Ngô Gia Kiều Thê

Chương 131 - Chương 131

/210


Muốn sinh.

Tiết Tranh cực kì bình tĩnh, nhưng Khương Lệnh Uyển gấp muốn hỏng rồi, dường như người muốn sinh con không phải Tiết Tranh mà là nàng. Nhóm cung tỳ ma ma lớn tuổi trong cung ở bên ngoài đợi, Khương Lệnh Uyển hô một tiếng, một đám người liền vội vội vàng vàng nối đuôi nhau mà vào. Nhóm ma ma thấy Tiết Tranh bị vỡ nước ối, vội vàng đưa Tiết Trang đến giường sinh, sau đó đi gọi bà đỡ, thông báo Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cùng Thái Tử.

Khương Lệnh Uyển vẫn bồi tiếp Tiết Tranh, nắm tay Tiết Tranh thật chặt, thanh âm run rẩy động viên nói: "Tranh biểu tỷ, tỷ đừng sợ, không có chuyện gì."

Cái trán Tiết Tranh thấm đầy mồ hôi hột, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhưng lại không tỏ vẻ gì, mở miệng nói: "Tỷ không sao."

Nàng ngóng trông ngày đó đến đây. Rốt cục có thể sinh hai hài tử kia ra rồi.

Trong cung truyền đến tin Tiết Tranh muốn sinh, Thái tử đang ở thao trường đua ngựa với Lục Tông, sợ đến mức tim gan muốn run lên, suýt nữa làm hắn bị ngã ngựa, sau đó liền vô cùng lo lắng trở về Đông cung. Đi gấp, còn bị ngã 2 lần. Lục Tông biết bây giờ thê tử của mình đang ở Đông cung, nàng quan tâm biểu tỷ Tiết Tranh này như vậy, bây giờ tất nhiên lo lắng muốn hỏng rồi. Vì vậy Lục Tông cũng không có bao nhiêu do dự, theo Thái tử tiến cung.

Giờ khắc này Đông cung thật hỗn loạn.

Hoàng Hậu một mặt lo lắng chờ bên ngoài, hai tay nắm thật chặt, trong miệng lẩm bẩm nói: "Sao lại không có tiếng động?"

Nữ nhân sinh con, ai lại không hét đến tan nát cõi lòng, kêu cha gọi mẹ? Nhưng vào lúc này, trong phòng sinh lại im lặng. Kỳ quái.

Hoàng Hậu lo lắng muốn hỏng rồi, chỉ lo Tiết Tranh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao trong bụng Tiết Tranh mang theo Hoàng trưởng tôn của nàng, còn là hai đứa. Khương Lệnh Uyển cũng bị đuổi ra, sốt ruột chờ ở ngoài điện. Có lẽ hai người đều lo lắng cho Tiết Tranh, bây giờ bên ngoài không có người, nhất thời nổi lên cảm giác thông cảm lẫn nhau. Khương Lệnh Uyển an ủi nói: "Hoàng Hậu nương nương, Tranh biểu tỷ rất khỏe, nhất định sinh con không có việc gì."

Hoàng Hậu nhíu mày lại, gật đầu đồng ý nói: "Đúng nha đúng nha, nhất định sẽ bình an."

Kiếp trước, kiếp này của Khương Lệnh Uyển tổng cộng hai kiếp lại chưa từng sinh con, nhưng cũng biết sinh con dằn vặt rất lâu, bây giờ Tiết Tranh chỉ vừa mới đi vào, sợ là còn phải chịu đựng một thời gian.

Hoàng Hậu lo lắng, lại nói: "Tại sao một chút âm thanh cũng không có?"

Khương Lệnh Uyển cũng hiếu kì.

Lúc tẩu tẩu và Nhị thẩm sinh con, kêu đến tan nát cõi lòng, người đứng bên ngoài nghe thấy đều hoảng sợ. Nhưng bây giờ, Tiết Tranh không có chút động tĩnh nào, yên lặng, không chút nào giống như đang sinh con.

Vào lúc này, một ma ma bưng một cái chậu làm bằng men sứ có khắc chim muông hoa cỏ đi ra. Hoàng Hậu tiến lên dò hỏi, nhìn thấy bên trong chậu là một mảnh đỏ sẫm, cảm giác có chút choáng, thân thể không ổn, lảo đảo lùi lại phía sau. Khương Lệnh Uyển đứng ở một bên, vội đỡ lấy Hoàng Hậu, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía chậu rửa. Hoàng Hậu đứng vững lại, đầy sốt ruột hỏi: "Sao vậy? Thái tử phi có sao không?"

Ma ma nói: "Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Thái tử phi sinh rất thuận lợi."

Hoàng Hậu nhíu mày: "Vậy sao không có động tĩnh gì?"

Ma ma nói: "Thái tử phi có thể nhịn đau, vẫn là lần đầu tiên lão nô thấy một sản phụ trấn định như vậy."

Vừa nghe lời này, lông mày Hoàng Hậu giãn ra một chút.

Nhưng một khắc sau, lông mày lại nhíu lại —— dù gì đứa trẻ vẫn chưa được sinh ra.

Chưa qua bao lâu, Thái tử cả người chật vật chạy tới. Nhìn hắn một thân trang phục cưỡi ngựa màu vàng phớt đỏ, dính bụi bặm, dường như là không cẩn thận bị té, hơn nữa còn té rất thảm. Giờ khắc này khuôn mặt tuấn tú của Thái tử sợ đến nỗi trắng bệch, muốn nhấc chân đi vào trong điện. Hoàng Hậu kéo hắn lại, lạnh lùng nói: "Vân nhi, con làm cái gì vậy?"

Thái tử nghiêm túc nói: "Nhi thần muốn vào xem A Tranh. Mẫu hậu, người mau thả nhi thần ra."

Sắc mặt Hoàng Hậu chìm xuống, nói: "Hồ đồ!" Từ xưa đến nay, phòng sinh là nơi dơ bẩn, dù là bách tính bình thường, thê tử sinh, nam tử cũng sẽ không đi vào.

Huống hồ là một Thái tử thân phận tôn quý.

Nhưng ai có thể ngăn được Thái tử phát rồ? Thái tử cắn răng liều mạng giãy ra, trực tiếp xông vào như thế.

Khương Lệnh Uyển nhìn hành động của Thái tử, cũng cảm giác được Thái tử rất quan tâm đến Tiết Tranh, tuy nhiên không biết sự nhiệt tình này có thể duy trì được bao lâu. Thế nhưng như vậy cũng tốt. Dù sao Tranh biểu tỷ của nàng hy sinh nhiều như vậy, bây giờ có một nam tử toàn tâm toàn ý yêu nàng, tóm lại là có thu hoạch.

Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Tông cũng ở đây. Lục Tông mặc một thân trang phục cưỡi ngựa màu đen, vai rộng eo hẹp, hai chân thẳng tắp, hiển nhiên là cũng vội vàng đến theo Thái tử, không kịp thay ra.

Lục Tông biết nàng lo lắng cho Tiết Tranh, liền đi tới, nắm tay nàng, ôn nhu đụng viên nói: "Đừng lo lắng."

"... Ừm." Khương Lệnh Uyển mím môi gật đầu. Có hắn ở đây, lòng nàng cũng yên ổn lại, theo bản năng dựa vào Lục Tông.

Năm xưa Hoàng Hậu nhìn Lục Tông không hợp mắt, dù mấy năm qua không gây khó dễ cho Lục Tông, nhưng cuối cùng vẫn là không thích. Vào lúc này trong lòng nàng chỉ có bóng dáng Tôn nhi, tự nhiên cũng không để ý thấy Lục Tông mà ngứa mắt.

Thái tử sau khi xông vào, bên trong phòng sinh rốt cục cũng có âm thanh.

Khóc.

Nhưng là âm thanh Thái tử gào khóc.

Trong lòng Khương Lệnh Uyển không nhịn được cười: Sinh con chính là Tranh biểu tỷ, Thái tử khóc rối tinh rối mù làm gì a?

Ngay lúc này, bên trong truyền tới một giọng nữ nổi giận: "Cút ra ngoài!"

Lời này là dành cho người nào đó, rõ ràng rành mạch. Sau một khắc, Thái tử liền bị đuổi ra, sau đó "Oành" một tiếng bị giam ở ngoài cửa.

Thái tử vẻ mặt oan ức nhìn chằm chằm cửa điện, nhớ đến bên trong toàn là máu, sắc mặt trắng bệch của thê tử, lo lắng không thôi. Thật vất vả hắn mới cưới được A Tranh, nếu lúc này nàng xảy ra chuyện gì, vậy thì hắn cũng không muốn sống nữa.

Thái tử một mông ngồi ở ngoài điện, kéo cỡ nào cũng không chịu đứng dậy.

Hoàng Hậu nhìn thấy thầm nói "kì cục", lúc này liền lệnh Nguyên Mậu đỡ Thái tử đứng dậy.

Qua hồi lâu, bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc vang dội, nhất thời một đám người mặt mày giãn ra, hai tay Hoàng Hậu tạo thành chữ thập, nói một tiếng "Cảm ơn trời đất", lúc này lập tức đi vào.

Lúc này Tiết Tranh sinh, dằn vặt tổng cộng một canh giờ, liền thuận lợi sinh được một đôi long phượng thai. Đầu tiên sinh ra một tiểu Quận chúa, qua một lúc, tiểu Hoàng tôn cũng bình an ra đời.

Hoàng Hậu đi vào, nhìn hai hài tử trong tã lót giống nhau như đúc, nhìn ma ma hỏi: "Đứa nào là tiểu Hoàng tôn của bổn cung?"

Ma ma nghe vậy, liền đưa tiểu Hoàng tôn bên trái cho Hoàng hậu, mỉm cười nói: "Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, tiểu Hoàng tôn rất khỏe mạnh."

Hoàng Hậu đưa tay bế lấy, cẩn thấy từng li từng tí ôm tiểu bánh bao, quả thực mừng muốn rơi nước mắt.

Thái tử không vội xem hài tử, đi thẳng đến ngồi một bên giường Tiết Tranh, ôm Tiết Tranh một phen khóc lên.

Khương Lệnh Uyển không nhịn được theo vào. Nàng nhìn tiểu Công chúa trong lòng cung tỳ(*) Phủ Cầm, mở miệng hỏi: "Ta có thể ôm một cái không?" Tranh biểu tỷ nàng nhọc nhằn khổ sở sinh hai hài tử, nhưng trong mắt Hoàng hậu chỉ nhìn thấy tiểu Hoàng tôn.

(*)cung tỳ: tỳ nữ trong cung

Cung tỳ Phủ Cầm này biết vị Vinh Thế tử phu nhân này cùng Thái tử phi tỷ muội tình thâm, tất nhiên cũng không nói gì nhiều, liền đem tiểu Công chúa đưa cho nàng. Khương Lệnh Uyển ôm Hữu nhi, Hạo nhi cùng Đường nhi, còn nhỏ tuổi, ôm hài tử tất nhiên là quen tay. Nàng cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cái nắm nhỏ, thấy tiểu Công chúa cả người đỏ phừng phừng, hai con mắt híp thành một đường, tóc máu dính vào gáy, có chút đáng yêu. Hài tử mới sinh ra hầu như đều có dáng dấp như vậy, cũng không thể nói là xinh đẹp, cũng mặc kệ hài tử có giống Tranh biểu tỷ hay Thái tử, khẳng định sau này cũng sẽ là một đại mĩ nhân.

Kiếp trước Tranh biểu tỷ của nàng gả cho Đường Cử, sau này cùng ly, hai tỷ muội là nàng cùng Tranh biểu tỷ, đều không có mệnh sinh con. Bây giờ, Tranh biểu tỷ một lần liền sinh đôi. Khương Lệnh Uyển Uyển cúi đầu nhìn tiểu tử này, thư thái nở nụ cười, trong lòng mềm oặt. Không trách Lục Tông chịu không được việc Thái tử khoe khoang, bây giờ nhìn tiểu Công chúa, nàng cũng muốn nhanh nhanh có một đứa.

Khương Lệnh Uyển ôm một lúc, nhóm ma ma liền muốn ôm hài tử đi cho Thừa Đức đế xem. Nàng đưa tiểu Công chúa cho ma ma, lại thấy trên giường nhỏ của Tiết Tranh, vào lúc này đã ngủ, Thái tử bảo vệ nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.

Lục Tông ở bên ngoài, dáng như cao to như trúc, đứng thẳng tắp. Chỉ là khí chất hắn lạnh lùng, nhìn qua chứ khó có thể tới gần.

Lục Tông thấy nàng đi đến, trong mắt nhất thời tràn đầy ôn nhu, thuận thế nắm tay nàng, mở miệng dò hỏi: "Làm sao?" Hắn vừa thấy vẻ mặt của nàng, liền khẳng định nàng không có chuyện gì, chỉ là muốn trò chuyện cùng nàng.

Sáng sớm vẫn cáu kỉnh với hắn, vào lúc này đúng là có cảm giác mình cố tình gây sự.

Khương Lệnh Uyển cong môi, đôi mắt sáng lấp lánh, chia sẻ với Lục Tông: " Hai tiểu gia hỏa đỏ phừng phừng, đầy nếp nhăn, có lẽ là do sinh đôi, nhìn lúc mới sinh ra có vẻ nhỏ hơn Hạo nhi, Đường nhi một chút. Lúc này không nhìn ra là giống ai, có điều muội cảm thấy giống Tranh biểu tỷ nhiều hơn chút."

Lục Tông thấy nàng vui, liền mỉm cười "ừ" một tiếng, ngược lại không nói gì thêm.

Khương Lệnh Uyển dùng ngón tay gãi lòng bàn tay của hắn. Lục Tông giương mắt, một đôi mắt trong veo thâm thúy cứ thế lẳng lặng nhìn nàng. Khương Lệnh Uyển hấp háy môi, nhăn nhó nói: "Tối hôm qua đúng là ta hơi tức giận, khi chàng làm gì đều không nói cho ta. Tông biểu ca, ta là thê tử của chàng, ta không muốn chàng xem ta như trẻ con như thế."

Lục Tông nghe xong mới nói: "Là ta sai rồi." Hắn thích tính tình nói chuyện thẳng thắn của nàng. Hắn giơ tay sờ sờ đầu nàng, nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Khương Lệnh Uyển thấy hắn chỉ nhận sai, lại không nói chuyện gì với nàng, liền biết trong lòng hắn vẫn xem nàng là trẻ con. Có điều hôm nay cháu trai cháu gái ngoại của nàng mới sinh ra, nàng tất nhiên vui mừng, cũng đại nhân đại lượng không tính toán với Lục Tông. Đôi vợ chồng nhỏ nắm tay, một đường rời khỏi hoàng cung.

Xa xa trên hành lang, Mộ quý phi một thân cung trang bằng lụa màu cỏ lam thêu hoa ngọc lan màu hồng tím nhìn bóng dáng ngày càng nhỏ đi, mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, nói: "Tình cảm của Vinh Thế tử cùng Thế tử phu nhân thật tốt."

Cung tỳ đứng bên cạnh Mộ quý phi cao gầy thanh lệ, chính là tỳ nữ tâm phúc của Mộ quý phi, tên là Ngọc Trì. Nàng nói: "Vinh Thế tử và Vinh Thế tử phu nhân từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã biểu huynh biểu muội, tình cảm tất nhiên sâu hơn chút."

Mộ quý phi tùy ý "ừ" một tiếng, sau mới hỏi: "Vị kia ở Đông cung, sinh?"

Ngọc Trì gật dầu: "Sinh. Là long phượng thai. Đầu tiên sinh tiểu Công chúa, sau đó sinh tiểu Hoàng tôn, lúc này đã ôm đến chỗ Hoàng Thượng."

Mộ quý phi mỉm cười, than thở: "Hai biểu tỷ muội này, một người lại thêm một người có phúc khí. Thật khiến người ta ước ao."

Ngọc Trì giương mắt, nhìn nữ tử dung mạo đoan lệ, khí chất cao quý trước mặt, nói: "Quý phi nương nương sủng quan hậu cung, dưới gối lại có Nhị Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử thông tuệ xuất sắc, mới là đối tượng mà tần phi hậu cung ước ao."

Mộ quý phi cười không nói.

.

Vinh Vương phủ.

Lục Bảo Yên vừa nghe tin Nhạn biểu tỷ đến phủ, liền lập tức thả việc trên tay xuống, vội vã chạy ra ngoài. Vừa thấy biểu tỷ mình, liền nở nụ cười rạng rỡ, gọi: "Nhạn biểu tỷ."

Cách đó không xa một nữ tử thanh xuân đứng cùng với hai nha hoàn một ma ma, biểu tỷ của Lục Bảo Yên —— Minh Nhạn. Minh Nhạn là con gái trưởng tỷ của Phan Trắc phi, là ngoại sinh nữ của Phan Trắc phi, hiện nay nhị bát niên hoa*, chính là thời điểm làm mai. Vấn đề mấu chốt là, đưa người đến nơi Tấn Thành chỗ Phan Trắc phi này, tất nhiên có tâm tư muốn Phan Trắc phi lựa chọn phu quân. Dù sao chỗ nào cũng không bằng được Tấn Thành dưới chân thiên tử phồn hoa náo nhiệt.

*Ý chỉ thời thanh xuân của con gái.

Minh gia cũng là quan lại thế gia ở Hạ Châu, chỉ là phụ thân Minh Nhạn là người ái thiếp diệt thê(*), chủ mẫu sốt ruột việc hôn nhân của khuê nữ mình, liền đưa nàng giao cho muội muội mình tín nhiệm nhất.

(*)ái thiếp diệt thê (hoặc sủng thiếp diệt thê): yêu thiếp thất mà chèn ép vợ cả trong nhà

Minh Nhạn mặc một bộ áo ngoài màu lục bích hoa văn hồ điệp cùng hoa, búi tóc tùy vân, yểu điệu thướt tha, tư thái tốt hơn nữ tử bình thường tốt hơn nhiều. Lục Bảo Yên nhỏ xinh đáng yêu, đứng chung với Minh Nhạn, càng có vẻ non nớt thanh thuần. Lục Bảo Yên đánh giá thân hình dung mạo Minh Nhạn, đôi mắt chớp chớp nói: "Nhạn biểu tỷ thật là xinh đẹp, muội thật nhận không ra. Cao hơn muội thật nhiều."

Người cũng như tên, khuôn mặt Minh Hạnh mắt hạnh má đào, má hồng môi đỏ, xác thực minh diễm động lòng người. Hôm nay đến Vương phủ, tất nhiên là trang điểm tỉ mỉ, càng đẹp hơn vài phần. Minh Nhạn là người có nhãn lực, nàng nhìn đồ mặc trên người Lục Bảo Yên, liền biết Lục Bảo Yên tuy là thứ nữ, nhưng hiện nay Vương phủ chỉ có một mình Phan Trắc phi, Lục Bảo Yên tất nhiên cũng hưởng thụ đãi ngộ của đích nữ. Minh Nhạn cũng không phải không hiểu sự đời, không bởi vì đồ mặc trên người Lục Bảo Yên mà đỏ mắt, chỉ nhàn nhạt đánh giá một phen, lại cười nói: "Yên nhi càng lớn càng xinh đẹp."

Lục Bảo Yên ngượng ngùng cười cười, nàng không dám so với Nhạn biểu tỷ.

Lục Bảo Yên thân mật kéo cánh tay Minh Nhạn, dẫn nàng đi vào, thân thiết nói: "Nhạn biểu tỷ, muội trước tiên dẫn tỷ đi gặp nương muội, sau đó dẫn tỷ đi chỗ ở của tỷ. Nương muội cũng đã an bài xong, tỷ liền ở Quy Nhạn cư sát vách muội. Tên này nghe, tựa như là để sẵn cho Nhạn biểu tỷ vậy, thật là có duyên. Sau này chúng ta có thể thường xuyên qua lại, trò chuyện, Nhạn biểu tỷ thấy được không?"

Lục Bảo Yên ngày thường không ai nói chuyện, thủ hạ nha hoàn lại e ngại Phan Trắc phi, vẫn khúm núm, hôm nay rốt cục có bạn đến rồi, Lục Bảo Yên hôm qua vui tới mức ngủ không yên.

Minh Nhạn theo Lục Bảo Yên đi tới hành lang, theo bản năng nhìn bố cục Vương phủ này, ngói xanh lục manh, đan doanh khắc giác, càng phát ra cảm giác mỹ lệ hoa mỹ, bọn hạ nhân cũng quy củ. Khí thế Vương phủ, quả thật không giống như gia đình giàu có. Minh Nhạn cảm thấy dì quả thật có phúc lớn, vào cửa không lâu, chính phi liền chết bệnh, Vinh Vương phủ hậu viện này, chính là thiên hạ của dì. Nàng lại nghe dì mang hài tử, nếu lúc này sinh nam hài, sợ là đỡ thẳng(*) cũng không chừng.

(*)đưa lên làm chính thất

Thực sự là có phúc lớn. Minh Nhạn trong lòng than một tiếng.

Đi về phía trước, Lục Bảo Yên thấy Vinh Vương đi tới, con ngươi óng ánh, ngọt ngào gọi một tiếng: "Cha."

Vinh Vương mặc một bộ cẩm bảo thắt lưng ngọc, phong thần tuấn lãng, trên người có khí chất nam tử thành thục nội liễm. Hắn là người cực ôn hòa, đối với nữ nhi cũng dịu dàng. Vinh Vương nhìn Lục Bảo Yên, liền mỉm cười gật gù, lúc này mới liếc mắt nhìn Minh Nhạn bên cạnh Lục Bảo Yên.

Minh Nhạn nhìn nam tử nho nhã cao lớn trước mặt, sửng sốt một lát, nghe xưng hô, mới biết người trước mặt là ai. Không ngờ Vinh Vương lại trẻ tuổi như vậy!

Minh Nhạn thu hồi ánh mắt, sau đó quy củ quỳ gối hành lễ: "Minh Nhạn gặp qua Vương gia."

Vinh Vương lúc này mới biết, đại khái là ngoại sinh nữ hôm qua Phan Trắc phi đề cập tới. Vinh Vương khẽ vuốt cằm, liền xoải bước đi.

Minh Nhạn thoáng giương mắt, lẳng lặng nhìn bóng lưng nam tử đi xa.

Lục Bảo Yên trừng mắt nhìn, hiếu kỳ hỏi: "Nhạn biểu tỷ, sao thế?"

Minh Nhạn vội vàng cúi đầu, khuôn mặt tươi cười lập tức nổi lên ửng đỏ, khóe miệng uốn cong, vẻ mặt mất tự nhiên nói: "Không... Không có gì."

/210

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status