Nghiệt Duyên - Yoon Mi Rae

Chương 7 - Cãi Nhau Với Mẹ.

/38


Tôi về đến nhà lúc xẩm tối. Tại vì bị lạc đường lên lát lát phải hỏi thăm. Mặc kệ cho cả nhà chờ cơm, tôi leo lên tầng, quăng mình xuống giường. Trùm chăn kín đầu và mở laptop lên xem có gì hot không. Vừa mở facebook ra tôi đã suýt té ghế. 25 cái thông báo, năm cái tin nhắn, trong đó là có một cái tin nhóm. Với tôi, con số này thực sự rất shock, tại vì từ trước đến giờ face của tôi chưa có nhiều thông báo và tin nhắn đến vậy.

Bỗng có một tin nhắn nhóm hiện lên:

[Tin nhắn nhóm] Team đập phá <3 <3

[Trần Mỹ Dung] |Bong bóng mùa hè| Maiiiii... Sao bây giờ mài mới chịu onl?

[Diệp Dao Dao] |Cực đáng yêu| Sao mày lại bỏ chúng tao hả Mai? MAI ỚI, MAI ỚI. Oe a diu nao?

[Trần Mỹ Dung] |Bong bóng mùa hè| Mai, mài chạy cm đâu rồi?

[Trần Mỹ Dung] |Bong bóng mùa hè| ...

Tôi gõ chữ còn không kịp với cái lũ này. Trời ạ, sao chúng mày gõ nhanh thế, đã thế lại hỏi liên tiếp mợ ai mà trả lời được.

Chú thích thêm: [Trần Mỹ Dung] |Bong bóng mùa hè| (của Trần Mỹ Dung). [Diệp Dao Dao] |Cực đáng yêu| (của Nguyễn Mai Phương)

[Phan Diệp Ẩn] |#HHM| Từ từ đi chúng mày ơi, tao gõ chữ còn không kịp : )

[Trần Mỹ Dung] |Bong bóng mùa hè| gửi một kí hiệu đầu lâu.

[Diệp Dao Dao] |Cực đáng yêu| Mợ mài, khai nhanh. Mài đi đâu mà bỏ tụi tao một mình? : (

[Trần Mỹ Dung] |Bong bóng mùa hè| Đúng đúng. Khai nhanh không mai tụi tao cho mày thành thịt xay :v

Tự dưng da gà của tôi nổi lên từng mảng. Biết ngay tụi nó sẽ hỏi như vầy mà. Tôi lại cắm cúi gõ chữ với tốc độ rùa bò:

[Phan Diệp Ẩn] |#HHM|: Tại chúng mày say kem bơ nên tao mới đi trước. Hề hề...

[Trần Mỹ Dung] |Bong bóng mùa hè| Tao ếu tin, mày đừng giả bộ. Tao facetime cho Ngọc Diệp, con bé nói mày chưa về.

[Diệp Dao Dao] |Cực đáng yêu| Duì le. Tao ếu tin :v

_Bạn và Trần Mỹ Dung đã xem_

[Trần Mỹ Dung] |Bong bóng mùa hè| Bớt xàm đi mày, bày đặt tiếng Trung nữa à?!

Chết tiệt! Tại con Dung mà tôi bị tra hỏi như này đây! Tẹo nữa phải xuống mắng cho nó một trận cho bõ tức.

[Phan Diệp Ẩn] |#HHM|: Ý tao là tao bị lạc đường ạ.

- Ngọc Mai... Con xuống đây cho mẹ...

Tiếng bà mẹ kế làm tôi giật thót. Cắt đứt cả mạch cảm xúc của tôi. Tôi vội vàng gập laptop và chạy như ma đuổi xuống nhà, vài lần tôi còn suýt vấp ngã. Lắng tai nghe thì có tiếng chổi lông gà gõ đều đều và tiếng thở phì phì của ai đó.

- Mẹ à... Con k...- Chưa xuống tới nhà, tôi lên tiếng thanh minh. Đỡ phải bị một nghe một tràng má mì hát ca dao dân ca. Nhưng tôi khựng lại và nói nốt chữ cuối - ...hông... Ớ, mẹ?

Trước mặt tôi là mẹ, mẹ ruột của tôi... Mẹ đã về. Mẹ về rồi... Tôi vui mừng chạy tới, ôm cổ mẹ. Mẹ tôi vui mừng không kém, ôm chặt lấy tôi, vuốt tóc và thì thầm:

- Con gái mẹ vẫn như xưa...

Tôi mỉm cười khi nghe được câu đó. Buông lỏng hai cánh tay đang ôm chặt bà ra, tôi nói:

- Sao mẹ lại về đây?

- Nhớ con gái, mẹ về không được sao? Vả lại, cô Lan Hương đã cho mẹ biết chuyện con nói trước mặt mọi người cô ấy không phải mẹ ruột của con rồi. Con hành xử hơi quá đáng rồi đấy? - Mẹ dừng hẳn nụ cười, mặt trở nên nghiêm túc hơn.

- Dạ? Mẹ đừng đùa con chứ? - Nhìn xung quanh không thấy ai, tôi ngạc nhiên. -Ơ, mọi người đâu hết rồi?

- Họ đã ra ngoài ăn tối, hôm nay chỉ có mẹ với con nói chuyện thôi, ra phòng khách ngồi đi.

Mẹ xoay người bước đi, tôi vội vàng chạy theo mẹ.

Mẹ ngồi xuống ghế, đầu dựa vào thành ghế, nhìn xung quanh phòng khách như tìm kiếm, rồi thở dài thườn thượt thất vọng:

- Vẫn thế ư? Lan Hương, em không thay đổi nội thất bên trong căn nhà ư? Mọi đồ đạc vẫn y nguyên chỗ cũ khi chị rời đi. Không thay đổi bất cứ gì hết...

Tôi nhăn mày:

- Mẹ có muốn uống gì không?

Mẹ nhìn tôi bằng cặp mắt lạnh nhạt, nhàn nhạt nhếch môi:

- Không. Mai, con hãy trả lời mẹ?

- Vâng?

Tôi nói. Nhưng sao tôi lại cảm thấy mẹ đang đe dọa tôi vậy nhỉ?

- Tại sao con lại vô lễ với mẹ Lan Hương?

- Vì đơn giản bà ta không phải mẹ của con.

Mẹ hơi ngạc nhiên, nâng tách trà lên, xoay xoay trên tay, rồi lại hỏi tiếp:

- Chỉ vì không phải là mẹ ruột của con ư? Hay tại mẹ Lan Hương trùng tên với mẹ? Trả lời?

Tôi bối rối thực sự không biết trả lời mẹ ra sao nữa? Mẹ vẫn nhìn tôi chăm chú. Đối diện với đôi mắt xám tro sâu thẳm mà tôi cảm thấy lạnh hết gáy.

- TRẢ LỜI?

Mẹ nói lớn. Lúc này tôi cảm thấy sát khí từ đầu của mẹ bốc lên. Tôi muốn nói một tiếng mà thật khó nhọc. Mãi một lúc lâu sau, tôi mới có thể mở miệng:

- Dạ, vì bà ấy muốn con. À không, quyết định hôn ước của con, với Gia Bảo. Trần Gia Bảo...

Mẹ mở to mắt, nhưng trên gương mặt mẹ không có chút gì của sự ngạc nhiên hết. Tôi mỉm cười gượng, nâng tách trà lên, tay vẫn run run suýt làm rơi. Mẹ đặt tách trà lên môi, nói với giọng hết sức thản nhiên:

- Nó, hôn ước đó... là do mẹ quyết định. Mẹ muốn con kết hôn với Gia Bảo.

*Cốp*

Tôi trợn mắt nhìn mẹ. Mẹ, mẹ là người quyết định hôn ước này?

Mắt tôi bỗng nhòe đi. Tôi không nhìn rõ mẹ nữa.

*Tách... Tách*

Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, nó thực sự đau, rất đau. Mẹ có hiểu được không? Mẹ? Cơn khó thở từ ngực tôi dồn lên.

❀❀❀

|Từ giờ, mình sẽ kể bằng ngôi ba nhé mọi người|

Ngọc Mai từ từ đứng dậy. Tay bám chặt vào mép ghế, đôi mắt nhìn bà mẹ đau đớn, sợ hãi. Tay trái của cô ôm chặt lấy ngực mình. Mai không thở được, đây chính là biểu hiện của cô bé khi bị xúc động mạnh. Bà Lan Hương hốt hoảng, chạy tới, ôm Mai vào lòng, vỗ vỗ má cô:

- Mai, con sao vậy? Con không sao chứ? Ngọc Mai?

Nhưng Mai vẫn không nói một lời, điều đó làm bà Hương lo lắng gần như phát điên. Và bà cảm thấy Mai đang yếu dần trong vòng tay của bà.

***

- Bác sĩ, con gái tôi sao rồi? - Bà Hương lo lắng chạy tới hỏi.

Đôi mắt xanh lo âu của vị bác sĩ già liếc xuống nhìn cuốn sổ trên tay rồi lại gập nó lại, rút từ trong túi áo blouse trắng một cặp kính nửa vầng trăng.

- Cũng không sao hết, mọi chuyện gần như đã ổn. Nhưng, cô bé có từng có một cú shock lớn không?

- Dạ? Tôi cũng không rõ nữa. Con bé sống cùng ba nó, những việc liên quan tới nó tôi đều biết rất ít.

- À, vậy sao? Tôi có thể nói chuyện với gia đình hiện tại của con bé chứ? Chuyện này có liên quan tới sức khỏe của con bé... Hãy gặp tôi tại phòng chờ tầng hai. Tôi đi trước, xin phép. - Nói rồi, bác sĩ quay đi.

- Dạ, vâng. Gia đình con bé đang tới. - Bà Hương nói với theo.

Bà thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế và bưng mặt khóc. May là đứa con gái của bà không sao, nếu không bà sẽ hối hận cả đời.

Bà tự trách mình là mẹ ruột của con bé mà không biết nó ra sao, sống thế nào trong suốt khoảng thời gian qua, một người mẹ vô dụng...

/38

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status