Trên đường đến đó, Tô Dĩnh đã mua một vài món đồ bổ cao cấp. Về quê tham gia lễ tang nên không tiện đem gì về, nhưng Tết nhất lại không thể tay không mà đến.
Lúc đến nơi thì cũng đã hai ba giờ chiều, mẹ Cừu đã lôi Trịnh Nhiễm về ở được vài ngày, hơn nữa Thần Thần rất nghịch ngợm, ngôi nhà vắng vẻ cuối cùng cũng có chút náo nhiệt lên.
Người giúp việc đến mở cửa, nhân tiện cầm lấy đồ trên tay cô.
Mẹ Cừu ló đầu từ trên lầu xuống, vui vẻ nói: "Tiểu Dĩnh đã về rồi?!"
Xưng hô này không khỏi khiến Tô Dĩnh sửng sốt: "Vâng, mẹ."
"Sao con không nói trước, để cơm tối mẹ chuẩn bị thêm vài món ngon." Mẹ Cừu nói với người trong bếp: "Dì, đi siêu thị mua một ít hải sản, nhớ lấy những thứ tươi ngon nhất."
Tô Dĩnh thụ sủng nhược kinh: "Không cần phiền vậy đâu mẹ."
"Có phiền hà gì đâu." Bà mỉm cười, vừa nói vừa cười bước xuống cầu thang: "Niệm Niệm, đến đây, để bà xem con có gầy hay không, bao lì xì bà đã để sẵn, chỉ chờ con về thôi."
Tô Dĩnh vỗ vai Cố Niệm, nói nhỏ: "Mau đi đi."
Niệm Niệm nhìn Tô Dĩnh, mỉm cười, đá giày ra, vui vẻ chạy đến chỗ mẹ Cừu.
Trịnh Lãng Hiên đã mang Thần Thần ra ngoài tản bộ, Tô Dĩnh đi một vòng ở tầng một, cuối cùng tìm thấy Trịnh Nhiễm ở ngoài ban công của thư phòng. Trên người chị đắp một cái chăn, đang nằm trên ghế đọc sách và phơi nắng.
Tô Dĩnh nhỏ giọng, từ cửa kính thăm dò, kéo dài giọng nói: "Sư phụ!"
Trịnh Nhiễm đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liếc nhìn cô: "Gọi ai vậy?"
Tô Dĩnh chép miệng, xoay người lại dựa lưng vào cửa kính: "Chị bớt giả vờ đi, bên cạnh cũng không có ai khác."
Trịnh Nhiễm hừ một tiếng: "Tôi không nói sẽ nhận cô làm học trò."
Lật hai trang sách, chị lại hỏi: "Đã ly hôn chưa?"
"Chị cũng thực thù dai, tâm trạng của tôi lúc đó không tốt, nói chuyện có hơi mạnh miệng." Cô cúi đầu và nghịch móng tay.
"Không ly hôn nữa?"
Tô Dĩnh liếc chị: "Chị mong tôi ly hôn với anh ấy như vậy sao? Có ích gì cho chị không?"
Khóe miệng của Trịnh Nhiễm nâng lên, nụ cười tan chảy dưới ánh nắng vàng ấm áp, khá dịu dàng và ưa nhìn, nhưng nói chuyện lại rất lệch quẻ: "Cái lợi chính là được xem náo nhiệt."
Tô Dĩnh hung hăng liếc xéo chị một cái, xoay người đi ra ngoài.
Mẹ Cừu đã vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối. Tô Dĩnh suy nghĩ một chút, xoắn tay áo lên định vào giúp một tay, lấy lòng. Ba mẹ mất sớm, cô không có nhiều cơ hội ở chung với bậc cha mẹ, nhất thời không biết cách giao tiếp với nhau như thế nào, lại thầm nghĩ bản tính ngoan ngoãn chắc sẽ không quá phản cảm, vì vậy cô mỉm cười và bước đến bên cạnh mẹ chồng: "Để con giúp mẹ rửa rau."
Cô vặn vòi, vì khẩn trương nên không giữ được lực độ, sức nước quá lớn, bắn tung tóe lên rau và bật ra khỏi bồn rửa.
Mẹ Cừu vỗ nhẹ vào cánh tay cô, ngại cô tay chân vụng về: "Ôi thôi thôi, ra ngoài chơi với mọi người đi, đừng ở đây gây rối thêm cho mẹ nữa."
Đột nhiên, Tô Dĩnh nghĩ đến hình ảnh hòa hợp của mẹ chồng mình và Trịnh Nhiễm. Cô không khỏi bĩu môi, mạnh dạn ôm lấy cánh tay bà: "Năm tới con ở nhà, sẽ giúp mẹ chia sẻ công việc nhà."
Mẹ Cừu nói: "Việc nhà không cần con làm, chỉ cần trở về ăn thêm vài bữa cơm là được." Bà dùng giẻ lau nước đi: "Các con đều có sự nghiệp. Nếu quá bận rộn thì mang Thần Thần và Niệm Niệm đến đây, ngôi nhà này có thể sống động hơn một chút."
Tô Dĩnh đặc biệt ngạc nhiên. Trong một lúc, cô không biết phải nói gì, cổ tay áo bị dính một chút nước. Cô lại hỏi: "Mẹ không thấy phiền sao?"
Bà cười nói: "Bằng số tuổi này của mẹ còn sợ bị phiền vài ngày sao?!"
Bà nhét đĩa trái cây vào tay cô và đuổi ra ngoài.
Tô Dĩnh thong thả đi ra ngoài, lấy một quả dâu tây cho vào miệng, chua chua ngọt ngọt, rất mộng nước. Đột nhiên cô dừng lại và quay ngược trở vào. Như một tên trộm nép vào cửa bếp, thò đầu vào và nói nhỏ: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Cừu quay đầu lại, cô đã trốn mất tâm.
Động tác trích đồ ăn của bà chậm lại, không khỏi nghĩ về những lời nhận xét của Quách Úy về cô. Dường như cảm thấy hài lòng về cô con dâu này hơn rất nhiều.
Tô Dĩnh bưng đĩa trái cây đến bên cạnh Niệm Niệm.
Niệm Niệm đang ngồi một mình trên ghế sofa, bao lì xì trên tay lộ ra một sấp tiền thật dày. Thằng bé hơi cúi đầu xuống, ngón tay vuốt vuốt bao lì xì.
Tô Dĩnh ngồi gần lại.
Niệm Niệm mím môi và khẽ nói: "Bà đã cho con rất nhiều tiền."
"Con có cảm ơn bà không?"
Niệm Niệm gật đầu.
Tô Dĩnh chống cằm: "Bà cho thì con nhận đi, nhưng không được tiêu xài bừa bãi. Con phải hỏi mẹ trước khi sử dụng nó."
Thằng bé đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: "Thật sự có thể hả mẹ? Lần đầu tiên con nhận được nhiều tiền lì xì như vậy."
Niệm Niệm vui mừng trong giây lát, biểu cảm lại ngay lập tức suy sụp: "Trước kia đều là dượng cho, sau đó cô sẽ lấy mua quần áo mới cho con."
"Năm nay dượng cũng có lì xì cho con, gửi cho mẹ qua điện thoại, chú Quách cũng gửi, bao lì xì còn muốn nhiều hơn so với cái ở trong tay con." Tô Dĩnh nói: "Cho nên có rất nhiều người thương Niệm Niệm, con nên vui lên mới phải."
Niệm Niệm cười rộ lên: "Thật sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Khi nào thì chúng ta có thể quay lại Lạc Bình? Đã rất lâu rồi con không được gặp bọn họ."
Tô Dĩnh tính toán trong lòng, ôm lấy vai thằng bé: "Tháng sau trở về, được không?"
Hai người họ đang nói chuyện thì bất ngờ có tiếng ồn ào ở cửa. Trịnh Lãng Hiên nửa đường tình cờ gặp người giúp việc mua thức ăn trở về, trong tay xách theo rất nhiều túi lớn nhỏ. Tô Dĩnh bước đến đón ông, chúc Tết Trịnh Lãng Hiên xong, cúi đầu véo mặt Thần Thần.
Đứa trẻ này không quá thân với cô. Ngược lại cùng Cố Niệm ở chung lâu ngày, vài ngày không thấy mặt, lúc này rất hào hứng và nhiệt tình.
Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau. Niệm Niệm không đề cập đến không khí của đám tang, chỉ nói thời tiết ở miền Bắc rất lạnh, tuyết trắng và dày, đạp lên có cảm giác giòn tan ở lòng bàn chân.
Thần Thần rất tò mò, hỏi thêm một vài câu, Niệm Niệm kiên nhẫn mô tả cho cậu.
Thần Thần cũng nói rằng cậu đã ăn rất nhiều món ngọt và đồ ăn vặt vào ngày đầu năm mới. Cậu muốn để lại một ít cho Niệm Niệm, nhưng lại không nhịn được đã ăn tất cả chúng cùng một lúc.
Niệm Niệm hỏi: "Mẹ nói anh không thể làm toán, nhưng chúng ta đã làm xong rồi mà?"
Thần Thần lấy một quả táo lớn từ đĩa trái cây, cắn một miếng, cau mày thở dài: "Haizz, bị bắt phải nói như vậy."
Rất nhanh đã đến giờ dùng bữa tối, trên bàn cơm khá náo nhiệt.
Sau bữa ăn, Trịnh Nhiễm lại đề cập đến vấn đề muốn về nhà. Mẹ Cừu trừng mắt nhìn chị, lại quay sang nói với Tô Dĩnh: "Quách Úy đang đi công tác không có ai ở nhà. Hay là con cũng qua đây ở vài ngày?"
Tô Dĩnh nhẹ nhàng từ chối, nháy mắt ra hiệu với Niệm Niệm, Niệm Niệm ở phía sau kéo góc áo Thần Thần.
Mấy ngày nay Thần Thần cũng bị bà nội lải nhải cảm thấy rất phiền, bây giờ Niệm Niệm trở về nên nhất thời cảm thấy mới mẻ, cả hai đứa đều răm rắp nói muốn về nhà.
Mẹ Cừu muốn giữ người lại. Trịnh Lãng Hiên nhanh chóng đá chân bà ở dưới bàn. Đôi vợ chồng già nhìn nhau, bà hiểu ý ông, nhẫn nhịn không mở miệng.
Họ lại nói đến chuyện khác. Sắc trời không còn sớm nữa, mẹ Cừu lên lầu thu dọn đồ của Thần Thần.
Phòng khách rốt cuộc cũng im lặng một lúc. Trịnh Nhiễm nói với Tô Dĩnh bằng khẩu hình: "Đưa tôi đi."
Tô Dĩnh nhướng mày, cũng dùng khẩu hình hỏi lại: "Tôi không thể nghe thấy, chị nói gì?"
Trịnh Nhiễm nhìn cô một lúc, khoanh tay dựa vào lưng ghế. Lần này, chị không ngần ngại nói to: "Tôi nói, cô còn muốn bái sư học nghệ nữa hay không?"
Tô Dĩnh: "..."
Hôm nay mẹ Cừu dường như đối với Tô Dĩnh rất khoan dung. Cuối cùng, cô đã giải cứu được Trịnh Nhiễm. Lão Trần đã về từ lâu, cô chở Trịnh Nhiễm về nhà trước.
Trước khi rời đi, Trịnh Nhiễm rút ra một bao lì xì từ túi xách của mình: "Cho Niệm Niệm. Nó không dày như của dì Cừu, nhưng dù sao cũng là một chút lòng thành."
...
Cả buổi chiều trôi qua thuận lợi đến mức có chút không chân thật. Tô Dĩnh lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài, bầu trời tối đen, đủ loại ánh sáng đầy màu sắc kết nối lại với nhau giống như đan dệt.
Đường Hãn Dương này cô đã đi qua vô số lần, mấy cái lối rẽ và một số nút đèn giao thông cô đều nhớ rất rõ. Trí nhớ là một điều thật sự khủng khiếp, có những thứ dường như không mấy quan trọng nhưng lại âm thầm xâm nhập vào bộ não của con người, không biết từ khi nào, thành phố này đã trở nên vô cùng quen thuộc và thân thiết.
Cửa sổ xe mở ra một khe nhỏ, gió ẩm và mát mẻ ùa vào. Có tiếng nhạc từ máy phát nhạc phát ra, và tiếng ồn ào ríu rít của hai đứa nhỏ ở phía sau. Tô Dĩnh có hơi hoảng hốt, mới đêm qua vẫn còn ở vùng tuyết trắng phía bắc, đêm nay cô đã ngồi trên xe của Quách Úy, lái xe về nhà.
Cứ như thể cô chưa từng rời đi, chỉ là một hồi mơ mộng.
Ngày hôm sau, Tô Dĩnh thức dậy chuẩn bị bữa sáng, cô cố gắng nhớ lại những gì mà lúc trước Chị Đặng đã làm, lúc này mới nhận ra là chị ấy đã nấu rất nhiều món. Cuối cùng, mỗi người có một phần mì rau bina và trứng rán.
Cô ở trong bếp bận rộn một lúc lâu mới đem chúng đặt lên trên bàn, hai đứa nhỏ sau khi rửa mặt xong cũng ngồi vào bàn.
Sợi mì nấu có chút lâu, nước súp hơi sền sệt, bề ngoài trông không được ngon cho lắm. Tô Dĩnh nếm thử trước, cảm thấy không có vị gì lạ.
Cô ngước nhìn hai cậu nhóc: "Tại sao không ăn? Động tác nhanh một chút, một lát nữa còn phải đến nhà của cô cả."
Lúc này, điện thoại ở trong phòng ngủ đột nhiên reo lên, Tô Dĩnh đặt đũa xuống và chạy vào nghe máy.
Thần Thần nhìn bóng lưng cô biến mất, khẽ hỏi Niệm Niệm: "Đây là gì?"
Niệm Niệm bĩu môi: "Mì."
Thần Thần gãi đầu, nói nhỏ: "Đột nhiên anh thấy không đói lắm."
Niệm Niệm khuyên cậu: "Anh nếm thử đi, có lẽ nó rất ngon."
"Em nếm nó trước đi."
Niệm Niệm thực sự muốn cho mẹ mình một chút mặt mũi, cậu cầm chén lên ăn một ngụm thật lớn, nhưng sợi mì trượt vào cổ họng giống như một miếng hồ nhão mà không có mùi vị gì. Cậu không khỏi cau mày và khụ một tiếng.
Thần Thần: "Thế nào?"
Niệm Niệm lau miệng, vẻ mặt đau khổ ậm ừ nửa ngày: "Hình như em cũng không thấy đói."
Hai đứa liếc nhìn nhau, bất giác nhún vai và cười khan.
Tô Dĩnh hoàn toàn không hề biết rằng hai đứa nhỏ không thích những món mà cô đã nấu. Quách Úy đã gửi lời mời video. Cô nhìn mình trong gương trang điểm, chỉnh lại mái tóc và tiếp nhận.
Bên kia là trong phòng khách sạn, ánh sáng không quá chói và xung quanh rất yên tĩnh.
Quách Úy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút cổ áo đã được tháo ra, anh đang ngồi chống trán ở trên ghế sofa, khi video được kết nối, anh nhìn vào màn hình và mỉm cười.
Anh chỉ hơi cong khóe môi, khuôn mặt có chút mệt mỏi và suy sụp.
Tô Dĩnh nhìn, trong lòng có cảm giác không thể nào giải thích được: "Em nghĩ là anh vẫn đang nghỉ ngơi, vì vậy không dám làm phiền."
"Không ngủ được."
"Bên anh mấy giờ rồi?"
"4:30 sáng."
Tô Dĩnh ngồi bên mép giường, cuộn hai chân lên: "Vẫn còn sớm, anh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi."
"Lát nữa còn muốn xem một số tài liệu có liên quan trước. Trời vừa sáng sẽ có một cuộc họp." Anh nhìn cô và nói: "Anh muốn tỉnh táo một chút trước khi thực hiện cuộc họp này, nói chuyện với anh một lát đi."
Tô Dĩnh bĩu môi và cười: "Em có công hiệu nâng cao tinh thần vậy sao?"
Anh chậm rãi nói: "Là thuốc chữa bách bệnh."
"Tại sao trước đây em không phát hiện ra, miệng của Quách tổng quả thật rất ngọt."
Quách Úy không trả lời nữa, anh đứng dậy pha một tách cà phê cho mình và nhấp một ngụm: "Thần Thần cũng theo về nhà à?"
Cô gật đầu: "Đang ăn sáng với Niệm Niệm trong bếp."
"Em làm bữa sáng?"
Tô Dĩnh kỳ quái: "Sao anh biết?"
"Trên người em vẫn còn đang mang tạp dề." Quách Úy mỉm cười, một lần nữa ngồi xuống: "Thật ra cũng có chút bộ dáng hiền thê lương mẫu."
Không quan tâm đến việc anh thực sự khen ngợi hay đùa giỡn mình, Tô Dĩnh hơi nâng cằm lên, giọng nói dịu dàng: "Trên người em có rất nhiều ưu điểm, chỉ tại anh không thấy mà thôi."
Quách Úy cảm thấy buồn cười, giọng anh rất nhỏ: "Ồ? Xem ra anh cần phải khai quật cho thật tốt."
Nói xong lời này, Tô Dĩnh lại phớt lờ anh. Trong một khoảnh khắc, dường như cô nghĩ đến một ai đó, bĩu môi và hỏi: "Cái cô Quý gì đó có ra sân bay đón anh không?"
Quách Úy nửa ngày mới nhận ra rằng cô đang nói đến Quý Nghiên, không khỏi trêu chọc cô: "Có đón, đang ở phòng cách vách."
Tô Dĩnh hừ nói: "Đang ở nước ngoài, đêm dài tịch mịch, ngay cả khi ai kia có ngủ ở trong phòng của anh em cũng ngoài tầm tay với. Không nói nữa, em đi ăn cơm."
Cô ngồi thẳng dậy, giả vờ chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, lại thấy anh đột ngột chuyển camera, hướng vào cửa phòng. Đèn trần ngoài hiên tỏa ra những tia sáng màu vàng ấm áp và mềm mại. Không gian lớn như vậy, một bóng người cũng không có.
Anh hỏi: "Em nhìn xem, có ai ở đó không?"
Tô Dĩnh bĩu môi: "Nói không chừng ai kia đang trốn trong phòng tắm."
Người đàn ông này rất vui vẻ hợp tác với cô, anh đứng dậy, màn hình hơi rung lên. Anh bật đèn phòng tắm, ánh đèn sáng sủa cho thấy toàn bộ không gian bên trong.
"Có không?" Anh hỏi.
"Trong tủ quần áo."
Quách Úy mỉm cười, mở tủ quần áo để cho cô xem.
Tô Dĩnh nói: "Dưới gầm giường."
Chiếc giường này rất dày, Quách Úy nói: "Chỉ có những con chuột mới có thể chui vào đó được."
Tô Dĩnh cười lớn: "Vậy thì... ở đằng sau bức rèm."
Quách Úy im lặng trong giây lát, anh không khỏi suy nghĩ, người phụ nữ này là ai, mà lại có thể khiến cho anh sẵn sàng dành thời gian và sự kiên nhẫn của mình làm những việc hết sức trẻ con chỉ để làm cho cô vui vẻ.
Một biểu cảm nhỏ ở bên kia màn hình đã cho thấy toàn bộ mánh khóe của cô, Quách Úy tự cười chính mình, anh đi đến kéo rèm.
Không biết từ khi nào bầu trời đã chuyển sang màu xanh, phía đông chân trời hiện lên một vệt sáng màu hồng cam, một vài đám mây từ từ cuộn lên, thành phố đang thức giấc và các tòa nhà ở phía xa tạo thành một mảng đen xám đan xen.
Quách Úy chống tay trên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài, không nói gì nữa.
Đột nhiên, cả hai bên đều im lặng.
Chẳng mấy chốc, màn hình quay trở lại khuôn mặt anh, anh chỉ muốn hỏi cô còn nơi nào muốn kiểm tra nữa.
Tô Dĩnh đột nhiên gọi anh: "Quách Úy."
Lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh, Quách Úy trong tiềm thức nói: "Hả?"
"Anh có nghĩ rằng em không đủ dịu dàng?"
Quách Úy ngẩng ra hai giây, cái dạng câu hỏi chết người này anh sẽ không trả lời một cách trực tiếp: "Có thể khiến cho nửa kia của mình có những câu hỏi như vậy, hơn phân nửa là do anh làm không được tốt." Anh nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức mình để cải thiện."
Tô Dĩnh mỉm cười, cảm ơn vì sự bao dung và thông cảm của anh.
"Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ về nó." Cô nghiêm túc: "Không phiền anh nữa, em tin tưởng anh, anh tranh thủ làm gì thì làm đi."
Quách Úy: "Được."
"Em sẽ chăm sóc cho Thần Thần, anh không cần phải lo lắng, cứ thoải mái làm xong công việc."
Anh nhìn thái độ nghiêm túc của cô, dừng lại vài giây và nhỏ nhẹ nói: "Nhờ cả vào bà Quách."
"Trở về sớm một chút."
"Được."
Hai người nhìn nhau trong vài giây, Tô Dĩnh kết thúc cuộc gọi trước. Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô đặt điện thoại xuống và đứng dậy kéo rèm cửa sổ.
"Rẹt", ánh sáng mặt trời không bị cản trở chiếu thẳng vào phòng.
Tô Dĩnh không khỏi nheo mắt lại. Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ rất tốt. Mùa xuân đang đến, bầu trời rất trong xanh. Có lẽ thời tiết sau này cũng sẽ luôn tốt như vậy.
Lúc đến nơi thì cũng đã hai ba giờ chiều, mẹ Cừu đã lôi Trịnh Nhiễm về ở được vài ngày, hơn nữa Thần Thần rất nghịch ngợm, ngôi nhà vắng vẻ cuối cùng cũng có chút náo nhiệt lên.
Người giúp việc đến mở cửa, nhân tiện cầm lấy đồ trên tay cô.
Mẹ Cừu ló đầu từ trên lầu xuống, vui vẻ nói: "Tiểu Dĩnh đã về rồi?!"
Xưng hô này không khỏi khiến Tô Dĩnh sửng sốt: "Vâng, mẹ."
"Sao con không nói trước, để cơm tối mẹ chuẩn bị thêm vài món ngon." Mẹ Cừu nói với người trong bếp: "Dì, đi siêu thị mua một ít hải sản, nhớ lấy những thứ tươi ngon nhất."
Tô Dĩnh thụ sủng nhược kinh: "Không cần phiền vậy đâu mẹ."
"Có phiền hà gì đâu." Bà mỉm cười, vừa nói vừa cười bước xuống cầu thang: "Niệm Niệm, đến đây, để bà xem con có gầy hay không, bao lì xì bà đã để sẵn, chỉ chờ con về thôi."
Tô Dĩnh vỗ vai Cố Niệm, nói nhỏ: "Mau đi đi."
Niệm Niệm nhìn Tô Dĩnh, mỉm cười, đá giày ra, vui vẻ chạy đến chỗ mẹ Cừu.
Trịnh Lãng Hiên đã mang Thần Thần ra ngoài tản bộ, Tô Dĩnh đi một vòng ở tầng một, cuối cùng tìm thấy Trịnh Nhiễm ở ngoài ban công của thư phòng. Trên người chị đắp một cái chăn, đang nằm trên ghế đọc sách và phơi nắng.
Tô Dĩnh nhỏ giọng, từ cửa kính thăm dò, kéo dài giọng nói: "Sư phụ!"
Trịnh Nhiễm đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liếc nhìn cô: "Gọi ai vậy?"
Tô Dĩnh chép miệng, xoay người lại dựa lưng vào cửa kính: "Chị bớt giả vờ đi, bên cạnh cũng không có ai khác."
Trịnh Nhiễm hừ một tiếng: "Tôi không nói sẽ nhận cô làm học trò."
Lật hai trang sách, chị lại hỏi: "Đã ly hôn chưa?"
"Chị cũng thực thù dai, tâm trạng của tôi lúc đó không tốt, nói chuyện có hơi mạnh miệng." Cô cúi đầu và nghịch móng tay.
"Không ly hôn nữa?"
Tô Dĩnh liếc chị: "Chị mong tôi ly hôn với anh ấy như vậy sao? Có ích gì cho chị không?"
Khóe miệng của Trịnh Nhiễm nâng lên, nụ cười tan chảy dưới ánh nắng vàng ấm áp, khá dịu dàng và ưa nhìn, nhưng nói chuyện lại rất lệch quẻ: "Cái lợi chính là được xem náo nhiệt."
Tô Dĩnh hung hăng liếc xéo chị một cái, xoay người đi ra ngoài.
Mẹ Cừu đã vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối. Tô Dĩnh suy nghĩ một chút, xoắn tay áo lên định vào giúp một tay, lấy lòng. Ba mẹ mất sớm, cô không có nhiều cơ hội ở chung với bậc cha mẹ, nhất thời không biết cách giao tiếp với nhau như thế nào, lại thầm nghĩ bản tính ngoan ngoãn chắc sẽ không quá phản cảm, vì vậy cô mỉm cười và bước đến bên cạnh mẹ chồng: "Để con giúp mẹ rửa rau."
Cô vặn vòi, vì khẩn trương nên không giữ được lực độ, sức nước quá lớn, bắn tung tóe lên rau và bật ra khỏi bồn rửa.
Mẹ Cừu vỗ nhẹ vào cánh tay cô, ngại cô tay chân vụng về: "Ôi thôi thôi, ra ngoài chơi với mọi người đi, đừng ở đây gây rối thêm cho mẹ nữa."
Đột nhiên, Tô Dĩnh nghĩ đến hình ảnh hòa hợp của mẹ chồng mình và Trịnh Nhiễm. Cô không khỏi bĩu môi, mạnh dạn ôm lấy cánh tay bà: "Năm tới con ở nhà, sẽ giúp mẹ chia sẻ công việc nhà."
Mẹ Cừu nói: "Việc nhà không cần con làm, chỉ cần trở về ăn thêm vài bữa cơm là được." Bà dùng giẻ lau nước đi: "Các con đều có sự nghiệp. Nếu quá bận rộn thì mang Thần Thần và Niệm Niệm đến đây, ngôi nhà này có thể sống động hơn một chút."
Tô Dĩnh đặc biệt ngạc nhiên. Trong một lúc, cô không biết phải nói gì, cổ tay áo bị dính một chút nước. Cô lại hỏi: "Mẹ không thấy phiền sao?"
Bà cười nói: "Bằng số tuổi này của mẹ còn sợ bị phiền vài ngày sao?!"
Bà nhét đĩa trái cây vào tay cô và đuổi ra ngoài.
Tô Dĩnh thong thả đi ra ngoài, lấy một quả dâu tây cho vào miệng, chua chua ngọt ngọt, rất mộng nước. Đột nhiên cô dừng lại và quay ngược trở vào. Như một tên trộm nép vào cửa bếp, thò đầu vào và nói nhỏ: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Cừu quay đầu lại, cô đã trốn mất tâm.
Động tác trích đồ ăn của bà chậm lại, không khỏi nghĩ về những lời nhận xét của Quách Úy về cô. Dường như cảm thấy hài lòng về cô con dâu này hơn rất nhiều.
Tô Dĩnh bưng đĩa trái cây đến bên cạnh Niệm Niệm.
Niệm Niệm đang ngồi một mình trên ghế sofa, bao lì xì trên tay lộ ra một sấp tiền thật dày. Thằng bé hơi cúi đầu xuống, ngón tay vuốt vuốt bao lì xì.
Tô Dĩnh ngồi gần lại.
Niệm Niệm mím môi và khẽ nói: "Bà đã cho con rất nhiều tiền."
"Con có cảm ơn bà không?"
Niệm Niệm gật đầu.
Tô Dĩnh chống cằm: "Bà cho thì con nhận đi, nhưng không được tiêu xài bừa bãi. Con phải hỏi mẹ trước khi sử dụng nó."
Thằng bé đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: "Thật sự có thể hả mẹ? Lần đầu tiên con nhận được nhiều tiền lì xì như vậy."
Niệm Niệm vui mừng trong giây lát, biểu cảm lại ngay lập tức suy sụp: "Trước kia đều là dượng cho, sau đó cô sẽ lấy mua quần áo mới cho con."
"Năm nay dượng cũng có lì xì cho con, gửi cho mẹ qua điện thoại, chú Quách cũng gửi, bao lì xì còn muốn nhiều hơn so với cái ở trong tay con." Tô Dĩnh nói: "Cho nên có rất nhiều người thương Niệm Niệm, con nên vui lên mới phải."
Niệm Niệm cười rộ lên: "Thật sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Khi nào thì chúng ta có thể quay lại Lạc Bình? Đã rất lâu rồi con không được gặp bọn họ."
Tô Dĩnh tính toán trong lòng, ôm lấy vai thằng bé: "Tháng sau trở về, được không?"
Hai người họ đang nói chuyện thì bất ngờ có tiếng ồn ào ở cửa. Trịnh Lãng Hiên nửa đường tình cờ gặp người giúp việc mua thức ăn trở về, trong tay xách theo rất nhiều túi lớn nhỏ. Tô Dĩnh bước đến đón ông, chúc Tết Trịnh Lãng Hiên xong, cúi đầu véo mặt Thần Thần.
Đứa trẻ này không quá thân với cô. Ngược lại cùng Cố Niệm ở chung lâu ngày, vài ngày không thấy mặt, lúc này rất hào hứng và nhiệt tình.
Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau. Niệm Niệm không đề cập đến không khí của đám tang, chỉ nói thời tiết ở miền Bắc rất lạnh, tuyết trắng và dày, đạp lên có cảm giác giòn tan ở lòng bàn chân.
Thần Thần rất tò mò, hỏi thêm một vài câu, Niệm Niệm kiên nhẫn mô tả cho cậu.
Thần Thần cũng nói rằng cậu đã ăn rất nhiều món ngọt và đồ ăn vặt vào ngày đầu năm mới. Cậu muốn để lại một ít cho Niệm Niệm, nhưng lại không nhịn được đã ăn tất cả chúng cùng một lúc.
Niệm Niệm hỏi: "Mẹ nói anh không thể làm toán, nhưng chúng ta đã làm xong rồi mà?"
Thần Thần lấy một quả táo lớn từ đĩa trái cây, cắn một miếng, cau mày thở dài: "Haizz, bị bắt phải nói như vậy."
Rất nhanh đã đến giờ dùng bữa tối, trên bàn cơm khá náo nhiệt.
Sau bữa ăn, Trịnh Nhiễm lại đề cập đến vấn đề muốn về nhà. Mẹ Cừu trừng mắt nhìn chị, lại quay sang nói với Tô Dĩnh: "Quách Úy đang đi công tác không có ai ở nhà. Hay là con cũng qua đây ở vài ngày?"
Tô Dĩnh nhẹ nhàng từ chối, nháy mắt ra hiệu với Niệm Niệm, Niệm Niệm ở phía sau kéo góc áo Thần Thần.
Mấy ngày nay Thần Thần cũng bị bà nội lải nhải cảm thấy rất phiền, bây giờ Niệm Niệm trở về nên nhất thời cảm thấy mới mẻ, cả hai đứa đều răm rắp nói muốn về nhà.
Mẹ Cừu muốn giữ người lại. Trịnh Lãng Hiên nhanh chóng đá chân bà ở dưới bàn. Đôi vợ chồng già nhìn nhau, bà hiểu ý ông, nhẫn nhịn không mở miệng.
Họ lại nói đến chuyện khác. Sắc trời không còn sớm nữa, mẹ Cừu lên lầu thu dọn đồ của Thần Thần.
Phòng khách rốt cuộc cũng im lặng một lúc. Trịnh Nhiễm nói với Tô Dĩnh bằng khẩu hình: "Đưa tôi đi."
Tô Dĩnh nhướng mày, cũng dùng khẩu hình hỏi lại: "Tôi không thể nghe thấy, chị nói gì?"
Trịnh Nhiễm nhìn cô một lúc, khoanh tay dựa vào lưng ghế. Lần này, chị không ngần ngại nói to: "Tôi nói, cô còn muốn bái sư học nghệ nữa hay không?"
Tô Dĩnh: "..."
Hôm nay mẹ Cừu dường như đối với Tô Dĩnh rất khoan dung. Cuối cùng, cô đã giải cứu được Trịnh Nhiễm. Lão Trần đã về từ lâu, cô chở Trịnh Nhiễm về nhà trước.
Trước khi rời đi, Trịnh Nhiễm rút ra một bao lì xì từ túi xách của mình: "Cho Niệm Niệm. Nó không dày như của dì Cừu, nhưng dù sao cũng là một chút lòng thành."
...
Cả buổi chiều trôi qua thuận lợi đến mức có chút không chân thật. Tô Dĩnh lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài, bầu trời tối đen, đủ loại ánh sáng đầy màu sắc kết nối lại với nhau giống như đan dệt.
Đường Hãn Dương này cô đã đi qua vô số lần, mấy cái lối rẽ và một số nút đèn giao thông cô đều nhớ rất rõ. Trí nhớ là một điều thật sự khủng khiếp, có những thứ dường như không mấy quan trọng nhưng lại âm thầm xâm nhập vào bộ não của con người, không biết từ khi nào, thành phố này đã trở nên vô cùng quen thuộc và thân thiết.
Cửa sổ xe mở ra một khe nhỏ, gió ẩm và mát mẻ ùa vào. Có tiếng nhạc từ máy phát nhạc phát ra, và tiếng ồn ào ríu rít của hai đứa nhỏ ở phía sau. Tô Dĩnh có hơi hoảng hốt, mới đêm qua vẫn còn ở vùng tuyết trắng phía bắc, đêm nay cô đã ngồi trên xe của Quách Úy, lái xe về nhà.
Cứ như thể cô chưa từng rời đi, chỉ là một hồi mơ mộng.
Ngày hôm sau, Tô Dĩnh thức dậy chuẩn bị bữa sáng, cô cố gắng nhớ lại những gì mà lúc trước Chị Đặng đã làm, lúc này mới nhận ra là chị ấy đã nấu rất nhiều món. Cuối cùng, mỗi người có một phần mì rau bina và trứng rán.
Cô ở trong bếp bận rộn một lúc lâu mới đem chúng đặt lên trên bàn, hai đứa nhỏ sau khi rửa mặt xong cũng ngồi vào bàn.
Sợi mì nấu có chút lâu, nước súp hơi sền sệt, bề ngoài trông không được ngon cho lắm. Tô Dĩnh nếm thử trước, cảm thấy không có vị gì lạ.
Cô ngước nhìn hai cậu nhóc: "Tại sao không ăn? Động tác nhanh một chút, một lát nữa còn phải đến nhà của cô cả."
Lúc này, điện thoại ở trong phòng ngủ đột nhiên reo lên, Tô Dĩnh đặt đũa xuống và chạy vào nghe máy.
Thần Thần nhìn bóng lưng cô biến mất, khẽ hỏi Niệm Niệm: "Đây là gì?"
Niệm Niệm bĩu môi: "Mì."
Thần Thần gãi đầu, nói nhỏ: "Đột nhiên anh thấy không đói lắm."
Niệm Niệm khuyên cậu: "Anh nếm thử đi, có lẽ nó rất ngon."
"Em nếm nó trước đi."
Niệm Niệm thực sự muốn cho mẹ mình một chút mặt mũi, cậu cầm chén lên ăn một ngụm thật lớn, nhưng sợi mì trượt vào cổ họng giống như một miếng hồ nhão mà không có mùi vị gì. Cậu không khỏi cau mày và khụ một tiếng.
Thần Thần: "Thế nào?"
Niệm Niệm lau miệng, vẻ mặt đau khổ ậm ừ nửa ngày: "Hình như em cũng không thấy đói."
Hai đứa liếc nhìn nhau, bất giác nhún vai và cười khan.
Tô Dĩnh hoàn toàn không hề biết rằng hai đứa nhỏ không thích những món mà cô đã nấu. Quách Úy đã gửi lời mời video. Cô nhìn mình trong gương trang điểm, chỉnh lại mái tóc và tiếp nhận.
Bên kia là trong phòng khách sạn, ánh sáng không quá chói và xung quanh rất yên tĩnh.
Quách Úy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút cổ áo đã được tháo ra, anh đang ngồi chống trán ở trên ghế sofa, khi video được kết nối, anh nhìn vào màn hình và mỉm cười.
Anh chỉ hơi cong khóe môi, khuôn mặt có chút mệt mỏi và suy sụp.
Tô Dĩnh nhìn, trong lòng có cảm giác không thể nào giải thích được: "Em nghĩ là anh vẫn đang nghỉ ngơi, vì vậy không dám làm phiền."
"Không ngủ được."
"Bên anh mấy giờ rồi?"
"4:30 sáng."
Tô Dĩnh ngồi bên mép giường, cuộn hai chân lên: "Vẫn còn sớm, anh nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi."
"Lát nữa còn muốn xem một số tài liệu có liên quan trước. Trời vừa sáng sẽ có một cuộc họp." Anh nhìn cô và nói: "Anh muốn tỉnh táo một chút trước khi thực hiện cuộc họp này, nói chuyện với anh một lát đi."
Tô Dĩnh bĩu môi và cười: "Em có công hiệu nâng cao tinh thần vậy sao?"
Anh chậm rãi nói: "Là thuốc chữa bách bệnh."
"Tại sao trước đây em không phát hiện ra, miệng của Quách tổng quả thật rất ngọt."
Quách Úy không trả lời nữa, anh đứng dậy pha một tách cà phê cho mình và nhấp một ngụm: "Thần Thần cũng theo về nhà à?"
Cô gật đầu: "Đang ăn sáng với Niệm Niệm trong bếp."
"Em làm bữa sáng?"
Tô Dĩnh kỳ quái: "Sao anh biết?"
"Trên người em vẫn còn đang mang tạp dề." Quách Úy mỉm cười, một lần nữa ngồi xuống: "Thật ra cũng có chút bộ dáng hiền thê lương mẫu."
Không quan tâm đến việc anh thực sự khen ngợi hay đùa giỡn mình, Tô Dĩnh hơi nâng cằm lên, giọng nói dịu dàng: "Trên người em có rất nhiều ưu điểm, chỉ tại anh không thấy mà thôi."
Quách Úy cảm thấy buồn cười, giọng anh rất nhỏ: "Ồ? Xem ra anh cần phải khai quật cho thật tốt."
Nói xong lời này, Tô Dĩnh lại phớt lờ anh. Trong một khoảnh khắc, dường như cô nghĩ đến một ai đó, bĩu môi và hỏi: "Cái cô Quý gì đó có ra sân bay đón anh không?"
Quách Úy nửa ngày mới nhận ra rằng cô đang nói đến Quý Nghiên, không khỏi trêu chọc cô: "Có đón, đang ở phòng cách vách."
Tô Dĩnh hừ nói: "Đang ở nước ngoài, đêm dài tịch mịch, ngay cả khi ai kia có ngủ ở trong phòng của anh em cũng ngoài tầm tay với. Không nói nữa, em đi ăn cơm."
Cô ngồi thẳng dậy, giả vờ chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, lại thấy anh đột ngột chuyển camera, hướng vào cửa phòng. Đèn trần ngoài hiên tỏa ra những tia sáng màu vàng ấm áp và mềm mại. Không gian lớn như vậy, một bóng người cũng không có.
Anh hỏi: "Em nhìn xem, có ai ở đó không?"
Tô Dĩnh bĩu môi: "Nói không chừng ai kia đang trốn trong phòng tắm."
Người đàn ông này rất vui vẻ hợp tác với cô, anh đứng dậy, màn hình hơi rung lên. Anh bật đèn phòng tắm, ánh đèn sáng sủa cho thấy toàn bộ không gian bên trong.
"Có không?" Anh hỏi.
"Trong tủ quần áo."
Quách Úy mỉm cười, mở tủ quần áo để cho cô xem.
Tô Dĩnh nói: "Dưới gầm giường."
Chiếc giường này rất dày, Quách Úy nói: "Chỉ có những con chuột mới có thể chui vào đó được."
Tô Dĩnh cười lớn: "Vậy thì... ở đằng sau bức rèm."
Quách Úy im lặng trong giây lát, anh không khỏi suy nghĩ, người phụ nữ này là ai, mà lại có thể khiến cho anh sẵn sàng dành thời gian và sự kiên nhẫn của mình làm những việc hết sức trẻ con chỉ để làm cho cô vui vẻ.
Một biểu cảm nhỏ ở bên kia màn hình đã cho thấy toàn bộ mánh khóe của cô, Quách Úy tự cười chính mình, anh đi đến kéo rèm.
Không biết từ khi nào bầu trời đã chuyển sang màu xanh, phía đông chân trời hiện lên một vệt sáng màu hồng cam, một vài đám mây từ từ cuộn lên, thành phố đang thức giấc và các tòa nhà ở phía xa tạo thành một mảng đen xám đan xen.
Quách Úy chống tay trên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài, không nói gì nữa.
Đột nhiên, cả hai bên đều im lặng.
Chẳng mấy chốc, màn hình quay trở lại khuôn mặt anh, anh chỉ muốn hỏi cô còn nơi nào muốn kiểm tra nữa.
Tô Dĩnh đột nhiên gọi anh: "Quách Úy."
Lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh, Quách Úy trong tiềm thức nói: "Hả?"
"Anh có nghĩ rằng em không đủ dịu dàng?"
Quách Úy ngẩng ra hai giây, cái dạng câu hỏi chết người này anh sẽ không trả lời một cách trực tiếp: "Có thể khiến cho nửa kia của mình có những câu hỏi như vậy, hơn phân nửa là do anh làm không được tốt." Anh nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức mình để cải thiện."
Tô Dĩnh mỉm cười, cảm ơn vì sự bao dung và thông cảm của anh.
"Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ về nó." Cô nghiêm túc: "Không phiền anh nữa, em tin tưởng anh, anh tranh thủ làm gì thì làm đi."
Quách Úy: "Được."
"Em sẽ chăm sóc cho Thần Thần, anh không cần phải lo lắng, cứ thoải mái làm xong công việc."
Anh nhìn thái độ nghiêm túc của cô, dừng lại vài giây và nhỏ nhẹ nói: "Nhờ cả vào bà Quách."
"Trở về sớm một chút."
"Được."
Hai người nhìn nhau trong vài giây, Tô Dĩnh kết thúc cuộc gọi trước. Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô đặt điện thoại xuống và đứng dậy kéo rèm cửa sổ.
"Rẹt", ánh sáng mặt trời không bị cản trở chiếu thẳng vào phòng.
Tô Dĩnh không khỏi nheo mắt lại. Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ rất tốt. Mùa xuân đang đến, bầu trời rất trong xanh. Có lẽ thời tiết sau này cũng sẽ luôn tốt như vậy.
/50
|