tay Đường Vãn Từ bị cây liêm đao của Thư Tự Tú hất bay.
Đường Vãn Từ cũng đánh trúng Anh Lục Hà một chưởng cực nhanh.
Vốn đao trong tay nàng rớt xuống, hạ phong toàn diện, lẽ ra càng hung hiểm nhưng Anh Lục Hà cũng trúng một đòn bởi nàng đã chuẩn bị sẵn tình huống binh khí sẽ rớt, thậm chí bản thân khó tránh độc thủ, nên nhân lúc binh khí vuột tay, địch nhân đắc ý mà tung ra sát thủ, đả thương Anh Lục Hà.
Ả loạng choạng lui lại.
Đường Vãn Từ lùi liền ba bước, lắc lư cơ hồ ngã xuống.
Anh Lục Hà hiển nhiên cũng phản kích, Đường Vãn Từ cũng thụ thương không nhẹ.
Thư Tự Tú nhảy vọt tới.
Y vốn là thân tín và trợ thủ của Văn Trương, kẻ biết nắm chắc thời cơ như Văn Trương, thủ hạ đắc lực lý nào lại để cơ hội tốt vuột mất.
Thư Tự Tú thấy Đường Vãn Từ rất xinh đẹp.
Nên liêm đao chém ra không nhằm lấy mạng Đường Vãn Từ, nàng có trúng nhát đao này cũng không chết mà chỉ phế mất đôi chân. Thư Tự Tú thích như thế.
Y thích phế gân mạch nhưng nữ tử không chịu nghe lời y rồi dâm dục, Đường Vãn Từ không phải nguyên hung, Văn Trương có thể sẽ giao cho y, y tự nhận thấy mình đã lập không ít công lao hãn mã cho Văn đại nhân.
Hà huống Đường Vãn Từ xinh đẹp thế này, từ lần đầu gặp nàng, y đã nhớ mãi không quên rằng nàng là hoa hồng có gai, chứ không để tâm đến cái chết đột ngột của đồng bạn.
Y vung liêm đao lên.
Trước mắt hiện rõ cảnh Đường Vãn Từ đau đớn.
Không ngờ nàng không ngã gục.
Mà là y.
Y ngã gục xuống cực nhanh.
Mi tâm cắm ngập một mũi tên dài bảy thốn ba phân không có đuôi, xuyên từ sau gáy ra.
Vô Tình buộc phải phát mũi ám khí thứ hai.
Y chỉ còn lại một mũi ám khí.
Mũi sau cùng này tuyệt đối không thể thất thủ, nếu không thay đổi được cục diện ắt y vĩnh viễn không còn cơ hội.
Thần sắc y vẫn trấn định lạnh lùng nhưng sống mũi lấm tấm mồ hôi.
Tính mệnh của mấy người, cả tồn vong bản thân đều ký thác lên mũi ám khí trong ống tiêu.
Y biết rõ múi ám khí sau cùng này phân lượng nhẹ nhất.
Đó là một mũi châm.
Ống tiêu mỏng mảnh quyết không thể ẩn tàng ám khí quá lớn hoặc quá nặng.
Ống tiêu chỉ có ba mũi ám khí: phi lăng, tên không có đuôi và châm.
Châm dài hai thốn ba phân.
Trọng lượng của châm nhẹ nhất.
Châm tối đa chỉ đả thương, không thể sát nhân.
Trừ phi mũi châm nhiễm kịch độc hoặc bắn trúng mạch máu, theo đó công tâm mới khiến người ta mất mạng.
Ám khí của Vô Tình chưa từng có độc, mũi châm này đương nhiên cũng vậy.
Cùng lúc, Văn Trương đột nhiên phát động thế công hung hãn nhất.
Vô Tình vừa bắn chết Thư Tự Tú, đầu Lương Nhị Xương vỡ toang.
"Đại Vi Đà Tạc" của Văn Trương đánh lùi Dư Đại Dân, "Đại Lực Kim Cương quyền" giết Lương Nhị Xương, uốn người nhảy vào Đô Thuấn Tài.
Y quyết định bắt Đô Thuấn Tài làm con tin thoát thân.
Đô Thuấn Tài dù gì cũng là tướng quân.
Vô Tình quyết phải cố kỵ đôi chút.
Y không biết trong ống tiêu của Vô Tình có ám khí, chỉ còn lại một mũi mà chỉ biết, Đô Thuấn Tài là cơ hội cho mình sống sót.
Y quyết phải thử một phen.
Nhưng Lương Nhị Xương cùng Dư Đại Dân không đến đỡ.
Trong lúc khẩn cấp này, ai cũng nhận ra không giết Văn Trương, không chỉ Hồng Phóng hy sinh oan uổng, Đô Thuấn Tài thụ thương vô ích mà những kẻ đối địch với y đều không mong sống sót.
Nên cả hai phải liều mạng.
Nhân lúc thời cơ thoáng qua này mà giết Văn Trương.
Ngô Công tiên của Lương Nhị Xương vuột tay, Dư Đại Dân kịp thời đưa cho y một cây Lục Hợp câu, vốn câu có một đôi nhưng y từng bị Trương Ngũ, Liệu Lục giả quỷ dọa cho hồn phi phách tán nên chỉ còn lại một cây, nhất thời không kịp đúc một cây khác.
Lương Nhị Xương không thuận tay lắm với binh khí nhưng câu vào tay, cũng phấn chấn hẳn, phối hợp với Bạch Trá can thương của Dư Đại Dân dồn Văn Trương vào tử địa.
Cả hai thật sự liều mạng. Họ biết chỉ như thế mới giữ được tính mạng.
Đáng tiếc.
Võ công của họ kém Văn Trương quá xa.
Văn Trương kinh hãi lại phẫn nộ, đau đớn xen lẫn nóng ruột, y mù một mắt, cơn đau khiến toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Đau đớn không phải là chướng ngại lớn nhất bây giờ.
Máu chảy khắp mặt khiến con mắt còn lại trở nên mơ hồ.
Y nhìn không rõ, cũng như Thích Thiếu Thương mất một tay, không chỉ phải gánh chịu bất tiện của một cánh tay mất đi mà cân bằng thân thể cũng bị ảnh hưởng. Một người đột nhiên mất một con mắt, con mắt còn lại mỗi lần hấp háy đều đau thấu tim.
Văn Trương cơ hồ mất một con mắt rưỡi.
Càng đáng sợ hơn là Vô Tình có thể xuất ra ám khí.
Y phát ra được mũi đầu tiên, đương nhiên có thể bắn ra mũi thứ hai.
Văn Trương tuy đau đớn nhưng không loạn.
Võ công của y ứng phó với hợp kích của Lương Nhị Xương và Dư Đại Dân không thành vấn đề. Y sợ ám khí của Vô Tình.
Chỉ sợ mỗi ám khí của Vô Tình mà thôi.
Vô Tình vừa xuất thủ đã đánh mù một mắt cũng đánh tan luôn lòng tin của y, định lực vừa mất khiến y phán đoán sai lầm, đâm ra hoảng sợ cùng cực.
Y sợ Vô Tình lại phát ám khí tiếp.
Y hối hận đã quá coi thường Vô Tình, quá tin lời Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư, cho rằng y thật sự mất khả năng phát ám khí.
Hiện tại việc duy nhất y có thể làm là đấu tiếp với Lương Nhị Xương cùng Dư Đại Dân, giữ cho cả hai còn sống để ngăn Vô Tình tấn công tiếp.
Chỉ người còn sống mới yểm hộ được cho y.
Y không tin rằng mình tránh được ám khí của Vô Tình nhưng ít ra cũng có cách khiến đối phương không dám tung loạn xa.
Đang lúc đau đớn, tâm lý sợ hãi mười phần nhưng thần trí y vẫn tỉnh táo.
Thậm chí y vừa dùng Đông Hải thủy vân tụ pháp chống lại hợp kích của Lương Nhị Xương cùng Dư Đại Dân, vừa nhịn đau rút mũi tam giác viêm lăng trên mắt xuống.
Mũi lăng không có độc.
Nếu có độc, y không thể đấu dằng dai mà bất chấp mạo hiểm xông khỏi trùng vây tấn công Vô Tình, bắt sống y bức giao ra giải dược nhưng chỉ cần trên mũi lăng không có độc, y chỉ mong tránh càng xa Vô Tình càng tốt.
Nghĩ đến chuyện dù chạy thoát mà mất một con mắt, trên mặt vĩnh viễn mang một vết thương, ngày sau con đường hoạn lộ ắt ảnh hưởng, trong lòng y thống khổ còn hơn cơn đau xác thịt.
Nhưng y phải trấn tĩnh đối địch, quyết không thể loạn thế trận.
Trong tình cảnh này, một người vẫn giữ lòng không loạn, tuyệt đối là nhân vật bất phàm.
Văn Trương vốn là nhân vật như thế.
Y đã trải qua nhiều đại nạn, đều đứng dậy được nên không tin mình sẽ chết ở đây.
Tuy y thụ thương chỉ chỉ úy kỵ ám khí của Vô Tình.
Y đã mất thời gian quan sát, khẳng định Vô Tình không còn năng lực phóng ám khí, không ngờ phán đoán đó lại sai.
Sai lầm trí mạng.
Trong tình huống hỗn loạn vừa rồi, Vô Tình có thể khiến y bị thương, gần như lấy đi tính mạng.
Vô Tình vẫn phóng được ám khí.
Chàng thanh niên này giữ ổn định quá tốt.
Y đích xác giữ được ổn định.
Cũng đích xác không phóng ám khí được.
Vừa nãy, y chỉ tận dụng cơ quan trên đầu cây tiêu bắn một điểm hàn tinh lên ấn đường Văn Trương.
Nhưng y tránh quá nhanh nên chỉ mù một con mắt.
Y khổ công chờ thời cơ, nhưng Văn Trương phản ứng cực nhanh, còn y nóng lòng cứu Đô Thuấn Tài, thành ra không thể một đòn hạ được đối phương.
Lần này chắc chắn phiền hà.
Văn Trương sẽ cảnh giác hơn.
Lão hồ ly lõi đời này không dễ bị bất kỳ thợ săn nào tóm được há huống "thợ săn" vốn mất đi năng lực săn bắn.
Ống tiêu của y có mười tám cơ quan tinh xảo, đặc biệt không ảnh hưởng đến âm điệu lúc thổi, nhưng vì quá nhỏ nên chỉ bắn ra được ba mũi.
Y đã bắn ra mũi đầu tiên.
Mũi đầu tiên này dễ trúng nhất vì Văn Trương chưa phòng bị.
Mũi đầu tiên không giết được y, mũi tiếp theo không dễ thương tổn được.
Cũng may là Văn Trương đã thụ thương.
Hơn nữa vết thương không nhẹ.
Vô Tình chỉ còn lại hai mũi ám khí, địch nhân còn những bốn tên, y không cho phép mình thất thủ.
Y tuy không còn năng lực phát xạ ám khí nhưng một với hảo thủ ám khí, nội lực thủ kình chỉ là thứ yếu, tốc độ và kỹ xảo có thể dùng cơ quan bổ túc, trọng yếu hơn cả là nắm chắc thời cơ chuẩn xác, trong sát na lấy được mạng địch nhân, tức là phải có năng lực phán đoán nhanh chóng, tinh xác.
Từ lúc tám tuổi, Vô Tình đã huấn luyện bản thân ở trong phòng tối om, cách mấy chục bức tường chỉ có một lỗ hổng bằng sợi tóc, ngoài xa đốt một cây hương, dựa vào điểm cháy đỏ đó bắn phi châm dập lửa. Lúc mười một tuổi, y có thể đứng cách ba trượng, bắn trúng một con ấu trùng trong vòm cây rậm rịt mà không rơi một cánh hoa, một chiếc lá; dùng phi đao phóng vào con nhặng bay vòng trong gió, lúc rơi xuống trừ đôi cánh bị cắt đứt mà vẫn sống.
Rất nhiều người không dám đến gần người sử dụng ám khí bởi cho rằng những người đó tâm trường tất ác độc, kỳ thật người dùng đao cũng có người tốt kẻ xấu như kẻ làm quan.
Ám khí của Vô Tình chỉ dùng vào chính đạo nên người võ lâm đều cho rằng sau Đường môn, y là cao thủ đệ nhất đưa ám khí lên "con đường sáng".
Phàm học bất kỳ sự vật gì, muốn thành tôn sư tất phải có thiên phận, dù khổ công mà không có thiên phận, tối đa chỉ thành sự, vị tất thành công.
Vô Tình cực kỳ có thiên phận với ám khí.
Nếu mũi tam giác phi lăng vừa rồi từ tay y bắn ra chứ không phải từ cơ quan trên ống tiêu, Văn Trương chắc đã thành người chết.
Văn Trương hiện giờ vẫn sống bởi y không thể tự tay phát ám khí.
Điểm này Văn Trương không biết.
Y mà biết ắt không hoảng sợ đến thế, mà Lương Nhị Xương và Dư Đại Dân e rằng cũng chết ngay dưới "Đại Vi Đà Tạc".
Y cố kỵ ám khí của Vô Tình.
Trong ống tiêu của Vô Tình chỉ còn lại hai mũi ám khí, bản thân y lại không thể tự tay bắn ra.
Một bên đề phòng ám khí của đối phương, một bên không dám phát ra khinh suất nhưng trong khoảnh khắc đó tâm lý một người biến hóa cực lớn mà không ai biết, không ai hiểu.
Là Lương Nhị Xương.
Y là người.
Phàm là người đều tham phú quý, sợ chết chóc.
Y đầu quân Tướng quân phủ vì muốn sống dễ chịu hơn, xưa nay bán mạng cho Đô Thuấn Tài để dùng công lao đổi lấy phú quý.
Nhưng y lại nhận ra quan chức của Văn Trương cao hơn Đô Thuấn Tài nhiều, cơ hội thăng tiến cũng hơn hẳn, hơn nữa y vừa nhận ra võ công của Văn Trương cao hơn hẳn bọn y.
Y cũng sợ chết như mọi người, thậm chỉ đặc biệt sợ.
Y có bốn người vợ, mười một con gái, cộng thêm hai tòa lầu lớn, ba điền trang, mấy năm nay y tích lũy được rất nhiều tiền, ai có ngần ấy gia sản khó lòng tránh khỏi sinh lòng tham sống sợ chết.
Vừa nãy nếu Văn Trương quát lên với y những lời dành cho Hồng Phóng, chắc y đã vung roi đánh gục Đô Thuấn Tài.
Nhưng Văn Trương không thèm để ý.
Y đành liều mạng, liều mạng để mong sống sót.
Y còn phải bảo vệ Đô Thuấn Tài, bởi Đô Thuấn Tài vẫn là chủ, là kỳ vọng của y.
Thành ra, Hồng Phóng vừa động thủ với Đô Thuấn Tài, y lập tức xuất thủ ngay, có điều trong lòng y tự hiểu rõ một việc.
Văn Trương dùng ống tay áo tá lực đưa Ngô Công tiên của y đâm vào eo Hồng Phóng, xem ra có vẻ y bị động, không thể dừng tay được.
Kỳ thật không phải.
Y vẫn có thể vận công lực chống lại, bất quá một bên vai phải gãy.
Y không muốn thế, nhất là trong lúc phải dựa vào thực lực mà liều mạng.
Nên y đành "ngộ sát" Hồng Phóng.
Hồng Phóng chết rồi, Đô Thuấn Tài thụ thương, trong lúc này, y thật muốn giết luôn Dư Đại Dân rồi quỳ xuống cầu xin Văn Trương, chỉ cần hắn tha mạng, y sẽ giết ba kiếm động, bắt sống Đường nhị nương cho hắn xử lý.
Bất quá, y chưa kịp hành động, một mũi ám khí đã rít lên, bắn trúng Văn Trương.
Mặt y liền đầm đìa máu.
Nguyên lai Vô Tình vẫn phát được ám khí.
Lương Nhị Xương lập tức phấn chấn tinh thần, liều mạng tấn công Văn Trương, một mặt y biết có ám khí của Vô Tình chiếu ứng nên không sợ gì, mặt khác y thầm kêu may mắn mình chưa nhất thời hồ đồ, giết chủ hàng địch, bằng không ám khí của Vô Tình nhất định nhắm vào mạng y.
Nhưng cả y và Văn Trương đều quên mất một điểm.
Vô Tình mà thật sự phóng được ám khí, sao lại nhẫn tâm mặc ba kiếm đồng nhiều lần ngộ hiểm, trơ mắt nhìn Hồng Phóng thân vong mà vẫn giữ ổn định được?
Bất quá những gì diễn ra, với Lương Nhị Xương chỉ là ý niệm xoay chuyển giữ bán bạn cầu vinh và toàn trung tận nghĩa.
Y quyết định phải "vì chủ giết địch".
Kỳ thật đời người có nhiều lúc phải cân nhắc giữa lương thiện và tà ác, chính nghĩa và tội ác, những biến hóa vi tế hay những quyết định trong khoảnh khắc đều có khả năng thay đổi cục diện hoặc con người đó. Biến hóa của một người không do tự chủ, bất biến của một người có lẽ cũng thân bất do kỷ.
Văn Trương không mong thủ thắng, chỉ cầu bất bại, chỉ cần đánh dằng dai ắt ám khí của Vô Tình không dễ làm y bị thương.
Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng y vẫn hoảng sợ. Vừa nãy Vô Tình bắn ám khí trúng mắt y giữa lúc nhân ảnh đan nhau, đại chiến kịch liệt mà y vẫn nhắm chuẩn xác.
Giờ y có phòng bị nhưng không có lòng tin.
Cùng lúc, chiến cục đột nhiên biến hóa.
Đoản đao trên tay Đường Vãn Từ bị cây liêm đao của Thư Tự Tú hất bay.
Đường Vãn Từ cũng đánh trúng Anh Lục Hà một chưởng cực nhanh.
Vốn đao trong tay nàng rớt xuống, hạ phong toàn diện, lẽ ra càng hung hiểm nhưng Anh Lục Hà cũng trúng một đòn bởi nàng đã chuẩn bị sẵn tình huống binh khí sẽ rớt, thậm chí bản thân khó tránh độc thủ, nên nhân lúc binh khí vuột tay, địch nhân đắc ý mà tung ra sát thủ, đả thương Anh Lục Hà.
Ả loạng choạng lui lại.
Đường Vãn Từ lùi liền ba bước, lắc lư cơ hồ ngã xuống.
Anh Lục Hà hiển nhiên cũng phản kích, Đường Vãn Từ cũng thụ thương không nhẹ.
Thư Tự Tú nhảy vọt tới.
Y vốn là thân tín và trợ thủ của Văn Trương, kẻ biết nắm chắc thời cơ như Văn Trương, thủ hạ đắc lực lý nào lại để cơ hội tốt vuột mất.
Thư Tự Tú thấy Đường Vãn Từ rất xinh đẹp.
Nên liêm đao chém ra không nhằm lấy mạng Đường Vãn Từ, nàng có trúng nhát đao này cũng không chết mà chỉ phế mất đôi chân. Thư Tự Tú thích như thế.
Y thích phế gân mạch nhưng nữ tử không chịu nghe lời y rồi dâm dục, Đường Vãn Từ không phải nguyên hung, Văn Trương có thể sẽ giao cho y, y tự nhận thấy mình đã lập không ít công lao hãn mã cho Văn đại nhân.
Hà huống Đường Vãn Từ xinh đẹp thế này, từ lần đầu gặp nàng, y đã nhớ mãi không quên rằng nàng là hoa hồng có gai, chứ không để tâm đến cái chết đột ngột của đồng bạn.
Y vung liêm đao lên.
Trước mắt hiện rõ cảnh Đường Vãn Từ đau đớn.
Không ngờ nàng không ngã gục.
Mà là y.
Y ngã gục xuống cực nhanh.
Mi tâm cắm ngập một mũi tên dài bảy thốn ba phân không có đuôi, xuyên từ sau gáy ra.
Vô Tình buộc phải phát mũi ám khí thứ hai.
Y chỉ còn lại một mũi ám khí.
Mũi sau cùng này tuyệt đối không thể thất thủ, nếu không thay đổi được cục diện ắt y vĩnh viễn không còn cơ hội.
Thần sắc y vẫn trấn định lạnh lùng nhưng sống mũi lấm tấm mồ hôi.
Tính mệnh của mấy người, cả tồn vong bản thân đều ký thác lên mũi ám khí trong ống tiêu.
Y biết rõ múi ám khí sau cùng này phân lượng nhẹ nhất.
Đó là một mũi châm.
Ống tiêu mỏng mảnh quyết không thể ẩn tàng ám khí quá lớn hoặc quá nặng.
Ống tiêu chỉ có ba mũi ám khí: phi lăng, tên không có đuôi và châm.
Châm dài hai thốn ba phân.
Trọng lượng của châm nhẹ nhất.
Châm tối đa chỉ đả thương, không thể sát nhân.
Trừ phi mũi châm nhiễm kịch độc hoặc bắn trúng mạch máu, theo đó công tâm mới khiến người ta mất mạng.
Ám khí của Vô Tình chưa từng có độc, mũi châm này đương nhiên cũng vậy.
Cùng lúc, Văn Trương đột nhiên phát động thế công hung hãn nhất.
Vô Tình vừa bắn chết Thư Tự Tú, đầu Lương Nhị Xương vỡ toang.
"Đại Vi Đà Tạc" của Văn Trương đánh lùi Dư Đại Dân, "Đại Lực Kim Cương quyền" giết Lương Nhị Xương, uốn người nhảy vào Đô Thuấn Tài.
Y quyết định bắt Đô Thuấn Tài làm con tin thoát thân.
Đô Thuấn Tài dù gì cũng là tướng quân.
Vô Tình quyết phải cố kỵ đôi chút.
Y không biết trong ống tiêu của Vô Tình có ám khí, chỉ còn lại một mũi mà chỉ biết, Đô Thuấn Tài là cơ hội cho mình sống sót.
Y quyết phải thử một phen.
/111
|