Lần ngủ trưa này dường như lâu hơn những lần ngủ trưa khác.
Từ lúc mặt trời còn nắng gắt cho đến tận hoàng hôn, có vẻ như là cả một quá trình dài đằng đẳng.
Hai người cùng nằm chung một chiếc gối, mái tóc cô được anh đẩy sang một bên gọn gàng.
Giọng nói thì thầm lúc này của anh có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện khi anh ăn mặc chỉnh tề: "Ngủ thêm một lúc nữa, hửm?"
Tô Dĩnh rất muốn cho anh một ánh mắt xem thường: "Tôi ngủ hay không ngủ, anh có ý kiến gì sao?"
Quách Úy khẽ cười: "Có mệt không?"
Cô không buồn trả lời, cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ hơi nhún vai: "Đừng làm phiền, để tôi nằm thêm một lúc nữa."
Căn phòng thoáng rơi vào im lặng, thế giới bên ngoài cửa sổ là những âm thanh nho nhỏ, cũng có chút ồn ào.
Nhạc chuông điện thoại của Quách Úy vô cùng tẻ nhạt. Cả buổi chiều không biết đã reo lên bao nhiêu lần. Anh đã từng dừng lại và nghe điện thoại, còn cố tình dùng giọng nói bình tĩnh để giải thích các vấn đề kinh doanh, một công đôi việc, vậy mà cũng có thể làm một cách trôi chảy.
Tiếng chuông vang lên vô tận, Quách Úy liếc nhìn và cầm điện thoại lên.
Bên kia ồn ào: "Mấy giờ rồi hả anh bạn, đang ở đâu?"
Anh trả lời ngắn gọn: "Ở nhà."
"Không phải lúc này cậu nên ở công ty sao?"
"Có việc khác."
Triệu Bình Giang không tin: "Chuyện gì? Làm gì ở nhà?"
"Mọi người bắt đầu trước đi, lát nữa tôi sẽ đến sau."
Triệu Bình Giang còn chưa hỏi được vấn đề trọng tâm, anh đã cúp máy.
Quách Úy chống cánh tay ngồi dậy, nhìn thấy tai trái nhỏ xinh của cô giấu trong tóc, không khỏi nhìn lâu thêm: "Bọn Triệu Bình Giang và Lão Hà, em đi không?"
Tô Dĩnh nói: "Không đi."
Anh nhặt chiếc áo ngủ từ trên sàn nhà lên: "Không có người ngoài."
"Cho dù là vậy cũng không đi."
Cho đến khi phòng tấm phát ra tiếng nước chảy ào ào, Tô Dĩnh mới mở mắt ra, quay mặt đi, ngơ ngác nhìn về một hướng khác.
Cô nhìn cửa sổ phòng ngủ trước mặt, rèm cửa được che lại một phần, ánh sáng mặt trời lờ mờ xuyên qua khe hở, chúng vẫn luôn tranh nhau trở thành khán giả của tập phim hạn chế người xem này.
Dưới ánh sáng ban ngày, mọi thứ đều vô cùng chân thực. Quách Úy rất dịu dàng với cô, khiến cô nhận thức rõ rằng anh là anh chứ không phải là một ai khác. Đôi môi hơi mím chặt, đôi mắt sáng, sâu và đầy cảm xúc, và những hạt mồ hôi trên trán anh, đều đủ để kéo cô vào vòng xoáy trầm luân, vạn kiếp bất phục.
Trong lòng Tô Dĩnh đột nhiên nảy sinh ra một nỗi sợ hãi, cô cố nghĩ về ngoại hình của người đó, nhưng hình dáng của anh lại ngày càng trở nên mơ hồ.
Cô cắn chặt môi, tự câm ghét chính mình, đầu ngón tay lạnh buốt, cô bất ngờ kéo chăn lên trùm kín mặt.
Không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi không thể thở được, bụng cô bắt đầu nổi loạn, một cơn đau nhói nhắc nhở cô rằng cô gần như đã không ăn gì ngoại trừ một nửa chiếc bánh matcha.
Tô Dĩnh bí mật sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, sau một lúc, cô mới mở chăn ra để xem thời gian.
Chị Đặng và bọn trẻ phải thêm một lúc nữa mới về đến nhà. Cô muốn nấu một tô mì lót bụng trước.
Ngay cả động cũng không muốn động, trong lòng Tô Dĩnh không khỏi phàn nàn cái tên Quách Úy kia.
Vốn nghĩ rằng anh không quá trầm mê vào việc này, và chỉ chú trọng đến hiệu quả giống như khi làm việc, nhưng cô không ngờ rằng một khi cô sẵn sàng hợp tác, anh không chỉ kiên nhẫn hơn bao giờ hết, mà còn tập trung vào chất lượng.
Tô Dĩnh lầm bầm điều gì đó trong miệng, đi chân trần xuống giường và tìm ra một bộ quần áo sạch sẽ từ tủ quần áo.
Cô đi vào phòng bếp nấu mì. Trong khi đợi nước sôi, cô đến phòng của Thần Thần tìm một túi khoai tây chiên, cố xé nó bằng răng.
Quách Úy vẫn còn chưa ra ngoài, anh đang đứng trước gương đeo cà vạt. Ánh mắt vừa chuyển một chút, liền nhìn thấy hành vi có hơi thô bạo của cô.
Anh hơi mím môi, thuận tay cầm lấy cây kéo trên bàn bước qua, lấy túi khoai tây chiên từ trên tay Tô Dĩnh, cắt dọc theo đường chấm chấm được đánh dấu ở trên đó.
Tô Dĩnh thật sự không hiểu nổi hành động thừa thãi này của anh, cô thấp giọng nói: "Thật phiền phức."
Quách Úy liếc cô: "Nếu không, cái kéo này phát minh ra để làm gì?"
"Dùng răng cũng được mà."
Quách Úy ngồi xuống bên cạnh cô: "Sẽ không tốt, sau này em rất có khả năng sẽ trở thành một bà già không răng cho mà xem".
Tô Dĩnh ngay lập tức nghĩ về bộ dạng của mình khi về già, trong lòng có hơi sợ, nhưng vẫn cố chấp nói: "Yên tâm đi, nếu có ngày đó tôi nhất định sẽ ngậm chặt miệng mình lại, không để anh nhìn thấy đâu."
"Em có thể mang khẩu trang."
Tô Dĩnh lườm anh: "..."
Quách Úy cười ra tiếng, thuận tay nhét khoai tây chiên vào miệng.
Cô chộp lấy: "Tốt hơn là anh cứ nói thẳng ra là mình muốn ăn đi."
Quách Úy lại cười cười.
Hai người ngồi ở hai đầu sofa, Tô Dĩnh cuộn chân lên ăn rất tập trung, sau đó quay đầu nhìn qua. Quách Úy đang ngồi thẳng, anh đang dùng điện thoại di động của mình duyệt một cái gì đó. Lúc này, trông anh rất trầm tĩnh và chín chắn, mỗi một cái giơ tay nhất chân đều rất lịch sự tao nhã. Sự khác biệt này dường như quá lớn. Cho dù anh có nghiêm túc và đứng đắn đến đâu đi chăng nữa, thì cũng có một mặt trái ngược với sự nghiêm túc và đứng đắn này.
Quách Úy chú ý đến ánh mắt của cô, anh quay đầu lại: "Sao vậy?"
Cô hoảng hốt, vội đưa túi khoai tây chiên qua cho anh: "Anh còn muốn ăn nữa không?"
"Em ăn đi."
Cô lại hỏi: "Không phải họ đang đợi anh sao?"
Quách Úy vừa mới gọi cho tài xế: "Lão Trần đến anh sẽ đi ngay."
"Buổi tiệc này quan trọng lắm à?"
"Ừm, cũng có khả năng kiếm thêm được một vài chén cơm."
Tô Dĩnh làm như nghe không hiểu, phớt lờ anh, lại nhai tiếp hai miếng khoai tây: "Cái cô Quý gì đấy, anh vậy mà thật ra lại rất chiếu cố cô ta."
Quách Úy rời mắt khỏi điện thoại di động của mình: "Chiếu cố? Cũng không hẳn."
Cô hừ một tiếng, nói: "Đó là cơ hội hiếm có để ra nước ngoài học tập, mọi người đều biết, đối với cô ấy, anh đã cố gắng hết sức và cũng rất dụng tâm."
Quách Úy hỏi: "Nếu là em, em sẽ xử lý như thế nào?"
"Tôi có điểm giới hạn của mình và tôi cũng sẽ không ngoại tình."
Quách Úy nghẹn lời: "..."
Lúc này đổi lại là Tô Dĩnh cười, cô hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Loại ông chủ lớn như các anh, không phải nên tùy tiện phủi tay đưa ra vài trăm vạn là xong việc, làm vậy thì về sau chẳng phải đã không còn liên quan gì nữa rồi sau?"
"Tôi sẽ không mất cả chì lẫn chài đó chứ?"
Tô Dĩnh nói: "Bủn xỉn keo kiệt là điều tối kỵ nhất của một người đàn ông."
"Tùy người thôi."
Cô liếc nhìn anh.
Quách Úy nói: "Khả năng làm việc của Quý Nghiên đứng nhất nhì trong nhóm, nhưng vì sự đàn áp của giám đốc bộ phận, đến giờ vẫn không có cơ hội thăng tiến. Bây giờ thị trường nước ngoài mới bắt đầu, rất cần nhân sự cấp cao quen thuộc với mô hình kinh doanh và sản phẩm của công ty. Tâm tư của cô ta vốn không đặt vào tôi, đồng thời, lại có một nền tảng rất tốt bày ra ở trước mặt, cô ta nhất định sẽ nỗ lực hết sức mình để tạo ra thành tích. Vậy thì, đôi bên cùng có lợi, sao lại không làm? "
Tô Dĩnh không nghĩ nhiều như vậy, cô không khỏi ngồi thẳng dậy: "Không sợ một ngày nào đó cô ta sẽ oán hận và quay lại trả thù anh à?"
"Em đừng quá phóng đại vấn đề như vậy." Quách Úy khẽ cau mày: "Cô ta nên cảm ơn tôi mới đúng."
"Khó mà nói trước được."
Anh xoay xoay điện thoại trên tay: "Vậy thì em cũng không nên đánh giá thấp tôi."
Tô Dĩnh tổng kết hai từ: "Giang thương".
Cô không hỏi anh nữa, ngả người ra sau, một lúc sau, đột nhiên nhớ ra điều gì khác, dùng mũi chân đá chân anh: "Trước đó hẹn ăn trưa cùng mẹ, tôi không quay lại, mẹ có giận không?"
Quách Úy nói: "Không có."
Tô Dĩnh: "Không có?"
Quách Úy đặt điện thoại di động xuống, khẽ quay đầu và hỏi: "Nếu có, em sẽ làm gì?"
Bộ dạng này của anh chắc chắn là lại chuẩn bị nói chuyện dông dài rồi, Tô Dĩnh lập tức đưa ngón tay trỏ ra chặn miệng anh lại, nói: "Đó là vấn đề lớn, lại hẹn mẹ ra ngoài dùng cơm vậy."
Quách Úy hơi nghiêng đầu tránh những ngón tay của cô: "Mẹ vẫn luôn muốn gần gũi với em hơn."
Tô Dĩnh hơi cong khóe miệng: "Tôi cũng vậy."
"Nếu có thời gian thì hẹn nhau uống cà phê là được rồi." Dừng một chút, anh đột nhiên hỏi: "Bếp đang nấu gì vậy?"
"...Chuẩn bị nấu mì." Tô Dĩnh hoàn toàn quên mất.
Quách Úy nhìn đồng hồ, đè tay cô lại: "Để anh."
Tô Dĩnh không ngờ Quách Úy còn có kỹ năng này.
Ngay sau đó, mùi thơm của thức ăn bay ra khỏi bếp.
Cô đặt túi khoai tây xuống, nhịn không được muốn đi xem thử.
Bệ bếp thấp hơn nhiều so với Quách Úy. Anh xoắn cổ tay áo đến khuỷu tay, cà vạt nhét vào áo một cách tùy tiện, khẽ cúi đầu và cắt một quả cà chua. Mì đã được nấu chín, anh gấp nó lên bằng một cái nĩa và cho vào một cái đĩa, sau đó lại làm nước sốt cà chua đơn giản.
Cách nấu ăn của anh rất có bài bản, biểu tình rất tập trung, nghiêm túc khác xa so với trước đây, khác hoàn toàn với biểu tình khi anh tập trung vào công việc.
Nhiệt độ trong phòng đang tăng lên, trên mặt kính của cửa sổ đọng lại một màng sương mỏng. Tô Dĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác thật kỳ lạ.
Cô dựa vào khung cửa, cúi đầu, dụi ngón chân xuống sàn nhà bóng nhoáng.
Cuối cùng, Quách Úy rắc một ít hành và hạt tiêu đen vào và hỏi cô: "Đói lắm à?"
Tô Dĩnh gật đầu.
"Đợi một chút, sẽ xong ngay thôi." Quách Úy mở tủ lạnh và quan sát một lượt: "Em uống nước cam hay nước dưa hấu?"
"Nước dưa hấu."
Anh lấy dưa hấu ra, rửa sạch và cắt nó làm đôi, đào phần giữa bằng một cái muỗng và đặt nó vào đĩa, rồi cẩn thận tách hạt dưa hấu ra...
Tô Dĩnh nhìn động tác của anh, chợt nhớ đến những điều buồn cười của thời thơ ấu, nhịn không được cười lên.
Quách Úy nhìn cô.
Tô Dĩnh nhẹ nhàng nói: "Khi còn bé mỗi lần ăn dưa hấu tôi đều rất cẩn thận, sợ nuốt hạt dưa hấu vào trong bụng sẽ mọc cây."
Quách Úy suy nghĩ trong hai giây, đột nhiên cười: "Hầu hết trẻ em đều lo lắng chuyện này".
"Rất buồn cười, còn anh thì sao?"
"Lá gan của tôi lớn hơn so với em một chút, mỗi lần ăn đều cố ý nuốt vài hạt." Máy xay bắt đầu hoạt động, anh quay lại nhìn cô: "Đến khi nào thì em mới biết được rằng dưa hấu mọc trong đất chứ không phải bụng?"
Tô Dĩnh sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới uể oải hừ nói: "Cảm ơn anh, hôm nay tôi mới biết."
Tô Dĩnh không quan tâm đến anh nữa, cô quay đầu đi ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng cười của anh.
Một lúc sau, Quách Úy mang mì và nước ép dưa hấu đến bàn ăn, gọi Tô Dĩnh: "Đến đây ăn đi."
Tô Dĩnh chậm chạp bước qua, ngồi xuống và nhìn nó. Mì có màu vàng sáng và nước sốt cà chua đậm đặc. Bên cạnh là ly thủy tinh có nước màu đỏ, trên thành ly còn có một lớp bọt nước, nhìn rất ngon miệng.
Cô ngước lên và nói: "Cảm ơn anh."
"Việc nên làm." Quách Úy đứng phía sau Tô Dĩnh, đột nhiên cúi sát người lại và thì thầm: "Em vất vả rồi."
Tô Dĩnh run lên, giả vờ bình tĩnh: "Không vất vả, anh mới là người chăm chỉ."
"Đó là vinh hạnh của tôi." Anh chạm vào tóc cô trên đỉnh đầu cô: "Ăn tối vui vẻ, bà Quách."
Cô nhỏ giọng thì thầm một câu thật dài: "Giả vờ là một quý ông. Anh nên để cho nhân viên của mình thấy cái cách mà anh chuyển động trong khi nói chuyện điện thoại ấy."
"Em nói gì?"
Tô Dĩnh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Tôi nói nó trông rất ngon."
...
Tìm một ngày cuối tuần, Tô Dĩnh hẹn mẹ Cừu đi dạo phố.
Bà trả lời một từ ah, trông có vẻ như đang miễn cưởng, nhưng thực tế thì trong lòng bà ấy vẫn vui vì có người chơi với mình.
Tô Dĩnh đoán rằng mẹ Cừu nhất định sẽ không chịu ngồi lên chiếc xe kia của mình, vì vậy cô đã mượn xe của Quách Úy trước. Quách Úy là một người sống qua loa, dùng xe hầu hết đều chú ý đến tính thực dụng. Ba chiếc xe đậu trong nhà để xe đều là Mercedes-Benz màu đen, chỉ có điều là khác kiểu mẫu xe mà thôi.
Tô Dĩnh lái chiếc S500 ra, đầu tiên đến nhà mẹ Cừu đón bà, đợi gần mười lăm phút, cuối cùng thì bà ấy cũng cầm túi xách xuất hiện ở cửa. Hôm nay bà mặc một chiếc váy phối hợp với áo khoác màu đen chiết eo, trên đầu đội mũ Beret, trang điểm có chút tây chút ta.
Mẹ Cừu đi dạo phố, tất nhiên là chỉ đến các trung tâm mua sắm cao cấp, mà các thương hiệu xa xỉ hầu hết đều tập trung ở trung tâm mua sắm Ngân Hà trên đường Nam Hải. Tô Dĩnh đột nhiên biến thành cái đuôi nhỏ, đi theo mẹ Cừu giúp bà xách túi xách và quần áo.
Bà ấy có chỗ nào giống như một bà già ở tuổi sáu mươi đâu kia chứ?
Sóng lưng bà thẳng tắp và còn bước đi như bay. Từ lầu một cho đến lầu hai đều chọn mua hàng cao cấp, quả thật biết hưởng thụ hơn so với cuộc sống của cô rất nhiều.
Một buổi sáng trôi qua thật nhanh, mẹ Cừu cuối cùng cũng mệt mỏi, bà dừng lại và nói: "Tìm một nơi để nghỉ ngơi thôi."
Tô Dĩnh nói: "Tầng dưới có một quán cà phê."
"Được, vừa lúc đang khát." Vừa nói xong, bà lại bước vào một cửa hàng đồ hiệu LV gần đó.
Tô Dĩnh: "..."
Mẹ Cừu đã thử một vài mẫu trong số những mẫu mới nhất của mùa. Tô Dĩnh đợi có hơi nhàm chán nên dạo quanh một chút. Cô thích một chiếc túi xách mini, nó có chất liệu da màu nâu kết hợp với hình thêu hai tông màu đen và trắng, khóa là một logo LV nhỏ bằng vàng, dây đeo ngắn cùng màu có thể đeo trên vai hoặc là xách tay.
Nhân viên cửa hàng chú ý thấy ánh mắt của cô, ngay lập tức lấy nó ra để cô nhìn kỹ hơn.
Tô Dĩnh đi đôi bốt da cổ cao màu đen và áo khoác một chiếc áo cashmere màu nâu nhạt. Chiếc túi này rất hợp với cách ăn mặc của cô. Cô tỉ mỉ nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, nhất thời không thể buông tay.
Hôm nay Tô Dĩnh cũng mang túi LV, nhưng nó lại có phong cách từ nhiều năm trước. May mắn là, kiểu logo cổ điển kia không quá lỗi thời.
Không có người phụ nữ nào không thích túi xách, và cô cũng không ngoại lệ, nhưng trong tình hình hiện tại, Tô Dĩnh không nở bỏ ra 60.000 tệ để mua nó.
"Nhìn trúng món gì rồi? Qua đây xem trước đã." Mẹ Cừu vẫy tay gọi cô lại.
Tô Dĩnh đáp một tiếng, tháo túi xách ra trả lại cho nhân viên bán hàng, bước nhanh qua.
"Con xem mẹ mang túi này trông thế nào?"
Tô Dĩnh nói: "Rất đẹp ạ."
"Ừm, mẹ cũng nghĩ vậy." Mẹ Cừu quay lại nhìn vào gương, bỗng nhiên thở dài tiếc nuối: "Thôi quên đi."
"Nếu mẹ thích thì cứ mua đi ạ."
Với vẻ miễn cưởng, mẹ Cừu tăng âm lượng lên một chút: "Mẹ thích nó, nhưng mà đắt quá."
Tô Dĩnh hiểu ý của bà. Không biết nên trả lời bà như thế nào. Nhất thời nhớ đến tấm thẻ mà trước đây Quách Úy đưa, cô suy nghĩ một lúc, nói một cách hào phóng: "Không sao đâu ạ, con sẽ thanh toán nó cho mẹ."
"Sao có thể được, tiền của con và Quách Úy cũng không phải muốn có là có, kiếm tiền đâu phải dễ dàng gì."
Tô Dĩnh nghe ra ý của bà là sợ cô tiêu tiền của Quách Úy, cô không chớp mắt nói dối: "Cửa hàng của con gần đây kinh doanh rất tốt, mua cho mẹ một cái túi cũng không có vấn đề gì."
Mẹ Cừu nhìn cô, trên mặt cuối cùng cũng bày ra nụ cười hài lòng. Bà đưa túi để nhân viên gói lại, nói: "Tính luôn cả cái mà con bé vừa xem."
Nhân viên cửa hàng mừng ra mặt, lập tức đi lấy.
Tô Dĩnh: "Mẹ ơi, con không..."
"Hay là, để mẹ mua cho con?" Bà cười nói.
Tô Dĩnh còn có thể nói gì? Trước mắt nhất thời hiện ra hình ảnh của Quách Úy, do dự một lúc, ngược lại trở nên thản nhiên hơn. Mặc dù cô không có tiền, nhưng chồng cô là đại gia mà, cũng đã kết hôn rồi, còn làm ra vẻ cái gì?!
Tô Dĩnh lấy thẻ ra khỏi ví và thanh toán hóa đơn.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiễn hai người ra cửa, mẹ Cừu không quên khoe với người khác: "Đây là con dâu tôi, không phải con gái, vậy mà thậm chí còn thân thiết hơn cả con gái ruột."
Tô Dĩnh chỉ biết cười hết cỡ.
Cả hai đi thang máy xuống quán cà phê ở tầng dưới. Mẹ Cừu nắm lấy tay cô và lắc lắc một cách trẻ con: "Thật tốn kém, mẹ cảm ơn con."
Tô Dĩnh mỉm cười và nói thầm trong lòng: Vẫn là nên cảm ơn con trai của mẹ đi.
Mẹ Cừu: "Con cũng nên thay đổi túi xách đi, dường như là phong cách từ nhiều năm trước rồi thì phải?" Sau khi dừng lại, bà mỉm cười nói: "Địa vị bây giờ của Quách Úy, chúng ta là người nhà của nó, ít nhiều gì cũng nên giữ cho nó một chút mặt mũi, con nói xem có phải không? "
Tô Dĩnh biết mình lại bị người ghét bỏ, không đợi cô lên tiếng, bà đã tự lẩm bẩm một mình: "Tiền thì có một số cần phải được tiết kiệm, một số thì lại không thể tiết kiệm được."
Từ lúc mặt trời còn nắng gắt cho đến tận hoàng hôn, có vẻ như là cả một quá trình dài đằng đẳng.
Hai người cùng nằm chung một chiếc gối, mái tóc cô được anh đẩy sang một bên gọn gàng.
Giọng nói thì thầm lúc này của anh có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện khi anh ăn mặc chỉnh tề: "Ngủ thêm một lúc nữa, hửm?"
Tô Dĩnh rất muốn cho anh một ánh mắt xem thường: "Tôi ngủ hay không ngủ, anh có ý kiến gì sao?"
Quách Úy khẽ cười: "Có mệt không?"
Cô không buồn trả lời, cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ hơi nhún vai: "Đừng làm phiền, để tôi nằm thêm một lúc nữa."
Căn phòng thoáng rơi vào im lặng, thế giới bên ngoài cửa sổ là những âm thanh nho nhỏ, cũng có chút ồn ào.
Nhạc chuông điện thoại của Quách Úy vô cùng tẻ nhạt. Cả buổi chiều không biết đã reo lên bao nhiêu lần. Anh đã từng dừng lại và nghe điện thoại, còn cố tình dùng giọng nói bình tĩnh để giải thích các vấn đề kinh doanh, một công đôi việc, vậy mà cũng có thể làm một cách trôi chảy.
Tiếng chuông vang lên vô tận, Quách Úy liếc nhìn và cầm điện thoại lên.
Bên kia ồn ào: "Mấy giờ rồi hả anh bạn, đang ở đâu?"
Anh trả lời ngắn gọn: "Ở nhà."
"Không phải lúc này cậu nên ở công ty sao?"
"Có việc khác."
Triệu Bình Giang không tin: "Chuyện gì? Làm gì ở nhà?"
"Mọi người bắt đầu trước đi, lát nữa tôi sẽ đến sau."
Triệu Bình Giang còn chưa hỏi được vấn đề trọng tâm, anh đã cúp máy.
Quách Úy chống cánh tay ngồi dậy, nhìn thấy tai trái nhỏ xinh của cô giấu trong tóc, không khỏi nhìn lâu thêm: "Bọn Triệu Bình Giang và Lão Hà, em đi không?"
Tô Dĩnh nói: "Không đi."
Anh nhặt chiếc áo ngủ từ trên sàn nhà lên: "Không có người ngoài."
"Cho dù là vậy cũng không đi."
Cho đến khi phòng tấm phát ra tiếng nước chảy ào ào, Tô Dĩnh mới mở mắt ra, quay mặt đi, ngơ ngác nhìn về một hướng khác.
Cô nhìn cửa sổ phòng ngủ trước mặt, rèm cửa được che lại một phần, ánh sáng mặt trời lờ mờ xuyên qua khe hở, chúng vẫn luôn tranh nhau trở thành khán giả của tập phim hạn chế người xem này.
Dưới ánh sáng ban ngày, mọi thứ đều vô cùng chân thực. Quách Úy rất dịu dàng với cô, khiến cô nhận thức rõ rằng anh là anh chứ không phải là một ai khác. Đôi môi hơi mím chặt, đôi mắt sáng, sâu và đầy cảm xúc, và những hạt mồ hôi trên trán anh, đều đủ để kéo cô vào vòng xoáy trầm luân, vạn kiếp bất phục.
Trong lòng Tô Dĩnh đột nhiên nảy sinh ra một nỗi sợ hãi, cô cố nghĩ về ngoại hình của người đó, nhưng hình dáng của anh lại ngày càng trở nên mơ hồ.
Cô cắn chặt môi, tự câm ghét chính mình, đầu ngón tay lạnh buốt, cô bất ngờ kéo chăn lên trùm kín mặt.
Không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi không thể thở được, bụng cô bắt đầu nổi loạn, một cơn đau nhói nhắc nhở cô rằng cô gần như đã không ăn gì ngoại trừ một nửa chiếc bánh matcha.
Tô Dĩnh bí mật sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, sau một lúc, cô mới mở chăn ra để xem thời gian.
Chị Đặng và bọn trẻ phải thêm một lúc nữa mới về đến nhà. Cô muốn nấu một tô mì lót bụng trước.
Ngay cả động cũng không muốn động, trong lòng Tô Dĩnh không khỏi phàn nàn cái tên Quách Úy kia.
Vốn nghĩ rằng anh không quá trầm mê vào việc này, và chỉ chú trọng đến hiệu quả giống như khi làm việc, nhưng cô không ngờ rằng một khi cô sẵn sàng hợp tác, anh không chỉ kiên nhẫn hơn bao giờ hết, mà còn tập trung vào chất lượng.
Tô Dĩnh lầm bầm điều gì đó trong miệng, đi chân trần xuống giường và tìm ra một bộ quần áo sạch sẽ từ tủ quần áo.
Cô đi vào phòng bếp nấu mì. Trong khi đợi nước sôi, cô đến phòng của Thần Thần tìm một túi khoai tây chiên, cố xé nó bằng răng.
Quách Úy vẫn còn chưa ra ngoài, anh đang đứng trước gương đeo cà vạt. Ánh mắt vừa chuyển một chút, liền nhìn thấy hành vi có hơi thô bạo của cô.
Anh hơi mím môi, thuận tay cầm lấy cây kéo trên bàn bước qua, lấy túi khoai tây chiên từ trên tay Tô Dĩnh, cắt dọc theo đường chấm chấm được đánh dấu ở trên đó.
Tô Dĩnh thật sự không hiểu nổi hành động thừa thãi này của anh, cô thấp giọng nói: "Thật phiền phức."
Quách Úy liếc cô: "Nếu không, cái kéo này phát minh ra để làm gì?"
"Dùng răng cũng được mà."
Quách Úy ngồi xuống bên cạnh cô: "Sẽ không tốt, sau này em rất có khả năng sẽ trở thành một bà già không răng cho mà xem".
Tô Dĩnh ngay lập tức nghĩ về bộ dạng của mình khi về già, trong lòng có hơi sợ, nhưng vẫn cố chấp nói: "Yên tâm đi, nếu có ngày đó tôi nhất định sẽ ngậm chặt miệng mình lại, không để anh nhìn thấy đâu."
"Em có thể mang khẩu trang."
Tô Dĩnh lườm anh: "..."
Quách Úy cười ra tiếng, thuận tay nhét khoai tây chiên vào miệng.
Cô chộp lấy: "Tốt hơn là anh cứ nói thẳng ra là mình muốn ăn đi."
Quách Úy lại cười cười.
Hai người ngồi ở hai đầu sofa, Tô Dĩnh cuộn chân lên ăn rất tập trung, sau đó quay đầu nhìn qua. Quách Úy đang ngồi thẳng, anh đang dùng điện thoại di động của mình duyệt một cái gì đó. Lúc này, trông anh rất trầm tĩnh và chín chắn, mỗi một cái giơ tay nhất chân đều rất lịch sự tao nhã. Sự khác biệt này dường như quá lớn. Cho dù anh có nghiêm túc và đứng đắn đến đâu đi chăng nữa, thì cũng có một mặt trái ngược với sự nghiêm túc và đứng đắn này.
Quách Úy chú ý đến ánh mắt của cô, anh quay đầu lại: "Sao vậy?"
Cô hoảng hốt, vội đưa túi khoai tây chiên qua cho anh: "Anh còn muốn ăn nữa không?"
"Em ăn đi."
Cô lại hỏi: "Không phải họ đang đợi anh sao?"
Quách Úy vừa mới gọi cho tài xế: "Lão Trần đến anh sẽ đi ngay."
"Buổi tiệc này quan trọng lắm à?"
"Ừm, cũng có khả năng kiếm thêm được một vài chén cơm."
Tô Dĩnh làm như nghe không hiểu, phớt lờ anh, lại nhai tiếp hai miếng khoai tây: "Cái cô Quý gì đấy, anh vậy mà thật ra lại rất chiếu cố cô ta."
Quách Úy rời mắt khỏi điện thoại di động của mình: "Chiếu cố? Cũng không hẳn."
Cô hừ một tiếng, nói: "Đó là cơ hội hiếm có để ra nước ngoài học tập, mọi người đều biết, đối với cô ấy, anh đã cố gắng hết sức và cũng rất dụng tâm."
Quách Úy hỏi: "Nếu là em, em sẽ xử lý như thế nào?"
"Tôi có điểm giới hạn của mình và tôi cũng sẽ không ngoại tình."
Quách Úy nghẹn lời: "..."
Lúc này đổi lại là Tô Dĩnh cười, cô hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: "Loại ông chủ lớn như các anh, không phải nên tùy tiện phủi tay đưa ra vài trăm vạn là xong việc, làm vậy thì về sau chẳng phải đã không còn liên quan gì nữa rồi sau?"
"Tôi sẽ không mất cả chì lẫn chài đó chứ?"
Tô Dĩnh nói: "Bủn xỉn keo kiệt là điều tối kỵ nhất của một người đàn ông."
"Tùy người thôi."
Cô liếc nhìn anh.
Quách Úy nói: "Khả năng làm việc của Quý Nghiên đứng nhất nhì trong nhóm, nhưng vì sự đàn áp của giám đốc bộ phận, đến giờ vẫn không có cơ hội thăng tiến. Bây giờ thị trường nước ngoài mới bắt đầu, rất cần nhân sự cấp cao quen thuộc với mô hình kinh doanh và sản phẩm của công ty. Tâm tư của cô ta vốn không đặt vào tôi, đồng thời, lại có một nền tảng rất tốt bày ra ở trước mặt, cô ta nhất định sẽ nỗ lực hết sức mình để tạo ra thành tích. Vậy thì, đôi bên cùng có lợi, sao lại không làm? "
Tô Dĩnh không nghĩ nhiều như vậy, cô không khỏi ngồi thẳng dậy: "Không sợ một ngày nào đó cô ta sẽ oán hận và quay lại trả thù anh à?"
"Em đừng quá phóng đại vấn đề như vậy." Quách Úy khẽ cau mày: "Cô ta nên cảm ơn tôi mới đúng."
"Khó mà nói trước được."
Anh xoay xoay điện thoại trên tay: "Vậy thì em cũng không nên đánh giá thấp tôi."
Tô Dĩnh tổng kết hai từ: "Giang thương".
Cô không hỏi anh nữa, ngả người ra sau, một lúc sau, đột nhiên nhớ ra điều gì khác, dùng mũi chân đá chân anh: "Trước đó hẹn ăn trưa cùng mẹ, tôi không quay lại, mẹ có giận không?"
Quách Úy nói: "Không có."
Tô Dĩnh: "Không có?"
Quách Úy đặt điện thoại di động xuống, khẽ quay đầu và hỏi: "Nếu có, em sẽ làm gì?"
Bộ dạng này của anh chắc chắn là lại chuẩn bị nói chuyện dông dài rồi, Tô Dĩnh lập tức đưa ngón tay trỏ ra chặn miệng anh lại, nói: "Đó là vấn đề lớn, lại hẹn mẹ ra ngoài dùng cơm vậy."
Quách Úy hơi nghiêng đầu tránh những ngón tay của cô: "Mẹ vẫn luôn muốn gần gũi với em hơn."
Tô Dĩnh hơi cong khóe miệng: "Tôi cũng vậy."
"Nếu có thời gian thì hẹn nhau uống cà phê là được rồi." Dừng một chút, anh đột nhiên hỏi: "Bếp đang nấu gì vậy?"
"...Chuẩn bị nấu mì." Tô Dĩnh hoàn toàn quên mất.
Quách Úy nhìn đồng hồ, đè tay cô lại: "Để anh."
Tô Dĩnh không ngờ Quách Úy còn có kỹ năng này.
Ngay sau đó, mùi thơm của thức ăn bay ra khỏi bếp.
Cô đặt túi khoai tây xuống, nhịn không được muốn đi xem thử.
Bệ bếp thấp hơn nhiều so với Quách Úy. Anh xoắn cổ tay áo đến khuỷu tay, cà vạt nhét vào áo một cách tùy tiện, khẽ cúi đầu và cắt một quả cà chua. Mì đã được nấu chín, anh gấp nó lên bằng một cái nĩa và cho vào một cái đĩa, sau đó lại làm nước sốt cà chua đơn giản.
Cách nấu ăn của anh rất có bài bản, biểu tình rất tập trung, nghiêm túc khác xa so với trước đây, khác hoàn toàn với biểu tình khi anh tập trung vào công việc.
Nhiệt độ trong phòng đang tăng lên, trên mặt kính của cửa sổ đọng lại một màng sương mỏng. Tô Dĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác thật kỳ lạ.
Cô dựa vào khung cửa, cúi đầu, dụi ngón chân xuống sàn nhà bóng nhoáng.
Cuối cùng, Quách Úy rắc một ít hành và hạt tiêu đen vào và hỏi cô: "Đói lắm à?"
Tô Dĩnh gật đầu.
"Đợi một chút, sẽ xong ngay thôi." Quách Úy mở tủ lạnh và quan sát một lượt: "Em uống nước cam hay nước dưa hấu?"
"Nước dưa hấu."
Anh lấy dưa hấu ra, rửa sạch và cắt nó làm đôi, đào phần giữa bằng một cái muỗng và đặt nó vào đĩa, rồi cẩn thận tách hạt dưa hấu ra...
Tô Dĩnh nhìn động tác của anh, chợt nhớ đến những điều buồn cười của thời thơ ấu, nhịn không được cười lên.
Quách Úy nhìn cô.
Tô Dĩnh nhẹ nhàng nói: "Khi còn bé mỗi lần ăn dưa hấu tôi đều rất cẩn thận, sợ nuốt hạt dưa hấu vào trong bụng sẽ mọc cây."
Quách Úy suy nghĩ trong hai giây, đột nhiên cười: "Hầu hết trẻ em đều lo lắng chuyện này".
"Rất buồn cười, còn anh thì sao?"
"Lá gan của tôi lớn hơn so với em một chút, mỗi lần ăn đều cố ý nuốt vài hạt." Máy xay bắt đầu hoạt động, anh quay lại nhìn cô: "Đến khi nào thì em mới biết được rằng dưa hấu mọc trong đất chứ không phải bụng?"
Tô Dĩnh sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới uể oải hừ nói: "Cảm ơn anh, hôm nay tôi mới biết."
Tô Dĩnh không quan tâm đến anh nữa, cô quay đầu đi ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng cười của anh.
Một lúc sau, Quách Úy mang mì và nước ép dưa hấu đến bàn ăn, gọi Tô Dĩnh: "Đến đây ăn đi."
Tô Dĩnh chậm chạp bước qua, ngồi xuống và nhìn nó. Mì có màu vàng sáng và nước sốt cà chua đậm đặc. Bên cạnh là ly thủy tinh có nước màu đỏ, trên thành ly còn có một lớp bọt nước, nhìn rất ngon miệng.
Cô ngước lên và nói: "Cảm ơn anh."
"Việc nên làm." Quách Úy đứng phía sau Tô Dĩnh, đột nhiên cúi sát người lại và thì thầm: "Em vất vả rồi."
Tô Dĩnh run lên, giả vờ bình tĩnh: "Không vất vả, anh mới là người chăm chỉ."
"Đó là vinh hạnh của tôi." Anh chạm vào tóc cô trên đỉnh đầu cô: "Ăn tối vui vẻ, bà Quách."
Cô nhỏ giọng thì thầm một câu thật dài: "Giả vờ là một quý ông. Anh nên để cho nhân viên của mình thấy cái cách mà anh chuyển động trong khi nói chuyện điện thoại ấy."
"Em nói gì?"
Tô Dĩnh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Tôi nói nó trông rất ngon."
...
Tìm một ngày cuối tuần, Tô Dĩnh hẹn mẹ Cừu đi dạo phố.
Bà trả lời một từ ah, trông có vẻ như đang miễn cưởng, nhưng thực tế thì trong lòng bà ấy vẫn vui vì có người chơi với mình.
Tô Dĩnh đoán rằng mẹ Cừu nhất định sẽ không chịu ngồi lên chiếc xe kia của mình, vì vậy cô đã mượn xe của Quách Úy trước. Quách Úy là một người sống qua loa, dùng xe hầu hết đều chú ý đến tính thực dụng. Ba chiếc xe đậu trong nhà để xe đều là Mercedes-Benz màu đen, chỉ có điều là khác kiểu mẫu xe mà thôi.
Tô Dĩnh lái chiếc S500 ra, đầu tiên đến nhà mẹ Cừu đón bà, đợi gần mười lăm phút, cuối cùng thì bà ấy cũng cầm túi xách xuất hiện ở cửa. Hôm nay bà mặc một chiếc váy phối hợp với áo khoác màu đen chiết eo, trên đầu đội mũ Beret, trang điểm có chút tây chút ta.
Mẹ Cừu đi dạo phố, tất nhiên là chỉ đến các trung tâm mua sắm cao cấp, mà các thương hiệu xa xỉ hầu hết đều tập trung ở trung tâm mua sắm Ngân Hà trên đường Nam Hải. Tô Dĩnh đột nhiên biến thành cái đuôi nhỏ, đi theo mẹ Cừu giúp bà xách túi xách và quần áo.
Bà ấy có chỗ nào giống như một bà già ở tuổi sáu mươi đâu kia chứ?
Sóng lưng bà thẳng tắp và còn bước đi như bay. Từ lầu một cho đến lầu hai đều chọn mua hàng cao cấp, quả thật biết hưởng thụ hơn so với cuộc sống của cô rất nhiều.
Một buổi sáng trôi qua thật nhanh, mẹ Cừu cuối cùng cũng mệt mỏi, bà dừng lại và nói: "Tìm một nơi để nghỉ ngơi thôi."
Tô Dĩnh nói: "Tầng dưới có một quán cà phê."
"Được, vừa lúc đang khát." Vừa nói xong, bà lại bước vào một cửa hàng đồ hiệu LV gần đó.
Tô Dĩnh: "..."
Mẹ Cừu đã thử một vài mẫu trong số những mẫu mới nhất của mùa. Tô Dĩnh đợi có hơi nhàm chán nên dạo quanh một chút. Cô thích một chiếc túi xách mini, nó có chất liệu da màu nâu kết hợp với hình thêu hai tông màu đen và trắng, khóa là một logo LV nhỏ bằng vàng, dây đeo ngắn cùng màu có thể đeo trên vai hoặc là xách tay.
Nhân viên cửa hàng chú ý thấy ánh mắt của cô, ngay lập tức lấy nó ra để cô nhìn kỹ hơn.
Tô Dĩnh đi đôi bốt da cổ cao màu đen và áo khoác một chiếc áo cashmere màu nâu nhạt. Chiếc túi này rất hợp với cách ăn mặc của cô. Cô tỉ mỉ nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, nhất thời không thể buông tay.
Hôm nay Tô Dĩnh cũng mang túi LV, nhưng nó lại có phong cách từ nhiều năm trước. May mắn là, kiểu logo cổ điển kia không quá lỗi thời.
Không có người phụ nữ nào không thích túi xách, và cô cũng không ngoại lệ, nhưng trong tình hình hiện tại, Tô Dĩnh không nở bỏ ra 60.000 tệ để mua nó.
"Nhìn trúng món gì rồi? Qua đây xem trước đã." Mẹ Cừu vẫy tay gọi cô lại.
Tô Dĩnh đáp một tiếng, tháo túi xách ra trả lại cho nhân viên bán hàng, bước nhanh qua.
"Con xem mẹ mang túi này trông thế nào?"
Tô Dĩnh nói: "Rất đẹp ạ."
"Ừm, mẹ cũng nghĩ vậy." Mẹ Cừu quay lại nhìn vào gương, bỗng nhiên thở dài tiếc nuối: "Thôi quên đi."
"Nếu mẹ thích thì cứ mua đi ạ."
Với vẻ miễn cưởng, mẹ Cừu tăng âm lượng lên một chút: "Mẹ thích nó, nhưng mà đắt quá."
Tô Dĩnh hiểu ý của bà. Không biết nên trả lời bà như thế nào. Nhất thời nhớ đến tấm thẻ mà trước đây Quách Úy đưa, cô suy nghĩ một lúc, nói một cách hào phóng: "Không sao đâu ạ, con sẽ thanh toán nó cho mẹ."
"Sao có thể được, tiền của con và Quách Úy cũng không phải muốn có là có, kiếm tiền đâu phải dễ dàng gì."
Tô Dĩnh nghe ra ý của bà là sợ cô tiêu tiền của Quách Úy, cô không chớp mắt nói dối: "Cửa hàng của con gần đây kinh doanh rất tốt, mua cho mẹ một cái túi cũng không có vấn đề gì."
Mẹ Cừu nhìn cô, trên mặt cuối cùng cũng bày ra nụ cười hài lòng. Bà đưa túi để nhân viên gói lại, nói: "Tính luôn cả cái mà con bé vừa xem."
Nhân viên cửa hàng mừng ra mặt, lập tức đi lấy.
Tô Dĩnh: "Mẹ ơi, con không..."
"Hay là, để mẹ mua cho con?" Bà cười nói.
Tô Dĩnh còn có thể nói gì? Trước mắt nhất thời hiện ra hình ảnh của Quách Úy, do dự một lúc, ngược lại trở nên thản nhiên hơn. Mặc dù cô không có tiền, nhưng chồng cô là đại gia mà, cũng đã kết hôn rồi, còn làm ra vẻ cái gì?!
Tô Dĩnh lấy thẻ ra khỏi ví và thanh toán hóa đơn.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiễn hai người ra cửa, mẹ Cừu không quên khoe với người khác: "Đây là con dâu tôi, không phải con gái, vậy mà thậm chí còn thân thiết hơn cả con gái ruột."
Tô Dĩnh chỉ biết cười hết cỡ.
Cả hai đi thang máy xuống quán cà phê ở tầng dưới. Mẹ Cừu nắm lấy tay cô và lắc lắc một cách trẻ con: "Thật tốn kém, mẹ cảm ơn con."
Tô Dĩnh mỉm cười và nói thầm trong lòng: Vẫn là nên cảm ơn con trai của mẹ đi.
Mẹ Cừu: "Con cũng nên thay đổi túi xách đi, dường như là phong cách từ nhiều năm trước rồi thì phải?" Sau khi dừng lại, bà mỉm cười nói: "Địa vị bây giờ của Quách Úy, chúng ta là người nhà của nó, ít nhiều gì cũng nên giữ cho nó một chút mặt mũi, con nói xem có phải không? "
Tô Dĩnh biết mình lại bị người ghét bỏ, không đợi cô lên tiếng, bà đã tự lẩm bẩm một mình: "Tiền thì có một số cần phải được tiết kiệm, một số thì lại không thể tiết kiệm được."
/50
|