Hai người xem như hòa giải.
Có đôi khi Tô Dĩnh cảm thấy mình hơi dễ dỗ dành, nhưng cô cũng đã suy nghĩ về những lời nói của Trịnh Nhiễm một cách cẩn thận, cảm thấy rất hợp tình hợp lý, vì vậy cho nên cô giữ nghi vấn đó ở trong lòng, vì sự bận rộn hàng ngày mà tạm thời gác lại.
Việc quảng bá cho studio diễn ra khá suôn sẻ, nào là phát tờ rơi, tạo nhóm, tuyên truyền trên các diễn đàn địa phương và đăng những video nhỏ lên ứng dụng xã hội... Trong quá trình đó, hai người dần nhận ra rằng vị trí của sườn xám trong lòng người phụ nữ không bi quan giống như họ đã nhận định trước đó. Mặc dù không phổ biến như quần áo thời trang, nhưng vẫn có một số người đam mê sườn xám có cùng chí hướng. Ngay cả khi nhóm khách hàng phần lớn đều là người lớn tuổi, thì việc kinh doanh vẫn tiếp tục phát triển, studio có thể duy trì hoạt động một cách bình thường.
Đối với vấn đề cải thiện lứa tuổi của khách hàng, họ chỉ có thể từ từ điều chỉnh sản phẩm ở giai đoạn hậu kỳ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là cuối mùa thu.
Lượng công việc trong mấy ngày tới của hai người vô cùng lớn.
Một số công việc cơ bản như cắt và may sẽ do Tô Dĩnh chịu trách nhiệm, và các công việc đòi hỏi yêu cầu kỹ thuật cao như thiết kế, làm nút và thêu thì để lại cho Trịnh Nhiễm hoàn thành. Yêu cầu của Trịnh Nhiễm gần như rất khắt khe, chỉ cần xuất hiện những sai sót, cho dù là cực kỳ nhỏ, Tô Dĩnh cũng phải làm đi làm lại cho đến khi hoàn hảo.
Tất cả các đơn đặt hàng đều được thực hiện cùng một lúc. Trong quá trình đó, cũng cần khách hàng phải mặc thử, trao đổi và chỉnh sửa sao cho phù hợp. Sau một ngày, họ rất mệt mỏi, nhưng cũng tràn đầy động lực.
Tô Dĩnh nửa đêm hai ba giờ mới đi ngủ đã là chuyện thường như cơm bữa.
Thỉnh thoảng Quách Úy thức dậy không thấy ai, nhìn phòng làm việc đèn đuốc sáng trưng, sắc mặt anh rõ ràng không được vui.
Tô Dĩnh đành phải dịu giọng nói vài câu cho qua chuyện.
Quách Úy đề xuất: "Em nên tăng cường quản lý một cách tiêu chuẩn, tuyển thêm một vài người và phân chia trách nhiệm. Nếu muốn tăng doanh thu, nên rút ngắn thời gian làm việc của hàng may mặc. Hơn nữa đối với dịch vụ một-một này, làm như vậy sẽ có sự chuyên nghiệp hơn, khách hàng sẽ càng cảm thấy mình được phục vụ chu đáo."
Tô Dĩnh hiểu ý của anh: "Đây là một hướng phát triển tốt. Nhưng vấn đề nằm ở tài chính. Lương của những nhà thiết kế có kinh nghiệm không hề thấp, nếu dựa theo số lượng đơn đặt hàng nhận được hiện nay của studio, không cần thiết phải đề ra phương án này. Bây giờ em và Trịnh Nhiễm còn có thể xử lý được, mọi chuyện cứ chờ thêm một năm nữa rồi nói sau."
Quách Úy suy nghĩ một lúc, anh nói: "Đừng quá ỷ lại vào mình, nếu em cần, hãy nói với anh."
"Em biết, em sẽ không khách sáo với anh đâu." Cô nhìn anh: "Ít nhất hãy để em nỗ lực thử xem đã."
Quách Úy đánh giá cao thái độ đối với công việc của Tô Dĩnh, anh xoa tóc cô: "Em có thể cân nhắc tuyển dụng một ai đó trước để chia sẻ công việc ngoài việc làm sườn xám, vậy thì em và Trịnh Nhiễm sẽ có nhiều thời gian hơn."
Tô Dĩnh chớp mắt, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến một người.
Mãi lo nói chuyện, kim giờ trên tường sắp chỉ đến ba giờ sáng.
Quách Úy đứng dậy: "Đi ngủ."
Tô Dĩnh: "Em còn một chút nữa là xong rồi..."
Quách Úy nhíu chặt mày.
"Năm phút."
"Ngay lập tức."
Tô Dĩnh bĩu môi, nhìn vào nửa cổ áo may dỡ trên máy may, dụi mắt: "Vậy anh ôm em về phòng đi."
Quách Úy đứng ở chỗ không gần cũng không xa: "Tự mình đi."
"Mắt em mờ hết cả rồi."
"Đi đường không phải bằng mắt."
Tô Dĩnh nói: "Chân em cũng bị tê."
Quách Úy đứng đó im lặng nhìn cô.
Tô Dĩnh mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, còn chơi xấu dang hai tay ra. Thấy anh không di chuyển, những ngón tay của cô ngoắc ngoắc về phía anh, ý tứ là muốn anh nhanh lên, đừng có cò kè mãi.
Sau một lúc, Quách Úy thở dài, bất lực tiến về phía trước, đưa tay ra.
Không đợi anh hoàn toàn cúi xuống, Tô Dĩnh chồm người lên trước, túm lấy cổ anh, hai chân cô nhanh nhẹn siết chặt quanh eo anh, nào có biểu hiện không khỏe nào.
Quách Úy theo bản năng đỡ mông Tô Dĩnh, ôm cô như một đứa trẻ: "Thân thể là của chính mình, bây giờ em không biết quý trọng, sau này muốn chạy chữa cũng không kịp."
Tô Dĩnh cọ má mình lên vai anh, lầm bầm: "Đều vì cuộc sống cả, không ai thương xót em hết mà."
"Ừ, đúng rồi, vậy thì bây giờ anh sẽ ném em ra đường."
"Đừng mà!"
Quách Úy nghiêng đầu cọ cọ cô: "Không biết người thu gom rác dưới lầu có chịu nhận không nữa."
Hai chân Tô Dĩnh siết chặt hông anh: "Kẹp chặc không thả."
"Chơi xấu vậy?!"
"Chồng của em, em thích."
Quách Úy mỉm cười, anh tắt đèn trong phòng làm việc, ôm cô đi qua hành lang tối: "Lấy khăn nóng cho em đắp mắt nhé?"
"Ừm." Cô than thở: "Vừa khô vừa đau."
"Do em quá lạm dụng đôi mắt của mình, cần phải để nó nghỉ ngơi."
Tô Dĩnh xoay đầu lại, hôn đại vào đâu đó trên mặt Quách Úy: "Cảm ơn anh."
Trái tim của Quách Úy mềm nhũn, không còn cảm giác trách cứ nữa, mà thay vào đó là cảm giác hưởng thụ.
"Bà Quách khách sáo rồi." Anh dịu dàng nói.
Quay trở lại phòng ngủ, Quách Úy đặt cô lên giường, anh đi vào phòng tắm và vặn một chiếc khăn nóng, gấp thành hình chữ nhật rộng khoảng hai tất, đặt nó lên mắt của Tô Dĩnh. Độ ấm chậm rãi lan truyền, cảm giác ngứa ran trong mắt cô trở nên rõ ràng hơn. Dần dần, sự mệt mỏi được sức nóng giải phóng, theo sau đó là sự thoải mái dần lan tỏa.
Quách Úy ngồi bên giường, lẳng lặng chờ đợi.
Tô Dĩnh ấn ngón tay lên khăn, nhấc một chân gác lên đầu gối của chân kia.
"Em nhớ đến một chuyện." Cô nói: "Cố Tân sinh rồi."
Quách Úy khựng lại, nhìn cô, ừ một tiếng.
Tô Dĩnh: "Lúc sinh ra được năm cân bảy, đôi mắt ngân ngấn nước rất đẹp."
"Con trai hay con gái?"
"Con gái."
Nửa ngày sau Quách Úy mới nói: "Cho anh xem hình."
Tô Dĩnh đưa tay ra sờ soạng một lúc lâu. Quách Úy trực tiếp cầm điện thoại của cô lên đưa qua, dùng ngón tay cái của cô mở khóa.
Anh bấm vào album, thấy bức ảnh một người đàn ông đang ôm một em bé tóc mềm thưa thớt trong ngực, da thịt mịn màng, đôi mắt sáng ngời, đôi môi hồng, mỗi một bộ phận trên cơ thể so với lòng bàn tay của người đàn ông vô cùng nhỏ bé. Một sinh mệnh nhỏ bé kỳ diệu ra đời, người làm cha mẹ nhất định là rất phấn khởi và vui mừng, đắm chìm trong sự vui sướng.
Tô Dĩnh hỏi: "Đáng yêu không?"
"Cũng được." Anh nói.
"Anh trả lời..." Tô Dĩnh tìm đến bàn tay anh, chồm lại nhìn: "Ánh mắt của anh cũng quá cao rồi đó, rõ ràng là rất đáng yêu."
Quách Úy không nói gì.
Anh biết lúc này sự nghiệp của Tô Dĩnh đang trong giai đoạn căng thẳng. Cả thời gian và trạng thái của hai người đều không phù hợp, chuyện muốn một đứa trẻ đành phải hoãn lại, vì vậy anh sẽ không đề cập đến.
"Tùy theo cảm nhận của mỗi người." Quách Úy nói.
...
Hai ngày sau, Tô Dĩnh gọi cho Chu Phàm, cô không rườm rà chào hỏi mà trực tiếp hỏi thẳng cô ấy dạo này đang làm gì, có muốn đến chỗ cô giúp đỡ hay không.
Chu Phàm nhanh chóng đồng ý, bởi vì Tô Dĩnh xứng đáng để cô ấy làm như vậy.
Hai ngày sau, cô ấy từ quê mang theo hai chiếc vali lớn đến, không cần thuê nhà, có thể ở tại studio luôn.
Lúc giới thiệu, cô ấy nắm lấy tay Trịnh Nhiễm bằng cả hai tay: "Chào chị, chị trông đẹp quá, da rất trắng, trông còn trẻ hơn cả em."
Kể từ khi bắt đầu mở studio đến nay, mỗi ngày tiếp xúc với rất nhiều người khác nhau, tính tình của Trịnh Nhiễm cũng đã thay đổi rất nhiều. Chị cũng nắm lại tay Chu Phàm, cười nói: "Nghe em nói chuyện khoa trương như vậy, không hổ danh là bạn tốt của Tô Dĩnh."
"Chị Dĩnh còn thân thiết hơn cả chị ruột em nữa, chị là chị của chị ấy, vậy thì cũng là chị của em, về sau nếu có chuyện gì thì chị cứ sai em làm."
Tô Dĩnh nói: "Chị không thừa nhận mối quan hệ này."
Trịnh Nhiễm cũng ngay lập tức đáp lại: "Ngay cả khi cô có thừa nhận, tôi đây còn phải suy nghĩ cho thực kỹ."
Chu Phàm nhìn Trịnh Nhiễm và Tô Dĩnh, cảm thấy hai người rất thú vị, bất giác được mỉm cười.
Sau khi Chu Phàm đến đây, cô ấy tiếp quản các công việc lặt vặt như sắp xếp các cuộc hẹn trước, tiếp khách và thử đồ. Cô ấy thông minh nên thích nghi rất nhanh, người lại nhanh mồm dẻo miệng, luôn biết cách dỗ dành khách hàng. Giao cho cô ấy những công việc như vậy, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Tô Dĩnh nói nhỏ với Chu Phàm: "Studio vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, có thể đãi ngộ của giai đoạn này sẽ không được thỏa đáng cho lắm, nhưng chị hứa với em, chỉ cần việc kinh doanh trở nên tốt hơn, chị sẽ không bạc đãi em."
Chu Phàm chỉ trả lại cho cô một câu: "Chị nói với em những điều này là quá dư thừa."
Trong nháy mắt, mũi Tô Dĩnh hơi cay, cô cảm thấy mình đặc biệt may mắn khi gặp được những người bạn như vậy.
Hai người cũng nói về Trương Huy. Vài tháng trước hắn ta đã bị kết án, bản án không hề ngắn. May mắn là ba mẹ anh ta là người có đạo lý, hứa là cho dù có tán gia bại sản cũng sẽ bồi thường cho Tô Dĩnh. Chỉ là trước mắt vẫn còn chưa thấy bóng dáng của tiền đâu.
Một ngày nọ, có một người phụ nữ cao gầy đến studio. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác cashmere màu lạc đà phối hợp với quần màu khói, mái tóc dài vừa mượt mà vừa thẳng.
Chu Phàm bước đến chào đón bằng một nụ cười: "Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Cô ấy mỉm cười, không trả lời, ánh mắt lướt qua Chu Phàm nhìn về phía bên kia, đưa tay ra chỉ: "Tôi tìm cô ấy."
Lúc đó Tô Dĩnh và Trịnh Nhiễm đang ở cạnh nhau, họ đều cùng quay đầu lại nhìn, thấy người nọ là Dương Thần, cả hai đều bất giác giật mình.
Dương Thần chậm rãi bước đến: "Lần trước có nghe cậu nói về tên và địa chỉ của studio. Hôm nay tình cờ có việc ở đây, định dạo xung quanh một chút, không ngờ nhìn thấy thật." Những lời này là nói với Trịnh Nhiễm, sau đó tầm mắt hơi nhìn qua, mỉm cười và gật đầu với Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh cũng mỉm cười: "Mời ngồi."
"Được." Cô ấy trả lời, nhưng không ngồi, chỉ nhìn xung quanh: "Ở đây khá thoải mái."
Trịnh Nhiễm đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Dương Thần: "Đều là ý tưởng của bà chủ Tô, mình cũng cảm thấy nó rất tuyệt."
Tô Dĩnh: "Làm gì có, tôi nhớ chị nói tôi nhà giàu làm lố."
"Tôi sợ cô kêu ngạo."
Tô Dĩnh bĩu môi.
Trịnh Nhiễm kéo Dương Thần dạo một lượt quanh studio, hỏi sang chuyện khác.
"Cậu đã ăn chưa?" Chị hỏi.
Dương Thần nói: "Buổi sáng có ăn rồi, vừa mới uống một tách cà phê."
"Gần đây có một tiệm pizza rất ngon. Cậu có muốn nếm thử không?"
Dương Thần: "Được."
Trịnh Nhiễm nói với Tô Dĩnh một tiếng, cầm theo túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Dương Thần nhớ đến gì đó, kêu Trịnh Nhiễm đợi mình một lát, tự mình quay lại, lấy từ túi xách ra một tấm thiệp mời đưa cho Tô Dĩnh: "Tôi chuẩn bị mở một nhà hàng phòng ăn riêng, định đầu năm sẽ khai trương. Hôm nay nhân lúc đến đây thì đưa cho cô luôn, khỏi mất công tìm Quách Úy."
Tô Dĩnh bất ngờ, cầm lấy nó, bìa thiệp mời rất thanh lịch, không phải kiểu màu đỏ sống động: "Chúc mừng chị."
"Tôi rất có thành ý, đến hôm đó cô và Quách Úy đừng vắng mặt nhé."
Tô Dĩnh nói: "Nhất định sẽ có mặt."
Dương Thần không nói gì nữa, sau khi mỉm cười, xoay người rời đi.
Tô Dĩnh đặt tấm thiệp mời lên bàn, tiếp tục công việc bận rộn của mình. Sau một lúc, cô cảm thấy bị phân tâm, dứt khoát nhét tấm thiệp ấy vào ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ.
Tiệm bánh pizza nằm ngay bên kia đường, đi bộ khoảng mười phút.
Cả hai ngồi xuống, chỉ gọi một chiếc bánh pizza xúc xích Ý và hai đồ uống.
Thực ra họ cũng không cảm thấy quá đói, chủ yếu là vì muốn ngồi xuống trò chuyện.
Dương Thần cởi áo khoác: "Mình thấy mối quan hệ của các cậu không tồi."
Chị nói một cách qua loa: "Cũng tàm tạm, có thể nói nhiều hơn đôi câu."
Dương Thần ngẩng đầu lên đánh giá Trịnh Nhiễm vài lần: "Mình cảm thấy cậu không giống như trước đây nữa. Mình hơi ghen tị. Có phải mình đã đi xa quá lâu, đến nỗi mối quan hệ của chúng ta đã xa lạ hơn nhiều?"
Trịnh Nhiễm liếc cô ấy: "Cậu cũng biết nữa hả, nếu cậu mà còn tiếp tục chạy loạn, mình nhất định sẽ quên mất cậu trông như thế nào."
Dương Thần mỉm cười: "Nếu nhà hàng bắt đầu khai trương, có lẽ sẽ không đi được nữa." Cô ấy nhấp một ngụm nước chanh, đột nhiên nói: "Cậu đến giúp mình được không?"
Dương Thần không thể không nhìn lên: "Cậu nghiêm túc?"
Dương Thần đưa cho Trịnh Nhiễm một miếng pizza, hỏi: "Rời studio sườn xám khó lắm sao? Mình thấy nó không dễ làm cho lắm."
Trong lòng Trịnh Nhiễm bỗng cảm thấy khó chịu, nhưng khuôn mặt chị vẫn như cũ: "Vừa mới bắt đầu nên tương đối khó, nhưng những công việc khác có lẽ cũng không khác gì mấy."
"Cậu nói cũng phải." Cô ấy nói một cách qua loa.
Có vẻ như đó chỉ là một chủ đề vui đùa, sau đó hai người không tiếp tục nói đến nó nữa.
Vị trí họ ngồi là ở gần cửa sổ. Khu vực này là khu tô giới cũ của Anh. Dãy nhà đối diện là một số ngôi nhà vườn theo phong cách phục cổ, một trong số đó là nhà hàng và quán cà phê phương Tây, phong cách rất lãng mạn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, Dương Thần quay đầu lại: "Tô Dĩnh... cô ấy thế nào?"
Trịnh Nhiễm nói: "Cũng khá tốt."
"Đối xử với Thần Thần thì sao?"
Trịnh Nhiễm nói: "Tính cách Tô Dĩnh hơi trẻ con, hai người ở cạnh nhau tương đối hợp."
Dương Thần xoay chiếc cốc: "Trên người có rất nhiều điểm tốt sao?"
"Có phải cậu muốn hỏi mình, tại sao Quách Úy lại chọn cô ấy? Vậy thì cậu nên trực tiếp hỏi cậu ta thì hơn." Trịnh Nhiễm đoán được gì đó, ánh mắt cảnh giác: "Không phải cậu có ý định nào khác chứ?"
Dương Thần: "Tất nhiên là không, chỉ tò mò thôi."
Trịnh Nhiễm gật đầu: "Thực tế, lúc đầu mình rất buồn cho cậu, nhưng sau khoảng thời gian lâu như vậy, cũng đã đến lúc nên sống cuộc sống của chính mình." Suy nghĩ một lúc, chị hỏi: "Thực sự thì mình vẫn luôn tự hỏi, cậu và Quách Úy ly hôn không phải là có ẩn tình gì chứ?"
"Nào có ẩn tình gì." Cô ấy mỉm cười, chống cằm: "Mình lúc đó như thế nào thì cậu cũng biết mà, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thực sự xấu hổ. Quách Úy là một người như vậy, anh ấy có thể dỗ dành và khuyên nhủ cậu nhiều lần, nhưng lại hy vọng nhìn thấy sự thay đổi của cậu. Anh ấy không bao giờ bận tâm đến sự thất bại, nhưng lại để ý đến thái độ và cách tiếp cận của nửa kia khi đối mặt với sự thất bại đó. Đáng tiếc là khi đó mình không hiểu những điều đó, chỉ luôn cho rằng cả thế giới đang nợ mình. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy không có chuyện gì là không qua được, cũng chỉ là vẽ tranh mà thôi, vẫn còn rất nhiều thứ khác để làm." Cô ấy nhìn lên Trịnh Nhiễm, mỉm cười bất lực: "Cuộc đời chính là như vậy, khi biết cách nhìn về phía trước, thì mới biết được rằng cái giá phải trả là quá lớn."
Trịnh Nhiễm không khỏi thở dài: "Mặc dù vậy, mình không nghĩ đến Quách Úy sẽ đề cập đến việc ly hôn."
Dương Thần giật mình, cảm thấy khả năng kia có thể rất nhỏ, cô ấy chỉ nói: "Có thể là do quá thất vọng."
Hai người ngồi trong tiệm bánh pizza một lúc lâu. Trước khi rời đi, Dương Thần đã gọi pizza, khoai tây chiên, gà rán và coca.
Trịnh Nhiễm khó hiểu hỏi: "Cậu ăn không no?"
"Hôm nay chủ nhật, Thần Thần ở chỗ của mình, trước khi mình ra ngoài thằng bé thèm ăn, muốn mình mang đồ ăn ngon trở về."
"Thần Thần đang ở tuổi phát triển, ăn quá nhiều đồ chiên rán không tốt." Trịnh Nhiễm cầm áo khoác lên, nói một cách bâng quơ: "Quách Úy và Tô Dĩnh rất hiếm khi chiều thằng bé như vậy. Thằng nhóc này lại sinh tật rồi."
Dương Thần không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Nhiễm, nhưng cũng không nói gì.
Khi về đến nhà, Thần Thần đang xem phim hoạt hình trên ghế sofa ở tầng một. Thằng bé nghe thấy chuyển động ở cửa, nhanh chóng nhảy xuống sofa và chạy chân trần ra đón.
"Mẹ, mẹ đã về."
Dương Thần chạm vào mặt Thần Thần, nhiệt độ ở đầu ngón tay khiến thằng bé rụt cổ lại: "Con đã làm xong bài tập chưa?"
Thần Thần gật đầu.
Dương Thần mỉm cười, giơ thứ trong tay lên: "Mẹ đã mua pizza và gà rán cho con. Con có muốn ăn không?"
"Wow, mẹ thật tuyệt!"
Dương Thần lại véo mặt thằng bé một lần nữa: "Mang giày vào, đợi mẹ làm nóng chúng lại rồi ăn."
Cô ấy đặt túi xách xuống và mang pizza vào bếp. Điện thoại di động trong túi áo khoác liên tục rung lên. Dương Thần lấy ra, thấy tên của người đàn ông trên màn hình thì không khỏi cau mày, không bắt máy.
Đặt pizza vào lò vi sóng và làm nóng nó trong nửa phút.
Điện thoại lại rung lên một lần nữa. Lần này là một tin nhắn ngắn. Người đó muốn hẹn gặp cô ấy.
Dương Thần thậm chí không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối một cách lịch sự.
Cô ấy đặt điện thoại xuống, thất thần nhìn vào ánh đèn màu cam trong lò vi sóng.
Ngôi nhà này rất lớn, khi trở lại đây, cô ấy không có tìm người giúp việc. Khi Thần Thần không đến, cô ấy chỉ sống một mình, có phần lạnh lẽo. Cách trang trí của nơi này vẫn giống với vài năm trước, nhưng ảnh cưới đã bị bỏ đi. Ngày đó trong lúc vô tình lật qua một ngăn kéo, cô ấy nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của hai người, khoảng thời gian trẻ trung tươi đẹp ấy, nụ cười của họ rất đơn thuần và trong sáng.
Cô ấy nghĩ đến bộ dạng năm ấy của người nọ, khi cô ấy muốn tỏ tình, anh chỉ khẽ cười và nói "Tôi biết", một câu trả lời độc đáo và rõ ràng, khoảnh khắc ấy, sự say mê của cô ấy dành cho anh lại tăng thêm vài phần.
Dương Thần ôm hai cánh tay, xoay đầu nhìn ra cửa sổ, khu vườn đã bị bỏ mặc trong một thời gian dài, cỏ khô héo, đất khô và trắng không có hơi ẩm.
Bước chân của Thần Thần vang lên càng lúc càng gần.
Dương Thần lấy lại suy nghĩ của mình, lấy thức ăn ra và đặt chúng lên bàn ăn.
Cô ấy ngồi bên cạnh Thần Thần, nhìn thằng bé ăn.
Trong nháy mắt, anh chàng nhỏ bé này đã lớn đến như vậy, có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trên khuôn mặt này.
Khuỷu tay Dương Thần chống ở trên mặt bàn, nói: "Sau này ít ăn những loại đồ như thế này lại, con hơi béo, phải kiểm soát nó lại một chút."
Thần Thần vừa ăn vừa gật đầu.
Dương Thần lại hỏi: "Dì Tô đối xử với con có tốt không?"
Thần Thần khựng lại, thở dài trong lòng, cũng không biết đã là lần thứ mấy trong tháng này, mẹ mình chỉ hỏi một vấn đề tương tự như thế.
Thằng bé nói: "Khá tốt."
"Đối xử với con tốt hơn, hay với bạn kia tốt hơn?"
Thần Thần không muốn trả lời loại câu hỏi này, thằng bé ăn khoai tây chiên: "Gần giống nhau."
Dương Thần ôm vai thằng bé: "Gần đây mẹ thường nghĩ đến, nếu mẹ có thể gặp Thần Thần mọi lúc thì quá tốt rồi."
Thần Thần quay đầu lại nhìn mẹ mình, chớp chớp mắt: "Bây giờ không phải gặp rồi sao?"
Dương Thần nói: "Loại mà mẹ nói là gặp mỗi ngày, mẹ đã bỏ lỡ rất nhiều, mẹ thực sự muốn nhìn con lớn lên mỗi ngày."
Thần Thần chống cự: "Con sẽ nhớ ba."
Câu trả lời này khó tránh khỏi khiến cô ấy buồn, "Ừ", Dương Thần khẽ nói: "Nếu ba người chúng ta vẫn như trước thì tốt rồi."
Thần Thần không nói gì, cúi đầu xuống, đột nhiên cảm thấy món gà rán trong tay không còn thơm ngon nữa. Trẻ con ở độ tuổi này đã biết ly hôn là tách ra sống riêng biệt. Thằng bé cũng mơ hồ hiểu ý nghĩa lời nói của mẹ mình. Về khái niệm đúng sai, Thần Thần không rõ ràng lắm, thằng bé không biết phải làm thế nào cho đúng, chỉ cảm thấy người lớn rất phức tạp và rắc rối.
Thần Thần đặt gà rán xuống, lau tay: "Khi nào bố sẽ đến đón con?"
Đến gần tối mới nhận được một cuộc gọi, nói rằng xe đã đợi ở cửa, kêu Thần Thần tự mình ra ngoài.
Dương Thần vốn đang mặc quần áo ở nhà, nghĩ một chút, cô ấy chọn một chiếc áo khoác màu vàng cam mặc vào, đứng ở trước gương thoa một chút son, sau khi sửa sang lại một chút mới đi ra ngoài theo.
Nhưng bên cạnh bồn hoa chỉ có một người lái xe, Quách Úy đã không đến.
Cuộc trò chuyện của hai người chỉ dừng lại ở tin nhắn tối hôm đó. Anh chỉ nói ba từ qua loa, sau đó thì hiếm khi trả lời lại, nội dung tin nhắn của anh chỉ liên quan đến chuyện con cái.
Dương Thần kìm nén cảm giác mất mát, đột nhiên cảm thấy mình quá hèn mọn. Bây giờ mọi suy nghĩ trong lòng đều lệch khỏi ý định ban đầu của cô ấy. Càng ngày cô ấy càng cảm thấy bản thân mình quá xa lạ, ác độc, cực đoan và đen tối, đây đều là những từ ngữ mà cô ấy vốn rất khinh thường.
...
Thẳng đến khi nhìn thấy tiểu khu nhà mình, Thần Thần mới hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhõm.
Thằng bé chậm chạp nhảy ra khỏi xe, bụng có hơi đói, chợt nghĩ đến những miếng pizza và gà rán thơm lừng, lại hối hận lắc đầu, trong đầu nghĩ đúng ra nên ăn hết rồi hẳn đi.
Lúc bấm chuông, Tô Dĩnh ra mở cửa. Khi thấy Thần Thần, cô mỉm cười: "Đúng giờ ăn tối, chào mừng con về nhà."
Thần Thần nhìn lên, chào cô: "Dì Tô."
"Cuối tuần ở bên mẹ có vui không?" Cô chỉ tùy tiện hỏi một câu, thực tế, câu này không có ý gì khác.
Thần Thần lại nhạy cảm ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đề phòng, tránh bàn tay đang muốn chạm vào đầu mình: "Cũng tạm ạ."
Đầu ngón tay Tô Dĩnh chỉ vừa mới chạm vào tóc thằng bé, hai tay cô cứng đờ giữa không trung, nhìn Thần Thần lướt qua trước mặt mình. Cô luôn cảm thấy đứa trẻ này gần đây có hơi bất thường, thái độ xa cách. Mối quan hệ giữa hai người dường như quay trở lại giống với thời kỳ ban đầu.
Thái độ của thằng bé với Niệm Niệm cũng không còn tốt như trước, luôn cau mày, bộ dạng trông có vẻ lo lắng.
Sự lo lắng của Tô Dĩnh không phải là thừa. Sau ngày hôm đó, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi khi đang ở studio, là từ trường của bọn trẻ gọi đến, cô giáo nói Niệm Niệm và Thần Thần đã đánh nhau với bạn học, muốn phụ huynh đến đó càng sớm càng tốt.
Có đôi khi Tô Dĩnh cảm thấy mình hơi dễ dỗ dành, nhưng cô cũng đã suy nghĩ về những lời nói của Trịnh Nhiễm một cách cẩn thận, cảm thấy rất hợp tình hợp lý, vì vậy cho nên cô giữ nghi vấn đó ở trong lòng, vì sự bận rộn hàng ngày mà tạm thời gác lại.
Việc quảng bá cho studio diễn ra khá suôn sẻ, nào là phát tờ rơi, tạo nhóm, tuyên truyền trên các diễn đàn địa phương và đăng những video nhỏ lên ứng dụng xã hội... Trong quá trình đó, hai người dần nhận ra rằng vị trí của sườn xám trong lòng người phụ nữ không bi quan giống như họ đã nhận định trước đó. Mặc dù không phổ biến như quần áo thời trang, nhưng vẫn có một số người đam mê sườn xám có cùng chí hướng. Ngay cả khi nhóm khách hàng phần lớn đều là người lớn tuổi, thì việc kinh doanh vẫn tiếp tục phát triển, studio có thể duy trì hoạt động một cách bình thường.
Đối với vấn đề cải thiện lứa tuổi của khách hàng, họ chỉ có thể từ từ điều chỉnh sản phẩm ở giai đoạn hậu kỳ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là cuối mùa thu.
Lượng công việc trong mấy ngày tới của hai người vô cùng lớn.
Một số công việc cơ bản như cắt và may sẽ do Tô Dĩnh chịu trách nhiệm, và các công việc đòi hỏi yêu cầu kỹ thuật cao như thiết kế, làm nút và thêu thì để lại cho Trịnh Nhiễm hoàn thành. Yêu cầu của Trịnh Nhiễm gần như rất khắt khe, chỉ cần xuất hiện những sai sót, cho dù là cực kỳ nhỏ, Tô Dĩnh cũng phải làm đi làm lại cho đến khi hoàn hảo.
Tất cả các đơn đặt hàng đều được thực hiện cùng một lúc. Trong quá trình đó, cũng cần khách hàng phải mặc thử, trao đổi và chỉnh sửa sao cho phù hợp. Sau một ngày, họ rất mệt mỏi, nhưng cũng tràn đầy động lực.
Tô Dĩnh nửa đêm hai ba giờ mới đi ngủ đã là chuyện thường như cơm bữa.
Thỉnh thoảng Quách Úy thức dậy không thấy ai, nhìn phòng làm việc đèn đuốc sáng trưng, sắc mặt anh rõ ràng không được vui.
Tô Dĩnh đành phải dịu giọng nói vài câu cho qua chuyện.
Quách Úy đề xuất: "Em nên tăng cường quản lý một cách tiêu chuẩn, tuyển thêm một vài người và phân chia trách nhiệm. Nếu muốn tăng doanh thu, nên rút ngắn thời gian làm việc của hàng may mặc. Hơn nữa đối với dịch vụ một-một này, làm như vậy sẽ có sự chuyên nghiệp hơn, khách hàng sẽ càng cảm thấy mình được phục vụ chu đáo."
Tô Dĩnh hiểu ý của anh: "Đây là một hướng phát triển tốt. Nhưng vấn đề nằm ở tài chính. Lương của những nhà thiết kế có kinh nghiệm không hề thấp, nếu dựa theo số lượng đơn đặt hàng nhận được hiện nay của studio, không cần thiết phải đề ra phương án này. Bây giờ em và Trịnh Nhiễm còn có thể xử lý được, mọi chuyện cứ chờ thêm một năm nữa rồi nói sau."
Quách Úy suy nghĩ một lúc, anh nói: "Đừng quá ỷ lại vào mình, nếu em cần, hãy nói với anh."
"Em biết, em sẽ không khách sáo với anh đâu." Cô nhìn anh: "Ít nhất hãy để em nỗ lực thử xem đã."
Quách Úy đánh giá cao thái độ đối với công việc của Tô Dĩnh, anh xoa tóc cô: "Em có thể cân nhắc tuyển dụng một ai đó trước để chia sẻ công việc ngoài việc làm sườn xám, vậy thì em và Trịnh Nhiễm sẽ có nhiều thời gian hơn."
Tô Dĩnh chớp mắt, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến một người.
Mãi lo nói chuyện, kim giờ trên tường sắp chỉ đến ba giờ sáng.
Quách Úy đứng dậy: "Đi ngủ."
Tô Dĩnh: "Em còn một chút nữa là xong rồi..."
Quách Úy nhíu chặt mày.
"Năm phút."
"Ngay lập tức."
Tô Dĩnh bĩu môi, nhìn vào nửa cổ áo may dỡ trên máy may, dụi mắt: "Vậy anh ôm em về phòng đi."
Quách Úy đứng ở chỗ không gần cũng không xa: "Tự mình đi."
"Mắt em mờ hết cả rồi."
"Đi đường không phải bằng mắt."
Tô Dĩnh nói: "Chân em cũng bị tê."
Quách Úy đứng đó im lặng nhìn cô.
Tô Dĩnh mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, còn chơi xấu dang hai tay ra. Thấy anh không di chuyển, những ngón tay của cô ngoắc ngoắc về phía anh, ý tứ là muốn anh nhanh lên, đừng có cò kè mãi.
Sau một lúc, Quách Úy thở dài, bất lực tiến về phía trước, đưa tay ra.
Không đợi anh hoàn toàn cúi xuống, Tô Dĩnh chồm người lên trước, túm lấy cổ anh, hai chân cô nhanh nhẹn siết chặt quanh eo anh, nào có biểu hiện không khỏe nào.
Quách Úy theo bản năng đỡ mông Tô Dĩnh, ôm cô như một đứa trẻ: "Thân thể là của chính mình, bây giờ em không biết quý trọng, sau này muốn chạy chữa cũng không kịp."
Tô Dĩnh cọ má mình lên vai anh, lầm bầm: "Đều vì cuộc sống cả, không ai thương xót em hết mà."
"Ừ, đúng rồi, vậy thì bây giờ anh sẽ ném em ra đường."
"Đừng mà!"
Quách Úy nghiêng đầu cọ cọ cô: "Không biết người thu gom rác dưới lầu có chịu nhận không nữa."
Hai chân Tô Dĩnh siết chặt hông anh: "Kẹp chặc không thả."
"Chơi xấu vậy?!"
"Chồng của em, em thích."
Quách Úy mỉm cười, anh tắt đèn trong phòng làm việc, ôm cô đi qua hành lang tối: "Lấy khăn nóng cho em đắp mắt nhé?"
"Ừm." Cô than thở: "Vừa khô vừa đau."
"Do em quá lạm dụng đôi mắt của mình, cần phải để nó nghỉ ngơi."
Tô Dĩnh xoay đầu lại, hôn đại vào đâu đó trên mặt Quách Úy: "Cảm ơn anh."
Trái tim của Quách Úy mềm nhũn, không còn cảm giác trách cứ nữa, mà thay vào đó là cảm giác hưởng thụ.
"Bà Quách khách sáo rồi." Anh dịu dàng nói.
Quay trở lại phòng ngủ, Quách Úy đặt cô lên giường, anh đi vào phòng tắm và vặn một chiếc khăn nóng, gấp thành hình chữ nhật rộng khoảng hai tất, đặt nó lên mắt của Tô Dĩnh. Độ ấm chậm rãi lan truyền, cảm giác ngứa ran trong mắt cô trở nên rõ ràng hơn. Dần dần, sự mệt mỏi được sức nóng giải phóng, theo sau đó là sự thoải mái dần lan tỏa.
Quách Úy ngồi bên giường, lẳng lặng chờ đợi.
Tô Dĩnh ấn ngón tay lên khăn, nhấc một chân gác lên đầu gối của chân kia.
"Em nhớ đến một chuyện." Cô nói: "Cố Tân sinh rồi."
Quách Úy khựng lại, nhìn cô, ừ một tiếng.
Tô Dĩnh: "Lúc sinh ra được năm cân bảy, đôi mắt ngân ngấn nước rất đẹp."
"Con trai hay con gái?"
"Con gái."
Nửa ngày sau Quách Úy mới nói: "Cho anh xem hình."
Tô Dĩnh đưa tay ra sờ soạng một lúc lâu. Quách Úy trực tiếp cầm điện thoại của cô lên đưa qua, dùng ngón tay cái của cô mở khóa.
Anh bấm vào album, thấy bức ảnh một người đàn ông đang ôm một em bé tóc mềm thưa thớt trong ngực, da thịt mịn màng, đôi mắt sáng ngời, đôi môi hồng, mỗi một bộ phận trên cơ thể so với lòng bàn tay của người đàn ông vô cùng nhỏ bé. Một sinh mệnh nhỏ bé kỳ diệu ra đời, người làm cha mẹ nhất định là rất phấn khởi và vui mừng, đắm chìm trong sự vui sướng.
Tô Dĩnh hỏi: "Đáng yêu không?"
"Cũng được." Anh nói.
"Anh trả lời..." Tô Dĩnh tìm đến bàn tay anh, chồm lại nhìn: "Ánh mắt của anh cũng quá cao rồi đó, rõ ràng là rất đáng yêu."
Quách Úy không nói gì.
Anh biết lúc này sự nghiệp của Tô Dĩnh đang trong giai đoạn căng thẳng. Cả thời gian và trạng thái của hai người đều không phù hợp, chuyện muốn một đứa trẻ đành phải hoãn lại, vì vậy anh sẽ không đề cập đến.
"Tùy theo cảm nhận của mỗi người." Quách Úy nói.
...
Hai ngày sau, Tô Dĩnh gọi cho Chu Phàm, cô không rườm rà chào hỏi mà trực tiếp hỏi thẳng cô ấy dạo này đang làm gì, có muốn đến chỗ cô giúp đỡ hay không.
Chu Phàm nhanh chóng đồng ý, bởi vì Tô Dĩnh xứng đáng để cô ấy làm như vậy.
Hai ngày sau, cô ấy từ quê mang theo hai chiếc vali lớn đến, không cần thuê nhà, có thể ở tại studio luôn.
Lúc giới thiệu, cô ấy nắm lấy tay Trịnh Nhiễm bằng cả hai tay: "Chào chị, chị trông đẹp quá, da rất trắng, trông còn trẻ hơn cả em."
Kể từ khi bắt đầu mở studio đến nay, mỗi ngày tiếp xúc với rất nhiều người khác nhau, tính tình của Trịnh Nhiễm cũng đã thay đổi rất nhiều. Chị cũng nắm lại tay Chu Phàm, cười nói: "Nghe em nói chuyện khoa trương như vậy, không hổ danh là bạn tốt của Tô Dĩnh."
"Chị Dĩnh còn thân thiết hơn cả chị ruột em nữa, chị là chị của chị ấy, vậy thì cũng là chị của em, về sau nếu có chuyện gì thì chị cứ sai em làm."
Tô Dĩnh nói: "Chị không thừa nhận mối quan hệ này."
Trịnh Nhiễm cũng ngay lập tức đáp lại: "Ngay cả khi cô có thừa nhận, tôi đây còn phải suy nghĩ cho thực kỹ."
Chu Phàm nhìn Trịnh Nhiễm và Tô Dĩnh, cảm thấy hai người rất thú vị, bất giác được mỉm cười.
Sau khi Chu Phàm đến đây, cô ấy tiếp quản các công việc lặt vặt như sắp xếp các cuộc hẹn trước, tiếp khách và thử đồ. Cô ấy thông minh nên thích nghi rất nhanh, người lại nhanh mồm dẻo miệng, luôn biết cách dỗ dành khách hàng. Giao cho cô ấy những công việc như vậy, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Tô Dĩnh nói nhỏ với Chu Phàm: "Studio vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, có thể đãi ngộ của giai đoạn này sẽ không được thỏa đáng cho lắm, nhưng chị hứa với em, chỉ cần việc kinh doanh trở nên tốt hơn, chị sẽ không bạc đãi em."
Chu Phàm chỉ trả lại cho cô một câu: "Chị nói với em những điều này là quá dư thừa."
Trong nháy mắt, mũi Tô Dĩnh hơi cay, cô cảm thấy mình đặc biệt may mắn khi gặp được những người bạn như vậy.
Hai người cũng nói về Trương Huy. Vài tháng trước hắn ta đã bị kết án, bản án không hề ngắn. May mắn là ba mẹ anh ta là người có đạo lý, hứa là cho dù có tán gia bại sản cũng sẽ bồi thường cho Tô Dĩnh. Chỉ là trước mắt vẫn còn chưa thấy bóng dáng của tiền đâu.
Một ngày nọ, có một người phụ nữ cao gầy đến studio. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác cashmere màu lạc đà phối hợp với quần màu khói, mái tóc dài vừa mượt mà vừa thẳng.
Chu Phàm bước đến chào đón bằng một nụ cười: "Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Cô ấy mỉm cười, không trả lời, ánh mắt lướt qua Chu Phàm nhìn về phía bên kia, đưa tay ra chỉ: "Tôi tìm cô ấy."
Lúc đó Tô Dĩnh và Trịnh Nhiễm đang ở cạnh nhau, họ đều cùng quay đầu lại nhìn, thấy người nọ là Dương Thần, cả hai đều bất giác giật mình.
Dương Thần chậm rãi bước đến: "Lần trước có nghe cậu nói về tên và địa chỉ của studio. Hôm nay tình cờ có việc ở đây, định dạo xung quanh một chút, không ngờ nhìn thấy thật." Những lời này là nói với Trịnh Nhiễm, sau đó tầm mắt hơi nhìn qua, mỉm cười và gật đầu với Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh cũng mỉm cười: "Mời ngồi."
"Được." Cô ấy trả lời, nhưng không ngồi, chỉ nhìn xung quanh: "Ở đây khá thoải mái."
Trịnh Nhiễm đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Dương Thần: "Đều là ý tưởng của bà chủ Tô, mình cũng cảm thấy nó rất tuyệt."
Tô Dĩnh: "Làm gì có, tôi nhớ chị nói tôi nhà giàu làm lố."
"Tôi sợ cô kêu ngạo."
Tô Dĩnh bĩu môi.
Trịnh Nhiễm kéo Dương Thần dạo một lượt quanh studio, hỏi sang chuyện khác.
"Cậu đã ăn chưa?" Chị hỏi.
Dương Thần nói: "Buổi sáng có ăn rồi, vừa mới uống một tách cà phê."
"Gần đây có một tiệm pizza rất ngon. Cậu có muốn nếm thử không?"
Dương Thần: "Được."
Trịnh Nhiễm nói với Tô Dĩnh một tiếng, cầm theo túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Dương Thần nhớ đến gì đó, kêu Trịnh Nhiễm đợi mình một lát, tự mình quay lại, lấy từ túi xách ra một tấm thiệp mời đưa cho Tô Dĩnh: "Tôi chuẩn bị mở một nhà hàng phòng ăn riêng, định đầu năm sẽ khai trương. Hôm nay nhân lúc đến đây thì đưa cho cô luôn, khỏi mất công tìm Quách Úy."
Tô Dĩnh bất ngờ, cầm lấy nó, bìa thiệp mời rất thanh lịch, không phải kiểu màu đỏ sống động: "Chúc mừng chị."
"Tôi rất có thành ý, đến hôm đó cô và Quách Úy đừng vắng mặt nhé."
Tô Dĩnh nói: "Nhất định sẽ có mặt."
Dương Thần không nói gì nữa, sau khi mỉm cười, xoay người rời đi.
Tô Dĩnh đặt tấm thiệp mời lên bàn, tiếp tục công việc bận rộn của mình. Sau một lúc, cô cảm thấy bị phân tâm, dứt khoát nhét tấm thiệp ấy vào ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ.
Tiệm bánh pizza nằm ngay bên kia đường, đi bộ khoảng mười phút.
Cả hai ngồi xuống, chỉ gọi một chiếc bánh pizza xúc xích Ý và hai đồ uống.
Thực ra họ cũng không cảm thấy quá đói, chủ yếu là vì muốn ngồi xuống trò chuyện.
Dương Thần cởi áo khoác: "Mình thấy mối quan hệ của các cậu không tồi."
Chị nói một cách qua loa: "Cũng tàm tạm, có thể nói nhiều hơn đôi câu."
Dương Thần ngẩng đầu lên đánh giá Trịnh Nhiễm vài lần: "Mình cảm thấy cậu không giống như trước đây nữa. Mình hơi ghen tị. Có phải mình đã đi xa quá lâu, đến nỗi mối quan hệ của chúng ta đã xa lạ hơn nhiều?"
Trịnh Nhiễm liếc cô ấy: "Cậu cũng biết nữa hả, nếu cậu mà còn tiếp tục chạy loạn, mình nhất định sẽ quên mất cậu trông như thế nào."
Dương Thần mỉm cười: "Nếu nhà hàng bắt đầu khai trương, có lẽ sẽ không đi được nữa." Cô ấy nhấp một ngụm nước chanh, đột nhiên nói: "Cậu đến giúp mình được không?"
Dương Thần không thể không nhìn lên: "Cậu nghiêm túc?"
Dương Thần đưa cho Trịnh Nhiễm một miếng pizza, hỏi: "Rời studio sườn xám khó lắm sao? Mình thấy nó không dễ làm cho lắm."
Trong lòng Trịnh Nhiễm bỗng cảm thấy khó chịu, nhưng khuôn mặt chị vẫn như cũ: "Vừa mới bắt đầu nên tương đối khó, nhưng những công việc khác có lẽ cũng không khác gì mấy."
"Cậu nói cũng phải." Cô ấy nói một cách qua loa.
Có vẻ như đó chỉ là một chủ đề vui đùa, sau đó hai người không tiếp tục nói đến nó nữa.
Vị trí họ ngồi là ở gần cửa sổ. Khu vực này là khu tô giới cũ của Anh. Dãy nhà đối diện là một số ngôi nhà vườn theo phong cách phục cổ, một trong số đó là nhà hàng và quán cà phê phương Tây, phong cách rất lãng mạn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, Dương Thần quay đầu lại: "Tô Dĩnh... cô ấy thế nào?"
Trịnh Nhiễm nói: "Cũng khá tốt."
"Đối xử với Thần Thần thì sao?"
Trịnh Nhiễm nói: "Tính cách Tô Dĩnh hơi trẻ con, hai người ở cạnh nhau tương đối hợp."
Dương Thần xoay chiếc cốc: "Trên người có rất nhiều điểm tốt sao?"
"Có phải cậu muốn hỏi mình, tại sao Quách Úy lại chọn cô ấy? Vậy thì cậu nên trực tiếp hỏi cậu ta thì hơn." Trịnh Nhiễm đoán được gì đó, ánh mắt cảnh giác: "Không phải cậu có ý định nào khác chứ?"
Dương Thần: "Tất nhiên là không, chỉ tò mò thôi."
Trịnh Nhiễm gật đầu: "Thực tế, lúc đầu mình rất buồn cho cậu, nhưng sau khoảng thời gian lâu như vậy, cũng đã đến lúc nên sống cuộc sống của chính mình." Suy nghĩ một lúc, chị hỏi: "Thực sự thì mình vẫn luôn tự hỏi, cậu và Quách Úy ly hôn không phải là có ẩn tình gì chứ?"
"Nào có ẩn tình gì." Cô ấy mỉm cười, chống cằm: "Mình lúc đó như thế nào thì cậu cũng biết mà, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thực sự xấu hổ. Quách Úy là một người như vậy, anh ấy có thể dỗ dành và khuyên nhủ cậu nhiều lần, nhưng lại hy vọng nhìn thấy sự thay đổi của cậu. Anh ấy không bao giờ bận tâm đến sự thất bại, nhưng lại để ý đến thái độ và cách tiếp cận của nửa kia khi đối mặt với sự thất bại đó. Đáng tiếc là khi đó mình không hiểu những điều đó, chỉ luôn cho rằng cả thế giới đang nợ mình. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy không có chuyện gì là không qua được, cũng chỉ là vẽ tranh mà thôi, vẫn còn rất nhiều thứ khác để làm." Cô ấy nhìn lên Trịnh Nhiễm, mỉm cười bất lực: "Cuộc đời chính là như vậy, khi biết cách nhìn về phía trước, thì mới biết được rằng cái giá phải trả là quá lớn."
Trịnh Nhiễm không khỏi thở dài: "Mặc dù vậy, mình không nghĩ đến Quách Úy sẽ đề cập đến việc ly hôn."
Dương Thần giật mình, cảm thấy khả năng kia có thể rất nhỏ, cô ấy chỉ nói: "Có thể là do quá thất vọng."
Hai người ngồi trong tiệm bánh pizza một lúc lâu. Trước khi rời đi, Dương Thần đã gọi pizza, khoai tây chiên, gà rán và coca.
Trịnh Nhiễm khó hiểu hỏi: "Cậu ăn không no?"
"Hôm nay chủ nhật, Thần Thần ở chỗ của mình, trước khi mình ra ngoài thằng bé thèm ăn, muốn mình mang đồ ăn ngon trở về."
"Thần Thần đang ở tuổi phát triển, ăn quá nhiều đồ chiên rán không tốt." Trịnh Nhiễm cầm áo khoác lên, nói một cách bâng quơ: "Quách Úy và Tô Dĩnh rất hiếm khi chiều thằng bé như vậy. Thằng nhóc này lại sinh tật rồi."
Dương Thần không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Nhiễm, nhưng cũng không nói gì.
Khi về đến nhà, Thần Thần đang xem phim hoạt hình trên ghế sofa ở tầng một. Thằng bé nghe thấy chuyển động ở cửa, nhanh chóng nhảy xuống sofa và chạy chân trần ra đón.
"Mẹ, mẹ đã về."
Dương Thần chạm vào mặt Thần Thần, nhiệt độ ở đầu ngón tay khiến thằng bé rụt cổ lại: "Con đã làm xong bài tập chưa?"
Thần Thần gật đầu.
Dương Thần mỉm cười, giơ thứ trong tay lên: "Mẹ đã mua pizza và gà rán cho con. Con có muốn ăn không?"
"Wow, mẹ thật tuyệt!"
Dương Thần lại véo mặt thằng bé một lần nữa: "Mang giày vào, đợi mẹ làm nóng chúng lại rồi ăn."
Cô ấy đặt túi xách xuống và mang pizza vào bếp. Điện thoại di động trong túi áo khoác liên tục rung lên. Dương Thần lấy ra, thấy tên của người đàn ông trên màn hình thì không khỏi cau mày, không bắt máy.
Đặt pizza vào lò vi sóng và làm nóng nó trong nửa phút.
Điện thoại lại rung lên một lần nữa. Lần này là một tin nhắn ngắn. Người đó muốn hẹn gặp cô ấy.
Dương Thần thậm chí không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối một cách lịch sự.
Cô ấy đặt điện thoại xuống, thất thần nhìn vào ánh đèn màu cam trong lò vi sóng.
Ngôi nhà này rất lớn, khi trở lại đây, cô ấy không có tìm người giúp việc. Khi Thần Thần không đến, cô ấy chỉ sống một mình, có phần lạnh lẽo. Cách trang trí của nơi này vẫn giống với vài năm trước, nhưng ảnh cưới đã bị bỏ đi. Ngày đó trong lúc vô tình lật qua một ngăn kéo, cô ấy nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của hai người, khoảng thời gian trẻ trung tươi đẹp ấy, nụ cười của họ rất đơn thuần và trong sáng.
Cô ấy nghĩ đến bộ dạng năm ấy của người nọ, khi cô ấy muốn tỏ tình, anh chỉ khẽ cười và nói "Tôi biết", một câu trả lời độc đáo và rõ ràng, khoảnh khắc ấy, sự say mê của cô ấy dành cho anh lại tăng thêm vài phần.
Dương Thần ôm hai cánh tay, xoay đầu nhìn ra cửa sổ, khu vườn đã bị bỏ mặc trong một thời gian dài, cỏ khô héo, đất khô và trắng không có hơi ẩm.
Bước chân của Thần Thần vang lên càng lúc càng gần.
Dương Thần lấy lại suy nghĩ của mình, lấy thức ăn ra và đặt chúng lên bàn ăn.
Cô ấy ngồi bên cạnh Thần Thần, nhìn thằng bé ăn.
Trong nháy mắt, anh chàng nhỏ bé này đã lớn đến như vậy, có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trên khuôn mặt này.
Khuỷu tay Dương Thần chống ở trên mặt bàn, nói: "Sau này ít ăn những loại đồ như thế này lại, con hơi béo, phải kiểm soát nó lại một chút."
Thần Thần vừa ăn vừa gật đầu.
Dương Thần lại hỏi: "Dì Tô đối xử với con có tốt không?"
Thần Thần khựng lại, thở dài trong lòng, cũng không biết đã là lần thứ mấy trong tháng này, mẹ mình chỉ hỏi một vấn đề tương tự như thế.
Thằng bé nói: "Khá tốt."
"Đối xử với con tốt hơn, hay với bạn kia tốt hơn?"
Thần Thần không muốn trả lời loại câu hỏi này, thằng bé ăn khoai tây chiên: "Gần giống nhau."
Dương Thần ôm vai thằng bé: "Gần đây mẹ thường nghĩ đến, nếu mẹ có thể gặp Thần Thần mọi lúc thì quá tốt rồi."
Thần Thần quay đầu lại nhìn mẹ mình, chớp chớp mắt: "Bây giờ không phải gặp rồi sao?"
Dương Thần nói: "Loại mà mẹ nói là gặp mỗi ngày, mẹ đã bỏ lỡ rất nhiều, mẹ thực sự muốn nhìn con lớn lên mỗi ngày."
Thần Thần chống cự: "Con sẽ nhớ ba."
Câu trả lời này khó tránh khỏi khiến cô ấy buồn, "Ừ", Dương Thần khẽ nói: "Nếu ba người chúng ta vẫn như trước thì tốt rồi."
Thần Thần không nói gì, cúi đầu xuống, đột nhiên cảm thấy món gà rán trong tay không còn thơm ngon nữa. Trẻ con ở độ tuổi này đã biết ly hôn là tách ra sống riêng biệt. Thằng bé cũng mơ hồ hiểu ý nghĩa lời nói của mẹ mình. Về khái niệm đúng sai, Thần Thần không rõ ràng lắm, thằng bé không biết phải làm thế nào cho đúng, chỉ cảm thấy người lớn rất phức tạp và rắc rối.
Thần Thần đặt gà rán xuống, lau tay: "Khi nào bố sẽ đến đón con?"
Đến gần tối mới nhận được một cuộc gọi, nói rằng xe đã đợi ở cửa, kêu Thần Thần tự mình ra ngoài.
Dương Thần vốn đang mặc quần áo ở nhà, nghĩ một chút, cô ấy chọn một chiếc áo khoác màu vàng cam mặc vào, đứng ở trước gương thoa một chút son, sau khi sửa sang lại một chút mới đi ra ngoài theo.
Nhưng bên cạnh bồn hoa chỉ có một người lái xe, Quách Úy đã không đến.
Cuộc trò chuyện của hai người chỉ dừng lại ở tin nhắn tối hôm đó. Anh chỉ nói ba từ qua loa, sau đó thì hiếm khi trả lời lại, nội dung tin nhắn của anh chỉ liên quan đến chuyện con cái.
Dương Thần kìm nén cảm giác mất mát, đột nhiên cảm thấy mình quá hèn mọn. Bây giờ mọi suy nghĩ trong lòng đều lệch khỏi ý định ban đầu của cô ấy. Càng ngày cô ấy càng cảm thấy bản thân mình quá xa lạ, ác độc, cực đoan và đen tối, đây đều là những từ ngữ mà cô ấy vốn rất khinh thường.
...
Thẳng đến khi nhìn thấy tiểu khu nhà mình, Thần Thần mới hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhõm.
Thằng bé chậm chạp nhảy ra khỏi xe, bụng có hơi đói, chợt nghĩ đến những miếng pizza và gà rán thơm lừng, lại hối hận lắc đầu, trong đầu nghĩ đúng ra nên ăn hết rồi hẳn đi.
Lúc bấm chuông, Tô Dĩnh ra mở cửa. Khi thấy Thần Thần, cô mỉm cười: "Đúng giờ ăn tối, chào mừng con về nhà."
Thần Thần nhìn lên, chào cô: "Dì Tô."
"Cuối tuần ở bên mẹ có vui không?" Cô chỉ tùy tiện hỏi một câu, thực tế, câu này không có ý gì khác.
Thần Thần lại nhạy cảm ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đề phòng, tránh bàn tay đang muốn chạm vào đầu mình: "Cũng tạm ạ."
Đầu ngón tay Tô Dĩnh chỉ vừa mới chạm vào tóc thằng bé, hai tay cô cứng đờ giữa không trung, nhìn Thần Thần lướt qua trước mặt mình. Cô luôn cảm thấy đứa trẻ này gần đây có hơi bất thường, thái độ xa cách. Mối quan hệ giữa hai người dường như quay trở lại giống với thời kỳ ban đầu.
Thái độ của thằng bé với Niệm Niệm cũng không còn tốt như trước, luôn cau mày, bộ dạng trông có vẻ lo lắng.
Sự lo lắng của Tô Dĩnh không phải là thừa. Sau ngày hôm đó, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi khi đang ở studio, là từ trường của bọn trẻ gọi đến, cô giáo nói Niệm Niệm và Thần Thần đã đánh nhau với bạn học, muốn phụ huynh đến đó càng sớm càng tốt.
/50
|