Tĩnh lại vào sáng hôm sau, Lạc Lăng cảm thấy khắp người đau nhức, tay chân tê cứng, hoa mắt chóng mặt. Quần áo trên người cô đã được thay đổi. Tóc còn âm ẩm ướt. Tắm gội sao? Tự cô làm lấy sao?
Nhớ lại tối qua cô giằng co không chịu theo người đó về. Hình như anh ta giữ cằm cô, trút thêm vài lon bia vào cổ họng cô. Anh ta rất thô bạo, rất đáng sợ. Cô sặc bia đau rát cả khoang họng mà anh ta vẫn cứ trút bia, ép cô nuốt xuống. Về nhà bằng phương tiện gì cô cũng không nhớ. Chỉ là có cảm giác bị ai đó nhấn chìm trong nước không thở được, bị một vật nặng đè lên người… Nghĩ đến đây, Lạc Lăng hốt hoảng ngồi bật dậy quan sát giường niệm. Có hai đốm đỏ, một ở góc chăn, một ở góc niệm. Cô suy sụp hoàn toàn.
Yêu anh sâu nặng lại nhất quyết giữ khoảng cách với anh. Vậy mà đi cho không một người chẳng quen biết. Đồ cầm thú. Hắn là ai? Biết cô. Biết nhà cô. Rốt cuộc hắn là ai?
Có tiếng gõ cửa. Ba mẹ cô đã đi công tác. Nếu vậy người bên ngoài là hắn đi.
Lạc Lăng lao xuống giường, nhanh như chớp mở bật cửa.
- Anh… Duy Bách.
Duy Bách là anh trai Duy Dương, cũng là cánh tay đắc lực giúp việc ở công ty gia đình Lạc Lăng. Trước giờ, Lạc Lăng tiếp xúc với anh ta không nhiều. Nhưng với sự kính nể mà Duy Dương dành cho anh trai mình và sự tín nhiệm mà ba mẹ cô dành cho anh ta, thì lý nào anh ta lại là người xấu, cư xử với cô như vậy. Vẻ ngoài anh ta đạo mạo, tác phong nho nhã, chính trực… có lý nào…
Dù Lạc Lăng cố gắng giữ bình tĩnh, dè dặt quan sát người trước mặt nhưng Duy Bách vẫn bắt gặp ánh mắt dò xét nơi cô. Môi anh khẽ nhếch lên và lời nhàn nhạt buông ra.
- Một đêm mệt mỏi, chắc là đói lắm.
Đất trời như sụp đổ. Cô tựa người vào bàn trang điểm, từ từ ngồi khuỵu xuống. Là anh ta? Thực sự người tối qua là anh ta sao?
- Tối qua... Tối qua... - Mãi mà Lạc Lăng vẫn không thốt nên lời.
Duy Bách nhìn thẳng vào mắt Lạc Lăng, giọng băng lãnh hỏi.
- Tối qua cái gì?
- Tối qua anh đến quán Happy Land đưa tôi về đúng không?
- Phải.
Lạc Lăng mỏi mệt thở dài. Hơi thở như bất lực được trút ra. Đã cùng anh ta? Thực sự đã cùng anh ta? Cô cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Rất nhiều lần cô mường tượng cảnh thân thiết giữa cô cùng Viết Lãm. Nhưng dù có gặp anh, dù có cơ hội để xảy ra chuyện, cô vẫn dặn lòng phải gìn giữ. Thế mà tối qua cô buông thả bản thân đến vậy.
Phòng yên tĩnh. Lạc Lăng ngồi bệch trên sàn nhà, bó gối, nhốt mình trong mớ suy nghĩ hỗn loạn. Duy Bách vẫn chưa rời đi. Anh tựa lưng vào thành cửa, tay khoanh ngang trước ngực, ánh mắt thâm trầm cứ đăm đăm dán lên người cô.
Như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng Duy Bách nhàm chán nói.
- Duy Dương nhờ tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Giờ tôi phải đi. Có gì cứ liên lạc.
Lạc Lăng nhạt cười, giọng lí nhí.
- Con trai bọn anh như vậy hết sao? Ai cũng như vậy cả sao?
Duy Bách nhíu mày, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía cô.
Không gian đặc sệt kéo dài khá lâu.Mãi cho đến khi nước mắt Lạc Lăng bất giác rơi xuống, Duy Bách khinh miệt nói.
- Cô đáng thương hơn cả một tên ăn mày.
Như mất hết lý trí, Lạc Lăng đứng bật dậy, xông thẳng về phía Duy Bách. Tay cô siết chặt cổ áo sơ mi của anh, ánh mắt căm phẫn, lời lẽ có phần gai góc.
- Ăn mày sao? Ngay cả một con ăn mày mà anh cũng không buông tha. Đừng nghĩ sau chuyện này tôi sẽ bỏ qua cho anh.
Sắc mặt Duy Bách u ám đi. Dù vậy, anh vẫn giữ thái độ bình thản, lãnh đạm để mặc góc áo của mình trong bàn tay trắng ngần, bé nhỏ đang run rẩy của cô.
Lạc Lăng tiếp tục quát vào tai Duy Bách bằng chính cái giọng đầy phẫn uất của mình.
- Nếu anh không nể tình ba mẹ tôi nâng đỡ thì cũng phải nể tình tôi là bạn thân nhất của Duy Dương. Tại sao anh lại thừa lúc tôi say mà hưởng lợi? Hay…
Cô dừng lại, trấn định bản thân nhưng rồi cuối cùng cũng không kiềm được những lời cay độc buông ra.
- Hay tất cả đều do anh dự liệu? Vào công ty, chiếm dụng tôi. Muốn sao? Anh cũng muốn tài sản của ba mẹ tôi sao?
Từng ngón tay Duy Bách bấu chặc vào nhau. Anh trừng mắt giận dữ nhìn cô, phẫn nộ nạt lớn.
- CÔ MUỐN CHẾT, ĐÚNG KHÔNG?
Nhớ lại tối qua cô giằng co không chịu theo người đó về. Hình như anh ta giữ cằm cô, trút thêm vài lon bia vào cổ họng cô. Anh ta rất thô bạo, rất đáng sợ. Cô sặc bia đau rát cả khoang họng mà anh ta vẫn cứ trút bia, ép cô nuốt xuống. Về nhà bằng phương tiện gì cô cũng không nhớ. Chỉ là có cảm giác bị ai đó nhấn chìm trong nước không thở được, bị một vật nặng đè lên người… Nghĩ đến đây, Lạc Lăng hốt hoảng ngồi bật dậy quan sát giường niệm. Có hai đốm đỏ, một ở góc chăn, một ở góc niệm. Cô suy sụp hoàn toàn.
Yêu anh sâu nặng lại nhất quyết giữ khoảng cách với anh. Vậy mà đi cho không một người chẳng quen biết. Đồ cầm thú. Hắn là ai? Biết cô. Biết nhà cô. Rốt cuộc hắn là ai?
Có tiếng gõ cửa. Ba mẹ cô đã đi công tác. Nếu vậy người bên ngoài là hắn đi.
Lạc Lăng lao xuống giường, nhanh như chớp mở bật cửa.
- Anh… Duy Bách.
Duy Bách là anh trai Duy Dương, cũng là cánh tay đắc lực giúp việc ở công ty gia đình Lạc Lăng. Trước giờ, Lạc Lăng tiếp xúc với anh ta không nhiều. Nhưng với sự kính nể mà Duy Dương dành cho anh trai mình và sự tín nhiệm mà ba mẹ cô dành cho anh ta, thì lý nào anh ta lại là người xấu, cư xử với cô như vậy. Vẻ ngoài anh ta đạo mạo, tác phong nho nhã, chính trực… có lý nào…
Dù Lạc Lăng cố gắng giữ bình tĩnh, dè dặt quan sát người trước mặt nhưng Duy Bách vẫn bắt gặp ánh mắt dò xét nơi cô. Môi anh khẽ nhếch lên và lời nhàn nhạt buông ra.
- Một đêm mệt mỏi, chắc là đói lắm.
Đất trời như sụp đổ. Cô tựa người vào bàn trang điểm, từ từ ngồi khuỵu xuống. Là anh ta? Thực sự người tối qua là anh ta sao?
- Tối qua... Tối qua... - Mãi mà Lạc Lăng vẫn không thốt nên lời.
Duy Bách nhìn thẳng vào mắt Lạc Lăng, giọng băng lãnh hỏi.
- Tối qua cái gì?
- Tối qua anh đến quán Happy Land đưa tôi về đúng không?
- Phải.
Lạc Lăng mỏi mệt thở dài. Hơi thở như bất lực được trút ra. Đã cùng anh ta? Thực sự đã cùng anh ta? Cô cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Rất nhiều lần cô mường tượng cảnh thân thiết giữa cô cùng Viết Lãm. Nhưng dù có gặp anh, dù có cơ hội để xảy ra chuyện, cô vẫn dặn lòng phải gìn giữ. Thế mà tối qua cô buông thả bản thân đến vậy.
Phòng yên tĩnh. Lạc Lăng ngồi bệch trên sàn nhà, bó gối, nhốt mình trong mớ suy nghĩ hỗn loạn. Duy Bách vẫn chưa rời đi. Anh tựa lưng vào thành cửa, tay khoanh ngang trước ngực, ánh mắt thâm trầm cứ đăm đăm dán lên người cô.
Như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng Duy Bách nhàm chán nói.
- Duy Dương nhờ tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Giờ tôi phải đi. Có gì cứ liên lạc.
Lạc Lăng nhạt cười, giọng lí nhí.
- Con trai bọn anh như vậy hết sao? Ai cũng như vậy cả sao?
Duy Bách nhíu mày, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía cô.
Không gian đặc sệt kéo dài khá lâu.Mãi cho đến khi nước mắt Lạc Lăng bất giác rơi xuống, Duy Bách khinh miệt nói.
- Cô đáng thương hơn cả một tên ăn mày.
Như mất hết lý trí, Lạc Lăng đứng bật dậy, xông thẳng về phía Duy Bách. Tay cô siết chặt cổ áo sơ mi của anh, ánh mắt căm phẫn, lời lẽ có phần gai góc.
- Ăn mày sao? Ngay cả một con ăn mày mà anh cũng không buông tha. Đừng nghĩ sau chuyện này tôi sẽ bỏ qua cho anh.
Sắc mặt Duy Bách u ám đi. Dù vậy, anh vẫn giữ thái độ bình thản, lãnh đạm để mặc góc áo của mình trong bàn tay trắng ngần, bé nhỏ đang run rẩy của cô.
Lạc Lăng tiếp tục quát vào tai Duy Bách bằng chính cái giọng đầy phẫn uất của mình.
- Nếu anh không nể tình ba mẹ tôi nâng đỡ thì cũng phải nể tình tôi là bạn thân nhất của Duy Dương. Tại sao anh lại thừa lúc tôi say mà hưởng lợi? Hay…
Cô dừng lại, trấn định bản thân nhưng rồi cuối cùng cũng không kiềm được những lời cay độc buông ra.
- Hay tất cả đều do anh dự liệu? Vào công ty, chiếm dụng tôi. Muốn sao? Anh cũng muốn tài sản của ba mẹ tôi sao?
Từng ngón tay Duy Bách bấu chặc vào nhau. Anh trừng mắt giận dữ nhìn cô, phẫn nộ nạt lớn.
- CÔ MUỐN CHẾT, ĐÚNG KHÔNG?
/12
|