Ngày thứ mười sau khi tháp trắng sập, con đường xuống núi của thôn làng đã thông thoáng.
Xe công trình lên núi một cách khó khăn rồi bắt đầu sửa chữa tháp trắng.
Trương Sậu bảo anh phải xuống núi.
Ngô Đồng nói anh vẫn chưa cho cô biết hai manh mối còn lại.
“Tìm Ngô Đồng không phải chuyện một sớm một chiều.”
Ngô Đồng gật đầu: “Vậy phải xem lòng kiên nhẫn của tôi đủ lâu không.”
“Cô có thể sẽ bị thương lần nữa.”
“Ồ? Anh nghĩ tôi sợ?”
Cô không có lý do gì để từ bỏ vào lúc này.
Đường xuống núi đã thông thoáng, cả hai quyết định rời khỏi Bắc Sơn trước.
Ngô Đồng không mang nhiều đồ, chỉ cầm máy ảnh theo, để trong túi Trương Sậu.
Trương Sậu nổ máy, chở hai người xuống núi.
Cả hai gần đến chân núi, điện thoại Trương Sậu reo vang.
Ở đây bắt đầu có tín hiệu.
Trương Sậu không nghe máy, ấn nút tắt.
Xuống núi nhanh hơn lên núi nhiều.
Gần trưa, Trương Sậu chở Ngô Đồng tới trước cửa nhà cô.
Ngô Đồng lấy máy ảnh, tháo mũ bảo hiểm, đưa cho Trương Sậu.
Trương Sậu vươn tay nhận nhưng Ngô Đồng không buông tay.
Cô nở nụ cười: “Tôi sẽ nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nữa tôi sẽ gọi cho anh.”
Trương Sậu không tháo mũ bảo hiểm.
Hôm đó, anh nói tìm Ngô Đồng không phải chuyện ngày một ngày hai, Ngô Đồng phát hiện anh có tâm lý kháng cự nhẹ, nhưng ban đầu tìm thấy cô, anh không phải như thế.
Ngô Đồng vươn tay đẩy tấm kính trong suốt trên mũ của anh lên, Trương Sậu nhìn cô.
Cô vẫn giữ nụ cười “lịch sự”, khẽ nói: “Lợi dụng xong rồi đá không phải thói quen tốt đâu, Trương Sậu.”
Gương mặt cô ngay sát trước mắt anh.
Ánh dương xán lạn chiếu rọi từ phía sau lưng anh, do mũ bảo hiểm chắn ở giữa, nửa mặt cô sáng, nửa mặt chìm trong bóng tối.
Theo nụ cười của cô, từng tia nắng nhẹ nhàng lay động.
Trương Sậu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, chậm rãi quanh quẩn bên người anh. Anh nhớ rõ, vì hương thơm này đã xuất hiện trong vô vàn giấc mộng của anh.
Trương Sậu siết chặt tay lái.
“Cứ vậy nhé.” Ngô Đồng đứng thẳng người dậy, lùi ra xa anh: “Hai ngày nữa.”
Cô biết anh đã lưỡng lự, cô biết anh sẽ đến.
Nói xong, Ngô Đồng quay gót bước vào nhà.
Đằng sau cô nhanh chóng vang lên tiếng nổ máy xe.
Cô dừng bước, không quay đầu lại.
...
Trong nhà không một bóng người, khắp nơi yên ắng.
Sau khi vào trong, Ngô Đồng ngửi thấy mùi hoa tươi, biết Ôn Nguyệt đã thay hoa mỗi ngày.
Cô cất máy ảnh trong phòng ngủ rồi gọi điện cho Ôn Nguyệt.
Ôn Nguyệt luôn bắt máy nhanh chóng.
“Mandy, trên núi có tín hiệu rồi sao?” Giọng chị vui mừng rõ ràng.
Ngô Đồng ngồi trên sofa, cố gắng giả vờ nôn nóng: “Ôn Nguyệt, em cần tìm anh trai em!”
Ôn Nguyệt nghe thấy giọng điệu của cô, lập tức lo lắng: “Sao vậy, Mandy? Đã xảy ra chuyện gì? Chị sẽ nói anh trai em nghe điện thoại ngay, anh ấy đang ở phòng sách...”
Ôn Nguyệt chưa dứt lời, Ngô Đồng đã bật cười.
Ôn Nguyệt nhận ra, cô trêu mình nữa.
“Mandy, em lừa chị.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em thật sự có chuyện cần nói với anh trai em.” Ngô Đồng cười.
“Em làm chị sợ muốn chết.” Giọng Ôn Nguyệt có phần nghẹn ngào, nhưng sau đó chị lại cười: “Nhưng em có thể đùa với chị, ít nhất có thể thấy tâm trạng của em khá tốt.”
“Chị cứ lo lắng cho em mãi làm gì chứ?”
“Lần trước gọi điện em nói mấy câu không có trách nhiệm, chị nhờ anh trai em dẫn chị lên mà anh ấy không chịu, anh ấy bảo không sao đâu.”
“Em vốn không sao mà.”
“Dạo này không uống thuốc, em thấy thế nào?” Ôn Nguyệt hỏi.
Ngô Đồng chậm rãi đứng lên, dạo quanh một vòng trong phòng ngủ.
“Tốt lắm ạ, hoa hồng hôm nay thơm quá.”
Ôn Nguyệt ngây người mất một giây, gần như thốt lên: “Em về rồi!”
“Đúng thế.” Ngô Đồng thong dong: “Nhưng nếu đang bận làm tình với Ngô Hằng, vậy chị về muộn cũng được.”
Ôn Nguyệt nghẹn lời: “Bây giờ chị về ngay.”
...
Cửa phòng ngủ khép hờ, Ôn Nguyệt nói Ngô Hằng lát nữa hãy vào.
Chị đẩy cửa, quả nhiên thấy Ngô Đồng nằm trên chiếc giường lụa màu champagne.
Chắc cô vừa tắm xong, tóc chưa khô hẳn, trên gối dính vệt nước ẩm nhỏ.
Nghe thấy tiếng Ôn Nguyệt bước vào, Ngô Đồng không mở mắt.
“Em muốn sơn lại móng.” Cô cất lời.
Ôn Nguyệt đóng cửa phòng ngủ.
“Anh trai em cũng đến đấy.”
“Em muốn sơn móng.” Ngô Đồng lặp lại.
Ôn Nguyệt im lặng một thoáng: “Được.”
Ngô Đồng sơn màu hạt nhục đậu khấu đỏ tươi cho mười móng tay lẫn mười móng chân.
Thấy trên người cô bầm tím vài vết nhưng cổ thì không, Ôn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi sơn móng, Ôn Nguyệt thay một chiếc váy trắng cho Ngô Đồng. Sửa soạn xong xuôi, cũng thấy tóc cô đã khô gần hết, chị mới gọi Ngô Hằng vào.
Ngô Đồng châm điếu thuốc mỏng của riêng cô.
Ngô Hằng vào, bảo Ôn Nguyệt ra ngoài.
“Ngô Đồng, tại sao em không bao giờ chịu nghe lời anh vậy? Anh đã bảo em lên Bắc Sơn với Ôn Nguyệt, em lại tự chạy đến đó làm gì?”
Ngô Hằng thẳng thừng mắng cô.
Ngón tay Ngô Đồng chưa quen với điếu thuốc mỏng như vậy, cô nhớ thuốc của Trương Sậu rất to.
Ngô Hằng: “Trần Đại Hà kể khi xảy ra lở đất, các em đang ở gần tháp trắng, em biết chỗ đó nguy hiểm cỡ nào không?”
Ngô Đồng xòe bàn tay ra, nhìn hàng móng tay đỏ tươi.
“Kể từ ngày mai, em rời khỏi thành phố Nam hai tháng, anh sẽ nhờ cảnh sát bảo vệ em.”
Trong phòng ngủ, Ngô Hằng bắt đầu lên lớp rồi sắp xếp mọi thứ. Anh ta ghét nhất mỗi khi Ngô Đồng cứ không nói không rằng như thế.
“Anh, anh đã hứa với em rồi.” Rốt cuộc Ngô Đồng cũng ngẩng đầu.
Sắc mặt cô lạnh tanh, đôi mắt sáng của cô như phủ một làn nước mỏng, lặng lẽ phản chiếu cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
“Em nói gì?” Ngô Hằng mất kiên nhẫn.
“Anh đã hứa với em.” Ngô Đồng lạnh lùng lặp lại.
“Em điên rồi.” Ngô Hằng định rời khỏi.
Ngô Đồng đứng phắt dậy, nắm lấy anh ta, sắc bén nhấn mạnh: “Anh đã hứa không đụng vào ma túy nữa!”
Ngô Hằng gạt tay cô ra: “Ngô Đồng, anh cảnh cáo em! Đừng vu khống anh!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh dám nói đám người ở Bắc Sơn không liên quan đến anh hả? Chắc chắn Trần Đại Hà đã kể với anh rồi đúng không? Nơi đó bị ngập, kho hàng của anh đã ngập, người ở đó cũng bỏ chạy hết rồi!”
“Em đang nói bậy bạ gì vậy?” Ngô Hằng cũng nổi giận: “Chỗ kia ở Bắc Sơn liên quan gì đến anh? Anh chỉ có một căn nhà ở đó, sao vụ gì cũng đổ lên đầu anh thế?”
“Thôn đó gần như là địa bàn của anh, khi xảy ra sự cố, sao người ở khu vực kia lại biết đến thôn để tìm giúp đỡ? Anh dám chắc họ không hề dính dáng tới anh?”
“Thôn đó thuộc quyền sở hữu của anh từ lúc nào?” Ngô Hằng càng tức tối hơn: “Anh đã đủ mệt với việc của công ty rồi, còn em thì ngày nào cũng ụp mấy thùng phân đó lên đầu anh!”
Anh ta cài khuy áo sơ mi trắng kín kẽ, lúc này cổ anh ta đỏ ửng như bị ai đó siết chặt.
Ngô Đồng lạnh lùng nhìn anh ta.
Hồi lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng:
“Vậy sao anh biết em vừa nói về chuyện gì? Nếu anh thật sự không liên quan, tại sao khi em nhắc đến đám người ở Bắc Sơn, anh lại biết em đang đề cập về chuyện gì?”
Ngô Hằng im bặt.
Trái tim Ngô Đồng nhói đau.
Nhưng chỉ qua một chốc, Ngô Hằng đã lãnh đạm bảo: “Lát nữa nhờ Ôn Nguyệt vào đọc tin tức gần đây cho em nghe nhé, hôm núi sạt lở, đám người kia đã bị cảnh sát bắt.”
Ngô Đồng ngẩn ra, Ngô Hằng cười khẩy.
“Ngô Đồng, đừng nghĩ trên thế giới này chỉ có em là thông minh nhất. Em biết không, đôi khi em ngu ngốc đến nực cười.”
Ngô Đồng không nói gì.
Ngô Hằng hết kiên nhẫn: “Em thu dọn đồ đạc, ngày mai theo Ôn Nguyệt rời khỏi đây.”
“Anh nỡ để Ôn Nguyệt đi sao?” Ngô Đồng bỗng hỏi anh ta.
Ngô Hằng không trả lời cô, bước ra khỏi phòng.
Trong phòng, cửa sổ mở, gió lặng lẽ lướt qua cánh tay trần của Ngô Đồng.
Trái tim không còn đau nữa, cô chỉ muốn khóc.
Nhưng cô cạn sạch nước mắt rồi.
Ôn Nguyệt nhanh chóng bước vào.
“Anh của em đi rồi.”
Ngồi bên cửa sổ, Ngô Đồng nhắm mắt.
“Em sẽ không rời khỏi đây.”
“Anh ấy lo cho em.”
“Không làm việc trái lương tâm thì sợ gì chứ.”
“Không phải ai cũng chịu nói lý lẽ.” Ôn Nguyệt lấy thuốc cho Ngô Đồng: “Gần đây anh em bận sứt đầu mẻ trán...”
“Em mệt rồi.” Ngô Đồng nói, cô không muốn nhiều lời nữa.
Ôn Nguyệt mấp máy môi, chỉ nhẹ nhàng đẩy tay cô.
“Uống thuốc nhé. Trước đó chị cứ sợ em không uống thuốc đúng giờ vào khoảng thời gian này, nhưng xem ra tâm trạng em vẫn ổn.”
Ngô Đồng mở mắt, nuốt thuốc xuống.
Thật ra cô nào ổn, chỉ vì ở Bắc Sơn liên tục xảy ra nhiều việc, cộng thêm cơn sốt cao, nên cô không còn thời gian để không ổn thôi.
“Người kia đâu?” Ôn Nguyệt hỏi.
Ngô Đồng ngậm thuốc lá: “Ai?”
“Người ở Bắc Sơn cùng em.”
“Không ngủ được.” Cô đáp.
Ôn Nguyệt cười: “Chị không tin.”
Ngô Đồng cũng cười: “Em cũng không tin.”
Cô nhớ đến Trương Sậu, không biết anh đang ở đâu, đang làm gì.
“Ôn Nguyệt này.”
“Hửm?”
“Tìm một người giúp em.”
“Ai?”
“Trương Sậu.”
Xe công trình lên núi một cách khó khăn rồi bắt đầu sửa chữa tháp trắng.
Trương Sậu bảo anh phải xuống núi.
Ngô Đồng nói anh vẫn chưa cho cô biết hai manh mối còn lại.
“Tìm Ngô Đồng không phải chuyện một sớm một chiều.”
Ngô Đồng gật đầu: “Vậy phải xem lòng kiên nhẫn của tôi đủ lâu không.”
“Cô có thể sẽ bị thương lần nữa.”
“Ồ? Anh nghĩ tôi sợ?”
Cô không có lý do gì để từ bỏ vào lúc này.
Đường xuống núi đã thông thoáng, cả hai quyết định rời khỏi Bắc Sơn trước.
Ngô Đồng không mang nhiều đồ, chỉ cầm máy ảnh theo, để trong túi Trương Sậu.
Trương Sậu nổ máy, chở hai người xuống núi.
Cả hai gần đến chân núi, điện thoại Trương Sậu reo vang.
Ở đây bắt đầu có tín hiệu.
Trương Sậu không nghe máy, ấn nút tắt.
Xuống núi nhanh hơn lên núi nhiều.
Gần trưa, Trương Sậu chở Ngô Đồng tới trước cửa nhà cô.
Ngô Đồng lấy máy ảnh, tháo mũ bảo hiểm, đưa cho Trương Sậu.
Trương Sậu vươn tay nhận nhưng Ngô Đồng không buông tay.
Cô nở nụ cười: “Tôi sẽ nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nữa tôi sẽ gọi cho anh.”
Trương Sậu không tháo mũ bảo hiểm.
Hôm đó, anh nói tìm Ngô Đồng không phải chuyện ngày một ngày hai, Ngô Đồng phát hiện anh có tâm lý kháng cự nhẹ, nhưng ban đầu tìm thấy cô, anh không phải như thế.
Ngô Đồng vươn tay đẩy tấm kính trong suốt trên mũ của anh lên, Trương Sậu nhìn cô.
Cô vẫn giữ nụ cười “lịch sự”, khẽ nói: “Lợi dụng xong rồi đá không phải thói quen tốt đâu, Trương Sậu.”
Gương mặt cô ngay sát trước mắt anh.
Ánh dương xán lạn chiếu rọi từ phía sau lưng anh, do mũ bảo hiểm chắn ở giữa, nửa mặt cô sáng, nửa mặt chìm trong bóng tối.
Theo nụ cười của cô, từng tia nắng nhẹ nhàng lay động.
Trương Sậu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, chậm rãi quanh quẩn bên người anh. Anh nhớ rõ, vì hương thơm này đã xuất hiện trong vô vàn giấc mộng của anh.
Trương Sậu siết chặt tay lái.
“Cứ vậy nhé.” Ngô Đồng đứng thẳng người dậy, lùi ra xa anh: “Hai ngày nữa.”
Cô biết anh đã lưỡng lự, cô biết anh sẽ đến.
Nói xong, Ngô Đồng quay gót bước vào nhà.
Đằng sau cô nhanh chóng vang lên tiếng nổ máy xe.
Cô dừng bước, không quay đầu lại.
...
Trong nhà không một bóng người, khắp nơi yên ắng.
Sau khi vào trong, Ngô Đồng ngửi thấy mùi hoa tươi, biết Ôn Nguyệt đã thay hoa mỗi ngày.
Cô cất máy ảnh trong phòng ngủ rồi gọi điện cho Ôn Nguyệt.
Ôn Nguyệt luôn bắt máy nhanh chóng.
“Mandy, trên núi có tín hiệu rồi sao?” Giọng chị vui mừng rõ ràng.
Ngô Đồng ngồi trên sofa, cố gắng giả vờ nôn nóng: “Ôn Nguyệt, em cần tìm anh trai em!”
Ôn Nguyệt nghe thấy giọng điệu của cô, lập tức lo lắng: “Sao vậy, Mandy? Đã xảy ra chuyện gì? Chị sẽ nói anh trai em nghe điện thoại ngay, anh ấy đang ở phòng sách...”
Ôn Nguyệt chưa dứt lời, Ngô Đồng đã bật cười.
Ôn Nguyệt nhận ra, cô trêu mình nữa.
“Mandy, em lừa chị.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em thật sự có chuyện cần nói với anh trai em.” Ngô Đồng cười.
“Em làm chị sợ muốn chết.” Giọng Ôn Nguyệt có phần nghẹn ngào, nhưng sau đó chị lại cười: “Nhưng em có thể đùa với chị, ít nhất có thể thấy tâm trạng của em khá tốt.”
“Chị cứ lo lắng cho em mãi làm gì chứ?”
“Lần trước gọi điện em nói mấy câu không có trách nhiệm, chị nhờ anh trai em dẫn chị lên mà anh ấy không chịu, anh ấy bảo không sao đâu.”
“Em vốn không sao mà.”
“Dạo này không uống thuốc, em thấy thế nào?” Ôn Nguyệt hỏi.
Ngô Đồng chậm rãi đứng lên, dạo quanh một vòng trong phòng ngủ.
“Tốt lắm ạ, hoa hồng hôm nay thơm quá.”
Ôn Nguyệt ngây người mất một giây, gần như thốt lên: “Em về rồi!”
“Đúng thế.” Ngô Đồng thong dong: “Nhưng nếu đang bận làm tình với Ngô Hằng, vậy chị về muộn cũng được.”
Ôn Nguyệt nghẹn lời: “Bây giờ chị về ngay.”
...
Cửa phòng ngủ khép hờ, Ôn Nguyệt nói Ngô Hằng lát nữa hãy vào.
Chị đẩy cửa, quả nhiên thấy Ngô Đồng nằm trên chiếc giường lụa màu champagne.
Chắc cô vừa tắm xong, tóc chưa khô hẳn, trên gối dính vệt nước ẩm nhỏ.
Nghe thấy tiếng Ôn Nguyệt bước vào, Ngô Đồng không mở mắt.
“Em muốn sơn lại móng.” Cô cất lời.
Ôn Nguyệt đóng cửa phòng ngủ.
“Anh trai em cũng đến đấy.”
“Em muốn sơn móng.” Ngô Đồng lặp lại.
Ôn Nguyệt im lặng một thoáng: “Được.”
Ngô Đồng sơn màu hạt nhục đậu khấu đỏ tươi cho mười móng tay lẫn mười móng chân.
Thấy trên người cô bầm tím vài vết nhưng cổ thì không, Ôn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi sơn móng, Ôn Nguyệt thay một chiếc váy trắng cho Ngô Đồng. Sửa soạn xong xuôi, cũng thấy tóc cô đã khô gần hết, chị mới gọi Ngô Hằng vào.
Ngô Đồng châm điếu thuốc mỏng của riêng cô.
Ngô Hằng vào, bảo Ôn Nguyệt ra ngoài.
“Ngô Đồng, tại sao em không bao giờ chịu nghe lời anh vậy? Anh đã bảo em lên Bắc Sơn với Ôn Nguyệt, em lại tự chạy đến đó làm gì?”
Ngô Hằng thẳng thừng mắng cô.
Ngón tay Ngô Đồng chưa quen với điếu thuốc mỏng như vậy, cô nhớ thuốc của Trương Sậu rất to.
Ngô Hằng: “Trần Đại Hà kể khi xảy ra lở đất, các em đang ở gần tháp trắng, em biết chỗ đó nguy hiểm cỡ nào không?”
Ngô Đồng xòe bàn tay ra, nhìn hàng móng tay đỏ tươi.
“Kể từ ngày mai, em rời khỏi thành phố Nam hai tháng, anh sẽ nhờ cảnh sát bảo vệ em.”
Trong phòng ngủ, Ngô Hằng bắt đầu lên lớp rồi sắp xếp mọi thứ. Anh ta ghét nhất mỗi khi Ngô Đồng cứ không nói không rằng như thế.
“Anh, anh đã hứa với em rồi.” Rốt cuộc Ngô Đồng cũng ngẩng đầu.
Sắc mặt cô lạnh tanh, đôi mắt sáng của cô như phủ một làn nước mỏng, lặng lẽ phản chiếu cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
“Em nói gì?” Ngô Hằng mất kiên nhẫn.
“Anh đã hứa với em.” Ngô Đồng lạnh lùng lặp lại.
“Em điên rồi.” Ngô Hằng định rời khỏi.
Ngô Đồng đứng phắt dậy, nắm lấy anh ta, sắc bén nhấn mạnh: “Anh đã hứa không đụng vào ma túy nữa!”
Ngô Hằng gạt tay cô ra: “Ngô Đồng, anh cảnh cáo em! Đừng vu khống anh!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh dám nói đám người ở Bắc Sơn không liên quan đến anh hả? Chắc chắn Trần Đại Hà đã kể với anh rồi đúng không? Nơi đó bị ngập, kho hàng của anh đã ngập, người ở đó cũng bỏ chạy hết rồi!”
“Em đang nói bậy bạ gì vậy?” Ngô Hằng cũng nổi giận: “Chỗ kia ở Bắc Sơn liên quan gì đến anh? Anh chỉ có một căn nhà ở đó, sao vụ gì cũng đổ lên đầu anh thế?”
“Thôn đó gần như là địa bàn của anh, khi xảy ra sự cố, sao người ở khu vực kia lại biết đến thôn để tìm giúp đỡ? Anh dám chắc họ không hề dính dáng tới anh?”
“Thôn đó thuộc quyền sở hữu của anh từ lúc nào?” Ngô Hằng càng tức tối hơn: “Anh đã đủ mệt với việc của công ty rồi, còn em thì ngày nào cũng ụp mấy thùng phân đó lên đầu anh!”
Anh ta cài khuy áo sơ mi trắng kín kẽ, lúc này cổ anh ta đỏ ửng như bị ai đó siết chặt.
Ngô Đồng lạnh lùng nhìn anh ta.
Hồi lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng:
“Vậy sao anh biết em vừa nói về chuyện gì? Nếu anh thật sự không liên quan, tại sao khi em nhắc đến đám người ở Bắc Sơn, anh lại biết em đang đề cập về chuyện gì?”
Ngô Hằng im bặt.
Trái tim Ngô Đồng nhói đau.
Nhưng chỉ qua một chốc, Ngô Hằng đã lãnh đạm bảo: “Lát nữa nhờ Ôn Nguyệt vào đọc tin tức gần đây cho em nghe nhé, hôm núi sạt lở, đám người kia đã bị cảnh sát bắt.”
Ngô Đồng ngẩn ra, Ngô Hằng cười khẩy.
“Ngô Đồng, đừng nghĩ trên thế giới này chỉ có em là thông minh nhất. Em biết không, đôi khi em ngu ngốc đến nực cười.”
Ngô Đồng không nói gì.
Ngô Hằng hết kiên nhẫn: “Em thu dọn đồ đạc, ngày mai theo Ôn Nguyệt rời khỏi đây.”
“Anh nỡ để Ôn Nguyệt đi sao?” Ngô Đồng bỗng hỏi anh ta.
Ngô Hằng không trả lời cô, bước ra khỏi phòng.
Trong phòng, cửa sổ mở, gió lặng lẽ lướt qua cánh tay trần của Ngô Đồng.
Trái tim không còn đau nữa, cô chỉ muốn khóc.
Nhưng cô cạn sạch nước mắt rồi.
Ôn Nguyệt nhanh chóng bước vào.
“Anh của em đi rồi.”
Ngồi bên cửa sổ, Ngô Đồng nhắm mắt.
“Em sẽ không rời khỏi đây.”
“Anh ấy lo cho em.”
“Không làm việc trái lương tâm thì sợ gì chứ.”
“Không phải ai cũng chịu nói lý lẽ.” Ôn Nguyệt lấy thuốc cho Ngô Đồng: “Gần đây anh em bận sứt đầu mẻ trán...”
“Em mệt rồi.” Ngô Đồng nói, cô không muốn nhiều lời nữa.
Ôn Nguyệt mấp máy môi, chỉ nhẹ nhàng đẩy tay cô.
“Uống thuốc nhé. Trước đó chị cứ sợ em không uống thuốc đúng giờ vào khoảng thời gian này, nhưng xem ra tâm trạng em vẫn ổn.”
Ngô Đồng mở mắt, nuốt thuốc xuống.
Thật ra cô nào ổn, chỉ vì ở Bắc Sơn liên tục xảy ra nhiều việc, cộng thêm cơn sốt cao, nên cô không còn thời gian để không ổn thôi.
“Người kia đâu?” Ôn Nguyệt hỏi.
Ngô Đồng ngậm thuốc lá: “Ai?”
“Người ở Bắc Sơn cùng em.”
“Không ngủ được.” Cô đáp.
Ôn Nguyệt cười: “Chị không tin.”
Ngô Đồng cũng cười: “Em cũng không tin.”
Cô nhớ đến Trương Sậu, không biết anh đang ở đâu, đang làm gì.
“Ôn Nguyệt này.”
“Hửm?”
“Tìm một người giúp em.”
“Ai?”
“Trương Sậu.”
/13
|