Uống mấy ngụm trà, ta bắt đầu đi vào chính đề: “Công chúa muốn hạ thần đi cùng là để hạ thần dẫn đường sao?”
Với động cơ của công chúa Tân An, ta vẫn còn lo lắng, nghi ngờ. Mặc kệ nàng xuất phát từ mục đích gì, “dẫn đường” tuyệt đối là lấy cớ.
Người từ phương Bắc chạy nạn đến ở đâu chẳng có, cẩn thận hỏi lại, đến chính công chúa cũng là chạy nạn tới. Nàng đã 16, 17 tuổi mà triều đình chuyển về Nam mới mười năm, nàng cũng sinh ra từ phương Bắc, lúc theo triều đình chuyển về nam hẳn cũng đã ý thức được mọi chuyện.
Nàng hừ qua lỗ mũi: “Đương nhiên, nếu không ngươi còn có tác dụng gì sao?”
Một khi đã vậy, “Vậy không bằng hạ thần tìm cho người một người càng quen đường hơn nhé.”
Nàng khoát tay chặn lại: Không cần, ngươi cũng rất thích hợp rồi. Nửa năm trước ngươi mới chuyển từ phương Bắc đến, chắc chắn còn nhớ đường.”
Ta cười nhắc nhở nàng: “Công chúa, vậy những người tháng này mới từ phương Bắc đến thì sao. Thực ra trong thành Thạch Đầu, gần như là ngày nào cũng có dân chạy nạn từ phương Bắc đến.”
Công chúa Tân An nghẹn lời, một lát sau mới bực bội nói: “Những người đó bản công chúa không quen. Trong những người bản công chúa biết thì chỉ có ngươi là mới đến, còn lại về cơ bản đều là cùng triều đình lui xuống Nam.”
“Đúng đúng đúng, mọi người đều là lui xuống.” Ta vừa nói vừa cười thầm trong lòng. Đào vong bỏ chạy mà, nhiều năm như vậy mà vẫn phùng giả giả mập, phàm những nhà quan văn đều nói là triều đình “lui xuống”, ý là: Chiến lược của bọn họ là lui về, chiến lược rời quân để cho các quan binh nơi tiền phương có thể thoải mái đánh bại kẻ thù ngoan cố.
“Ngươi cười cái gì?” Công chúa trầm mặt.
Ta vội tỉnh táo này, trong chuyện này biểu hiện ra sự vô lễ là tội rất lớn, nhất là với vị công chúa hoàng gia vốn có thành kiến với ta.
Ta lại quay lại đề tài khi nãy: “Hạ thần có thể tìm giúp công chúa một người mới từ phương Bắc đến. Mấy năm nay vì chiến sự liên miên nên đường lên bắc càng ngày càng khó đi, trộm cướp triền miên, có đôi khi đi đường này an toàn, đôi khi đi đường kia lại an toàn hơn. Nửa năm qua đi, con đường cũ đã không còn đáng tin nữa. Hay là tìm người mới đến dẫn đường cho an tâm. Hạ thần hoàn toàn suy nghĩ vì an toàn của công chúa mà thôi.”
“Mới nửa năm thôi. Có thể thay đổi được bao nhiêu? Ngươi đừng lấy cớ nữa. Dù sao lúc này ngươi không đi cũng phải đi!”
Coi như ta gặp phải kẻ vô lại, phàm là chuyện không nói được đạo lý thì nàng sẽ nói ngang.
Nhưng ai bảo nàng là công chúa chứ, ta chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Công chúa, hạ thần không phải mới đến được nửa năm. Hạ thần đi từ mùa hè năm đó, giờ đã là tháng ba rồi, đã sắp một năm rồi. Hạ thần thật sự quên đường rồi.”
Công chúa vẫn kiên trì một cách khó hiểu: “Tìm nam nhân dẫn đường ta không quen.”
Ta lầu bầu: “Vậy ngự lâm quân không phải là nam nhân mà là nữ nhân?”
“Ngươi nói cái gì?” Nàng không vui hỏi lại.
“Không có gì, hạ thần chỉ muốn nói một câu cuối cùng, hạ thần thực sự không nhớ rõ đường, nếu công chúa cho rằng an toàn là vấn đề râu ria thì hạ thần không còn gì để nói, dẫn đường thì dẫn đường. Nếu công chúa không có gì dặn dò thì hạ thần xin cáo lui.”
Nói xong ta liền đứng lên, lúc này Vương Hiến Chi hẳn đã ra cung rồi. Nếu ta thực sự bị vị công chúa như oan gia kiếp trước quấn lấy không buông, phải đi ra tiền tuyến thì sẽ có một đoạn thời gian dài không được gặp huynh ấy. Hôm nay còn sớm, vừa vặn có thể lợi dụng thời gian để ở bên huynh ấy.
Thấy công chúa Tân An không tiếp lời, ta khom mình hành lễ sau đó đi ra cửa cung. Ta cũng không muốn ở lại đây lâu với nàng.
Lúc sắp đến cửa, nàng đột nhiên gọi giật ta lại rồi nói: “Ngươi muốn tìm người mới từ phương Bắc đến cũng được nhưng ngươi cũng phải cùng đi. Hai người các ngươi cùng dẫn đường. Như vậy gặp đoạn đường không hiểu thì có thể cùng thương lượng. Cứ làm như vậy đi. Ngươi lui đi!”
Ta bước vội ra cung Uẩn Tú của nàng, đi về phía chính cung, vẫy một chiếc xe ngựa rồi nhanh chóng ra cung.
Đứng ở ngoài cửa cung nhìn thì chẳng thấy ai.
Đã nói là chờ ta ở cửa cung, chẳng lẽ huynh ấy còn chưa đi ra? (Chờ ở bến đò mà mẹ =.=”)
Ta chờ lại chờ từ trưa cho đến chiều còn chẳng thấy bóng huynh ấy đâu lại không dám đi đâu, sợ lại bỏ lỡ.
Đang nhàm chán đi đi lại lại thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh ta, một người vén rèm lên gọi ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, lập tức vui mừng cười nói: “Hoàng thiếu gia sao lại ở đây?”
Ở nơi này, lúc đang hoảng hốt thất thố lại gặp được cố nhân thực sự là rất vui, sự xấu hổ lúc trước đã biến mất không còn.
Hắn nhảy xuống xe: “Sao ngươi lại ở đây?”
Ta kể qua tình hình với hắn, hắn cũng khó hiểu nói: “Tử Kính không phải là người như thế đâu, mặc kệ hắn có việc đi trước hay nhất thời không ra được thì cũng sẽ phái người đến báo cho ngươi, tuyệt đối không bỏ mặc ngươi ở đây đâu.”
“Ừm, cũng chính là vì thế nên ta mới lo lắng, sợ huynh ấy xảy ra chuyện gì.”
“Hẳn là không đâu.” Hắn ngẩng đầu nhìn cửa cung điện nguy nga: “Ở trong cung thì có thể xảy ra chuyện gì?”
“Cái này cũng có đạo lý. Liệu có thể là đến điện Hàm Chương lại bị Hoàng hậu giữ lại, cùng Hoàng hậu nói chuyện, ăn cơm, không tiện dặn dò người ta đến tìm ta trước mặt Hoàng hậu?”
Hắn gật gật đầu: “Chắc là như vậy.”
Nếu nói thế ta cũng không đợi nữa. Cùng Hoàn Tể hàn huyên đôi câu rồi lại về nhà đi. Vì thế ta hỏi hắn: “Vậy lúc này ngươi vừa tiến cung sao?”
“Không phải, ta đi từ đường kia ra, quan nha của ca ca ta ở bên đó.” Hắn chỉ chỉ về hướng trái ở ngã ba đường trước cửa cung.
“Ngươi phải đi làm việc đúng không? Vậy mau đi đi, đừng làm nhỡ việc.” Ta nhân cơ hội đẩy hắn.
Hắn đi rồi ta cũng tiện đi. Cứ đứng mãi ở cửa cung để làm gì. Nơi này xe đến xe đi, vừa không yên tĩnh, lại không an toàn.
Hắn cũng không định lên xe, tươi cười rất chân thành: “Ta không đi cũng chẳng sao, dù sao giờ cũng không phải là chức vị chính của ta, chỉ là ở trong thư phòng của ca ca ta giúp chút việc thôi. Lần trước mấy người chúng ta còn nói, không thể ngờ trong mấy người, ngươi lại là người đầu tiên làm quan. Tạ Huyền còn thua cả ngươi, mấy người chúng ta lại càng chậm.”
“Nhưng các ngươi ít nhất cũng là quan ngũ phẩm, lục phẩm chứ? Chưa biết chừng vừa lên đã là tứ phẩm rồi.” Xuất phát điểm của bọn họ cao hơn ta nhiều lắm.
“Không khoa trương thế chứ, chúng ta dù thế nào cũng phải bắt đầu từ thất phẩm. Chẳng qua nhanh được thăng lên thôi. Nhưng quá trình này chắc chắn là phải làm, không có chuyện một bước lên tứ phẩm ngay được.”
Nhìn hắn hứng thú nói chuyện như vậy, ta đành cùng hắn hàn huyên thêm một lát. Lại qua thêm khoảng nửa canh giờ, ta thực sự không nhịn được, cũng mặc kệ hắn còn đang thao thao bất tuyệt, mở miệng cáo từ: “Ngại quá, đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút chuyện, ta phải đi rồi.”
“Ta dùng xe đưa ngươi đi, như vậy sẽ nhanh hơn đó.” Hắn rất cao hứng tiếp lời, nhìn vẻ mặt như thể chờ chính là những lời này.
Ta hơi quẫn nhưng vẫn nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần đâu, ở đây có rất nhiều xe qua lại, rất dễ gọi xe.”
Không thể ngờ được hắn lại kéo tay ta nói: “Có sẵn xe sao phải gọi, mau đi thôi.”
Ngoài cửa cung, ngã ba đường, nơi ngươi đến người đi, có một số người có khi có biết ta hoặc tương lai sẽ biết ta, sao có thể dùng dằng với một nam nhân mãi được. Kết quả rất dễ dàng bị hắn kéo lên xe.
Hắn buông màn xe, xe nhanh chóng lướt trên con đường rộng lớn.
Nếu đã lên xe, ta cũng chẳng nói gì nữa. Cũng là bạn cùng trường, hắn muốn đưa thì để hắn đưa đi, cũng chẳng phải là người xấu.
Ngay lúc hắn đang hớn hở nói cho ta chuyện phá án trong nha môn của ca ca hắn thì đột nhiên truyền đến tiếng ngựa rú, sau đó, xe chúng ta rung lên, ta theo xe bay ra ngoài, trong nháy mắt đã mất đi tri giác.
Với động cơ của công chúa Tân An, ta vẫn còn lo lắng, nghi ngờ. Mặc kệ nàng xuất phát từ mục đích gì, “dẫn đường” tuyệt đối là lấy cớ.
Người từ phương Bắc chạy nạn đến ở đâu chẳng có, cẩn thận hỏi lại, đến chính công chúa cũng là chạy nạn tới. Nàng đã 16, 17 tuổi mà triều đình chuyển về Nam mới mười năm, nàng cũng sinh ra từ phương Bắc, lúc theo triều đình chuyển về nam hẳn cũng đã ý thức được mọi chuyện.
Nàng hừ qua lỗ mũi: “Đương nhiên, nếu không ngươi còn có tác dụng gì sao?”
Một khi đã vậy, “Vậy không bằng hạ thần tìm cho người một người càng quen đường hơn nhé.”
Nàng khoát tay chặn lại: Không cần, ngươi cũng rất thích hợp rồi. Nửa năm trước ngươi mới chuyển từ phương Bắc đến, chắc chắn còn nhớ đường.”
Ta cười nhắc nhở nàng: “Công chúa, vậy những người tháng này mới từ phương Bắc đến thì sao. Thực ra trong thành Thạch Đầu, gần như là ngày nào cũng có dân chạy nạn từ phương Bắc đến.”
Công chúa Tân An nghẹn lời, một lát sau mới bực bội nói: “Những người đó bản công chúa không quen. Trong những người bản công chúa biết thì chỉ có ngươi là mới đến, còn lại về cơ bản đều là cùng triều đình lui xuống Nam.”
“Đúng đúng đúng, mọi người đều là lui xuống.” Ta vừa nói vừa cười thầm trong lòng. Đào vong bỏ chạy mà, nhiều năm như vậy mà vẫn phùng giả giả mập, phàm những nhà quan văn đều nói là triều đình “lui xuống”, ý là: Chiến lược của bọn họ là lui về, chiến lược rời quân để cho các quan binh nơi tiền phương có thể thoải mái đánh bại kẻ thù ngoan cố.
“Ngươi cười cái gì?” Công chúa trầm mặt.
Ta vội tỉnh táo này, trong chuyện này biểu hiện ra sự vô lễ là tội rất lớn, nhất là với vị công chúa hoàng gia vốn có thành kiến với ta.
Ta lại quay lại đề tài khi nãy: “Hạ thần có thể tìm giúp công chúa một người mới từ phương Bắc đến. Mấy năm nay vì chiến sự liên miên nên đường lên bắc càng ngày càng khó đi, trộm cướp triền miên, có đôi khi đi đường này an toàn, đôi khi đi đường kia lại an toàn hơn. Nửa năm qua đi, con đường cũ đã không còn đáng tin nữa. Hay là tìm người mới đến dẫn đường cho an tâm. Hạ thần hoàn toàn suy nghĩ vì an toàn của công chúa mà thôi.”
“Mới nửa năm thôi. Có thể thay đổi được bao nhiêu? Ngươi đừng lấy cớ nữa. Dù sao lúc này ngươi không đi cũng phải đi!”
Coi như ta gặp phải kẻ vô lại, phàm là chuyện không nói được đạo lý thì nàng sẽ nói ngang.
Nhưng ai bảo nàng là công chúa chứ, ta chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Công chúa, hạ thần không phải mới đến được nửa năm. Hạ thần đi từ mùa hè năm đó, giờ đã là tháng ba rồi, đã sắp một năm rồi. Hạ thần thật sự quên đường rồi.”
Công chúa vẫn kiên trì một cách khó hiểu: “Tìm nam nhân dẫn đường ta không quen.”
Ta lầu bầu: “Vậy ngự lâm quân không phải là nam nhân mà là nữ nhân?”
“Ngươi nói cái gì?” Nàng không vui hỏi lại.
“Không có gì, hạ thần chỉ muốn nói một câu cuối cùng, hạ thần thực sự không nhớ rõ đường, nếu công chúa cho rằng an toàn là vấn đề râu ria thì hạ thần không còn gì để nói, dẫn đường thì dẫn đường. Nếu công chúa không có gì dặn dò thì hạ thần xin cáo lui.”
Nói xong ta liền đứng lên, lúc này Vương Hiến Chi hẳn đã ra cung rồi. Nếu ta thực sự bị vị công chúa như oan gia kiếp trước quấn lấy không buông, phải đi ra tiền tuyến thì sẽ có một đoạn thời gian dài không được gặp huynh ấy. Hôm nay còn sớm, vừa vặn có thể lợi dụng thời gian để ở bên huynh ấy.
Thấy công chúa Tân An không tiếp lời, ta khom mình hành lễ sau đó đi ra cửa cung. Ta cũng không muốn ở lại đây lâu với nàng.
Lúc sắp đến cửa, nàng đột nhiên gọi giật ta lại rồi nói: “Ngươi muốn tìm người mới từ phương Bắc đến cũng được nhưng ngươi cũng phải cùng đi. Hai người các ngươi cùng dẫn đường. Như vậy gặp đoạn đường không hiểu thì có thể cùng thương lượng. Cứ làm như vậy đi. Ngươi lui đi!”
Ta bước vội ra cung Uẩn Tú của nàng, đi về phía chính cung, vẫy một chiếc xe ngựa rồi nhanh chóng ra cung.
Đứng ở ngoài cửa cung nhìn thì chẳng thấy ai.
Đã nói là chờ ta ở cửa cung, chẳng lẽ huynh ấy còn chưa đi ra? (Chờ ở bến đò mà mẹ =.=”)
Ta chờ lại chờ từ trưa cho đến chiều còn chẳng thấy bóng huynh ấy đâu lại không dám đi đâu, sợ lại bỏ lỡ.
Đang nhàm chán đi đi lại lại thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh ta, một người vén rèm lên gọi ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, lập tức vui mừng cười nói: “Hoàng thiếu gia sao lại ở đây?”
Ở nơi này, lúc đang hoảng hốt thất thố lại gặp được cố nhân thực sự là rất vui, sự xấu hổ lúc trước đã biến mất không còn.
Hắn nhảy xuống xe: “Sao ngươi lại ở đây?”
Ta kể qua tình hình với hắn, hắn cũng khó hiểu nói: “Tử Kính không phải là người như thế đâu, mặc kệ hắn có việc đi trước hay nhất thời không ra được thì cũng sẽ phái người đến báo cho ngươi, tuyệt đối không bỏ mặc ngươi ở đây đâu.”
“Ừm, cũng chính là vì thế nên ta mới lo lắng, sợ huynh ấy xảy ra chuyện gì.”
“Hẳn là không đâu.” Hắn ngẩng đầu nhìn cửa cung điện nguy nga: “Ở trong cung thì có thể xảy ra chuyện gì?”
“Cái này cũng có đạo lý. Liệu có thể là đến điện Hàm Chương lại bị Hoàng hậu giữ lại, cùng Hoàng hậu nói chuyện, ăn cơm, không tiện dặn dò người ta đến tìm ta trước mặt Hoàng hậu?”
Hắn gật gật đầu: “Chắc là như vậy.”
Nếu nói thế ta cũng không đợi nữa. Cùng Hoàn Tể hàn huyên đôi câu rồi lại về nhà đi. Vì thế ta hỏi hắn: “Vậy lúc này ngươi vừa tiến cung sao?”
“Không phải, ta đi từ đường kia ra, quan nha của ca ca ta ở bên đó.” Hắn chỉ chỉ về hướng trái ở ngã ba đường trước cửa cung.
“Ngươi phải đi làm việc đúng không? Vậy mau đi đi, đừng làm nhỡ việc.” Ta nhân cơ hội đẩy hắn.
Hắn đi rồi ta cũng tiện đi. Cứ đứng mãi ở cửa cung để làm gì. Nơi này xe đến xe đi, vừa không yên tĩnh, lại không an toàn.
Hắn cũng không định lên xe, tươi cười rất chân thành: “Ta không đi cũng chẳng sao, dù sao giờ cũng không phải là chức vị chính của ta, chỉ là ở trong thư phòng của ca ca ta giúp chút việc thôi. Lần trước mấy người chúng ta còn nói, không thể ngờ trong mấy người, ngươi lại là người đầu tiên làm quan. Tạ Huyền còn thua cả ngươi, mấy người chúng ta lại càng chậm.”
“Nhưng các ngươi ít nhất cũng là quan ngũ phẩm, lục phẩm chứ? Chưa biết chừng vừa lên đã là tứ phẩm rồi.” Xuất phát điểm của bọn họ cao hơn ta nhiều lắm.
“Không khoa trương thế chứ, chúng ta dù thế nào cũng phải bắt đầu từ thất phẩm. Chẳng qua nhanh được thăng lên thôi. Nhưng quá trình này chắc chắn là phải làm, không có chuyện một bước lên tứ phẩm ngay được.”
Nhìn hắn hứng thú nói chuyện như vậy, ta đành cùng hắn hàn huyên thêm một lát. Lại qua thêm khoảng nửa canh giờ, ta thực sự không nhịn được, cũng mặc kệ hắn còn đang thao thao bất tuyệt, mở miệng cáo từ: “Ngại quá, đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút chuyện, ta phải đi rồi.”
“Ta dùng xe đưa ngươi đi, như vậy sẽ nhanh hơn đó.” Hắn rất cao hứng tiếp lời, nhìn vẻ mặt như thể chờ chính là những lời này.
Ta hơi quẫn nhưng vẫn nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần đâu, ở đây có rất nhiều xe qua lại, rất dễ gọi xe.”
Không thể ngờ được hắn lại kéo tay ta nói: “Có sẵn xe sao phải gọi, mau đi thôi.”
Ngoài cửa cung, ngã ba đường, nơi ngươi đến người đi, có một số người có khi có biết ta hoặc tương lai sẽ biết ta, sao có thể dùng dằng với một nam nhân mãi được. Kết quả rất dễ dàng bị hắn kéo lên xe.
Hắn buông màn xe, xe nhanh chóng lướt trên con đường rộng lớn.
Nếu đã lên xe, ta cũng chẳng nói gì nữa. Cũng là bạn cùng trường, hắn muốn đưa thì để hắn đưa đi, cũng chẳng phải là người xấu.
Ngay lúc hắn đang hớn hở nói cho ta chuyện phá án trong nha môn của ca ca hắn thì đột nhiên truyền đến tiếng ngựa rú, sau đó, xe chúng ta rung lên, ta theo xe bay ra ngoài, trong nháy mắt đã mất đi tri giác.
/173
|